Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: 67: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 32
Ngón tay lướt nhanh, gẩy gẩy dây đàn tạo nên những giai điệu êm ái.
Dung Hạc nghiêng đầu, ánh mắt hướng tới mỹ nhân đang nằm ườn èo trên tràng kỉ nọ, khóe miệng khẽ nâng.
Chỉ là nụ cười trên mặt còn chưa kịp thành, trái tim chàng ta như bị đông cứng lại khi vô tình nhìn thấy từ trong đôi mắt đẹp của nàng, một tia si mê hiện lên lại pha lẫn với đôi chút phức tạp không hiểu...
Nàng nhìn chàng với ánh mắt si mê ư? Với kẻ mà nàng đối đãi như thứ đồ bỏ đi?
Không đâu...
Dung Hạc không nhìn Linh Vân nữa, nhẹ nhàng cúi đầu, vài sợi tóc mai lớt phớt bên gò má tuấn tú...Không như những thanh âm êm đềm mà tay chàng gảy ra, linh hồn chàng lúc này trĩu nặng hơn bao giờ hết.
Chàng hồi tưởng...
Năm xưa, mỗi khi Âu Mộc chơi nhạc cụ, Linh Vân sẽ ngồi bên cạnh nghịch quạt chiến, ánh mắt thưởng thức ngắm nhìn, nếu không thì sẽ là dáng vẻ nhắm mắt ngồi thiền lắng nghe thực xinh đẹp...
Về sau ở bên chàng, nàng mắt mù hay giả vờ, chàng không rõ ràng cụ thể, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn chàng với ánh mắt này...
Dung Hạc hiểu ánh mắt đó...
Tại vì chàng, luôn dùng một ánh mắt như vậy để nhìn nàng, nhìn Vân của chàng..Một cái nhìn đong đầy tình yêu...Một cái nhìn ngập tràn cố chấp...
Vân...
Dung Hạc rùng mình, trái tim vốn đã không còn hình thù do bị thương tổn quá nhiều nay bỗng nhảy lên một cái.
Nàng đang nhìn ai?
Nàng...thông qua chàng...đang nhìn ai? Tình yêu trong đáy mắt nàng...rốt cuộc là dành cho ai?
Chợt, tâm trí Dung Hạc nhớ về bao cơn ác mộng hằng đêm từng quấn lấy chàng...
Trong mơ, Vân cùng đại huynh...
Phụt!
Dây đàn bị đứt rồi, một cách đột ngột...Thậm chí còn lưu lại một vết xước trên ngón tay thô ráp của người đàn ông.
Nàng thiếu nữ như bừng tỉnh khỏi những giai điệu du dương, hồi thần, không vui nhíu mày.
"Ta xin lỗi!" Dung Hạc không màng tới vết thương trên ngón tay, nàng nhíu mày, dù chỉ là nhíu một cách nhẹ nhàng cũng đủ để khiến chàng lo sợ được mất: "Là ta bất cẩn..."
"Thôi thôi." Linh Vân mất kiên nhẫn nhắm mắt vuốt trán: "Không đàn nữa.
Ngươi lại đây."
Nàng nói vậy, chàng thấp thỏm bước tới gần.
"Quỳ xuống, quỳ hai chân." Nàng lại còn kéo kéo vạt áo chàng.
Dung Hạc nương theo động tác của người con gái ấy, khẽ còng lưng khụy gối.
Mắt đen ẩn giấu một tia mong chờ, lại một tia bi ai đến tận cùng, giống như thú nuôi đang dùng đôi mắt đen láy biểu đạt tâm tình, cầu xin, chủ nhân, xin người đừng vứt bỏ nó.
Đáng tiếc, nếu Dung Hạc thực sự là một con thú, thì Linh Vân nàng lại chẳng phải là một người chủ nhân nhân từ.
Một tay nâng cằm Dung Hạc, một tay vuốt ve gò má chàng.
Ánh mắt nàng không hề cố kị lướt lên lướt xuống, trắng trợn ngắm nhìn chàng...
Dung Hạc say đắm, lại có đôi chút lo sợ...
Đột nhiên, đôi môi đỏ mọng yêu kiều của nàng phun ra một câu, chỉ duy nhất một câu song nó đã thành công đem trái tim chàng đóng băng.
"Rõ ràng là cùng một gương mặt, cùng một phụ mẫu, thực lực làm sao lại cách biệt đến thế?"
Đoạn, nàng nhíu mày, ngón tay buông cằm nam nhân, tựa bạo quân tuyển chọn cung phi, chán chường: "Không giống, dù ngươi là đệ đệ chàng ấy, vẫn là không giống."
"Vân..." Dung Hạc mới ban nãy còn hèn mọn vứt bỏ tôn nghiêm hạ mình cầu xin, nay thái độ chợt khác thường, mắt nhen nhóm lửa giận, một tay tóm lấy bàn tay nhỏ xinh kia, chàng cao giọng chất vấn: "Nàng nói gì? Nàng coi ta là cái gì cơ?"
Đây chính là nghịch lân của Dung Hạc, từ nhỏ tới lớn, chàng ta luôn bị đặt lên bàn cân mà so sánh với Dung Hành, và đương nhiên, kẻ đáng thương bị cười nhạo nhất chính là chàng.
Chàng ta sao có thể chịu được, làm sao có thể chịu được việc ái nhân của mình coi mình là thế thân của đại huynh? Ác mộng giày vò chàng tới kiệt quệ thể xác, hao mòn tinh thần.
Nếu ác mộng này thực sự thành sự thật, có lẽ Dung Hạc sẽ điên mất...
Linh Vân ác liệt cười, hất tay nam phụ ra, lại tùy tiện phóng túng giơ chân đá chàng: "Dung nhị công tử, đáng ra ta nên hạ thủ với ngươi từ lâu.
Nhưng gương mặt này của ngươi, quá giống chàng ấy, lại khiến ta yêu đến chết đi sống lại."
"Nàng..." Một cú đá nhẹ thế, Dung Hạc còn túm cổ chân của nàng ngược lại, lực đạo đó, như hận không thể bóp gãy chân ai kia.
Song chàng lại cực lực kiềm nén hỏa khí, cật lực dỗ dành: "Nàng...Vân...Nàng giận dỗi ta cũng được.
Nhưng lí do này...lí do này...không phải quá...quá hoang đường rồi sao?"
Không...chàng không tin, thà chết cũng không muốn tin...
Người con gái đêm đó nằm trong ngực chàng, nỉ non tha thiết...
Nàng từng kêu chàng là châu báu...
Từng kêu chàng là trân quý...
Từng kêu chàng...là tình yêu...vĩnh cửu...
Nếu như...nếu như nàng...đúng là coi chàng làm thế thân của Dung Hành...Vậy từng câu từng chữ thổ lộ thâm tình khi đó, là nàng thật lòng nói chàng, hay xuyên qua chàng nói với Dung Hành đây?
Linh Vân hưởng thụ bản mặt thống khổ của chàng, không ngại chân đang bị túm, tàn nhẫn mỉm cười, cái nhìn đầy hứng khởi, tựa khán giả ngồi dưới đài xem con hát diễn kịch khổ tình: "Không hoang đường đâu, ngươi muốn biết Âu Mộc vì sao trước đây được ta thưởng thức nhất không?"
Dung Hạc biết...
Tại vì Âu Mộc năm đó, là chàng mô phỏng theo năm phần phong thái của đại huynh để dụ dỗ nàng.
Tuyệt vọng, điên cuồng, bi thương, cầu xin.
Đến cùng, chàng, Dung Hạc, vẫn là kẻ bị thế giới ruồng bỏ...
Bỗng thả lỏng lực đạo trên tay, chàng không còn tha thiết gì với chuyện đi tìm kiếm đáp án nữa.
Tại vì chàng cũng mơ hồ nhận ra hết thảy...
Chàng vốn không còn cần gì hết, không còn muốn tỏa sáng, không còn muốn ca ngợi, không muốn tất cả những niềm vui phù phiếm đó...Tại vì nàng, Vân, đã từng là ánh trăng sáng của chàng, ánh trăng sáng chiếu rọi cuộc đời chàng, chiếu rọi tâm hồn chàng, người con gái duy nhất tỏa sáng chỉ thuộc về chàng...
Thế nhưng...hóa ra tất cả...đều là giả dối...
Vân, ta sụp đổ...
Nàng đem toàn bộ tình cảm từ trước tới nay ta dành cho nàng mà chơi đùa...
Những câu thổ lộ thâm tình xưa kia đã hại chàng yêu nàng đến không lối thoát, và giờ nó cũng là thứ vũ khí, một thứ vũ khí tựa lưỡi kiếm sắc bén lợi hại bị nung nóng bởi ngọn lửa của vầng thái dương, đâm một hồi.
thất điên bát đảo, hại cho chàng một thân một hồn, máu tươi đầm đìa, nát vụn hoang tàn.
Ánh mắt dần dần mất đi bóng tối...
Tín ngưỡng tình yêu trong lòng Dung Hạc biến chất rồi...
Nàng lừa dối chàng, chàng không tức...
Nàng đâm bị thương chàng, chàng lại còn ngu xuẩn tìm cách đi dỗ nàng vui, dù có bị khinh nhục coi rẻ không bằng một con cẩu, chàng vẫn là muốn nàng vui vẻ mà tha thứ cho mình...
Vân, là nàng ác độc trước...
Là nàng dồn ép ta..
Là nàng...Toàn bộ lỗi lầm, sai trái đều tại nàng!!!
Vuốt ve cổ chân nữ nhân trong lòng bàn tay, Dung Hạc tối tăm nghĩ, toàn bộ, toàn bộ yêu thương chân thành trong mắt tiêu tan sạch....
Dung Hạc nghiêng đầu, ánh mắt hướng tới mỹ nhân đang nằm ườn èo trên tràng kỉ nọ, khóe miệng khẽ nâng.
Chỉ là nụ cười trên mặt còn chưa kịp thành, trái tim chàng ta như bị đông cứng lại khi vô tình nhìn thấy từ trong đôi mắt đẹp của nàng, một tia si mê hiện lên lại pha lẫn với đôi chút phức tạp không hiểu...
Nàng nhìn chàng với ánh mắt si mê ư? Với kẻ mà nàng đối đãi như thứ đồ bỏ đi?
Không đâu...
Dung Hạc không nhìn Linh Vân nữa, nhẹ nhàng cúi đầu, vài sợi tóc mai lớt phớt bên gò má tuấn tú...Không như những thanh âm êm đềm mà tay chàng gảy ra, linh hồn chàng lúc này trĩu nặng hơn bao giờ hết.
Chàng hồi tưởng...
Năm xưa, mỗi khi Âu Mộc chơi nhạc cụ, Linh Vân sẽ ngồi bên cạnh nghịch quạt chiến, ánh mắt thưởng thức ngắm nhìn, nếu không thì sẽ là dáng vẻ nhắm mắt ngồi thiền lắng nghe thực xinh đẹp...
Về sau ở bên chàng, nàng mắt mù hay giả vờ, chàng không rõ ràng cụ thể, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn chàng với ánh mắt này...
Dung Hạc hiểu ánh mắt đó...
Tại vì chàng, luôn dùng một ánh mắt như vậy để nhìn nàng, nhìn Vân của chàng..Một cái nhìn đong đầy tình yêu...Một cái nhìn ngập tràn cố chấp...
Vân...
Dung Hạc rùng mình, trái tim vốn đã không còn hình thù do bị thương tổn quá nhiều nay bỗng nhảy lên một cái.
Nàng đang nhìn ai?
Nàng...thông qua chàng...đang nhìn ai? Tình yêu trong đáy mắt nàng...rốt cuộc là dành cho ai?
Chợt, tâm trí Dung Hạc nhớ về bao cơn ác mộng hằng đêm từng quấn lấy chàng...
Trong mơ, Vân cùng đại huynh...
Phụt!
Dây đàn bị đứt rồi, một cách đột ngột...Thậm chí còn lưu lại một vết xước trên ngón tay thô ráp của người đàn ông.
Nàng thiếu nữ như bừng tỉnh khỏi những giai điệu du dương, hồi thần, không vui nhíu mày.
"Ta xin lỗi!" Dung Hạc không màng tới vết thương trên ngón tay, nàng nhíu mày, dù chỉ là nhíu một cách nhẹ nhàng cũng đủ để khiến chàng lo sợ được mất: "Là ta bất cẩn..."
"Thôi thôi." Linh Vân mất kiên nhẫn nhắm mắt vuốt trán: "Không đàn nữa.
Ngươi lại đây."
Nàng nói vậy, chàng thấp thỏm bước tới gần.
"Quỳ xuống, quỳ hai chân." Nàng lại còn kéo kéo vạt áo chàng.
Dung Hạc nương theo động tác của người con gái ấy, khẽ còng lưng khụy gối.
Mắt đen ẩn giấu một tia mong chờ, lại một tia bi ai đến tận cùng, giống như thú nuôi đang dùng đôi mắt đen láy biểu đạt tâm tình, cầu xin, chủ nhân, xin người đừng vứt bỏ nó.
Đáng tiếc, nếu Dung Hạc thực sự là một con thú, thì Linh Vân nàng lại chẳng phải là một người chủ nhân nhân từ.
Một tay nâng cằm Dung Hạc, một tay vuốt ve gò má chàng.
Ánh mắt nàng không hề cố kị lướt lên lướt xuống, trắng trợn ngắm nhìn chàng...
Dung Hạc say đắm, lại có đôi chút lo sợ...
Đột nhiên, đôi môi đỏ mọng yêu kiều của nàng phun ra một câu, chỉ duy nhất một câu song nó đã thành công đem trái tim chàng đóng băng.
"Rõ ràng là cùng một gương mặt, cùng một phụ mẫu, thực lực làm sao lại cách biệt đến thế?"
Đoạn, nàng nhíu mày, ngón tay buông cằm nam nhân, tựa bạo quân tuyển chọn cung phi, chán chường: "Không giống, dù ngươi là đệ đệ chàng ấy, vẫn là không giống."
"Vân..." Dung Hạc mới ban nãy còn hèn mọn vứt bỏ tôn nghiêm hạ mình cầu xin, nay thái độ chợt khác thường, mắt nhen nhóm lửa giận, một tay tóm lấy bàn tay nhỏ xinh kia, chàng cao giọng chất vấn: "Nàng nói gì? Nàng coi ta là cái gì cơ?"
Đây chính là nghịch lân của Dung Hạc, từ nhỏ tới lớn, chàng ta luôn bị đặt lên bàn cân mà so sánh với Dung Hành, và đương nhiên, kẻ đáng thương bị cười nhạo nhất chính là chàng.
Chàng ta sao có thể chịu được, làm sao có thể chịu được việc ái nhân của mình coi mình là thế thân của đại huynh? Ác mộng giày vò chàng tới kiệt quệ thể xác, hao mòn tinh thần.
Nếu ác mộng này thực sự thành sự thật, có lẽ Dung Hạc sẽ điên mất...
Linh Vân ác liệt cười, hất tay nam phụ ra, lại tùy tiện phóng túng giơ chân đá chàng: "Dung nhị công tử, đáng ra ta nên hạ thủ với ngươi từ lâu.
Nhưng gương mặt này của ngươi, quá giống chàng ấy, lại khiến ta yêu đến chết đi sống lại."
"Nàng..." Một cú đá nhẹ thế, Dung Hạc còn túm cổ chân của nàng ngược lại, lực đạo đó, như hận không thể bóp gãy chân ai kia.
Song chàng lại cực lực kiềm nén hỏa khí, cật lực dỗ dành: "Nàng...Vân...Nàng giận dỗi ta cũng được.
Nhưng lí do này...lí do này...không phải quá...quá hoang đường rồi sao?"
Không...chàng không tin, thà chết cũng không muốn tin...
Người con gái đêm đó nằm trong ngực chàng, nỉ non tha thiết...
Nàng từng kêu chàng là châu báu...
Từng kêu chàng là trân quý...
Từng kêu chàng...là tình yêu...vĩnh cửu...
Nếu như...nếu như nàng...đúng là coi chàng làm thế thân của Dung Hành...Vậy từng câu từng chữ thổ lộ thâm tình khi đó, là nàng thật lòng nói chàng, hay xuyên qua chàng nói với Dung Hành đây?
Linh Vân hưởng thụ bản mặt thống khổ của chàng, không ngại chân đang bị túm, tàn nhẫn mỉm cười, cái nhìn đầy hứng khởi, tựa khán giả ngồi dưới đài xem con hát diễn kịch khổ tình: "Không hoang đường đâu, ngươi muốn biết Âu Mộc vì sao trước đây được ta thưởng thức nhất không?"
Dung Hạc biết...
Tại vì Âu Mộc năm đó, là chàng mô phỏng theo năm phần phong thái của đại huynh để dụ dỗ nàng.
Tuyệt vọng, điên cuồng, bi thương, cầu xin.
Đến cùng, chàng, Dung Hạc, vẫn là kẻ bị thế giới ruồng bỏ...
Bỗng thả lỏng lực đạo trên tay, chàng không còn tha thiết gì với chuyện đi tìm kiếm đáp án nữa.
Tại vì chàng cũng mơ hồ nhận ra hết thảy...
Chàng vốn không còn cần gì hết, không còn muốn tỏa sáng, không còn muốn ca ngợi, không muốn tất cả những niềm vui phù phiếm đó...Tại vì nàng, Vân, đã từng là ánh trăng sáng của chàng, ánh trăng sáng chiếu rọi cuộc đời chàng, chiếu rọi tâm hồn chàng, người con gái duy nhất tỏa sáng chỉ thuộc về chàng...
Thế nhưng...hóa ra tất cả...đều là giả dối...
Vân, ta sụp đổ...
Nàng đem toàn bộ tình cảm từ trước tới nay ta dành cho nàng mà chơi đùa...
Những câu thổ lộ thâm tình xưa kia đã hại chàng yêu nàng đến không lối thoát, và giờ nó cũng là thứ vũ khí, một thứ vũ khí tựa lưỡi kiếm sắc bén lợi hại bị nung nóng bởi ngọn lửa của vầng thái dương, đâm một hồi.
thất điên bát đảo, hại cho chàng một thân một hồn, máu tươi đầm đìa, nát vụn hoang tàn.
Ánh mắt dần dần mất đi bóng tối...
Tín ngưỡng tình yêu trong lòng Dung Hạc biến chất rồi...
Nàng lừa dối chàng, chàng không tức...
Nàng đâm bị thương chàng, chàng lại còn ngu xuẩn tìm cách đi dỗ nàng vui, dù có bị khinh nhục coi rẻ không bằng một con cẩu, chàng vẫn là muốn nàng vui vẻ mà tha thứ cho mình...
Vân, là nàng ác độc trước...
Là nàng dồn ép ta..
Là nàng...Toàn bộ lỗi lầm, sai trái đều tại nàng!!!
Vuốt ve cổ chân nữ nhân trong lòng bàn tay, Dung Hạc tối tăm nghĩ, toàn bộ, toàn bộ yêu thương chân thành trong mắt tiêu tan sạch....