Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 8 - Chương 7: Về nhà, dẫn em đi ăn vịt nướng
Editor: QR - diendanlequydon
Miêu đại gia ở bên cạnh, vểnh tai nghe rõ toàn bộ mọi chuyện, trong lòng anh suy nghĩ, sau đó tổng kết thành một câu chính là ‘phế vật vĩnh viễn là phế vật’.
Đời trước nhất định Cung Thừa anh đã hủy diệt thế giới! Khi anh 18 tuổi, vừa thành niên, cha mẹ lập tức ném toàn bộ gánh nặng cho anh, anh đếm kỹ những chuyện anh muốn gánh vác một chút. Một đứa em trai phế vật chẳng làm nên trò trống gì, chỉ số thông minh ít mà tiêu xài thì nhiều, một gia tộc vỡ nát tràn đầy sâu mọt, một đám anh em không đáng tin cậy, mười sáu vị trưởng lão không phải người của mình...
Thật vất vả chuẩn bị tốt hơn phân nửa, đang định về nhà thu thập những người hai mặt đó, kết quả anh bị chính em trai mình hãm hại.
Không sai chính là bị Cung Hàn hãm hại! Cái tên phế vật nói ra được âm mưu như vậy, kỳ thật lúc này thật sự oan uổng bọn họ, lần tai nạn xe cộ này thật đúng là không phải bọn họ giở trò quỷ.
Người anh minh thần võ giống như Cung Thừa anh làm sao có khả năng sẽ sơ xuất trong những thứ có liên quan đến đến an toàn tính mạng của mình như vậy! Nguyên nhân gây ra mọi chuyện thật ra rất đơn giản, chính là Cung Hàn uống rượu, rồi sau đó anh ta lái chiếc xe thể thao đã được cải tạo của Cung Thừa mà anh ta vẫn luôn chảy nước dãi ba thước, để lại cái xe bị phá hoại của anh ta cho Cung Thừa.
Lúc ấy thật ra Cung Thừa đã cự tuyệt nhưng lại có việc gấp muốn trở về... Cung Hàn không biết đã bao lâu không đi kiểm tra xe, trở về nửa đường phanh lại không nhạy, anh nhất thời vô ý trực tiếp cả người cả xe lao xuống dốc núi.
Lần thứ hai mở mắt, anh đã biến thành một con linh miêu. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của anh chính là, còn may không phải là con mèo nhà chỉ biết làm nũng lại mềm như bông mà là linh miêu mãnh thú cỡ trung.
Quan trọng nhất chính là mèo nhà không phù hợp với hình tượng của anh.
Nhưng mà có một câu tục ngữ nói ‘hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’. Một con linh miêu uy mãnh khí phách, anh tuấn xinh đẹp vào trong thành phố thật đúng là không có gì khác với mèo nhà, tùy lúc đều có người có mưu đồ gây rối với anh. Cung Thừa đầy ngạo khí, tình nguyện đói chết cũng không muốn lục thùng rác cuối cùng bị đói đến mức không còn sức lực bị một đám trẻ con bắt nạt phải nhờ Bối Bối bảo vệ.
Anh vẫn luôn nhớ kỹ món nợ này, chờ có một ngày lột da Cung Hàn.
Chẳng qua tên phế vật này còn tự tìm tới cửa, nhìn bộ dáng không tiền đồ này của cậu ta, lại nghe những lời cậu ta nói!
Cậu ta lại còn tức giận vì những ông già đó cất nhắc một đứa con riêng lại không cất nhắc cậu ta? Đổi lại là anh, anh cũng không muốn cất nhắc một tên phế vật a! Không đúng, phải nói tên phế vật còn muốn làm gia chủ sau lưng anh?
Miêu đại gia híp đôi mắt mèo xinh đẹp lại, móng vuốt cào lên sàn nhà tạo ra âm thanh soàn soạt khiến người nghe được sởn tóc gáy.
Cung Hàn vừa thấy lập tức toàn bộ lông tơ dựng thẳng lên, vì sao anh luôn cảm thấy con mèo này giống anh hai của anh như vậy!!!
Bối Bối rất chán ghét âm thanh như vậy, cô nhào vào trên người Cung Thừa, toàn bộ đầu cọ vào Cung Thừa, mềm mại làm nũng thấp giọng sủa hai tiếng. Cung Thừa bị chơi đùa như vậy, tính tình lập tức không còn.
“Ngao ngao!” Từ trên người bổn đại gia tránh ra, thật chịu không nổi loại hành động nhão nhão dính dính này của em.
“Gâu gâu ~” Không sao không sao không sao ~
Cung Hàn chưa từng thấy Bối Bối và Cung Thừa dính nhau, cứ thế anh thấy kinh ngạc vô cùng, phong cách hung mãnh lập tức biến thành ngọt sủng. Cuối cùng chỉ có thể trong lòng an ủi chính mình, Cảnh Diệp Thu không giống bình thường, thú cưng anh ta nuôi cũng là không giống bình thường.
“Cung nhị thiếu gia, Cung Thừa vẫn luôn sống sót, chỉ xem anh ta có nguyện ý quay trở lại nhà họ Cung hay không?” Cảnh Diệp Thu thong thả ung dung nói, đối với hai đứa không có lúc nào mà không tú ân tú ái, Cảnh Diệp Thu nhìn thấy cùng đã miễn dịch, nói cho cùng con gái lớn lên phải gả cho người ta a!
“Anh hai còn sống? Vậy tại sao anh ấy lại vứt bỏ tôi?” Cung Hàn chìm vào sự sung sướng khi Cung Thừa còn sống và sự bi thương khi Cung Thừa vứt bỏ anh không muốn về nhà, hai loại cảm xúc luân phiên trên mặt anh, nhìn qua Cung Hàn có vẻ... Đặc biệt ngốc.
Miêu đại gia: Vứt bỏ một đứa phế vật thì như thế nào?
Đêm dài, một bóng đen linh hoạt chợt lóe qua.
Cảnh Diệp Thu giống như đã sớm đoán trước được, bưng chén trà thổi hai cái: “Cậu đã đến rồi.”
“Miao miao!”
Một con linh miêu từ trong bóng đêm xuất hiện, vừa ưu nhã lại khát máu.
“Bé ngốc, dậy thôi nha ~” Lỗ tai bị ai đó xoa xoa, Bối Bối càng thêm thoải mái không nghĩ mở mắt.
“Lại không dậy nữa, vịt nướng sẽ không còn đó!”
Vịt nướng!!!
“Vịt nướng ~”
Bối Bối ngồi dậy mới phát hiện bản thân và Cung Thừa lại biến thành người nhưng hiện tại rõ ràng là ban ngày ban mặt tại sao lại biến thân?
“Chỉ là anh và Cảnh Diệp Thu làm một giao dịch mà thôi.” Cung Thừa bế cô lên, cầm quần áo trong tay: “Biết tự mặc không?”
Bối Bối mơ hồ như cũ, đó là cái gì?
“Haiz, thật ngốc!” Cung Thừa mở ra từng cái, lấy nội y màu hồng nhạt trong đó ra, trên mặt hiện lên mạt đỏ ửng khả nghi: “Đến đây, giơ tay ra.” Cung Thừa mặc áo ngực lên cho cô, ngón tay linh hoạt móc khóa phía sau, anh còn cẩn thận hỏi cảm giác của cô, thậm chí còn điều chỉnh bầu vú cho cô. Lúc ấy Cung Thừa không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại muốn loại áo lót nâng ngực, hai bầu vú trắng như tuyết bị áo lót trói buộc, khe rãnh chính giữa càng thêm sâu thẳm.
Hô hấp của Cung Thừa trở nên hơi dồn dập, giọng nói cũng khàn khàn: “Ngoan, bước chân vào.” Quần lót cũng màu hồng phấn đáng yêu như áo ngực, từng chút từng chút che đậy nơi riêng tư sạch sẽ không có lông của Bối Bối nhưng bối thịt phồng lên giống như hai cái màn thầu khép chặt ở bên nhau càng thêm rõ ràng. Cung Thừa ôm lấy Bối Bối, trao cô một nụ hôn sâu, kịch liệt lại áp lực, đầu lưỡi bắt chước vũ điệu giao hoan ở miệng cô ra ra vào vào, phân thân cực nóng đâm vào mông cô khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi Cung Thừa buông Bối Bối ra, nhắm mắt lại, hòa hoãn một lúc lâu mới mở mắt, tiếp tục cầm lấy bộ váy công chúa kia lên mặc vào cho Bối Bối. Bối Bối không quá quen với việc mặc quần áo, giãy giụa một lúc lâu, lại bị Cung Thừa dụ dỗ nửa ngày mới chu miệng đáp ứng.
Sau khi Bối Bối mặc xong quần áo giống như một cái công chúa thiên chân đơn thuần không rành sự đời, khi được Cung Thừa ôm ra khỏi phòng, cô mới phát hiện đây không phải cửa hàng đồ cổ. Cô tò mò đánh giá xung quanh, đôi mắt mở thật lớn, bộ dáng lại nhận lấy một câu ngu ngốc và một cái hôn khẽ của anh.
Ngày đó Bối Bối từ chối vịt nướng của Cung Hàn, anh đã nghĩ có một ngày anh sẽ mời Bối Bối ăn rất nhiều, rất nhiều vịt nướng. Cho nên hôm nay anh đã sai người đi mua về rất nhiều vịt nướng, cho đến khi bọn họ ngồi vào bàn bàn, toàn bộ cái bàn để đầy vịt nướng.
Đúng vậy, ngoại trừ vịt nướng vẫn là vịt nướng, không còn một món đồ ăn nào khác.
Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, thật nhiều ~~~ Cô nên ăn phần nào trước đây?
Cũng may cô không cần rối rắm lâu lắm, Cung Thừa trực tiếp gắp cho cô một miếng, rồi sau đó cả người cô lập tức đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc mà vịt nướng mang đến, không phát hiện trong mắt anh tràn ra sự cưng chiều đủ để làm người khác chết chìm.
“Anh... Anh hai!” Một tiếng tru trực tiếp phá hư không khí hầu như không còn, Cung Thừa cau mày nhìn về phía đầu sỏ gây tội.
Lại là tên phế vật này!
Cung Hàn nghe nói anh hai đã về nhà không biết có bao nhiêu vui vẻ, lập tức nhảy nhót chạy về, rồi lập tức quỳ gối trước mặt Cung Thừa kể rõ mấy ngày nay chính mình có bao nhiêu vất vả và nhơ nhung với Cung Thừa, lải nhải một hồi anh mới phát hiện sắc mặt Cung Thừa rất khó coi, giọng nói càng ngày càng thấp càng ngày càng thấp, cuối cùng trực tiếp im lặng.
Miêu đại gia ở bên cạnh, vểnh tai nghe rõ toàn bộ mọi chuyện, trong lòng anh suy nghĩ, sau đó tổng kết thành một câu chính là ‘phế vật vĩnh viễn là phế vật’.
Đời trước nhất định Cung Thừa anh đã hủy diệt thế giới! Khi anh 18 tuổi, vừa thành niên, cha mẹ lập tức ném toàn bộ gánh nặng cho anh, anh đếm kỹ những chuyện anh muốn gánh vác một chút. Một đứa em trai phế vật chẳng làm nên trò trống gì, chỉ số thông minh ít mà tiêu xài thì nhiều, một gia tộc vỡ nát tràn đầy sâu mọt, một đám anh em không đáng tin cậy, mười sáu vị trưởng lão không phải người của mình...
Thật vất vả chuẩn bị tốt hơn phân nửa, đang định về nhà thu thập những người hai mặt đó, kết quả anh bị chính em trai mình hãm hại.
Không sai chính là bị Cung Hàn hãm hại! Cái tên phế vật nói ra được âm mưu như vậy, kỳ thật lúc này thật sự oan uổng bọn họ, lần tai nạn xe cộ này thật đúng là không phải bọn họ giở trò quỷ.
Người anh minh thần võ giống như Cung Thừa anh làm sao có khả năng sẽ sơ xuất trong những thứ có liên quan đến đến an toàn tính mạng của mình như vậy! Nguyên nhân gây ra mọi chuyện thật ra rất đơn giản, chính là Cung Hàn uống rượu, rồi sau đó anh ta lái chiếc xe thể thao đã được cải tạo của Cung Thừa mà anh ta vẫn luôn chảy nước dãi ba thước, để lại cái xe bị phá hoại của anh ta cho Cung Thừa.
Lúc ấy thật ra Cung Thừa đã cự tuyệt nhưng lại có việc gấp muốn trở về... Cung Hàn không biết đã bao lâu không đi kiểm tra xe, trở về nửa đường phanh lại không nhạy, anh nhất thời vô ý trực tiếp cả người cả xe lao xuống dốc núi.
Lần thứ hai mở mắt, anh đã biến thành một con linh miêu. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của anh chính là, còn may không phải là con mèo nhà chỉ biết làm nũng lại mềm như bông mà là linh miêu mãnh thú cỡ trung.
Quan trọng nhất chính là mèo nhà không phù hợp với hình tượng của anh.
Nhưng mà có một câu tục ngữ nói ‘hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’. Một con linh miêu uy mãnh khí phách, anh tuấn xinh đẹp vào trong thành phố thật đúng là không có gì khác với mèo nhà, tùy lúc đều có người có mưu đồ gây rối với anh. Cung Thừa đầy ngạo khí, tình nguyện đói chết cũng không muốn lục thùng rác cuối cùng bị đói đến mức không còn sức lực bị một đám trẻ con bắt nạt phải nhờ Bối Bối bảo vệ.
Anh vẫn luôn nhớ kỹ món nợ này, chờ có một ngày lột da Cung Hàn.
Chẳng qua tên phế vật này còn tự tìm tới cửa, nhìn bộ dáng không tiền đồ này của cậu ta, lại nghe những lời cậu ta nói!
Cậu ta lại còn tức giận vì những ông già đó cất nhắc một đứa con riêng lại không cất nhắc cậu ta? Đổi lại là anh, anh cũng không muốn cất nhắc một tên phế vật a! Không đúng, phải nói tên phế vật còn muốn làm gia chủ sau lưng anh?
Miêu đại gia híp đôi mắt mèo xinh đẹp lại, móng vuốt cào lên sàn nhà tạo ra âm thanh soàn soạt khiến người nghe được sởn tóc gáy.
Cung Hàn vừa thấy lập tức toàn bộ lông tơ dựng thẳng lên, vì sao anh luôn cảm thấy con mèo này giống anh hai của anh như vậy!!!
Bối Bối rất chán ghét âm thanh như vậy, cô nhào vào trên người Cung Thừa, toàn bộ đầu cọ vào Cung Thừa, mềm mại làm nũng thấp giọng sủa hai tiếng. Cung Thừa bị chơi đùa như vậy, tính tình lập tức không còn.
“Ngao ngao!” Từ trên người bổn đại gia tránh ra, thật chịu không nổi loại hành động nhão nhão dính dính này của em.
“Gâu gâu ~” Không sao không sao không sao ~
Cung Hàn chưa từng thấy Bối Bối và Cung Thừa dính nhau, cứ thế anh thấy kinh ngạc vô cùng, phong cách hung mãnh lập tức biến thành ngọt sủng. Cuối cùng chỉ có thể trong lòng an ủi chính mình, Cảnh Diệp Thu không giống bình thường, thú cưng anh ta nuôi cũng là không giống bình thường.
“Cung nhị thiếu gia, Cung Thừa vẫn luôn sống sót, chỉ xem anh ta có nguyện ý quay trở lại nhà họ Cung hay không?” Cảnh Diệp Thu thong thả ung dung nói, đối với hai đứa không có lúc nào mà không tú ân tú ái, Cảnh Diệp Thu nhìn thấy cùng đã miễn dịch, nói cho cùng con gái lớn lên phải gả cho người ta a!
“Anh hai còn sống? Vậy tại sao anh ấy lại vứt bỏ tôi?” Cung Hàn chìm vào sự sung sướng khi Cung Thừa còn sống và sự bi thương khi Cung Thừa vứt bỏ anh không muốn về nhà, hai loại cảm xúc luân phiên trên mặt anh, nhìn qua Cung Hàn có vẻ... Đặc biệt ngốc.
Miêu đại gia: Vứt bỏ một đứa phế vật thì như thế nào?
Đêm dài, một bóng đen linh hoạt chợt lóe qua.
Cảnh Diệp Thu giống như đã sớm đoán trước được, bưng chén trà thổi hai cái: “Cậu đã đến rồi.”
“Miao miao!”
Một con linh miêu từ trong bóng đêm xuất hiện, vừa ưu nhã lại khát máu.
“Bé ngốc, dậy thôi nha ~” Lỗ tai bị ai đó xoa xoa, Bối Bối càng thêm thoải mái không nghĩ mở mắt.
“Lại không dậy nữa, vịt nướng sẽ không còn đó!”
Vịt nướng!!!
“Vịt nướng ~”
Bối Bối ngồi dậy mới phát hiện bản thân và Cung Thừa lại biến thành người nhưng hiện tại rõ ràng là ban ngày ban mặt tại sao lại biến thân?
“Chỉ là anh và Cảnh Diệp Thu làm một giao dịch mà thôi.” Cung Thừa bế cô lên, cầm quần áo trong tay: “Biết tự mặc không?”
Bối Bối mơ hồ như cũ, đó là cái gì?
“Haiz, thật ngốc!” Cung Thừa mở ra từng cái, lấy nội y màu hồng nhạt trong đó ra, trên mặt hiện lên mạt đỏ ửng khả nghi: “Đến đây, giơ tay ra.” Cung Thừa mặc áo ngực lên cho cô, ngón tay linh hoạt móc khóa phía sau, anh còn cẩn thận hỏi cảm giác của cô, thậm chí còn điều chỉnh bầu vú cho cô. Lúc ấy Cung Thừa không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại muốn loại áo lót nâng ngực, hai bầu vú trắng như tuyết bị áo lót trói buộc, khe rãnh chính giữa càng thêm sâu thẳm.
Hô hấp của Cung Thừa trở nên hơi dồn dập, giọng nói cũng khàn khàn: “Ngoan, bước chân vào.” Quần lót cũng màu hồng phấn đáng yêu như áo ngực, từng chút từng chút che đậy nơi riêng tư sạch sẽ không có lông của Bối Bối nhưng bối thịt phồng lên giống như hai cái màn thầu khép chặt ở bên nhau càng thêm rõ ràng. Cung Thừa ôm lấy Bối Bối, trao cô một nụ hôn sâu, kịch liệt lại áp lực, đầu lưỡi bắt chước vũ điệu giao hoan ở miệng cô ra ra vào vào, phân thân cực nóng đâm vào mông cô khiến cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi Cung Thừa buông Bối Bối ra, nhắm mắt lại, hòa hoãn một lúc lâu mới mở mắt, tiếp tục cầm lấy bộ váy công chúa kia lên mặc vào cho Bối Bối. Bối Bối không quá quen với việc mặc quần áo, giãy giụa một lúc lâu, lại bị Cung Thừa dụ dỗ nửa ngày mới chu miệng đáp ứng.
Sau khi Bối Bối mặc xong quần áo giống như một cái công chúa thiên chân đơn thuần không rành sự đời, khi được Cung Thừa ôm ra khỏi phòng, cô mới phát hiện đây không phải cửa hàng đồ cổ. Cô tò mò đánh giá xung quanh, đôi mắt mở thật lớn, bộ dáng lại nhận lấy một câu ngu ngốc và một cái hôn khẽ của anh.
Ngày đó Bối Bối từ chối vịt nướng của Cung Hàn, anh đã nghĩ có một ngày anh sẽ mời Bối Bối ăn rất nhiều, rất nhiều vịt nướng. Cho nên hôm nay anh đã sai người đi mua về rất nhiều vịt nướng, cho đến khi bọn họ ngồi vào bàn bàn, toàn bộ cái bàn để đầy vịt nướng.
Đúng vậy, ngoại trừ vịt nướng vẫn là vịt nướng, không còn một món đồ ăn nào khác.
Bối Bối nuốt nuốt nước miếng, thật nhiều ~~~ Cô nên ăn phần nào trước đây?
Cũng may cô không cần rối rắm lâu lắm, Cung Thừa trực tiếp gắp cho cô một miếng, rồi sau đó cả người cô lập tức đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc mà vịt nướng mang đến, không phát hiện trong mắt anh tràn ra sự cưng chiều đủ để làm người khác chết chìm.
“Anh... Anh hai!” Một tiếng tru trực tiếp phá hư không khí hầu như không còn, Cung Thừa cau mày nhìn về phía đầu sỏ gây tội.
Lại là tên phế vật này!
Cung Hàn nghe nói anh hai đã về nhà không biết có bao nhiêu vui vẻ, lập tức nhảy nhót chạy về, rồi lập tức quỳ gối trước mặt Cung Thừa kể rõ mấy ngày nay chính mình có bao nhiêu vất vả và nhơ nhung với Cung Thừa, lải nhải một hồi anh mới phát hiện sắc mặt Cung Thừa rất khó coi, giọng nói càng ngày càng thấp càng ngày càng thấp, cuối cùng trực tiếp im lặng.