Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Mình là mình lười viết tiêu đề quá, nên mình đánh số chương luôn, mọi người thông cảm nhé
-----------
... Đã trễ thế như vậy, còn ai sẽ đến gõ cửa phòng hắn?
Không do dự quá lâu, Hứa Khả thò tay khép lại Computer, đẩy ghế dựa đứng dậy.
Ngón tay thon dài cầm chiếc khóa kim loại, nhẹ nhàng vặn ra ——
Một thân hình quen thuộc làm cho người kinh ngạc, một khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng đập vào mi mắt.
"... Chị?"
Bốn bề vắng lặng lúc, danh xưng kia cũng bất tri bất giác nhẹ nhàng thốt ra.
Trên người thiếu niên là một bộ áo ngủ màu đen, so với trang phục trong tiệc tối, ít đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần lười biếng.
Tóc đen đỉnh đầu có chút lộn xộn, mờ mịt nhàn nhạt ẩm ướt, cặp mắt xinh đẹp trong bóng đêm này lại sáng đến chói mắt.
Vạt áo tùy ý buộc lên, lộ ra xương quai xanh đường cong ưu mỹ trôi chảy, cùng với trang phục màu đen tạo nên sự đối lập mãnh liệt tươi sáng rõ nét, tự dưng thay thiếu niên tăng thêm một tia sắc mị hoặc.
Ban ngày Hứa Khả, tinh xảo, nhu thuận, thuần mỹ như thiên sứ.
Ban đêm Hứa Khả, lười biếng, mị hoặc, diêm dúa lẳng lơ, như một thiên thần sa đọa.
Nam sủng của trẫm thật là đẹp mắt.
Phong Hoa thoải mái dò xét hắn, cuối cùng trong lòng bình luận.
Phát giác được ánh mắt cô gái sáng rực thưởng thức cũng không ngậm một tia suồng sã, Hứa Khả đôi môi có chút cong lên, thấp giọng hỏi: "... Xem được không?"
Thanh tuyến mềm mại, ở bên trong giấu giếm một tia tươi đẹp, một tia mị hoặc.
"Hắn đang câu dẫn trẫm." Phong Hoa đối với hệ thống nói.
Hệ thống ai oán - ing vì không được ăn mì của nữ hoàng bệ hạ tự mình làm: "..."
Rõ ràng ngữ khí đang đắc ý còn một mực phải làm bộ nghiêm trang a.
# đối phương tỏ vẻ không muốn nói chuyện với ngươi, nhưng vẫn hướng ngươi ném đi một câu nói #
Cái nhận thức này, lại để trên môi Phong Hoa tràn lên một tia có chút hăng hái, nghiền ngẫm, vui vẻ:
"Rất đẹp, nhìn xem ở tôi thay cậu đưa món này lên phòng, nhìn nhiều vài lần không sao chứ?"
Nói xong, cô giương khay trong tay lên.
Trên cái khay bằng bạc có đồ án hoa hồng quấn cành, một chén nước canh có sắc thái nồng đậm tươi đẹp trước mặt, lẳng lặng tản ra lượn lờ nhiệt khí.
Hứa Khả chỉ nhìn thoáng qua, chợt mặt mày bất động khẽ mở môi, nói ra lời từ chối nhã nhặn: "Thật xin lỗi, tôi không có thói quen ăn khuya buổi tối..."
"Coong..."
Hắn còn chưa có nói xong, cái đồng hồ cổ điển được treo trong phòng khách Hứa trạch gõ vang tiếng chuông mười hai giờ.
Tiếng chuông trong chiếc đồng hồ thời Trung Cổ Âu Châu cổ xưa, từ rất xa từ dưới lầu truyền đến trong tai hai người.
Phong Hoa trong một khắc tiếng chuông vang lên này, liền mở miệng nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Khả bỗng nhiên ngừng nói, nhìn qua cô gái mặt mày tinh xảo lãnh diễm trước mắt đang mỉm cười, tay bưng một tô mì, thần sắc bỗng nhiên giật mình.
... Đã rất nhiều năm, một kẻ không ai yêu thương như hắn, trong ngày hôm nay lại có người nói với hắn một câu, sinh nhật vui vẻ.
Tại thời điểm thiếu niên ngơ ngác, Phong Hoa thừa cơ đem chiếc khay có chút nặng nề, cưỡng ép nhét vào trong tay hắn ——
Khí thế kia, có chút giống như "Trẫm đem giang sơn gửi gắm cho ngươi, còn không mau tạ ơn".
"Dù sao câu chúc phúc cùng mì trường thọ tôi là đưa đến, có ăn hay không tùy cậu. Bất quá muốn ăn thì phải ăn lúc còn nóng, nguội rồi liền sẽ mất đi mùi vị, nhất định là không thể ăn. Nếu như không ăn mà nói, vậy.... Ném đi đi."
Phong Hoa xoay xoay cổ tay có chút mỏi, hững hờ nói xong, giơ tay lên lười biếng che miệng ngáp một cái, định quay người trở về.
"A..... được rồi, tôi đi ngủ trước..."
Đang lúc quay người, Phong Hoa nghe được thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên bên tai:
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 10, công lược hoàn thành 20! ]
-----------
... Đã trễ thế như vậy, còn ai sẽ đến gõ cửa phòng hắn?
Không do dự quá lâu, Hứa Khả thò tay khép lại Computer, đẩy ghế dựa đứng dậy.
Ngón tay thon dài cầm chiếc khóa kim loại, nhẹ nhàng vặn ra ——
Một thân hình quen thuộc làm cho người kinh ngạc, một khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng đập vào mi mắt.
"... Chị?"
Bốn bề vắng lặng lúc, danh xưng kia cũng bất tri bất giác nhẹ nhàng thốt ra.
Trên người thiếu niên là một bộ áo ngủ màu đen, so với trang phục trong tiệc tối, ít đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần lười biếng.
Tóc đen đỉnh đầu có chút lộn xộn, mờ mịt nhàn nhạt ẩm ướt, cặp mắt xinh đẹp trong bóng đêm này lại sáng đến chói mắt.
Vạt áo tùy ý buộc lên, lộ ra xương quai xanh đường cong ưu mỹ trôi chảy, cùng với trang phục màu đen tạo nên sự đối lập mãnh liệt tươi sáng rõ nét, tự dưng thay thiếu niên tăng thêm một tia sắc mị hoặc.
Ban ngày Hứa Khả, tinh xảo, nhu thuận, thuần mỹ như thiên sứ.
Ban đêm Hứa Khả, lười biếng, mị hoặc, diêm dúa lẳng lơ, như một thiên thần sa đọa.
Nam sủng của trẫm thật là đẹp mắt.
Phong Hoa thoải mái dò xét hắn, cuối cùng trong lòng bình luận.
Phát giác được ánh mắt cô gái sáng rực thưởng thức cũng không ngậm một tia suồng sã, Hứa Khả đôi môi có chút cong lên, thấp giọng hỏi: "... Xem được không?"
Thanh tuyến mềm mại, ở bên trong giấu giếm một tia tươi đẹp, một tia mị hoặc.
"Hắn đang câu dẫn trẫm." Phong Hoa đối với hệ thống nói.
Hệ thống ai oán - ing vì không được ăn mì của nữ hoàng bệ hạ tự mình làm: "..."
Rõ ràng ngữ khí đang đắc ý còn một mực phải làm bộ nghiêm trang a.
# đối phương tỏ vẻ không muốn nói chuyện với ngươi, nhưng vẫn hướng ngươi ném đi một câu nói #
Cái nhận thức này, lại để trên môi Phong Hoa tràn lên một tia có chút hăng hái, nghiền ngẫm, vui vẻ:
"Rất đẹp, nhìn xem ở tôi thay cậu đưa món này lên phòng, nhìn nhiều vài lần không sao chứ?"
Nói xong, cô giương khay trong tay lên.
Trên cái khay bằng bạc có đồ án hoa hồng quấn cành, một chén nước canh có sắc thái nồng đậm tươi đẹp trước mặt, lẳng lặng tản ra lượn lờ nhiệt khí.
Hứa Khả chỉ nhìn thoáng qua, chợt mặt mày bất động khẽ mở môi, nói ra lời từ chối nhã nhặn: "Thật xin lỗi, tôi không có thói quen ăn khuya buổi tối..."
"Coong..."
Hắn còn chưa có nói xong, cái đồng hồ cổ điển được treo trong phòng khách Hứa trạch gõ vang tiếng chuông mười hai giờ.
Tiếng chuông trong chiếc đồng hồ thời Trung Cổ Âu Châu cổ xưa, từ rất xa từ dưới lầu truyền đến trong tai hai người.
Phong Hoa trong một khắc tiếng chuông vang lên này, liền mở miệng nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Hứa Khả bỗng nhiên ngừng nói, nhìn qua cô gái mặt mày tinh xảo lãnh diễm trước mắt đang mỉm cười, tay bưng một tô mì, thần sắc bỗng nhiên giật mình.
... Đã rất nhiều năm, một kẻ không ai yêu thương như hắn, trong ngày hôm nay lại có người nói với hắn một câu, sinh nhật vui vẻ.
Tại thời điểm thiếu niên ngơ ngác, Phong Hoa thừa cơ đem chiếc khay có chút nặng nề, cưỡng ép nhét vào trong tay hắn ——
Khí thế kia, có chút giống như "Trẫm đem giang sơn gửi gắm cho ngươi, còn không mau tạ ơn".
"Dù sao câu chúc phúc cùng mì trường thọ tôi là đưa đến, có ăn hay không tùy cậu. Bất quá muốn ăn thì phải ăn lúc còn nóng, nguội rồi liền sẽ mất đi mùi vị, nhất định là không thể ăn. Nếu như không ăn mà nói, vậy.... Ném đi đi."
Phong Hoa xoay xoay cổ tay có chút mỏi, hững hờ nói xong, giơ tay lên lười biếng che miệng ngáp một cái, định quay người trở về.
"A..... được rồi, tôi đi ngủ trước..."
Đang lúc quay người, Phong Hoa nghe được thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên bên tai:
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 10, công lược hoàn thành 20! ]