Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81: Bệnh Nữ Ăn Vạ (08)
Hạ Dư còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì người đàn ông xa lạ đã bước tới đứng chắn trước mặt chị gái, lớn tiếng nạt nộ bọn chúng:
"Các cậu đang làm gì đấy hả? Tôi báo cảnh sát rồi, để xem các cậu chạy thế nào."
Hạ Dư nhìn dáng đứng che chở chị mình của anh ta, cảm thấy có vẻ anh ta đang hiểu lầm nên vội vàng giải thích:
"Đó là chị gái tôi, còn đó là bọn lưu manh, chúng tôi chỉ tự vệ."
Cố Tư Vũ vì nhìn thấy đám người nằm vất vưởng trên sân, và cô học sinh của mình thì bị một đám nam sinh vây quanh nên đã cho rằng Thập Nhất đang bị quấy rối.
Hắn nhìn sang Thập Nhất, thấy cô gật đầu liền biết suy nghĩ của mình là sai lầm, cũng nhanh chóng kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Thấy cô còn đang đeo sau lưng cặp sách nhỏ, Cố Tư Vũ nhíu mày hỏi:
"Em cúp học tiết của tôi?"
Vì có việc bận ở đây nên hắn đã nhờ giảng viên khác dạy thay một hôm, lại không ngờ gặp được cô sinh viên ở chỗ này gây gổ đánh nhau với đám học sinh cấp ba và lưu manh. Cố Tư Vũ càng nghĩ thì hai đầu lông mày càng nhíu lại.
"Em vốn đang đi học nhưng nghe nói em trai ở đây đánh nhau nên phải bỏ tiết đến ngăn cản."
Hạ Dư nhìn Thập Nhất không chớp mắt bịa chuyện mà kinh ngạc. Cậu còn tưởng chị ta là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn cơ đấy.
"Bây giờ em trai em an toàn rồi, cho nên em đi học đây, em chào thầy."
Thập Nhất nháy mắt ra hiệu với Hạ Dư. Cậu ta nhận được tín hiệu của cô lập tức hô lớn đánh động đám bạn:
"Bọn em chào thầy. Bọn em cũng phải đi học đây."
Cả đám con trai nhốn nháo chạy đi, khiến cho Cố Tư Vũ muốn bắt cô sinh viên của mình lại cũng không được.
Cuối cùng chính là một cô sinh viên bỏ chạy cùng đám thiếu niên lóc chóc.
Sau khi đã chạy một quảng xa, cả đám thiếu niên đều thở hồng hộc còn cô gái vốn bị bệnh lại đang dửng dưng nhìn bọn chúng, ngoại trừ sắc mặt của cô có chút tái đi.
"Hộc, chị, sao chị không đeo đồng hồ?"
Chính là chiếc đồng hồ đo nhịp tim mà Hạ Dư đã đem trả lại cho Thập Nhất, vật dụng này khá cần thiết cho những người bị bệnh để kiểm soát nhịp đập của mình và uống thuốc trước khi lên cơn đau.
"À… quên ở nhà rồi."
"Thứ quan trọng vậy mà chị cũng quên được hả?"
"Hôm nay tự dưng quan tâm tôi thế?"
"Ai… ai quan tâm chị chứ? Em là sợ chị ngã lăn ra đây thì còn không phải ba sẽ giết em à?"
Hạ Dư lắp bắp trả lời, đám bạn nghe cuộc hội thoại của hai chị em họ thì nhôn nhao hỏi về bệnh tình của cô. Hạ Dư chẳng nói ra việc chị mình bị bệnh, chỉ lên tiếng đuổi một đám đi:
"Bọn mày đi chơi đi. Tao hộ tống bà chị này về nhà đã."
"Ây… đừng mà. Chị đi chơi với bọn em đi. Chị cũng trốn học ra đây mà đúng không?"
Hạ Dư thấy đám bạn háo sắc của mình thì âm thầm khinh bỉ, bà chị này còn lâu mới thèm đi chơi với bọn nó.
"Được. Dẫn tôi đi đi."
Hả??? Cậu mới vừa nghe nhầm phải không?
Trong khi Hạ Dư còn đang mơ hồ thì bọn chúng đã kéo nhau tới quán nét ruột.
Bọn ngốc này, ai đời lại dẫn con gái người ta đi tới nơi toàn thanh niên cắm mặt vào game như vậy chứ hả?
Nhưng mà đứa con gái mà Hạ Dư nhắc đến lại đang dùng thái độ nghiên chỉnh, ánh mắt chăm chú lắng nghe lời chỉ dẫn chơi game của thằng bạn nó.
Ặc, nhìn thao tác của chị ta mà xem, đứa con nít lên năm còn chơi tốt hơn vậy nữa.
"Tránh ra, mày dạy ngu như bò ấy."
Hạ Dư đẩy người bạn của cậu qua một bên, tự mình ngồi xuống chỉ dẫn cho Thập Nhất.
"Chị mới học chơi nên nhất định phải bám sát trụ nhà tấn công thì mới không sợ mất nhiều máu. Cứ xông ra như thế chỉ có nạp mạng. Dùng tổ hợp phím này tấn công."
Thập Nhất nhìn bàn tay thao tác nhanh nhẹn của Hạ Dư thì đề nghị:
"Cậu chơi một ván tôi xem đi."
Dưới sự quan sát của Thập Nhất, Hạ Dư cùng với đám bạn của mình chia phe làm một trận PK liên minh.
Trong suốt trận đánh, Thập Nhất tập trung nhìn thao tác của cậu với ánh mắt học hỏi. Điều này làm cho cậu đột nhiên hưng phấn tấn công hơn rất nhiều.
Nhìn xem, chị ta có học giỏi hơn cậu bao nhiêu thì khi động đến mấy thứ này đều phải gọi cậu là sư phụ.
[Ký chủ, ta thấy cô đến cách dùng máy tính còn chưa biết nữa. Nhìn vậy rồi có hiểu không hả?]
[Không biết thì học thôi.]
Đại Thần khó hiểu lên tiếng:
[Sao mấy kiến thức của đại học cô còn biết mà riêng mấy thứ đơn giản về công nghệ cô lại mù tịt vậy hả?"]
[Không phải không biết mà là không có cơ hội dùng tới. Mỗi ngày của ta đều rất bận, làm gì có thời gian động vào mấy thứ tiêu khiển như này.]
Nghĩ đến công việc hàng ngày mà mình phải làm, Thập Nhất có chút ai oán:
[Ngươi cứ thử có một sư phụ chức vị siêu siêu siêu cao nhưng cả ngày chỉ biết đánh bạc và ôm nam nhân ngủ. Công việc lại chẳng đổ lên hết đám đệ tử à?]
Không, là đổ hết lên đầu cô thì đúng hơn. Đám sư huynh ăn hại đó, ngoài đi ngắm gái thì chẳng có một tích sự nào hết!
Nhìn thấy dòng chữ Victory trên màn hình, Hạ Dư nở mũi ngẩng cao đầu muốn nhìn vẻ mặt trầm trồ của chị gái nhưng lại phát hiện gương mặt đằng đằng sát khí của cô!
Làm sao mà cậu ta có cảm giác lạnh tóc gáy thế này?
"Chị… chị có muốn chơi thử không?" .
||||| Truyện đề cử: |||||
Ừm… Nếu như là nhân vật chính nhà người ta thì chắc chắn sẽ phải kiểu vừa nhìn một lần đã hiểu ngay còn Thập Nhất cô thì… Vừa chơi đã chết ngay rồi.
Nhìn vẻ mặt muốn chửi thề lại nghẹn không dám chửi của đám nhóc kia là cô hiểu rồi.
"Thôi các cậu chơi đi. Tôi tự mình luyện tập chút."
Mấy cậu thanh niên nghe vậy thì vui phơi phới ra mặt, bọn họ thật sự không cõng theo nỗi chị gái gà mờ này đâu.
"Cái này không phải vừa học liền chơi giỏi được. Chị thông minh như vậy, đánh thêm mấy trận là biết thôi."
Thập Nhất ngoảnh sang nhìn Hạ Dư đang ngồi máy bên cạnh, đôi tai của cậu có hơi đỏ lên.
Quan tâm chị gái thôi mà cũng cần ngại ngùng vậy sao?
Nhìn ra xung quanh quán nét, thấy có kệ để đồ ăn và nước ngọt nên cô tới mua mấy thứ, tiện thể mua luôn cho đám nhóc khiến bọn chúng đều cười tít mắt gọi chị gái.
Hạ Dư: Bình thường cậu cũng mua cho bọn nó không ít mà chưa được câu anh trai bao giờ đâu.
"Chị An Di, mấy ngày nữa bọn em có giải đá bóng đấy. Chị đến xem được không?"
Một cậu nhóc trong đám nhắc đến giải đá bóng giữa các trường học cấp ba. Trong cuộc thi này sẽ có các ông bầu đến tham dự, nếu như nhìn thấy nhân tố tiềm năng xuất sắc bọn họ sẽ tuyển dụng về cho đội bóng của mình. Nhưng thường sẽ rất hiếm có người đủ khả năng vì cầu thủ bóng đá thường theo học từ nhỏ ở các trường chuyên môn.
Hạ Dư đã từng rất mong chờ vào cuộc thi đấu này nhưng cuối cùng lại vì tai nạn kia mà không thể tham gia. Bây giờ chân cậu ta được an toàn rồi nên chắc chắn sẽ cùng các bạn của mình thi đấu.
Thập Nhất còn chưa trả lời thì Hạ Dư đã trả lời thay cô:
"Chị tao bận lắm, chị ấy là sinh viên ưu tú phải học hành nhiều chứ không như bọn mình đâu."
Hạ Dư nói xong câu này, cũng không nghe thấy âm thanh nào khác vang lên thì hơi cụp mắt xuống, động tác tay ngừng lại, nhân vật trên màn hình cũng vì vậy mà bị giết.
"Hạ Dư, mày đứng đấy tự tử à. Cmn, tao cũng chết theo luôn rồi này."
Rosy: Mấy chương sau đang chờ duyệt nên hôm nay chỉ có một chương nhé
"Các cậu đang làm gì đấy hả? Tôi báo cảnh sát rồi, để xem các cậu chạy thế nào."
Hạ Dư nhìn dáng đứng che chở chị mình của anh ta, cảm thấy có vẻ anh ta đang hiểu lầm nên vội vàng giải thích:
"Đó là chị gái tôi, còn đó là bọn lưu manh, chúng tôi chỉ tự vệ."
Cố Tư Vũ vì nhìn thấy đám người nằm vất vưởng trên sân, và cô học sinh của mình thì bị một đám nam sinh vây quanh nên đã cho rằng Thập Nhất đang bị quấy rối.
Hắn nhìn sang Thập Nhất, thấy cô gật đầu liền biết suy nghĩ của mình là sai lầm, cũng nhanh chóng kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Thấy cô còn đang đeo sau lưng cặp sách nhỏ, Cố Tư Vũ nhíu mày hỏi:
"Em cúp học tiết của tôi?"
Vì có việc bận ở đây nên hắn đã nhờ giảng viên khác dạy thay một hôm, lại không ngờ gặp được cô sinh viên ở chỗ này gây gổ đánh nhau với đám học sinh cấp ba và lưu manh. Cố Tư Vũ càng nghĩ thì hai đầu lông mày càng nhíu lại.
"Em vốn đang đi học nhưng nghe nói em trai ở đây đánh nhau nên phải bỏ tiết đến ngăn cản."
Hạ Dư nhìn Thập Nhất không chớp mắt bịa chuyện mà kinh ngạc. Cậu còn tưởng chị ta là một học sinh giỏi và ngoan ngoãn cơ đấy.
"Bây giờ em trai em an toàn rồi, cho nên em đi học đây, em chào thầy."
Thập Nhất nháy mắt ra hiệu với Hạ Dư. Cậu ta nhận được tín hiệu của cô lập tức hô lớn đánh động đám bạn:
"Bọn em chào thầy. Bọn em cũng phải đi học đây."
Cả đám con trai nhốn nháo chạy đi, khiến cho Cố Tư Vũ muốn bắt cô sinh viên của mình lại cũng không được.
Cuối cùng chính là một cô sinh viên bỏ chạy cùng đám thiếu niên lóc chóc.
Sau khi đã chạy một quảng xa, cả đám thiếu niên đều thở hồng hộc còn cô gái vốn bị bệnh lại đang dửng dưng nhìn bọn chúng, ngoại trừ sắc mặt của cô có chút tái đi.
"Hộc, chị, sao chị không đeo đồng hồ?"
Chính là chiếc đồng hồ đo nhịp tim mà Hạ Dư đã đem trả lại cho Thập Nhất, vật dụng này khá cần thiết cho những người bị bệnh để kiểm soát nhịp đập của mình và uống thuốc trước khi lên cơn đau.
"À… quên ở nhà rồi."
"Thứ quan trọng vậy mà chị cũng quên được hả?"
"Hôm nay tự dưng quan tâm tôi thế?"
"Ai… ai quan tâm chị chứ? Em là sợ chị ngã lăn ra đây thì còn không phải ba sẽ giết em à?"
Hạ Dư lắp bắp trả lời, đám bạn nghe cuộc hội thoại của hai chị em họ thì nhôn nhao hỏi về bệnh tình của cô. Hạ Dư chẳng nói ra việc chị mình bị bệnh, chỉ lên tiếng đuổi một đám đi:
"Bọn mày đi chơi đi. Tao hộ tống bà chị này về nhà đã."
"Ây… đừng mà. Chị đi chơi với bọn em đi. Chị cũng trốn học ra đây mà đúng không?"
Hạ Dư thấy đám bạn háo sắc của mình thì âm thầm khinh bỉ, bà chị này còn lâu mới thèm đi chơi với bọn nó.
"Được. Dẫn tôi đi đi."
Hả??? Cậu mới vừa nghe nhầm phải không?
Trong khi Hạ Dư còn đang mơ hồ thì bọn chúng đã kéo nhau tới quán nét ruột.
Bọn ngốc này, ai đời lại dẫn con gái người ta đi tới nơi toàn thanh niên cắm mặt vào game như vậy chứ hả?
Nhưng mà đứa con gái mà Hạ Dư nhắc đến lại đang dùng thái độ nghiên chỉnh, ánh mắt chăm chú lắng nghe lời chỉ dẫn chơi game của thằng bạn nó.
Ặc, nhìn thao tác của chị ta mà xem, đứa con nít lên năm còn chơi tốt hơn vậy nữa.
"Tránh ra, mày dạy ngu như bò ấy."
Hạ Dư đẩy người bạn của cậu qua một bên, tự mình ngồi xuống chỉ dẫn cho Thập Nhất.
"Chị mới học chơi nên nhất định phải bám sát trụ nhà tấn công thì mới không sợ mất nhiều máu. Cứ xông ra như thế chỉ có nạp mạng. Dùng tổ hợp phím này tấn công."
Thập Nhất nhìn bàn tay thao tác nhanh nhẹn của Hạ Dư thì đề nghị:
"Cậu chơi một ván tôi xem đi."
Dưới sự quan sát của Thập Nhất, Hạ Dư cùng với đám bạn của mình chia phe làm một trận PK liên minh.
Trong suốt trận đánh, Thập Nhất tập trung nhìn thao tác của cậu với ánh mắt học hỏi. Điều này làm cho cậu đột nhiên hưng phấn tấn công hơn rất nhiều.
Nhìn xem, chị ta có học giỏi hơn cậu bao nhiêu thì khi động đến mấy thứ này đều phải gọi cậu là sư phụ.
[Ký chủ, ta thấy cô đến cách dùng máy tính còn chưa biết nữa. Nhìn vậy rồi có hiểu không hả?]
[Không biết thì học thôi.]
Đại Thần khó hiểu lên tiếng:
[Sao mấy kiến thức của đại học cô còn biết mà riêng mấy thứ đơn giản về công nghệ cô lại mù tịt vậy hả?"]
[Không phải không biết mà là không có cơ hội dùng tới. Mỗi ngày của ta đều rất bận, làm gì có thời gian động vào mấy thứ tiêu khiển như này.]
Nghĩ đến công việc hàng ngày mà mình phải làm, Thập Nhất có chút ai oán:
[Ngươi cứ thử có một sư phụ chức vị siêu siêu siêu cao nhưng cả ngày chỉ biết đánh bạc và ôm nam nhân ngủ. Công việc lại chẳng đổ lên hết đám đệ tử à?]
Không, là đổ hết lên đầu cô thì đúng hơn. Đám sư huynh ăn hại đó, ngoài đi ngắm gái thì chẳng có một tích sự nào hết!
Nhìn thấy dòng chữ Victory trên màn hình, Hạ Dư nở mũi ngẩng cao đầu muốn nhìn vẻ mặt trầm trồ của chị gái nhưng lại phát hiện gương mặt đằng đằng sát khí của cô!
Làm sao mà cậu ta có cảm giác lạnh tóc gáy thế này?
"Chị… chị có muốn chơi thử không?" .
||||| Truyện đề cử: |||||
Ừm… Nếu như là nhân vật chính nhà người ta thì chắc chắn sẽ phải kiểu vừa nhìn một lần đã hiểu ngay còn Thập Nhất cô thì… Vừa chơi đã chết ngay rồi.
Nhìn vẻ mặt muốn chửi thề lại nghẹn không dám chửi của đám nhóc kia là cô hiểu rồi.
"Thôi các cậu chơi đi. Tôi tự mình luyện tập chút."
Mấy cậu thanh niên nghe vậy thì vui phơi phới ra mặt, bọn họ thật sự không cõng theo nỗi chị gái gà mờ này đâu.
"Cái này không phải vừa học liền chơi giỏi được. Chị thông minh như vậy, đánh thêm mấy trận là biết thôi."
Thập Nhất ngoảnh sang nhìn Hạ Dư đang ngồi máy bên cạnh, đôi tai của cậu có hơi đỏ lên.
Quan tâm chị gái thôi mà cũng cần ngại ngùng vậy sao?
Nhìn ra xung quanh quán nét, thấy có kệ để đồ ăn và nước ngọt nên cô tới mua mấy thứ, tiện thể mua luôn cho đám nhóc khiến bọn chúng đều cười tít mắt gọi chị gái.
Hạ Dư: Bình thường cậu cũng mua cho bọn nó không ít mà chưa được câu anh trai bao giờ đâu.
"Chị An Di, mấy ngày nữa bọn em có giải đá bóng đấy. Chị đến xem được không?"
Một cậu nhóc trong đám nhắc đến giải đá bóng giữa các trường học cấp ba. Trong cuộc thi này sẽ có các ông bầu đến tham dự, nếu như nhìn thấy nhân tố tiềm năng xuất sắc bọn họ sẽ tuyển dụng về cho đội bóng của mình. Nhưng thường sẽ rất hiếm có người đủ khả năng vì cầu thủ bóng đá thường theo học từ nhỏ ở các trường chuyên môn.
Hạ Dư đã từng rất mong chờ vào cuộc thi đấu này nhưng cuối cùng lại vì tai nạn kia mà không thể tham gia. Bây giờ chân cậu ta được an toàn rồi nên chắc chắn sẽ cùng các bạn của mình thi đấu.
Thập Nhất còn chưa trả lời thì Hạ Dư đã trả lời thay cô:
"Chị tao bận lắm, chị ấy là sinh viên ưu tú phải học hành nhiều chứ không như bọn mình đâu."
Hạ Dư nói xong câu này, cũng không nghe thấy âm thanh nào khác vang lên thì hơi cụp mắt xuống, động tác tay ngừng lại, nhân vật trên màn hình cũng vì vậy mà bị giết.
"Hạ Dư, mày đứng đấy tự tử à. Cmn, tao cũng chết theo luôn rồi này."
Rosy: Mấy chương sau đang chờ duyệt nên hôm nay chỉ có một chương nhé