Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-164
Chương 164: Liên hoa nhiễm huyết (32)
Mặc dù Hạ Hạ một bên bảo vệ Dạ Nhạc một bên đánh hai ba tên tu tiên giả, bây giờ cô muốn mở vòng dây thoát khỏi chỗ này.
Kiếm của Hạ Hạ tuy rằng là cũng là thượng phẩm tiên kiếm nhưng mà cũng không phải là nó mãi mãi không bị hư, từ lúc nãy đến bây giờ cô đã dùng thanh kiếm này đánh gãy hết bao nhiêu thanh kiếm thượng phẩm khác, không những thế mà những pháp khí thượng phẩm cũng bị cô phá nát nên bây giờ thanh kiếm này cũng có dấu hiệu bị nứt, chắc cũng sắp gãy rồi.
Hạ Hạ nhíu mày giơ kiếm chặn đi thanh kiếm thượng phẩm bất ngờ tấn công, Vạn Cố Trì cũng nhíu mày y không ngờ thực lực của Hạ Hạ đã lên đến mức này.
Hạ Hạ hất bay thanh kiếm của y, cô cười điểu nói: "Xem ra mặc kệ có phải từng là người cùng tông môn hay không ngươi vẫn muốn giết hắn."
Vạn Cố Trì nghe Hạ Hạ nói như thế trong lòng tuy có hơi ân hận nhưng y vẫn quả quyết nói: "Ma tôn xuất thế có hại cho dân, diệt trừ mới là tốt."
Hạ Hạ nhếch mép không cho Vạn Cố Trì thời gian chuẩn bị cô đã xuất kiếm, năm xưa Hạ Hạ không phải chưa gặp loại người này bao giờ cứ quan tâm mọi người nhưng lại hại đi một người có quan hệ với mình.
Hạ Hạ ghét nhất chính là loại người như vậy, nhất là những nam chủ trong chính phái nữ chủ lại tà phái hoặc ngược lại. Bản thân cô cũng rất ghét cô của năm xưa, nếu như năm ấy cô không đưa quyết định kia thì có lẽ bây giờ cô đã biết vì sao Trần Tử Hàn lại mất kí ức rồi trở thành mau xuyên giả.
Hạ Hạ năm đó có hối hận không?
Đáp án đương nhiên là có. Nếu không cô sẽ chẳng bù đắp hết những gì mình có thể cho boss của mình, từng chút từng chút một bù đắp lại tổn thương của hắn.
Thanh kiếm trên tay Hạ Hạ vì dùng lực quá mạnh đã vang lên tiếng nứt, nghiễm nhiên Vạn Cố Trì cũng nghe thấy.
"Khương Đình ngươi mau giao Dạ Nhạc ra đi, thanh kiếm ngươi sắp gãy chẳng bảo vệ hắn được bao lâu đâu."
Hạ Hạ còn chưa kịp trả lời thì bỗng dưng nghe thấy có một người hét lên.
"Ma tôn đến gần hắn rồi. Tam hồn thất phách của ma tôn sắp đủ rồi."
Ngay lúc đó thanh kiếm thượng phẩm của Hạ Hạ cũng gãy thành hai nữa, cô ngay lập tức quay đầu không màn tất cả gọi Tử Tinh bay đến chỗ Dạ Nhạc.
Vạn Cố Trì còn đang ngơ ngác không hiểu Hạ Hạ ở đâu lấy ra thêm một thanh kiếm có thể phát ra ánh sáng tím kia nên nhất thời không cản Hạ Hạ lại được, với lại y cũng chẳng thể cản vì y biết Hạ Hạ chắc chắn không để ma tôn chiếm lấy Dạ Nhạc. Có lẽ không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng Vạn Cố Trì bây giờ rất khó chịu, có lẽ bây giờ y chính thức thừa nhận bản thân ghen tị với Dạ Nhạc.
Cả hai từ lúc bắt đầu đều có căn cốt khác nhau nhưng tu vi tuyệt đối không tốt hơn nhau được, vì sao đối với y thì cô lại từ chối hôn sự thái độ không dễ chịu dù một chút đối với y còn đối với hắn thì cô như một người hoàn toàn khác, giống như hận không thể đưa cho hắn cả thế giới. Bây giờ tu vi y hơn hắn rất nhiều nhưng vì sao cô cũng chẳng cho y một sắc mặt tốt nào. Rốt cuộc y thua hắn ở điểm nào cơ chứ.
Vạn Cố Trì có lẽ không biết, ngay từ khi Hạ Hạ xuyên vào thì y vốn chẳng bao giờ có thể lọt vào mắt của Hạ Hạ. Đối với cô y chẳng qua chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, nếu không thích thì cô không thể nào cho sắc mặt tốt được. Còn vì sao y thua Dạ Nhạc thì câu trả lời vô cùng đơn giản.
Hạ Hạ không thích y, còn Dạ Nhạc là người cô yêu, là người cô nguyện dùng tất cả để bảo vệ.
Vì trong lúc đánh nhau với những người khác thì đã tạo kết giới nhốt Dạ Nhạc vào bên trong, không để cho hắn có thể ra mà cũng chẳng để những kẻ bên ngoài có thể tổn thương đến hắn.
Nhưng đó là với những kẻ tu tiên nơi này, cô hiểu rõ thực lực của nguyên chủ cho dù có là cô thì cùng lắm cũng chặn được những người như trưởng môn. Còn ma tôn thì khác, thực lực của hắn cô không biết đến đâu nhưng chỉ một ánh mắt lướt qua cô cũng đoán được thực lực của hắn hơn hẳn trưởng môn, nên kết giới của cô không thể bảo vệ được Dạ Nhạc.
Dạ Nhạc là boss nhà cô tuyệt đối không thể để cho ma tôn nói nhập là nhập được.
Tử Tinh theo sự nôn nóng của chủ nhân mình bay về phía ma tôn tấn công hắn, bức cho hắn đi ra xa chỗ của Dạ Nhạc.
Con ngươi của ma tôn bất giác co rút lại khi nhìn thấy Tử Tinh, Hạ Hạ đứng trước kết giới tay cầm Tử Tinh chỉ thẳng vào cổ ma tôn, đầu lưỡi kiếm chỉ cách cổ hắn có vài milimet, chỉ cần cô thẳng tay thì Tử Tinh sẽ xuyên qua cổ của hắn một cách không thể nghi ngờ.
Nhưng mà Hạ Hạ lại không ra tay, vì bây giờ ma tôn đối diện với cô đôi mắt bỗng dưng đỏ lên.
Mặc dù Hạ Hạ một bên bảo vệ Dạ Nhạc một bên đánh hai ba tên tu tiên giả, bây giờ cô muốn mở vòng dây thoát khỏi chỗ này.
Kiếm của Hạ Hạ tuy rằng là cũng là thượng phẩm tiên kiếm nhưng mà cũng không phải là nó mãi mãi không bị hư, từ lúc nãy đến bây giờ cô đã dùng thanh kiếm này đánh gãy hết bao nhiêu thanh kiếm thượng phẩm khác, không những thế mà những pháp khí thượng phẩm cũng bị cô phá nát nên bây giờ thanh kiếm này cũng có dấu hiệu bị nứt, chắc cũng sắp gãy rồi.
Hạ Hạ nhíu mày giơ kiếm chặn đi thanh kiếm thượng phẩm bất ngờ tấn công, Vạn Cố Trì cũng nhíu mày y không ngờ thực lực của Hạ Hạ đã lên đến mức này.
Hạ Hạ hất bay thanh kiếm của y, cô cười điểu nói: "Xem ra mặc kệ có phải từng là người cùng tông môn hay không ngươi vẫn muốn giết hắn."
Vạn Cố Trì nghe Hạ Hạ nói như thế trong lòng tuy có hơi ân hận nhưng y vẫn quả quyết nói: "Ma tôn xuất thế có hại cho dân, diệt trừ mới là tốt."
Hạ Hạ nhếch mép không cho Vạn Cố Trì thời gian chuẩn bị cô đã xuất kiếm, năm xưa Hạ Hạ không phải chưa gặp loại người này bao giờ cứ quan tâm mọi người nhưng lại hại đi một người có quan hệ với mình.
Hạ Hạ ghét nhất chính là loại người như vậy, nhất là những nam chủ trong chính phái nữ chủ lại tà phái hoặc ngược lại. Bản thân cô cũng rất ghét cô của năm xưa, nếu như năm ấy cô không đưa quyết định kia thì có lẽ bây giờ cô đã biết vì sao Trần Tử Hàn lại mất kí ức rồi trở thành mau xuyên giả.
Hạ Hạ năm đó có hối hận không?
Đáp án đương nhiên là có. Nếu không cô sẽ chẳng bù đắp hết những gì mình có thể cho boss của mình, từng chút từng chút một bù đắp lại tổn thương của hắn.
Thanh kiếm trên tay Hạ Hạ vì dùng lực quá mạnh đã vang lên tiếng nứt, nghiễm nhiên Vạn Cố Trì cũng nghe thấy.
"Khương Đình ngươi mau giao Dạ Nhạc ra đi, thanh kiếm ngươi sắp gãy chẳng bảo vệ hắn được bao lâu đâu."
Hạ Hạ còn chưa kịp trả lời thì bỗng dưng nghe thấy có một người hét lên.
"Ma tôn đến gần hắn rồi. Tam hồn thất phách của ma tôn sắp đủ rồi."
Ngay lúc đó thanh kiếm thượng phẩm của Hạ Hạ cũng gãy thành hai nữa, cô ngay lập tức quay đầu không màn tất cả gọi Tử Tinh bay đến chỗ Dạ Nhạc.
Vạn Cố Trì còn đang ngơ ngác không hiểu Hạ Hạ ở đâu lấy ra thêm một thanh kiếm có thể phát ra ánh sáng tím kia nên nhất thời không cản Hạ Hạ lại được, với lại y cũng chẳng thể cản vì y biết Hạ Hạ chắc chắn không để ma tôn chiếm lấy Dạ Nhạc. Có lẽ không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng Vạn Cố Trì bây giờ rất khó chịu, có lẽ bây giờ y chính thức thừa nhận bản thân ghen tị với Dạ Nhạc.
Cả hai từ lúc bắt đầu đều có căn cốt khác nhau nhưng tu vi tuyệt đối không tốt hơn nhau được, vì sao đối với y thì cô lại từ chối hôn sự thái độ không dễ chịu dù một chút đối với y còn đối với hắn thì cô như một người hoàn toàn khác, giống như hận không thể đưa cho hắn cả thế giới. Bây giờ tu vi y hơn hắn rất nhiều nhưng vì sao cô cũng chẳng cho y một sắc mặt tốt nào. Rốt cuộc y thua hắn ở điểm nào cơ chứ.
Vạn Cố Trì có lẽ không biết, ngay từ khi Hạ Hạ xuyên vào thì y vốn chẳng bao giờ có thể lọt vào mắt của Hạ Hạ. Đối với cô y chẳng qua chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, nếu không thích thì cô không thể nào cho sắc mặt tốt được. Còn vì sao y thua Dạ Nhạc thì câu trả lời vô cùng đơn giản.
Hạ Hạ không thích y, còn Dạ Nhạc là người cô yêu, là người cô nguyện dùng tất cả để bảo vệ.
Vì trong lúc đánh nhau với những người khác thì đã tạo kết giới nhốt Dạ Nhạc vào bên trong, không để cho hắn có thể ra mà cũng chẳng để những kẻ bên ngoài có thể tổn thương đến hắn.
Nhưng đó là với những kẻ tu tiên nơi này, cô hiểu rõ thực lực của nguyên chủ cho dù có là cô thì cùng lắm cũng chặn được những người như trưởng môn. Còn ma tôn thì khác, thực lực của hắn cô không biết đến đâu nhưng chỉ một ánh mắt lướt qua cô cũng đoán được thực lực của hắn hơn hẳn trưởng môn, nên kết giới của cô không thể bảo vệ được Dạ Nhạc.
Dạ Nhạc là boss nhà cô tuyệt đối không thể để cho ma tôn nói nhập là nhập được.
Tử Tinh theo sự nôn nóng của chủ nhân mình bay về phía ma tôn tấn công hắn, bức cho hắn đi ra xa chỗ của Dạ Nhạc.
Con ngươi của ma tôn bất giác co rút lại khi nhìn thấy Tử Tinh, Hạ Hạ đứng trước kết giới tay cầm Tử Tinh chỉ thẳng vào cổ ma tôn, đầu lưỡi kiếm chỉ cách cổ hắn có vài milimet, chỉ cần cô thẳng tay thì Tử Tinh sẽ xuyên qua cổ của hắn một cách không thể nghi ngờ.
Nhưng mà Hạ Hạ lại không ra tay, vì bây giờ ma tôn đối diện với cô đôi mắt bỗng dưng đỏ lên.