Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 8 - Chương 3: Cậu quan trọng hơn vịt nướng rất nhiều
Editor: QR - diendanlequydon
“Ngài chính là Cảnh tiên sinh đúng không?” Trong lòng Cung Hàn rất không thích con chó lớn màu trắng này nhưng ngại với Cảnh Diệp Thu, anh vẫn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nỗ lực nặn ra một nụ cười thân thiện.
“Đúng vậy, không biết Cung tiên sinh có gì chuyện quan trọng?”
“Tôi muốn ngài tìm giúp một người, xem anh ta còn sống hay không?”
Cung Thừa lười biếng nằm lên sô pha nghe bọn họ nói chuyện, thế anh mới biết người đàn ông có chút nguy hiểm này là Cảnh Diệp Thu tiếng tăm lừng lẫy. Ánh mắt anh trào phúng nhìn Cung Hàn, trong lòng đã biết mục đích của Cung Hàn.
Bối Bối nghiêng đầu nhìn mèo con nhảy một cái đã lên sô pha, ghé vào sô pha nhàn nhã tự đắc, cái đuôi ngắn lắc tới lắc lui.
Ẳng ~~~ Cô cũng rất muốn đi lên a, rất muốn rất muốn ~~~
Cái đuôi sau lưng lắc trái lắc phải, đầu lưỡi trong miệng vươn thở dốc ha ha, động tĩnh lớn đến mức Cung Thừa không thể không nhìn về phía Bối Bối, vừa thấy khóe miệng lập tức giật giật.
Con chó ngu ngốc, muốn nghe bọn họ nói chuyện không biết đi vòng đến phía trước sao?
Anh nhẹ nhàng nhảy xuống đầu Bối Bối, bởi vì chưa quen thuộc với thân thể này, anh trượt chân thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may lúc này Bối Bối lại không ngốc, kịp thời tiếp được Cung Thừa mới không làm anh mất mặt. Cung đại thiếu gia đứng ở đỉnh đầu của Bối Bối rất tán thưởng nhìn thoáng qua Bối Bối, thời khắc mấu chốt ít nhất còn đáng tin.
“Meo? Meo meo!” Không phải muốn nghe bọn họ nói chuyện sao? Chúng ta đi lên phía trước đi!
Cảnh Diệp Thu và Cung Hàn giống như đang nói chuyện phiếm, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hai người ngươi tới ta đi giống như đánh Thái Cực, bất quá không khí lại càng ngày càng quỷ dị, thử hỏi bên cạnh ngồi xổm một con Husky thân hình được coi như khổng lồ nhưng lại xuẩn manh, đỉnh đầu của nó còn có một con linh miêu, khí thế uy mãnh, ánh mắt không khỏi khiến người ta cảm giác được sự trào phúng, bạn thật sự có thể an tâm nói chuyện phiếm hay không?
Dù sao Cung Hàn không thể, cuối cùng anh ta cũng nhịn không được: “Cảnh tiên sinh chỉ cần hỗ trợ, tất nhiên Cung gia sẽ không bạc đãi tiên sinh!”
Trong cuộc đàm phán có một quy luật rất rõ ràng, một khi bạn dao động, như vậy bạn sẽ là người thua.
Cảnh Diệp Thu mỉm cười đạm nhiên, ngón tay xinh đẹp thon dài chống cằm: “Muốn tôi giúp cậu tìm được đại thiếu gia nhà họ Cung Cung Thừa, cái giá phải trả rất đơn giản, đó chính là làm Bối Bối thích cậu.”
Cung Hàn có chút ngốc lăng, khi vào cửa khi anh rõ ràng nghe thấy Cảnh Diệp Thu gọi con chó kia là Bối Bối! Tuy anh không phải là người thừa kế được lựa chọn đầu tiên, cũng không phải con vợ cả của nhà họ Cung nhưng Cung Hàn anh thật đúng là không hề muốn ăn nói khép nép đi lấy lòng một con chó!
Vì vậy anh vỗ án, đứng lên, đôi tay đột nhiên chắp lại, hành lễ: “Cảnh tiên sinh có thể đổi một điều kiện khác hay không?”
Bối Bối: Động tĩnh lớn như vậy hù chết bổn bảo bảo ~~~
Cung Thừa: Phế vật chính là phế vật, ngay cả tức giận cũng không dám, ai!
Cảnh Diệp Thu: “Ngại quá, không thể.”
Cung Hàn nghẹn đỏ một khuôn mặt: “Bối Bối? Mày muốn như thế nào mới có thể vui vẻ?”
“Gâu? Gâu gâu, gâu gâu gâu?” Gì vậy? Mèo con, người này có phải tên ngốc hay không? Cho dù bổn bảo bảo cười nhạo anh ta, anh ta cũng không biết a!
“Miao ~~~” Đừng để ý tên phế vật này, không phải nói muốn phơi nắng, chơi đồ chơi hay sao? Chúng ta đi thôi ~~~
Cung Hàn vẫn luôn cảm thấy súc sinh chính là súc sinh, cho dù chủng loại sang quý hay hiếm có vẫn là súc sinh. Chúng nó biết nói tiếng người sao? Chúng nó hiểu ý người hay sao?
Nhưng hôm nay, anh cảm giác chính mình bị xem thường, lại còn là bị một con cẩu và một con mèo xem thường.
Anh thấy con mèo và con chó kia đối diện nhau một cách quỷ dị một chút, giống như đạt thành một cái hiệp nghị gì đó, đồng thời xoay người rời đi, lúc gần đi còn không quên cho anh một ánh mắt khinh bỉ trần trụi.
Cung Hàn nhìn thấy con chó quan trọng nhất muốn rời đi, cái khó ló cái khôn nói: “Bối Bối, tôi biết có một nhà bán vịt nướng Bắc Kinh ăn rất ngon, Bối Bối muốn ăn không?”
“Gâu?” Vịt nướng Bắc Kinh?
Bối Bối nghĩ đến hình ảnh vịt nướng Bắc Kinh mỗi một đời cô từng gặp qua, da vịt nướng giòn tan, thịt vịt mềm mại, còn có mông vịt mềm mại béo ngậy... Chỉ mới nghĩ lại hình ảnh cô lập tức cảm giác được hạnh phúc tràn đầy, hu hu hu, cô muốn ăn, thật sự muốn ăn a ~~~
Cung Hàn thấy Bối Bối dừng lại, trong lòng vui vẻ, càng thêm ra sức tuyên truyền về vịt nướng.
Bối Bối đưa lưng về phía Cung Hàn, cho nên anh không nhìn thấy con chó nào đó chỉ kém chảy nước miếng lên tấm thảm quý giá, cũng may cô còn nhớ rõ gia quy, kịp thời hút lại toàn bộ nước miếng về trong miệng, rồi không ngừng lặp lại động tác đó...
Nhưng Cung Thừa thấy, một đôi mắt mèo lớn hơi nheo lại, chùm lông ngọn bút màu đen trên tai run rẩy, anh đang suy xét có nên ngay tại chỗ đánh tỉnh con chó đang nằm mơ nào đó hay không? Anh thật sự rất khó chịu, bộ dáng xuẩn manh của cô lúc này có tốt sao!
Chẳng qua không đợi anh hành động, Bối Bối hút thật mạnh nước miếng vào miệng một lần nữa, đi hai bước rồi dừng lại, quay đầu lại vô cùng nghi hoặc nhìn Cung Thừa.
“Gâu?” Không đi phơi nắng chơi đồ chơi sao?
Miêu đại gia lập tức sung sướng, cao ngạo nâng chân trước lên, quay đầu lại nhìn Cung Hàn đang há hốc mồm, cười nhạo một tiếng, tư thái vô cùng ưu nhã thong thả cất bước đuổi kịp Bối Bối.
Cung Hàn: Có phải anh bị trào phúng hai lần hay không?
Cảnh Diệp Thu: Vì sao khi thấy Bối Bối từ bỏ đồ ăn ngon chỉ vì muốn chơi với con mèo chết kia mình lại cảm thấy thật khó chịu chứ?
Cung Thừa bất quá chỉ tùy tiện nói chứ làm sao anh lại muốn cùng chơi đồ chơi và phơi nắng với con chó ngu ngốc Bối Bối này chứ, Bối Bối không biết chủng loại của anh, anh còn không biết sao? Anh là linh miêu đó! Là mãnh thú cỡ trung cao ngạo dũng mãnh đó! Linh miêu trời sinh thích rét lạnh đó! Làm sao anh có khả năng cùng chơi đồ chơi và phơi nắng với con chó ngu ngốc này được!
Nhưng mà khi Bối Bối bày ra vẻ mặt ngốc nghếch ngậm từng món từng món đồ chơi đến trước mặt anh, vểnh mông phe phẩy cái đuôi, vẻ mặt vui mừng nhìn anh... Anh, vẫn nhắm mắt lại nghĩ, tùy tiện chọn đại một cái đi!
Sự thật chứng minh, những lúc cần đưa ra lựa chọn quan trọng ngàn vạn lần không được nhắm mắt, giống như bạn vĩnh viễn không biết viên chocolate tiếp theo sẽ có hương vị gì... Khụ khụ, nói xa quá. Bởi vì anh nhắm mắt lại, chọn tùy tiện, cuối cùng Miêu đại gia chọn được một con thỏ con phấn phấn nộn nộn...
Miêu gia mèo: Là thẩm mỹ của con chó ngu xuẩn này có vấn đề, không phải nhân phẩm của anh có vấn đề!
Những món đồ chơi Bối Bối yêu nhất trên cơ bản đều có thể phát ra âm thanh, cho nên Bối Bối rất thích để đồ chơi thành từng đống rồi nhảy lên phía trên... Ngay từ đầu Miêu đại gia cảm thấy hỏng mất, ai bảo cảm quan của linh miêu vô cùng nhanh nhạy, một chút âm thanh đều sẽ bị phóng đại, mà tạp âm này thật sự muốn tai điếc luôn có được không?
Vì vậy Miêu đại gia tức giận, nhảy vọt một cái nhưng nhảy không chuẩn, đáp xuống đống đồ chơi kia, rồi sau đó...
“Gâu gâu?” Chơi rất vui đúng không? Đúng không?
Lúc Cảnh Diệp Thu tới ngăn bọn họ lại, một chó một mèo chơi nhảy trên đống đồ chơi vui vẻ vô cùng.
Đến khi Cung Thừa thấy Cảnh Diệp Thu mới phản ứng lại, ba ngày trước anh vẫn là một con người đó, vì sao lại còn chơi trò chơi mà một đứa bé vài tuổi cũng không thèm chơi kia chứ!
Miêu đại gia: Đều tại con chó ngu ngốc này sai!
Đồ chơi bị tịch thu, Bối Bối chơi mệt mỏi nằm dưới ánh mặt trời, lông toàn thân màu trắng như tuyết, xinh đẹp không thể tưởng tượng được. Lần đầu tiên miêu đại gia cảm thấy con chó ngu xuẩn này cũng có đất dụng võ, đó chính là lúc không có tiền, lột da ra có lẽ có thể bán một cái giá tốt!
Linh miêu trời sinh thích lạnh lẽo, Cung Thừa hoặc nhiều hoặc ít bị ảnh hưởng một chút, không quá thích ánh nắng vô cùng ấm áp này. Nhưng mà anh lại không định rời khỏi Bối Bối, thế là anh cuộn tròn thân thể nằm ở chỗ ngược sáng, đầu dựa vào Bối Bối.
Ba ngày trước anh vẫn là con người, hiện giờ lại là một con mãnh thú.
Cho dù lúc anh còn là con người có mạnh mẽ hơn nữa, có là thiên tài đi nữa, anh vẫn thấy sợ hãi.
Sự bất cần đời bên ngoài chỉ để che dấu một trái tim bất an, tang thương, cũng may bây giờ anh không phải người.
Cung Thừa ngửi mùi sữa nồng đậm trên người Bối Bối, miên man nghĩ không dứt, Bối Bối nhìn qua đã bốn năm tháng, tại sao toàn thân vẫn thơm mùi sữa ngọt ngào như vậy.
“Meo meo?” Hôm nay vì sao lại từ chối vịt nướng?
“Ẳng ẳng...” Cảm thấy cậu so vịt nướng quan trọng hơn một chút, ăn vịt nướng sẽ thật hạnh phúc nhưng mà cậu không vui, tôi ăn vịt nướng cũng không thể đền bù được loại cảm giác hạnh phúc này...
Trước khi đi vào giấc ngủ Cung Thừa nghe thấy tiếng khóc mơ mơ màng màng này. Nếu như vậy, một ngày nào đó bổn đại gia sẽ cho cậu ăn vịt nướng, rất nhiều rất nhiều vịt nướng..
“Ngài chính là Cảnh tiên sinh đúng không?” Trong lòng Cung Hàn rất không thích con chó lớn màu trắng này nhưng ngại với Cảnh Diệp Thu, anh vẫn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nỗ lực nặn ra một nụ cười thân thiện.
“Đúng vậy, không biết Cung tiên sinh có gì chuyện quan trọng?”
“Tôi muốn ngài tìm giúp một người, xem anh ta còn sống hay không?”
Cung Thừa lười biếng nằm lên sô pha nghe bọn họ nói chuyện, thế anh mới biết người đàn ông có chút nguy hiểm này là Cảnh Diệp Thu tiếng tăm lừng lẫy. Ánh mắt anh trào phúng nhìn Cung Hàn, trong lòng đã biết mục đích của Cung Hàn.
Bối Bối nghiêng đầu nhìn mèo con nhảy một cái đã lên sô pha, ghé vào sô pha nhàn nhã tự đắc, cái đuôi ngắn lắc tới lắc lui.
Ẳng ~~~ Cô cũng rất muốn đi lên a, rất muốn rất muốn ~~~
Cái đuôi sau lưng lắc trái lắc phải, đầu lưỡi trong miệng vươn thở dốc ha ha, động tĩnh lớn đến mức Cung Thừa không thể không nhìn về phía Bối Bối, vừa thấy khóe miệng lập tức giật giật.
Con chó ngu ngốc, muốn nghe bọn họ nói chuyện không biết đi vòng đến phía trước sao?
Anh nhẹ nhàng nhảy xuống đầu Bối Bối, bởi vì chưa quen thuộc với thân thể này, anh trượt chân thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may lúc này Bối Bối lại không ngốc, kịp thời tiếp được Cung Thừa mới không làm anh mất mặt. Cung đại thiếu gia đứng ở đỉnh đầu của Bối Bối rất tán thưởng nhìn thoáng qua Bối Bối, thời khắc mấu chốt ít nhất còn đáng tin.
“Meo? Meo meo!” Không phải muốn nghe bọn họ nói chuyện sao? Chúng ta đi lên phía trước đi!
Cảnh Diệp Thu và Cung Hàn giống như đang nói chuyện phiếm, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hai người ngươi tới ta đi giống như đánh Thái Cực, bất quá không khí lại càng ngày càng quỷ dị, thử hỏi bên cạnh ngồi xổm một con Husky thân hình được coi như khổng lồ nhưng lại xuẩn manh, đỉnh đầu của nó còn có một con linh miêu, khí thế uy mãnh, ánh mắt không khỏi khiến người ta cảm giác được sự trào phúng, bạn thật sự có thể an tâm nói chuyện phiếm hay không?
Dù sao Cung Hàn không thể, cuối cùng anh ta cũng nhịn không được: “Cảnh tiên sinh chỉ cần hỗ trợ, tất nhiên Cung gia sẽ không bạc đãi tiên sinh!”
Trong cuộc đàm phán có một quy luật rất rõ ràng, một khi bạn dao động, như vậy bạn sẽ là người thua.
Cảnh Diệp Thu mỉm cười đạm nhiên, ngón tay xinh đẹp thon dài chống cằm: “Muốn tôi giúp cậu tìm được đại thiếu gia nhà họ Cung Cung Thừa, cái giá phải trả rất đơn giản, đó chính là làm Bối Bối thích cậu.”
Cung Hàn có chút ngốc lăng, khi vào cửa khi anh rõ ràng nghe thấy Cảnh Diệp Thu gọi con chó kia là Bối Bối! Tuy anh không phải là người thừa kế được lựa chọn đầu tiên, cũng không phải con vợ cả của nhà họ Cung nhưng Cung Hàn anh thật đúng là không hề muốn ăn nói khép nép đi lấy lòng một con chó!
Vì vậy anh vỗ án, đứng lên, đôi tay đột nhiên chắp lại, hành lễ: “Cảnh tiên sinh có thể đổi một điều kiện khác hay không?”
Bối Bối: Động tĩnh lớn như vậy hù chết bổn bảo bảo ~~~
Cung Thừa: Phế vật chính là phế vật, ngay cả tức giận cũng không dám, ai!
Cảnh Diệp Thu: “Ngại quá, không thể.”
Cung Hàn nghẹn đỏ một khuôn mặt: “Bối Bối? Mày muốn như thế nào mới có thể vui vẻ?”
“Gâu? Gâu gâu, gâu gâu gâu?” Gì vậy? Mèo con, người này có phải tên ngốc hay không? Cho dù bổn bảo bảo cười nhạo anh ta, anh ta cũng không biết a!
“Miao ~~~” Đừng để ý tên phế vật này, không phải nói muốn phơi nắng, chơi đồ chơi hay sao? Chúng ta đi thôi ~~~
Cung Hàn vẫn luôn cảm thấy súc sinh chính là súc sinh, cho dù chủng loại sang quý hay hiếm có vẫn là súc sinh. Chúng nó biết nói tiếng người sao? Chúng nó hiểu ý người hay sao?
Nhưng hôm nay, anh cảm giác chính mình bị xem thường, lại còn là bị một con cẩu và một con mèo xem thường.
Anh thấy con mèo và con chó kia đối diện nhau một cách quỷ dị một chút, giống như đạt thành một cái hiệp nghị gì đó, đồng thời xoay người rời đi, lúc gần đi còn không quên cho anh một ánh mắt khinh bỉ trần trụi.
Cung Hàn nhìn thấy con chó quan trọng nhất muốn rời đi, cái khó ló cái khôn nói: “Bối Bối, tôi biết có một nhà bán vịt nướng Bắc Kinh ăn rất ngon, Bối Bối muốn ăn không?”
“Gâu?” Vịt nướng Bắc Kinh?
Bối Bối nghĩ đến hình ảnh vịt nướng Bắc Kinh mỗi một đời cô từng gặp qua, da vịt nướng giòn tan, thịt vịt mềm mại, còn có mông vịt mềm mại béo ngậy... Chỉ mới nghĩ lại hình ảnh cô lập tức cảm giác được hạnh phúc tràn đầy, hu hu hu, cô muốn ăn, thật sự muốn ăn a ~~~
Cung Hàn thấy Bối Bối dừng lại, trong lòng vui vẻ, càng thêm ra sức tuyên truyền về vịt nướng.
Bối Bối đưa lưng về phía Cung Hàn, cho nên anh không nhìn thấy con chó nào đó chỉ kém chảy nước miếng lên tấm thảm quý giá, cũng may cô còn nhớ rõ gia quy, kịp thời hút lại toàn bộ nước miếng về trong miệng, rồi không ngừng lặp lại động tác đó...
Nhưng Cung Thừa thấy, một đôi mắt mèo lớn hơi nheo lại, chùm lông ngọn bút màu đen trên tai run rẩy, anh đang suy xét có nên ngay tại chỗ đánh tỉnh con chó đang nằm mơ nào đó hay không? Anh thật sự rất khó chịu, bộ dáng xuẩn manh của cô lúc này có tốt sao!
Chẳng qua không đợi anh hành động, Bối Bối hút thật mạnh nước miếng vào miệng một lần nữa, đi hai bước rồi dừng lại, quay đầu lại vô cùng nghi hoặc nhìn Cung Thừa.
“Gâu?” Không đi phơi nắng chơi đồ chơi sao?
Miêu đại gia lập tức sung sướng, cao ngạo nâng chân trước lên, quay đầu lại nhìn Cung Hàn đang há hốc mồm, cười nhạo một tiếng, tư thái vô cùng ưu nhã thong thả cất bước đuổi kịp Bối Bối.
Cung Hàn: Có phải anh bị trào phúng hai lần hay không?
Cảnh Diệp Thu: Vì sao khi thấy Bối Bối từ bỏ đồ ăn ngon chỉ vì muốn chơi với con mèo chết kia mình lại cảm thấy thật khó chịu chứ?
Cung Thừa bất quá chỉ tùy tiện nói chứ làm sao anh lại muốn cùng chơi đồ chơi và phơi nắng với con chó ngu ngốc Bối Bối này chứ, Bối Bối không biết chủng loại của anh, anh còn không biết sao? Anh là linh miêu đó! Là mãnh thú cỡ trung cao ngạo dũng mãnh đó! Linh miêu trời sinh thích rét lạnh đó! Làm sao anh có khả năng cùng chơi đồ chơi và phơi nắng với con chó ngu ngốc này được!
Nhưng mà khi Bối Bối bày ra vẻ mặt ngốc nghếch ngậm từng món từng món đồ chơi đến trước mặt anh, vểnh mông phe phẩy cái đuôi, vẻ mặt vui mừng nhìn anh... Anh, vẫn nhắm mắt lại nghĩ, tùy tiện chọn đại một cái đi!
Sự thật chứng minh, những lúc cần đưa ra lựa chọn quan trọng ngàn vạn lần không được nhắm mắt, giống như bạn vĩnh viễn không biết viên chocolate tiếp theo sẽ có hương vị gì... Khụ khụ, nói xa quá. Bởi vì anh nhắm mắt lại, chọn tùy tiện, cuối cùng Miêu đại gia chọn được một con thỏ con phấn phấn nộn nộn...
Miêu gia mèo: Là thẩm mỹ của con chó ngu xuẩn này có vấn đề, không phải nhân phẩm của anh có vấn đề!
Những món đồ chơi Bối Bối yêu nhất trên cơ bản đều có thể phát ra âm thanh, cho nên Bối Bối rất thích để đồ chơi thành từng đống rồi nhảy lên phía trên... Ngay từ đầu Miêu đại gia cảm thấy hỏng mất, ai bảo cảm quan của linh miêu vô cùng nhanh nhạy, một chút âm thanh đều sẽ bị phóng đại, mà tạp âm này thật sự muốn tai điếc luôn có được không?
Vì vậy Miêu đại gia tức giận, nhảy vọt một cái nhưng nhảy không chuẩn, đáp xuống đống đồ chơi kia, rồi sau đó...
“Gâu gâu?” Chơi rất vui đúng không? Đúng không?
Lúc Cảnh Diệp Thu tới ngăn bọn họ lại, một chó một mèo chơi nhảy trên đống đồ chơi vui vẻ vô cùng.
Đến khi Cung Thừa thấy Cảnh Diệp Thu mới phản ứng lại, ba ngày trước anh vẫn là một con người đó, vì sao lại còn chơi trò chơi mà một đứa bé vài tuổi cũng không thèm chơi kia chứ!
Miêu đại gia: Đều tại con chó ngu ngốc này sai!
Đồ chơi bị tịch thu, Bối Bối chơi mệt mỏi nằm dưới ánh mặt trời, lông toàn thân màu trắng như tuyết, xinh đẹp không thể tưởng tượng được. Lần đầu tiên miêu đại gia cảm thấy con chó ngu xuẩn này cũng có đất dụng võ, đó chính là lúc không có tiền, lột da ra có lẽ có thể bán một cái giá tốt!
Linh miêu trời sinh thích lạnh lẽo, Cung Thừa hoặc nhiều hoặc ít bị ảnh hưởng một chút, không quá thích ánh nắng vô cùng ấm áp này. Nhưng mà anh lại không định rời khỏi Bối Bối, thế là anh cuộn tròn thân thể nằm ở chỗ ngược sáng, đầu dựa vào Bối Bối.
Ba ngày trước anh vẫn là con người, hiện giờ lại là một con mãnh thú.
Cho dù lúc anh còn là con người có mạnh mẽ hơn nữa, có là thiên tài đi nữa, anh vẫn thấy sợ hãi.
Sự bất cần đời bên ngoài chỉ để che dấu một trái tim bất an, tang thương, cũng may bây giờ anh không phải người.
Cung Thừa ngửi mùi sữa nồng đậm trên người Bối Bối, miên man nghĩ không dứt, Bối Bối nhìn qua đã bốn năm tháng, tại sao toàn thân vẫn thơm mùi sữa ngọt ngào như vậy.
“Meo meo?” Hôm nay vì sao lại từ chối vịt nướng?
“Ẳng ẳng...” Cảm thấy cậu so vịt nướng quan trọng hơn một chút, ăn vịt nướng sẽ thật hạnh phúc nhưng mà cậu không vui, tôi ăn vịt nướng cũng không thể đền bù được loại cảm giác hạnh phúc này...
Trước khi đi vào giấc ngủ Cung Thừa nghe thấy tiếng khóc mơ mơ màng màng này. Nếu như vậy, một ngày nào đó bổn đại gia sẽ cho cậu ăn vịt nướng, rất nhiều rất nhiều vịt nướng..