Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: 62: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 27
Hơn tuần sau, Linh Vân quay về tổng bộ mới của Ma giáo ở Vô Thành.
Tổng bộ cũ đã bị lộ ra tung tích, Giáo chủ đại nhân là kẻ khôn lỏi, chưa kịp để cho đám chính phái xách kiếm kéo tới đã vội cao chạy xa bay.
Giáo chủ rất tức giận, chính là thập phần tức giận, tức thuộc hạ yếu đuối, tức bọn chính phái luôn đối lập với mình, tức trời tức đất, tức cả thiên hạ.
Tâm tình của vai ác khi thua dưới tay vai chính chưa bao giờ tốt cả.
Mấy ngày nay, áp lực nặng nề bao trùm lên khắp tổng bộ.
Đại Ni vì bảo hộ Thánh nữ khiến thân mình bị thương, Thánh nữ vì sự ngu trung của thuộc hạ, đã quỳ dập đầu cầu xin sự ân xá từ Giáo chủ.
May thay, Đại Ni không bị giết, Linh Vân cùng Vu hộ pháp là hai trong những chủ bài của vai ác, lão nuối tiếc đương nhiên sẽ không nỡ giết.
Thế nhưng...toàn bộ thuộc hạ còn được trở về đều bị tàn nhẫn đánh chết rồi quăng xác đi phơi.
Tác phong làm việc của vai ác từ trước tới nay vẫn luôn tàn độc.
Linh Vân, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Nàng liền tù tì bị Giáo chủ vai ác giao phó mấy cái nhiệm vụ khó muốn hộc máu.
Bận đến tối tăm mặt mày, trước mắt đâu ra cơ hội chạy đến chỗ nam phụ để lắc lư.
Ôi, nhân sinh thật mệt mỏi! Kế Hậu nương nương chán chường thở dài, vai ác phản diện cũng có quang hoàn của vai ác phản diện, nàng tính kế không nổi.
...
"Sao con có thể kém cỏi như vậy, Tiểu Hạc?"
"Nhìn huynh của con mà học hỏi kìa!"
"Rõ ràng là huynh đệ song sinh, tại sao nó lại ngu ngốc như vậy?"
"Trời ạ, ha ha, ngoại trừ cái túi da giống nhau, thằng bé này chẳng tài giỏi chỗ nào cả."
Dung Hạc nhỏ bé ngồi sụp trên nền đất, khung cảnh bốn phía tối đen.
Nó cúi đầu, nhìn hai bàn tay bé xíu của mình.
Một đám người trước mặt vẫn không ngừng buông từng lời lẽ cay nghiệt.
Ánh mắt dao găm như muốn đâm thủng người đứa bé, lời lẽ độc địa tựa ác ma.
...
Chuyển cảnh.
Hoa viên ngào ngạt hương hoa, cỏ cây xanh mát.
Dung Hạc hứng chí cầm thanh kiếm, vui mừng chạy đến chỗ một người nam nhân, hí hửng: "Phụ thân, con đã có thể..."
Nó hoàn thiện bộ kiếm pháp kia rồi!
Phụ thân sẽ tự hào về nó chứ?
Lời lẽ còn chưa kịp nói hết, người phụ thân cao quý ấy của nó đã quay lưng, bế lên một đứa bé khác, dung mạo hệt nó.
Ông ta dịu dàng cười, vỗ về đứa con trong vòng tay.
"Tiểu Hành của ta giỏi quá! Đây nhất định sẽ là vầng thái dương mới của Dung tộc, con chính là niềm tự hào của gia đình ta!"
Sự dịu dàng ấy, Dung Hạc chưa bao giờ được trông thấy ở người phụ thân luôn luôn nghiêm khắc nọ của mình.
Nó không vồ vập lao đến nữa, bước chân ngập ngừng lùi về phía sau...
Đó là một sự tự ti không nên có ở một đứa trẻ.
...
Khung cảnh lại một lần, một lần, rồi một lần xoay chuyển.
Dung Hạc như thể đang chứng kiến một vở kịch cuộc đời quay chậm.
Mà trong vở kịch ấy, chàng, nhân vật chính, thảm thương đến không nỡ nhìn.
Ha, phải rồi, cuộc đời chàng cũng như này mà nhỉ?
Vở kịch này toàn những kí ức buồn.
Thế nhưng không hiểu sao, chàng không còn đau khổ nữa...Lời lẽ châm biếm, khinh thường, sự hắt hủi, chán ghét của bao nhiêu kẻ xung quanh, chàng đã không còn đau khổ nữa, hình như linh hồn chàng đã không thể đau khổ thêm nữa rồi.
Nó tê liệt cảm xúc tự khi nào?
Đoạn kịch về tuổi thiếu niên chông gai đầy rẫy máu tươi chém giết đi qua, leo cao giẫm thấp, thủ đoạn tàn độc, Dung Hạc xem nó như thể người ngoài cuộc đang xem vở kịch của cuộc đời người khác.
Ánh mắt chẳng mảy may dao động một xíu cảm xúc nào.
Thế nhưng, sau khi trải dài cả quyển vở kịch, phân cảnh cuối lại khiến sự hờ hững dưới tận đáy lòng chàng biến thành sóng gió.
"Đệ thật là...Ta cảm thấy hổ thẹn khi có một người đệ như vậy đấy." Dung Hành lững thững bước chân đi tới gần, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị, giọng điệu tràn đầy bất mãn cùng chán chường: "Tại sao đệ mãi không thể theo kịp ta? Cho dù đệ đã dày công khổ luyện cũng không thể giống ta? Đệ thấp kém đến đáng buồn đó, Dung Hạc! Tốt nhất đệ đừng luyện tập nữa mà hãy chui vào một góc xó xỉnh nào đó gặm nhấm sự vô dụng của mình mà chờ chết đi."
Nói đến câu cuối, giọng điệu Dung Hành nâng cao, đáy mắt không che giấu cảm xúc khinh nhờn.
Ồ, Dung Hạc cảm thấy khá mới lạ, tại vì đại huynh chưa bao giờ dùng biểu cảm này trò chuyện với chàng ta.
Song, , chàng ta còn chưa kịp cất lời đáp trả, từ sau lưng Dung Hành, hình bóng một người con gái quen thuộc ló ra.
Nàng mềm mại tựa chim non nép vào lòng ngực đại huynh, ánh mắt linh động y sao sáng: "A Hành, chàng đừng có tốn lời với tên ngốc này, bẩn miệng lắm!"
"Vân..." Không phải! Người đứng cạnh đại huynh lúc này đáng ra phải là Sở Y Nhân, chứ không phải là Vân yêu dấu của chàng!!!
"Gì vậy!" Hai tay vòng qua bắp tay rắn chắc của Dung Hành, Linh Vân bĩu môi liếc Dung Hạc: "Ai cho ngươi tùy tiện gọi khuê danh của ta? Vân chỉ cho A Hành gọi thôi, ta là tẩu tử của ngươi đấy!"
Tẩu tử? Không đâu...
Dung Hạc khó khăn thở dốc một hơi, mọi chuyện trước mắt sao mà quá hoang đường...
"Chúng ta đã bái đường thành thân...Chúng ta là phu thê mà...Nàng quên nàng hay gọi ta là Hạc sao?" Chàng ta cố giải thích, chỉ mong người con gái trước mặt nhớ ra mọi sự mà lao vào vòng tay chàng...Dung Hạc không hề nhớ tới sự xấu xa của Linh Vân, chàng đem toàn bộ kí ức tốt đẹp nhất về nàng cất giữ trong tim.
Dung Hành một tay ôm eo Linh Vân, vẻ mặt tràn đầy chiếm hữu với dịu dàng.
Biểu cảm đó rất giống đệ đệ y.
Tàn nhẫn nhếch môi, ánh mắt nàng không giấu nổi sự mất kiên nhẫn: "Gì vậy? Dung Hành, người ta yêu thật sự là A Hành.
Ngươi có gì để so sánh với chàng ấy? Đừng quên bản thân ngươi chỉ là thế thân của chàng."
Ngươi có gì để so sánh với chàng ấy...
Bản thân ngươi chỉ là thế thân của chàng...
Chỉ hai câu này thôi, trực tiếp đem linh hồn Dung Hạc giày xéo đến độ muốn vỡ tan...
Chàng không chấp quá khứ...Chỉ chấp thực tại trước mắt với nàng thê tử này...Nhưng hoá ra chàng vẫn là kẻ sống dưới cái bóng của đại huynh thôi sao?.
Tổng bộ cũ đã bị lộ ra tung tích, Giáo chủ đại nhân là kẻ khôn lỏi, chưa kịp để cho đám chính phái xách kiếm kéo tới đã vội cao chạy xa bay.
Giáo chủ rất tức giận, chính là thập phần tức giận, tức thuộc hạ yếu đuối, tức bọn chính phái luôn đối lập với mình, tức trời tức đất, tức cả thiên hạ.
Tâm tình của vai ác khi thua dưới tay vai chính chưa bao giờ tốt cả.
Mấy ngày nay, áp lực nặng nề bao trùm lên khắp tổng bộ.
Đại Ni vì bảo hộ Thánh nữ khiến thân mình bị thương, Thánh nữ vì sự ngu trung của thuộc hạ, đã quỳ dập đầu cầu xin sự ân xá từ Giáo chủ.
May thay, Đại Ni không bị giết, Linh Vân cùng Vu hộ pháp là hai trong những chủ bài của vai ác, lão nuối tiếc đương nhiên sẽ không nỡ giết.
Thế nhưng...toàn bộ thuộc hạ còn được trở về đều bị tàn nhẫn đánh chết rồi quăng xác đi phơi.
Tác phong làm việc của vai ác từ trước tới nay vẫn luôn tàn độc.
Linh Vân, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Nàng liền tù tì bị Giáo chủ vai ác giao phó mấy cái nhiệm vụ khó muốn hộc máu.
Bận đến tối tăm mặt mày, trước mắt đâu ra cơ hội chạy đến chỗ nam phụ để lắc lư.
Ôi, nhân sinh thật mệt mỏi! Kế Hậu nương nương chán chường thở dài, vai ác phản diện cũng có quang hoàn của vai ác phản diện, nàng tính kế không nổi.
...
"Sao con có thể kém cỏi như vậy, Tiểu Hạc?"
"Nhìn huynh của con mà học hỏi kìa!"
"Rõ ràng là huynh đệ song sinh, tại sao nó lại ngu ngốc như vậy?"
"Trời ạ, ha ha, ngoại trừ cái túi da giống nhau, thằng bé này chẳng tài giỏi chỗ nào cả."
Dung Hạc nhỏ bé ngồi sụp trên nền đất, khung cảnh bốn phía tối đen.
Nó cúi đầu, nhìn hai bàn tay bé xíu của mình.
Một đám người trước mặt vẫn không ngừng buông từng lời lẽ cay nghiệt.
Ánh mắt dao găm như muốn đâm thủng người đứa bé, lời lẽ độc địa tựa ác ma.
...
Chuyển cảnh.
Hoa viên ngào ngạt hương hoa, cỏ cây xanh mát.
Dung Hạc hứng chí cầm thanh kiếm, vui mừng chạy đến chỗ một người nam nhân, hí hửng: "Phụ thân, con đã có thể..."
Nó hoàn thiện bộ kiếm pháp kia rồi!
Phụ thân sẽ tự hào về nó chứ?
Lời lẽ còn chưa kịp nói hết, người phụ thân cao quý ấy của nó đã quay lưng, bế lên một đứa bé khác, dung mạo hệt nó.
Ông ta dịu dàng cười, vỗ về đứa con trong vòng tay.
"Tiểu Hành của ta giỏi quá! Đây nhất định sẽ là vầng thái dương mới của Dung tộc, con chính là niềm tự hào của gia đình ta!"
Sự dịu dàng ấy, Dung Hạc chưa bao giờ được trông thấy ở người phụ thân luôn luôn nghiêm khắc nọ của mình.
Nó không vồ vập lao đến nữa, bước chân ngập ngừng lùi về phía sau...
Đó là một sự tự ti không nên có ở một đứa trẻ.
...
Khung cảnh lại một lần, một lần, rồi một lần xoay chuyển.
Dung Hạc như thể đang chứng kiến một vở kịch cuộc đời quay chậm.
Mà trong vở kịch ấy, chàng, nhân vật chính, thảm thương đến không nỡ nhìn.
Ha, phải rồi, cuộc đời chàng cũng như này mà nhỉ?
Vở kịch này toàn những kí ức buồn.
Thế nhưng không hiểu sao, chàng không còn đau khổ nữa...Lời lẽ châm biếm, khinh thường, sự hắt hủi, chán ghét của bao nhiêu kẻ xung quanh, chàng đã không còn đau khổ nữa, hình như linh hồn chàng đã không thể đau khổ thêm nữa rồi.
Nó tê liệt cảm xúc tự khi nào?
Đoạn kịch về tuổi thiếu niên chông gai đầy rẫy máu tươi chém giết đi qua, leo cao giẫm thấp, thủ đoạn tàn độc, Dung Hạc xem nó như thể người ngoài cuộc đang xem vở kịch của cuộc đời người khác.
Ánh mắt chẳng mảy may dao động một xíu cảm xúc nào.
Thế nhưng, sau khi trải dài cả quyển vở kịch, phân cảnh cuối lại khiến sự hờ hững dưới tận đáy lòng chàng biến thành sóng gió.
"Đệ thật là...Ta cảm thấy hổ thẹn khi có một người đệ như vậy đấy." Dung Hành lững thững bước chân đi tới gần, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị, giọng điệu tràn đầy bất mãn cùng chán chường: "Tại sao đệ mãi không thể theo kịp ta? Cho dù đệ đã dày công khổ luyện cũng không thể giống ta? Đệ thấp kém đến đáng buồn đó, Dung Hạc! Tốt nhất đệ đừng luyện tập nữa mà hãy chui vào một góc xó xỉnh nào đó gặm nhấm sự vô dụng của mình mà chờ chết đi."
Nói đến câu cuối, giọng điệu Dung Hành nâng cao, đáy mắt không che giấu cảm xúc khinh nhờn.
Ồ, Dung Hạc cảm thấy khá mới lạ, tại vì đại huynh chưa bao giờ dùng biểu cảm này trò chuyện với chàng ta.
Song, , chàng ta còn chưa kịp cất lời đáp trả, từ sau lưng Dung Hành, hình bóng một người con gái quen thuộc ló ra.
Nàng mềm mại tựa chim non nép vào lòng ngực đại huynh, ánh mắt linh động y sao sáng: "A Hành, chàng đừng có tốn lời với tên ngốc này, bẩn miệng lắm!"
"Vân..." Không phải! Người đứng cạnh đại huynh lúc này đáng ra phải là Sở Y Nhân, chứ không phải là Vân yêu dấu của chàng!!!
"Gì vậy!" Hai tay vòng qua bắp tay rắn chắc của Dung Hành, Linh Vân bĩu môi liếc Dung Hạc: "Ai cho ngươi tùy tiện gọi khuê danh của ta? Vân chỉ cho A Hành gọi thôi, ta là tẩu tử của ngươi đấy!"
Tẩu tử? Không đâu...
Dung Hạc khó khăn thở dốc một hơi, mọi chuyện trước mắt sao mà quá hoang đường...
"Chúng ta đã bái đường thành thân...Chúng ta là phu thê mà...Nàng quên nàng hay gọi ta là Hạc sao?" Chàng ta cố giải thích, chỉ mong người con gái trước mặt nhớ ra mọi sự mà lao vào vòng tay chàng...Dung Hạc không hề nhớ tới sự xấu xa của Linh Vân, chàng đem toàn bộ kí ức tốt đẹp nhất về nàng cất giữ trong tim.
Dung Hành một tay ôm eo Linh Vân, vẻ mặt tràn đầy chiếm hữu với dịu dàng.
Biểu cảm đó rất giống đệ đệ y.
Tàn nhẫn nhếch môi, ánh mắt nàng không giấu nổi sự mất kiên nhẫn: "Gì vậy? Dung Hành, người ta yêu thật sự là A Hành.
Ngươi có gì để so sánh với chàng ấy? Đừng quên bản thân ngươi chỉ là thế thân của chàng."
Ngươi có gì để so sánh với chàng ấy...
Bản thân ngươi chỉ là thế thân của chàng...
Chỉ hai câu này thôi, trực tiếp đem linh hồn Dung Hạc giày xéo đến độ muốn vỡ tan...
Chàng không chấp quá khứ...Chỉ chấp thực tại trước mắt với nàng thê tử này...Nhưng hoá ra chàng vẫn là kẻ sống dưới cái bóng của đại huynh thôi sao?.