Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2: Vị Diện 1: Tình Đổi Tiền
Phố xá sầm uất về đêm khiến người ta cảm thấy thật náo nức lạ thường, những quán bar đèn mờ về đêm lại nổi nhạc. Những con người đạo mạo vào buổi sáng, mở miệng chính là tri thức nhưng về đêm lại tìm đến phố đèn đỏ, quán bar để giải tỏa con thú đang bị nhốt bên trong.
Hoàng Phong trầm mặc ngồi giữa đám mỹ nam, mỹ nữ. Người thì dùng chân cọ vào chân gã, người thì dùng tay xoa vào bờ ngực kia, cảnh tượng bỏng mắt đến cực điểm. Nhưng Hoàng Phong hoàn toàn không để ý, thậm chí còn cười tỏ vẻ thoải mái đến cực điểm.
Gã khẽ huých tay sang đứa bạn thân vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ, xung quanh cũng chẳng có mỹ nam mỹ nữ nào dám đến gần -"Hạ Thiên, mày không định vui vẻ một chút sao? Đã vào đây vẫn còn thanh tịnh được, tao nể mày rồi đó"- Gã chắp hai tay lại, tỏ vẻ bái phục.
Hạ Thiên không rảnh quan tâm đến thằng bạn chí cốt, chỉ thản nhiên -"Tao kén ăn lắm, không phải loại ăn tạp như mày"-
Hoàng Phong giật giật khóe môi, quay đầu sang ôm lấy eo của một bé mỹ nhân mà vùi mặt vào đấy -"Anh bị mắng rồi"-
Mỹ nhân đỏ mặt, tay chân thuần thục xoa xoa đầu cho gã, giọng nũng nịu -"Hoàng thiếu, để em an ủi anh nha"-
- "Là cưng nói đấy"-
Hai người trêu chọc nhau rất vui vẻ, chỉ có Hạ Thiên từ lúc nãy đến bây giờ vẫn chăm chú quan sát vị mỹ nam đứng bất động tại quầy rượu. Một thân sạch sẽ vận áo sơmi cùng quần tây, hoàn toàn khác với khí chất thác loạn tại nơi này.
Hạ Thiên xoay chuyển ly rượu, chủ động đứng dậy hướng về tiểu mỹ nam thanh thuần ấy. Vẻ đẹp càng rõ hơn khi dần đến gần, tiểu mỹ nam có vẻ đang giận dỗi điều gì đó, ấn đường hơi nhíu lại, môi đỏ nhạt mím chặt với nhau trông đáng yêu vô cùng.
- "Tôi có thể giúp gì được cho em?"- Y chạm ly của mình vào ly của tiểu mỹ nam, mày hơi hướng lên khiến cho ấn tượng đầu tiên của hắn về y chính là lịch sự, thanh lịch.
Sở Ngạn đảo mắt, cũng xoay ly rượu đáp lại lời mời rượu của Hạ Thiên -"Anh có thể giúp được tôi?"- hắn cười trừ, tựa như không đề cao năng lực của Hạ Thiên có thể giúp mình việc này.
- "Không thể tự ý đánh giá một người nếu như chưa biết toàn diện"- Y không giận, chỉ đơn giản đáp lại một câu.
- "Vậy sao?"- Sở Ngạn vuốt phẳng áo của y, ánh mắt hơi ngấn nước cùng hơi men từ hơi thở mỗi lần hắn nói chuyện khiến cũng muốn say theo.
Sở Ngạn liếm môi, khẽ thì thầm vào tai y -"3...2...1"- Sau tiếng đếm, một tiếng đập phá đồ đạc vang lên, người đàn ông băm trợn, vết mực xanh in trên da khiến người người không muốn dính vào, gã đàn ông vừa thấy thân ảnh của hắn liền sấn sổ đến.
- "Mày dám lừa tiền của ông à, ông đã mua mày đêm nay thì mày phải phục vụ ông, nghe rõ chưa?"- Gã hung hăng nắm lấy tay của Sở Ngạn muốn lôi đi.
Sở Ngạn nhếch mép, ý vị thâm tình đối với Hạ Thiên -"Đành để lần sau gặp vậy, tôi phải tiếp khách rồi, có duyên gặp lại"- Hắn ngoan ngoãn đi theo gã đàn ông khiến cho đến cả quản lý quán bar cũng phải nghi ngờ. Cậu nhóc này hôm nay mới vào làm, ứng tuyển vị trí phục vụ nhưng vì ngoại hình thanh thuần, sạch sẽ nên được lão đại của phố đèn đỏ nhắm đến, muốn dùng tiền lôi cậu ta lên giường.
Quản lý biết nhà cậu ta nghèo, mẹ còn đang kiếm tiền phẫu thuật nên đã hứa sẽ chia 80% số tiền nhận được cho cậu, cậu ta cũng đồng ý nhưng đến khi vào phòng lại sợ hãi chạy trốn. Khiến cho lão đại tức giận, cũng làm cho quản lý quán bar sợ hãi không thôi.
Hạ Thiên nghiêng đầu, thấy gã bặm trợn đã lôi kéo hắn đi được một nửa, cuối cùng cũng không ngồi yên mà thuận tay lấy một chai rượu ném vào đầu gã. Y châm một điếu thuốc, để làn khói phả ra khỏi miệng -"Người của tao, mày thử đem đi xem"-
- "Luật ở đây, đứa nào đến trước là của đứa đó, mày muốn chơi ở vùng này thì chịu khó đợi đi"- Gã bặm trợn cười khinh, đem Sở Ngạn kéo vào lòng đầy sự khiêu khích.
Hạ Thiên nhíu mày -"Mày nói ai đến trước thì chơi trước? Đúng không?"-
Gã hất cầm -"Đương nhiên"-
Hoàng Phong nãy giờ vẫn ôm mấy em gái, em trai trong lòng cũng từ từ ngồi dậy khi nghe lời khẳng định chắc nịch của gã -"Luật chỉ có một, kẻ nào có tiền, kẻ đó là vua, từ khi nào địa bàn của tao lại đến lượt mày quản?"-
Gã bặm trợn vừa nghe giọng thì thập phần run rẩy -"Ông... chủ?"-
Hoàng Phong ngoáy tai, vỗ vai người bạn -"Đem mỹ nhân đi trước đi, đàn em của tao thất lễ, tao sẽ tự xử lý"-
Hạ Thiên cũng chẳng khách sáo, ra hiệu cho Sở Ngạn đi theo mình.
Hắn cũng khép hờ đôi mi, nụ cười trên môi càng trở nên đậm hơn, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là đứa trẻ thuần khiết, nhưng chính Hạ Thiên lại cảm thấy Sở Ngạn như một tiểu yêu tinh thì đúng hơn.
[Ngươi định ra tay từ Hạ Thiên?] - Lucifer từ trong thần thức vang lên câu hỏi.
- "Đứa con số mệnh dựa vào Hạ Thiên mà đi lên, không ra tay từ hắn liền ra tay từ đâu, ngu ngốc"-
Hoàng Phong trầm mặc ngồi giữa đám mỹ nam, mỹ nữ. Người thì dùng chân cọ vào chân gã, người thì dùng tay xoa vào bờ ngực kia, cảnh tượng bỏng mắt đến cực điểm. Nhưng Hoàng Phong hoàn toàn không để ý, thậm chí còn cười tỏ vẻ thoải mái đến cực điểm.
Gã khẽ huých tay sang đứa bạn thân vẫn im hơi lặng tiếng nãy giờ, xung quanh cũng chẳng có mỹ nam mỹ nữ nào dám đến gần -"Hạ Thiên, mày không định vui vẻ một chút sao? Đã vào đây vẫn còn thanh tịnh được, tao nể mày rồi đó"- Gã chắp hai tay lại, tỏ vẻ bái phục.
Hạ Thiên không rảnh quan tâm đến thằng bạn chí cốt, chỉ thản nhiên -"Tao kén ăn lắm, không phải loại ăn tạp như mày"-
Hoàng Phong giật giật khóe môi, quay đầu sang ôm lấy eo của một bé mỹ nhân mà vùi mặt vào đấy -"Anh bị mắng rồi"-
Mỹ nhân đỏ mặt, tay chân thuần thục xoa xoa đầu cho gã, giọng nũng nịu -"Hoàng thiếu, để em an ủi anh nha"-
- "Là cưng nói đấy"-
Hai người trêu chọc nhau rất vui vẻ, chỉ có Hạ Thiên từ lúc nãy đến bây giờ vẫn chăm chú quan sát vị mỹ nam đứng bất động tại quầy rượu. Một thân sạch sẽ vận áo sơmi cùng quần tây, hoàn toàn khác với khí chất thác loạn tại nơi này.
Hạ Thiên xoay chuyển ly rượu, chủ động đứng dậy hướng về tiểu mỹ nam thanh thuần ấy. Vẻ đẹp càng rõ hơn khi dần đến gần, tiểu mỹ nam có vẻ đang giận dỗi điều gì đó, ấn đường hơi nhíu lại, môi đỏ nhạt mím chặt với nhau trông đáng yêu vô cùng.
- "Tôi có thể giúp gì được cho em?"- Y chạm ly của mình vào ly của tiểu mỹ nam, mày hơi hướng lên khiến cho ấn tượng đầu tiên của hắn về y chính là lịch sự, thanh lịch.
Sở Ngạn đảo mắt, cũng xoay ly rượu đáp lại lời mời rượu của Hạ Thiên -"Anh có thể giúp được tôi?"- hắn cười trừ, tựa như không đề cao năng lực của Hạ Thiên có thể giúp mình việc này.
- "Không thể tự ý đánh giá một người nếu như chưa biết toàn diện"- Y không giận, chỉ đơn giản đáp lại một câu.
- "Vậy sao?"- Sở Ngạn vuốt phẳng áo của y, ánh mắt hơi ngấn nước cùng hơi men từ hơi thở mỗi lần hắn nói chuyện khiến cũng muốn say theo.
Sở Ngạn liếm môi, khẽ thì thầm vào tai y -"3...2...1"- Sau tiếng đếm, một tiếng đập phá đồ đạc vang lên, người đàn ông băm trợn, vết mực xanh in trên da khiến người người không muốn dính vào, gã đàn ông vừa thấy thân ảnh của hắn liền sấn sổ đến.
- "Mày dám lừa tiền của ông à, ông đã mua mày đêm nay thì mày phải phục vụ ông, nghe rõ chưa?"- Gã hung hăng nắm lấy tay của Sở Ngạn muốn lôi đi.
Sở Ngạn nhếch mép, ý vị thâm tình đối với Hạ Thiên -"Đành để lần sau gặp vậy, tôi phải tiếp khách rồi, có duyên gặp lại"- Hắn ngoan ngoãn đi theo gã đàn ông khiến cho đến cả quản lý quán bar cũng phải nghi ngờ. Cậu nhóc này hôm nay mới vào làm, ứng tuyển vị trí phục vụ nhưng vì ngoại hình thanh thuần, sạch sẽ nên được lão đại của phố đèn đỏ nhắm đến, muốn dùng tiền lôi cậu ta lên giường.
Quản lý biết nhà cậu ta nghèo, mẹ còn đang kiếm tiền phẫu thuật nên đã hứa sẽ chia 80% số tiền nhận được cho cậu, cậu ta cũng đồng ý nhưng đến khi vào phòng lại sợ hãi chạy trốn. Khiến cho lão đại tức giận, cũng làm cho quản lý quán bar sợ hãi không thôi.
Hạ Thiên nghiêng đầu, thấy gã bặm trợn đã lôi kéo hắn đi được một nửa, cuối cùng cũng không ngồi yên mà thuận tay lấy một chai rượu ném vào đầu gã. Y châm một điếu thuốc, để làn khói phả ra khỏi miệng -"Người của tao, mày thử đem đi xem"-
- "Luật ở đây, đứa nào đến trước là của đứa đó, mày muốn chơi ở vùng này thì chịu khó đợi đi"- Gã bặm trợn cười khinh, đem Sở Ngạn kéo vào lòng đầy sự khiêu khích.
Hạ Thiên nhíu mày -"Mày nói ai đến trước thì chơi trước? Đúng không?"-
Gã hất cầm -"Đương nhiên"-
Hoàng Phong nãy giờ vẫn ôm mấy em gái, em trai trong lòng cũng từ từ ngồi dậy khi nghe lời khẳng định chắc nịch của gã -"Luật chỉ có một, kẻ nào có tiền, kẻ đó là vua, từ khi nào địa bàn của tao lại đến lượt mày quản?"-
Gã bặm trợn vừa nghe giọng thì thập phần run rẩy -"Ông... chủ?"-
Hoàng Phong ngoáy tai, vỗ vai người bạn -"Đem mỹ nhân đi trước đi, đàn em của tao thất lễ, tao sẽ tự xử lý"-
Hạ Thiên cũng chẳng khách sáo, ra hiệu cho Sở Ngạn đi theo mình.
Hắn cũng khép hờ đôi mi, nụ cười trên môi càng trở nên đậm hơn, người ngoài nhìn vào cứ ngỡ là đứa trẻ thuần khiết, nhưng chính Hạ Thiên lại cảm thấy Sở Ngạn như một tiểu yêu tinh thì đúng hơn.
[Ngươi định ra tay từ Hạ Thiên?] - Lucifer từ trong thần thức vang lên câu hỏi.
- "Đứa con số mệnh dựa vào Hạ Thiên mà đi lên, không ra tay từ hắn liền ra tay từ đâu, ngu ngốc"-