Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Du thuyền có ba tầng, một tầng cao nhất là nơi tổ chức tiệc rượu riêng của các nhân vật nổi tiếng trong giới, ăn uống linh đình, đàm luận những việc có thể gây ra ảnh hưởng lớn với Hoa Hạ.
Tầng thứ hai là phòng cho du khách.
Mà tầng một chính là đại sảnh, mở tiệc vui vẻ, liền với boong tàu. Không kiên nhẫn cùng các trưởng bối đeo mang mặt nạ đi đàm phán đại sự, các công tử các tiểu thư, đã sớm tới đại sảnh, nơi có quán bar ngoài trời, sòng bạc, còn có sàn nhảy.
"Chúc mừng tiểu thư, cô đã thắng." Người chia bài đứng sau chiếu bạc mỉm cười,
Mà những người khác lại có chút ủ rũ, "Lại thua rồi." "Đêm nay vận khí thật không tốt."
Người chia bài cũng thầm nghĩ, thật là một vị tiểu thư vận khí tốt đến khiến người hâm mộ.
Cẩm Vinh cầm một đống xèng, nghiêng đầu mỉm cười, vận khí cô đúng là không tồi, bài tốt đều chủ động chạy tới trong tay.
Những chiếc xèng này có thể đổi lại thành tiền, nhưng cũng không quá nhiều, vì là du thuyền tư nhân nên càng thường được dùng ở việc chi tiêu cho các nơi trên thuyền, hoặc thưởng tiền boa cho phục vụ.
Hoạt động vui chơi trên du thuyền đúng là không tồi, không khiến Cẩm Vinh thất vọng, nhắm hai mắt chơi, xèng kiếm được cũng đủ tiêu xài trên du thuyền mấy ngày.
"Doãn Túc, cô muốn chơi sao?" Lâm Tấn quay sang hỏi cô gái, cho dù là quần áo hay diện mạo cũng thực giản dị.
Doãn Túc là ân nhân Lâm gia bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ không cưỡng cầu cô làm điều gì, thậm chí sẽ chủ động vì cô chắn đi một ít yêu ma quỷ quái có ý xấu, mặc dù Doãn Túc cũng không cần.
Lần này Lâm Tấn lừa Doãn Túc tới, cũng chỉ là thỏa mãn một chút tư tâm, muốn cùng cô thân cận thêm một chút.
Chỉ sợ biểu ca Bạch gia cũng có tâm tư như vậy, Lâm Tấn liếc liếc mắt nhìn biểu ca Bạch Kị.
Cả người hắn lúc nào cũng như khối băng vậy, cho dù anh ta vẫn luôn là một người ưu tú, được trưởng bối khen ngợi, nhưng Lâm Tấn hắn gặp được Doãn Túc trước,chưa chắc sẽ bại bởi Bạch Kị, Lâm Tấn tự nhủ như vậy.
Đến nỗi ý kiến của cha mẹ, Lâm Tấn tin tưởng bọn họ sẽ không phản đối, thậm chí sẽ vì vậy mà vui mừng, có bao nhiêu người muốn mượn sức một đại thiên sư tương lai, còn mơ tưởng mà không được.
"Tùy tiện đi." Doãn Túc không sao cả, đáp.
Doãn Túc hoàn toàn không biết gì đối với tâm tư của Lâm Tấn, cho dù cô biết, chỉ sợ cũng chỉ cười nhạo một câu mơ mộng hão huyền.
Doãn Túc cũng không biết bản thân mình ít nói lạnh lùng, lại vẫn có thể khiến những người khác bổ não không ít.
Lâm Tấn còn tưởng rằng mấy đường ca Lâm gia làm Doãn Túc sinh khí
Lần ấy đám người kia rủ Doãn Túc đi trộm mộ, ai lại rủ một cô gái trẻ tuổi đi xem thi thể không rõ danh tính lạnh như băng chứ.
Kỳ thật Doãn Túc là không ngại, nhưng trộm mộ là hành vi sai trái, tóm lại chỉ cần không vi nhân nghĩa đạo đức, thuận tiện còn có hồi báo, cô đều nguyện ý tiếp.
Từ nhỏ đã bắt đầu gặp quỷ, Doãn Túc sẽ sợ thi thể sao?
Nhưng ai bảo Doãn Túc nhất quán tư thái cao lãnh, làm người vô pháp suy đoán nội tâm Doãn Túc có bao nhiêu mê đắm tiền tài.
Càng không phải nói, trong mắt Lâm Tấn, Doãn Túc chính là kiểu cô nương không rành thế sự, không màng danh lợi.
Doãn Túc tỏ vẻ thanh danh cô không ngại, dù sao chờ cô chết, Doãn gia cũng tiêu vong, còn muốn hư danh làm gì. Nhưng không thể làm ảnh hưởng đến kế hoạch đầu thai của mình, tích đức, tích phúc, không thể làm tổn hại đến công đức đã tích cóp được.
Lại nói Lâm Tấn có nhiều đường ca như vậy, làm cô có chút kinh ngạc, đại gia tộc ngang dọc đan xen, Doãn Túc cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy
Càng nói càng bi thương, Doãn gia cũng là gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, không thiếu con cháu xuất sắc, đáng tiếc, mệnh cách thế hệ sau càng hư hơn so với thế hệ trước, có tổ tông từng nói qua, tồn tại của Doãn gia vốn là vi phạm thiên mệnh, làm những chuyện nghịch thiên.
Cho nên điêu tàn đến chỉ có một mình Doãn Túc, cũng là số mệnh.
Doãn Túc thôi nghĩ ngợi, nhìn sang Lâm Tấn đang hừng hực khí thế, đổi tiền lấy một đống xèng, "Doãn Túc, cô muốn chơi không"
Doãn Túc lắc lắc đầu, "Tôi chưa bao giờ chơi thứ này."
"Vì sao?" Kiến thức qua bản lĩnh của Doãn Túc, thủ đoạn thần kỳ đến có thể hô mưa gọi gió, Lâm Tấn không khỏi có chút kỳ quái, đối với Doãn Túc mà nói, đánh bạc hẳn là rất đơn giản đi.
"Bởi vì đánh bạc là một chuyện rất cần vận khí." Doãn Túc trầm tư một chút, nghiêm túc nói.
"Nếu một người dùng hết vận khí của mình trên chiếu bạc, vậy chuyện gì sẽ xảy ra?" Lâm Tấn cùng Bạch Kị đều cảm thấy phía sau hơi hơi chợt lạnh, một người nếu là dùng sạch vận khí......
"Tôi chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi, các người không cần để ý." Doãn Túc biểu tình nhàn nhạt nói, cô đương nhiên không phải tùy tiện nói, bởi vì người như Doãn Túc chính là loại người cần vận khí nhất.
Lục tuyệt chi mệnh, chính là bởi vì vận đen quá nhiều, mệnh cách quá sát. Chẳng sợ cô có thể sử dụng thủ đoạn câu thông âm dương nhìn thấu át chủ bài, cũng không dám bảo đảm chính mình sẽ thắng.
Loại chuyện cơ hồ chắc chắn sẽ thua này, vì sao còn phải làm.
Cô bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt, nhạy bén nhìn qua, chỉ mơ hồ cảm nhận được người kia đang lẫn trong đám nam nữ trẻ tuổi đang vui đùa, ánh đèn lập loè không rõ, tựa hồ tầm mắt lại biến mất.
Doãn Túc cơ hồ có thể xác định, trên thuyền có một người thực lực tuyệt không thua mình.
Còn nhớ rõ gia gia trước khi lâm chung, từng nói lấy tư chất của Doãn Túc chờ đến hai mươi tuổi, Hoa Quốc không thể có thiên sư tài giỏi hơn cô.
Xem ra thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lời gia gia nói cũng sẽ có sai, Doãn Túc bỗng nhiên sinh ra một tia kích động, thiên sư cô gặp qua không ít, nhưng thực lực so với cô cường hơn, vẫn chưa có.
Ngồi ở quán bar, Cẩm Vinh thu hồi ánh mắt, Cẩm Vinh chẳng qua là nghe được lời của Doãn Túc, tò mò nhìn qua, xem ra là một cô gái nhỏ nhạy bén tinh ranh.
Quán bar bắt đầu lên nhạc,
Dưới sàn nhảy là nam nữ trong những bộ quần áo tinh xảo, tùy ý vui đùa, Cẩm Vinh hoảng hốt nhớ ra, rất lâu trước kia mình cũng là một người trong số đó.
Một cô gái ngồi đối diện Cẩm Vinh, thiếu nữ ngoại quốc với mái tóc vàng óng mượt như tơ chớp mắt, cười với Cẩm Vinh, "pour danser" ( khiêu vũ sao?)
Cẩm Vinh mỉm cười: "ok."
Chiếu bạc bên này, Doãn Túc ngừng tìm kiếm xung quanh, hỏi, "Các người còn muốn chơi sao?"
"Vẫn là thôi đi." Lâm Tấn cười gượng nói, Bạch Kị cũng đồng ý. Ai cũng không ngại chính mình vận khí nhiều.
Biển đêm rộng vô biên, con thuyền màu trắng như một ngọn đuốc sáng trưng chạy trên mặt biển, vẽ ra những hàng sóng thật dài.
Mà phía trước, sương mù chôn sâu hắc ám, những con quái vật len lỏi trong bóng đêm đen kịt.
Mũi tàu vẫn băng băng xuyên qua không gian đen nhánh ấy, tựa hồ đâm tản cả bóng đêm.
"Thuyền trưởng, chúng ta giống như đụng phải thứ gì."
Thuyến viên biểu tình khẩn trương đáp.
Thuyền chưởng đã có tuổi, kinh nghiệm phong phú nhíu nhíu mày, "Là sương mù sao?"
"Không giống, thuyền xuất hiện vấn đề, định vị hệ thống cũng không chạy." Vài vị thuyền viên trên trán rịn mồ hôi lạnh.
Thuyền trưởng bình tĩnh nói, "Kiểm tra lại điện bàn vô tuyến, xem có thể liên hệ các thuyền phụ cận hay khôgn?"
Thuyền viên phụ trách điện bàn vô tuyến cũng có chút hoảng loạn nói, "Hoàn toàn không có tín hiệu."
"Sao có thể, nơi này lại không phải vùng biển quốc tế, chúng ta ra khơi chưa được 24 tiếng đồng hồ."
"Có lẽ, chúng ta gặp gỡ vùng biển cùng loại tam giác Bermuda."
Đám người thuyền viên đã bắt đầu hoảng loạn.
Tam giác Bermuda, khu vực tam giác quỷ, thường thường phát sinh các hiện tượng phi tự nhiên con người không thể giải thích.
Còn chưa chờ thuyền trường nói, có người nhịn không được phát hỏa, "Đừng nói những lời xui xẻo như thế, anh có biết thuyền chúng ta đang chở những người nào hay không? Chỉ cần bọn họ xảy ra một chút vấn đề, chúng ta tuyệt đối không gánh nổi trách nhiệm."
Thuyền trưởng thở dài, "Đừng nói nữa, ta đi báo cáo với Lâm lão tiên sinh, mọi người tận lực khôi phục hệ thống định vị, liên hệ các thuyền phụ cận."
Phát sinh chuyện lớn như vậy, giấu giếm những người kia thì có tác dụng gì, đến lúc chuyện vỡ lở, sự tình càng không xong.
Thuyền trưởng vội vã đi về tầng thứ ba du thuyền.
Mà không có ai biết, thời điểm mũi tàu chạm vào lớp sương đen kia, trên du thuyền đã có hai người cảm giác được.
"Không nghĩ tới tùy tiện lên một con thuyền liền gặp được chuyện như vậy." Cẩm Vinh lắc lắc champagne trong tay, một ngụm uống cạn, sau đó đi về phòng.
Đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn dương cầm du dương mà dịu êm.
Con ngươi Doãn Túc bỗng nhiên có thứ gì hiện lên, theo bản năng nói, "Đã xảy ra chuyện."
"?"Lâm Tấn cùng Bạch Kị ở bên cạnh đều có chút nghi hoặc.
"Con thuyền đã xảy ra chuyện." Doãn Túc nói với Lâm Tấn cùng Bạch Kị nói, đồng thời ở trong lòng thở dài, cô liền biết, vận khí mình không tốt như vậy, còn tưởng rằng có thể miễn phí hưởng thụ một lần đi chơi xa hoa.
Tầng thứ hai là phòng cho du khách.
Mà tầng một chính là đại sảnh, mở tiệc vui vẻ, liền với boong tàu. Không kiên nhẫn cùng các trưởng bối đeo mang mặt nạ đi đàm phán đại sự, các công tử các tiểu thư, đã sớm tới đại sảnh, nơi có quán bar ngoài trời, sòng bạc, còn có sàn nhảy.
"Chúc mừng tiểu thư, cô đã thắng." Người chia bài đứng sau chiếu bạc mỉm cười,
Mà những người khác lại có chút ủ rũ, "Lại thua rồi." "Đêm nay vận khí thật không tốt."
Người chia bài cũng thầm nghĩ, thật là một vị tiểu thư vận khí tốt đến khiến người hâm mộ.
Cẩm Vinh cầm một đống xèng, nghiêng đầu mỉm cười, vận khí cô đúng là không tồi, bài tốt đều chủ động chạy tới trong tay.
Những chiếc xèng này có thể đổi lại thành tiền, nhưng cũng không quá nhiều, vì là du thuyền tư nhân nên càng thường được dùng ở việc chi tiêu cho các nơi trên thuyền, hoặc thưởng tiền boa cho phục vụ.
Hoạt động vui chơi trên du thuyền đúng là không tồi, không khiến Cẩm Vinh thất vọng, nhắm hai mắt chơi, xèng kiếm được cũng đủ tiêu xài trên du thuyền mấy ngày.
"Doãn Túc, cô muốn chơi sao?" Lâm Tấn quay sang hỏi cô gái, cho dù là quần áo hay diện mạo cũng thực giản dị.
Doãn Túc là ân nhân Lâm gia bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ không cưỡng cầu cô làm điều gì, thậm chí sẽ chủ động vì cô chắn đi một ít yêu ma quỷ quái có ý xấu, mặc dù Doãn Túc cũng không cần.
Lần này Lâm Tấn lừa Doãn Túc tới, cũng chỉ là thỏa mãn một chút tư tâm, muốn cùng cô thân cận thêm một chút.
Chỉ sợ biểu ca Bạch gia cũng có tâm tư như vậy, Lâm Tấn liếc liếc mắt nhìn biểu ca Bạch Kị.
Cả người hắn lúc nào cũng như khối băng vậy, cho dù anh ta vẫn luôn là một người ưu tú, được trưởng bối khen ngợi, nhưng Lâm Tấn hắn gặp được Doãn Túc trước,chưa chắc sẽ bại bởi Bạch Kị, Lâm Tấn tự nhủ như vậy.
Đến nỗi ý kiến của cha mẹ, Lâm Tấn tin tưởng bọn họ sẽ không phản đối, thậm chí sẽ vì vậy mà vui mừng, có bao nhiêu người muốn mượn sức một đại thiên sư tương lai, còn mơ tưởng mà không được.
"Tùy tiện đi." Doãn Túc không sao cả, đáp.
Doãn Túc hoàn toàn không biết gì đối với tâm tư của Lâm Tấn, cho dù cô biết, chỉ sợ cũng chỉ cười nhạo một câu mơ mộng hão huyền.
Doãn Túc cũng không biết bản thân mình ít nói lạnh lùng, lại vẫn có thể khiến những người khác bổ não không ít.
Lâm Tấn còn tưởng rằng mấy đường ca Lâm gia làm Doãn Túc sinh khí
Lần ấy đám người kia rủ Doãn Túc đi trộm mộ, ai lại rủ một cô gái trẻ tuổi đi xem thi thể không rõ danh tính lạnh như băng chứ.
Kỳ thật Doãn Túc là không ngại, nhưng trộm mộ là hành vi sai trái, tóm lại chỉ cần không vi nhân nghĩa đạo đức, thuận tiện còn có hồi báo, cô đều nguyện ý tiếp.
Từ nhỏ đã bắt đầu gặp quỷ, Doãn Túc sẽ sợ thi thể sao?
Nhưng ai bảo Doãn Túc nhất quán tư thái cao lãnh, làm người vô pháp suy đoán nội tâm Doãn Túc có bao nhiêu mê đắm tiền tài.
Càng không phải nói, trong mắt Lâm Tấn, Doãn Túc chính là kiểu cô nương không rành thế sự, không màng danh lợi.
Doãn Túc tỏ vẻ thanh danh cô không ngại, dù sao chờ cô chết, Doãn gia cũng tiêu vong, còn muốn hư danh làm gì. Nhưng không thể làm ảnh hưởng đến kế hoạch đầu thai của mình, tích đức, tích phúc, không thể làm tổn hại đến công đức đã tích cóp được.
Lại nói Lâm Tấn có nhiều đường ca như vậy, làm cô có chút kinh ngạc, đại gia tộc ngang dọc đan xen, Doãn Túc cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy
Càng nói càng bi thương, Doãn gia cũng là gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, không thiếu con cháu xuất sắc, đáng tiếc, mệnh cách thế hệ sau càng hư hơn so với thế hệ trước, có tổ tông từng nói qua, tồn tại của Doãn gia vốn là vi phạm thiên mệnh, làm những chuyện nghịch thiên.
Cho nên điêu tàn đến chỉ có một mình Doãn Túc, cũng là số mệnh.
Doãn Túc thôi nghĩ ngợi, nhìn sang Lâm Tấn đang hừng hực khí thế, đổi tiền lấy một đống xèng, "Doãn Túc, cô muốn chơi không"
Doãn Túc lắc lắc đầu, "Tôi chưa bao giờ chơi thứ này."
"Vì sao?" Kiến thức qua bản lĩnh của Doãn Túc, thủ đoạn thần kỳ đến có thể hô mưa gọi gió, Lâm Tấn không khỏi có chút kỳ quái, đối với Doãn Túc mà nói, đánh bạc hẳn là rất đơn giản đi.
"Bởi vì đánh bạc là một chuyện rất cần vận khí." Doãn Túc trầm tư một chút, nghiêm túc nói.
"Nếu một người dùng hết vận khí của mình trên chiếu bạc, vậy chuyện gì sẽ xảy ra?" Lâm Tấn cùng Bạch Kị đều cảm thấy phía sau hơi hơi chợt lạnh, một người nếu là dùng sạch vận khí......
"Tôi chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi, các người không cần để ý." Doãn Túc biểu tình nhàn nhạt nói, cô đương nhiên không phải tùy tiện nói, bởi vì người như Doãn Túc chính là loại người cần vận khí nhất.
Lục tuyệt chi mệnh, chính là bởi vì vận đen quá nhiều, mệnh cách quá sát. Chẳng sợ cô có thể sử dụng thủ đoạn câu thông âm dương nhìn thấu át chủ bài, cũng không dám bảo đảm chính mình sẽ thắng.
Loại chuyện cơ hồ chắc chắn sẽ thua này, vì sao còn phải làm.
Cô bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt, nhạy bén nhìn qua, chỉ mơ hồ cảm nhận được người kia đang lẫn trong đám nam nữ trẻ tuổi đang vui đùa, ánh đèn lập loè không rõ, tựa hồ tầm mắt lại biến mất.
Doãn Túc cơ hồ có thể xác định, trên thuyền có một người thực lực tuyệt không thua mình.
Còn nhớ rõ gia gia trước khi lâm chung, từng nói lấy tư chất của Doãn Túc chờ đến hai mươi tuổi, Hoa Quốc không thể có thiên sư tài giỏi hơn cô.
Xem ra thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lời gia gia nói cũng sẽ có sai, Doãn Túc bỗng nhiên sinh ra một tia kích động, thiên sư cô gặp qua không ít, nhưng thực lực so với cô cường hơn, vẫn chưa có.
Ngồi ở quán bar, Cẩm Vinh thu hồi ánh mắt, Cẩm Vinh chẳng qua là nghe được lời của Doãn Túc, tò mò nhìn qua, xem ra là một cô gái nhỏ nhạy bén tinh ranh.
Quán bar bắt đầu lên nhạc,
Dưới sàn nhảy là nam nữ trong những bộ quần áo tinh xảo, tùy ý vui đùa, Cẩm Vinh hoảng hốt nhớ ra, rất lâu trước kia mình cũng là một người trong số đó.
Một cô gái ngồi đối diện Cẩm Vinh, thiếu nữ ngoại quốc với mái tóc vàng óng mượt như tơ chớp mắt, cười với Cẩm Vinh, "pour danser" ( khiêu vũ sao?)
Cẩm Vinh mỉm cười: "ok."
Chiếu bạc bên này, Doãn Túc ngừng tìm kiếm xung quanh, hỏi, "Các người còn muốn chơi sao?"
"Vẫn là thôi đi." Lâm Tấn cười gượng nói, Bạch Kị cũng đồng ý. Ai cũng không ngại chính mình vận khí nhiều.
Biển đêm rộng vô biên, con thuyền màu trắng như một ngọn đuốc sáng trưng chạy trên mặt biển, vẽ ra những hàng sóng thật dài.
Mà phía trước, sương mù chôn sâu hắc ám, những con quái vật len lỏi trong bóng đêm đen kịt.
Mũi tàu vẫn băng băng xuyên qua không gian đen nhánh ấy, tựa hồ đâm tản cả bóng đêm.
"Thuyền trưởng, chúng ta giống như đụng phải thứ gì."
Thuyến viên biểu tình khẩn trương đáp.
Thuyền chưởng đã có tuổi, kinh nghiệm phong phú nhíu nhíu mày, "Là sương mù sao?"
"Không giống, thuyền xuất hiện vấn đề, định vị hệ thống cũng không chạy." Vài vị thuyền viên trên trán rịn mồ hôi lạnh.
Thuyền trưởng bình tĩnh nói, "Kiểm tra lại điện bàn vô tuyến, xem có thể liên hệ các thuyền phụ cận hay khôgn?"
Thuyền viên phụ trách điện bàn vô tuyến cũng có chút hoảng loạn nói, "Hoàn toàn không có tín hiệu."
"Sao có thể, nơi này lại không phải vùng biển quốc tế, chúng ta ra khơi chưa được 24 tiếng đồng hồ."
"Có lẽ, chúng ta gặp gỡ vùng biển cùng loại tam giác Bermuda."
Đám người thuyền viên đã bắt đầu hoảng loạn.
Tam giác Bermuda, khu vực tam giác quỷ, thường thường phát sinh các hiện tượng phi tự nhiên con người không thể giải thích.
Còn chưa chờ thuyền trường nói, có người nhịn không được phát hỏa, "Đừng nói những lời xui xẻo như thế, anh có biết thuyền chúng ta đang chở những người nào hay không? Chỉ cần bọn họ xảy ra một chút vấn đề, chúng ta tuyệt đối không gánh nổi trách nhiệm."
Thuyền trưởng thở dài, "Đừng nói nữa, ta đi báo cáo với Lâm lão tiên sinh, mọi người tận lực khôi phục hệ thống định vị, liên hệ các thuyền phụ cận."
Phát sinh chuyện lớn như vậy, giấu giếm những người kia thì có tác dụng gì, đến lúc chuyện vỡ lở, sự tình càng không xong.
Thuyền trưởng vội vã đi về tầng thứ ba du thuyền.
Mà không có ai biết, thời điểm mũi tàu chạm vào lớp sương đen kia, trên du thuyền đã có hai người cảm giác được.
"Không nghĩ tới tùy tiện lên một con thuyền liền gặp được chuyện như vậy." Cẩm Vinh lắc lắc champagne trong tay, một ngụm uống cạn, sau đó đi về phòng.
Đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn dương cầm du dương mà dịu êm.
Con ngươi Doãn Túc bỗng nhiên có thứ gì hiện lên, theo bản năng nói, "Đã xảy ra chuyện."
"?"Lâm Tấn cùng Bạch Kị ở bên cạnh đều có chút nghi hoặc.
"Con thuyền đã xảy ra chuyện." Doãn Túc nói với Lâm Tấn cùng Bạch Kị nói, đồng thời ở trong lòng thở dài, cô liền biết, vận khí mình không tốt như vậy, còn tưởng rằng có thể miễn phí hưởng thụ một lần đi chơi xa hoa.