Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
"Tôi."
Ba của Tần Vũ!
Di Giai chần chờ một lát, cuối cùng cũng đi ra mở cửa:"Có chuyện gì vậy?"
Đứng trước cửa đúng là ba Tần, ông ta nhìn chằm chằm Di Giai một lúc rồi rời mắt vào căn phòng phía sau cô:"Tôi có thể vào một lúc không?"
Di Giai tỏ vẻ sửng sốt:"Sao?"
"Trong làng mất đồ." Tuy không nói rõ ràng hẳn ra nhưng ý nghĩa cũng đã sáng tỏ, ông ta nghi ngờ cô. Từ gương mặt giống với người vợ cũ của ông ta đến mức bất thường như vậy, trùng hợp còn vì thế mà được con trai ông dẫn về nhà, hơn nữa vừa đến mấy ngày trong làng đã mất đi bảo vật, mọi manh mối đều hướng vào cô, quả thật không thể không nghi ngờ.
Nhưng Di Giai vẫn giả ngu rất chuyên nghiệp:"Vâng?"
Ba Tần không thể không nói thẳng:"Tôi muốn kiểm tra phòng cô một chút, đây là nhà tôi, kẻ trộm có thể coi nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, lén lút giấu vào."
Di Giai khẽ trợn mắt, giống như vừa mới ngộ ra, vội vã lúng túng mở cửa đứng sang một bên mời ông vào.
Ba Tần liếc nhìn cô, đi một vòng quanh phòng, sau đó đi đến phòng tắm.
Di Giai mặt không biến sắc nhìn ông ta mở cánh cửa phòng tắm ra, quét mắt nhìn qua rồi đóng lại, cuối cùng đi ra ngoài:"Làm phiền rồi."
Đến bất ngờ như vậy, đúng là đã làm phiền. Di Giai hơi mỉm cười:"Không sao. Tôi cũng mong mọi người sớm tìm ra vật bị mất."
Đóng cửa phòng, đợi đến khi tiếng bước chân đã đi xa, Di Giai đi tới trước cửa phòng tắm, từ khe cửa, một chiếc thẻ màu đen yếu ớt bay trở lại bám vào ngực cô:"May mà lão không bước vào, ta chỉ có thể tạo ra ảo ảnh thôi."
"Ừm." Di Giai nhét nó vào người, trở lại giường.
"Ngươi nói chúng ta làm vậy không phải chơi xấu chứ?" Thẻ của tòa nhà số 10 đã bị tịch thu rồi, chỉ còn thẻ đen nhưng cũng đủ nghịch thiên ở đây.
Di Giai còn chưa đáp, cửa phòng tắm cạch một tiếng, Mộc Nhiên ướt nhẹp bước ra:"Mẹ nó! Mãi mới mở được! Nhà giàu gì đến cái cửa còn bị kẹt!"
Nói xong hắn đưa mắt nhìn Di Giai, nhếch môi cười một tiếng, lại chậm rãi đến một góc ngồi thu mình lại.
Di Giai mặc kệ hắn.
'cộc cộc' chỉ một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
Di Giai hơi bực bội:"Ai đó?"
"Tôi." Là giọng Tiêu Cự.
Cô mở cửa phòng:"Có chuyện gì vậy?"
"Lão già kia lục soát phòng tôi. Lão chưa đến đây chứ?"
Di Giai nghiêng người để anh vào:"Đến rồi nhưng không bị phát hiện."
Tiêu Cự không hỏi nhiều, nghĩ Di Giai được người xem tặng đồ ẩn thân hay gì đó, chuyển đề tài:"Ban nãy tôi nhận được thông báo hệ thống nói Vua zombie bị cảm, là cô sao?"
Di Giai không ngờ đối phương cũng nhận được thông báo, lắc đầu nói:"Tên kia vừa đi ngâm nước."
Tên kia là ai thì không cần nói cũng biết, bấy giờ Tiêu Cự mới để ý đến người đang ngồi ở góc phòng, tức giận:"Trời đang lạnh còn đi ngâm nước, phát điên cái gì?"
"..." Di Giai nghĩ đến gì đó, mặt thoáng chốc đã đỏ bừng.
Tiêu Cự vừa chuyển mắt liền bị cảnh này đập vào mặt, kinh hãi đến lắp bắp:"Này... Không phải cô..."
Di Giai hoảng loạn xua tay:"Cái gì cũng không phải! Không như anh nghĩ đâu!"
"..." Tiêu Cự nghẹn lại, cũng thầm cảm thấy an bài cô nam quả nữ chung phòng như vậy không hề thỏa đáng, chỉ là anh đã quen làm nhiệm vụ giả, giới tính gì đó chỉ là mây bay, vốn không nghĩ nhiều.
Anh ta đến gần đá vào Mộc Nhiên khiến cậu ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như muốn giết người.
"Mày đã nghĩ cái gì không nên có? Hay là làm cái gì không nên có rồi?"
Di Giai sợ Tiêu Cự lại đánh cậu ta, lỡ như đánh chết mất thì làm sao, vội kéo tay anh:"Bỏ đi. Cũng không có việc gì."
Mộc Nhiên lại không sợ chết:"Cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng làm rồi. Sao hả? Ghen tị?"
Tiêu Cự quả nhiên nổi điên, giơ chân đạp một cái mạnh vào ngực cậu ta, tiếng răng rắc nhỏ vang lên. Mộc Nhiên ngã ra sàn, đau đến quặn người, không ngờ cô gái hung ác này lại ra tay tàn nhẫn như vậy!
Tiêu Cự nhấc chân còn muốn đạp thêm vài phát, Di Giai vội vã kéo anh ta lùi lại:"Không được! Không đánh chết được đâu! Với lại cậu ta thật sự không làm gì!". ngôn tình hoàn
Di Giai gật đầu lia lịa:"Tôi có dị năng, cậu ta làm sao đụng vào tôi được."
Tiêu Cự giống như mới chợt nhớ ra cô có đến ba cái dị năng, gật đầu:"Ừm."
"..."
Mộc Nhiên đau đến ứa nước mắt: Cmn!
Chỉ có ban đêm họ mới ngồi lại nói chuyện với nhau mà không bị người ngoài làm phiền, bây giờ không còn vua zombie thứ ba bảo kê, Tiêu Cự muốn cho quân quét sạch nơi này càng sớm càng tốt. Trái với suy đoán của Tiêu Cự cho rằng Di Giai sẽ không đồng tình vì tốc độ quá vội vàng, cô chỉ nói:"Trước tiên dò hỏi xem có ai có dị năng không gian không, dù cấp thấp cũng có thể bồi dưỡng lên được."
Tiêu Cự gật đầu:"Dị năng không gian quả rất cần thiết." Nếu như có bảo bảo ở bên lúc này, cần gì phải gọi hội rồi chờ tập trung đến mấy ngày, bây giờ trực tiếp thả ra càn quấy được rồi.
"Còn hắn?" Di Giai khẽ liếc Mộc Nhiên.
"Đem theo thôi. Lúc nào có không gian thì nhét luôn vào."
Di Giai:"..." Thật sự coi là người sống à?
Im lặng một lát, Di Giai tìm chủ đề mới:"Anh có chút suy đoán nào về lý do mình bị sai giới tính không?"
Tiêu Cự hơi ngạc nhiên, có lẽ không ngờ cô sẽ hỏi đến vấn đề cá nhân chứ không phải công việc, cân nhắc một chút rồi nói:"Trước đó trong tổ chức tôi tiến vào một thế giới bị nhiễu loạn tần số, người ở đó đều bị đảo ngược giới tính. Có lẽ ở thế giới đó giải quyết quá lâu, linh hồn cũng nhiễm phải một ít."
Di Giai cũng biết có mấy thế giới như vậy, hồi làm chủ nhà cô còn phải sắp xếp riêng mấy thế giới đó cho vài người chuyên nghiệp cùng giải quyết, không ngờ Tiêu Cự còn lợi hại hơn cô tưởng.
"Không sao, một thời gian sau sẽ trở lại bình thường."
Tiêu Cự không quan tâm lắm đến vấn đề này, nghe vậy cũng chỉ cười cười:"Còn cô?"
"Hả?"
"Đây là hình dáng thật của cô sao?"
Di Giai gật đầu:"Tôi đại khái trông như vậy."
"Tại sao cô lại được tuyển dụng làm nhiệm vụ giả?"
Di Giai ngẩn ra, im lặng không đáp.
Tiêu Cự cũng không ép, chỉ bình thản nói tiếp:"Tôi là từ dưới Âm Giới lên, thật sự thấy rất hâm mộ những người được tuyển thắng như mấy người."
Cô cười cười:"Sao anh nghĩ tôi được tuyển thắng?"
Anh nhìn cô, thong thả nhẹ nhàng nói:"Mấy người từ Âm Giới lên sẽ không dịu dàng như cô vậy, họ sẽ rất nóng tính, rất dơ bẩn, rất xấu xa... Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không hề khoa trương, cô gặp nhiều rồi sẽ dần phân biệt được."
Di Giai không cười nữa:"Tại sao lại như vậy?"
Ba của Tần Vũ!
Di Giai chần chờ một lát, cuối cùng cũng đi ra mở cửa:"Có chuyện gì vậy?"
Đứng trước cửa đúng là ba Tần, ông ta nhìn chằm chằm Di Giai một lúc rồi rời mắt vào căn phòng phía sau cô:"Tôi có thể vào một lúc không?"
Di Giai tỏ vẻ sửng sốt:"Sao?"
"Trong làng mất đồ." Tuy không nói rõ ràng hẳn ra nhưng ý nghĩa cũng đã sáng tỏ, ông ta nghi ngờ cô. Từ gương mặt giống với người vợ cũ của ông ta đến mức bất thường như vậy, trùng hợp còn vì thế mà được con trai ông dẫn về nhà, hơn nữa vừa đến mấy ngày trong làng đã mất đi bảo vật, mọi manh mối đều hướng vào cô, quả thật không thể không nghi ngờ.
Nhưng Di Giai vẫn giả ngu rất chuyên nghiệp:"Vâng?"
Ba Tần không thể không nói thẳng:"Tôi muốn kiểm tra phòng cô một chút, đây là nhà tôi, kẻ trộm có thể coi nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, lén lút giấu vào."
Di Giai khẽ trợn mắt, giống như vừa mới ngộ ra, vội vã lúng túng mở cửa đứng sang một bên mời ông vào.
Ba Tần liếc nhìn cô, đi một vòng quanh phòng, sau đó đi đến phòng tắm.
Di Giai mặt không biến sắc nhìn ông ta mở cánh cửa phòng tắm ra, quét mắt nhìn qua rồi đóng lại, cuối cùng đi ra ngoài:"Làm phiền rồi."
Đến bất ngờ như vậy, đúng là đã làm phiền. Di Giai hơi mỉm cười:"Không sao. Tôi cũng mong mọi người sớm tìm ra vật bị mất."
Đóng cửa phòng, đợi đến khi tiếng bước chân đã đi xa, Di Giai đi tới trước cửa phòng tắm, từ khe cửa, một chiếc thẻ màu đen yếu ớt bay trở lại bám vào ngực cô:"May mà lão không bước vào, ta chỉ có thể tạo ra ảo ảnh thôi."
"Ừm." Di Giai nhét nó vào người, trở lại giường.
"Ngươi nói chúng ta làm vậy không phải chơi xấu chứ?" Thẻ của tòa nhà số 10 đã bị tịch thu rồi, chỉ còn thẻ đen nhưng cũng đủ nghịch thiên ở đây.
Di Giai còn chưa đáp, cửa phòng tắm cạch một tiếng, Mộc Nhiên ướt nhẹp bước ra:"Mẹ nó! Mãi mới mở được! Nhà giàu gì đến cái cửa còn bị kẹt!"
Nói xong hắn đưa mắt nhìn Di Giai, nhếch môi cười một tiếng, lại chậm rãi đến một góc ngồi thu mình lại.
Di Giai mặc kệ hắn.
'cộc cộc' chỉ một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
Di Giai hơi bực bội:"Ai đó?"
"Tôi." Là giọng Tiêu Cự.
Cô mở cửa phòng:"Có chuyện gì vậy?"
"Lão già kia lục soát phòng tôi. Lão chưa đến đây chứ?"
Di Giai nghiêng người để anh vào:"Đến rồi nhưng không bị phát hiện."
Tiêu Cự không hỏi nhiều, nghĩ Di Giai được người xem tặng đồ ẩn thân hay gì đó, chuyển đề tài:"Ban nãy tôi nhận được thông báo hệ thống nói Vua zombie bị cảm, là cô sao?"
Di Giai không ngờ đối phương cũng nhận được thông báo, lắc đầu nói:"Tên kia vừa đi ngâm nước."
Tên kia là ai thì không cần nói cũng biết, bấy giờ Tiêu Cự mới để ý đến người đang ngồi ở góc phòng, tức giận:"Trời đang lạnh còn đi ngâm nước, phát điên cái gì?"
"..." Di Giai nghĩ đến gì đó, mặt thoáng chốc đã đỏ bừng.
Tiêu Cự vừa chuyển mắt liền bị cảnh này đập vào mặt, kinh hãi đến lắp bắp:"Này... Không phải cô..."
Di Giai hoảng loạn xua tay:"Cái gì cũng không phải! Không như anh nghĩ đâu!"
"..." Tiêu Cự nghẹn lại, cũng thầm cảm thấy an bài cô nam quả nữ chung phòng như vậy không hề thỏa đáng, chỉ là anh đã quen làm nhiệm vụ giả, giới tính gì đó chỉ là mây bay, vốn không nghĩ nhiều.
Anh ta đến gần đá vào Mộc Nhiên khiến cậu ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như muốn giết người.
"Mày đã nghĩ cái gì không nên có? Hay là làm cái gì không nên có rồi?"
Di Giai sợ Tiêu Cự lại đánh cậu ta, lỡ như đánh chết mất thì làm sao, vội kéo tay anh:"Bỏ đi. Cũng không có việc gì."
Mộc Nhiên lại không sợ chết:"Cái gì cũng nghĩ, cái gì cũng làm rồi. Sao hả? Ghen tị?"
Tiêu Cự quả nhiên nổi điên, giơ chân đạp một cái mạnh vào ngực cậu ta, tiếng răng rắc nhỏ vang lên. Mộc Nhiên ngã ra sàn, đau đến quặn người, không ngờ cô gái hung ác này lại ra tay tàn nhẫn như vậy!
Tiêu Cự nhấc chân còn muốn đạp thêm vài phát, Di Giai vội vã kéo anh ta lùi lại:"Không được! Không đánh chết được đâu! Với lại cậu ta thật sự không làm gì!". ngôn tình hoàn
Di Giai gật đầu lia lịa:"Tôi có dị năng, cậu ta làm sao đụng vào tôi được."
Tiêu Cự giống như mới chợt nhớ ra cô có đến ba cái dị năng, gật đầu:"Ừm."
"..."
Mộc Nhiên đau đến ứa nước mắt: Cmn!
Chỉ có ban đêm họ mới ngồi lại nói chuyện với nhau mà không bị người ngoài làm phiền, bây giờ không còn vua zombie thứ ba bảo kê, Tiêu Cự muốn cho quân quét sạch nơi này càng sớm càng tốt. Trái với suy đoán của Tiêu Cự cho rằng Di Giai sẽ không đồng tình vì tốc độ quá vội vàng, cô chỉ nói:"Trước tiên dò hỏi xem có ai có dị năng không gian không, dù cấp thấp cũng có thể bồi dưỡng lên được."
Tiêu Cự gật đầu:"Dị năng không gian quả rất cần thiết." Nếu như có bảo bảo ở bên lúc này, cần gì phải gọi hội rồi chờ tập trung đến mấy ngày, bây giờ trực tiếp thả ra càn quấy được rồi.
"Còn hắn?" Di Giai khẽ liếc Mộc Nhiên.
"Đem theo thôi. Lúc nào có không gian thì nhét luôn vào."
Di Giai:"..." Thật sự coi là người sống à?
Im lặng một lát, Di Giai tìm chủ đề mới:"Anh có chút suy đoán nào về lý do mình bị sai giới tính không?"
Tiêu Cự hơi ngạc nhiên, có lẽ không ngờ cô sẽ hỏi đến vấn đề cá nhân chứ không phải công việc, cân nhắc một chút rồi nói:"Trước đó trong tổ chức tôi tiến vào một thế giới bị nhiễu loạn tần số, người ở đó đều bị đảo ngược giới tính. Có lẽ ở thế giới đó giải quyết quá lâu, linh hồn cũng nhiễm phải một ít."
Di Giai cũng biết có mấy thế giới như vậy, hồi làm chủ nhà cô còn phải sắp xếp riêng mấy thế giới đó cho vài người chuyên nghiệp cùng giải quyết, không ngờ Tiêu Cự còn lợi hại hơn cô tưởng.
"Không sao, một thời gian sau sẽ trở lại bình thường."
Tiêu Cự không quan tâm lắm đến vấn đề này, nghe vậy cũng chỉ cười cười:"Còn cô?"
"Hả?"
"Đây là hình dáng thật của cô sao?"
Di Giai gật đầu:"Tôi đại khái trông như vậy."
"Tại sao cô lại được tuyển dụng làm nhiệm vụ giả?"
Di Giai ngẩn ra, im lặng không đáp.
Tiêu Cự cũng không ép, chỉ bình thản nói tiếp:"Tôi là từ dưới Âm Giới lên, thật sự thấy rất hâm mộ những người được tuyển thắng như mấy người."
Cô cười cười:"Sao anh nghĩ tôi được tuyển thắng?"
Anh nhìn cô, thong thả nhẹ nhàng nói:"Mấy người từ Âm Giới lên sẽ không dịu dàng như cô vậy, họ sẽ rất nóng tính, rất dơ bẩn, rất xấu xa... Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không hề khoa trương, cô gặp nhiều rồi sẽ dần phân biệt được."
Di Giai không cười nữa:"Tại sao lại như vậy?"