Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-7
- "Hạ tổng, anh cần gì phải vội vàng như vậy"- Sở Ngạn bỉu môi, nhưng vẫn không quên khiêu khích người nào đó vẫn đang nghiến răng nhìn mình.
Khi đã về tới phòng làm việc, Hạ Thiên mới chợt khựng lại, cảm thấy hành động của mình có phần quá lỗ mãng rồi. Hắn nhíu mày quan sát thiếu niên trước mắt, nhưng quả thật thiếu niên trước mắt khiến hắn chỉ muốn đè người này ra mà chặn cái miệng luôn không an phận của hắn lại mà thôi.
[Ngươi cứ làm thế này, không khéo người khác lại tưởng ngươi muốn leo lên vị trí Hạ phu nhân đấy] - Những hành động của Sở Ngạn khiến nó chỉ có lắc đầu cảm khái, sao thiên địa có thể tạo ra tên không có liêm sỉ thế này.
- "Vốn dĩ ta cũng định leo lên vị trí đó mà"- Sở Ngạn cười cười không để ý đến ánh mắt vẫn chầm chậm dõi theo bóng lưng của mình.
[…] - Tốt nhất nên im lặng.
- "Cậu có vẻ quan tâm đến tình hình của Hạ thị, đến cả kẻ nào tham ô cũng biết rất rõ ràng"- Hạ Thiên đương nhiên sẽ không tư tình ảnh hưởng đến công việc, nếu không từ mấy năm trước y đã chết không biết bao nhiêu lần.
- "Đương nhiên phải biết rồi, dù gì ông chủ của Hạ thị cũng đã từng lên giường..."- Lời chưa kịp nói hết, một nụ hôn trống vánh nhanh chóng đem đôi môi đang mấp máy kia chìm vào im lặng.
Sở Ngạn mỉm cười vuốt ve đôi môi của y -"Nếu như hợp tác, tôi đảm bảo đôi bên cùng có lợi, không thiệt cho anh về cả tiền lẫn tình"-
Hạ Thiên đem hắn kéo vào lòng, những dấu vết hoan ái cũng chưa từng phai mờ khiến y lại rạo rực -"Tại sao tôi phải tin cậu?"- Y nhẹ nhàng xoa xoa vùng eo đêm trước vẫn còn lưu lại dấu vết tình ái mà hỏi.
- "Thử liền biết thôi"-
Việc thư ký làm Sở Ngạn không để Hạ Thiên trực tiếp công bố ra ngoài. Thậm chí còn lấy thân phận thư ký tập sự mà tiếp tục dự án ngoại ô thành phố.
- "Anh là?"- Chủ thầu Lâm Viên nghi hoặc nhìn thiếu niên lạ mặt.
Sở Ngạn cười một cái, sự thanh thuần, trong sáng của thiếu niên lại được bộc phát hết công suất, hắn hơi gượng gạo, xấu hổ tựa như người mới -"Tôi vừa đến... là thực tập sinh của thư ký San, chị ấy có việc bận nên nhờ tôi đến đây quan sát công trình"-
Lâm Viên có chút nghi hoặc nhưng dưới cái nắng gay gắt cậu thiếu niên cũng đã đỏ mặt đến bừng bừng, mồ hôi thi nhau đổ ra trên đôi má hồng đào.
- "Thôi được rồi, chúng ta cùng vào công trường"- Lâm Viên cũng không muốn mang danh ma cũ ức hiếp ma mới, đặc biệt đối với cậu thiếu niên đơn thuần này. Chỉ có thể phất tay ra hiệu cho hắn đi theo ông.
Sở Ngạn bỗng chốc trở nên cổ quái hơn khi tiến vào bên trong công trình đang thi công, hắn nhẹ nhàng chạm vào các cột bê tông. Mặc dù đầu ngón tay đã bụi cũng như sự nhắc nhở của Lâm Viên, nhưng hắn vẫn không ngừng chạm vào vật liệu xây dựng.
Cho đến khi dừng trước một khoảng trống mà ở đó sẽ được lắp cửa kính sau này thì mới dừng lại, nhìn ra khoảng trời mênh mông ngoài kia. Hít thở một hơi thật sâu, miệng lẩm bẩm vẫn đếm -"1...2...3"- Khiến cho Lâm Viên cũng phải khó hiểu, nhưng dứt tiếng đếm một tiếng rầm ngã xuống lại dồn thêm tiếng hô hoán -"Ông chủ lại có ngươi ngã chết nữa rồi"-
Tiếng hô hoán vừa dứt, Sở Ngạn quay đầu nhìn người đàn ông đã mang khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc tựa như đang chăn trối với hắn. Sở Ngạn lướt ngang qua ông, đưa đôi mắt nhìn xuống người công nhân nằm trong máu tanh vẫn còn chưa kịp nói lời cuối cùng. Lắc đầu rồi thở dài -"Chết oan chết ức, không đòi được nợ, quỷ hồn không yên, nhất định sẽ trở về đòi lại công đạo của bản thân mình, tôi phải chứ ông chủ Lâm?"-
Lâm Viên bị điểm danh có chút hoảng hốt mà lui từng bước về sau, xém một chút nữa liền rơi từ trên tầng cao xuống. Điều này khiến ông vô cùng sợ hãi, quả thật rất sợ việc quỷ hồn trở về báo thù, chắc chắn làm việc xấu cũng không ít.
- "Ông chủ Lâm, ông có sao không? Xe cấp cứu đã đợi bên ngoài sẵn rồi, ông có cần đi cùng không?"-
Trước khi ngất đi, Lâm Viên có thể thấy được cái bóng dài mang hình dáng của quỷ dữ xuất hiện sau lưng của Sở Ngạn, thậm chí còn có những công nhân chết oan uổng nhưng bị ông ăn chặn tiền bồi thường. Tất cả đều như sứ giả của địa ngục đến trừng phạt ông vậy.
•
Sự thật đã chứng minh, Sở Ngạn không đùa giỡn. Trong vòng một tuần, hắn đã đem sâu mọt trong Hạ thị tự động chui ra không ít khiến cho Hạ Thiên cũng bất ngờ.
Trong cuộc họp cổ đông, nhìn bảng giá cổ phiếu bị tuột dốc không phanh khiến cho các cổ đông đều cảm giác có nguy cơ Hạ thị sắp xó chuyện lớn rồi.
- "Hạ tổng, ngài nghĩ cách đi chứ, không thể để giá cổ phiếu liên tục biến động như vậy"- Một trong những cổ đông có thâm niên, căn cơ từ. lúc Hạ thị còn trong tay Hạ lão gia không khỏi bất bình lên tiếng.
Sở Ngạn đứng cạnh Hạ Thiên nhẹ nhàng để ra nhưng bản báo cáo vô cùng xác đáng, những bằng chứng cáo buộc trong số các cổ đông có người đang ăn hai máng, đem cổ phần nội bộ của Hạ thị bán ra bên ngoài. Cũng như cấu kết với chủ thầu rút ruột công trình khiến Hạ thị dần mất uy tín.
Khi đã về tới phòng làm việc, Hạ Thiên mới chợt khựng lại, cảm thấy hành động của mình có phần quá lỗ mãng rồi. Hắn nhíu mày quan sát thiếu niên trước mắt, nhưng quả thật thiếu niên trước mắt khiến hắn chỉ muốn đè người này ra mà chặn cái miệng luôn không an phận của hắn lại mà thôi.
[Ngươi cứ làm thế này, không khéo người khác lại tưởng ngươi muốn leo lên vị trí Hạ phu nhân đấy] - Những hành động của Sở Ngạn khiến nó chỉ có lắc đầu cảm khái, sao thiên địa có thể tạo ra tên không có liêm sỉ thế này.
- "Vốn dĩ ta cũng định leo lên vị trí đó mà"- Sở Ngạn cười cười không để ý đến ánh mắt vẫn chầm chậm dõi theo bóng lưng của mình.
[…] - Tốt nhất nên im lặng.
- "Cậu có vẻ quan tâm đến tình hình của Hạ thị, đến cả kẻ nào tham ô cũng biết rất rõ ràng"- Hạ Thiên đương nhiên sẽ không tư tình ảnh hưởng đến công việc, nếu không từ mấy năm trước y đã chết không biết bao nhiêu lần.
- "Đương nhiên phải biết rồi, dù gì ông chủ của Hạ thị cũng đã từng lên giường..."- Lời chưa kịp nói hết, một nụ hôn trống vánh nhanh chóng đem đôi môi đang mấp máy kia chìm vào im lặng.
Sở Ngạn mỉm cười vuốt ve đôi môi của y -"Nếu như hợp tác, tôi đảm bảo đôi bên cùng có lợi, không thiệt cho anh về cả tiền lẫn tình"-
Hạ Thiên đem hắn kéo vào lòng, những dấu vết hoan ái cũng chưa từng phai mờ khiến y lại rạo rực -"Tại sao tôi phải tin cậu?"- Y nhẹ nhàng xoa xoa vùng eo đêm trước vẫn còn lưu lại dấu vết tình ái mà hỏi.
- "Thử liền biết thôi"-
Việc thư ký làm Sở Ngạn không để Hạ Thiên trực tiếp công bố ra ngoài. Thậm chí còn lấy thân phận thư ký tập sự mà tiếp tục dự án ngoại ô thành phố.
- "Anh là?"- Chủ thầu Lâm Viên nghi hoặc nhìn thiếu niên lạ mặt.
Sở Ngạn cười một cái, sự thanh thuần, trong sáng của thiếu niên lại được bộc phát hết công suất, hắn hơi gượng gạo, xấu hổ tựa như người mới -"Tôi vừa đến... là thực tập sinh của thư ký San, chị ấy có việc bận nên nhờ tôi đến đây quan sát công trình"-
Lâm Viên có chút nghi hoặc nhưng dưới cái nắng gay gắt cậu thiếu niên cũng đã đỏ mặt đến bừng bừng, mồ hôi thi nhau đổ ra trên đôi má hồng đào.
- "Thôi được rồi, chúng ta cùng vào công trường"- Lâm Viên cũng không muốn mang danh ma cũ ức hiếp ma mới, đặc biệt đối với cậu thiếu niên đơn thuần này. Chỉ có thể phất tay ra hiệu cho hắn đi theo ông.
Sở Ngạn bỗng chốc trở nên cổ quái hơn khi tiến vào bên trong công trình đang thi công, hắn nhẹ nhàng chạm vào các cột bê tông. Mặc dù đầu ngón tay đã bụi cũng như sự nhắc nhở của Lâm Viên, nhưng hắn vẫn không ngừng chạm vào vật liệu xây dựng.
Cho đến khi dừng trước một khoảng trống mà ở đó sẽ được lắp cửa kính sau này thì mới dừng lại, nhìn ra khoảng trời mênh mông ngoài kia. Hít thở một hơi thật sâu, miệng lẩm bẩm vẫn đếm -"1...2...3"- Khiến cho Lâm Viên cũng phải khó hiểu, nhưng dứt tiếng đếm một tiếng rầm ngã xuống lại dồn thêm tiếng hô hoán -"Ông chủ lại có ngươi ngã chết nữa rồi"-
Tiếng hô hoán vừa dứt, Sở Ngạn quay đầu nhìn người đàn ông đã mang khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc tựa như đang chăn trối với hắn. Sở Ngạn lướt ngang qua ông, đưa đôi mắt nhìn xuống người công nhân nằm trong máu tanh vẫn còn chưa kịp nói lời cuối cùng. Lắc đầu rồi thở dài -"Chết oan chết ức, không đòi được nợ, quỷ hồn không yên, nhất định sẽ trở về đòi lại công đạo của bản thân mình, tôi phải chứ ông chủ Lâm?"-
Lâm Viên bị điểm danh có chút hoảng hốt mà lui từng bước về sau, xém một chút nữa liền rơi từ trên tầng cao xuống. Điều này khiến ông vô cùng sợ hãi, quả thật rất sợ việc quỷ hồn trở về báo thù, chắc chắn làm việc xấu cũng không ít.
- "Ông chủ Lâm, ông có sao không? Xe cấp cứu đã đợi bên ngoài sẵn rồi, ông có cần đi cùng không?"-
Trước khi ngất đi, Lâm Viên có thể thấy được cái bóng dài mang hình dáng của quỷ dữ xuất hiện sau lưng của Sở Ngạn, thậm chí còn có những công nhân chết oan uổng nhưng bị ông ăn chặn tiền bồi thường. Tất cả đều như sứ giả của địa ngục đến trừng phạt ông vậy.
•
Sự thật đã chứng minh, Sở Ngạn không đùa giỡn. Trong vòng một tuần, hắn đã đem sâu mọt trong Hạ thị tự động chui ra không ít khiến cho Hạ Thiên cũng bất ngờ.
Trong cuộc họp cổ đông, nhìn bảng giá cổ phiếu bị tuột dốc không phanh khiến cho các cổ đông đều cảm giác có nguy cơ Hạ thị sắp xó chuyện lớn rồi.
- "Hạ tổng, ngài nghĩ cách đi chứ, không thể để giá cổ phiếu liên tục biến động như vậy"- Một trong những cổ đông có thâm niên, căn cơ từ. lúc Hạ thị còn trong tay Hạ lão gia không khỏi bất bình lên tiếng.
Sở Ngạn đứng cạnh Hạ Thiên nhẹ nhàng để ra nhưng bản báo cáo vô cùng xác đáng, những bằng chứng cáo buộc trong số các cổ đông có người đang ăn hai máng, đem cổ phần nội bộ của Hạ thị bán ra bên ngoài. Cũng như cấu kết với chủ thầu rút ruột công trình khiến Hạ thị dần mất uy tín.