Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: 26: Chân Tình Không Thắng Nổi Thời Gian 26
Đại học T nằm cách khá xa bệnh viện, dù giờ là ban trưa đường phố vắng vẻ thì Diệp Ngôn lái xe ô tô cũng mất tầm hơn nửa tiếng mới có thể quay về bệnh viện được.
Bao Ký, một cửa hàng ăn bình dân, nhưng anh biết, hồi Đại học, Linh Vân rất rất ư là thích ăn sáng ở đây.
Thi thoảng còn tinh nghịch lén kéo anh tới quán đó ngồi ăn.
Hồi tưởng chuyện quá khứ, Diệp Ngôn không khỏi nhoẻn miệng cười.
Xách cặp lồng đựng cháo rảo bước trên hành lang bệnh viện, đứng trước cửa phòng Linh Vân, trong phòng truyền ra tiếng cười đùa.
Diệp Ngôn lông mày khẽ nhíu, là ai đến thăm Vân của anh sao?
Song khi tay mở cánh cửa phòng bệnh ra, mắt trông thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông vest trắng trong phòng, hai mắt Diệp Ngôn trợn to, tay nắm đấm cửa gia tăng lực đạo, như thể hận không đem tay đấm bóp vụn.
Gian phu...Là tên gian phu kia!
Cư nhiên...hắn cư nhiên còn có mặt mũi tới đây ư?
Diệp Ngôn tức giận đến độ muốn rách mí mắt.
Nhưng còn chưa kịp biến thân mãnh thú bạo nộ thét gầm phun lửa giận, người đàn ông trong phòng đột ngột quay đầu, nhìn thấy anh mỉm cười, giọng nữ trầm thốt ra: "Cậu Diệp quay lại rồi kìa!"
"..." Diệp Ngôn trực tiếp héo.
Sự tức giận không còn, thay vào đó là khó tin nổi.
Người đàn ông đó thấy vẻ mặt trợn mắt hoài nghi của anh, khó nhịn nhăn mày.
"Cậu Diệp, bao năm không gặp, cậu quên tôi rồi hả?"
"Cô...Cậu..." Diệp Ngôn có điểm bối rối, người này bề ngoài là nam nhi hán tử sức dài vai rộng, âm điệu thanh giọng lại kha khá giống nữ nhân.
Anh đứng sững ở cửa, quên luôn cả việc bùng phát hoả giận.
Linh Vân ngáp một tiếng, mở miệng: "Ngôn quên rồi ư? Cậu ấy là bạn học Lâm chơi với chúng ta hồi Đại học đó!"
"Bạn học Lâm?" Diệp Ngôn nhỏ giọng lầm bầm, lục lọi một đống ký ức trong đầu.
Lục mãi lục mãi, lại chẳng nhớ ra là ai...
Linh Vân mỉm cười: "Là bạn học Lâm đó.
Bạn học Lâm khoa kinh tế đó."
"A..." Diệp Ngôn bừng tỉnh, trong đầu hiện lên hình ảnh cũ năm xưa.
Cái kia, bạn học Lâm đó không phải là nữ sao?
Mặc kệ cho anh tự đứng bổ não, Linh Vân tiếp lời: "Cậu ấy là khách hàng em đi gặp hôm trước."
Đủ xấu hổ chưa nam phụ thân ái của tôi?
Không phải anh vẫn luôn canh cánh trong lòng về gian phu của tôi sao? Tôi liền cho anh có cơ hội tận mắt chứng kiến dung nhan của gian phu nha.
Bạn học Lâm ngại ngùng gãi cằm: "Có lẽ nhìn tôi khác xưa quá nên mấy cậu không nhận ra."
"Xác thực tôi đã không nhận ra." Linh Vân tủm tỉm cười, vỗ vỗ lấy cạnh giường, gọi Diệp Ngôn, mặc cho sắc mặt anh lúc này trắng như ma: "Ngôn, anh vào đây ngồi đi."
"À...Ừ."
"Cậu Diệp về rồi thì để bữa khác tôi đến thăm cậu nhé, Linh Vân." Bạn học Lâm cười đến ưu nhã, chào tạm biệt rồi bước ra khỏi cửa.
Bạn học Lâm đi rồi, trong phòng còn lại mỗi hai người.
Diệp Ngôn liếc mắt qua một hộp cháo khác trên bàn, rụt rè hỏi: "Đây là..."
"Là cháo bạn học Lâm mang đến đó.
Cậu ấy biết tin em sảy thai, cũng tận tâm quá rồi."
"Chuyện đó...anh xin lỗi." Diệp Ngôn cúi gằm mặt, nhỏ giọng.
Anh thực sự không dám mắt đối mắt cùng Linh Vân.
Sự áy náy ân hận trong ngực cuồn cuộn trào dâng, như hận không thể nhấn chìm hơi thở của anh.
Mà bản thân Diệp Ngôn cũng vô cùng...vô cùng...ăn năn...
Nỗi lòng đa nghi của anh, đã khiến cô hôm ấy kiên quyết nhảy từ tầng ba rời khỏi anh.
Tình yêu là sự tin tưởng, anh không nên vì lòng đa nghi chết dẫm của mình mà đập nát tình yêu Vân dành cho anh.
Trả giá quá đắt, liệu anh có thể quay về quá khứ quỳ lạy xin tha hay không?
Câu trả lời là không!
Vĩnh viễn là không...
"Anh tốt nhất đừng nhắc lại chuyện cũ." Linh Vân lành lạnh nheo mắt, tay đem nắp cặp lồng mở ra: "Điều đó chỉ càng khiến em ghét anh thêm thôi."
Anh dựa vào đâu, gây ra mọi chuyện, đối xử với tôi tàn nhẫn đến thế?
Xé nát hi vọng, xé nát tình yêu tôi trao cho anh? Và rồi giờ anh chỉ việc cúi đầu xin lỗi là mọi chuyện được bỏ qua, được xí xoá?
"Em..." Đáy mắt cô ngập tràn oán hận, Diệp Ngôn hiểu.
Kể từ sau khi nhìn thấy xác đứa con đoản mệnh của bọn họ, cô liền chuyển biến thái độ.
Anh lúng túng đổi chủ đề, đưa thìa cho cô: "Anh đi mua cháo rồi đây.
Em..."
"Không ăn." Linh Vân thẳng thừng đánh gãy lời nói của nam phụ, đẩy lại phần cháo cho anh, nhướn mày châm biếm: "Gì đây? Diệp Ngôn! Anh biết em không ăn được hành nên cố tình cho hành vào để khiến em kinh tởm phải không?"
Diệp Ngôn khúm núm lại gần: "Không...Hay để anh bỏ hành ra cho em?"
"Bỏ thì sao chứ? Cháo cũng có vị hành rồi, bỏ ra thì nó sẽ khôi phục hương vị cũ sao?"
"Anh...Anh..." Có lẽ Diệp Ngôn chưa bao giờ nếm trải cảm giác phải nhìn sắc mặt của người khác mà ăn nói như thế này.
Vẻ mặt Vân mỗi khi nhìn anh như thể nhìn thấy rác rưởi ấy, không còn ái mộ yêu thương năm xưa, sự cay nghiệt qua từng hành vi của cô, làm cho trái tim anh đau đến chết lặng...
"Hay để anh đi mua lại?"
"Không cần.
Em sẽ ăn tạm tô cháo bạn học Lâm mua.
Anh ra chỗ ngồi chỗ khác ăn cháo này đi.
Em không muốn thấy anh."
"Anh đi, anh đi." Diệp Ngôn chẳng biết làm sao, đành ngậm ngùi ngồi ở một cái ghế trong góc, cách xa Linh Vân nhất có thể.
Cháo hành trong tay vẫn còn bốc hơi nóng.
Diệp Ngôn đem thìa cháo nhét vào miệng, mặc dầu hơi nóng phỏng lưỡi, nhưng anh vẫn thản nhiên nuốt cháo vào cổ họng.
Anh mua nó về, mong là Vân thích, không ngờ cô lại ghét hành.
Diệp Ngôn tủi thân, thầm ghi nhớ, về sau, bất luận là món ăn nào, tuyệt đối không được cho hành.
"Nương nương, ta nhớ ngươi ăn được hành." Ba Bá vạch trần bộ mặt xấu của Kế Hậu.
Coi bộ dạng Diệp Ngôn tựa oán phụ khuê phòng bị phu quân ruồng bỏ, không thể không nói, nó buồn cười muốn chết.
"Phàm là đồ hắn mang, bản cung đều chướng mắt." Đánh chén toàn bộ tô cháo thịt, Linh Vân no nê, tà tà liếm môi.
Ngon quá, thực sự cô đã rất đói đấy! Liếm môi xong xuôi, lại hỏi đùa Ba Bá: "Nam chính nữ chính bao giờ đến thăm bệnh chị dâu của chúng đấy? Lâu chưa gặp bé chim hoàng yến xinh xắn dễ thương kia, bản cung có chút nhớ cô ta rồi!".
Bao Ký, một cửa hàng ăn bình dân, nhưng anh biết, hồi Đại học, Linh Vân rất rất ư là thích ăn sáng ở đây.
Thi thoảng còn tinh nghịch lén kéo anh tới quán đó ngồi ăn.
Hồi tưởng chuyện quá khứ, Diệp Ngôn không khỏi nhoẻn miệng cười.
Xách cặp lồng đựng cháo rảo bước trên hành lang bệnh viện, đứng trước cửa phòng Linh Vân, trong phòng truyền ra tiếng cười đùa.
Diệp Ngôn lông mày khẽ nhíu, là ai đến thăm Vân của anh sao?
Song khi tay mở cánh cửa phòng bệnh ra, mắt trông thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông vest trắng trong phòng, hai mắt Diệp Ngôn trợn to, tay nắm đấm cửa gia tăng lực đạo, như thể hận không đem tay đấm bóp vụn.
Gian phu...Là tên gian phu kia!
Cư nhiên...hắn cư nhiên còn có mặt mũi tới đây ư?
Diệp Ngôn tức giận đến độ muốn rách mí mắt.
Nhưng còn chưa kịp biến thân mãnh thú bạo nộ thét gầm phun lửa giận, người đàn ông trong phòng đột ngột quay đầu, nhìn thấy anh mỉm cười, giọng nữ trầm thốt ra: "Cậu Diệp quay lại rồi kìa!"
"..." Diệp Ngôn trực tiếp héo.
Sự tức giận không còn, thay vào đó là khó tin nổi.
Người đàn ông đó thấy vẻ mặt trợn mắt hoài nghi của anh, khó nhịn nhăn mày.
"Cậu Diệp, bao năm không gặp, cậu quên tôi rồi hả?"
"Cô...Cậu..." Diệp Ngôn có điểm bối rối, người này bề ngoài là nam nhi hán tử sức dài vai rộng, âm điệu thanh giọng lại kha khá giống nữ nhân.
Anh đứng sững ở cửa, quên luôn cả việc bùng phát hoả giận.
Linh Vân ngáp một tiếng, mở miệng: "Ngôn quên rồi ư? Cậu ấy là bạn học Lâm chơi với chúng ta hồi Đại học đó!"
"Bạn học Lâm?" Diệp Ngôn nhỏ giọng lầm bầm, lục lọi một đống ký ức trong đầu.
Lục mãi lục mãi, lại chẳng nhớ ra là ai...
Linh Vân mỉm cười: "Là bạn học Lâm đó.
Bạn học Lâm khoa kinh tế đó."
"A..." Diệp Ngôn bừng tỉnh, trong đầu hiện lên hình ảnh cũ năm xưa.
Cái kia, bạn học Lâm đó không phải là nữ sao?
Mặc kệ cho anh tự đứng bổ não, Linh Vân tiếp lời: "Cậu ấy là khách hàng em đi gặp hôm trước."
Đủ xấu hổ chưa nam phụ thân ái của tôi?
Không phải anh vẫn luôn canh cánh trong lòng về gian phu của tôi sao? Tôi liền cho anh có cơ hội tận mắt chứng kiến dung nhan của gian phu nha.
Bạn học Lâm ngại ngùng gãi cằm: "Có lẽ nhìn tôi khác xưa quá nên mấy cậu không nhận ra."
"Xác thực tôi đã không nhận ra." Linh Vân tủm tỉm cười, vỗ vỗ lấy cạnh giường, gọi Diệp Ngôn, mặc cho sắc mặt anh lúc này trắng như ma: "Ngôn, anh vào đây ngồi đi."
"À...Ừ."
"Cậu Diệp về rồi thì để bữa khác tôi đến thăm cậu nhé, Linh Vân." Bạn học Lâm cười đến ưu nhã, chào tạm biệt rồi bước ra khỏi cửa.
Bạn học Lâm đi rồi, trong phòng còn lại mỗi hai người.
Diệp Ngôn liếc mắt qua một hộp cháo khác trên bàn, rụt rè hỏi: "Đây là..."
"Là cháo bạn học Lâm mang đến đó.
Cậu ấy biết tin em sảy thai, cũng tận tâm quá rồi."
"Chuyện đó...anh xin lỗi." Diệp Ngôn cúi gằm mặt, nhỏ giọng.
Anh thực sự không dám mắt đối mắt cùng Linh Vân.
Sự áy náy ân hận trong ngực cuồn cuộn trào dâng, như hận không thể nhấn chìm hơi thở của anh.
Mà bản thân Diệp Ngôn cũng vô cùng...vô cùng...ăn năn...
Nỗi lòng đa nghi của anh, đã khiến cô hôm ấy kiên quyết nhảy từ tầng ba rời khỏi anh.
Tình yêu là sự tin tưởng, anh không nên vì lòng đa nghi chết dẫm của mình mà đập nát tình yêu Vân dành cho anh.
Trả giá quá đắt, liệu anh có thể quay về quá khứ quỳ lạy xin tha hay không?
Câu trả lời là không!
Vĩnh viễn là không...
"Anh tốt nhất đừng nhắc lại chuyện cũ." Linh Vân lành lạnh nheo mắt, tay đem nắp cặp lồng mở ra: "Điều đó chỉ càng khiến em ghét anh thêm thôi."
Anh dựa vào đâu, gây ra mọi chuyện, đối xử với tôi tàn nhẫn đến thế?
Xé nát hi vọng, xé nát tình yêu tôi trao cho anh? Và rồi giờ anh chỉ việc cúi đầu xin lỗi là mọi chuyện được bỏ qua, được xí xoá?
"Em..." Đáy mắt cô ngập tràn oán hận, Diệp Ngôn hiểu.
Kể từ sau khi nhìn thấy xác đứa con đoản mệnh của bọn họ, cô liền chuyển biến thái độ.
Anh lúng túng đổi chủ đề, đưa thìa cho cô: "Anh đi mua cháo rồi đây.
Em..."
"Không ăn." Linh Vân thẳng thừng đánh gãy lời nói của nam phụ, đẩy lại phần cháo cho anh, nhướn mày châm biếm: "Gì đây? Diệp Ngôn! Anh biết em không ăn được hành nên cố tình cho hành vào để khiến em kinh tởm phải không?"
Diệp Ngôn khúm núm lại gần: "Không...Hay để anh bỏ hành ra cho em?"
"Bỏ thì sao chứ? Cháo cũng có vị hành rồi, bỏ ra thì nó sẽ khôi phục hương vị cũ sao?"
"Anh...Anh..." Có lẽ Diệp Ngôn chưa bao giờ nếm trải cảm giác phải nhìn sắc mặt của người khác mà ăn nói như thế này.
Vẻ mặt Vân mỗi khi nhìn anh như thể nhìn thấy rác rưởi ấy, không còn ái mộ yêu thương năm xưa, sự cay nghiệt qua từng hành vi của cô, làm cho trái tim anh đau đến chết lặng...
"Hay để anh đi mua lại?"
"Không cần.
Em sẽ ăn tạm tô cháo bạn học Lâm mua.
Anh ra chỗ ngồi chỗ khác ăn cháo này đi.
Em không muốn thấy anh."
"Anh đi, anh đi." Diệp Ngôn chẳng biết làm sao, đành ngậm ngùi ngồi ở một cái ghế trong góc, cách xa Linh Vân nhất có thể.
Cháo hành trong tay vẫn còn bốc hơi nóng.
Diệp Ngôn đem thìa cháo nhét vào miệng, mặc dầu hơi nóng phỏng lưỡi, nhưng anh vẫn thản nhiên nuốt cháo vào cổ họng.
Anh mua nó về, mong là Vân thích, không ngờ cô lại ghét hành.
Diệp Ngôn tủi thân, thầm ghi nhớ, về sau, bất luận là món ăn nào, tuyệt đối không được cho hành.
"Nương nương, ta nhớ ngươi ăn được hành." Ba Bá vạch trần bộ mặt xấu của Kế Hậu.
Coi bộ dạng Diệp Ngôn tựa oán phụ khuê phòng bị phu quân ruồng bỏ, không thể không nói, nó buồn cười muốn chết.
"Phàm là đồ hắn mang, bản cung đều chướng mắt." Đánh chén toàn bộ tô cháo thịt, Linh Vân no nê, tà tà liếm môi.
Ngon quá, thực sự cô đã rất đói đấy! Liếm môi xong xuôi, lại hỏi đùa Ba Bá: "Nam chính nữ chính bao giờ đến thăm bệnh chị dâu của chúng đấy? Lâu chưa gặp bé chim hoàng yến xinh xắn dễ thương kia, bản cung có chút nhớ cô ta rồi!".