Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 10 - Chương 21: Đến thư phòng nói chuyện
Sau khi cơm nước xong, hai người đàn ông lập tức đi đến thư phòng “nói chuyện”, Hải Bối Nhi và mẹ Hải tất nhiên ở trong phòng khách nói chuyện riêng.
Chẳng qua Hải Bối Nhi thường thường thất thần, đôi mắt liên tục liếc về phía thư phòng, không tập trung quá rõ ràng.
Trong lòng mẹ Hải thở dài một tiếng, con gái lớn không thể giữ: “Có phải con rất muốn biết bọn họ nói cái gì hay không?”
Hải Bối Nhi đỏ mặt, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Mẹ Hải cười, tự nhiên đấm đấm eo, đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa lải nhải người già rồi chân cẳng cũng không còn tốt, cũng là lúc nên đi nghỉ ngơi rồi.
Đôi mắt của Hải Bối Nhi sáng lên, giống như là một con hồ ly ngửi được mùi thơm, đi sau mẹ Hải lẻn lên trên lầu.
Lúc cô gả cho Trần Nghị, loại nói chuyện này cũng có một lần.
Hải Bối Nhi nhớ rõ lúc ấy cô khẩn cầu cha mẹ khoan dung với Trần Nghị một chút nhưng lần đó sau khi nói chuyện, ba Hải đã nói rõ người đàn ông này không thích hợp với cô.
Cô nhớ rõ lúc ấy cô đã trả lời như thế nào.
‘Nhưng mà con thích anh ấy, con muốn kết hôn với anh ấy’.
Cô còn nhớ rõ cuối cùng cô cãi nhau với ba mẹ một trận, tan rã trong không vui, ba còn vì chuyện này tức giận mà bệnh tim tái phát.
Nhưng cuối cùng hôn lễ vẫn do ba mẹ giúp cô sắp xếp, cô nhớ rõ ràng lời ba nói ngày kết hôn đó.
Nếu như bị bắt nạt, lập tức về nhà.
Sự thật chứng minh, đàn ông nhìn đàn ông thật chuẩn, giống như phụ nữ nhìn phụ nữ.
Hậu quả của việc ngỗ nghịch đó là sự đau đớn như bị cắt tim, cô đã té đau một lần.
Sống lại một đời, nguyện vọng lớn nhất của cô không phải là tìm một người đàn ông để tái giá mà là phụng dưỡng ba mẹ.
Không biết tử khi nào thuốc nhuộm tóc xuất hiện ở trong ngăn tủ nói cho cô biết, ba mẹ cô không còn trẻ nữa.
Cô có thể lăn lộn nhưng ba mẹ già rồi không thể nữa.
Tuy rằng cô thích Mộ Lâm, nhưng cô biết, nếu ba mẹ nói không được, cô nhất định, nhất định sẽ rời khỏi Mộ Lâm.
Cho dù cô không nỡ, cũng yêu anh.
Vì vậy cô rất khẩn trương, loại khẩn trương này còn nhiều hơn rất nhiều so với lần kết hôn với Trần Nghị.
Có lẽ khi đó còn trẻ, mặc kệ ba mẹ đồng ý hay không đồng ý, cô cũng sẽ không để ý nhưng lúc này không thể.
Mẹ Hải nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hải Bối Nhi lúc ở cạnh cửa nghe lén, cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ trở về phòng “nghỉ ngơi”.
Trong thư phòng, hai người đàn ông ngồi đối diện.
Đôi mắt của ba Hải nhìn Mộ Lâm từ trên xuống dưới.
Bình tĩnh xem xét, diện mạo của Mộ Lâm cũng không đẹp như Trần Nghị nhưng thắng ở khí chất và tâm tính.
Trầm ổn hào phóng, đoan đoan chính chính.
Lần này ba Hải rất tán đồng ánh mắt của Hải Bối Nhi.
Cuối cùng không có mù một lần lại một lần.
“Cậu lấy cái gì để tới cưới con gái của tôi?”
Ba Hải gõ gõ bàn, bàn làm từ gỗ đặc phát ra âm thanh cốc cốc, một tiếng một tiếng như đánh vào trong lòng Mộ Lâm.
“Cháu là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, cháu bảo đảm Bối Nhi sẽ không chịu khổ.”
Sống lưng Mộ Lâm thẳng tắp, vẻ mặt trịnh trọng, chỉ khi nói đến Hải Bối Nhi trong mắt anh mới có thể hiện lên một chút dịu dàng.
Ba Hải trầm ngâm một hồi, gia thế không tồi, ít nhất sẽ không làm nhà con gái ông chịu khổ, lúc trước ông không đồng ý Trần Nghị tại sao lại không phải bởi vì gia cảnh hai người bọn họ cách nhau quá lớn.
“Lúc trước Bối Nhi từng lấy chồng, gần đây nhà họ Mộ lộ ra ý muốn liên hôn với nhà họ Lý.”
Nhìn hai câu giống như không có bất cứ quan hệ nào lại để lộ ra rất nhiều tin tức.
Mộ thị thả ra tin tức Mộ Lâm sẽ là người thừa kế đời kế tiếp, như vậy vợ của anh sẽ không cho phép có khuyết điểm gì, ít nhất cũng phải là một cô gái thanh thanh bạch bạch. Tuy rằng nhà họ Hải tự xưng không tồi nhưng so sánh với nhà họ Mộ vẫn có chênh lệch rất lớn, huống chi lúc trước Hải Bối Nhi đã từng lấy chồng, tự nhiên ưu thế lớn so ra kém hơn Lý Thanh Thanh.
Chẳng qua Hải Bối Nhi thường thường thất thần, đôi mắt liên tục liếc về phía thư phòng, không tập trung quá rõ ràng.
Trong lòng mẹ Hải thở dài một tiếng, con gái lớn không thể giữ: “Có phải con rất muốn biết bọn họ nói cái gì hay không?”
Hải Bối Nhi đỏ mặt, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Mẹ Hải cười, tự nhiên đấm đấm eo, đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa lải nhải người già rồi chân cẳng cũng không còn tốt, cũng là lúc nên đi nghỉ ngơi rồi.
Đôi mắt của Hải Bối Nhi sáng lên, giống như là một con hồ ly ngửi được mùi thơm, đi sau mẹ Hải lẻn lên trên lầu.
Lúc cô gả cho Trần Nghị, loại nói chuyện này cũng có một lần.
Hải Bối Nhi nhớ rõ lúc ấy cô khẩn cầu cha mẹ khoan dung với Trần Nghị một chút nhưng lần đó sau khi nói chuyện, ba Hải đã nói rõ người đàn ông này không thích hợp với cô.
Cô nhớ rõ lúc ấy cô đã trả lời như thế nào.
‘Nhưng mà con thích anh ấy, con muốn kết hôn với anh ấy’.
Cô còn nhớ rõ cuối cùng cô cãi nhau với ba mẹ một trận, tan rã trong không vui, ba còn vì chuyện này tức giận mà bệnh tim tái phát.
Nhưng cuối cùng hôn lễ vẫn do ba mẹ giúp cô sắp xếp, cô nhớ rõ ràng lời ba nói ngày kết hôn đó.
Nếu như bị bắt nạt, lập tức về nhà.
Sự thật chứng minh, đàn ông nhìn đàn ông thật chuẩn, giống như phụ nữ nhìn phụ nữ.
Hậu quả của việc ngỗ nghịch đó là sự đau đớn như bị cắt tim, cô đã té đau một lần.
Sống lại một đời, nguyện vọng lớn nhất của cô không phải là tìm một người đàn ông để tái giá mà là phụng dưỡng ba mẹ.
Không biết tử khi nào thuốc nhuộm tóc xuất hiện ở trong ngăn tủ nói cho cô biết, ba mẹ cô không còn trẻ nữa.
Cô có thể lăn lộn nhưng ba mẹ già rồi không thể nữa.
Tuy rằng cô thích Mộ Lâm, nhưng cô biết, nếu ba mẹ nói không được, cô nhất định, nhất định sẽ rời khỏi Mộ Lâm.
Cho dù cô không nỡ, cũng yêu anh.
Vì vậy cô rất khẩn trương, loại khẩn trương này còn nhiều hơn rất nhiều so với lần kết hôn với Trần Nghị.
Có lẽ khi đó còn trẻ, mặc kệ ba mẹ đồng ý hay không đồng ý, cô cũng sẽ không để ý nhưng lúc này không thể.
Mẹ Hải nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hải Bối Nhi lúc ở cạnh cửa nghe lén, cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ trở về phòng “nghỉ ngơi”.
Trong thư phòng, hai người đàn ông ngồi đối diện.
Đôi mắt của ba Hải nhìn Mộ Lâm từ trên xuống dưới.
Bình tĩnh xem xét, diện mạo của Mộ Lâm cũng không đẹp như Trần Nghị nhưng thắng ở khí chất và tâm tính.
Trầm ổn hào phóng, đoan đoan chính chính.
Lần này ba Hải rất tán đồng ánh mắt của Hải Bối Nhi.
Cuối cùng không có mù một lần lại một lần.
“Cậu lấy cái gì để tới cưới con gái của tôi?”
Ba Hải gõ gõ bàn, bàn làm từ gỗ đặc phát ra âm thanh cốc cốc, một tiếng một tiếng như đánh vào trong lòng Mộ Lâm.
“Cháu là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, cháu bảo đảm Bối Nhi sẽ không chịu khổ.”
Sống lưng Mộ Lâm thẳng tắp, vẻ mặt trịnh trọng, chỉ khi nói đến Hải Bối Nhi trong mắt anh mới có thể hiện lên một chút dịu dàng.
Ba Hải trầm ngâm một hồi, gia thế không tồi, ít nhất sẽ không làm nhà con gái ông chịu khổ, lúc trước ông không đồng ý Trần Nghị tại sao lại không phải bởi vì gia cảnh hai người bọn họ cách nhau quá lớn.
“Lúc trước Bối Nhi từng lấy chồng, gần đây nhà họ Mộ lộ ra ý muốn liên hôn với nhà họ Lý.”
Nhìn hai câu giống như không có bất cứ quan hệ nào lại để lộ ra rất nhiều tin tức.
Mộ thị thả ra tin tức Mộ Lâm sẽ là người thừa kế đời kế tiếp, như vậy vợ của anh sẽ không cho phép có khuyết điểm gì, ít nhất cũng phải là một cô gái thanh thanh bạch bạch. Tuy rằng nhà họ Hải tự xưng không tồi nhưng so sánh với nhà họ Mộ vẫn có chênh lệch rất lớn, huống chi lúc trước Hải Bối Nhi đã từng lấy chồng, tự nhiên ưu thế lớn so ra kém hơn Lý Thanh Thanh.