Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Cậu còn chưa chết, tôi sao dám chết trước cậu.
Đây là một câu khiêu khích cực ác liệt.
Nhưng xuất phát từ một nam một nữ, lại sinh ra vài phần ý vị lưu luyến sinh tử.
Hứa Khả nao nao.
Hồi thần lại, liền thấy cô gái trên giường bệnh đang liếc mắt nhìn........ quả táo trên tay hắn
Mặt mày tái nhợt gầy yếu, đôi mắt lại sáng kinh người,mang theo tia sinh cơ sáng rọi.
Hứa Khả đột nhiên cười rộ lên, đôi mắt đẹp hơi cong, chậm rãi hỏi:" Hóa ra là chị muốn ăn táo nha? Tay chị không tiện, muốn tôi đút cho chị sao?".
Phong Hoa một bên có chút lưu luyến thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, một bên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn thiếu niên, mở miệng trả lời:" Không muốn, không cần".
Ai biết đồ trong tay ngươi có độc hay không?
"Nga, vậy sao?". Thiếu niên ngoéo môi một cái, hơi nghiêng đầu cười rộ, một bên mặt tinh xảo,ẩn ẩn có ánh nắng kim quang chiếu đến, nhìn mềm ấm như hoa, kỳ thật........... Là một bông hoa cất dấu bụi gai bén nhọn nhất.
Giơ tay ra sau ném đi, quả táo thơm ngọt bay lên không trung một hình parabol, chuẩn xác rơi vào thùng rác ở cửa phòng bệnh.
"Loảng xoảng----------".
Tiếng quả táo rơi vang lên, cùng với thanh âm thiếu niên mềm ấm, đọc từng chữ ác liệt vang lên
"Chị thật là nên tự hiểu, thà đút cho thùng rác cũng không đút cho chị".
Giữa hai người tràn ngập khói thuốc súng, thậm chí được che dấu qua phòng trắng nhiễm mùi sát trùng.
Hệ thống vẫn luôn sống chết mặc bây, vốn sĩ ngồi một bên ghế, trong tay cầm một chén bơ vị hạt dưa, vừa ăn vừa xem diễn, ai ngờ thiếu niên lại toát ra câu kinh thiên----------- tự tìm đường chết như thế!!!
Hệ thống: Sợ tới mức đồ ăn của bảo bảo rớt đầy đất.
Hệ thống nhuyễn manh run bần bật, giờ khắc này không dám nhìn mặt bệ hạ, nhưng có thể tưởng tượng........
Thực,sinh,khí!
"Bệ, bệ hạ........".
Đế quân đại đại nhất định không có cố ý nói vậy, cầu ngài tha thứ cho hắn! Hãy cho hắn thêm một cơ hội! Hãy thử yêu hắn một lần aaa!
Phong Hoa ngữ khí như suy tư:" Hẳn là hắn không có luyện võ đi? Như thế nào mà có thể ném chuẩn xác được như vậy?".
Hệ thống bỗng trừng lớn đôi mắt.
Uy uy uy, bệ hạ ngài hình như chú ý sai chỗ đúng không?
Phong Hoa tiếp tục suy tư:"Chẳng lẽ người này là kỳ tài luyện võ?".
".........."
Hệ thống lần đầu cảm thấy.......
Nguyên lai nữ hoàng bệ hạ hung tàn, lãnh diễm, cũng có lúc có suy nghĩ trẻ con như vậy, còn có cả một mặt ngây thơ.......
Sau này, hệ thống mới biết được, nữ hoàng bệ hạ lúc đó chỉ đơn thuần không biết "thùng rác" là thứ gì mà thôi.
- --
Cắt cổ tay tự sát không phải việc nhỏ.
Thân thể Hứa Nặc như dậu đổ bìm leo.
Phong Hoa ước chừng ở bệnh viện nửa tháng, mới được chấp thuận về nhà tĩnh dưỡng.
Nửa tháng này, thiếu niên tinh xảo sắm vai người em trai ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Lúc trước.
Ngón tay thon dài bưng chén trắng sứ mạ vàng, cười đến mặt mày như họa, thìa cẩn thận đưa tới bên miệng nàng.
"Tay chị không tiện, vẫn là để em bón cho chị đi".
"Nào, chị ngoan ngoãn, há mồm".
Lúc sau.
Động tác ưu nhã, không chút để ý ném thìa "đinh------" một tiếng, rơi vào chén không.
"Đến cả ăn cơm cũng không thể tự mình ăn, cần người khác bón như phế vật, cảm giác thế nào?".
Đây là một câu khiêu khích cực ác liệt.
Nhưng xuất phát từ một nam một nữ, lại sinh ra vài phần ý vị lưu luyến sinh tử.
Hứa Khả nao nao.
Hồi thần lại, liền thấy cô gái trên giường bệnh đang liếc mắt nhìn........ quả táo trên tay hắn
Mặt mày tái nhợt gầy yếu, đôi mắt lại sáng kinh người,mang theo tia sinh cơ sáng rọi.
Hứa Khả đột nhiên cười rộ lên, đôi mắt đẹp hơi cong, chậm rãi hỏi:" Hóa ra là chị muốn ăn táo nha? Tay chị không tiện, muốn tôi đút cho chị sao?".
Phong Hoa một bên có chút lưu luyến thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, một bên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn thiếu niên, mở miệng trả lời:" Không muốn, không cần".
Ai biết đồ trong tay ngươi có độc hay không?
"Nga, vậy sao?". Thiếu niên ngoéo môi một cái, hơi nghiêng đầu cười rộ, một bên mặt tinh xảo,ẩn ẩn có ánh nắng kim quang chiếu đến, nhìn mềm ấm như hoa, kỳ thật........... Là một bông hoa cất dấu bụi gai bén nhọn nhất.
Giơ tay ra sau ném đi, quả táo thơm ngọt bay lên không trung một hình parabol, chuẩn xác rơi vào thùng rác ở cửa phòng bệnh.
"Loảng xoảng----------".
Tiếng quả táo rơi vang lên, cùng với thanh âm thiếu niên mềm ấm, đọc từng chữ ác liệt vang lên
"Chị thật là nên tự hiểu, thà đút cho thùng rác cũng không đút cho chị".
Giữa hai người tràn ngập khói thuốc súng, thậm chí được che dấu qua phòng trắng nhiễm mùi sát trùng.
Hệ thống vẫn luôn sống chết mặc bây, vốn sĩ ngồi một bên ghế, trong tay cầm một chén bơ vị hạt dưa, vừa ăn vừa xem diễn, ai ngờ thiếu niên lại toát ra câu kinh thiên----------- tự tìm đường chết như thế!!!
Hệ thống: Sợ tới mức đồ ăn của bảo bảo rớt đầy đất.
Hệ thống nhuyễn manh run bần bật, giờ khắc này không dám nhìn mặt bệ hạ, nhưng có thể tưởng tượng........
Thực,sinh,khí!
"Bệ, bệ hạ........".
Đế quân đại đại nhất định không có cố ý nói vậy, cầu ngài tha thứ cho hắn! Hãy cho hắn thêm một cơ hội! Hãy thử yêu hắn một lần aaa!
Phong Hoa ngữ khí như suy tư:" Hẳn là hắn không có luyện võ đi? Như thế nào mà có thể ném chuẩn xác được như vậy?".
Hệ thống bỗng trừng lớn đôi mắt.
Uy uy uy, bệ hạ ngài hình như chú ý sai chỗ đúng không?
Phong Hoa tiếp tục suy tư:"Chẳng lẽ người này là kỳ tài luyện võ?".
".........."
Hệ thống lần đầu cảm thấy.......
Nguyên lai nữ hoàng bệ hạ hung tàn, lãnh diễm, cũng có lúc có suy nghĩ trẻ con như vậy, còn có cả một mặt ngây thơ.......
Sau này, hệ thống mới biết được, nữ hoàng bệ hạ lúc đó chỉ đơn thuần không biết "thùng rác" là thứ gì mà thôi.
- --
Cắt cổ tay tự sát không phải việc nhỏ.
Thân thể Hứa Nặc như dậu đổ bìm leo.
Phong Hoa ước chừng ở bệnh viện nửa tháng, mới được chấp thuận về nhà tĩnh dưỡng.
Nửa tháng này, thiếu niên tinh xảo sắm vai người em trai ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Lúc trước.
Ngón tay thon dài bưng chén trắng sứ mạ vàng, cười đến mặt mày như họa, thìa cẩn thận đưa tới bên miệng nàng.
"Tay chị không tiện, vẫn là để em bón cho chị đi".
"Nào, chị ngoan ngoãn, há mồm".
Lúc sau.
Động tác ưu nhã, không chút để ý ném thìa "đinh------" một tiếng, rơi vào chén không.
"Đến cả ăn cơm cũng không thể tự mình ăn, cần người khác bón như phế vật, cảm giác thế nào?".