Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Ảnh Hậu Mặt Đơ (26)
Thập Nhất đang nghĩ mình có nên im lặng rời khỏi hiện trường vụ án để nam nữ chính tiếp tục, thì Lâm Hinh đã chui ra từ sau người Cao Lãng vội vàng giải thích:
"Là do mắt tôi có thứ gì bay vào nên nhờ anh ta lấy hộ thôi, chúng tôi không có... cái kia."
Thế nhưng Cao Lãng nắm tay Lâm Hinh lại, khóe môi hắn cười cười:
"Cái kia là cái gì? Em giải thích như vậy người ta mới càng hiểu lầm đấy."
Lâm Hinh đỏ mặt để lại một câu hai người nói chuyện đi rồi bỏ chạy ra ngoài.
Sau khi chỉ còn lại hai người Thập Nhất cũng không vòng vo, cô nói ngay về vai diễn mình đã chọn trong mấy kịch bản Cao Lãng đưa, là một vai nữ hai của kịch bản "Tuyệt Mật".
"Cô không đóng nữ chính sao?"
"Vai nữ hai hợp với tôi hơn."
Cái gì cũng cần phải từ từ, với biểu cảm bây giờ của cô mà đóng nữ chính thì chỉ có bị tập thể khán giả ném đá.
"Được. Chút nữa Cao Tử sẽ đến đây cùng với vệ sĩ, tôi muốn cô giúp tôi đưa nó đến gặp một người."
Lão bối Cao gia ngoại trừ Cao phu nhân thì còn có một người là Cao lão gia - ông nội của nam chính, còn cha của hắn thì đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Vụ tai nạn giao thông ấy còn có Cao Tử nhưng cậu ta nhờ có cha mình bảo vệ nên đã may mắn sống sót. Cũng bởi vì vậy mà Cao lão gia từng rất cay nghiệt đối với đứa cháu trai này.
Cao Tử vừa sợ vừa ghét ông nội, đã mười năm rồi hai người không chạm mặt nhau. Bây giờ khi ông đã gần đất xa trời muốn gặp Cao Tử một lần cuối thì cậu ta nhất quyết không đi.
"Tôi không chắc ông nội của mình sẽ ra đi lúc nào nên muốn giúp ông thực hiện tâm nguyện cuối cùng."
"Tôi sẽ cố gắng để Cao Tử đồng ý."
Cao Lãng và Thập Nhất bước lên chiếc xe chở Cao Tử đến. Cao Tử ngồi giữa anh trai và Thập Nhất, gương mặt chàng thanh niên tươi trẻ vẫn rất tỏa sáng. Nhưng khi nhìn thấy quang cảnh quen thuộc của Cao gia cũ thì lập tức thay đổi, móng tay cậu bấu chặt xuống ghế.
"Đi về."
Cao Tử nhìn chằm chằm anh trai của mình, không ngừng lặp lại hai chữ đi về.
"Anh đi xuống trước đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta."
Cao Lãng xuống xe để lại Cao Tử và Thập Nhất, cậu ta lúc này đang cúi gầm mặt nhìn xuống sàn xe.
"Cao Tử, trở về sẽ nấu cho cậu rất nhiều món ngon."
Cao Tử lắc đầu.
Biết ngay là không dễ như vậy mà.
"Cậu sợ người ở trong căn biệt thự này sao?"
Cậu ta im lặng không phản ứng. Thập Nhất chỉ có thể tiếp tục hỏi:
"Cậu nhìn thấy tôi đánh nhau rồi chứ?"
Bộ phim Thiên Hạ Cao Tử xem rất thường xuyên còn chưa bao giờ bỏ lỡ một tập nào. Đặc biệt là mấy cảnh Thập Nhất đánh nhau cậu lúc nào cũng vỗ tay hoan hô, luôn miệng kêu Thập Nhất dạy.
"Nếu như ông ấy mắng cậu thì tôi sẽ đánh ông ta."
Cao Tử lúc này cậu mới ngẩng mặt lên nhìn cô:
"Nghiên Nhi nắm tay."
Chàng thiếu niên to xác sắp 20 tuổi nhưng lại lên tiếng làm nũng như một đứa trẻ, đôi mắt của cậu ta lấp lánh ánh nước đang chực rơi xuống.
"Không được nắm tay tôi... Nhưng mà có thể nắm áo."
Thập Nhất giơ lên cánh tay áo dài của mình trước mặt cậu, Cao Tử nắm lấy một góc ống tay bước xuống cùng với cô.
Cao lão gia đã cao tuổi nên sức khỏe rất yếu rồi, một ông lão nằm trên giường với bình truyền dinh dưỡng và thiết bị máy móc. .
Lúc nhìn thấy Cao Tử đi vào ông ta còn không thể nhận ra cháu mình.
"Cao Tử đấy à, lại gần đây đi."
Cao Tử nhìn liếc qua Thập Nhất một cái rồi chầm chậm bước đến gần hơn nhưng tay cậu thì vẫn đang nắm chặt góc áo của cô.
"Cháu đã cao thế này rồi à?"
Giọng ông lão trầm trầm vang lên, sau đó ông giơ tay về phía Cao Tử như muốn chạm vào cậu, cả người Cao Tử cứng đờ nhìn bàn tay tiến tới.
"Giống. Giống quá."
Trước khi bàn tay ấy kịp chạm vào Thập Nhất đã nhanh chóng kéo Cao Tử lùi lại.
Cao lão gia hình như đang bị gì đó kích thích, cả người ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Cao Tử.
"Giống quá, giống quá, Bằng Bằng, con trở về rồi sao?"
"Ông nội, đó là Cao Tử."
"Cao Tử? Thằng…"
Một bàn tay đột ngột đưa lên che kín đôi tai của Cao Tử, cậu ta tròn mắt nhìn ông nội đang nói gì đó nhưng cậu lại chẳng thể nghe thấy.
Cao Lãng đứng bên cạnh đen mặt nhìn ông nội. Hắn nhanh chóng gọi người hộ lý đến. Bọn họ tiêm cho Cao lão gia một mũi thuốc khiến ông ta an tĩnh lại.
"Cao Lãng?"
"Hôm nay con về trước, lần sau sẽ lại đến thăm ông."
Cho đến lúc ra khỏi căn phòng thì bàn tay Thập Nhất đặt trên tai Cao Tử mới buông ra.
"Cảm ơn cô Nghiên Nhi."
Cao Lãng rầu rĩ lên tiếng, nếu không phải cô gái này nhanh tay thì hôm nay hắn thật có lỗi với em trai của mình.
"Thêm tiền cho tôi."
Cảm ơn suông thì có ích gì.
"Được."
Chỉ có Cao Tử ngơ ngác không hiểu gì nhưng sau đó cậu ta được Thập Nhất nấu cho rất nhiều món ăn ngon nên cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì đã ăn chung với nhau nhiều lần nên Thập Nhất khá hiểu rõ khẩu vị của tên ngốc này, chỉ thích ăn thịt mà không ăn rau, cực kỳ ghét cà rốt và thích gặm xương như chú chó nhỏ.
"Phải ăn rau nữa."
Thập Nhất gắp một đũa rau bỏ vào chén Cao Tử làm cậu ta lộ ra gương mặt khổ sở như sắp chết.
Nhưng cậu cũng không dám bỏ thứ mà cô đã gắp, chỉ có thể ấm ức ăn một cách lặng lẽ.
Sau khi ăn xong Cao Tử được giao cho một cuốn vở để tập viết còn Thập Nhất thì ngồi luyện đọc kịch bản "Tuyệt Mật."
Không hiểu sao người vệ sĩ ngồi một góc nhìn khung cảnh này lại cảm thấy rất hòa hợp.
Cao Tử viết chữ xong thì sẽ đưa cho Thập Nhất kiểm tra. Nhìn trang chữ rồng bay phượng múa của cậu ta mà không dám mở miệng khen.
Thôi kệ đi, dù sao cô cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của boss giao rồi.
Đúng lúc này chuông cửa nhà cô vang lên, là Cao Lãng đến đón em trai nhưng bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái xinh đẹp quyến rũ.
Ánh mắt Thập Nhất nhìn từ trên xuống dưới cô gái chân dài với chiếc váy ôm sát khoe đủ ba vòng chuẩn đét.
Dưới sự quan sát tỉ mỉ của Thập Nhất cô gái vẫn mỉm cười tự tin chào hỏi:
"Xin chào. Tôi là Minh Lệ, rất vui được gặp cô."
"Xin chào, tôi là Nghiên Nhi."
Xinh đẹp như vậy nhưng lại là nữ phụ phản diện sao???
Thập Nhất nhận ra cô gái này, là một nhạc công mới trở về từ nước ngoài, cũng là thanh mai trúc mã với nam chính.
Theo cốt truyện thì lúc này nữ chính chỉ mới có hảo cảm với nam chính chứ chưa phải là tình cảm nam nữ. Và cô gái trước mặt này chính là nữ phụ phản diện giúp tình cảm của hai người tăng tiến rõ rệt.
Thập Nhất cảm thấy chỉ là yêu nhau thôi mà sao phải nhiều giai đoạn như vậy. Không thể trực tiếp cho lên giường rồi sinh em bé luôn sao?
Đại Thần không hiểu nổi logic của ký chủ nhà mình: Đây cũng không phải là thế giới truyện 18+.
"Là do mắt tôi có thứ gì bay vào nên nhờ anh ta lấy hộ thôi, chúng tôi không có... cái kia."
Thế nhưng Cao Lãng nắm tay Lâm Hinh lại, khóe môi hắn cười cười:
"Cái kia là cái gì? Em giải thích như vậy người ta mới càng hiểu lầm đấy."
Lâm Hinh đỏ mặt để lại một câu hai người nói chuyện đi rồi bỏ chạy ra ngoài.
Sau khi chỉ còn lại hai người Thập Nhất cũng không vòng vo, cô nói ngay về vai diễn mình đã chọn trong mấy kịch bản Cao Lãng đưa, là một vai nữ hai của kịch bản "Tuyệt Mật".
"Cô không đóng nữ chính sao?"
"Vai nữ hai hợp với tôi hơn."
Cái gì cũng cần phải từ từ, với biểu cảm bây giờ của cô mà đóng nữ chính thì chỉ có bị tập thể khán giả ném đá.
"Được. Chút nữa Cao Tử sẽ đến đây cùng với vệ sĩ, tôi muốn cô giúp tôi đưa nó đến gặp một người."
Lão bối Cao gia ngoại trừ Cao phu nhân thì còn có một người là Cao lão gia - ông nội của nam chính, còn cha của hắn thì đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Vụ tai nạn giao thông ấy còn có Cao Tử nhưng cậu ta nhờ có cha mình bảo vệ nên đã may mắn sống sót. Cũng bởi vì vậy mà Cao lão gia từng rất cay nghiệt đối với đứa cháu trai này.
Cao Tử vừa sợ vừa ghét ông nội, đã mười năm rồi hai người không chạm mặt nhau. Bây giờ khi ông đã gần đất xa trời muốn gặp Cao Tử một lần cuối thì cậu ta nhất quyết không đi.
"Tôi không chắc ông nội của mình sẽ ra đi lúc nào nên muốn giúp ông thực hiện tâm nguyện cuối cùng."
"Tôi sẽ cố gắng để Cao Tử đồng ý."
Cao Lãng và Thập Nhất bước lên chiếc xe chở Cao Tử đến. Cao Tử ngồi giữa anh trai và Thập Nhất, gương mặt chàng thanh niên tươi trẻ vẫn rất tỏa sáng. Nhưng khi nhìn thấy quang cảnh quen thuộc của Cao gia cũ thì lập tức thay đổi, móng tay cậu bấu chặt xuống ghế.
"Đi về."
Cao Tử nhìn chằm chằm anh trai của mình, không ngừng lặp lại hai chữ đi về.
"Anh đi xuống trước đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta."
Cao Lãng xuống xe để lại Cao Tử và Thập Nhất, cậu ta lúc này đang cúi gầm mặt nhìn xuống sàn xe.
"Cao Tử, trở về sẽ nấu cho cậu rất nhiều món ngon."
Cao Tử lắc đầu.
Biết ngay là không dễ như vậy mà.
"Cậu sợ người ở trong căn biệt thự này sao?"
Cậu ta im lặng không phản ứng. Thập Nhất chỉ có thể tiếp tục hỏi:
"Cậu nhìn thấy tôi đánh nhau rồi chứ?"
Bộ phim Thiên Hạ Cao Tử xem rất thường xuyên còn chưa bao giờ bỏ lỡ một tập nào. Đặc biệt là mấy cảnh Thập Nhất đánh nhau cậu lúc nào cũng vỗ tay hoan hô, luôn miệng kêu Thập Nhất dạy.
"Nếu như ông ấy mắng cậu thì tôi sẽ đánh ông ta."
Cao Tử lúc này cậu mới ngẩng mặt lên nhìn cô:
"Nghiên Nhi nắm tay."
Chàng thiếu niên to xác sắp 20 tuổi nhưng lại lên tiếng làm nũng như một đứa trẻ, đôi mắt của cậu ta lấp lánh ánh nước đang chực rơi xuống.
"Không được nắm tay tôi... Nhưng mà có thể nắm áo."
Thập Nhất giơ lên cánh tay áo dài của mình trước mặt cậu, Cao Tử nắm lấy một góc ống tay bước xuống cùng với cô.
Cao lão gia đã cao tuổi nên sức khỏe rất yếu rồi, một ông lão nằm trên giường với bình truyền dinh dưỡng và thiết bị máy móc. .
Lúc nhìn thấy Cao Tử đi vào ông ta còn không thể nhận ra cháu mình.
"Cao Tử đấy à, lại gần đây đi."
Cao Tử nhìn liếc qua Thập Nhất một cái rồi chầm chậm bước đến gần hơn nhưng tay cậu thì vẫn đang nắm chặt góc áo của cô.
"Cháu đã cao thế này rồi à?"
Giọng ông lão trầm trầm vang lên, sau đó ông giơ tay về phía Cao Tử như muốn chạm vào cậu, cả người Cao Tử cứng đờ nhìn bàn tay tiến tới.
"Giống. Giống quá."
Trước khi bàn tay ấy kịp chạm vào Thập Nhất đã nhanh chóng kéo Cao Tử lùi lại.
Cao lão gia hình như đang bị gì đó kích thích, cả người ngồi dậy nhìn chằm chằm vào Cao Tử.
"Giống quá, giống quá, Bằng Bằng, con trở về rồi sao?"
"Ông nội, đó là Cao Tử."
"Cao Tử? Thằng…"
Một bàn tay đột ngột đưa lên che kín đôi tai của Cao Tử, cậu ta tròn mắt nhìn ông nội đang nói gì đó nhưng cậu lại chẳng thể nghe thấy.
Cao Lãng đứng bên cạnh đen mặt nhìn ông nội. Hắn nhanh chóng gọi người hộ lý đến. Bọn họ tiêm cho Cao lão gia một mũi thuốc khiến ông ta an tĩnh lại.
"Cao Lãng?"
"Hôm nay con về trước, lần sau sẽ lại đến thăm ông."
Cho đến lúc ra khỏi căn phòng thì bàn tay Thập Nhất đặt trên tai Cao Tử mới buông ra.
"Cảm ơn cô Nghiên Nhi."
Cao Lãng rầu rĩ lên tiếng, nếu không phải cô gái này nhanh tay thì hôm nay hắn thật có lỗi với em trai của mình.
"Thêm tiền cho tôi."
Cảm ơn suông thì có ích gì.
"Được."
Chỉ có Cao Tử ngơ ngác không hiểu gì nhưng sau đó cậu ta được Thập Nhất nấu cho rất nhiều món ăn ngon nên cực kỳ vui vẻ.
Bởi vì đã ăn chung với nhau nhiều lần nên Thập Nhất khá hiểu rõ khẩu vị của tên ngốc này, chỉ thích ăn thịt mà không ăn rau, cực kỳ ghét cà rốt và thích gặm xương như chú chó nhỏ.
"Phải ăn rau nữa."
Thập Nhất gắp một đũa rau bỏ vào chén Cao Tử làm cậu ta lộ ra gương mặt khổ sở như sắp chết.
Nhưng cậu cũng không dám bỏ thứ mà cô đã gắp, chỉ có thể ấm ức ăn một cách lặng lẽ.
Sau khi ăn xong Cao Tử được giao cho một cuốn vở để tập viết còn Thập Nhất thì ngồi luyện đọc kịch bản "Tuyệt Mật."
Không hiểu sao người vệ sĩ ngồi một góc nhìn khung cảnh này lại cảm thấy rất hòa hợp.
Cao Tử viết chữ xong thì sẽ đưa cho Thập Nhất kiểm tra. Nhìn trang chữ rồng bay phượng múa của cậu ta mà không dám mở miệng khen.
Thôi kệ đi, dù sao cô cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của boss giao rồi.
Đúng lúc này chuông cửa nhà cô vang lên, là Cao Lãng đến đón em trai nhưng bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái xinh đẹp quyến rũ.
Ánh mắt Thập Nhất nhìn từ trên xuống dưới cô gái chân dài với chiếc váy ôm sát khoe đủ ba vòng chuẩn đét.
Dưới sự quan sát tỉ mỉ của Thập Nhất cô gái vẫn mỉm cười tự tin chào hỏi:
"Xin chào. Tôi là Minh Lệ, rất vui được gặp cô."
"Xin chào, tôi là Nghiên Nhi."
Xinh đẹp như vậy nhưng lại là nữ phụ phản diện sao???
Thập Nhất nhận ra cô gái này, là một nhạc công mới trở về từ nước ngoài, cũng là thanh mai trúc mã với nam chính.
Theo cốt truyện thì lúc này nữ chính chỉ mới có hảo cảm với nam chính chứ chưa phải là tình cảm nam nữ. Và cô gái trước mặt này chính là nữ phụ phản diện giúp tình cảm của hai người tăng tiến rõ rệt.
Thập Nhất cảm thấy chỉ là yêu nhau thôi mà sao phải nhiều giai đoạn như vậy. Không thể trực tiếp cho lên giường rồi sinh em bé luôn sao?
Đại Thần không hiểu nổi logic của ký chủ nhà mình: Đây cũng không phải là thế giới truyện 18+.