Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-138
Chương 138: Liên hoa nhiễm huyết (6)
Nơi của Hạ Hạ ở là một khu vực núi nhỏ của Vạn Linh tông, nơi mà tổ chức tuyển chọn đệ tử là một ngọn núi nhỏ khác, thấp hơn ngọn núi cô đang ở và tự nhiên nó cũng thấp hơn ngọn núi cao nhất của Vạn Linh tông.
Vạn Linh tông gồm năm ngọn núi lớn và mười ngọn núi nhỏ. Năm ngọn núi lớn chủ yếu để cho những người bậc tiền bối ở, mười ngọn núi nhỏ thì dành cho hậu bối ở. Một ngọn núi tương đương với một nơi ở của một người sư phụ. Vốn dĩ trước đây chỉ có tám vị trưởng lão ở tám ngọn núi nhỏ, bây giờ có thêm Hạ Hạ và Vạn Cố Trì nên mười hòn núi nhỏ đã có đủ người.
Ngoài những ngọn núi đã nói trên thì còn hai ngọn núi nhỏ thấp hơn, ngọn núi thấp nhất dành để làm nơi tổ chức nhận đệ tử, không hay dùng lắm. Còn một ngọn núi khác cao hơn một chút dành để cho đệ tử ngoại môn ở.
Ở ngọn núi của đệ tử ngoại môn có một trận truyền tống chủ yếu dùng truyền những đồ dùng hằng ngày từ những ngọn núi cao hơn truyền xuống giao cho các đệ tử ngoại môn làm việc, ví dụ như gửi quần áo để cho đệ tử ngoại môn đem đi giặt rồi lại để vào trận truyền tống truyền đi lên.
Vạn Linh tông xưa nay nổi tiếng khắc nghiệt cũng không sai, vì đệ tử ngoại môn trừ khi có việc gấp lắm thì mới được dùng trận truyền tống đi báo cao cho người bề trên còn không thì không được tự ý đi lên, nếu cố ý vi phạm thì tuyệt đối bị đuổi ra khỏi Vạn Linh tông không có bất kỳ nhân nhượng nào.
Vạn Linh tông không cho đệ tử tự ý ngự kiếm phi hành quả thật không sai, nhưng mà là chỉ trong phạm vi ngọn núi nhỏ đó nếu như muốn từ núi này sang núi khác thì vẫn phải ngự kiếm mà đi. Tuy nhiên vì có kết giới cấm ngự kiếm nên đệ tử nào muốn đi sang ngọn núi khác thì vẫn phải đáp ở bậc thềm rồi đi bộ lên núi.
Bậc thềm lên nơi ở cũng không tính là nhiều, chỉ gần năm mươi bậc, dùng để rèn luyện vẫn rất tốt.
Hạ Hạ ngự kiếm đáp xuống, thiếu niên chân vừa chạm đất thì đã mềm chân muốn ngã đến nơi vẫn may là Hạ Hạ nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay hắn để hắn không bị ngã.
Nguyên chủ của Hạ Hạ năm nay gần hai mươi lăm tuổi, chiều cao ở mức trung bình của phụ nữ nên không tính là quá cao nếu đứng gần nam nhân. Tuy thiếu niên này đã mười lăm thông thường nếu ăn uống khỏe mạnh thì cùng lắm là chỉ thua chiều cao nguyên thân khoảng ba đến năm xăng-ti-met. Đáng tiếc thiếu niên này ăn uống không đủ bị suy dinh dưỡng nên thua hẳn Hạ Hạ một cái đầu, chiều cao chỉ hơn vai cô một chút gần bằng cằm của cô.
Quả nhiên boss nhà cô thế giới này rất cực khổ.
Hạ Hạ nói: "Không cần cảm thấy ngượng ngùng, dù gì cũng lần đầu ngự kiếm ngươi cảm thấy không quen cũng phải."
Thiếu niên gật đầu, hắn tròn xoe mắt nhìn Hạ Hạ hỏi: "Sư phụ bây giờ chúng ta đi lên đó sao?"
Hạ Hạ gật đầu, cô nhìn bộ dáng boss nhà mình một chút rồi hỏi: "Ngươi có chắc chắn mình sẽ đi được không?" Chân còn run kia kìa.
Thiếu niên có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, quả thật chân hắn rất bủn rủn đi nữa thì không ổn lắm. Nhưng mà vừa mới được nhận là đệ tử nếu như nói đi không được thì có phải sẽ khiến sư phụ cảm thấy chán ghét không?
Hạ Hạ trong lòng âm thầm hô: "Boss nhà cô ở thế giới này dễ thương quá, không nhịn được muốn phạm pháp."
Tiểu Hệ Hệ kịp thời online ngăn cản ý định của kí chủ mình: [Kí chủ, boss nhà chị vẫn chưa trưởng thành!!!] Chị đừng có mà dụ dỗ có ý đồ xấu với tam thiếu!!!!
"Chị đương nhiên biết, chẳng qua chị chỉ suy nghĩ thế thôi. Chị cũng đâu thất đức đến mức làm như vậy."
Tiểu Hệ Hệ: [...]
Với mong ước đảo chính ở mấy thế giới trước của kí chủ thì Tiểu Hệ Hệ cảm thấy khả năng cô có ý nghĩ làm thiệt chuyện đó rất là caoooo.
Hạ Hạ cúi người xuống ra hiệu cho thiếu niên lên lưng, cô cõng hắn.
Thiếu niên vội vàng lắc tay: "Sư phụ thật sự không cần như thế đâu."
Hạ Hạ giả vờ hơi tức giận nói: "Ngươi đang khinh thường sư phụ mình không đủ sức cõng ngươi."
Nghe Hạ Hạ nói như thế thiếu niên càng hoảng loạn: "Sư phụ không có, ta... ta không có ý đó."
"Thế thì mau lên lưng ta, nếu ngươi còn không lên thì ngươi đang khinh thường ta."
Nghe Hạ Hạ nói như thế, thiếu niên do dự một chút rồi mới lên lưng của cô. Hạ Hạ cứ như vậy cõng hắn đi lên từng bậc thang.
Một cơn ấm áp ập tới trong lòng thiếu niên, lưng Hạ Hạ rất ấm giống như khi nhỏ ông hắn hay cõng hắn vậy. Mặc dù số lần không nhiều vì tuổi tác ông đã cao nhưng hắn nhớ rõ cảm giác trên lưng ông cũng rất yên bình giống như cảm giác bây giờ vậy.
Hạ Hạ vừa đi vừa nói với thiếu niên: "Ngươi không cần phải cố gắng hết sức làm chi, có ta ở đây ngươi không cần phải lo sợ gì cả." Boss nhà cô sau mà nhẹ thế? Sau này phải cần bồi bổ nhiều vào rồi.
Thiếu niên bất chợt nói: "Sư phụ người sẽ không bỏ rơi ta đúng không?"
Hạ Hạ có hơi ngạc nhiên một chút vì câu hỏi này của thiếu niên nhưng cô cũng rất nhanh trả lời: "Yên tâm, không bao giờ ta bỏ ngươi."
Cánh tay ôm cổ của Hạ Hạ chặt hơn một chút, thiếu niên an tâm dựa hẳn vào lưng cô.
"Sư phụ ta tên là Dạ Nhạc."
"Ta là Khương Đình, nhớ kĩ."
Khương Đình, hắn nhất định sẽ không bao giờ quên cái tên này.
Nơi của Hạ Hạ ở là một khu vực núi nhỏ của Vạn Linh tông, nơi mà tổ chức tuyển chọn đệ tử là một ngọn núi nhỏ khác, thấp hơn ngọn núi cô đang ở và tự nhiên nó cũng thấp hơn ngọn núi cao nhất của Vạn Linh tông.
Vạn Linh tông gồm năm ngọn núi lớn và mười ngọn núi nhỏ. Năm ngọn núi lớn chủ yếu để cho những người bậc tiền bối ở, mười ngọn núi nhỏ thì dành cho hậu bối ở. Một ngọn núi tương đương với một nơi ở của một người sư phụ. Vốn dĩ trước đây chỉ có tám vị trưởng lão ở tám ngọn núi nhỏ, bây giờ có thêm Hạ Hạ và Vạn Cố Trì nên mười hòn núi nhỏ đã có đủ người.
Ngoài những ngọn núi đã nói trên thì còn hai ngọn núi nhỏ thấp hơn, ngọn núi thấp nhất dành để làm nơi tổ chức nhận đệ tử, không hay dùng lắm. Còn một ngọn núi khác cao hơn một chút dành để cho đệ tử ngoại môn ở.
Ở ngọn núi của đệ tử ngoại môn có một trận truyền tống chủ yếu dùng truyền những đồ dùng hằng ngày từ những ngọn núi cao hơn truyền xuống giao cho các đệ tử ngoại môn làm việc, ví dụ như gửi quần áo để cho đệ tử ngoại môn đem đi giặt rồi lại để vào trận truyền tống truyền đi lên.
Vạn Linh tông xưa nay nổi tiếng khắc nghiệt cũng không sai, vì đệ tử ngoại môn trừ khi có việc gấp lắm thì mới được dùng trận truyền tống đi báo cao cho người bề trên còn không thì không được tự ý đi lên, nếu cố ý vi phạm thì tuyệt đối bị đuổi ra khỏi Vạn Linh tông không có bất kỳ nhân nhượng nào.
Vạn Linh tông không cho đệ tử tự ý ngự kiếm phi hành quả thật không sai, nhưng mà là chỉ trong phạm vi ngọn núi nhỏ đó nếu như muốn từ núi này sang núi khác thì vẫn phải ngự kiếm mà đi. Tuy nhiên vì có kết giới cấm ngự kiếm nên đệ tử nào muốn đi sang ngọn núi khác thì vẫn phải đáp ở bậc thềm rồi đi bộ lên núi.
Bậc thềm lên nơi ở cũng không tính là nhiều, chỉ gần năm mươi bậc, dùng để rèn luyện vẫn rất tốt.
Hạ Hạ ngự kiếm đáp xuống, thiếu niên chân vừa chạm đất thì đã mềm chân muốn ngã đến nơi vẫn may là Hạ Hạ nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay hắn để hắn không bị ngã.
Nguyên chủ của Hạ Hạ năm nay gần hai mươi lăm tuổi, chiều cao ở mức trung bình của phụ nữ nên không tính là quá cao nếu đứng gần nam nhân. Tuy thiếu niên này đã mười lăm thông thường nếu ăn uống khỏe mạnh thì cùng lắm là chỉ thua chiều cao nguyên thân khoảng ba đến năm xăng-ti-met. Đáng tiếc thiếu niên này ăn uống không đủ bị suy dinh dưỡng nên thua hẳn Hạ Hạ một cái đầu, chiều cao chỉ hơn vai cô một chút gần bằng cằm của cô.
Quả nhiên boss nhà cô thế giới này rất cực khổ.
Hạ Hạ nói: "Không cần cảm thấy ngượng ngùng, dù gì cũng lần đầu ngự kiếm ngươi cảm thấy không quen cũng phải."
Thiếu niên gật đầu, hắn tròn xoe mắt nhìn Hạ Hạ hỏi: "Sư phụ bây giờ chúng ta đi lên đó sao?"
Hạ Hạ gật đầu, cô nhìn bộ dáng boss nhà mình một chút rồi hỏi: "Ngươi có chắc chắn mình sẽ đi được không?" Chân còn run kia kìa.
Thiếu niên có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, quả thật chân hắn rất bủn rủn đi nữa thì không ổn lắm. Nhưng mà vừa mới được nhận là đệ tử nếu như nói đi không được thì có phải sẽ khiến sư phụ cảm thấy chán ghét không?
Hạ Hạ trong lòng âm thầm hô: "Boss nhà cô ở thế giới này dễ thương quá, không nhịn được muốn phạm pháp."
Tiểu Hệ Hệ kịp thời online ngăn cản ý định của kí chủ mình: [Kí chủ, boss nhà chị vẫn chưa trưởng thành!!!] Chị đừng có mà dụ dỗ có ý đồ xấu với tam thiếu!!!!
"Chị đương nhiên biết, chẳng qua chị chỉ suy nghĩ thế thôi. Chị cũng đâu thất đức đến mức làm như vậy."
Tiểu Hệ Hệ: [...]
Với mong ước đảo chính ở mấy thế giới trước của kí chủ thì Tiểu Hệ Hệ cảm thấy khả năng cô có ý nghĩ làm thiệt chuyện đó rất là caoooo.
Hạ Hạ cúi người xuống ra hiệu cho thiếu niên lên lưng, cô cõng hắn.
Thiếu niên vội vàng lắc tay: "Sư phụ thật sự không cần như thế đâu."
Hạ Hạ giả vờ hơi tức giận nói: "Ngươi đang khinh thường sư phụ mình không đủ sức cõng ngươi."
Nghe Hạ Hạ nói như thế thiếu niên càng hoảng loạn: "Sư phụ không có, ta... ta không có ý đó."
"Thế thì mau lên lưng ta, nếu ngươi còn không lên thì ngươi đang khinh thường ta."
Nghe Hạ Hạ nói như thế, thiếu niên do dự một chút rồi mới lên lưng của cô. Hạ Hạ cứ như vậy cõng hắn đi lên từng bậc thang.
Một cơn ấm áp ập tới trong lòng thiếu niên, lưng Hạ Hạ rất ấm giống như khi nhỏ ông hắn hay cõng hắn vậy. Mặc dù số lần không nhiều vì tuổi tác ông đã cao nhưng hắn nhớ rõ cảm giác trên lưng ông cũng rất yên bình giống như cảm giác bây giờ vậy.
Hạ Hạ vừa đi vừa nói với thiếu niên: "Ngươi không cần phải cố gắng hết sức làm chi, có ta ở đây ngươi không cần phải lo sợ gì cả." Boss nhà cô sau mà nhẹ thế? Sau này phải cần bồi bổ nhiều vào rồi.
Thiếu niên bất chợt nói: "Sư phụ người sẽ không bỏ rơi ta đúng không?"
Hạ Hạ có hơi ngạc nhiên một chút vì câu hỏi này của thiếu niên nhưng cô cũng rất nhanh trả lời: "Yên tâm, không bao giờ ta bỏ ngươi."
Cánh tay ôm cổ của Hạ Hạ chặt hơn một chút, thiếu niên an tâm dựa hẳn vào lưng cô.
"Sư phụ ta tên là Dạ Nhạc."
"Ta là Khương Đình, nhớ kĩ."
Khương Đình, hắn nhất định sẽ không bao giờ quên cái tên này.