Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179
Di Giai không có kiên nhẫn, định quay người rời đi thì một giọng cười trầm vang lên.
"Tôi mua bằng Thủy Thạch, có bán không?"
Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, trông anh ta như vừa bước ra khỏi bữa tiệc rượu sang trọng nào đó, trên ngực còn cài một bông hoa hồng đỏ rực.
Di Giai không tiếng động đánh giá ống quần tây của anh ta, lạnh nhạt hỏi:"Thủy Thạch có tác dụng gì?"
"Cô không biết Thủy Thạch?" Đôi nam nữ kia trợn trừng mắt, làm như vô cùng kinh ngạc.
"Nhúng vũ khí vào Thủy Thạch, tấn công người máy mới có hiệu lực." Người đàn ông lịch lãm cười nhẹ giải thích.
Di Giai nghiêng đầu, thì ra là thế, đúng là thứ cô cần rồi. Cởi vòng tay ra, cô đưa cho người đàn ông đó dưới ánh nhìn ghen tỵ của cặp tình nhân. Bọn họ cắn răng không hiểu tại sao Di Giai lại đồng ý đổi với loại chất phổ thông bình thường đó.
"Cảm ơn." Người đàn ông nhận lấy, môi vẫn luôn nở nụ cười, anh ta cũng thực hiện giao dịch với cô một túi chất lỏng tên Thủy Thạch.
Tuy chỉ là một túi nhỏ nhưng thực tế chỗ nước đựng bên trong không ít, đối với Di Giai, cô là người được lời vì đổi được một thứ mình không cần lấy thứ mình cần.
Người đàn ông sau khi giao dịch xong liền rời mắt lên khuôn mặt vui vẻ của Di Giai, đôi mắt hơi híp lại, không biết suy nghĩ điều gì.
Đùnggggggg!!!
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn đột nhiên xuất hiện cùng với bụi đất ngợp trời. Di Giai theo bản năng che mắt, không ngờ lại cảm thấy người bị siết chặt, tiếp theo đó là cảm giác bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, khi cô mở mắt thì đã thấy mình nằm trong tay một con robot lớn.
Mọi người hoảng sợ chạy toán loạn, duy chỉ có người đàn ông lịch thiệp kia vẫn đứng chỗ cũ, anh lạnh nhạt nhìn con robot như nhìn vật chết, vẫy tay lấy ra một thanh kiếm.
Di Giai đi cả ngày đã có chút mệt, cô che miệng ngáp, lại từ trên không thấy được Thẩm Môn cưỡi đại bàng từ xa đang bay đến, lập tức vui vẻ vẫy tay với anh ta.
"Yên Mộc!" Thẩm Môn nhíu mày.
Vụt!
Bên dưới có người nhảy lên, một kiếm chém ngang cổ tay của robot, khi Di Giai rơi xuống, đại bàng vừa kịp lúc nghiêng người đỡ lấy cô.
Xoẹt xoẹt! Robot và người kia tiếp tục đấu với nhau mấy hiệp, cuối cùng người đàn ông lịch thiệp đã chiến thắng. Anh ta phủi áo có dính chút bụi của mình rồi cất thanh kiếm, đi đến xác robot nhặt vật phẩm, cả quá trình lưu loát quen thuộc như đã làm hàng trăm lần.
Thẩm Môn cùng Di Giai nhảy xuống đất, người đàn ông kia nhặt đồ xong đã quay lại, đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đứng bên cạnh cô thì khựng lại, khuôn mặt có chút cứng ngắc.
"Phong Lăng." Thẩm Môn nở nụ cười.
"Tên chết bầm, cậu cuối cùng cũng tới rồi hả?" Phong Lăng lấy lại bình tĩnh, cũng cười nói.
Ba người ngồi trong một quán trà, nghe họ nói chuyện, Di Giai mới hiểu ra. Thẩm Môn cùng Phong Lăng là bạn bè ngoài đời, bọn họ dùng tiền mua cấp thì thôi đi, còn mua luôn cả vị trí sẵn ở một khu vực cố định, đáng lẽ người chơi phải được chia ngẫu nhiên vào các khu, còn bọn họ đã xác định từ đầu là ở chung với nhau tại một khu, ý định cùng đi thảm sát boss và thầu hết boss của các khu vực lân cận. Nhưng không ngờ lúc chuyển vào, khu họ đặt chỗ trước đã đạt giới hạn người, hệ thống tự động đẩy Phong Lăng sang khu bên cạnh, bọn Thẩm Môn Tiêu Kiệt mất một người, có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cố gắng cày cấp bù lại vị trí trống của Phong Lăng, tiếp sau đó lại gặp được Di Giai.
"Thật không ngờ lại là người quen của cậu, tôi còn định lôi kéo cô ấy vào đội của tôi." Phong Lăng nhấp một ngụm trà, không che giấu ánh mắt hứng thú nhìn Di Giai.
Thẩm Môn hơi nhướng mày:"Cậu có đội khác? Vậy giờ cậu tính sao với bọn họ?"
Phong Lăng im lặng một lát, thở dài:"Tôi không thể bỏ rơi họ được..."
Còn chưa nói xong, một bóng người tóc xanh đã hớt hải chạy vào, ôm lấy chân Phong Lăng gào khóc:"Anh Lăng! Có một nhóm người ngang ngược xông vào khu vực chúng ta, còn đánh bọn em tan tác... Quác!?" sau khi ngẩng đầu lên nhìn rõ đại ca bọn họ đang ngồi cùng bàn với ai thì chợt im bặt, sắc mặt liền biến thành cùng màu với tóc anh ta.
Di Giai nhận ra anh ta là một trong số những người chặn đường họ đòi thu phí qua biên giới, nhíu mày không nói gì.
"Chính là bọn họ! Đại ca! Sao anh lại ngồi với chúng! Chúng còn cướp mất vũ khí của em nữa!" Triều Minh hoảng hốt lùi lại mấy bước, run run chỉ tay vào Thẩm Môn.
Phong Lăng ngẩn người, lập tức quay ra nói với Thẩm Môn:"Cậu nghe tôi giải thích. Không phải tôi bảo bọn họ chặn đường các cậu."
Thẩm Môn lơ đãng gật đầu, có vẻ không để ý lắm.
Phong Lăng đứng dậy kéo Triều Minh ra một bên thì thầm gì đó rồi đá mông anh ta đi, lát sau quay lại ghế, nắm tay lên miệng khẽ ho một tiếng:"Cậu thấy đấy. Với trí tuệ của họ, không có tôi dẫn dắt thì không được."
"Không có việc gì. Tôi cũng không bắt ép cậu, dù sao cũng chỉ là trò chơi mà thôi." Thẩm Môn gật đầu.
Phong Lăng có chút bất ngờ, lại nghĩ nghĩ, chợt hiểu ra:"Quên mất, boss khu vực là do bên cậu giết. Xem ra nhóm của cậu cũng không cần thêm tôi cũng đã đủ mạnh rồi." sau đó lại liếc sang Di Giai, ánh mắt mang vẻ luyến tiếc:"Không như nhóm tôi, chỉ có mình tôi cấp độ còn tạm được, nếu như thêm một người tương đương góp sức chắc chắn sẽ không vất vả như thế này.
Thẩm Môn thấy hắn ngang nhiên muốn người, đang định nói, Di Giai bên cạnh đã lên tiếng trước:"Bên khu này toàn bộ quái đều là Robot sao? Không có ngoại lệ?"
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, Phong Lăng ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp, gật đầu:"Nơi này không có sinh vật sống."
"Thẩm Môn, muốn tấn công được chúng các cậu phải dùng Thủy Thạch. Các cậu có biết thủy thạch ở đâu không?" Phong Lăng rời mắt sang Thẩm Môn.
"Xin chỉ giáo." Thẩm Môn nói.
"Trong cơ thể robot có một loại đá rất thần bí, chính loại đá này cung cấp năng lượng cho chúng cử động, sau khi giết chúng lấy được cục đá này thì đem nung nóng chảy, tạo ra Thủy Thạch. Nhưng một cục đá bên trong robot cấp 30 cũng chỉ nung được nhiều lắm gần này thôi." nói rồi đổ chút trà ra bàn, chỗ nước chỉ bằng một thìa cafe.
Thẩm Môn nhíu mày.
"Haizzz, bị đẩy sang đây cũng chỉ có thể trách tôi đen đủi. Không dễ dàng, không dễ dàng."
"Cậu cấp bao nhiêu rồi?" Thẩm Môn ngắt lời than vãn của anh ta.
"86. Đang chững lại."
"Con robot khổng lồ phía Tây là do cậu giết?"
"Là tôi."
Di Giai kinh ngạc ngẩng đẩu nhìn chằm chằm Phong Lăng, lại thấy anh ta nhìn về phía mình, hơi híp mắt:"Sao nào? Muốn qua đội tôi rồi?"
"Kia... là Boss khu vực bên cậu?"
Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Thẩm Môn, anh ta rất hưởng thụ gật đầu:"Thật vất vả."
Một người bình thường sớm như vậy đã có thể giết chết Boss? Di Giai không thể không nghi ngờ có chuyện mờ ám, nhưng cũng không để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài, ánh mắt vẫn bắn ra tia hâm mộ.
"Được rồi. Bọn tôi có việc phải đi trước." Thẩm Môn đột nhiên đứng dậy, túm gáy Di Giai chào rồi rời đi. Ra đến cửa, cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh:"Chúng ta bận làm gì?"
"Còn ở lại, sợ cô nhìn đến cháy quần áo người ta." Thẩm Môn hừ một tiếng.
Di Giai kéo anh sang một bên, vừa đi vừa nói:"Anh không thấy lạ à? Sao sớm thế này anh ta đã có thể giết Boss khu vực chứ?"
"Không phải cô cũng vậy sao?" Thẩm Môn chưa từng đấu tay đôi với Boss, anh cảm thấy Di Giai có thể thì Phong Lăng cũng có thể. Di Giai lại cảm thấy không hợp lý, cô sử dụng ngoại lực mới có thể giết Boss, còn anh ta?
"Không đúng. Tôi phải gia nhập đội của anh ta." Di Giai hạ quyết tâm, làm nhân viên sửa chữa vi diện đã lâu, trách nhiệm của cô là hiểu rõ thế giới, nếu như thế giới này bị lỗi thì cô phải sửa, không thể có chút lơ là với một sự việc bất thường nào đó. Để tìm hiểu rõ chuyện này thì không còn cách nào ngoài tiếp cận Phong Lăng.
Không ngờ Thẩm Môn nghe xong những lời này, sắc mặt lại sầm xuống:"Cô coi chỗ tôi là nơi thích đi thì đi, thích ở là ở?"
Di Giai không để tâm nói:"Dù sao hợp đồng cũng đã hết. Lúc nào làm xong vũ khí thì gửi đến cho tôi." đang muốn xoay người đi, cổ tay đã bị siết chặt.
"Em vào đội hắn vì hắn giết được Boss khu vực? Mới xứng đi với em?"
Nghe mấy lời này, Di Giai không hiểu ra sao, lại không thoát tay ra được nên đành bất lực nói:"Tôi chỉ qua tìm hiểu xem tại sao anh ta có thể giết được Boss."
Thẩm Môn nghe xong nhưng mãi vẫn không chịu buông tay, cô thở dài gỡ từng ngón tay anh ta ra:"Ngoan ngoãn đợi tôi về."
"Tôi không phải trẻ con. Cũng không ngoan."
Thấy anh ta cứng mềm đều không ăn, cô dừng lại nhíu mày đánh giá anh ta từ đầu tới chân, đột nhiên nghĩ tới một khả năng cẩu huyết:"Anh... thích tôi à?"
Gương mặt Thẩm Môn hơi cứng đờ, hai tai lại đỏ bừng với tốc độ mắt thường trông thấy, anh ta cụp mắt không nói, các ngón tay đang kiềm chế cổ tay cô lại không kìm được càng siết chặt. Mãi một lúc lâu sau, đầu anh ta mới ở một biên độ nhỏ khẽ gật.
Mặt Di Giai cũng đần ra, rốt cuộc cũng không nói gì.
"Đừng đi mà." Thẩm Môn khẽ lắc tay cô.
"...ừ."
Nghe thấy người trước mắt nhẹ giọng đồng ý, gương mặt Thẩm Môn lộ ra vẻ không tin nổi, sau đó đôi mắt ẩn ẩn ý cười:"Về thôi."
Hai người cưỡi đại bàng bay trở về, Di Giai nhìn Thẩm Môn chằm chằm, anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, lúc này đang đưa tay gãi gãi cổ:"Thời gian trong game này em hãy làm bạn gái của tôi, em muốn thứ gì tôi đều sẽ chế tạo cho em."
Di Giai nhướng mày, lại khẽ ừ một tiếng hết sức ngoan ngoãn.
Thật ra nãy giờ không phải cô muốn nhượng bộ, chỉ là mới nãy thẻ tím đột nhiên thông báo nguyên chủ muốn yêu cầu thêm, chính xác thì cô ấy muốn bám lên người Thẩm Môn để đổi đời rồi. Di Giai thở dài, hiện giờ nhiệm vụ của cô ngoài sống tốt còn phải bồi dưỡng tình cảm của Thẩm Môn nữa. Tất nhiên nguyên chủ vì yêu cầu thêm mà sẽ phải trả một cái giá đắt, nhưng hiện giờ cô ấy đã gần như không có gì rồi, đối với cô ấy đây sẽ là cơ hội khó có được. Nếu là ngoài đời, loại người Thẩm Môn cô ấy tuyệt đối không bao giờ có cơ hội tiếp cận.
Thẩm Môn nhanh chóng tạo một căn nhà nhỏ trên đồi, anh ta xây hai phòng ngủ, dắt tay Di Giai vào nhà xong liền ân cần nói:"Dù sao khu này cũng không còn Boss khu vực, anh không định ở lâu, mấy nữa sẽ đi qua khu khác, em có muốn thăm thú gì nơi này không?"
Di Giai còn chưa mở miệng, đột nhiên có tiếng sấm trên đỉnh đầu.
Từ khi vào game chơi đến giờ chưa từng có mưa, càng không có sấm, các game thủ đều giật mình ngỡ ngàng, lại thấy sau tiếng sấm là một giọng nói ngọt ngào vang lên:
[Các game thủ thân mến! Dịch bệnh bên ngoài đã kiểm soát được phần lớn, không còn nghiêm trọng như trước, không lâu sau nữa mọi người sẽ được trở về. Để chúc mừng sự việc này chúng tôi sẽ tạo cho các bạn một sân chơi nhỏ.
Sân chơi có tên: Trận Chiến Thần Ma]
Đến đây, mỗi game thủ đột nhiên nhận được một bức thư từ hệ thống, mở bức thư ra là 1 vé mời tham dự và một tờ giấy hướng dẫn luật chơi.
[Về cơ bản, trò chơi của chúng ta sẽ tiến hành theo thể thức cá nhân. Tất nhiên các bạn có thể thành lập đội nếu tin tưởng hảo hữu của mình tuyệt đối.
Tại sao phải là tuyệt đối? Bởi vì trên mỗi vé mời của các bạn là nhiệm vụ cùng với phe mà hệ thống chọn ngẫu nhiên cho các bạn, người khác không thể biết. Chỉ những người cùng phe mới chiến thắng cùng nhau.
Ngoài 2 phe chính là Thần, Ma, còn một phe Nhân số lượng rất ít, những người phe Nhân chỉ cần sống xót thì chính là chiến thắng. Toàn bộ cấp và kỹ năng của mọi người sẽ được reset ngang nhau và cùng là cấp 100.
Tôi xin nhắc lại đây chỉ là cuộc chiến giữa hai phe Thần - Ma, những người phe Nhân không liên quan đến trận chiến này nên tự bảo vệ bản thân mình, 3 phe vui lòng bảo toàn mạng sống và hoàn thành nhiệm vụ ghi trên thẻ của các bạn.]
Di Giai nhìn xuống thẻ của mình, ngẩng lên thấy Thẩm Môn cười cười:"Thú vị đây."
Thu lại nụ cười, anh xoa đầu Di Giai rồi ra khỏi phòng, chỉ thấy cảnh sắc bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, thế giới chìm trong bóng tối cùng với bầu trời ngập lửa đỏ.
"Yên Mộc, dù em là phe gì cũng đừng chạy lung tung." Anh ta dựa vào cửa nhìn quanh, rất nhanh đã thấy đám Tiêu Kiệt cưỡi thú từ xa chạy đến.
Di Giai mặc kệ bọn họ bàn cái gì, cô biết bản thân không nhàn rỗi, xoay tấm thẻ có chữ Ma trên tay, thấy mặt sau là nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ 1:
Thế giới chìm vào bóng tối khi Ma Giới thắng cuộc trong trận chiến tranh giành vùng đất màu mỡ với nhân loại. Tuy chúng ta đã diệt trừ nhân loại gần hết, nhưng vẫn không thể thiếu những tên to gan lớn mật lại may mắn trốn thoát được khỏi nhà lao, cầu cứu lên Thần Giới. Thắng làm vua, thua làm giặc. Hiện nay Ma là vua trên mặt đất, chúng Thần kia sống già vạn năm hết việc lại không biết tốt xấu xen vào, lũ lượt tràn xuống mặt đất. Sau một trận chiến long trời lở đất, cả hai bên đều đã bị thương, 5 vật báu mỗi bên đều bắn ra tứ phía thất lạc. Vì đôi bên đều chịu tổn thương, liền ẩn dấu bản thân dưới lớp vỏ bọc nhân loại, mục đích để bảo toàn mình đợi ngày tìm về vật báu quay lại tái chiến.
Nhiệm vụ của bạn: nghe nói 3 ngày sau dưới chân núi Quan Ngâm, có người thu thập thảo dược, bản thân bạn đang bị thương bởi trận chiến Thần Ma, nhưng lại không rõ loại thảo dược có thể trị thương là gì, nhân dịp này hãy cướp lấy thảo dược trị thương này, biết đâu chính là loại bạn đang tìm kiếm.]
Di Giai cất thẻ vào ngực, phe Ma là phản diện nhỉ?
"Tôi mua bằng Thủy Thạch, có bán không?"
Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, trông anh ta như vừa bước ra khỏi bữa tiệc rượu sang trọng nào đó, trên ngực còn cài một bông hoa hồng đỏ rực.
Di Giai không tiếng động đánh giá ống quần tây của anh ta, lạnh nhạt hỏi:"Thủy Thạch có tác dụng gì?"
"Cô không biết Thủy Thạch?" Đôi nam nữ kia trợn trừng mắt, làm như vô cùng kinh ngạc.
"Nhúng vũ khí vào Thủy Thạch, tấn công người máy mới có hiệu lực." Người đàn ông lịch lãm cười nhẹ giải thích.
Di Giai nghiêng đầu, thì ra là thế, đúng là thứ cô cần rồi. Cởi vòng tay ra, cô đưa cho người đàn ông đó dưới ánh nhìn ghen tỵ của cặp tình nhân. Bọn họ cắn răng không hiểu tại sao Di Giai lại đồng ý đổi với loại chất phổ thông bình thường đó.
"Cảm ơn." Người đàn ông nhận lấy, môi vẫn luôn nở nụ cười, anh ta cũng thực hiện giao dịch với cô một túi chất lỏng tên Thủy Thạch.
Tuy chỉ là một túi nhỏ nhưng thực tế chỗ nước đựng bên trong không ít, đối với Di Giai, cô là người được lời vì đổi được một thứ mình không cần lấy thứ mình cần.
Người đàn ông sau khi giao dịch xong liền rời mắt lên khuôn mặt vui vẻ của Di Giai, đôi mắt hơi híp lại, không biết suy nghĩ điều gì.
Đùnggggggg!!!
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn đột nhiên xuất hiện cùng với bụi đất ngợp trời. Di Giai theo bản năng che mắt, không ngờ lại cảm thấy người bị siết chặt, tiếp theo đó là cảm giác bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, khi cô mở mắt thì đã thấy mình nằm trong tay một con robot lớn.
Mọi người hoảng sợ chạy toán loạn, duy chỉ có người đàn ông lịch thiệp kia vẫn đứng chỗ cũ, anh lạnh nhạt nhìn con robot như nhìn vật chết, vẫy tay lấy ra một thanh kiếm.
Di Giai đi cả ngày đã có chút mệt, cô che miệng ngáp, lại từ trên không thấy được Thẩm Môn cưỡi đại bàng từ xa đang bay đến, lập tức vui vẻ vẫy tay với anh ta.
"Yên Mộc!" Thẩm Môn nhíu mày.
Vụt!
Bên dưới có người nhảy lên, một kiếm chém ngang cổ tay của robot, khi Di Giai rơi xuống, đại bàng vừa kịp lúc nghiêng người đỡ lấy cô.
Xoẹt xoẹt! Robot và người kia tiếp tục đấu với nhau mấy hiệp, cuối cùng người đàn ông lịch thiệp đã chiến thắng. Anh ta phủi áo có dính chút bụi của mình rồi cất thanh kiếm, đi đến xác robot nhặt vật phẩm, cả quá trình lưu loát quen thuộc như đã làm hàng trăm lần.
Thẩm Môn cùng Di Giai nhảy xuống đất, người đàn ông kia nhặt đồ xong đã quay lại, đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đứng bên cạnh cô thì khựng lại, khuôn mặt có chút cứng ngắc.
"Phong Lăng." Thẩm Môn nở nụ cười.
"Tên chết bầm, cậu cuối cùng cũng tới rồi hả?" Phong Lăng lấy lại bình tĩnh, cũng cười nói.
Ba người ngồi trong một quán trà, nghe họ nói chuyện, Di Giai mới hiểu ra. Thẩm Môn cùng Phong Lăng là bạn bè ngoài đời, bọn họ dùng tiền mua cấp thì thôi đi, còn mua luôn cả vị trí sẵn ở một khu vực cố định, đáng lẽ người chơi phải được chia ngẫu nhiên vào các khu, còn bọn họ đã xác định từ đầu là ở chung với nhau tại một khu, ý định cùng đi thảm sát boss và thầu hết boss của các khu vực lân cận. Nhưng không ngờ lúc chuyển vào, khu họ đặt chỗ trước đã đạt giới hạn người, hệ thống tự động đẩy Phong Lăng sang khu bên cạnh, bọn Thẩm Môn Tiêu Kiệt mất một người, có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cố gắng cày cấp bù lại vị trí trống của Phong Lăng, tiếp sau đó lại gặp được Di Giai.
"Thật không ngờ lại là người quen của cậu, tôi còn định lôi kéo cô ấy vào đội của tôi." Phong Lăng nhấp một ngụm trà, không che giấu ánh mắt hứng thú nhìn Di Giai.
Thẩm Môn hơi nhướng mày:"Cậu có đội khác? Vậy giờ cậu tính sao với bọn họ?"
Phong Lăng im lặng một lát, thở dài:"Tôi không thể bỏ rơi họ được..."
Còn chưa nói xong, một bóng người tóc xanh đã hớt hải chạy vào, ôm lấy chân Phong Lăng gào khóc:"Anh Lăng! Có một nhóm người ngang ngược xông vào khu vực chúng ta, còn đánh bọn em tan tác... Quác!?" sau khi ngẩng đầu lên nhìn rõ đại ca bọn họ đang ngồi cùng bàn với ai thì chợt im bặt, sắc mặt liền biến thành cùng màu với tóc anh ta.
Di Giai nhận ra anh ta là một trong số những người chặn đường họ đòi thu phí qua biên giới, nhíu mày không nói gì.
"Chính là bọn họ! Đại ca! Sao anh lại ngồi với chúng! Chúng còn cướp mất vũ khí của em nữa!" Triều Minh hoảng hốt lùi lại mấy bước, run run chỉ tay vào Thẩm Môn.
Phong Lăng ngẩn người, lập tức quay ra nói với Thẩm Môn:"Cậu nghe tôi giải thích. Không phải tôi bảo bọn họ chặn đường các cậu."
Thẩm Môn lơ đãng gật đầu, có vẻ không để ý lắm.
Phong Lăng đứng dậy kéo Triều Minh ra một bên thì thầm gì đó rồi đá mông anh ta đi, lát sau quay lại ghế, nắm tay lên miệng khẽ ho một tiếng:"Cậu thấy đấy. Với trí tuệ của họ, không có tôi dẫn dắt thì không được."
"Không có việc gì. Tôi cũng không bắt ép cậu, dù sao cũng chỉ là trò chơi mà thôi." Thẩm Môn gật đầu.
Phong Lăng có chút bất ngờ, lại nghĩ nghĩ, chợt hiểu ra:"Quên mất, boss khu vực là do bên cậu giết. Xem ra nhóm của cậu cũng không cần thêm tôi cũng đã đủ mạnh rồi." sau đó lại liếc sang Di Giai, ánh mắt mang vẻ luyến tiếc:"Không như nhóm tôi, chỉ có mình tôi cấp độ còn tạm được, nếu như thêm một người tương đương góp sức chắc chắn sẽ không vất vả như thế này.
Thẩm Môn thấy hắn ngang nhiên muốn người, đang định nói, Di Giai bên cạnh đã lên tiếng trước:"Bên khu này toàn bộ quái đều là Robot sao? Không có ngoại lệ?"
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh, Phong Lăng ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp, gật đầu:"Nơi này không có sinh vật sống."
"Thẩm Môn, muốn tấn công được chúng các cậu phải dùng Thủy Thạch. Các cậu có biết thủy thạch ở đâu không?" Phong Lăng rời mắt sang Thẩm Môn.
"Xin chỉ giáo." Thẩm Môn nói.
"Trong cơ thể robot có một loại đá rất thần bí, chính loại đá này cung cấp năng lượng cho chúng cử động, sau khi giết chúng lấy được cục đá này thì đem nung nóng chảy, tạo ra Thủy Thạch. Nhưng một cục đá bên trong robot cấp 30 cũng chỉ nung được nhiều lắm gần này thôi." nói rồi đổ chút trà ra bàn, chỗ nước chỉ bằng một thìa cafe.
Thẩm Môn nhíu mày.
"Haizzz, bị đẩy sang đây cũng chỉ có thể trách tôi đen đủi. Không dễ dàng, không dễ dàng."
"Cậu cấp bao nhiêu rồi?" Thẩm Môn ngắt lời than vãn của anh ta.
"86. Đang chững lại."
"Con robot khổng lồ phía Tây là do cậu giết?"
"Là tôi."
Di Giai kinh ngạc ngẩng đẩu nhìn chằm chằm Phong Lăng, lại thấy anh ta nhìn về phía mình, hơi híp mắt:"Sao nào? Muốn qua đội tôi rồi?"
"Kia... là Boss khu vực bên cậu?"
Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Thẩm Môn, anh ta rất hưởng thụ gật đầu:"Thật vất vả."
Một người bình thường sớm như vậy đã có thể giết chết Boss? Di Giai không thể không nghi ngờ có chuyện mờ ám, nhưng cũng không để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài, ánh mắt vẫn bắn ra tia hâm mộ.
"Được rồi. Bọn tôi có việc phải đi trước." Thẩm Môn đột nhiên đứng dậy, túm gáy Di Giai chào rồi rời đi. Ra đến cửa, cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh:"Chúng ta bận làm gì?"
"Còn ở lại, sợ cô nhìn đến cháy quần áo người ta." Thẩm Môn hừ một tiếng.
Di Giai kéo anh sang một bên, vừa đi vừa nói:"Anh không thấy lạ à? Sao sớm thế này anh ta đã có thể giết Boss khu vực chứ?"
"Không phải cô cũng vậy sao?" Thẩm Môn chưa từng đấu tay đôi với Boss, anh cảm thấy Di Giai có thể thì Phong Lăng cũng có thể. Di Giai lại cảm thấy không hợp lý, cô sử dụng ngoại lực mới có thể giết Boss, còn anh ta?
"Không đúng. Tôi phải gia nhập đội của anh ta." Di Giai hạ quyết tâm, làm nhân viên sửa chữa vi diện đã lâu, trách nhiệm của cô là hiểu rõ thế giới, nếu như thế giới này bị lỗi thì cô phải sửa, không thể có chút lơ là với một sự việc bất thường nào đó. Để tìm hiểu rõ chuyện này thì không còn cách nào ngoài tiếp cận Phong Lăng.
Không ngờ Thẩm Môn nghe xong những lời này, sắc mặt lại sầm xuống:"Cô coi chỗ tôi là nơi thích đi thì đi, thích ở là ở?"
Di Giai không để tâm nói:"Dù sao hợp đồng cũng đã hết. Lúc nào làm xong vũ khí thì gửi đến cho tôi." đang muốn xoay người đi, cổ tay đã bị siết chặt.
"Em vào đội hắn vì hắn giết được Boss khu vực? Mới xứng đi với em?"
Nghe mấy lời này, Di Giai không hiểu ra sao, lại không thoát tay ra được nên đành bất lực nói:"Tôi chỉ qua tìm hiểu xem tại sao anh ta có thể giết được Boss."
Thẩm Môn nghe xong nhưng mãi vẫn không chịu buông tay, cô thở dài gỡ từng ngón tay anh ta ra:"Ngoan ngoãn đợi tôi về."
"Tôi không phải trẻ con. Cũng không ngoan."
Thấy anh ta cứng mềm đều không ăn, cô dừng lại nhíu mày đánh giá anh ta từ đầu tới chân, đột nhiên nghĩ tới một khả năng cẩu huyết:"Anh... thích tôi à?"
Gương mặt Thẩm Môn hơi cứng đờ, hai tai lại đỏ bừng với tốc độ mắt thường trông thấy, anh ta cụp mắt không nói, các ngón tay đang kiềm chế cổ tay cô lại không kìm được càng siết chặt. Mãi một lúc lâu sau, đầu anh ta mới ở một biên độ nhỏ khẽ gật.
Mặt Di Giai cũng đần ra, rốt cuộc cũng không nói gì.
"Đừng đi mà." Thẩm Môn khẽ lắc tay cô.
"...ừ."
Nghe thấy người trước mắt nhẹ giọng đồng ý, gương mặt Thẩm Môn lộ ra vẻ không tin nổi, sau đó đôi mắt ẩn ẩn ý cười:"Về thôi."
Hai người cưỡi đại bàng bay trở về, Di Giai nhìn Thẩm Môn chằm chằm, anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh, lúc này đang đưa tay gãi gãi cổ:"Thời gian trong game này em hãy làm bạn gái của tôi, em muốn thứ gì tôi đều sẽ chế tạo cho em."
Di Giai nhướng mày, lại khẽ ừ một tiếng hết sức ngoan ngoãn.
Thật ra nãy giờ không phải cô muốn nhượng bộ, chỉ là mới nãy thẻ tím đột nhiên thông báo nguyên chủ muốn yêu cầu thêm, chính xác thì cô ấy muốn bám lên người Thẩm Môn để đổi đời rồi. Di Giai thở dài, hiện giờ nhiệm vụ của cô ngoài sống tốt còn phải bồi dưỡng tình cảm của Thẩm Môn nữa. Tất nhiên nguyên chủ vì yêu cầu thêm mà sẽ phải trả một cái giá đắt, nhưng hiện giờ cô ấy đã gần như không có gì rồi, đối với cô ấy đây sẽ là cơ hội khó có được. Nếu là ngoài đời, loại người Thẩm Môn cô ấy tuyệt đối không bao giờ có cơ hội tiếp cận.
Thẩm Môn nhanh chóng tạo một căn nhà nhỏ trên đồi, anh ta xây hai phòng ngủ, dắt tay Di Giai vào nhà xong liền ân cần nói:"Dù sao khu này cũng không còn Boss khu vực, anh không định ở lâu, mấy nữa sẽ đi qua khu khác, em có muốn thăm thú gì nơi này không?"
Di Giai còn chưa mở miệng, đột nhiên có tiếng sấm trên đỉnh đầu.
Từ khi vào game chơi đến giờ chưa từng có mưa, càng không có sấm, các game thủ đều giật mình ngỡ ngàng, lại thấy sau tiếng sấm là một giọng nói ngọt ngào vang lên:
[Các game thủ thân mến! Dịch bệnh bên ngoài đã kiểm soát được phần lớn, không còn nghiêm trọng như trước, không lâu sau nữa mọi người sẽ được trở về. Để chúc mừng sự việc này chúng tôi sẽ tạo cho các bạn một sân chơi nhỏ.
Sân chơi có tên: Trận Chiến Thần Ma]
Đến đây, mỗi game thủ đột nhiên nhận được một bức thư từ hệ thống, mở bức thư ra là 1 vé mời tham dự và một tờ giấy hướng dẫn luật chơi.
[Về cơ bản, trò chơi của chúng ta sẽ tiến hành theo thể thức cá nhân. Tất nhiên các bạn có thể thành lập đội nếu tin tưởng hảo hữu của mình tuyệt đối.
Tại sao phải là tuyệt đối? Bởi vì trên mỗi vé mời của các bạn là nhiệm vụ cùng với phe mà hệ thống chọn ngẫu nhiên cho các bạn, người khác không thể biết. Chỉ những người cùng phe mới chiến thắng cùng nhau.
Ngoài 2 phe chính là Thần, Ma, còn một phe Nhân số lượng rất ít, những người phe Nhân chỉ cần sống xót thì chính là chiến thắng. Toàn bộ cấp và kỹ năng của mọi người sẽ được reset ngang nhau và cùng là cấp 100.
Tôi xin nhắc lại đây chỉ là cuộc chiến giữa hai phe Thần - Ma, những người phe Nhân không liên quan đến trận chiến này nên tự bảo vệ bản thân mình, 3 phe vui lòng bảo toàn mạng sống và hoàn thành nhiệm vụ ghi trên thẻ của các bạn.]
Di Giai nhìn xuống thẻ của mình, ngẩng lên thấy Thẩm Môn cười cười:"Thú vị đây."
Thu lại nụ cười, anh xoa đầu Di Giai rồi ra khỏi phòng, chỉ thấy cảnh sắc bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, thế giới chìm trong bóng tối cùng với bầu trời ngập lửa đỏ.
"Yên Mộc, dù em là phe gì cũng đừng chạy lung tung." Anh ta dựa vào cửa nhìn quanh, rất nhanh đã thấy đám Tiêu Kiệt cưỡi thú từ xa chạy đến.
Di Giai mặc kệ bọn họ bàn cái gì, cô biết bản thân không nhàn rỗi, xoay tấm thẻ có chữ Ma trên tay, thấy mặt sau là nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ 1:
Thế giới chìm vào bóng tối khi Ma Giới thắng cuộc trong trận chiến tranh giành vùng đất màu mỡ với nhân loại. Tuy chúng ta đã diệt trừ nhân loại gần hết, nhưng vẫn không thể thiếu những tên to gan lớn mật lại may mắn trốn thoát được khỏi nhà lao, cầu cứu lên Thần Giới. Thắng làm vua, thua làm giặc. Hiện nay Ma là vua trên mặt đất, chúng Thần kia sống già vạn năm hết việc lại không biết tốt xấu xen vào, lũ lượt tràn xuống mặt đất. Sau một trận chiến long trời lở đất, cả hai bên đều đã bị thương, 5 vật báu mỗi bên đều bắn ra tứ phía thất lạc. Vì đôi bên đều chịu tổn thương, liền ẩn dấu bản thân dưới lớp vỏ bọc nhân loại, mục đích để bảo toàn mình đợi ngày tìm về vật báu quay lại tái chiến.
Nhiệm vụ của bạn: nghe nói 3 ngày sau dưới chân núi Quan Ngâm, có người thu thập thảo dược, bản thân bạn đang bị thương bởi trận chiến Thần Ma, nhưng lại không rõ loại thảo dược có thể trị thương là gì, nhân dịp này hãy cướp lấy thảo dược trị thương này, biết đâu chính là loại bạn đang tìm kiếm.]
Di Giai cất thẻ vào ngực, phe Ma là phản diện nhỉ?