Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: 21: Chân Tình Không Thắng Nổi Thời Gian 21
"Vân!" Diệp Ngôn mở tung cửa phòng, tràng diện bừa bộn hỗn loạn đập thẳng vào mắt, chăn ga gối nệm rải rác khắp mọi nơi, vải vụn lả tả nát tươm nát bét.
Trái tim căng thẳng đến mức nhảy vọt thẳng lên cổ họng.
Anh gian nan nuốt nước bọt, lao mình vào phòng tắm...
Phòng tắm trống rỗng, lại chẳng có một ai, Diệp Ngôn vô thức cảm thấy may mắn, thở phào một hơi.
Anh đi ra ngoài, và sự chú ý của anh lại chuyển hướng vào chiếc cửa sổ nhỏ trên cao tường.
Không như chiếc cửa sổ khác nhìn ra ngoài trong phòng, cửa sổ này thông với một căn gác xép nhỏ trên tầng...
Gác xép...?
Diệp Ngôn nhăn mày, bóng đèn trên đầu chợt bật sáng.
Lòng mơ hồ đưa ra một dự cảm không lành.
Bắc ghế leo lên gác xép, nhìn đến cửa sổ nhỏ gác xép sớm bị thổi tung, gió trời quật lồng lộng, dây vải nham nhở được buộc cố định một đầu vào chân tủ nhỏ trên gác xép, anh liền minh bạch hết thảy.
Người đàn ông ló phân nửa cái đầu khỏi cửa sổ trên gác, hướng mắt nhìn xuống.
Tầng ba cao vời vợi, anh nhìn sợi dây vải mãnh liệt bay trong gió, tâm mơ hồ nảy sinh cảm giác bất lực cùng chua xót khó tả.
Cô...cô...cô cư nhiên nhảy xuống!
Vân, em...điên à?
Em sao lại nhảy xuống...Đây là tầng ba, chỉ bằng sợi dây mỏng manh này, liệu em xuống lầu an toàn sao?
Diệp Ngôn ra ngoài, đầu óc quay cuồng, lồng ngực phập lên phồng xuống.
Một đêm ngủ quá thiếu giấc, rồi sáng sớm phải tới công ty, thể lực của anh đã lâm vào trạng thái kiệt sức...
Nhưng anh không muốn ngủ...Nhìn cái giường với ga nệm bị cắt cho nát bét kia, lòng thầm than, Vân của anh đủ xấu tính.
Anh biết, mỗi khi cô tức lên thì chính là cái dạng xấu tính như vậy, anh đều biết.
Trước khi đem cô bắt về biệt thự, anh nào có thể an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi?
Nam nhân ngồi gục đầu trên ghế sô pha bàn khách, mệt mỏi nhắm mắt.
Quản gia đi tới, đưa anh cái usb.
"Tiên sinh, đây là cảnh trình chiếu từ đêm qua tới giờ ạ.
Tại vì cửa sổ phía tây là góc khuất, thế nên chúng tôi chỉ có thể quay được cảnh tượng lúc phu nhân trốn đi."
"Ừ.
Ông tạm thời ra ngoài.
Có gì tôi sẽ gọi ông vào."
Diệp Ngôn bật máy tính, cắm usb, ánh mắt buồn ngủ thoáng chốc không còn, nheo lại đầy lạnh lẽo, nhìn chòng chọc chuyển động trong video.
Bóng hình áo trắng dần xuất hiện trong màn hình, khung giờ là năm giờ sáng...
Diễn biến xảy ra tiếp đó, gần như bức Diệp Ngôn vào tuyệt lộ, triệt để muốn anh hoá điên!
Linh Vân là bắc thang trèo tường chốn đi, mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, cho đến lúc anh chuyển sang coi chiếc usb thứ hai.
Không như usb thứ nhất quay trong sân, usb thứ hai là quay bên ngoài tường rào.
Qua màn hình máy tính, người con gái đứng trên tường rào cao vút, cô ấy leo lên bằng thang, cô ấy lại chẳng thể tự đi xuống được.
Vào khoảnh khắc Diệp Ngôn lo sợ cô sẽ đánh liều nhảy xuống và ngã...
Đồng tử anh bỗng co rút lại một vòng, người đàn ông xa lạ với thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện trong màn hình.
Gã giang tay đối với cô, mà Vân của anh sau khi nhìn thấy gã, hai mắt bừng sáng, nhoẻn miệng cười đầy vui vẻ.
Linh Vân nhảy, nam nhân ấy đỡ lấy cô một cách chật vật...
Sau đó...bọn họ lái xe liền đi rồi...
Đi thật rồi...
Lồng ngực Diệp Ngôn như thể bị ai đó đào rỗng, tim bị moi mất, chỉ còn mỗi lỗ hổng lớn chảy máu tươi đầm đìa.
Anh đã biết, cô cần kẻ trợ giúp mới có thể dời đi, nhưng anh lại chẳng thể ngờ tới...kẻ giúp cô lại là gã...
Bóng lưng đó...Diệp Ngôn vẫn luôn khắc ghi, là gã, tên gian phu kia của cô...
Gian phu dâm phụ đi với nhau...Đúng là không còn gì bằng...
Ha...
"Ha ha ha ha...A ha ha ha..." Diệp Ngôn tựa mãnh thú trúng thuốc dại, trực tiếp phát điên hoá rồ, đem máy tính bảng đập mạnh trên nền đất.
Máy tính bảng còn chưa đủ, trực tiếp lật đổ bàn khách, dùng gậy golf một phen đem tủ rượu trong phòng đập tan, mùi rượu bay nồng nặc, chất lỏng chảy dài, thủy tinh văng tung toé...
"A...A...Khốn khiếp! Khốn khiếp!" Anh vốn là kẻ thân sĩ nho nhã, cuối cùng lại chỉ vì một ả dâm oa mà phát điên...
Cố tình, anh lại yêu cô...Yêu đến mức sau khi biết cô cắm sừng bỏ đi mình, thân tâm càng khát khao muốn đem cô về nhốt lại, trói lại, nỗi niềm khát khao ấy gần như giày vò anh đến phát rồ...
Ép cô ở bên, dù không muốn cũng đừng hòng ly hôn, Vân của anh dù là dâm phụ phải là dâm phụ duy nhất của anh, không phải của gã gian phu thối nát nọ.
Và ả dâm phụ này sẽ bên anh cả đời, vì anh sinh con dưỡng cái...
Diệp Ngôn biết, anh điên rồi!
Hai tay bị mảnh thủy tinh cứa cho chảy máu, sắc máu dường như nhiễm hồng tròng mắt nam nhân...
Vân, dù em có chết, anh nhất định phải đào sâu ba thước đất hòng tìm ra bằng được xác chết của em.
...
Lâu Đài Tình Ái là một hệ thống đo lường giá trị tình yêu.
Thế nhưng nó cũng có thể đo lường được cả giá trị hắc hoá.
Ba ngày sau, trong khu xây dựng bỏ hoang, Ba Bá sầu tím thiệp hồng thở dài: "Đen rồi!"
"Cái gì đen cơ?" Dâm •Linh Vân• phụ không hiểu.
"Độ hắc hoá của nam phụ!"
"Bao nhiêu?"
"100%."
"Thế còn giá trị tình yêu?"
"Độ hảo cảm sao? Coi như không tồi, một phen nhảy lên 95%.
Nương nương quả là thần thông quảng đại, dự liệu như thần." Độ hảo cảm tăng tốt, giọng điệu của Ba Bá cũng tốt theo, nó không tiếc lời ngợi khen.
Mặc dầu cách làm ký chủ hơi cực đoan, nhưng nó từng nói rồi, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Ba Bá tốt, không có nghĩa là Kế Hậu cảm thấy tốt.
Cô thầm phỉ nhổ cặn bã họ Diệp kia, độ hảo cảm còn chẳng bằng độ hắc hoá...
Thật không khoẻ tí nào...
Ha, bản cung đợi xem tí nữa nhà ngươi còn hắc hoá được không? Chính mình dơ như chiếc giày rách lại còn đòi người khác vì ngươi thủ thân như ngọc ư?.
Trái tim căng thẳng đến mức nhảy vọt thẳng lên cổ họng.
Anh gian nan nuốt nước bọt, lao mình vào phòng tắm...
Phòng tắm trống rỗng, lại chẳng có một ai, Diệp Ngôn vô thức cảm thấy may mắn, thở phào một hơi.
Anh đi ra ngoài, và sự chú ý của anh lại chuyển hướng vào chiếc cửa sổ nhỏ trên cao tường.
Không như chiếc cửa sổ khác nhìn ra ngoài trong phòng, cửa sổ này thông với một căn gác xép nhỏ trên tầng...
Gác xép...?
Diệp Ngôn nhăn mày, bóng đèn trên đầu chợt bật sáng.
Lòng mơ hồ đưa ra một dự cảm không lành.
Bắc ghế leo lên gác xép, nhìn đến cửa sổ nhỏ gác xép sớm bị thổi tung, gió trời quật lồng lộng, dây vải nham nhở được buộc cố định một đầu vào chân tủ nhỏ trên gác xép, anh liền minh bạch hết thảy.
Người đàn ông ló phân nửa cái đầu khỏi cửa sổ trên gác, hướng mắt nhìn xuống.
Tầng ba cao vời vợi, anh nhìn sợi dây vải mãnh liệt bay trong gió, tâm mơ hồ nảy sinh cảm giác bất lực cùng chua xót khó tả.
Cô...cô...cô cư nhiên nhảy xuống!
Vân, em...điên à?
Em sao lại nhảy xuống...Đây là tầng ba, chỉ bằng sợi dây mỏng manh này, liệu em xuống lầu an toàn sao?
Diệp Ngôn ra ngoài, đầu óc quay cuồng, lồng ngực phập lên phồng xuống.
Một đêm ngủ quá thiếu giấc, rồi sáng sớm phải tới công ty, thể lực của anh đã lâm vào trạng thái kiệt sức...
Nhưng anh không muốn ngủ...Nhìn cái giường với ga nệm bị cắt cho nát bét kia, lòng thầm than, Vân của anh đủ xấu tính.
Anh biết, mỗi khi cô tức lên thì chính là cái dạng xấu tính như vậy, anh đều biết.
Trước khi đem cô bắt về biệt thự, anh nào có thể an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi?
Nam nhân ngồi gục đầu trên ghế sô pha bàn khách, mệt mỏi nhắm mắt.
Quản gia đi tới, đưa anh cái usb.
"Tiên sinh, đây là cảnh trình chiếu từ đêm qua tới giờ ạ.
Tại vì cửa sổ phía tây là góc khuất, thế nên chúng tôi chỉ có thể quay được cảnh tượng lúc phu nhân trốn đi."
"Ừ.
Ông tạm thời ra ngoài.
Có gì tôi sẽ gọi ông vào."
Diệp Ngôn bật máy tính, cắm usb, ánh mắt buồn ngủ thoáng chốc không còn, nheo lại đầy lạnh lẽo, nhìn chòng chọc chuyển động trong video.
Bóng hình áo trắng dần xuất hiện trong màn hình, khung giờ là năm giờ sáng...
Diễn biến xảy ra tiếp đó, gần như bức Diệp Ngôn vào tuyệt lộ, triệt để muốn anh hoá điên!
Linh Vân là bắc thang trèo tường chốn đi, mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, cho đến lúc anh chuyển sang coi chiếc usb thứ hai.
Không như usb thứ nhất quay trong sân, usb thứ hai là quay bên ngoài tường rào.
Qua màn hình máy tính, người con gái đứng trên tường rào cao vút, cô ấy leo lên bằng thang, cô ấy lại chẳng thể tự đi xuống được.
Vào khoảnh khắc Diệp Ngôn lo sợ cô sẽ đánh liều nhảy xuống và ngã...
Đồng tử anh bỗng co rút lại một vòng, người đàn ông xa lạ với thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện trong màn hình.
Gã giang tay đối với cô, mà Vân của anh sau khi nhìn thấy gã, hai mắt bừng sáng, nhoẻn miệng cười đầy vui vẻ.
Linh Vân nhảy, nam nhân ấy đỡ lấy cô một cách chật vật...
Sau đó...bọn họ lái xe liền đi rồi...
Đi thật rồi...
Lồng ngực Diệp Ngôn như thể bị ai đó đào rỗng, tim bị moi mất, chỉ còn mỗi lỗ hổng lớn chảy máu tươi đầm đìa.
Anh đã biết, cô cần kẻ trợ giúp mới có thể dời đi, nhưng anh lại chẳng thể ngờ tới...kẻ giúp cô lại là gã...
Bóng lưng đó...Diệp Ngôn vẫn luôn khắc ghi, là gã, tên gian phu kia của cô...
Gian phu dâm phụ đi với nhau...Đúng là không còn gì bằng...
Ha...
"Ha ha ha ha...A ha ha ha..." Diệp Ngôn tựa mãnh thú trúng thuốc dại, trực tiếp phát điên hoá rồ, đem máy tính bảng đập mạnh trên nền đất.
Máy tính bảng còn chưa đủ, trực tiếp lật đổ bàn khách, dùng gậy golf một phen đem tủ rượu trong phòng đập tan, mùi rượu bay nồng nặc, chất lỏng chảy dài, thủy tinh văng tung toé...
"A...A...Khốn khiếp! Khốn khiếp!" Anh vốn là kẻ thân sĩ nho nhã, cuối cùng lại chỉ vì một ả dâm oa mà phát điên...
Cố tình, anh lại yêu cô...Yêu đến mức sau khi biết cô cắm sừng bỏ đi mình, thân tâm càng khát khao muốn đem cô về nhốt lại, trói lại, nỗi niềm khát khao ấy gần như giày vò anh đến phát rồ...
Ép cô ở bên, dù không muốn cũng đừng hòng ly hôn, Vân của anh dù là dâm phụ phải là dâm phụ duy nhất của anh, không phải của gã gian phu thối nát nọ.
Và ả dâm phụ này sẽ bên anh cả đời, vì anh sinh con dưỡng cái...
Diệp Ngôn biết, anh điên rồi!
Hai tay bị mảnh thủy tinh cứa cho chảy máu, sắc máu dường như nhiễm hồng tròng mắt nam nhân...
Vân, dù em có chết, anh nhất định phải đào sâu ba thước đất hòng tìm ra bằng được xác chết của em.
...
Lâu Đài Tình Ái là một hệ thống đo lường giá trị tình yêu.
Thế nhưng nó cũng có thể đo lường được cả giá trị hắc hoá.
Ba ngày sau, trong khu xây dựng bỏ hoang, Ba Bá sầu tím thiệp hồng thở dài: "Đen rồi!"
"Cái gì đen cơ?" Dâm •Linh Vân• phụ không hiểu.
"Độ hắc hoá của nam phụ!"
"Bao nhiêu?"
"100%."
"Thế còn giá trị tình yêu?"
"Độ hảo cảm sao? Coi như không tồi, một phen nhảy lên 95%.
Nương nương quả là thần thông quảng đại, dự liệu như thần." Độ hảo cảm tăng tốt, giọng điệu của Ba Bá cũng tốt theo, nó không tiếc lời ngợi khen.
Mặc dầu cách làm ký chủ hơi cực đoan, nhưng nó từng nói rồi, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Ba Bá tốt, không có nghĩa là Kế Hậu cảm thấy tốt.
Cô thầm phỉ nhổ cặn bã họ Diệp kia, độ hảo cảm còn chẳng bằng độ hắc hoá...
Thật không khoẻ tí nào...
Ha, bản cung đợi xem tí nữa nhà ngươi còn hắc hoá được không? Chính mình dơ như chiếc giày rách lại còn đòi người khác vì ngươi thủ thân như ngọc ư?.