Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
*Lời của Shuynn: Để có cảm xúc tốt nhất, các bạn có thể mở bài: " Lam " - của Thạch Bạch Kỳ để đẩy cao cảm xúc.
___&___
Ở nơi bóng tối vô tận, luôn có một thứ vô hình nào đó vẫn đang nhắc nhở Dịch Giản, có lẽ thời gian tồn tại của cô ấy càng ngày càng ngắn.
Mộc Trà không ở lại bệnh viện nữa, cô trở về biệt thự của Dịch Giản.
Cơ thể vốn nhẹ nhàng, không có tri giác đã bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi cùng cực, Mộc Trà buông thõng bàn tay cầm vắt mì xuống. Khi tầm nhìn bình thường trở lại, nồi nước sôi lại xuất hiện trước mắt, quay đầu khẽ gọi: " Dịch Giản. "
Tầm mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, tựa như chỉ cần buông lơi một chút cũng có thể vụt mất người này mãi mãi. Hắn nhẹ giọng đáp: " Ơi? "
Sau đó lập tức đi đến bên cạnh Mộc Trà: " Sao thế? "
Mộc Trà nhét mì vào tay hắn, mỉm cười: " Anh nấu đi. "
" Anh? " Dịch Giản trợn tròn mắt, nhìn cô với ánh mắt khó tin. Trước đây không biết là ai luôn cấm hắn bước vào bếp.
" Em dạy anh nấu mì. " Mộc Trà gật đầu, sau đó vỗ vỗ lưng Dịch Giản, bảo hắn đi đến trước nồi: " Dù sao cũng rất đơn giản. "
Sau này, nếu như có một mình, đêm đến nếu hắn đói bụng thì vẫn có thể tự nấu mì ăn.
Đúng như Mộc Trà nói, nấu mì rất đơn giản, thế nên có Mộc Trà ở bên cẩn thận hướng dẫn, Dịch Giản cũng nấu được tàm tạm.
" Anh muốn thêm ớt. " đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức đi lấy ớt trong tủ lạnh.
Dịch Giản vốn thích ăn cay nên cô gật gật đầu, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở: " Nhiều ớt không tốt. "
Dịch Giản tức khắc đổ thêm ớt vào mì, khiến nồi mì lập tức trở nên đỏ chót.
" Đã bảo là cho ít thôi mà! " Thấy Dịch Giản còn đổ nhiều hơn, Mộc Trà lập tức cau mày đập nhẹ vào lưng hắn.
Bàn tay vung thật mạnh, nhưng khi đến gần lưng hắn thì lại giảm lực lại, cuối cùng chỉ thành một cái vỗ nhẹ.
Hắn cười hì hì, sau đó đem nồi trên bếp bắc xuống, nhìn đến nồi mì nhỏ bên cạnh, sau đó cũng tắt bếp.
Một tô mì lớn đỏ chót, một tô khác lại có phần trắng hơn bình thường, xem ra không có một phần cay nào cả.
Dịch Giản ngồi đối diện Mộc Trà, khoé miệng mỉm cười nhàn nhạt, bắt đầu cầm đũa lên.
Mộc Trà cũng bắt đầu cầm đũa lên, nét cười trên môi vẫn nguyên vẹn như vậy, chỉ có điều sắc mặt lại trắng bệch ra đến thê lương.
Không gian tĩnh lặng.
Thời gian càng dài, nỗi bất an và sợ hãi trong hắn cũng đang dần dần lên men trong yên lặng.
Có thứ gì đó, đã càng ngày càng trở nên không bình thường, tất cả đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Mộc Trà lặng yên một lúc, sau đó ngước mắt nhìn về phía Dịch Giản, nụ cười cố gắng tươi tắn lên: " Chúc ngon miệng.'
" Chúc ngon miệng. " Dịch Giản siết chặt đũa gỗ trong tay, chất giọng khàn khàn lại tưạ như vỡ oà trong không khí, có thứ gì đó đang dần vỡ vụn trong đối mắt đen luôn trầm lắng kia, mơ hồ toát ra đau thương đến bi ai.
" Thật ngon... "
Giọng Mộc Trà rất nhẹ, tựa như vừa mới thoát ra khỏi miệng đã vỡ vụn trong không khí, lại vừa như đã chìm sâu vào đau khổ.
Dịch Giản ngây ngẩn, sau đó chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đũa gỗ kia.
Dịch Giản kiên cường cúi đầu nhìn bát mì đỏ chói, đáy mắt vỡ thành trăm mảnh, tựa như có dòng nước ấm hoen lên khoé mi.
Thời gian của cô ấy, cũng đã sắp hết rồi.
Những việc như vậy, dẫu chỉ là việc nhỏ nhặt như nấu bát mì thôi, sau này hắn cũng sẽ đều sẽ không làm cho ai thêm nữa.
Mộc Trà mỉm cười cúi đầu, thần thái trên mặt quá mức dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến người ta cảm nhận được nỗi thương tâm thấm vào tận xương tuỷ. Dưới ánh đèn vàng, hình hài cô trở nên nhạt nhoà, như thể chỉ chớp mắt thôi là người nọ sẽ đột nhiên biến mất vậy.
Mộc Trà ăn được hai miếng mì đã dừng đũa, cô nheo mắt cười nhìn hắn: " Lần này đã không thể trở về được nữa... "
Khoảnh khắc ấy, Dịch Giản cảm thấy mình gần như sụp đổ. Giọng nói này quá đỗi hư ảo và bi thương, khiến người ta không dám nghe.
" Bối Ly, xin lỗi em... "
Mộc Trà vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng khi ngước mắt nhìn về phía Dịch Giản, nước mắt anh lại lăn dài.
" Con bé... Đến đón em rồi. "
Mộc Trà dựa người vào ghế ăn, mi dài chậm rãi rũ xuống, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, một bàn tay khẽ nắm lấy sợi dây đan đỏ có treo một quả chuông nhỏ, kích thước dây đan vừa vặn bằng tay của đứa trẻ sơ sinh, sau đó từng đốt tay mất đi lưu lượng, chậm rãi buông lỏng sợi dây đỏ trong tay.
Sợi dây đan đỏ rơi từ trên xuống nền đất lạnh, lăn dài trên đất, chuông va chạm với mặt nền vang lên thanh âm vui tai, song chỉ còn lại tê dại khôn nguôi.
Người mà tôi cho rằng sẽ luôn ở bên tôi, lại bỏ tôi mà đi; mà khi người đó rốt cuộc tìm về với tôi, tôi lại phải đi.
Có lẽ, họ thực sự đã chiến thắng thời gian, nhưng cuối cùng lại vẫn thua số phận.
Tựa như bị phân tách ở hai thế giới vô hình, phần này thì cười nói đã đủ, một tháng này thực sự rất vui vẻ, phần kia lại cuồng loạn khóc than, đau khổ giãy dụa một cũng vô ích.
Nếu anh sợ sự chia ly cuối cùng đến thế, vậy thì chúng ta hãy chào tạm biệt sớm một chút nhé.
Dịch Giản vẫn không ngẩng mặt, hắn điên cuồng cúi đầu, ăn lấy vắt mì đã ngấm ớt cay, song tất thảy dường như vỡ vụn, đã không còn lại ánh sáng, hắn chỉ có thể để mặc nước mắt lăn dài dọc gò má run rẩy, cuối cùng dừng lại, khoé miệng cay nồng song tâm đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Người sống trong đời, ắt sẽ gặp được một người như vậy.
Gặp được người đó, cuộc đời cũng đã mỹ mãn.
" Bối Ly, tạm biệt nhé. " Dịch Giản nâng mắt, hơi nhấc ngón tay muốn với về phía gương mặt cô, cuối cùng lại cứng ngắc hạ xuống.
Đúng vậy, đây đã là lời từ biệt tốt nhất, kết quả tốt nhất.
Thiếu nữ ấy đã từng cố gắng tự kéo mình ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, bầu bạn bên cạnh hắn.
Thiếu nữ ấy đã từng cầm ảnh của hắn, mà khóc như một đứa trẻ sau ghế tài xế.
Thiếu nữ ấy, sau khi say rượu đã nói muốn chăm sóc hắn, muốn đối xử tốt với hắn, cho dù cô chết vẫn sẽ tốt với hắn.
Thiếu nữ ấy vào ngày sinh nhật của hắn đã cắm hai mươi chín cây nến, nói yêu hắn, muốn hắn chờ kiếp sau…
Dù dưới bất cứ thân phận nào khác, đối với Mễ Bối Ly, Dịch Giản vẫn luôn là người không thể thay thế.
Có yêu hay không, Dịch Giản cũng đã không thể phân rõ.
Nhưng nếu Mễ Bối Ly còn sống, vẫn sống với Dịch Giản năm này qua năm khác như vậy, có lẽ một ngày nào đó, họ thực sự sẽ ở bên nhau.
Có lẽ thực sự, họ suýt nữa thì có thể ở bên nhau.
Nhưng đến cùng vẫn thiếu cái " Suýt " ấy.
" Tôi yêu em... "
Dường như cả cuộc đời Mễ Bối Ly chỉ chờ đợi câu nói này của Dịch Giản
Giữa đêm tối, nét tươi cười trên gương mặt Dịch Giản dịu dàng đến nỗi khiến người khác không thể nào rời mắt.
Hắn chậm rãi đến gần cô, đặt xuống vầng trán đã lạnh một nụ hôn tạm biệt, chất giọng dịu dàng: " Nếu vậy thì hãy cho anh kiếp sau của em, em nhé? "
Bờ môi Dịch Giản chậm rãi cong lên, khẽ khàng nói: " Hẹn gặp lại em vào kiếp sau. "
___&___
Ở nơi bóng tối vô tận, luôn có một thứ vô hình nào đó vẫn đang nhắc nhở Dịch Giản, có lẽ thời gian tồn tại của cô ấy càng ngày càng ngắn.
Mộc Trà không ở lại bệnh viện nữa, cô trở về biệt thự của Dịch Giản.
Cơ thể vốn nhẹ nhàng, không có tri giác đã bắt đầu cảm nhận được sự mệt mỏi cùng cực, Mộc Trà buông thõng bàn tay cầm vắt mì xuống. Khi tầm nhìn bình thường trở lại, nồi nước sôi lại xuất hiện trước mắt, quay đầu khẽ gọi: " Dịch Giản. "
Tầm mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, tựa như chỉ cần buông lơi một chút cũng có thể vụt mất người này mãi mãi. Hắn nhẹ giọng đáp: " Ơi? "
Sau đó lập tức đi đến bên cạnh Mộc Trà: " Sao thế? "
Mộc Trà nhét mì vào tay hắn, mỉm cười: " Anh nấu đi. "
" Anh? " Dịch Giản trợn tròn mắt, nhìn cô với ánh mắt khó tin. Trước đây không biết là ai luôn cấm hắn bước vào bếp.
" Em dạy anh nấu mì. " Mộc Trà gật đầu, sau đó vỗ vỗ lưng Dịch Giản, bảo hắn đi đến trước nồi: " Dù sao cũng rất đơn giản. "
Sau này, nếu như có một mình, đêm đến nếu hắn đói bụng thì vẫn có thể tự nấu mì ăn.
Đúng như Mộc Trà nói, nấu mì rất đơn giản, thế nên có Mộc Trà ở bên cẩn thận hướng dẫn, Dịch Giản cũng nấu được tàm tạm.
" Anh muốn thêm ớt. " đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức đi lấy ớt trong tủ lạnh.
Dịch Giản vốn thích ăn cay nên cô gật gật đầu, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở: " Nhiều ớt không tốt. "
Dịch Giản tức khắc đổ thêm ớt vào mì, khiến nồi mì lập tức trở nên đỏ chót.
" Đã bảo là cho ít thôi mà! " Thấy Dịch Giản còn đổ nhiều hơn, Mộc Trà lập tức cau mày đập nhẹ vào lưng hắn.
Bàn tay vung thật mạnh, nhưng khi đến gần lưng hắn thì lại giảm lực lại, cuối cùng chỉ thành một cái vỗ nhẹ.
Hắn cười hì hì, sau đó đem nồi trên bếp bắc xuống, nhìn đến nồi mì nhỏ bên cạnh, sau đó cũng tắt bếp.
Một tô mì lớn đỏ chót, một tô khác lại có phần trắng hơn bình thường, xem ra không có một phần cay nào cả.
Dịch Giản ngồi đối diện Mộc Trà, khoé miệng mỉm cười nhàn nhạt, bắt đầu cầm đũa lên.
Mộc Trà cũng bắt đầu cầm đũa lên, nét cười trên môi vẫn nguyên vẹn như vậy, chỉ có điều sắc mặt lại trắng bệch ra đến thê lương.
Không gian tĩnh lặng.
Thời gian càng dài, nỗi bất an và sợ hãi trong hắn cũng đang dần dần lên men trong yên lặng.
Có thứ gì đó, đã càng ngày càng trở nên không bình thường, tất cả đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Mộc Trà lặng yên một lúc, sau đó ngước mắt nhìn về phía Dịch Giản, nụ cười cố gắng tươi tắn lên: " Chúc ngon miệng.'
" Chúc ngon miệng. " Dịch Giản siết chặt đũa gỗ trong tay, chất giọng khàn khàn lại tưạ như vỡ oà trong không khí, có thứ gì đó đang dần vỡ vụn trong đối mắt đen luôn trầm lắng kia, mơ hồ toát ra đau thương đến bi ai.
" Thật ngon... "
Giọng Mộc Trà rất nhẹ, tựa như vừa mới thoát ra khỏi miệng đã vỡ vụn trong không khí, lại vừa như đã chìm sâu vào đau khổ.
Dịch Giản ngây ngẩn, sau đó chậm rãi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đũa gỗ kia.
Dịch Giản kiên cường cúi đầu nhìn bát mì đỏ chói, đáy mắt vỡ thành trăm mảnh, tựa như có dòng nước ấm hoen lên khoé mi.
Thời gian của cô ấy, cũng đã sắp hết rồi.
Những việc như vậy, dẫu chỉ là việc nhỏ nhặt như nấu bát mì thôi, sau này hắn cũng sẽ đều sẽ không làm cho ai thêm nữa.
Mộc Trà mỉm cười cúi đầu, thần thái trên mặt quá mức dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến người ta cảm nhận được nỗi thương tâm thấm vào tận xương tuỷ. Dưới ánh đèn vàng, hình hài cô trở nên nhạt nhoà, như thể chỉ chớp mắt thôi là người nọ sẽ đột nhiên biến mất vậy.
Mộc Trà ăn được hai miếng mì đã dừng đũa, cô nheo mắt cười nhìn hắn: " Lần này đã không thể trở về được nữa... "
Khoảnh khắc ấy, Dịch Giản cảm thấy mình gần như sụp đổ. Giọng nói này quá đỗi hư ảo và bi thương, khiến người ta không dám nghe.
" Bối Ly, xin lỗi em... "
Mộc Trà vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng khi ngước mắt nhìn về phía Dịch Giản, nước mắt anh lại lăn dài.
" Con bé... Đến đón em rồi. "
Mộc Trà dựa người vào ghế ăn, mi dài chậm rãi rũ xuống, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, một bàn tay khẽ nắm lấy sợi dây đan đỏ có treo một quả chuông nhỏ, kích thước dây đan vừa vặn bằng tay của đứa trẻ sơ sinh, sau đó từng đốt tay mất đi lưu lượng, chậm rãi buông lỏng sợi dây đỏ trong tay.
Sợi dây đan đỏ rơi từ trên xuống nền đất lạnh, lăn dài trên đất, chuông va chạm với mặt nền vang lên thanh âm vui tai, song chỉ còn lại tê dại khôn nguôi.
Người mà tôi cho rằng sẽ luôn ở bên tôi, lại bỏ tôi mà đi; mà khi người đó rốt cuộc tìm về với tôi, tôi lại phải đi.
Có lẽ, họ thực sự đã chiến thắng thời gian, nhưng cuối cùng lại vẫn thua số phận.
Tựa như bị phân tách ở hai thế giới vô hình, phần này thì cười nói đã đủ, một tháng này thực sự rất vui vẻ, phần kia lại cuồng loạn khóc than, đau khổ giãy dụa một cũng vô ích.
Nếu anh sợ sự chia ly cuối cùng đến thế, vậy thì chúng ta hãy chào tạm biệt sớm một chút nhé.
Dịch Giản vẫn không ngẩng mặt, hắn điên cuồng cúi đầu, ăn lấy vắt mì đã ngấm ớt cay, song tất thảy dường như vỡ vụn, đã không còn lại ánh sáng, hắn chỉ có thể để mặc nước mắt lăn dài dọc gò má run rẩy, cuối cùng dừng lại, khoé miệng cay nồng song tâm đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Người sống trong đời, ắt sẽ gặp được một người như vậy.
Gặp được người đó, cuộc đời cũng đã mỹ mãn.
" Bối Ly, tạm biệt nhé. " Dịch Giản nâng mắt, hơi nhấc ngón tay muốn với về phía gương mặt cô, cuối cùng lại cứng ngắc hạ xuống.
Đúng vậy, đây đã là lời từ biệt tốt nhất, kết quả tốt nhất.
Thiếu nữ ấy đã từng cố gắng tự kéo mình ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, bầu bạn bên cạnh hắn.
Thiếu nữ ấy đã từng cầm ảnh của hắn, mà khóc như một đứa trẻ sau ghế tài xế.
Thiếu nữ ấy, sau khi say rượu đã nói muốn chăm sóc hắn, muốn đối xử tốt với hắn, cho dù cô chết vẫn sẽ tốt với hắn.
Thiếu nữ ấy vào ngày sinh nhật của hắn đã cắm hai mươi chín cây nến, nói yêu hắn, muốn hắn chờ kiếp sau…
Dù dưới bất cứ thân phận nào khác, đối với Mễ Bối Ly, Dịch Giản vẫn luôn là người không thể thay thế.
Có yêu hay không, Dịch Giản cũng đã không thể phân rõ.
Nhưng nếu Mễ Bối Ly còn sống, vẫn sống với Dịch Giản năm này qua năm khác như vậy, có lẽ một ngày nào đó, họ thực sự sẽ ở bên nhau.
Có lẽ thực sự, họ suýt nữa thì có thể ở bên nhau.
Nhưng đến cùng vẫn thiếu cái " Suýt " ấy.
" Tôi yêu em... "
Dường như cả cuộc đời Mễ Bối Ly chỉ chờ đợi câu nói này của Dịch Giản
Giữa đêm tối, nét tươi cười trên gương mặt Dịch Giản dịu dàng đến nỗi khiến người khác không thể nào rời mắt.
Hắn chậm rãi đến gần cô, đặt xuống vầng trán đã lạnh một nụ hôn tạm biệt, chất giọng dịu dàng: " Nếu vậy thì hãy cho anh kiếp sau của em, em nhé? "
Bờ môi Dịch Giản chậm rãi cong lên, khẽ khàng nói: " Hẹn gặp lại em vào kiếp sau. "