Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Chương 7: Thiên kim thật giả(hoàn)
Hôm nay là một ngày xui xẻo cực kì đối với Hạ Hạ. Vừa vào lớp không được một lúc thì bị gọi lên văn phòng vì tội đánh nhau.
Từ văn phòng về lại gặp nam, nữ chủ. Hạ Hạ nhíu mày nhìn Lạc Nhiên.
"Các người muốn gì? Tôi phải viết bản kiểm điểm đó tránh ra"
Lạc Nhiên nói:
"Tôi đến xin lỗi vì hôm qua hiểu lầm cô"
Hạ Hạ không kiên nhẫn.
"Đã biết, tránh ra nhanh"
Hoàng Bảo nhíu mày.
"Sao cô lại nói vậy dù gì Nhiên Nhiên cũng xin lỗi cô rồi"
Ngôn Ngộ lên tiếng:
"Phiền mấy người tránh ra"
Hạ Hạ nhân lúc họ né chuồn mất. Người ta đang bận đi viết bản kiểm điểm mà cứ làm phiền.
Mấy ngày sau, Hạ Hạ bị đuổi ra khỏi Quý gia.
[Kí chủ, ngày mà nguyên thân bị đuổi cũng còn khá lâu mà]
"Lạc Nhiên trọng sinh đương nhiên muốn mình về Quý gia nhanh hơn rồi. Chị chỉ giúp cô ta một chút thôi"
[Tại sao chị lại giúp cô ta?]
"Đương nhiên vì muốn cốt truyện nhanh kết thúc hơn thôi!"
Hạ Hạ nhìn nhà họ Lạc. Cha mẹ Lạc nhìn cô.
"Lạc Hạ à! Con có thích ứng được không?"
"Tạn được."
Hạ Hạ kéo vali vào phòng. Phòng hơi hẹp một chút nhưng vẫn sạch sẽ.
Lạc Nhiên, à không, Quý Nhiên kịch bây giờ mới bắt đầu.
Hôm sau, Hạ Hạ đi học. Nhìn mọi người thì thầm bàn tán, Hạ Hạ nghe từ tay này qua tai kia.
Nhìn đám nữ sinh trước mặt mình, Hạ Hạ nhẹ cười.
"Tìm ai vậy"
Nữ sinh cầm đầu lên tiếng:
"Hôm trước mày phá đám tụi tao nên hôm nay tụi tao đến tìm mày tính sổ"
Hạ Hạ miệng vẫn nở nụ cười nói:
"Hay là lúc đó tôi còn ở Quý gia nên mấy người không dám bây giờ tôi nghèo nên mấy người nợ cũ thêm nợ mới hả?"
"Mày..." nữ sinh kia định nói gì nữa nhưng bị Hạ Hạ ngắt ngang.
Hạ Hạ: "Mấy người có biết vì sao hôm đó các người không bị gọi lên văn phòng không?"
"Tại sao?"
Hạ Hạ tươi cười sáng chói.
"Vì tôi cõng cái nồi đó. Không những thế tôi còn đánh bốn vị ca vương nữa. Không có gì nữa thì tôi đi đây"
Đám nữ sinh:"...."
Cô không cần khoe mình vì lên văn phòng vì đánh nhau đâu.
Hạ Hạ nhìn Quý Nhiên.
"Quý tiểu thư, hôm nay đến tìm tôi có việc gì không?"
Quý Nhiên im lặng.
Sau cô ta lại bình tĩnh cười như thế khác với kiếp trước. Chẳng lẽ cô ta cũng trọng sinh.
"Xin lỗi"
Hạ Hạ nhìn cây đàn tranh.
"Không cần đâu. Mau về lớp đi, nếu không tôi sợ tôi sẽ đánh cô đó"
Quý Nhiên vội về lớp. Hạ Hạ cười.
Nhát gan a.
Ngôn Ngộ nhìn Hạ Hạ.
"Vui vậy sao?"
Hạ Hạ không thay đổi tư thế vẫn nhìn cây đàn tranh nói với người đằng sau.
"Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt đâu"
Ngôn Ngộ bình tĩnh.
"Sớm đã biết cô đã phát hiện ra tôi"
"Vậy à, chúng ta xem ra là kẻ tám lạng người nửa cân rồi"
Ngôn Ngộ xoay người đi.
"Xem tôi và cô ai là người hạ cô ta trước"
"Anh và tôi có mục đích hoàn toàn khác nhau"
"Vậy à"
"Anh vì không thích cô ta còn tôi muốn cô ta cưới bốn người kia"
Ngôn Ngộ im lặng. Hạ Hạ nói tiếp.
"Nhớ đừng phá hỏng kế hoạch của tôi đó"
Ngôn Ngộ đi về lớp. Hạ Hạ vẫn đứng tư thế đó.
Cô và boss là đối thủ rồi. Một người thì muốn thủ tiêu còn một người thì giúp đỡ. Xem ra độ khó hơi cao rồi.
Vài tháng sau, Hạ Hạ mất tích. Người vui nhất đương nhiên là Quý Nhiên rồi.
Lạc Hạ mất tích cô ta không cần phải lo việc Lạc Hạ trọng sinh.
Hạ Hạ nhìn Ngôn Ngộ.
"Bắt tôi với mục đích gì?"
"Cô luôn phá hư chuyện tốt của tôi"
Hạ Hạ nhún vai.
"Là anh thua tôi thôi. Trò vui chỉ bắt đầu ở phút cuối cùng. Khi tôi chơi chán rồi thì lúc đó trả anh"
Thế là Hạ Hạ mai dân ẩn tích. Hai tuần sau, mặc kệ pháp luật và gia đình ngăn cản Quý Nhiên và bốn vị ca vương kết hôn.
Hôn lễ đang diễn ra bỗng nhiên có một nữ sinh đứng lên nói cô ta đang mang thai con của Lâm Mặc.
Quý Nhiên nhìn Lâm Mặc.
"Mặc, anh tại sao lại đối xử với em như vậy"
Lâm Mặc nhìn nữ sinh. Đương nhiên là hắn biết nữ sinh này là ai.
"Cô chẳng phải chết rồi sao?"
Nữ sinh kia bắt đầu khóc.
"Sau anh lại đối xử với em như vậy. Anh nỡ cho người giết em. Không sao có gì chúng ta cùng chết"
Nữ sinh đó lấy dao chạy đến, Hoàng Bảo chế trụ nữ sinh lại.
Ôn Trạch Vũ lấy điện thoại.
"Ba có chuyện gì vậy?"
Giọng nói ông Ôn từ điện thoại truyền tới.
"Gia đình chúng ta phá sản rồi. Con mau về đây"
"Cái gì phá sản"
Đúng lúc cảnh sát đến, chế trụ Bắc Minh, Lâm Mặc và nữ sinh kia.
Trong vụ thuê người giết nữ sinh Bắc Minh cũng có tham gia.
Quý Nhiên sụp xuống.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Hạ Hạ từ ngoài cửa bước vào. Quý Nhiên nhìn Hạ Hạ.
"Cô chẳng phải mất tích rồi sao?"
Hạ Hạ nở nụ cười.
"Tôi không chết cô thất vọng lắm đúng không?"
Quý Nhiên lùi về phía sau.
"Chuyện này do cô làm"
Hạ Hạ từ từ đi đến nắm nhẹ tóc Quý Nhiên nói nhỏ vào tai cô ta:
"Kiếp trước có kết quả tốt rồi còn trọng sinh về làm gì để có kết cuộc như thế này? Chết rồi nên xuống địa ngục đi.
Nếu kiếp trước cô là nữ chính nhưng khi trọng sinh về thế giới này đã không còn chấp nhận khí vận nữ chính của cô nữa đâu"
Quý Nhiên hoảng sợ.
"Cô là ai?"
"Tôi à! Tôi là tổ tông cô đó"
Một thời gian sau, Quý Nhiên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
4 vị ca vương ốc còn không mang nổi mình ốc.
Hạ Hạ thu tất cả vào mắt.
[Nhiệm vụ hoàn thành]
[Bắt đầu rời khỏi]
Đôi lời của tác giả.
Thế giới này chỉ hai chương thôi nên hơi ngắn. Ta hứa thế giới sau sẽ nhiều chương hơn. Tha lỗi Tha lỗi.
Hôm nay là một ngày xui xẻo cực kì đối với Hạ Hạ. Vừa vào lớp không được một lúc thì bị gọi lên văn phòng vì tội đánh nhau.
Từ văn phòng về lại gặp nam, nữ chủ. Hạ Hạ nhíu mày nhìn Lạc Nhiên.
"Các người muốn gì? Tôi phải viết bản kiểm điểm đó tránh ra"
Lạc Nhiên nói:
"Tôi đến xin lỗi vì hôm qua hiểu lầm cô"
Hạ Hạ không kiên nhẫn.
"Đã biết, tránh ra nhanh"
Hoàng Bảo nhíu mày.
"Sao cô lại nói vậy dù gì Nhiên Nhiên cũng xin lỗi cô rồi"
Ngôn Ngộ lên tiếng:
"Phiền mấy người tránh ra"
Hạ Hạ nhân lúc họ né chuồn mất. Người ta đang bận đi viết bản kiểm điểm mà cứ làm phiền.
Mấy ngày sau, Hạ Hạ bị đuổi ra khỏi Quý gia.
[Kí chủ, ngày mà nguyên thân bị đuổi cũng còn khá lâu mà]
"Lạc Nhiên trọng sinh đương nhiên muốn mình về Quý gia nhanh hơn rồi. Chị chỉ giúp cô ta một chút thôi"
[Tại sao chị lại giúp cô ta?]
"Đương nhiên vì muốn cốt truyện nhanh kết thúc hơn thôi!"
Hạ Hạ nhìn nhà họ Lạc. Cha mẹ Lạc nhìn cô.
"Lạc Hạ à! Con có thích ứng được không?"
"Tạn được."
Hạ Hạ kéo vali vào phòng. Phòng hơi hẹp một chút nhưng vẫn sạch sẽ.
Lạc Nhiên, à không, Quý Nhiên kịch bây giờ mới bắt đầu.
Hôm sau, Hạ Hạ đi học. Nhìn mọi người thì thầm bàn tán, Hạ Hạ nghe từ tay này qua tai kia.
Nhìn đám nữ sinh trước mặt mình, Hạ Hạ nhẹ cười.
"Tìm ai vậy"
Nữ sinh cầm đầu lên tiếng:
"Hôm trước mày phá đám tụi tao nên hôm nay tụi tao đến tìm mày tính sổ"
Hạ Hạ miệng vẫn nở nụ cười nói:
"Hay là lúc đó tôi còn ở Quý gia nên mấy người không dám bây giờ tôi nghèo nên mấy người nợ cũ thêm nợ mới hả?"
"Mày..." nữ sinh kia định nói gì nữa nhưng bị Hạ Hạ ngắt ngang.
Hạ Hạ: "Mấy người có biết vì sao hôm đó các người không bị gọi lên văn phòng không?"
"Tại sao?"
Hạ Hạ tươi cười sáng chói.
"Vì tôi cõng cái nồi đó. Không những thế tôi còn đánh bốn vị ca vương nữa. Không có gì nữa thì tôi đi đây"
Đám nữ sinh:"...."
Cô không cần khoe mình vì lên văn phòng vì đánh nhau đâu.
Hạ Hạ nhìn Quý Nhiên.
"Quý tiểu thư, hôm nay đến tìm tôi có việc gì không?"
Quý Nhiên im lặng.
Sau cô ta lại bình tĩnh cười như thế khác với kiếp trước. Chẳng lẽ cô ta cũng trọng sinh.
"Xin lỗi"
Hạ Hạ nhìn cây đàn tranh.
"Không cần đâu. Mau về lớp đi, nếu không tôi sợ tôi sẽ đánh cô đó"
Quý Nhiên vội về lớp. Hạ Hạ cười.
Nhát gan a.
Ngôn Ngộ nhìn Hạ Hạ.
"Vui vậy sao?"
Hạ Hạ không thay đổi tư thế vẫn nhìn cây đàn tranh nói với người đằng sau.
"Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt đâu"
Ngôn Ngộ bình tĩnh.
"Sớm đã biết cô đã phát hiện ra tôi"
"Vậy à, chúng ta xem ra là kẻ tám lạng người nửa cân rồi"
Ngôn Ngộ xoay người đi.
"Xem tôi và cô ai là người hạ cô ta trước"
"Anh và tôi có mục đích hoàn toàn khác nhau"
"Vậy à"
"Anh vì không thích cô ta còn tôi muốn cô ta cưới bốn người kia"
Ngôn Ngộ im lặng. Hạ Hạ nói tiếp.
"Nhớ đừng phá hỏng kế hoạch của tôi đó"
Ngôn Ngộ đi về lớp. Hạ Hạ vẫn đứng tư thế đó.
Cô và boss là đối thủ rồi. Một người thì muốn thủ tiêu còn một người thì giúp đỡ. Xem ra độ khó hơi cao rồi.
Vài tháng sau, Hạ Hạ mất tích. Người vui nhất đương nhiên là Quý Nhiên rồi.
Lạc Hạ mất tích cô ta không cần phải lo việc Lạc Hạ trọng sinh.
Hạ Hạ nhìn Ngôn Ngộ.
"Bắt tôi với mục đích gì?"
"Cô luôn phá hư chuyện tốt của tôi"
Hạ Hạ nhún vai.
"Là anh thua tôi thôi. Trò vui chỉ bắt đầu ở phút cuối cùng. Khi tôi chơi chán rồi thì lúc đó trả anh"
Thế là Hạ Hạ mai dân ẩn tích. Hai tuần sau, mặc kệ pháp luật và gia đình ngăn cản Quý Nhiên và bốn vị ca vương kết hôn.
Hôn lễ đang diễn ra bỗng nhiên có một nữ sinh đứng lên nói cô ta đang mang thai con của Lâm Mặc.
Quý Nhiên nhìn Lâm Mặc.
"Mặc, anh tại sao lại đối xử với em như vậy"
Lâm Mặc nhìn nữ sinh. Đương nhiên là hắn biết nữ sinh này là ai.
"Cô chẳng phải chết rồi sao?"
Nữ sinh kia bắt đầu khóc.
"Sau anh lại đối xử với em như vậy. Anh nỡ cho người giết em. Không sao có gì chúng ta cùng chết"
Nữ sinh đó lấy dao chạy đến, Hoàng Bảo chế trụ nữ sinh lại.
Ôn Trạch Vũ lấy điện thoại.
"Ba có chuyện gì vậy?"
Giọng nói ông Ôn từ điện thoại truyền tới.
"Gia đình chúng ta phá sản rồi. Con mau về đây"
"Cái gì phá sản"
Đúng lúc cảnh sát đến, chế trụ Bắc Minh, Lâm Mặc và nữ sinh kia.
Trong vụ thuê người giết nữ sinh Bắc Minh cũng có tham gia.
Quý Nhiên sụp xuống.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Hạ Hạ từ ngoài cửa bước vào. Quý Nhiên nhìn Hạ Hạ.
"Cô chẳng phải mất tích rồi sao?"
Hạ Hạ nở nụ cười.
"Tôi không chết cô thất vọng lắm đúng không?"
Quý Nhiên lùi về phía sau.
"Chuyện này do cô làm"
Hạ Hạ từ từ đi đến nắm nhẹ tóc Quý Nhiên nói nhỏ vào tai cô ta:
"Kiếp trước có kết quả tốt rồi còn trọng sinh về làm gì để có kết cuộc như thế này? Chết rồi nên xuống địa ngục đi.
Nếu kiếp trước cô là nữ chính nhưng khi trọng sinh về thế giới này đã không còn chấp nhận khí vận nữ chính của cô nữa đâu"
Quý Nhiên hoảng sợ.
"Cô là ai?"
"Tôi à! Tôi là tổ tông cô đó"
Một thời gian sau, Quý Nhiên bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
4 vị ca vương ốc còn không mang nổi mình ốc.
Hạ Hạ thu tất cả vào mắt.
[Nhiệm vụ hoàn thành]
[Bắt đầu rời khỏi]
Đôi lời của tác giả.
Thế giới này chỉ hai chương thôi nên hơi ngắn. Ta hứa thế giới sau sẽ nhiều chương hơn. Tha lỗi Tha lỗi.