Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Sát Hàn bước lên đưa cho Lam Cảnh Nghi 1 cái hộp vuông to bằng nắm tay, lại gần anh mới thì thầm:"Tôi bảo nhà 2 anh em cậu cháy cầu chì nên thoát game, họ cứ nằng nặc đòi đợi ở đây để chờ 2 người trở lại cùng ăn mừng."
Cảnh Nghi có chút xúc động, anh gật đầu nhận hộp bước lên, tuyên thệ vài câu rồi mở hộp, 1 luồng sáng bắn ra.
Lập tức những người tham gia Đảo Chiến được tăng level, mỗi người còn được hệ thống tặng 10 hộp quà, ai cũng vui mừng hò reo.
Tiền thưởng thì nằm trong hộp, anh lấy 10 túi tiền ra chia cho mấy bang chủ bang lớn đã cùng tham gia trận chiến, bản thân anh cũng đã có quà riêng dành cho chủ soái.
Tiếp theo là Hạng Giết Người Cá Nhân.
Anh mở tờ giấy chủ hệ thống phát cho, đọc tên từng người lên nhận quà. Khi người đầu tiên là Di Giai đứng cạnh anh, ai cũng kinh ngạc trợn mắt không tin nổi, Lam Cảnh Nghi có chút hãnh diện mà trao cô hộp quà. Tiếp đến là mấy người xếp sau.
Cất quà vào túi, cô quyết định sẽ mở sau. Trao hết quà xong Cảnh Nghi xin phép mọi người rằng 2 anh em sẽ offline nghỉ ngơi, bảo mọi người cũng nên thư giãn trước trận chiến cuối cùng kia.
Tháo mũ xuống, Di Giai mở máy tính trước mắt vào trang chủ game, Cảnh Nghi cũng nhìn qua. Trận này Nam Đảo và Tây Đảo chiến thắng, không còn nghi ngờ gì, trận chiến tiếp theo đối thủ sẽ là Tây Đảo.
"Trở về ngủ." Lam Cảnh Nghi vươn vai nói.
Cô biết dù anh không nói nhưng chắc chắn anh cũng mệt không kém ai, gật đầu cùng trở về.
Mở mắt lần nữađã tới trưa, Lam Cảnh Nghi không biết đi đâu rồi.
"Cơ thể cục cưng nằm trong bệnh viện này!" Thẻ đen báo động
"Hả?" Di Giai kinh hãi
Kinh hãi thì kinh hãi, cô cũng không muốn tìm rồi đứng nhìn hắn nửa sống nữa chết trên giường. Cô lẻn khỏi viện vào quán game tối qua, đội mũ chơi.
Vừa online tin nhắn đã ập đến.
Hắc Miêu: Cô nhập viện?
Búng Ra Sữa: WAAAA!!! Top 1 giết người nha!
Cô trả lời Hắc Miêu trước: Sao cậu biết?
Hắc Miêu: Tôi có thể xâm nhập hệ thống bệnh viện mà, tối qua đúng lúc cô đột ngột offline, mấy phút sau tôi thấy tên cô trong danh sách người nhập viện.
Cô nhớ ra mình từng nói tên cho Hắc Miêu, ậm ờ mấy câu rồi nói vị trí của mình cho hắn tìm đến, sau đó trả lời Búng Ra Sữa: May mắn thôi
Búng Ra Sữa: Anh trai cậu cũng ngầu quá đi mất!!! 2 người rốt cuộc là thần thánh phương nào?? Không đúng! Cha mẹ các cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể sinh ra 2 người hoàn mỹ như thế cơ chứ!!!
Di Giai cười khổ: Khoa trương quá.
Búng Ra Sữa: Thật đó, giờ Sát Hàn cũng bảo cậu che giấu quá tốt đó. Mấy người các cậu thật nguy hiểm mà
Di Giai tám nhảm mấy câu rồi tạm biệt cô ấy, bóng dáng Hữu Ngạn từ xa chạy lại.
Hữu Ngạn vỗ vỗ vai cô:"Không ngờ nha, hạng 1 giết người cá nhân."
Cô khách sáo:" May mắn thôi. À? Cậu không được giải gì sao?"
"Tôi người ở Đông Đảo thì được thưởng gì chứ?"
"Không á?"
"Đúng vậy, giết bao nhiêu cũng không được tính."
Di Giai ngẫm nghĩ rồi chợt nhíu mày:"Nếu như người ở Tây Đảo phái người qua Nam Đảo chúng ta làm nội gián thì sao?"
Hữu Ngạn đáp:"Dù thế gián điệp cũng chỉ là người thường, mấy chỗ cơ mật người thường đâu được bước vào đâu, người thường cũng không biết được chiến thuật chúng ta bày ra thế nào."
"Đúng vậy... nếu là người thường."
Hữu Ngạn nhíu mày:"Cô nghi thần nghi quỷ nhiều quá. Tối qua có chuyện gì?"
Di Giai lườm cậu:"Vào được hệ thống mà không biết tôi bệnh gì sao?"
Cậu ta nghiêm túc gật đầu:"Trong đó chỉ ghi là chấn động não. Cô ngã từ trên giường xuống lúc chơi game à?"
"..." không thèm trả lời cậu ta. Chỉ mình cô biết bản thân đã nhìn thấy những gì, nhưng không đủ, còn quá mơ hồ.
Cảnh Nghi có chút xúc động, anh gật đầu nhận hộp bước lên, tuyên thệ vài câu rồi mở hộp, 1 luồng sáng bắn ra.
Lập tức những người tham gia Đảo Chiến được tăng level, mỗi người còn được hệ thống tặng 10 hộp quà, ai cũng vui mừng hò reo.
Tiền thưởng thì nằm trong hộp, anh lấy 10 túi tiền ra chia cho mấy bang chủ bang lớn đã cùng tham gia trận chiến, bản thân anh cũng đã có quà riêng dành cho chủ soái.
Tiếp theo là Hạng Giết Người Cá Nhân.
Anh mở tờ giấy chủ hệ thống phát cho, đọc tên từng người lên nhận quà. Khi người đầu tiên là Di Giai đứng cạnh anh, ai cũng kinh ngạc trợn mắt không tin nổi, Lam Cảnh Nghi có chút hãnh diện mà trao cô hộp quà. Tiếp đến là mấy người xếp sau.
Cất quà vào túi, cô quyết định sẽ mở sau. Trao hết quà xong Cảnh Nghi xin phép mọi người rằng 2 anh em sẽ offline nghỉ ngơi, bảo mọi người cũng nên thư giãn trước trận chiến cuối cùng kia.
Tháo mũ xuống, Di Giai mở máy tính trước mắt vào trang chủ game, Cảnh Nghi cũng nhìn qua. Trận này Nam Đảo và Tây Đảo chiến thắng, không còn nghi ngờ gì, trận chiến tiếp theo đối thủ sẽ là Tây Đảo.
"Trở về ngủ." Lam Cảnh Nghi vươn vai nói.
Cô biết dù anh không nói nhưng chắc chắn anh cũng mệt không kém ai, gật đầu cùng trở về.
Mở mắt lần nữađã tới trưa, Lam Cảnh Nghi không biết đi đâu rồi.
"Cơ thể cục cưng nằm trong bệnh viện này!" Thẻ đen báo động
"Hả?" Di Giai kinh hãi
Kinh hãi thì kinh hãi, cô cũng không muốn tìm rồi đứng nhìn hắn nửa sống nữa chết trên giường. Cô lẻn khỏi viện vào quán game tối qua, đội mũ chơi.
Vừa online tin nhắn đã ập đến.
Hắc Miêu: Cô nhập viện?
Búng Ra Sữa: WAAAA!!! Top 1 giết người nha!
Cô trả lời Hắc Miêu trước: Sao cậu biết?
Hắc Miêu: Tôi có thể xâm nhập hệ thống bệnh viện mà, tối qua đúng lúc cô đột ngột offline, mấy phút sau tôi thấy tên cô trong danh sách người nhập viện.
Cô nhớ ra mình từng nói tên cho Hắc Miêu, ậm ờ mấy câu rồi nói vị trí của mình cho hắn tìm đến, sau đó trả lời Búng Ra Sữa: May mắn thôi
Búng Ra Sữa: Anh trai cậu cũng ngầu quá đi mất!!! 2 người rốt cuộc là thần thánh phương nào?? Không đúng! Cha mẹ các cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể sinh ra 2 người hoàn mỹ như thế cơ chứ!!!
Di Giai cười khổ: Khoa trương quá.
Búng Ra Sữa: Thật đó, giờ Sát Hàn cũng bảo cậu che giấu quá tốt đó. Mấy người các cậu thật nguy hiểm mà
Di Giai tám nhảm mấy câu rồi tạm biệt cô ấy, bóng dáng Hữu Ngạn từ xa chạy lại.
Hữu Ngạn vỗ vỗ vai cô:"Không ngờ nha, hạng 1 giết người cá nhân."
Cô khách sáo:" May mắn thôi. À? Cậu không được giải gì sao?"
"Tôi người ở Đông Đảo thì được thưởng gì chứ?"
"Không á?"
"Đúng vậy, giết bao nhiêu cũng không được tính."
Di Giai ngẫm nghĩ rồi chợt nhíu mày:"Nếu như người ở Tây Đảo phái người qua Nam Đảo chúng ta làm nội gián thì sao?"
Hữu Ngạn đáp:"Dù thế gián điệp cũng chỉ là người thường, mấy chỗ cơ mật người thường đâu được bước vào đâu, người thường cũng không biết được chiến thuật chúng ta bày ra thế nào."
"Đúng vậy... nếu là người thường."
Hữu Ngạn nhíu mày:"Cô nghi thần nghi quỷ nhiều quá. Tối qua có chuyện gì?"
Di Giai lườm cậu:"Vào được hệ thống mà không biết tôi bệnh gì sao?"
Cậu ta nghiêm túc gật đầu:"Trong đó chỉ ghi là chấn động não. Cô ngã từ trên giường xuống lúc chơi game à?"
"..." không thèm trả lời cậu ta. Chỉ mình cô biết bản thân đã nhìn thấy những gì, nhưng không đủ, còn quá mơ hồ.