Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Ảnh Hậu Mặt Đơ (03)
Bộ phim Thiên Hạ lấy bối cảnh ở thời đại phong kiến, nơi mà vương vị đế vương là tuyệt đối, Khương Quân là tứ hoàng tử bị thất sủng, hắn cùng với thị vệ thân tín nhất của mình là Mạc Vô Tà từng bước xây dựng quyền lực, đi đến ngôi vị tuyệt đối kia.
Nhưng khi Khương Quân sắp sửa đăng cơ thì hắn lại bị Mạc Vô Tà phản bội bắt giam. Mạc Vô Tà chính là vị hoàng tử của vương triều nhà Mạc trước đây. Hắn ta một bên làm thị vệ cho Khương Quân, một bên âm thầm tập hợp tàn quân nhà Mạc, xây dựng lực lượng của riêng mình.
Cả quá trình sau đó là hành trình bỏ trốn và xây dựng lại lực lượng của Khương Quân dưới sự giúp đỡ của con gái Tướng Quân Yên Nghi.
Nữ phụ Mạc Linh vốn là em gái của Mạc Vô Tà, cũng chính là công chúa của Mạc triều nhưng lại đem lòng yêu thầm Khương Quân. Cô âm thầm giúp đỡ Yên Nghi cứu Khương Quân và làm nội gián cho hắn ta.
Trong trận chiến cuối cùng Mạc Vô Tà một mình chống chọi với ngàn quân lính, hắn ta sức cùng lực kiệt chống đỡ đến cuối cùng nhưng thất bại. Khương Quân vốn chỉ có ý định bắt sống hắn nhưng Mạc Vô Tà lại lựa chọn nhảy xuống vực tự sát, câu nói cuối cùng của hắn ta khi ấy chính là:
"Khương Quân, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được ta."
Mạc Linh sau khi nghe tin anh trai chết đã trở nên điên cuồng hỏi Khương Quân tại sao thất hứa, sau đó nàng cũng tự vẫn đi theo ca ca.
Khương Quân lên ngai vàng, Yên Nghi trở thành mẫu nghi thiên hạ, hai người cùng nhau trị vì đất nước thiên hạ thái bình.
Bộ phim Thiên Hạ đã bắt đầu đi vào những ngày sản xuất đầu tiên, lúc này Thập Nhất đang mặc một bộ xiêm y thị vệ màu đen đứng phía sau Vinh Ca diễn vai tứ hoàng tử Khương Quân.
"Vô Tà, ngươi mau nhìn xem, hảo hán kia múa lửa thật lợi hại."
Mạc Vô Tà nhìn về phía rạp xiếc trên đường lớn, ánh mắt trầm tĩnh đáp lại: "Rất hay."
"Cắt."
Đạo diễn Ngô nói biểu cảm của Thập Nhất quá hờ hững trong khi cô đang là một thiếu niên hứng thú vì màn xiếc trước mặt. Vài lần tiếp theo, cảnh quay này vẫn tiếp tục bị cắt, chỉ mới cảnh đầu tiên đã NG nhiều lần, lại còn là một cảnh đơn giản khiến nhiều người không vui ra mặt.
"Nghỉ ngơi một chút, năm phút sau quay tiếp."
Ngô Hải nhíu mày cho tạm dừng, nãy giờ biểu cảm của Nghiên Nhi không hề thay đổi, cô gái này hôm casting diễn xuất tốt như vậy mà bây giờ một cảnh đơn giản cũng không qua được thì thật kỳ lạ.
"Đạo diễn, tôi có điều muốn trao đổi với ông về nhân vật Mạc Vô Tà."
Thập Nhất bước tới nói chuyện với Ngô Hải. Năm phút sau đoàn làm phim lại tiếp tục, Thập Nhất đứng vào vị trí của mình. Vẫn nói ra câu thoại một cách vô cảm, nhưng mà lần này tiếng hô cắt lại không bị vang lên.
Những cảnh quay phía sau cũng trôi qua một cách trôi chảy.
Thật ra điều mà cô nói với Ngô Hải chính là tâm lí của nhân vật Mạc Vô Tà. Một hoàng tử mất nước, chứng kiến biển máu hoàng cung trong một đêm, làm sao có thể mang tâm tư của thiếu niên đơn thuần, tỏ ra vui vẻ ngay bên cạnh kẻ thù của mình.
Ngô Hải vốn là một người không thích diễn viên thay đổi nhân vật nhưng khi nghe Thập Nhất nói ông lại cảm thấy điều này rất có ý.
Mạc Vô Tà chính là nhân vật đem việc trả thù lên trên tất cả, há có thể vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt.
Nhờ vậy mà Thập Nhất trôi qua những ngày quay phim sau đó một cách bình yên.
...
Hôm nay Thập Nhất có cảnh quay cùng với nữ chính, Mạc Vô Tà làm nhiệm vụ trở về bị thương được tiểu muội Mạc Linh băng bó.
"Cắt... Lâm Hinh, ánh mắt của cô chưa diễn tả được sự thương xót nhưng lại cố gắng che giấu."
"Cắt... Lâm Hinh, cánh tay của cô không đúng vị trí."
"Cắt... Làm lại."
Lâm Hinh hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tinh thần.
Thập Nhất trong cảnh này vốn không cần làm gì, nhưng lúc này cô lại đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang băng bó của Lâm Hinh:
"Ca không đau, chỉ là vết thương nhỏ."
Khuôn mặt Mạc Vô Tà trắng bệch, vết thương lúc nãy còn chảy máu rất nhiều nhưng hắn lại đang cố gắng an ủi tiểu muội của mình.
Lâm Hinh giống như bị cảm xúc của Thập Nhất chi phối, sự thương xót trào dâng nhưng lại chỉ có thể mỉm cười nói:
"Muội biết ca ca rất lợi hại."
Đạo diễn Ngô hài lòng nhìn biểu cảm của Lâm Hinh, cũng không trách Nghiên Nhi tự ý thêm thoại, cảm xúc rất tốt.
"Cắt. Rất tốt. Chuẩn bị cảnh quay 24."
Lâm Hinh thở phào nhẹ nhõm, bình thường Nghiên Nhi này không tiếp xúc với ai nên cô còn thấy cô ấy khó tính, không ngờ hôm nay cô ấy lại giúp cô lấy cảm xúc như vậy.
Nữ chính thật lòng nói cảm ơn nhưng Thập Nhất chỉ nói không có gì rồi đứng dậy đi tới ghế ngồi của mình, chút nữa vẫn còn vài cảnh quay của cô.
Lâm Hinh nhìn thái độ lạnh nhạt của cô gái nhưng lại không thấy giận, còn đem tới một chai nước cho cô.
"Cô khát không?"
Thập Nhất nhận chai nước nói cảm ơn xong cũng không uống mà đặt sang một bên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ.
Lâm Hinh biết ý về chỗ của mình không làm phiền cô, quản lí của nữ chính trông thấy tất cả, tỏ vẻ không vui nói về Thập Nhất:
"Cô ta cũng chỉ là một diễn viên vô danh mà còn ra vẻ hơn cả ảnh hậu nữa, Lâm Hinh, cô không cần đối tốt với loại người này."
Nữ chính không cảm thấy lời quản lý nói là đúng nhưng cũng không tranh cãi, chỉ mỉm cười cho qua.
Đến tối muộn thì các cảnh quay của Thập Nhất mới kết thúc. Cô không có trợ lý như những người khác, chỉ có thể một mình tẩy trang rồi thu dọn đồ đạc.
Bởi vì tính cách lãnh đạm của mình mà nhiều diễn viên và nhân viên ở đây đều không thích Thập Nhất.
Một diễn viên mới khi nhận được vai diễn thường phải xum xoe nịnh nọt diễn viên tiền bối hoặc đoàn làm phim nhưng Thập Nhất thì không, có ai hỏi đến cũng trả lời một cách ngắn gọn xúc tích. Trong nhận thức của mọi người thì hầu hết ai cũng có đánh giá về cô giống như người quản lý kia.
Thập Nhất thu dọn đồ đạc xong thì trở về nhà, trên tay cô cầm một túi đồ ăn mới mua ở siêu thị bước lên cầu thang.
Một bóng người đang ngồi bệt ở trước cửa nhà cô, gương mặt vô hồn nhìn về phía trước.
Đôi mắt ấy khi nhìn thấy Thập Nhất xuất hiện trước mặt mới có một chút chuyển động.
"Đứng lên."
Thập Nhất nhìn cô gái chắn cửa nhà ra lệnh nhưng cô gái chỉ giương mắt nhìn chằm chằm cô.
Thập Nhất dùng vũ lực kéo cô gái sang một bên, tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, sau đó lại đóng sập cánh cửa trước mặt cô gái.
Sau khi tắm xong, cô bắt đầu công việc nấu ăn của mình, tiếng dao thớt lạch cạch vang lên trong căn nhà im ắng. Một lát sau các món ăn đã được bày biện trên bàn, Thập Nhất cởi tạp dề bắt đầu thưởng thức thành quả của mình. Bây giờ thì cô đã có thể ăn uống một cách từ tốn như bình thường rồi.
Ăn xong cô lại dọn dẹp rồi mở tivi lên xem như thường ngày, trên màn hình đang chiếu bộ phim của Ảnh hậu hiện tại, cô chăm chú quan sát biểu cảm của người diễn viên nữ.
Bộ phim kết thúc, Thập Nhất tắt tivi đi, cho đến lúc lên giường đi ngủ, hệ thống cũng không thấy ký chủ này liếc mắt ra ngoài cửa lấy một lần.
Cô thật sự không chút quan tâm đến cô gái ngoài cửa như thế nào.
Con người này quá vô cảm.
Nhưng khi Khương Quân sắp sửa đăng cơ thì hắn lại bị Mạc Vô Tà phản bội bắt giam. Mạc Vô Tà chính là vị hoàng tử của vương triều nhà Mạc trước đây. Hắn ta một bên làm thị vệ cho Khương Quân, một bên âm thầm tập hợp tàn quân nhà Mạc, xây dựng lực lượng của riêng mình.
Cả quá trình sau đó là hành trình bỏ trốn và xây dựng lại lực lượng của Khương Quân dưới sự giúp đỡ của con gái Tướng Quân Yên Nghi.
Nữ phụ Mạc Linh vốn là em gái của Mạc Vô Tà, cũng chính là công chúa của Mạc triều nhưng lại đem lòng yêu thầm Khương Quân. Cô âm thầm giúp đỡ Yên Nghi cứu Khương Quân và làm nội gián cho hắn ta.
Trong trận chiến cuối cùng Mạc Vô Tà một mình chống chọi với ngàn quân lính, hắn ta sức cùng lực kiệt chống đỡ đến cuối cùng nhưng thất bại. Khương Quân vốn chỉ có ý định bắt sống hắn nhưng Mạc Vô Tà lại lựa chọn nhảy xuống vực tự sát, câu nói cuối cùng của hắn ta khi ấy chính là:
"Khương Quân, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được ta."
Mạc Linh sau khi nghe tin anh trai chết đã trở nên điên cuồng hỏi Khương Quân tại sao thất hứa, sau đó nàng cũng tự vẫn đi theo ca ca.
Khương Quân lên ngai vàng, Yên Nghi trở thành mẫu nghi thiên hạ, hai người cùng nhau trị vì đất nước thiên hạ thái bình.
Bộ phim Thiên Hạ đã bắt đầu đi vào những ngày sản xuất đầu tiên, lúc này Thập Nhất đang mặc một bộ xiêm y thị vệ màu đen đứng phía sau Vinh Ca diễn vai tứ hoàng tử Khương Quân.
"Vô Tà, ngươi mau nhìn xem, hảo hán kia múa lửa thật lợi hại."
Mạc Vô Tà nhìn về phía rạp xiếc trên đường lớn, ánh mắt trầm tĩnh đáp lại: "Rất hay."
"Cắt."
Đạo diễn Ngô nói biểu cảm của Thập Nhất quá hờ hững trong khi cô đang là một thiếu niên hứng thú vì màn xiếc trước mặt. Vài lần tiếp theo, cảnh quay này vẫn tiếp tục bị cắt, chỉ mới cảnh đầu tiên đã NG nhiều lần, lại còn là một cảnh đơn giản khiến nhiều người không vui ra mặt.
"Nghỉ ngơi một chút, năm phút sau quay tiếp."
Ngô Hải nhíu mày cho tạm dừng, nãy giờ biểu cảm của Nghiên Nhi không hề thay đổi, cô gái này hôm casting diễn xuất tốt như vậy mà bây giờ một cảnh đơn giản cũng không qua được thì thật kỳ lạ.
"Đạo diễn, tôi có điều muốn trao đổi với ông về nhân vật Mạc Vô Tà."
Thập Nhất bước tới nói chuyện với Ngô Hải. Năm phút sau đoàn làm phim lại tiếp tục, Thập Nhất đứng vào vị trí của mình. Vẫn nói ra câu thoại một cách vô cảm, nhưng mà lần này tiếng hô cắt lại không bị vang lên.
Những cảnh quay phía sau cũng trôi qua một cách trôi chảy.
Thật ra điều mà cô nói với Ngô Hải chính là tâm lí của nhân vật Mạc Vô Tà. Một hoàng tử mất nước, chứng kiến biển máu hoàng cung trong một đêm, làm sao có thể mang tâm tư của thiếu niên đơn thuần, tỏ ra vui vẻ ngay bên cạnh kẻ thù của mình.
Ngô Hải vốn là một người không thích diễn viên thay đổi nhân vật nhưng khi nghe Thập Nhất nói ông lại cảm thấy điều này rất có ý.
Mạc Vô Tà chính là nhân vật đem việc trả thù lên trên tất cả, há có thể vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt.
Nhờ vậy mà Thập Nhất trôi qua những ngày quay phim sau đó một cách bình yên.
...
Hôm nay Thập Nhất có cảnh quay cùng với nữ chính, Mạc Vô Tà làm nhiệm vụ trở về bị thương được tiểu muội Mạc Linh băng bó.
"Cắt... Lâm Hinh, ánh mắt của cô chưa diễn tả được sự thương xót nhưng lại cố gắng che giấu."
"Cắt... Lâm Hinh, cánh tay của cô không đúng vị trí."
"Cắt... Làm lại."
Lâm Hinh hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tinh thần.
Thập Nhất trong cảnh này vốn không cần làm gì, nhưng lúc này cô lại đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang băng bó của Lâm Hinh:
"Ca không đau, chỉ là vết thương nhỏ."
Khuôn mặt Mạc Vô Tà trắng bệch, vết thương lúc nãy còn chảy máu rất nhiều nhưng hắn lại đang cố gắng an ủi tiểu muội của mình.
Lâm Hinh giống như bị cảm xúc của Thập Nhất chi phối, sự thương xót trào dâng nhưng lại chỉ có thể mỉm cười nói:
"Muội biết ca ca rất lợi hại."
Đạo diễn Ngô hài lòng nhìn biểu cảm của Lâm Hinh, cũng không trách Nghiên Nhi tự ý thêm thoại, cảm xúc rất tốt.
"Cắt. Rất tốt. Chuẩn bị cảnh quay 24."
Lâm Hinh thở phào nhẹ nhõm, bình thường Nghiên Nhi này không tiếp xúc với ai nên cô còn thấy cô ấy khó tính, không ngờ hôm nay cô ấy lại giúp cô lấy cảm xúc như vậy.
Nữ chính thật lòng nói cảm ơn nhưng Thập Nhất chỉ nói không có gì rồi đứng dậy đi tới ghế ngồi của mình, chút nữa vẫn còn vài cảnh quay của cô.
Lâm Hinh nhìn thái độ lạnh nhạt của cô gái nhưng lại không thấy giận, còn đem tới một chai nước cho cô.
"Cô khát không?"
Thập Nhất nhận chai nước nói cảm ơn xong cũng không uống mà đặt sang một bên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ.
Lâm Hinh biết ý về chỗ của mình không làm phiền cô, quản lí của nữ chính trông thấy tất cả, tỏ vẻ không vui nói về Thập Nhất:
"Cô ta cũng chỉ là một diễn viên vô danh mà còn ra vẻ hơn cả ảnh hậu nữa, Lâm Hinh, cô không cần đối tốt với loại người này."
Nữ chính không cảm thấy lời quản lý nói là đúng nhưng cũng không tranh cãi, chỉ mỉm cười cho qua.
Đến tối muộn thì các cảnh quay của Thập Nhất mới kết thúc. Cô không có trợ lý như những người khác, chỉ có thể một mình tẩy trang rồi thu dọn đồ đạc.
Bởi vì tính cách lãnh đạm của mình mà nhiều diễn viên và nhân viên ở đây đều không thích Thập Nhất.
Một diễn viên mới khi nhận được vai diễn thường phải xum xoe nịnh nọt diễn viên tiền bối hoặc đoàn làm phim nhưng Thập Nhất thì không, có ai hỏi đến cũng trả lời một cách ngắn gọn xúc tích. Trong nhận thức của mọi người thì hầu hết ai cũng có đánh giá về cô giống như người quản lý kia.
Thập Nhất thu dọn đồ đạc xong thì trở về nhà, trên tay cô cầm một túi đồ ăn mới mua ở siêu thị bước lên cầu thang.
Một bóng người đang ngồi bệt ở trước cửa nhà cô, gương mặt vô hồn nhìn về phía trước.
Đôi mắt ấy khi nhìn thấy Thập Nhất xuất hiện trước mặt mới có một chút chuyển động.
"Đứng lên."
Thập Nhất nhìn cô gái chắn cửa nhà ra lệnh nhưng cô gái chỉ giương mắt nhìn chằm chằm cô.
Thập Nhất dùng vũ lực kéo cô gái sang một bên, tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, sau đó lại đóng sập cánh cửa trước mặt cô gái.
Sau khi tắm xong, cô bắt đầu công việc nấu ăn của mình, tiếng dao thớt lạch cạch vang lên trong căn nhà im ắng. Một lát sau các món ăn đã được bày biện trên bàn, Thập Nhất cởi tạp dề bắt đầu thưởng thức thành quả của mình. Bây giờ thì cô đã có thể ăn uống một cách từ tốn như bình thường rồi.
Ăn xong cô lại dọn dẹp rồi mở tivi lên xem như thường ngày, trên màn hình đang chiếu bộ phim của Ảnh hậu hiện tại, cô chăm chú quan sát biểu cảm của người diễn viên nữ.
Bộ phim kết thúc, Thập Nhất tắt tivi đi, cho đến lúc lên giường đi ngủ, hệ thống cũng không thấy ký chủ này liếc mắt ra ngoài cửa lấy một lần.
Cô thật sự không chút quan tâm đến cô gái ngoài cửa như thế nào.
Con người này quá vô cảm.