Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Một bàn tay xinh đẹp vuốt ve đuôi cá của hắn, mang theo nhè nhẹ lạnh buốt...
Tránh ra.
Dù cho một tia lạnh buốt kia đối với tiểu mỹ nhân ngư mà nói, như là người sắp chết khát trong sa mạc gặp phải ốc đảo.
Mascezel vẫn đang bảo trì một tia lý trí cuối cùng.
Hắn chỉ nhớ rõ, người này không phải Nữ Vu đại nhân của hắn.
Không thể để cho nàng đụng vào.
Nhưng mà, tiểu mỹ nhân ngư toàn thân không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho tay của nữ nhân kia tùy ý khinh bạc.
Trong nội tâm sinh ra một chút tuyệt vọng.
Nữ Vu đại nhân... Mau tới cứu... Mascezel...
“Phanh ——”
Trong thoáng chốc, tai Mascezel xuất hiện một tiếng thình thịch nổ mạnh.
Như là cửa cung điện bị người cưỡng ép phá vỡ.
Ngay sau đó, giày của cấm vệ quân hoàng thất chỉnh tề mà dồn dập đạp tại mặt đất...
Đang định đưa tay cởi y phục màu đỏ bao vây lấy thân thể mềm mại, chậm rãi hưởng dụng tiểu mỹ nhân ngư, Lucycard lập tức nhíu lông mày một cái, không vui hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thị vệ trưởng một bên sắc mặt dồn dập vội vàng chạy vào, một bên giương giọng hô lớn bẩm báo nói:
“Đại Công chúa điện hạ, không tốt! Isabela công chúa, Isabela công chúa nàng ——”
Còn chưa dứt lời.
Một đạo hình dáng đội vương miện kim cương tinh xảo, tóc dài màu vàng kim xinh đẹp chói mắt, mặc một bộ váy đỏ thẫm dệt đồ án Sắc Vi Hoa cao quý.
Giẫm phải giày cao gót, từng bước từng bước, đi vào trong cung điện Lucycard.
Bàn tay ngọc cầm chặt một hoàng kim thánh kiếm khác.
Mũi kiếm hướng xuống, máu tươi từng giọt chảy xuống mặt đất.
... Isabela.
... Là Isabela tới cứu hắn sao?
... Thế nhưng là Isabela không phải là không cần Mascezel nữa sao?
Tiểu mỹ nhân ngư nằm trên giường lớn cung đình bị trúng phải thúc tình dược, chỉ còn lại một tia lý trí, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ.
Vui sướng khi gặp được đường sống từ cõi chết, lại không khỏi mang theo một tia ủy khuất.
Sau một khắc.
Tiểu mỹ nhân ngư nghe thấy ——
Vị Lucycard công chúa đáng ghê tởm kia trong thanh âm ngậm lấy sắc thái hoảng sợ.
“Không, Isabela, ngươi muốn làm gì? Giết chết chị ruột của ngươi sao?”
“Bohemian, Bohemian, ngươi không phải là nói Isabela này là giả sao?”
“Người tới đây mau, thay Bổn công chúa chặt đầu Isabela giả này đi! Bổn công chúa chắc chắn có thưởng!”
Đáng tiếc.
Không người nào dám tiến đến.
Tòa cung điện này, đã hoàn toàn bị cấm vệ quân trùng trùng điệp điệp vây quanh.
Lucycard bên người chỉ một vị thị vệ trưởng.
Thị vệ trưởng sao dám mạo phạm Nữ Vương tương lai của Simda?
Về phần Lucycard nói Isabela là giả....
Thị vệ trưởng không phải không biết, vị đại công chúa này ngoại trừ vẻ ngoài tàn bạo ra, thì tính cách lại tàn nhẫn ghen tị đến cỡ nào.
Vu oan cho Isabela công chúa, cũng không phải là không thể được.
Lucycard đáng thương, bình thường quá mức kiêu ngạo, lúc này ngay cả thuộc hạ thân cận nhất cũng không tin lời nàng.
Phong Hoa giống như giẫm lên đầu quả tim Lucycard, từng bước một chậm rãi tới gần.
Nàng liếc nhìn khuôn mặt yêu mị của Lucycard hoảng sợ, cặp môi đỏ mọng hiện ra lúm đồng tiền lãnh diễm.
“Lucycard, ta nhớ là ta đã nói rồi ——”
“Những người khác, ta mặc kệ. Nhưng mà hắn, ngươi không thể động vào.”
Nói qua, nàng giơ hoàng kim thánh kiếm trong tay lên, mũi kiếm trực chỉ thẳng tim Lucycard.
“Thế nhưng là, hiện tại ngươi lại không nghe khuyến cáo của ta mà bắt hắn đi.”
“... Nói đi, muốn chết như thế nào?”
Lucycard hoảng sợ kêu to: “Bohemian, Bohemian đại nhân, nhanh cứu ta ——”
“Công Chủ Điện không cần sợ hãi, bây giờ Isabela chỉ là một người bình thường.”
Ma nữ Bohemian một bộ áo choàng màu đen chậm rãi xuất hiện, nàng vung vẩy trượng ma pháp thật dài, trong miệng niệm lên chú ngữ phiền phức huyền ảo.
Ai ngờ.
Chú ngữ mới niệm được một nửa.
Thiếu nữ cũng không quay đầu lại, tùy ý nâng lên tay ngọc ——
Kim sắc quang mang chói mắt từ đầu ngón tay bắn ra, bao phủ toàn bộ thân người của ma nữ Bohemian.
Ma nữ Bohemian lập tức bị định trụ, không cách nào cử động được.
Chú ngữ bên môi, hóa thành âm thanh khó nghe bén nhọn chất vấn.
“Không. Rõ ràng ngươi chính là Isabela chân chính, ngươi như thế nào biết ——”
Ma pháp của Nữ Vu?!
Mấy chữ cuối cùng, còn chưa kịp nói ra miệng.
Thì bị kẹt tại yết hầu.
Ngón tay Phong Hoa ở giữa không trung hững hờ quơ quơ.
Cặp môi đỏ mọng như mị, nhẹ nhàng nói ra:
“Ngươi rất ồn ào.”
Tránh ra.
Dù cho một tia lạnh buốt kia đối với tiểu mỹ nhân ngư mà nói, như là người sắp chết khát trong sa mạc gặp phải ốc đảo.
Mascezel vẫn đang bảo trì một tia lý trí cuối cùng.
Hắn chỉ nhớ rõ, người này không phải Nữ Vu đại nhân của hắn.
Không thể để cho nàng đụng vào.
Nhưng mà, tiểu mỹ nhân ngư toàn thân không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho tay của nữ nhân kia tùy ý khinh bạc.
Trong nội tâm sinh ra một chút tuyệt vọng.
Nữ Vu đại nhân... Mau tới cứu... Mascezel...
“Phanh ——”
Trong thoáng chốc, tai Mascezel xuất hiện một tiếng thình thịch nổ mạnh.
Như là cửa cung điện bị người cưỡng ép phá vỡ.
Ngay sau đó, giày của cấm vệ quân hoàng thất chỉnh tề mà dồn dập đạp tại mặt đất...
Đang định đưa tay cởi y phục màu đỏ bao vây lấy thân thể mềm mại, chậm rãi hưởng dụng tiểu mỹ nhân ngư, Lucycard lập tức nhíu lông mày một cái, không vui hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thị vệ trưởng một bên sắc mặt dồn dập vội vàng chạy vào, một bên giương giọng hô lớn bẩm báo nói:
“Đại Công chúa điện hạ, không tốt! Isabela công chúa, Isabela công chúa nàng ——”
Còn chưa dứt lời.
Một đạo hình dáng đội vương miện kim cương tinh xảo, tóc dài màu vàng kim xinh đẹp chói mắt, mặc một bộ váy đỏ thẫm dệt đồ án Sắc Vi Hoa cao quý.
Giẫm phải giày cao gót, từng bước từng bước, đi vào trong cung điện Lucycard.
Bàn tay ngọc cầm chặt một hoàng kim thánh kiếm khác.
Mũi kiếm hướng xuống, máu tươi từng giọt chảy xuống mặt đất.
... Isabela.
... Là Isabela tới cứu hắn sao?
... Thế nhưng là Isabela không phải là không cần Mascezel nữa sao?
Tiểu mỹ nhân ngư nằm trên giường lớn cung đình bị trúng phải thúc tình dược, chỉ còn lại một tia lý trí, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ.
Vui sướng khi gặp được đường sống từ cõi chết, lại không khỏi mang theo một tia ủy khuất.
Sau một khắc.
Tiểu mỹ nhân ngư nghe thấy ——
Vị Lucycard công chúa đáng ghê tởm kia trong thanh âm ngậm lấy sắc thái hoảng sợ.
“Không, Isabela, ngươi muốn làm gì? Giết chết chị ruột của ngươi sao?”
“Bohemian, Bohemian, ngươi không phải là nói Isabela này là giả sao?”
“Người tới đây mau, thay Bổn công chúa chặt đầu Isabela giả này đi! Bổn công chúa chắc chắn có thưởng!”
Đáng tiếc.
Không người nào dám tiến đến.
Tòa cung điện này, đã hoàn toàn bị cấm vệ quân trùng trùng điệp điệp vây quanh.
Lucycard bên người chỉ một vị thị vệ trưởng.
Thị vệ trưởng sao dám mạo phạm Nữ Vương tương lai của Simda?
Về phần Lucycard nói Isabela là giả....
Thị vệ trưởng không phải không biết, vị đại công chúa này ngoại trừ vẻ ngoài tàn bạo ra, thì tính cách lại tàn nhẫn ghen tị đến cỡ nào.
Vu oan cho Isabela công chúa, cũng không phải là không thể được.
Lucycard đáng thương, bình thường quá mức kiêu ngạo, lúc này ngay cả thuộc hạ thân cận nhất cũng không tin lời nàng.
Phong Hoa giống như giẫm lên đầu quả tim Lucycard, từng bước một chậm rãi tới gần.
Nàng liếc nhìn khuôn mặt yêu mị của Lucycard hoảng sợ, cặp môi đỏ mọng hiện ra lúm đồng tiền lãnh diễm.
“Lucycard, ta nhớ là ta đã nói rồi ——”
“Những người khác, ta mặc kệ. Nhưng mà hắn, ngươi không thể động vào.”
Nói qua, nàng giơ hoàng kim thánh kiếm trong tay lên, mũi kiếm trực chỉ thẳng tim Lucycard.
“Thế nhưng là, hiện tại ngươi lại không nghe khuyến cáo của ta mà bắt hắn đi.”
“... Nói đi, muốn chết như thế nào?”
Lucycard hoảng sợ kêu to: “Bohemian, Bohemian đại nhân, nhanh cứu ta ——”
“Công Chủ Điện không cần sợ hãi, bây giờ Isabela chỉ là một người bình thường.”
Ma nữ Bohemian một bộ áo choàng màu đen chậm rãi xuất hiện, nàng vung vẩy trượng ma pháp thật dài, trong miệng niệm lên chú ngữ phiền phức huyền ảo.
Ai ngờ.
Chú ngữ mới niệm được một nửa.
Thiếu nữ cũng không quay đầu lại, tùy ý nâng lên tay ngọc ——
Kim sắc quang mang chói mắt từ đầu ngón tay bắn ra, bao phủ toàn bộ thân người của ma nữ Bohemian.
Ma nữ Bohemian lập tức bị định trụ, không cách nào cử động được.
Chú ngữ bên môi, hóa thành âm thanh khó nghe bén nhọn chất vấn.
“Không. Rõ ràng ngươi chính là Isabela chân chính, ngươi như thế nào biết ——”
Ma pháp của Nữ Vu?!
Mấy chữ cuối cùng, còn chưa kịp nói ra miệng.
Thì bị kẹt tại yết hầu.
Ngón tay Phong Hoa ở giữa không trung hững hờ quơ quơ.
Cặp môi đỏ mọng như mị, nhẹ nhàng nói ra:
“Ngươi rất ồn ào.”