Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Vị diện 6: tiểu yêu của học trưởng
[Chúc mừng nha, công đức của ngươi được lên số dương rồi đó] - Lucifer cười rạng rỡ, đồng nghĩa với việc nó sắp trở lại hình dáng ban đầu rồi.
Sở Ngạn chỉ gật đầu cho qua chuyện, không quan tâm đến mấy cái công đức của mình. Sau khi rời khỏi vị diện kia, Sở Ngạn không đến Minh giới thì chính là ghé ngang Vong Xuyên tìm y nhưng một bóng dáng của y cũng không thấy. Thật là khổ mà...
- "Hung thần đại nhân, không biết ngọn gió nào mang người Vong Xuyên ưu buồn này"- Mạnh Bà cũng khá ngạc nhiên khi thấy vị thần khiến cả Diêm Vương và Thiên đế đều đau đầu lại ghé ngang nơi buồn chán này.
Sở Ngạn trông thấy Mạnh Bà im lặng đôi chút rồi cũng mở lời -"Y có đến nơi đây không?"-
Mạnh Bà thở dài -"Đá Tam Sinh không khắc thêm một dòng nào nữa rồi, ngài cũng hiểu mà, đâu cần hỏi ta"- Y đã chọn một con đường khác để luân hồi, việc này có phần giống với việc Lucifer đưa Sở Ngạn dung nhập qua từng vị diện.
Chỉ khác là hắn có ký ức, không phải thật sự sinh sống ở vị diện đấy mà thôi.
- "Mạnh Bà, y thật sự là ai?"- Sở Ngạn cuối cùng cũng thẳng thắng hỏi đến việc này, dù rằng nó sẽ là thứ lớn nhất cách trở hai người.
- "Tự ngài đã có câu trả lời rồi mà"- Bà mỉm cười, có lẽ mối lương duyên này không chỉ Nguyệt Lão mà cả Thiên đế cũng không ngăn được.
[Đừng nói y là...] - Lucifer nhìn bóng dáng xa dần của Mạnh Bà, cái cảm giác này thật sự không ổn một chút nào cả.
- "Tiếp tục nhiệm vụ"- Hắn quay đầu rời đi cũng không biết đang nghĩ gì nhưng sắc mặt lại chẳng tốt một chút nào cả.
•
Trong căn nhà thuộc tầng lớp trung lưu phát ra những tiếng chửi mắng, đánh đập không thương xót. Thiếu niên run rẩy ôm người chịu những đòn roi do chính cha mẹ mình ban xuống.
- "Tao không có đứa con quái thai như mày"- Người cha vung từng cán chổi khiến thiếu niên nhỏ yếu chỉ có thể quỳ rạp xuống mặt đất, hoàn toàn không có sức chống trả.
- "Tao không biết bản thân đã làm sai gì, tại sao lại sinh ra đứa con nghiệt chủng như thế này"- Mẹ đáng lẽ nên bênh vực con nhưng bà chỉ ngồi khóc rồi không ngừng oán trách, chửi mắng.
Người cha trừng mắt, tức giận nắm lấy cổ áo của mẹ -"Bà đã thụ tinh nhân tạo thế nào mà sinh ra cái đứa không ra trai không ra gái thế này"-
Người mẹ tức đến điên, vung tay tát thẳng vào mặt chồng mình -"Ông nên coi lại bản thân mình đi, nó bị như vậy là do ông"-
- "Ly hôn, ly hôn, tôi không bao giờ có đứa quái thai này"- Ông ta quăng một tờ giấy ra trước mắt khiến người mẹ tức đến đỏ mắt, không ngần ngại đặt bút xuống ký.
- "Tôi nói cho ông biết, tôi cũng chẳng có đứa con như này"-
Hai người sau một lúc cãi vã, cũng mặc ai người đấy không quan tâm đến đứa con trai đã máu me bê bết ngồi dựa vào bức tường mà hơi thở yếu ớt.
Đôi mắt vốn sợ sệt nay lại hiện lên vẻ tàn nhẫn đến khôn cùng -"Lucifer, ngươi thật sự muốn chết?"-
[... Ngẫu nhiên thôi, không phải là do ta, dùng ba ngón tay thể luôn đó] - Nó bị oan nha, nó chỉ có việc đưa hắn đến đây, thật sự không kiểm soát được việc tìm thân thể phù hợp.
Nguyên chủ Chu Họa Ngạn có cuộc đời bi thảm hơn những gì hắn nghĩ nhiều đó. Bản thân là người đồng tính, còn thích cả lớp trưởng của lớp, những tâm tư bị giấu kín của tuổi học trò được giải bày qua quyển nhật ký nhưng ngờ đâu lại bị bạn học bắt được mà lấy ra cười nhạo một phen. Thậm chí, đến tai cả thầy giáo cổ hủ khiến cho cha mẹ phải lên trường trình diện một phen.
Kết quả thì sao? Chính là tình hiện tại, bản thân bị đánh đến mức không rõ sống chết, cha mẹ ly hôn, khiến nguyên chủ vốn đã hướng nội nay còn rơi vào vòng xoáy trầm cảm, có vấn đề tâm lý. Nói không ngoa, nếu như Sở Ngạn không tới thì tự sát chính là con đường mà nguyên chủ sẽ đi đấy. Trò đùa tưởng vô hại có thể đi tông cả một mạng sống.
Nhìn những mảnh thủy tinh đổ nát xung quanh, Sở Ngạn đành thở dài thườn thượt một cái rồi lê cái thân xác tràn ngập vết thương mà tìm đến tấm thẻ cha mẹ cho nguyên chủ trước đây.
Cha của nguyên chủ tên Chu Ngoạn - viện trưởng của bệnh viện thành phố. Mẹ là Tô Vân, một bác sĩ tài giỏi của khoa nội. Cả hai đều nổi tiếng khắp các mặt báo của giới y khoa nhưng con trai họ là ai, không một ai biết.
Đơn giản là vì Chu Họa Ngạn chưa từng xuất hiện cùng họ, kể cả sinh ra nguyên chủ cũng là thông qua thụ tinh nhân tạo mà ra. Bọn họ ngoài trừ chu cấp tiền thì chẳng bao giờ có mặt trong bất cứ dịp gì của con trai mình. Đến nay vì thầy chủ nhiệm làm lớn chuyện mà mới xuất hiện.
Họ đối với đứa con này cũng chỉ là làm hài lòng gia đình hai bên, không quan tâm đến mấy. Nhưng việc con trai đồng tính nếu lộ ra nhất định sẽ tạo nên danh tiếng không tốt cho sự nghiệp của hai người họ nên họ mới tức giận như vậy.
Cái cơ thể này chỉ là phàm nhân, không thể dùng năng lượng chữa trị, nhất định sẽ không chịu nổi. Đành đến bệnh viện vậy!
Sở Ngạn chỉ gật đầu cho qua chuyện, không quan tâm đến mấy cái công đức của mình. Sau khi rời khỏi vị diện kia, Sở Ngạn không đến Minh giới thì chính là ghé ngang Vong Xuyên tìm y nhưng một bóng dáng của y cũng không thấy. Thật là khổ mà...
- "Hung thần đại nhân, không biết ngọn gió nào mang người Vong Xuyên ưu buồn này"- Mạnh Bà cũng khá ngạc nhiên khi thấy vị thần khiến cả Diêm Vương và Thiên đế đều đau đầu lại ghé ngang nơi buồn chán này.
Sở Ngạn trông thấy Mạnh Bà im lặng đôi chút rồi cũng mở lời -"Y có đến nơi đây không?"-
Mạnh Bà thở dài -"Đá Tam Sinh không khắc thêm một dòng nào nữa rồi, ngài cũng hiểu mà, đâu cần hỏi ta"- Y đã chọn một con đường khác để luân hồi, việc này có phần giống với việc Lucifer đưa Sở Ngạn dung nhập qua từng vị diện.
Chỉ khác là hắn có ký ức, không phải thật sự sinh sống ở vị diện đấy mà thôi.
- "Mạnh Bà, y thật sự là ai?"- Sở Ngạn cuối cùng cũng thẳng thắng hỏi đến việc này, dù rằng nó sẽ là thứ lớn nhất cách trở hai người.
- "Tự ngài đã có câu trả lời rồi mà"- Bà mỉm cười, có lẽ mối lương duyên này không chỉ Nguyệt Lão mà cả Thiên đế cũng không ngăn được.
[Đừng nói y là...] - Lucifer nhìn bóng dáng xa dần của Mạnh Bà, cái cảm giác này thật sự không ổn một chút nào cả.
- "Tiếp tục nhiệm vụ"- Hắn quay đầu rời đi cũng không biết đang nghĩ gì nhưng sắc mặt lại chẳng tốt một chút nào cả.
•
Trong căn nhà thuộc tầng lớp trung lưu phát ra những tiếng chửi mắng, đánh đập không thương xót. Thiếu niên run rẩy ôm người chịu những đòn roi do chính cha mẹ mình ban xuống.
- "Tao không có đứa con quái thai như mày"- Người cha vung từng cán chổi khiến thiếu niên nhỏ yếu chỉ có thể quỳ rạp xuống mặt đất, hoàn toàn không có sức chống trả.
- "Tao không biết bản thân đã làm sai gì, tại sao lại sinh ra đứa con nghiệt chủng như thế này"- Mẹ đáng lẽ nên bênh vực con nhưng bà chỉ ngồi khóc rồi không ngừng oán trách, chửi mắng.
Người cha trừng mắt, tức giận nắm lấy cổ áo của mẹ -"Bà đã thụ tinh nhân tạo thế nào mà sinh ra cái đứa không ra trai không ra gái thế này"-
Người mẹ tức đến điên, vung tay tát thẳng vào mặt chồng mình -"Ông nên coi lại bản thân mình đi, nó bị như vậy là do ông"-
- "Ly hôn, ly hôn, tôi không bao giờ có đứa quái thai này"- Ông ta quăng một tờ giấy ra trước mắt khiến người mẹ tức đến đỏ mắt, không ngần ngại đặt bút xuống ký.
- "Tôi nói cho ông biết, tôi cũng chẳng có đứa con như này"-
Hai người sau một lúc cãi vã, cũng mặc ai người đấy không quan tâm đến đứa con trai đã máu me bê bết ngồi dựa vào bức tường mà hơi thở yếu ớt.
Đôi mắt vốn sợ sệt nay lại hiện lên vẻ tàn nhẫn đến khôn cùng -"Lucifer, ngươi thật sự muốn chết?"-
[... Ngẫu nhiên thôi, không phải là do ta, dùng ba ngón tay thể luôn đó] - Nó bị oan nha, nó chỉ có việc đưa hắn đến đây, thật sự không kiểm soát được việc tìm thân thể phù hợp.
Nguyên chủ Chu Họa Ngạn có cuộc đời bi thảm hơn những gì hắn nghĩ nhiều đó. Bản thân là người đồng tính, còn thích cả lớp trưởng của lớp, những tâm tư bị giấu kín của tuổi học trò được giải bày qua quyển nhật ký nhưng ngờ đâu lại bị bạn học bắt được mà lấy ra cười nhạo một phen. Thậm chí, đến tai cả thầy giáo cổ hủ khiến cho cha mẹ phải lên trường trình diện một phen.
Kết quả thì sao? Chính là tình hiện tại, bản thân bị đánh đến mức không rõ sống chết, cha mẹ ly hôn, khiến nguyên chủ vốn đã hướng nội nay còn rơi vào vòng xoáy trầm cảm, có vấn đề tâm lý. Nói không ngoa, nếu như Sở Ngạn không tới thì tự sát chính là con đường mà nguyên chủ sẽ đi đấy. Trò đùa tưởng vô hại có thể đi tông cả một mạng sống.
Nhìn những mảnh thủy tinh đổ nát xung quanh, Sở Ngạn đành thở dài thườn thượt một cái rồi lê cái thân xác tràn ngập vết thương mà tìm đến tấm thẻ cha mẹ cho nguyên chủ trước đây.
Cha của nguyên chủ tên Chu Ngoạn - viện trưởng của bệnh viện thành phố. Mẹ là Tô Vân, một bác sĩ tài giỏi của khoa nội. Cả hai đều nổi tiếng khắp các mặt báo của giới y khoa nhưng con trai họ là ai, không một ai biết.
Đơn giản là vì Chu Họa Ngạn chưa từng xuất hiện cùng họ, kể cả sinh ra nguyên chủ cũng là thông qua thụ tinh nhân tạo mà ra. Bọn họ ngoài trừ chu cấp tiền thì chẳng bao giờ có mặt trong bất cứ dịp gì của con trai mình. Đến nay vì thầy chủ nhiệm làm lớn chuyện mà mới xuất hiện.
Họ đối với đứa con này cũng chỉ là làm hài lòng gia đình hai bên, không quan tâm đến mấy. Nhưng việc con trai đồng tính nếu lộ ra nhất định sẽ tạo nên danh tiếng không tốt cho sự nghiệp của hai người họ nên họ mới tức giận như vậy.
Cái cơ thể này chỉ là phàm nhân, không thể dùng năng lượng chữa trị, nhất định sẽ không chịu nổi. Đành đến bệnh viện vậy!