Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
(4)-2
Cẩm Vinh mang theo Bình An đi bộ ra phủ, đi bộ tới hiệu thuốc của Trương đại phu, liền rẽ vào.
Lúc trước cũng chỉ hàn huyên nửa ngày, lúc quay về liền nghe Bình An nói Trương đại phu đã rời phủ.
Tiệm thuốc của Trương đại phu kêu Từ Tâm Đường, cách Mạnh phủ cũng không xa.
Đi vào hiệu thuốc, chưa gặp được lão đại phu râu tóc bạc trắng, đã thấy một tiểu cô nương đứng trực quầy bốc thuốc, là cháu gái Trương đại phu, Trương Từ Tĩnh.
Trương Từ Tĩnh bốc xong một thang thuốc cho khách nhân, mới chú ý thấy một khuôn mặt tuấn tú như ngọc đang chăm chú nhìn mình, mà phản ứng đầu tiên của Trương Từ Tĩnh chính là lùi về sau hai bước, vẻ mặt đề phòng cảnh giác "Ngươi muốn làm sao?" Truyệnđược đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ làtôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Mạnh Cẩm Vinh, ở Vân Châu nổi danh chơi bời lêu lổng, công tử nhà tri phủ nhưng bò chê chó ghét người nhìn người tránh.
"Ta tới tìm Trương lão nhân." Cẩm Vinh cười hì hì nói.
Trương Từ Tĩnh sắc mặt hơi hoãn, "Ông nội không ở hiệu thuốc, giờ đang đi xem bệnh cho Vương gia."
"Ông ta không ở đây, tìm muội cũng giống nhau, hơn nữa......" Cẩm Vinh khóe miệng cong cong, "Muội còn xinh đẹp như vậy."
Trương Từ Tĩnh cầm lấy một gói thuốc ném về phía Cẩm Vinh, cả giận, "Ngươi nếu còn dám nói hươu nói vượn, ta liền gọi người tới."
"Ta nói chính là lời nói thật." Cẩm Vinh tiếp được gói thuốc, lại đặt lại lên trên mặt bàn, cười tủm tỉm đáp.
"Muội là có thành kiến với ta đúng không."
Trương Từ Tĩnh dù sao cũng một cô nương thiện lương, lời mắng người nói ra mồm cũng có chút ngượng ngùng, chỉ cường chống nói, "Người ngoài đều nói ngươi như vậy, hoành hành ngang ngược, sinh sự từ việc không đâu, đùa giỡn...... Đùa giỡn tiểu cô nương."
Cẩm Vinh không chút nào để ý nói tiếp, "Vậy muội tử có nghe được mấy lời đồn đãi gần đây, nói ta hảo nam phong không?" (thích đàn ông)
Trương Từ Tĩnh lập tức câm nín, hiệu thuốc mỗi ngày người đến người đi, nàng thật đúng là có nghe qua lời đồn như vậy, chỉ là không bao giờ lôi ra bàn luận với người khác, dù sao cũng không phải chuyện của nàng.
Cẩm Vinh bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc, nói với Trương Từ Tĩnh, "Muội xem câu trước nói ta đùa giỡn cô nương, câu sau nói ta hảo nam phong, muội cảm thấy cái nào thật cái nào giả?"
"Ách......" Trương Từ Tĩnh cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó nói, "Hẳn là có cái là đúng đi."
Cẩm Vinh trong lòng phì cười, đúng là cô nương ngốc, nhưng trên mặt lại như cũ đứng đắn nói, "Một cái là đúng, vậy một cái khác chính là sai."
Trương Từ Tĩnh gật gật đầu.
"Nếu có một cái là sai, muội như thế nào có thể kết luận tất cả những chuyện khác đều là thật?" Cẩm Vinh khuỷu tay dựa vào quầy bốc thuốc, nhìn về phía Trương Từ Tĩnh hỏi ngược lại.
Trương Từ Tĩnh: "......"
Cẩm Vinh thành công mê hoặc Trương Từ Tĩnh tiểu cô nương.
Chờ đến khi Trương đại phu trở lại hiệu thuốc, nhìn thấy tiểu tử nhà bất lương nào đó " thông đồng " cháu gái ngoan ngoãn nhà hắn, còn vừa nói vừa cười.
Cầm lấy ấm trà trên bàn, liền ném về phía Mạnh Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh bước nhanh, cả người như rướn gần hơn về phía Trương Từ Tĩnh, quạt giấy trên tay thành công đỡ lấy ấm trà Trương đại phu ném về phía mình.
Cách mặt quạt, Cẩm Vinh lộ ra tươi cười giống như xuân phong, "Muội tốt như vậy, chúng ta kết nghĩa huynh muội đi."
Đối với mỗ bất lương ăn chơi trác táng muốn bắt cóc cháu gái ngoan, Trương đại phu một cái tát trực tiếp đi qua, đừng nhìn hắn sáu bảy chục tuổi nhìn qua như một bộ xương già gần đất xa trời, nhưng mỗi ngày luyện Ngũ Cầm Hí, thân thể khoẻ mạnh cường tráng không vấn đề gì cả.
"Trương đại phu, ta khó lắm được tới một chuyến, không cần chiêu đãi như vậy đi." Cẩm Vinh cười ném ấm trà cho Bình An, lại lần nữa xòe quạt giấy giơ lên che mặt.
Trương đại phu trừu trừu khóe miệng, Mạnh Cẩm Vinh hết trò nghịch, lần này lại muốn bắt cóc cháu gái hắn, làm muội muội cũng không được.
Hắn cũng không nghĩ nhiều thêm một đứa cháu là Hỗn Thế Ma Vương.
Cẩm Vinh giương quạt xếp, đoan đến là phong lưu tiêu sái, nhưng lời nói như cũ thiếu đánh "Ai, Từ Tĩnh muội muội, ông nội muội không thích ta, ta vẫn nên đi thôi."
Trương Từ Tĩnh xì một tiếng liền cười, "Vậy bánh Vân La huynh đáp ứng ta thì sao."
"Làm sao có thể quên? Đợi lát nữa ta liền đi mua." Cẩm Vinh cười tủm tỉm đáp lời, "Chỉ lo trở về không ai mở cửa cho."
Trương Từ Tĩnh cười nói, "Yên tâm, gia gia không mở của cho huynh, có ta mở."
Trương đại phu hoàn toàn xem không hiểu, hắn chân trước rời khỏi tiệm thuốc, chân sau quay lại cháu gái cùng Mạnh Cẩm Vinh liền thân thiết như vậy.
Cẩm Vinh mang theo Bình An rời khỏi hiệu thuốc, Trương đại phu loát loát râu bạc trắng, "Hắn nói với cháu cái gì?"
Trương Từ Tĩnh mặt mày cười đến cong cong, "Cũng chưa nói cái gì, chỉ là cháu cảm thấy Mạnh đại thiếu gia cũng không khiến người ghét như vậy."
Nói rồi còn chớp chớp mắt nhìn Trương đại phu, "Cháu thấy huynh ấy nói muốn nhận cháu làm muội muội, chưa chắc không phải thiệt tình."
Trương đại phu đột nhiên phất tay nói, "Bỏ đi, bộ xương già của ta còn muốn sống thêm mấy năm."
Trương Từ Tĩnh nghe vậy khanh khách cười. Nàng cảm thấy, Mạnh đại thiếu gia cũng giống gia gia, đều là cái diệu nhân. (người có tính cách khác người, hoặc có kì tài)
Cẩm Vinh mang theo Bình An đi bộ ra phủ, đi bộ tới hiệu thuốc của Trương đại phu, liền rẽ vào.
Lúc trước cũng chỉ hàn huyên nửa ngày, lúc quay về liền nghe Bình An nói Trương đại phu đã rời phủ.
Tiệm thuốc của Trương đại phu kêu Từ Tâm Đường, cách Mạnh phủ cũng không xa.
Đi vào hiệu thuốc, chưa gặp được lão đại phu râu tóc bạc trắng, đã thấy một tiểu cô nương đứng trực quầy bốc thuốc, là cháu gái Trương đại phu, Trương Từ Tĩnh.
Trương Từ Tĩnh bốc xong một thang thuốc cho khách nhân, mới chú ý thấy một khuôn mặt tuấn tú như ngọc đang chăm chú nhìn mình, mà phản ứng đầu tiên của Trương Từ Tĩnh chính là lùi về sau hai bước, vẻ mặt đề phòng cảnh giác "Ngươi muốn làm sao?" Truyệnđược đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ làtôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Mạnh Cẩm Vinh, ở Vân Châu nổi danh chơi bời lêu lổng, công tử nhà tri phủ nhưng bò chê chó ghét người nhìn người tránh.
"Ta tới tìm Trương lão nhân." Cẩm Vinh cười hì hì nói.
Trương Từ Tĩnh sắc mặt hơi hoãn, "Ông nội không ở hiệu thuốc, giờ đang đi xem bệnh cho Vương gia."
"Ông ta không ở đây, tìm muội cũng giống nhau, hơn nữa......" Cẩm Vinh khóe miệng cong cong, "Muội còn xinh đẹp như vậy."
Trương Từ Tĩnh cầm lấy một gói thuốc ném về phía Cẩm Vinh, cả giận, "Ngươi nếu còn dám nói hươu nói vượn, ta liền gọi người tới."
"Ta nói chính là lời nói thật." Cẩm Vinh tiếp được gói thuốc, lại đặt lại lên trên mặt bàn, cười tủm tỉm đáp.
"Muội là có thành kiến với ta đúng không."
Trương Từ Tĩnh dù sao cũng một cô nương thiện lương, lời mắng người nói ra mồm cũng có chút ngượng ngùng, chỉ cường chống nói, "Người ngoài đều nói ngươi như vậy, hoành hành ngang ngược, sinh sự từ việc không đâu, đùa giỡn...... Đùa giỡn tiểu cô nương."
Cẩm Vinh không chút nào để ý nói tiếp, "Vậy muội tử có nghe được mấy lời đồn đãi gần đây, nói ta hảo nam phong không?" (thích đàn ông)
Trương Từ Tĩnh lập tức câm nín, hiệu thuốc mỗi ngày người đến người đi, nàng thật đúng là có nghe qua lời đồn như vậy, chỉ là không bao giờ lôi ra bàn luận với người khác, dù sao cũng không phải chuyện của nàng.
Cẩm Vinh bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc, nói với Trương Từ Tĩnh, "Muội xem câu trước nói ta đùa giỡn cô nương, câu sau nói ta hảo nam phong, muội cảm thấy cái nào thật cái nào giả?"
"Ách......" Trương Từ Tĩnh cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó nói, "Hẳn là có cái là đúng đi."
Cẩm Vinh trong lòng phì cười, đúng là cô nương ngốc, nhưng trên mặt lại như cũ đứng đắn nói, "Một cái là đúng, vậy một cái khác chính là sai."
Trương Từ Tĩnh gật gật đầu.
"Nếu có một cái là sai, muội như thế nào có thể kết luận tất cả những chuyện khác đều là thật?" Cẩm Vinh khuỷu tay dựa vào quầy bốc thuốc, nhìn về phía Trương Từ Tĩnh hỏi ngược lại.
Trương Từ Tĩnh: "......"
Cẩm Vinh thành công mê hoặc Trương Từ Tĩnh tiểu cô nương.
Chờ đến khi Trương đại phu trở lại hiệu thuốc, nhìn thấy tiểu tử nhà bất lương nào đó " thông đồng " cháu gái ngoan ngoãn nhà hắn, còn vừa nói vừa cười.
Cầm lấy ấm trà trên bàn, liền ném về phía Mạnh Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh bước nhanh, cả người như rướn gần hơn về phía Trương Từ Tĩnh, quạt giấy trên tay thành công đỡ lấy ấm trà Trương đại phu ném về phía mình.
Cách mặt quạt, Cẩm Vinh lộ ra tươi cười giống như xuân phong, "Muội tốt như vậy, chúng ta kết nghĩa huynh muội đi."
Đối với mỗ bất lương ăn chơi trác táng muốn bắt cóc cháu gái ngoan, Trương đại phu một cái tát trực tiếp đi qua, đừng nhìn hắn sáu bảy chục tuổi nhìn qua như một bộ xương già gần đất xa trời, nhưng mỗi ngày luyện Ngũ Cầm Hí, thân thể khoẻ mạnh cường tráng không vấn đề gì cả.
"Trương đại phu, ta khó lắm được tới một chuyến, không cần chiêu đãi như vậy đi." Cẩm Vinh cười ném ấm trà cho Bình An, lại lần nữa xòe quạt giấy giơ lên che mặt.
Trương đại phu trừu trừu khóe miệng, Mạnh Cẩm Vinh hết trò nghịch, lần này lại muốn bắt cóc cháu gái hắn, làm muội muội cũng không được.
Hắn cũng không nghĩ nhiều thêm một đứa cháu là Hỗn Thế Ma Vương.
Cẩm Vinh giương quạt xếp, đoan đến là phong lưu tiêu sái, nhưng lời nói như cũ thiếu đánh "Ai, Từ Tĩnh muội muội, ông nội muội không thích ta, ta vẫn nên đi thôi."
Trương Từ Tĩnh xì một tiếng liền cười, "Vậy bánh Vân La huynh đáp ứng ta thì sao."
"Làm sao có thể quên? Đợi lát nữa ta liền đi mua." Cẩm Vinh cười tủm tỉm đáp lời, "Chỉ lo trở về không ai mở cửa cho."
Trương Từ Tĩnh cười nói, "Yên tâm, gia gia không mở của cho huynh, có ta mở."
Trương đại phu hoàn toàn xem không hiểu, hắn chân trước rời khỏi tiệm thuốc, chân sau quay lại cháu gái cùng Mạnh Cẩm Vinh liền thân thiết như vậy.
Cẩm Vinh mang theo Bình An rời khỏi hiệu thuốc, Trương đại phu loát loát râu bạc trắng, "Hắn nói với cháu cái gì?"
Trương Từ Tĩnh mặt mày cười đến cong cong, "Cũng chưa nói cái gì, chỉ là cháu cảm thấy Mạnh đại thiếu gia cũng không khiến người ghét như vậy."
Nói rồi còn chớp chớp mắt nhìn Trương đại phu, "Cháu thấy huynh ấy nói muốn nhận cháu làm muội muội, chưa chắc không phải thiệt tình."
Trương đại phu đột nhiên phất tay nói, "Bỏ đi, bộ xương già của ta còn muốn sống thêm mấy năm."
Trương Từ Tĩnh nghe vậy khanh khách cười. Nàng cảm thấy, Mạnh đại thiếu gia cũng giống gia gia, đều là cái diệu nhân. (người có tính cách khác người, hoặc có kì tài)