Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Xuân đi thu tới, Văn phủ lại trôi qua 5 năm,
Văn nhị thái thái qua đời chưa được bốn tháng, Văn nhị lão gialiền cưới tân thái thái họ Triệu, xuất thân thương gia.
Con gái một thương hộ bình thường sao có thể trèo cao làm chính thê quan ngũ phẩm, nhưng ai bảo Văn đại lão gia lúc trước bị cuốn vào đấu đá trên triều đình, vì vớt vát chức quan, Văn lão phu nhân ngầm đồng ý con dâu Triệu thị vào cửa, đi kèm là của hồi môn cực kì phong phú của nàng.
Văn nhị lão giaban đầu coi thường tân thê tử xuất thân thấp hèn, nguyên phối tuy rằng tính cách không thú vị nhưng tốt xấu cũng đường đường là đích trưởng nữ tam phẩm hàn lâm.
Vị kế thái thái này được cái có tâm kế, nàng bộ dáng kiều diễm miệng lại ngọt như mía lùi, mưa dầm thấm đất, Văn nhị lão gia cũng bị nàng ta lung lạc. Bên Văn lão phu nhân cũng là sớm tối thưa hầu, hầu hạ đến cẩn thận tỉ mỉ, chủ động trợ cấp ngân lượng cho Văn phủ, làm Văn phủ trên dưới đều tán thưởng có thừa với kế phu nhân.
Kế thái thái căn bản không thèm để ý chút ngân lượng này, có Văn phủ chống lưng, nhà mẹ đẻ nàng tiền tài kiếm không ra mới là lạ.
Kế thái thái hả hê đắc ý một đoạn thời gian dài, lại không nghĩ rằng quyền quản gia Văn phủ nàng mất công trù tính lâu nay, lại bị một tiểu nha đầu phá hỏng, đó chính là đích trưởng nữ nguyên phối Văn nhị lão gia lưu lại, Văn Cẩm Tú.
Ả Lưu di nương không hiểu từ đâu nghe được là nàng hạ dược ả, chạy đến chỗ lão thái thái kêu oan ức, lại bại lộ ra chuyện nàng cố ý nhúng tay quyền quản gia, làm Văn lão phu nhân, Văn đại thái thái trở mặt, nhìn nàng không vừa mắt, Văn lão gia trực tiếp qua đêm ở bên ngoài, tìm danh kỹ thanh lâu tiếp tục sinh hoạt tham ong luyến bướm của hắn, Triệu thị cho dù có đẹp, nhưng nhìn lâu cũng thấy nhạt nhẽo.
Liên tiếp mất mặt mũi như vậy, Triệu thị tức giận đến đau ngực, nàng cũng kỳ quái, Văn Cẩm Tú một hài tử mới có bao nhiêu lớn, cư nhiên dám đối phó nàng.
Triệu thị còn muốn dỗ dành đích nữ nguyên phối lưu lại, lấy chút thanh danh từ mẫu cho mình, chờ nàng sinh con trai nối dõi, lại dùng hôn nhân của đích nữ kia lót đường cho nhi tử.
Triệu thị đối nhìn ma ma theo nàng từ nhà mẹ đẻ sang, căm giận nói, "Ta là mẫu thân nàng, chẳng lẽ còn trị không được nàng?"
Nếu Văn Cẩm Tú biết suy nghĩ trong lòng Triệu thị, hẳn sẽ cười lạnh hai tiếng, "Con trai?", Triệu thị đời này nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng sẽ chậm rãi tra tấn Triệu thị, để báo thù cho nỗi khổ kiếp trước.
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, Triệu thị cậy vào thân phận mẹ cả, mà Văn Cẩm Tú nhờ kiếp trước, biết rõ tính tình thậm chí thói quen của Triệu thị, dựa vào đó mà phản kích.
Dần dần, Triệu thị có chút không chống đỡ nổi, nhiều lần bị mẹ chồng cùng phu quân bất mãn oán trách, mà Văn Cẩm Tú sửa lại bộ dáng yếu đuối tùy ý cho người khác bài bố của kiếp trước, bắt đầu xây dựng thanh danh chính mình.
_____
Mấy năm qua đi, kinh thành không ai không biết, Đích tiểu thư nhị phòng Văn phủ năm tuổi có thể làm thơ, mười tuổi tinh thông cầm kỳ thi họa, tài đức vẹn toàn.
Người ngoài càng vì vậy mà khen ngợi gia phong Văn phủ, làm cho Văn lão phu nhân trong lòng vui mừng, càng thêm coi trọng Văn Cẩm Tú. Văn Cẩm Tú mặt ngoài thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại xem thường không thôi, quả nhiên chỉ có biểu hiện ra giá trị của bản thân, Văn lão phu nhân mới có thể coi nàng như cháu gái bà ta.
Nếu không phải Văn Cẩm Tú còn cần Văn lão phu nhân cùng Văn nhị lão gia chống đỡ Văn gia, nàng cũng không muốn cùng kẻ thù khúm núm.
Thời gian này Cẩm Vinh chỉ ở trong tiểu viện tử yên lặng trải qua sinh hoạt của một đứa trẻ, tuy rằng bị tập thể lớn nhỏ trong phủ bỏ quên, nhưng Cẩm Vinh còn không đến mức giống trẻ con bình thường tùy tiện có thể chết non.
Nghiêm túc dò xét thiên đạo thế giới này một lần, Cẩm Vinh phát hiện nơi này linh khí không tính loãng, vẫn có thể tu tiên, vì thế cuộc sống càng lúc càng "trạch" (thích ở nhà), hạ nhân hầu hạ không tận tâm cũng không ảnh hưởng, chỉ cần có thể an an tĩnh tĩnh tu tiên thì tốt rồi.
So với trạch đấu, hiển nhiên tu tiên càng có tiền đồ.
_____
Mẹ chồng ghét bỏ, phu quân háo sắc bạc hạnh, nhà mẹ đẻ không giúp đỡ, còn có dưỡng nữ như kẻ thù rình rập, Triệu thị sống bực bội liên tiếp mấy năm, cũng không thể sinh hạ một mụn con, vị trí ở trong phủ càng lúc càng thấp yếu, thậm chí có chút nô bộc chỉ biết gọi dạ bảo vâng nghe lời đại tiểu thư, mà không coi nàng là đương gia chủ mẫu.
Ngày nọ, Triệu thị lại là một bụng đầy tức giận về phòng, "Nàng ở chỗ trưởng công chúa, trong tối ngoài sáng nói ta làm mẹ cả hà khắc nàn, đối đãi nàng tệ bạc."
Ở trong mắt Triệu thị, Văn Cẩm Tú chính là loại xảo trá thành tính, vô phẩm vô đức, cư nhiên còn lọt được vào mắt trưởng công chúa, nàng bóng dáng đứa con còn chưa thấy được, Văn gia có chỗ tốt nào vị đại tiểu thư kia cũng sẽ chiếm bằng được.
"Thái thái bớt giận, uống chút trà giải nhiệt." Ma ma châm trà rồi khuyên nhủ, "Bất quá là một cô nương trong nhà, hôn sự ngày sau chẳng phải là bắt chẹt ở trong tay thái thái ngài."
"Hừ, nói không chừng nàng ta gả không tốt, toàn bộ kinh thành lại chọc vào cái mặt ta mà chửi bới ấy." Triệu thị hung hăng quăng chén trà xuống đất.
Thanh danh của Văn Cẩm Tú ở bên ngoài cũng làm mẹ kế là nàng áp lực, mấy đời bánh đức có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng, người ngoài với Văn Cẩm Tú ca tụng không ngớt, mà với Triệu thị thì chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt mà chửi bới, nghĩ vậy Triệu thị nhịn không được khóc òa lên, "Chỉ là một nha đầu không mẹ, ta lại còn phải ăn ngon uống tốt cung phụng nàng."
Ma ma thấy cũng đau lòng, bà từ nhỏ nhìn Triệu thị lớn lên, thấy nàng hiện giờ dưới gối không con, còn bị kế nữ khi dễ, lúc này các nàng cũng đã quên lúc trước bản thân còn muốn lợi dụng đích nữ nguyên phối làm đá kê chân.
Ma ma đột nhiên nảy ra một kế, "Thái thái, đại tiểu thư ngài đụng vào không được, nhưng nàng ta còn có một muội muội ruột thịt, còn ở trong sân đợi kìa."
Không có ma ma nhắc nhở, Triệu thị cũng sẽ không nghĩ tới, mẫu thân Văn Cẩm Tú trước khi buông tay còn để lại một đứa con gái khác, Triệu thị mới vào cửa còn nghĩ đem về viện nuôi dưỡng, kết quả bị Văn Cẩm Tú dăm ba câu ở trước mặt lão phu nhân ngăn cản.
Triệu thị nói muốn đem về nuôi chẳng qua cũng vì biểu hiện bản thân có lòng bao dung với con chồng, sau này lại cảm thấy Nhị tiểu thư kia sinh ra khắc mẹ, là điềm xấu, cũng liền từ bỏ ý định.
Lúc sau cũng vứt ở sau đầu, một lòng điều dưỡng thân thể để mang thai.
"Nhị tiểu thư hiện tại thế nào? Ta nhớ mãi đến khi nó một tuổi lão gia mới thèm lấy cho cái tên là Cẩm Vinh."
Triệu thị châm chọc nói, số lần nhị lão gia gặp nhị tiểu thi căn bản có thể đếm trong một bàn tay, thái độ buông tay mặc kệ, Văn Cẩm Tú ít ra còn cho lão chút mặt mũi ở bên ngoài, lão còn coi trọng một hai phần, nhưng cũng chỉ có thế.
Ma ma trả lời, "Được hạ nhân nuôi nấng trong Nam Nhị viện, cũng mới bốn năm tuổi, không thích ra ngoài, tính tình cổ quái."
"Cũng là đứa đáng thương, cha không đau, không có mẹ, tỷ tỷ duy nhất mặc kệ không quản." Triệu thị tâm sinh ác ý nói,
Lại sờ vòng ngọc trên tay, đôi mắt hơi lóe, "Tú tỷ nhi (chỉ Văn Cẩm Tú) đi chỗ trưởng công chúa chơi đúng không?"
Ma ma nói, "Một canh giờ trước người của công chúa phủ tới đón, hẳn là ba bốn ngày nữa mới về."
"Vậy là tốt rồi, hài tử bốn năm tuổi vẫn yếu ớt, mấy ngày tới đưa chút cháo qua cho nó, đừng để người ta nói ta làm mẹ kế không thèm quan tâm đếm xỉa Nhị tiểu thư." Triệu thị cười nói.
Tra tấn một đứa bé bốn năm tuổi, đương nhiên không thể áp dụng các biện pháp tra tấn thứ nữ bình thường như gọi vào phòng lập quy củ, chép kinh Phật, thêu quần áo. Cơ bản chỉ cần giảm chút cơm canh đã đủ lăn lộn, không chừng đợi Văn Cẩm Tú quay về, muội muội ruột thịt của nàng đã không cẩn thận chết non.
Vì thế, Cẩm Vinh rất nhanh liền phát hiện hạ nhân Nam Nhị Viện không chỉ là không tận tâm, liền cơm cùng không cho cô ăn.
Nhìn hai bát canh loãng trước mặt, Cẩm Vinh nhịn không được thở dài một hơi, trạch đấu sao lại liên lụy đến trên đầu cô luôn rồi.
Bởi vì đại tiểu thư ở trong phủ quý giá, ai biết nàng có tự nhiên nhớ tới muội muội ruột hay không, ma ma chiếu cố Cẩm Vinh cũng không dám thật sự đắc tội, đành phải thoái thác: "Nhị tiểu thư, đây đều là thái thái ra lệnh, chúng ta làm hạ nhân cũng không biện pháp."
Mẹ cả trong nhà muốn tra tấn một tiểu bối không được sủng ái là chuyện vô cùng đơn giản.
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, "Các ngươi đi xuống trước đi."
Nhị tiểu thư cho dù tuổi nhỏ thì cũng là chủ tử, chủ tử đã lên tiếng, ma ma trong lòng nhẹ nhàng thở ra rồi đi ra ngoài.
Thái thái nói phải đối phó Nhị tiểu thư, đại tiểu thư lại không có trong phủ, bọn họ vẫn là bảo toàn chính mình thì tốt hơn.
Đói muốn chết thì Cẩm Vinh còn chưa đến mức, chỉ là năm năm nay đều đặn ngày ba bữa cơm, nhất thời không có liền có chút khó chịu.
Ngồi trên bậc thang lát đá xanh trước phòng,Cẩm Vinh tay chống cằm ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên lướt qua một thứ vàng óng ánh trên cành cây.
Quên mất, trong sân trồng cây sơn trà, lớn lên cành lá tốt tươi, đang vào mùa kết quả.
Thân cây cao lớn, tán cây che khuất hơn phân nửa cái sân, cành cây còn vươn dài sang cả khoảng sân cách vách.
Ma ma cùng bọn nha hoàn quên mất trong viện có cây sơn trà, bởi vì trái cây trong phủ đều là từ nông gia bên ngoài thành chuyển vào, không giống hoa quả từ cây trồng trong nhà không có ai chăm bón, vừa chua vừa đắng rất khó ăn.
Bọn họ càng không nghĩ tới cây sơn trà sẽ cùng Nhị tiểu thư sinh ra cái liên hệ gì, rốt cuộc, Nhị tiểu thư chỉ là đứa bé năm tuổi, có ai có thể nghĩ đến chuyện nàng sẽ trèo cây lấy quả ăn? Còn là cây cao như vậy.
Nhưng mà Cẩm Vinh không phải đứa trẻ năm tuổi thật sự, đối với cô mà nói, cái cây này cũng không tính cao.
Cẩm Vinh ba phút liền bò lên, hái được sơn trà ăn.
Quả sơn trà có vị chua, tính bình, có tác dụng trị các bệnh phổi, ho ra đờm, phá khí tán hư, chỉ huyết, thanh nhiệt giải khát, hoa sơn trà cũng có lấy làm thuốc. Nhưng hiện tại với Cẩm Vinh mà nói thì chỉ có tác dụng lấp đầy bụng.
Đến buổi tối, ma ma lại vào đưa canh, phát hiện xiêm y Nhị tiểu thư dính trút bụi đất lộn xộn cũng không kì quái, trẻ con nghịch ngợm không có người bên cạnh chiếu cố, bẩn thỉu là bình thường.
Chỉ là càng chơi, bụng sẽ càng đói, ma ma nhịn không được đồng tình nhìn Cẩm Vinh một cái, lại buông mâm lui ra.
Nhưng không có ai hầu hạ, Cẩm Vinh càng tiện tu hành.
Sinh hoạt luẩn quẩn ban ngày hái sơn trà, buổi tối tu hành diễn ra đều đặn mấy ngày, đột nhiên xảy ra biến cố.
Một ngày, Cẩm Vinh đang ở trên cây ngồi ăn sơn trà, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nôn nóng lại non nớt ở phía dưới, "Cẩn thận nguy hiểm."
Thanh âm này đương nhiên không có khả năng từ trong Văn phủ truyền sang, mà là từ viện cách vách.
Một bé trai sáu bảy tuổi tóc trái đào mặc áo gấm xanh ngẩng đầu, trên tay còn cầm quyển sách, trong lúc vô tình thấy được tiểu cô nương ngồi trên cây.
"Cậu đừng sợ, tôi đi gọi người tới cứu cậu xuống." Giọng nói của đứa trẻ tận lực bình tĩnh lại, như là sợ dọa đến tiểu cô nương trên cây, cây cao như vậy, nếu không cẩn thận rơi xuống, không chừng gãy cánh tay gãy chân, thậm chí tính mạng cũng liền không có.
Cẩm Vinh: "..."
Văn nhị thái thái qua đời chưa được bốn tháng, Văn nhị lão gialiền cưới tân thái thái họ Triệu, xuất thân thương gia.
Con gái một thương hộ bình thường sao có thể trèo cao làm chính thê quan ngũ phẩm, nhưng ai bảo Văn đại lão gia lúc trước bị cuốn vào đấu đá trên triều đình, vì vớt vát chức quan, Văn lão phu nhân ngầm đồng ý con dâu Triệu thị vào cửa, đi kèm là của hồi môn cực kì phong phú của nàng.
Văn nhị lão giaban đầu coi thường tân thê tử xuất thân thấp hèn, nguyên phối tuy rằng tính cách không thú vị nhưng tốt xấu cũng đường đường là đích trưởng nữ tam phẩm hàn lâm.
Vị kế thái thái này được cái có tâm kế, nàng bộ dáng kiều diễm miệng lại ngọt như mía lùi, mưa dầm thấm đất, Văn nhị lão gia cũng bị nàng ta lung lạc. Bên Văn lão phu nhân cũng là sớm tối thưa hầu, hầu hạ đến cẩn thận tỉ mỉ, chủ động trợ cấp ngân lượng cho Văn phủ, làm Văn phủ trên dưới đều tán thưởng có thừa với kế phu nhân.
Kế thái thái căn bản không thèm để ý chút ngân lượng này, có Văn phủ chống lưng, nhà mẹ đẻ nàng tiền tài kiếm không ra mới là lạ.
Kế thái thái hả hê đắc ý một đoạn thời gian dài, lại không nghĩ rằng quyền quản gia Văn phủ nàng mất công trù tính lâu nay, lại bị một tiểu nha đầu phá hỏng, đó chính là đích trưởng nữ nguyên phối Văn nhị lão gia lưu lại, Văn Cẩm Tú.
Ả Lưu di nương không hiểu từ đâu nghe được là nàng hạ dược ả, chạy đến chỗ lão thái thái kêu oan ức, lại bại lộ ra chuyện nàng cố ý nhúng tay quyền quản gia, làm Văn lão phu nhân, Văn đại thái thái trở mặt, nhìn nàng không vừa mắt, Văn lão gia trực tiếp qua đêm ở bên ngoài, tìm danh kỹ thanh lâu tiếp tục sinh hoạt tham ong luyến bướm của hắn, Triệu thị cho dù có đẹp, nhưng nhìn lâu cũng thấy nhạt nhẽo.
Liên tiếp mất mặt mũi như vậy, Triệu thị tức giận đến đau ngực, nàng cũng kỳ quái, Văn Cẩm Tú một hài tử mới có bao nhiêu lớn, cư nhiên dám đối phó nàng.
Triệu thị còn muốn dỗ dành đích nữ nguyên phối lưu lại, lấy chút thanh danh từ mẫu cho mình, chờ nàng sinh con trai nối dõi, lại dùng hôn nhân của đích nữ kia lót đường cho nhi tử.
Triệu thị đối nhìn ma ma theo nàng từ nhà mẹ đẻ sang, căm giận nói, "Ta là mẫu thân nàng, chẳng lẽ còn trị không được nàng?"
Nếu Văn Cẩm Tú biết suy nghĩ trong lòng Triệu thị, hẳn sẽ cười lạnh hai tiếng, "Con trai?", Triệu thị đời này nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng sẽ chậm rãi tra tấn Triệu thị, để báo thù cho nỗi khổ kiếp trước.
Cứ như vậy ngươi tới ta đi, Triệu thị cậy vào thân phận mẹ cả, mà Văn Cẩm Tú nhờ kiếp trước, biết rõ tính tình thậm chí thói quen của Triệu thị, dựa vào đó mà phản kích.
Dần dần, Triệu thị có chút không chống đỡ nổi, nhiều lần bị mẹ chồng cùng phu quân bất mãn oán trách, mà Văn Cẩm Tú sửa lại bộ dáng yếu đuối tùy ý cho người khác bài bố của kiếp trước, bắt đầu xây dựng thanh danh chính mình.
_____
Mấy năm qua đi, kinh thành không ai không biết, Đích tiểu thư nhị phòng Văn phủ năm tuổi có thể làm thơ, mười tuổi tinh thông cầm kỳ thi họa, tài đức vẹn toàn.
Người ngoài càng vì vậy mà khen ngợi gia phong Văn phủ, làm cho Văn lão phu nhân trong lòng vui mừng, càng thêm coi trọng Văn Cẩm Tú. Văn Cẩm Tú mặt ngoài thụ sủng nhược kinh, trong lòng lại xem thường không thôi, quả nhiên chỉ có biểu hiện ra giá trị của bản thân, Văn lão phu nhân mới có thể coi nàng như cháu gái bà ta.
Nếu không phải Văn Cẩm Tú còn cần Văn lão phu nhân cùng Văn nhị lão gia chống đỡ Văn gia, nàng cũng không muốn cùng kẻ thù khúm núm.
Thời gian này Cẩm Vinh chỉ ở trong tiểu viện tử yên lặng trải qua sinh hoạt của một đứa trẻ, tuy rằng bị tập thể lớn nhỏ trong phủ bỏ quên, nhưng Cẩm Vinh còn không đến mức giống trẻ con bình thường tùy tiện có thể chết non.
Nghiêm túc dò xét thiên đạo thế giới này một lần, Cẩm Vinh phát hiện nơi này linh khí không tính loãng, vẫn có thể tu tiên, vì thế cuộc sống càng lúc càng "trạch" (thích ở nhà), hạ nhân hầu hạ không tận tâm cũng không ảnh hưởng, chỉ cần có thể an an tĩnh tĩnh tu tiên thì tốt rồi.
So với trạch đấu, hiển nhiên tu tiên càng có tiền đồ.
_____
Mẹ chồng ghét bỏ, phu quân háo sắc bạc hạnh, nhà mẹ đẻ không giúp đỡ, còn có dưỡng nữ như kẻ thù rình rập, Triệu thị sống bực bội liên tiếp mấy năm, cũng không thể sinh hạ một mụn con, vị trí ở trong phủ càng lúc càng thấp yếu, thậm chí có chút nô bộc chỉ biết gọi dạ bảo vâng nghe lời đại tiểu thư, mà không coi nàng là đương gia chủ mẫu.
Ngày nọ, Triệu thị lại là một bụng đầy tức giận về phòng, "Nàng ở chỗ trưởng công chúa, trong tối ngoài sáng nói ta làm mẹ cả hà khắc nàn, đối đãi nàng tệ bạc."
Ở trong mắt Triệu thị, Văn Cẩm Tú chính là loại xảo trá thành tính, vô phẩm vô đức, cư nhiên còn lọt được vào mắt trưởng công chúa, nàng bóng dáng đứa con còn chưa thấy được, Văn gia có chỗ tốt nào vị đại tiểu thư kia cũng sẽ chiếm bằng được.
"Thái thái bớt giận, uống chút trà giải nhiệt." Ma ma châm trà rồi khuyên nhủ, "Bất quá là một cô nương trong nhà, hôn sự ngày sau chẳng phải là bắt chẹt ở trong tay thái thái ngài."
"Hừ, nói không chừng nàng ta gả không tốt, toàn bộ kinh thành lại chọc vào cái mặt ta mà chửi bới ấy." Triệu thị hung hăng quăng chén trà xuống đất.
Thanh danh của Văn Cẩm Tú ở bên ngoài cũng làm mẹ kế là nàng áp lực, mấy đời bánh đức có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng, người ngoài với Văn Cẩm Tú ca tụng không ngớt, mà với Triệu thị thì chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt mà chửi bới, nghĩ vậy Triệu thị nhịn không được khóc òa lên, "Chỉ là một nha đầu không mẹ, ta lại còn phải ăn ngon uống tốt cung phụng nàng."
Ma ma thấy cũng đau lòng, bà từ nhỏ nhìn Triệu thị lớn lên, thấy nàng hiện giờ dưới gối không con, còn bị kế nữ khi dễ, lúc này các nàng cũng đã quên lúc trước bản thân còn muốn lợi dụng đích nữ nguyên phối làm đá kê chân.
Ma ma đột nhiên nảy ra một kế, "Thái thái, đại tiểu thư ngài đụng vào không được, nhưng nàng ta còn có một muội muội ruột thịt, còn ở trong sân đợi kìa."
Không có ma ma nhắc nhở, Triệu thị cũng sẽ không nghĩ tới, mẫu thân Văn Cẩm Tú trước khi buông tay còn để lại một đứa con gái khác, Triệu thị mới vào cửa còn nghĩ đem về viện nuôi dưỡng, kết quả bị Văn Cẩm Tú dăm ba câu ở trước mặt lão phu nhân ngăn cản.
Triệu thị nói muốn đem về nuôi chẳng qua cũng vì biểu hiện bản thân có lòng bao dung với con chồng, sau này lại cảm thấy Nhị tiểu thư kia sinh ra khắc mẹ, là điềm xấu, cũng liền từ bỏ ý định.
Lúc sau cũng vứt ở sau đầu, một lòng điều dưỡng thân thể để mang thai.
"Nhị tiểu thư hiện tại thế nào? Ta nhớ mãi đến khi nó một tuổi lão gia mới thèm lấy cho cái tên là Cẩm Vinh."
Triệu thị châm chọc nói, số lần nhị lão gia gặp nhị tiểu thi căn bản có thể đếm trong một bàn tay, thái độ buông tay mặc kệ, Văn Cẩm Tú ít ra còn cho lão chút mặt mũi ở bên ngoài, lão còn coi trọng một hai phần, nhưng cũng chỉ có thế.
Ma ma trả lời, "Được hạ nhân nuôi nấng trong Nam Nhị viện, cũng mới bốn năm tuổi, không thích ra ngoài, tính tình cổ quái."
"Cũng là đứa đáng thương, cha không đau, không có mẹ, tỷ tỷ duy nhất mặc kệ không quản." Triệu thị tâm sinh ác ý nói,
Lại sờ vòng ngọc trên tay, đôi mắt hơi lóe, "Tú tỷ nhi (chỉ Văn Cẩm Tú) đi chỗ trưởng công chúa chơi đúng không?"
Ma ma nói, "Một canh giờ trước người của công chúa phủ tới đón, hẳn là ba bốn ngày nữa mới về."
"Vậy là tốt rồi, hài tử bốn năm tuổi vẫn yếu ớt, mấy ngày tới đưa chút cháo qua cho nó, đừng để người ta nói ta làm mẹ kế không thèm quan tâm đếm xỉa Nhị tiểu thư." Triệu thị cười nói.
Tra tấn một đứa bé bốn năm tuổi, đương nhiên không thể áp dụng các biện pháp tra tấn thứ nữ bình thường như gọi vào phòng lập quy củ, chép kinh Phật, thêu quần áo. Cơ bản chỉ cần giảm chút cơm canh đã đủ lăn lộn, không chừng đợi Văn Cẩm Tú quay về, muội muội ruột thịt của nàng đã không cẩn thận chết non.
Vì thế, Cẩm Vinh rất nhanh liền phát hiện hạ nhân Nam Nhị Viện không chỉ là không tận tâm, liền cơm cùng không cho cô ăn.
Nhìn hai bát canh loãng trước mặt, Cẩm Vinh nhịn không được thở dài một hơi, trạch đấu sao lại liên lụy đến trên đầu cô luôn rồi.
Bởi vì đại tiểu thư ở trong phủ quý giá, ai biết nàng có tự nhiên nhớ tới muội muội ruột hay không, ma ma chiếu cố Cẩm Vinh cũng không dám thật sự đắc tội, đành phải thoái thác: "Nhị tiểu thư, đây đều là thái thái ra lệnh, chúng ta làm hạ nhân cũng không biện pháp."
Mẹ cả trong nhà muốn tra tấn một tiểu bối không được sủng ái là chuyện vô cùng đơn giản.
Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, "Các ngươi đi xuống trước đi."
Nhị tiểu thư cho dù tuổi nhỏ thì cũng là chủ tử, chủ tử đã lên tiếng, ma ma trong lòng nhẹ nhàng thở ra rồi đi ra ngoài.
Thái thái nói phải đối phó Nhị tiểu thư, đại tiểu thư lại không có trong phủ, bọn họ vẫn là bảo toàn chính mình thì tốt hơn.
Đói muốn chết thì Cẩm Vinh còn chưa đến mức, chỉ là năm năm nay đều đặn ngày ba bữa cơm, nhất thời không có liền có chút khó chịu.
Ngồi trên bậc thang lát đá xanh trước phòng,Cẩm Vinh tay chống cằm ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên lướt qua một thứ vàng óng ánh trên cành cây.
Quên mất, trong sân trồng cây sơn trà, lớn lên cành lá tốt tươi, đang vào mùa kết quả.
Thân cây cao lớn, tán cây che khuất hơn phân nửa cái sân, cành cây còn vươn dài sang cả khoảng sân cách vách.
Ma ma cùng bọn nha hoàn quên mất trong viện có cây sơn trà, bởi vì trái cây trong phủ đều là từ nông gia bên ngoài thành chuyển vào, không giống hoa quả từ cây trồng trong nhà không có ai chăm bón, vừa chua vừa đắng rất khó ăn.
Bọn họ càng không nghĩ tới cây sơn trà sẽ cùng Nhị tiểu thư sinh ra cái liên hệ gì, rốt cuộc, Nhị tiểu thư chỉ là đứa bé năm tuổi, có ai có thể nghĩ đến chuyện nàng sẽ trèo cây lấy quả ăn? Còn là cây cao như vậy.
Nhưng mà Cẩm Vinh không phải đứa trẻ năm tuổi thật sự, đối với cô mà nói, cái cây này cũng không tính cao.
Cẩm Vinh ba phút liền bò lên, hái được sơn trà ăn.
Quả sơn trà có vị chua, tính bình, có tác dụng trị các bệnh phổi, ho ra đờm, phá khí tán hư, chỉ huyết, thanh nhiệt giải khát, hoa sơn trà cũng có lấy làm thuốc. Nhưng hiện tại với Cẩm Vinh mà nói thì chỉ có tác dụng lấp đầy bụng.
Đến buổi tối, ma ma lại vào đưa canh, phát hiện xiêm y Nhị tiểu thư dính trút bụi đất lộn xộn cũng không kì quái, trẻ con nghịch ngợm không có người bên cạnh chiếu cố, bẩn thỉu là bình thường.
Chỉ là càng chơi, bụng sẽ càng đói, ma ma nhịn không được đồng tình nhìn Cẩm Vinh một cái, lại buông mâm lui ra.
Nhưng không có ai hầu hạ, Cẩm Vinh càng tiện tu hành.
Sinh hoạt luẩn quẩn ban ngày hái sơn trà, buổi tối tu hành diễn ra đều đặn mấy ngày, đột nhiên xảy ra biến cố.
Một ngày, Cẩm Vinh đang ở trên cây ngồi ăn sơn trà, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nôn nóng lại non nớt ở phía dưới, "Cẩn thận nguy hiểm."
Thanh âm này đương nhiên không có khả năng từ trong Văn phủ truyền sang, mà là từ viện cách vách.
Một bé trai sáu bảy tuổi tóc trái đào mặc áo gấm xanh ngẩng đầu, trên tay còn cầm quyển sách, trong lúc vô tình thấy được tiểu cô nương ngồi trên cây.
"Cậu đừng sợ, tôi đi gọi người tới cứu cậu xuống." Giọng nói của đứa trẻ tận lực bình tĩnh lại, như là sợ dọa đến tiểu cô nương trên cây, cây cao như vậy, nếu không cẩn thận rơi xuống, không chừng gãy cánh tay gãy chân, thậm chí tính mạng cũng liền không có.
Cẩm Vinh: "..."