Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
Cẩm Vinh không để ý câu đồng ngôn trĩ ngữ kia, cũng chưa từng nghiêm nhìn tướng mạo của tiểu thế tử kia một lần, trong mắt cv, trời sinh hoàng thân hậu duệ, ít nhất cũng là một đời phú quý, chỉ là sớm hay muộn, lòng người có đủ kiên trì, vững bản tâm.
Nếu cô vẫn là Tư Mệnh Thiên Quân, có Tư Mệnh Tinh Bàn trong tay, âu cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra được, mệnh cách đế vương ngày sau của nam đồng.
Còn có một đường hung hiểm trong đó.
Tiểu thế tử cũng không nghĩ đến, hắn đang ở trong xe ngựa trên đường đi kinh thành, rúc vào trong lòng ngực Cảnh Vương phi, "Là Huyền Nữ cứu mẫu thân." Hắn nghiêm túc giải thích với Cảnh Vương phi.
Thị nữ ở bên cạnh chỉ cho rằng thế tử ở trong miếu Huyền Nữ lâu ngày đến mê sảng, mà Cảnh Vương phi đã khỏe mạnh hơn không ít, tràn đầy yêu thương nhìn nhi tử, "Nhất định là hiếu tâm của con ta làm cảm động Huyền Nữ nương nương."
Tiểu thế tử Chu Thừa Sí âm thầm nắm chặt tay.
_____
Đông Hải, trên một con thuyền đi hải ngoại giao thương, "Nhị thúc, bao giờ mới đến nơi?" Thanh niên dung mạo tuấn lão mở miệng hỏi.
Nhị thúc trong miệng hắn là một lão trung niên khuôn mặt hiền lành, lão cười nói, "Mới đi bao nhiêu ngày đã không chịu nổi, đã nói ngươi đừng tùy tiện theo ta ra biển."
Lão trên mặt mỉm cười nhưng đáy lòng lại lo lắng, lần này đi hải ngoại mậu dịch tuy có lợi nhuận kếch xù, thu hoạch phong phú, nhưng nguy hiểm cũng cực lớn, song to gió lớn trên biển một cái liền đủ đánh ngã cả người lẫn thuyền cửu tử nhất sinh.
Cũng liền Trọng Ngôn tiểu tử này to gan lớn mật, gạt cha mẹ hắn trộm lên thuyền.
"Cháu đâu có chịu không được, chỉ là có chút nhớ mong cha mẹ cùng muội muội."
Thanh niên trẻ tuổi, cũng chính là Trọng Ngôn sang sảng cười nói, "Dù sao cũng là sinh ý trong nhà, ta cũng không thể góp sức một phần."
"Làm sinh ý cái gì, ngoan ngoãn đọc sách, thi đậu tiến sĩ mới là thanh vân đại đạo." Nhị thúc xụ mặt nói, cháu trai này của lão đúng là rất thông minh, tuổi còn trẻ đã đỗ tú tài, cố tình không chịu học hành cẩn thân, còn một hai phải cùng lão ra biển.
Trọng Ngôn vừa định giải thích gì với nhị thúc, đọc vạn quyển sách, không bằng hành ngàn dặm đường, lại thấy nhị thúc luôn luôn ổn trọng bình tĩnh thần sắc kịch biến, tràn đầy hoảng sợ.
Trọng Ngôn quay đầu lại nhìn, hoảng hốt đến suýt kêu ra tiếng.
Từ dười lòng biển xuất hiện một con quái vật khổng lồ, rẽ nước trồi lên, thân hình to đến đủ che trời, cái bóng dưới ánh mặt trời đủ để che hết mọt mảng biển rộng, người trên thuyền khiếp sợ ngừng động tác, vô luận là kéo cột buồm hay là lái thuyền chuyển hướng.
Nhị thúc là người đầu tiên phản ứng lại, "Chạy mau."
Cự thú xuất hiện, mặc dù không tập kích bọn họ, nhưng vô tình cuốn lên sóng to ngập trời, đủ để phá hủy bất luận một con thuyền kiên cố nào. Trốn, mênh mang biển rộng, có thể trốn đi nơi nào.
Lâm Trọng Ngôn thời khắc này rốt cuộc minh bạch chua xót trong mắt nhị thúc, loại cảm giác bất lực nhỏ bé đủ để khiến người từ bỏ chống cự.
Cha mẹ, muội muội, thực xin lỗi, Lâm Trọng Ngôn nhắm mắt lại, chuẩn bị thản nhiên chịu chết, văn nhân phải có cốt khí, trước khi chết cũng không thể chân mềm.
Nhưng mà ngay sau đó tử vong cũng không đến, ngược lại an tĩnh tường hòa đến dị thường, Lâm Trọng Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy sóng to ngập trời cư nhiên thần kỳ lui về ngay trước mắt bọn họ.
Lại nhìn lên trên, đỉnh đầu con cự thú lại xuất hiện một nữ tử áo trắng, ở dưới nàng,cho dù là sóng biển hay là cự thú, đều dị thường bình tĩnh dịu ngoan.
Ý nghĩ đầu tiên vang lên trong đầu Lâm Trọng Ngôn chính là, đây là Đông Hải tiên nhân sao?
Bất quá, ngay lập tức, cự thú kia bống nhiên giang cánh, bay thẳng lên cao như diều gặp gió, mang theo nữ tử áo trắng bay đi phương xa.
"Thần tiên, là thần tiên đã cứu chúng ta." May mắn một ít thuyền viên cũng giống Lâm Trọng Ngôn tràn đầy kích động hô lớn.
Lâm Trọng Ngôn nhìn về phía nhị thúc hắn, chỉ thấy lão sắc mặt ửng đỏ, kích động vì sống sót, tai qua nạn khỏi, "Thần tiên phù hộ."
Trên thuyền rất nhiều người đều quỳ xuống bái triều phương hướng tiên nhân bay đi. Liền Lâm Trọng Ngôn tính tình kiệt ngạo như vậy, không cần nhị thúc nói, cũng thành thành thật thật mà khái đầu.
Ân cứu mạng, không có gì báo đáp.
Cẩm Vinh vừa tùy tay cứu một thuyền người, lúc này ngồi ở trên một dải đá ngầm bên bờ biển Bồng Lai tiên đảo, nhẹ vỗ về thân hình khổng lồ của cự thú Côn Bằng.
Chắc hẳn nó cũng biết vừa rồi mình thiếu chút nữa gây họa.
Cẩm Vinh thở dài một hơi, nói "Mấy ngày này, ngươi ở lại Bồng Lai đi, hải vực có phàm nhân qua lại thì đừng đi nữa."
Cũng là thuyền người kia xui xẻo, gặp phải Côn Bằng ngủ gật, nhưng bọn họ vì chuyện này mà mất mạng thì cũng thực sự đáng tiếc.
Mà thuyền người sau khi qua được đại nạn, liên tiếp mấy ngày đều là gió êm sóng lặng, bình an vô sự cập bến.
Thuyền viên cùng thương nhân đàm phán qua lại, nhịn không được nói đến việc gặp được kì ngộ, làm cho mọi người chấn kinh. Cho nên chuyện gặp được cự thú trong biển, lại có tiên nhân cứu giúp, nhất thời truyền khắp cảng.
Lâm Trọng Ngôn về đến nhà, đầu tiên là bị cha mẹ mắng một trận, nhưng biết được bọn họ mạo hiểm, sợ tới mức đại kinh thất sắc, liên tục thỉnh đại phu khai thuốc an thần, lại nói phải vì vị tiên nhân trong biển lập bài vị trường sinh cung phụng.
Lâm gia trong nhà còn chưa an ổn, người bên ngoài lại tới.
Việc này truyền lên chỗ Tri phủ đại nhân, cổ có cầu tiên vấn đạo công đức thành Phật, tri phủ liếc mắt một cái liền nhìn ra việc này làm cho tốt, còn có thể khiến bệ hạ coi trọng.
Lâm Trọng Ngôn cùng nhị thúc hắn bị truyền đi phủ nha, đem toàn bộ những chuyện trên biển thẳng thắn thành khẩn nói lại một lần, tri phủ cũng liền dựa vào đó viết một bản tấu chương hiến cho đương kim thánh thượng.
"Y Lâm tú tài xem, cự thú cùng tiên nhân kia là có lai lịch gì." Tri phủ lại hỏi thêm một câu, nói không chừng còn có thể tìm ra tên của thần thú.
Lâm Trọng Ngôn sửng sốt, lắc lắc đầu, ý nói không biết.
Tri phủ có chút tiếc hận, nhưng cũng không cưỡng cầu, ngược lại lúc gần đi còn nhắc nhở Lâm Trọng Ngôn việc khoa khảo sang năm.
Lâm Trọng Ngôn trở lại trong phủ, trong lòng suy nghĩ mãi chuyện này, vô tâm đọc sách, ngược lại đề lên nét bút, kẻ sĩ chú ý quân tử lục nghệ, mà Lâm Trọng Ngôn hoạ cũng không kém, qua một chén trà nhỏ, liền đem tiên nhân cùng bàng nhiên cự thú ngày đó trong trí nhớ vẽ ra.
Muội muội Lâm Gia Như bưng trà an thần đến, đây là Lâm phu nhân nhắc nhở mấy ngày này đều phải nấu cho ca ca, vừa lúc thấy bức họa, kinh ngạc nói, "Này không phải Côn Bằng sao?"
Lâm Trọng Ngôn càng là cả kinh, "Muội biết con cự thú này?"
"Ca ca không đọc qua 《 Trang Tử 》không biết, biển bắc có cá, kỳ danh là Côn, thân của Côn không biết dài mấy nghìn dặm. Hóa thành điểu, tên gọi là Bằng, thân Bằng dài không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh rộng như đám mây che lấp cả bầu trời." Lâm Gia Như thuận miệng liền có thể đọc vanh vách, đủ thấy nàng đối với truyền thuyết này nhớ kỹ trong lòng.
*Chim bằng, theo truyền thuyết là loài chim lớn nhất.
Theo Trang Tử 莊子: Bắc minh hữu ngư, kì danh vi côn, côn chi đại bất tri kì ki thiên lí dã, hóa nhi vi điểu, kì danh vi bằng, bằng chi bối bất tri kì ki thiên lí dã. Nộ nhi phi, kì dực nhược thùy thiên chi vân 北冥有魚, 其名為鯤, 鯤之大不知其幾千里也, 化而為鳥, 其名為鵬, 鵬之背不知其幾千里也. 怒而飛, 其翼若垂天之雲 (Tiêu dao du 逍遙遊) Bể bắc có loài cá, tên nó là côn, bề lớn của côn không biết mấy nghìn dặm, hóa mà làm chim, tên nó là bằng, lưng của bằng không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh nó như đám mây rủ ngang trời.
Lâm Trọng Ngôn đúng là chưa đọc qua, hắn vốn không thích đọc sách, vì cha mẹ kỳ vọng mới đọc mấy quyển tứ thư ngũ kinh điển tịch Nho gia, khảo tú tài.
Ngược lại muội muội Lâm Gia Như lại rất thích đọc sách, lý học cũng có đọc qua, cũng may vợ chồng Lâm gia suy nghĩ thoáng, không giống nữ nhi gia các nhà bình thường, cha mẹ Lâm gia để con gái làm những gì nàng thích, cũng thường thường lấy nàng làm tấm gương dạy dỗ Lâm Trọng Ngôn.
Lâm Trọng Ngôn cũng thường cảm thán, nếu muội muội là nam tử thì tốt rồi, cha mẹ cũng không cần đè nặng hắn chuyện đọc sách.
Muội muội vừa nói vậy, lại tìm sách tới đối chiếu, Lâm Trọng Ngôn phát hiện cự thú đích xác cùng Côn Bằng trong sách cực kì giống nhau, sở dĩ hiện tại không có ai biết đến, cũng là bởi vì thư từ cổ, người chính mắt nhìn thấy Côn Bằng cũng không nhiều, người trong tri phủ sách vở không quá thông thạo, còn chưa đoán được trên người Côn Bằng.
Qua mấy ngày, chỉ sợ là đều biết, Lâm Trọng Ngôn dịch cái chặn giấy, lại thổi nét mực chưa khô hoàn toàn trên giấy, lại hỏi "Vậy vị bạch y tiên nhân này, muội có biết là ai không?"
Lâm Gia Như lắc lắc đầu, "Này...... Muội cũng không biết, trong sách cũng chưa nói là vị tiên nhân nào đánh bại Côn Bằng."
Lâm Trọng Ngôn nghe vậy, cũng nghĩ thêm, thu lại giấy vẽ.
Giống như Lâm Trọng Ngôn đoán trước, chưa đến mấy ngày, liền truyền ra, cự thú ở trên biển gây ra một trận sóng gió chính là thần thú Côn Bằng, không ít người khai thuyền ra biển, nghĩ có thể hay không được một chút vận khí, gặp được thần thú.
Tri phủ đại nhân viết tấu chương, lấy cớ điềm lành đại tán đại tung hô thánh thượng, đương kim thánh thượng hiện lắm bệnh nhiều tật, nghe nói có điềm lành, liên tục ban thưởng gia quan tiến tước.
Lâm Trọng Ngôn nghe xong đồn đãi bên ngoài, cười không nói, điềm lành thật sự sẽ không suýt nữa muốn tánh mạng bọn họ, thần thú cho dù phúc, lại không đến phàm nhân bọn họ có thể muốn nói gì thì nói.
Bất quá, gặp được thần thú còn có thể sống sót, cũng coi vận khí tốt.
Kinh qua một lần hiểm cảnh này, hắn cũng dụng tâm đọc sách, cần cù không thôi, tạp thư lý học hắn đã từng khịt mũi coi thường cũng bắt đầu nhặt lên, có lẽ một ngày tái kiến vị tiên nhân kia, có lẽ có thể phỏng đoán ra lai lịch đối phương.
Nhân gian 10-20 năm, giống như bóng câu qua khe cửa,
Thấm thoát,
Hoàng đế băng hà, vô con nối dõi, lập chất Chu Thừa Sí làm Thái Tử, kế nhiệm đế vị.
Địa vị của Cảnh Vương, nước lên thì thuyền lên, Cảnh Vương gia mấy năm trước đi trấn thủ biên quan, trong vương phủ chỉ có Cảnh Vương phi duy trì, trước áp lực của lão thần, tân đế không thể phong mẹ đẻ làm Thái Hậu, chỉ có thể phong thưởng gấp bội, cho vương phủ phần tôn vinh này.
Tân đế tuy trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn quyền mưu rất lợi hại, rất nhanh liền nâng đỡ người nhà thượng vị, khống chế triều chính.
Còn hạ một đạo chiếu lệnh kỳ quái, lệnh các nơi tu sửa Miếu Huyền Nữ, quét dọn hàng tháng, cung phụng hương khói Huyền Nữ.
Nếu cô vẫn là Tư Mệnh Thiên Quân, có Tư Mệnh Tinh Bàn trong tay, âu cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra được, mệnh cách đế vương ngày sau của nam đồng.
Còn có một đường hung hiểm trong đó.
Tiểu thế tử cũng không nghĩ đến, hắn đang ở trong xe ngựa trên đường đi kinh thành, rúc vào trong lòng ngực Cảnh Vương phi, "Là Huyền Nữ cứu mẫu thân." Hắn nghiêm túc giải thích với Cảnh Vương phi.
Thị nữ ở bên cạnh chỉ cho rằng thế tử ở trong miếu Huyền Nữ lâu ngày đến mê sảng, mà Cảnh Vương phi đã khỏe mạnh hơn không ít, tràn đầy yêu thương nhìn nhi tử, "Nhất định là hiếu tâm của con ta làm cảm động Huyền Nữ nương nương."
Tiểu thế tử Chu Thừa Sí âm thầm nắm chặt tay.
_____
Đông Hải, trên một con thuyền đi hải ngoại giao thương, "Nhị thúc, bao giờ mới đến nơi?" Thanh niên dung mạo tuấn lão mở miệng hỏi.
Nhị thúc trong miệng hắn là một lão trung niên khuôn mặt hiền lành, lão cười nói, "Mới đi bao nhiêu ngày đã không chịu nổi, đã nói ngươi đừng tùy tiện theo ta ra biển."
Lão trên mặt mỉm cười nhưng đáy lòng lại lo lắng, lần này đi hải ngoại mậu dịch tuy có lợi nhuận kếch xù, thu hoạch phong phú, nhưng nguy hiểm cũng cực lớn, song to gió lớn trên biển một cái liền đủ đánh ngã cả người lẫn thuyền cửu tử nhất sinh.
Cũng liền Trọng Ngôn tiểu tử này to gan lớn mật, gạt cha mẹ hắn trộm lên thuyền.
"Cháu đâu có chịu không được, chỉ là có chút nhớ mong cha mẹ cùng muội muội."
Thanh niên trẻ tuổi, cũng chính là Trọng Ngôn sang sảng cười nói, "Dù sao cũng là sinh ý trong nhà, ta cũng không thể góp sức một phần."
"Làm sinh ý cái gì, ngoan ngoãn đọc sách, thi đậu tiến sĩ mới là thanh vân đại đạo." Nhị thúc xụ mặt nói, cháu trai này của lão đúng là rất thông minh, tuổi còn trẻ đã đỗ tú tài, cố tình không chịu học hành cẩn thân, còn một hai phải cùng lão ra biển.
Trọng Ngôn vừa định giải thích gì với nhị thúc, đọc vạn quyển sách, không bằng hành ngàn dặm đường, lại thấy nhị thúc luôn luôn ổn trọng bình tĩnh thần sắc kịch biến, tràn đầy hoảng sợ.
Trọng Ngôn quay đầu lại nhìn, hoảng hốt đến suýt kêu ra tiếng.
Từ dười lòng biển xuất hiện một con quái vật khổng lồ, rẽ nước trồi lên, thân hình to đến đủ che trời, cái bóng dưới ánh mặt trời đủ để che hết mọt mảng biển rộng, người trên thuyền khiếp sợ ngừng động tác, vô luận là kéo cột buồm hay là lái thuyền chuyển hướng.
Nhị thúc là người đầu tiên phản ứng lại, "Chạy mau."
Cự thú xuất hiện, mặc dù không tập kích bọn họ, nhưng vô tình cuốn lên sóng to ngập trời, đủ để phá hủy bất luận một con thuyền kiên cố nào. Trốn, mênh mang biển rộng, có thể trốn đi nơi nào.
Lâm Trọng Ngôn thời khắc này rốt cuộc minh bạch chua xót trong mắt nhị thúc, loại cảm giác bất lực nhỏ bé đủ để khiến người từ bỏ chống cự.
Cha mẹ, muội muội, thực xin lỗi, Lâm Trọng Ngôn nhắm mắt lại, chuẩn bị thản nhiên chịu chết, văn nhân phải có cốt khí, trước khi chết cũng không thể chân mềm.
Nhưng mà ngay sau đó tử vong cũng không đến, ngược lại an tĩnh tường hòa đến dị thường, Lâm Trọng Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy sóng to ngập trời cư nhiên thần kỳ lui về ngay trước mắt bọn họ.
Lại nhìn lên trên, đỉnh đầu con cự thú lại xuất hiện một nữ tử áo trắng, ở dưới nàng,cho dù là sóng biển hay là cự thú, đều dị thường bình tĩnh dịu ngoan.
Ý nghĩ đầu tiên vang lên trong đầu Lâm Trọng Ngôn chính là, đây là Đông Hải tiên nhân sao?
Bất quá, ngay lập tức, cự thú kia bống nhiên giang cánh, bay thẳng lên cao như diều gặp gió, mang theo nữ tử áo trắng bay đi phương xa.
"Thần tiên, là thần tiên đã cứu chúng ta." May mắn một ít thuyền viên cũng giống Lâm Trọng Ngôn tràn đầy kích động hô lớn.
Lâm Trọng Ngôn nhìn về phía nhị thúc hắn, chỉ thấy lão sắc mặt ửng đỏ, kích động vì sống sót, tai qua nạn khỏi, "Thần tiên phù hộ."
Trên thuyền rất nhiều người đều quỳ xuống bái triều phương hướng tiên nhân bay đi. Liền Lâm Trọng Ngôn tính tình kiệt ngạo như vậy, không cần nhị thúc nói, cũng thành thành thật thật mà khái đầu.
Ân cứu mạng, không có gì báo đáp.
Cẩm Vinh vừa tùy tay cứu một thuyền người, lúc này ngồi ở trên một dải đá ngầm bên bờ biển Bồng Lai tiên đảo, nhẹ vỗ về thân hình khổng lồ của cự thú Côn Bằng.
Chắc hẳn nó cũng biết vừa rồi mình thiếu chút nữa gây họa.
Cẩm Vinh thở dài một hơi, nói "Mấy ngày này, ngươi ở lại Bồng Lai đi, hải vực có phàm nhân qua lại thì đừng đi nữa."
Cũng là thuyền người kia xui xẻo, gặp phải Côn Bằng ngủ gật, nhưng bọn họ vì chuyện này mà mất mạng thì cũng thực sự đáng tiếc.
Mà thuyền người sau khi qua được đại nạn, liên tiếp mấy ngày đều là gió êm sóng lặng, bình an vô sự cập bến.
Thuyền viên cùng thương nhân đàm phán qua lại, nhịn không được nói đến việc gặp được kì ngộ, làm cho mọi người chấn kinh. Cho nên chuyện gặp được cự thú trong biển, lại có tiên nhân cứu giúp, nhất thời truyền khắp cảng.
Lâm Trọng Ngôn về đến nhà, đầu tiên là bị cha mẹ mắng một trận, nhưng biết được bọn họ mạo hiểm, sợ tới mức đại kinh thất sắc, liên tục thỉnh đại phu khai thuốc an thần, lại nói phải vì vị tiên nhân trong biển lập bài vị trường sinh cung phụng.
Lâm gia trong nhà còn chưa an ổn, người bên ngoài lại tới.
Việc này truyền lên chỗ Tri phủ đại nhân, cổ có cầu tiên vấn đạo công đức thành Phật, tri phủ liếc mắt một cái liền nhìn ra việc này làm cho tốt, còn có thể khiến bệ hạ coi trọng.
Lâm Trọng Ngôn cùng nhị thúc hắn bị truyền đi phủ nha, đem toàn bộ những chuyện trên biển thẳng thắn thành khẩn nói lại một lần, tri phủ cũng liền dựa vào đó viết một bản tấu chương hiến cho đương kim thánh thượng.
"Y Lâm tú tài xem, cự thú cùng tiên nhân kia là có lai lịch gì." Tri phủ lại hỏi thêm một câu, nói không chừng còn có thể tìm ra tên của thần thú.
Lâm Trọng Ngôn sửng sốt, lắc lắc đầu, ý nói không biết.
Tri phủ có chút tiếc hận, nhưng cũng không cưỡng cầu, ngược lại lúc gần đi còn nhắc nhở Lâm Trọng Ngôn việc khoa khảo sang năm.
Lâm Trọng Ngôn trở lại trong phủ, trong lòng suy nghĩ mãi chuyện này, vô tâm đọc sách, ngược lại đề lên nét bút, kẻ sĩ chú ý quân tử lục nghệ, mà Lâm Trọng Ngôn hoạ cũng không kém, qua một chén trà nhỏ, liền đem tiên nhân cùng bàng nhiên cự thú ngày đó trong trí nhớ vẽ ra.
Muội muội Lâm Gia Như bưng trà an thần đến, đây là Lâm phu nhân nhắc nhở mấy ngày này đều phải nấu cho ca ca, vừa lúc thấy bức họa, kinh ngạc nói, "Này không phải Côn Bằng sao?"
Lâm Trọng Ngôn càng là cả kinh, "Muội biết con cự thú này?"
"Ca ca không đọc qua 《 Trang Tử 》không biết, biển bắc có cá, kỳ danh là Côn, thân của Côn không biết dài mấy nghìn dặm. Hóa thành điểu, tên gọi là Bằng, thân Bằng dài không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh rộng như đám mây che lấp cả bầu trời." Lâm Gia Như thuận miệng liền có thể đọc vanh vách, đủ thấy nàng đối với truyền thuyết này nhớ kỹ trong lòng.
*Chim bằng, theo truyền thuyết là loài chim lớn nhất.
Theo Trang Tử 莊子: Bắc minh hữu ngư, kì danh vi côn, côn chi đại bất tri kì ki thiên lí dã, hóa nhi vi điểu, kì danh vi bằng, bằng chi bối bất tri kì ki thiên lí dã. Nộ nhi phi, kì dực nhược thùy thiên chi vân 北冥有魚, 其名為鯤, 鯤之大不知其幾千里也, 化而為鳥, 其名為鵬, 鵬之背不知其幾千里也. 怒而飛, 其翼若垂天之雲 (Tiêu dao du 逍遙遊) Bể bắc có loài cá, tên nó là côn, bề lớn của côn không biết mấy nghìn dặm, hóa mà làm chim, tên nó là bằng, lưng của bằng không biết mấy nghìn dặm. Vùng dậy mà bay, cánh nó như đám mây rủ ngang trời.
Lâm Trọng Ngôn đúng là chưa đọc qua, hắn vốn không thích đọc sách, vì cha mẹ kỳ vọng mới đọc mấy quyển tứ thư ngũ kinh điển tịch Nho gia, khảo tú tài.
Ngược lại muội muội Lâm Gia Như lại rất thích đọc sách, lý học cũng có đọc qua, cũng may vợ chồng Lâm gia suy nghĩ thoáng, không giống nữ nhi gia các nhà bình thường, cha mẹ Lâm gia để con gái làm những gì nàng thích, cũng thường thường lấy nàng làm tấm gương dạy dỗ Lâm Trọng Ngôn.
Lâm Trọng Ngôn cũng thường cảm thán, nếu muội muội là nam tử thì tốt rồi, cha mẹ cũng không cần đè nặng hắn chuyện đọc sách.
Muội muội vừa nói vậy, lại tìm sách tới đối chiếu, Lâm Trọng Ngôn phát hiện cự thú đích xác cùng Côn Bằng trong sách cực kì giống nhau, sở dĩ hiện tại không có ai biết đến, cũng là bởi vì thư từ cổ, người chính mắt nhìn thấy Côn Bằng cũng không nhiều, người trong tri phủ sách vở không quá thông thạo, còn chưa đoán được trên người Côn Bằng.
Qua mấy ngày, chỉ sợ là đều biết, Lâm Trọng Ngôn dịch cái chặn giấy, lại thổi nét mực chưa khô hoàn toàn trên giấy, lại hỏi "Vậy vị bạch y tiên nhân này, muội có biết là ai không?"
Lâm Gia Như lắc lắc đầu, "Này...... Muội cũng không biết, trong sách cũng chưa nói là vị tiên nhân nào đánh bại Côn Bằng."
Lâm Trọng Ngôn nghe vậy, cũng nghĩ thêm, thu lại giấy vẽ.
Giống như Lâm Trọng Ngôn đoán trước, chưa đến mấy ngày, liền truyền ra, cự thú ở trên biển gây ra một trận sóng gió chính là thần thú Côn Bằng, không ít người khai thuyền ra biển, nghĩ có thể hay không được một chút vận khí, gặp được thần thú.
Tri phủ đại nhân viết tấu chương, lấy cớ điềm lành đại tán đại tung hô thánh thượng, đương kim thánh thượng hiện lắm bệnh nhiều tật, nghe nói có điềm lành, liên tục ban thưởng gia quan tiến tước.
Lâm Trọng Ngôn nghe xong đồn đãi bên ngoài, cười không nói, điềm lành thật sự sẽ không suýt nữa muốn tánh mạng bọn họ, thần thú cho dù phúc, lại không đến phàm nhân bọn họ có thể muốn nói gì thì nói.
Bất quá, gặp được thần thú còn có thể sống sót, cũng coi vận khí tốt.
Kinh qua một lần hiểm cảnh này, hắn cũng dụng tâm đọc sách, cần cù không thôi, tạp thư lý học hắn đã từng khịt mũi coi thường cũng bắt đầu nhặt lên, có lẽ một ngày tái kiến vị tiên nhân kia, có lẽ có thể phỏng đoán ra lai lịch đối phương.
Nhân gian 10-20 năm, giống như bóng câu qua khe cửa,
Thấm thoát,
Hoàng đế băng hà, vô con nối dõi, lập chất Chu Thừa Sí làm Thái Tử, kế nhiệm đế vị.
Địa vị của Cảnh Vương, nước lên thì thuyền lên, Cảnh Vương gia mấy năm trước đi trấn thủ biên quan, trong vương phủ chỉ có Cảnh Vương phi duy trì, trước áp lực của lão thần, tân đế không thể phong mẹ đẻ làm Thái Hậu, chỉ có thể phong thưởng gấp bội, cho vương phủ phần tôn vinh này.
Tân đế tuy trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn quyền mưu rất lợi hại, rất nhanh liền nâng đỡ người nhà thượng vị, khống chế triều chính.
Còn hạ một đạo chiếu lệnh kỳ quái, lệnh các nơi tu sửa Miếu Huyền Nữ, quét dọn hàng tháng, cung phụng hương khói Huyền Nữ.