Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Nói Bách Lý Vân Dận là một kẻ lỗ mãng mê kỹ thuật không quá đáng chút nào.
Cái tên này cực kỳ trì độn đối với tình cảm nam nữ, cả ngày mê mệt đủ loại phát minh sáng tạo kỳ lạ.
Dựa theo kịch bản gốc, bây giờ hắn vẫn đang ở giai đoạn tạo nghiệp sơ cấp, có chút thiện cảm với Ân Hiểu Mộng…
Đến khi Ân Hiểu Mộng lôi những kế hoạch phát minh nhỏ vớ vẩn về lựu đạn ra trước mặt hắn…
Cái tên này lập tức mê mệt, quỳ rạp dưới váy nữ chính xuyên không, không bò dậy nổi.
Sau khi Bách Lý Vân Dận thông minh hết lòng hết sức biến những kế hoạch phát minh không đáng tin kia thành sự thật…
Ân Hiểu Mộng đã tu luyện thành “y độc song tuyệt”, dùng một viên độc dược tiễn hắn về chầu trời.
Nghe nói, ngay cả đầu ngón tay cô ta, hắn cũng chưa từng chạm qua… vậy mà lại có thể tôn sùng cô ta như nữ thần.
Đương nhiên Ân Hiểu Mộng cũng có chút áy náy trong lòng, cô ta an táng hắn long trọng, còn canh giữ trước mộ phần nửa tháng…
Ninh Ngưng thầm dè bỉu, cái tên này còn không bằng bánh bao nhỏ cô đây!
Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh cau mày, đang định nói gì, Ân Hiểu Mộng đã cướp lời nói trước: “Có thể cùng ra cùng vào với Nhị điện hạ, nhất định là Quận chúa An Ninh – Nhị hoàng tử phi mà Hoàng thượng ĐÃ ĐỊNH rồi.”
Hai chữ “đã định” được Ân Hiểu Mộng nói vô cùng rõ ràng.
Ai cũng biết Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh bướng bỉnh không nghe lời, là người dám phản nghịch nhất trong các hoàng tử.
Vì cái thân phận được định không có thánh chỉ này mà khiến Bách Lý Vân Khanh sinh ra lòng kháng cự với nguyên chủ Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng cũng biết, hoàng tử thiếu niên mười mấy tuổi bừng bừng khí phách, trời sinh phản cảm với hôn nhân áp đặt.
Càng huống hồ, bây giờ cô còn là một cái bánh bao nhỏ tròn xoe.
Xem ra, Ân Hiểu Mộng đã sớm để ý đến Bách Lý Vân Khanh, nhắm vào chỗ đau của hắn mà khiêu khích!
Nhưng Ân Hiểu Mộng lại cảm thấy mình chỉ vô tình nói ra thôi.
Vốn dĩ là một hoàng tử ưu tú như vậy, tại sao phải tuân theo hôn ước phong kiến không vừa ý?
Cô ta là vì muốn tốt cho hắn!
“Nhị điện hạ, Ninh Ngưng mới tám tuổi, không phải là hoàng tử phi gì cả!” Ninh Ngưng lập tức kéo ống tay áo Bách Lý Vân Khanh, thể hiện lập trường của mình, “Muội cũng không muốn làm phi gì cả, chỉ muốn đi học mà thôi.”
Đứa bé tám tuổi vốn không hiểu những chuyện này!
Vả lại, cô cũng chưa từng muốn dựa vào hắn.
Chỉ cần Bách Lý Vân Khanh không bị Ân Hiểu Mộng đầu độc, nguyên chủ sẽ không chết yểu, vậy thì nhiệm vụ của cô sẽ được tính là hoàn thành, không nhất định phải trở thành Nhị hoàng tử phi.
Không ngờ…
“Ý chỉ của Hoàng thượng mà cũng dám không nghe theo à?” Giọng nói tức giận lộ ra sự uy nghiêm.
Một người mặc áo mãng bào tứ trảo hoa lệ, rực rỡ chói mắt, đầu đội kim quan, tướng mạo phi phàm, đôi mắt phượng thu hồn đoạt phách đi vào cùng Tạ thái phó.
Đại sảnh lập tức yên tĩnh lại.
Thiếu niên vương giả phong thái bất phàm, vô cùng kiêu ngạo kia chính là Thái tử điện hạ Bách Lý Vân Hằng!
Hình như hắn rất bất mãn với câu nói của Ninh Ngưng, sắc mặt sa sầm: “Con cái của Ninh gia sao lại không hiểu quy củ như vậy, một chút chuẩn mực cũng không có!”
So sánh ra, mặc dù Bách Lý Vân Khanh mặc bộ áo dài đen nhưng lại càng lộ vẻ anh tuấn xuất trần.
Bách Lý Vân Khanh cau chặt đôi mày kiếm lại, “Thái phó, hoàng huynh, Quận chúa An Ninh vừa mới đến…”
Một bóng người xinh xắn lại chắn ngay ở trước mặt Ninh Ngưng vào lúc này.
Giọng Ân Hiểu Mộng như chim hoàng oanh, dịu dàng động lòng người.
“Thái tử điện hạ, thái phó đại nhân, là do Hiểu Mộng vô tình gợi chủ đề, cho nên mới sinh ra lời qua lại như vậy. An Ninh muội muội còn nhỏ, xin đừng trách muội ấy không hiểu quy củ không có chuẩn mực, Hiểu Mộng nguyện lĩnh phạt thay muội muội.”
Ân Hiểu Mộng bình tĩnh hành lễ, thái độ đúng mực, toát lên tinh thần hào hiệp.
Ninh Ngưng lập tức trở thành người được bảo vệ!
Nhưng…
Đây có phải là dùng một cách khác để tán thành với việc Ninh Ngưng không hiểu quy củ, không có chuẩn mực không?
Nếu như Ninh Ngưng không nhìn ra chuyện bề ngoài Ân Hiểu Mộng như bảo vệ, thật ra là đạp người khác xuống thì cô mới ngốc đó!
Nếu cô ta vội vàng muốn đạp lên đầu Ninh Ngưng như vậy…
Thế thì cô cũng sẽ không khách sáo.
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thái phó, Ninh Ngưng không hề không hiểu quy củ, Ninh Ngưng biết cái gì là quy củ, còn có chuẩn mực nữa.”
Ninh Ngưng thò đầu ra sau lưng Ân Hiểu Mộng, không đếm xỉa đến Bách Lý Vân Khanh đang ấn đầu cô lại.
Cô còn chưa nhập môn, Bách Lý Vân Khanh có chút lo lắng cho cô.
“Quận chúa biết thật à?” Thái tử nhìn Ninh Ngưng từ trên cao xuống.
Ninh Ngưng gật đầu.
“Tiểu Quận chúa đừng làm loạn, đều tại ta gọi muội là bánh bao nhỏ trước, là ta không tốt.” Ngũ hoàng tử cũng tới tham gia náo nhiệt, “Ta chịu phạt thay muội.”
Thái tử Bách Lý Vân Hằng dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Ân Hiểu Mộng và Ninh Ngưng, vẻ mặt không vui, “Lão Ngũ, không liên quan đến đệ.”
Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh đứng ra, kéo Ninh Ngưng ra sau lưng mình, “Đến chỗ Nhị ca đi.”
Bách Lý Vân Khanh cũng dùng khí thế mạnh mẽ, không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào mắt phượng của Bách Lý Vân Hằng, nói: “Hoàng huynh, An Ninh vẫn còn nhỏ!”
Cô đã không còn người thân, hắn phải bảo vệ cô.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, Tạ thái phó ho khẽ một tiếng, trấn áp, “Nếu đã như vậy, vậy Quận chúa An Ninh và nhị tiểu thư Ân gia nói thử xem cái gì là quy củ và chuẩn mực?”
Cái này quá đơn giản?
Ân Hiểu Mộng đã có dự tính trong lòng, cướp lời nói trước: “Bẩm Thái phó, nói đơn giản thì quy củ chính là quy tắc và phép tắc. Chuẩn mực là chỉ tố chất và trình độ của người hoặc vật.”
Sau khi nghe xong, vẻ mặt thái phó ôn hoà hơn hẳn, nhưng vẫn không vội gật đầu đồng ý, ánh mắt chuyển sang Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng khó khăn lắm mới giãy ra được sau lưng Bách Lý Vân Khanh, đôi mắt nhỏ lấp lánh, “Ân tiểu thư nói sai rồi!”
Nói sai rồi?
Cách giải thích đơn giản như vậy còn có thể làm khó Ân Hiểu Mộng cô ta à?
Trước khi xuyên không, cô ta là diễn viên, có thế nào thì cô ta cũng từng học không ít lời thoại, mặc dù không học đại học chính quy, nhưng học lực môn Ngữ văn cấp ba cũng không tệ.
Quy củ và chuẩn mực không phải là ý trên mặt chữ sao?
“Quận chúa An Ninh nói thử xem!” Trong đôi mắt phượng của Thái tử có ý pha trò.
Chẳng lẽ cô nhóc mập này biết câu trả lời à?
Trước đây cô nổi tiếng là hiền lành béo múp, Bách Lý Vân Khanh vì cô mà thường bị các hoàng tử chế giễu.
Cô nhóc mập này chưa nhập môn, có lẽ sẽ bị xấu mặt.
Ninh Ngưng muốn đi ra phía sau đại sảnh, nhưng cảm giác được Bách Lý Vân Khanh ấn lên vai mình.
Bàn tay hắn ấm áp có lực, nhưng cũng rất có chừng mực.
Hắn đang lo lắng cho cô sao?
Ninh Ngưng giơ bàn tay mũm mĩm ra, cảm kích vỗ lên mu bàn tay trắng ngần của Bách Lý Vân Khanh, kéo hắn đến phía sau đại sảnh.
Trên bức tường trong đại sảnh treo rất nhiều công cụ đo đạc thời cổ đại thường dùng.
Tạ thái phó từng quản lý Công bộ, thường dạy một số học sinh ưu tú cách thức và kiến thức về đo đạc.
Ninh Ngưng chỉ hai công cụ treo trên tường, “Cái công cụ hình tròn đó là quy. Cái công cụ hình vuông đó là củ. Đây chính là quy củ.”
Đây mới là nghĩa gốc của từ quy củ, chính là chỉ công cụ đo đạc.
Cái gọi là tiêu chuẩn quy củ, chỉ là nghĩa ẩn dụ.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cái tên này cực kỳ trì độn đối với tình cảm nam nữ, cả ngày mê mệt đủ loại phát minh sáng tạo kỳ lạ.
Dựa theo kịch bản gốc, bây giờ hắn vẫn đang ở giai đoạn tạo nghiệp sơ cấp, có chút thiện cảm với Ân Hiểu Mộng…
Đến khi Ân Hiểu Mộng lôi những kế hoạch phát minh nhỏ vớ vẩn về lựu đạn ra trước mặt hắn…
Cái tên này lập tức mê mệt, quỳ rạp dưới váy nữ chính xuyên không, không bò dậy nổi.
Sau khi Bách Lý Vân Dận thông minh hết lòng hết sức biến những kế hoạch phát minh không đáng tin kia thành sự thật…
Ân Hiểu Mộng đã tu luyện thành “y độc song tuyệt”, dùng một viên độc dược tiễn hắn về chầu trời.
Nghe nói, ngay cả đầu ngón tay cô ta, hắn cũng chưa từng chạm qua… vậy mà lại có thể tôn sùng cô ta như nữ thần.
Đương nhiên Ân Hiểu Mộng cũng có chút áy náy trong lòng, cô ta an táng hắn long trọng, còn canh giữ trước mộ phần nửa tháng…
Ninh Ngưng thầm dè bỉu, cái tên này còn không bằng bánh bao nhỏ cô đây!
Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh cau mày, đang định nói gì, Ân Hiểu Mộng đã cướp lời nói trước: “Có thể cùng ra cùng vào với Nhị điện hạ, nhất định là Quận chúa An Ninh – Nhị hoàng tử phi mà Hoàng thượng ĐÃ ĐỊNH rồi.”
Hai chữ “đã định” được Ân Hiểu Mộng nói vô cùng rõ ràng.
Ai cũng biết Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh bướng bỉnh không nghe lời, là người dám phản nghịch nhất trong các hoàng tử.
Vì cái thân phận được định không có thánh chỉ này mà khiến Bách Lý Vân Khanh sinh ra lòng kháng cự với nguyên chủ Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng cũng biết, hoàng tử thiếu niên mười mấy tuổi bừng bừng khí phách, trời sinh phản cảm với hôn nhân áp đặt.
Càng huống hồ, bây giờ cô còn là một cái bánh bao nhỏ tròn xoe.
Xem ra, Ân Hiểu Mộng đã sớm để ý đến Bách Lý Vân Khanh, nhắm vào chỗ đau của hắn mà khiêu khích!
Nhưng Ân Hiểu Mộng lại cảm thấy mình chỉ vô tình nói ra thôi.
Vốn dĩ là một hoàng tử ưu tú như vậy, tại sao phải tuân theo hôn ước phong kiến không vừa ý?
Cô ta là vì muốn tốt cho hắn!
“Nhị điện hạ, Ninh Ngưng mới tám tuổi, không phải là hoàng tử phi gì cả!” Ninh Ngưng lập tức kéo ống tay áo Bách Lý Vân Khanh, thể hiện lập trường của mình, “Muội cũng không muốn làm phi gì cả, chỉ muốn đi học mà thôi.”
Đứa bé tám tuổi vốn không hiểu những chuyện này!
Vả lại, cô cũng chưa từng muốn dựa vào hắn.
Chỉ cần Bách Lý Vân Khanh không bị Ân Hiểu Mộng đầu độc, nguyên chủ sẽ không chết yểu, vậy thì nhiệm vụ của cô sẽ được tính là hoàn thành, không nhất định phải trở thành Nhị hoàng tử phi.
Không ngờ…
“Ý chỉ của Hoàng thượng mà cũng dám không nghe theo à?” Giọng nói tức giận lộ ra sự uy nghiêm.
Một người mặc áo mãng bào tứ trảo hoa lệ, rực rỡ chói mắt, đầu đội kim quan, tướng mạo phi phàm, đôi mắt phượng thu hồn đoạt phách đi vào cùng Tạ thái phó.
Đại sảnh lập tức yên tĩnh lại.
Thiếu niên vương giả phong thái bất phàm, vô cùng kiêu ngạo kia chính là Thái tử điện hạ Bách Lý Vân Hằng!
Hình như hắn rất bất mãn với câu nói của Ninh Ngưng, sắc mặt sa sầm: “Con cái của Ninh gia sao lại không hiểu quy củ như vậy, một chút chuẩn mực cũng không có!”
So sánh ra, mặc dù Bách Lý Vân Khanh mặc bộ áo dài đen nhưng lại càng lộ vẻ anh tuấn xuất trần.
Bách Lý Vân Khanh cau chặt đôi mày kiếm lại, “Thái phó, hoàng huynh, Quận chúa An Ninh vừa mới đến…”
Một bóng người xinh xắn lại chắn ngay ở trước mặt Ninh Ngưng vào lúc này.
Giọng Ân Hiểu Mộng như chim hoàng oanh, dịu dàng động lòng người.
“Thái tử điện hạ, thái phó đại nhân, là do Hiểu Mộng vô tình gợi chủ đề, cho nên mới sinh ra lời qua lại như vậy. An Ninh muội muội còn nhỏ, xin đừng trách muội ấy không hiểu quy củ không có chuẩn mực, Hiểu Mộng nguyện lĩnh phạt thay muội muội.”
Ân Hiểu Mộng bình tĩnh hành lễ, thái độ đúng mực, toát lên tinh thần hào hiệp.
Ninh Ngưng lập tức trở thành người được bảo vệ!
Nhưng…
Đây có phải là dùng một cách khác để tán thành với việc Ninh Ngưng không hiểu quy củ, không có chuẩn mực không?
Nếu như Ninh Ngưng không nhìn ra chuyện bề ngoài Ân Hiểu Mộng như bảo vệ, thật ra là đạp người khác xuống thì cô mới ngốc đó!
Nếu cô ta vội vàng muốn đạp lên đầu Ninh Ngưng như vậy…
Thế thì cô cũng sẽ không khách sáo.
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thái phó, Ninh Ngưng không hề không hiểu quy củ, Ninh Ngưng biết cái gì là quy củ, còn có chuẩn mực nữa.”
Ninh Ngưng thò đầu ra sau lưng Ân Hiểu Mộng, không đếm xỉa đến Bách Lý Vân Khanh đang ấn đầu cô lại.
Cô còn chưa nhập môn, Bách Lý Vân Khanh có chút lo lắng cho cô.
“Quận chúa biết thật à?” Thái tử nhìn Ninh Ngưng từ trên cao xuống.
Ninh Ngưng gật đầu.
“Tiểu Quận chúa đừng làm loạn, đều tại ta gọi muội là bánh bao nhỏ trước, là ta không tốt.” Ngũ hoàng tử cũng tới tham gia náo nhiệt, “Ta chịu phạt thay muội.”
Thái tử Bách Lý Vân Hằng dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Ân Hiểu Mộng và Ninh Ngưng, vẻ mặt không vui, “Lão Ngũ, không liên quan đến đệ.”
Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh đứng ra, kéo Ninh Ngưng ra sau lưng mình, “Đến chỗ Nhị ca đi.”
Bách Lý Vân Khanh cũng dùng khí thế mạnh mẽ, không chút nhượng bộ nhìn thẳng vào mắt phượng của Bách Lý Vân Hằng, nói: “Hoàng huynh, An Ninh vẫn còn nhỏ!”
Cô đã không còn người thân, hắn phải bảo vệ cô.
Tình cảnh có chút hỗn loạn, Tạ thái phó ho khẽ một tiếng, trấn áp, “Nếu đã như vậy, vậy Quận chúa An Ninh và nhị tiểu thư Ân gia nói thử xem cái gì là quy củ và chuẩn mực?”
Cái này quá đơn giản?
Ân Hiểu Mộng đã có dự tính trong lòng, cướp lời nói trước: “Bẩm Thái phó, nói đơn giản thì quy củ chính là quy tắc và phép tắc. Chuẩn mực là chỉ tố chất và trình độ của người hoặc vật.”
Sau khi nghe xong, vẻ mặt thái phó ôn hoà hơn hẳn, nhưng vẫn không vội gật đầu đồng ý, ánh mắt chuyển sang Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng khó khăn lắm mới giãy ra được sau lưng Bách Lý Vân Khanh, đôi mắt nhỏ lấp lánh, “Ân tiểu thư nói sai rồi!”
Nói sai rồi?
Cách giải thích đơn giản như vậy còn có thể làm khó Ân Hiểu Mộng cô ta à?
Trước khi xuyên không, cô ta là diễn viên, có thế nào thì cô ta cũng từng học không ít lời thoại, mặc dù không học đại học chính quy, nhưng học lực môn Ngữ văn cấp ba cũng không tệ.
Quy củ và chuẩn mực không phải là ý trên mặt chữ sao?
“Quận chúa An Ninh nói thử xem!” Trong đôi mắt phượng của Thái tử có ý pha trò.
Chẳng lẽ cô nhóc mập này biết câu trả lời à?
Trước đây cô nổi tiếng là hiền lành béo múp, Bách Lý Vân Khanh vì cô mà thường bị các hoàng tử chế giễu.
Cô nhóc mập này chưa nhập môn, có lẽ sẽ bị xấu mặt.
Ninh Ngưng muốn đi ra phía sau đại sảnh, nhưng cảm giác được Bách Lý Vân Khanh ấn lên vai mình.
Bàn tay hắn ấm áp có lực, nhưng cũng rất có chừng mực.
Hắn đang lo lắng cho cô sao?
Ninh Ngưng giơ bàn tay mũm mĩm ra, cảm kích vỗ lên mu bàn tay trắng ngần của Bách Lý Vân Khanh, kéo hắn đến phía sau đại sảnh.
Trên bức tường trong đại sảnh treo rất nhiều công cụ đo đạc thời cổ đại thường dùng.
Tạ thái phó từng quản lý Công bộ, thường dạy một số học sinh ưu tú cách thức và kiến thức về đo đạc.
Ninh Ngưng chỉ hai công cụ treo trên tường, “Cái công cụ hình tròn đó là quy. Cái công cụ hình vuông đó là củ. Đây chính là quy củ.”
Đây mới là nghĩa gốc của từ quy củ, chính là chỉ công cụ đo đạc.
Cái gọi là tiêu chuẩn quy củ, chỉ là nghĩa ẩn dụ.