Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 930
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trì Kính lại chạy.
Sơ Tranh xém chút nữa đạp lăn cái bàn.
Xem ra cần phải nghĩ cách nhốt hắn lại mới được.
Không ngủ được với thẻ người tốt, cô không cam tâm!
Thẻ người tốt của cô, dựa vào cái gì mà không cho ngủ!
Thua thiệt lớn!
Dù thế nào cũng phải ngủ một lần!
"Ha ha, cô làm gì thế?"
Sư Âm đã lâu không thấy, đột nhiên xuất hiện từ trên trần nhà, trong ký túc xá nháy mắt trở nên đỏ như máu.
Đặc hiệu ra sân vẫn trước sau như một.
Tâm tình Sơ Tranh vốn đã không tốt, trông thấy cái đặc hiệu dọa người này, tâm tình càng không tốt hơn, túm lấy đồ vật liền ném về phía Sư Âm.
"Ai, sao cô cứ hung ác như thế hả." Sư Âm tránh đi: "Những thứ này lại không đập trúng tôi được."
Sơ Tranh nhìn cô ấy.
Sư Âm: "..."
Cô ấy thu đặc hiệu lại, nhảy từ trần nhà xuống, ngồi trên bàn: "Gần đây cô đang làm gì thế."
"Không làm gì cả."
Sư Âm trợn mắt trừng một cái.
Cô ấy quay đầu dò xét bốn phía: "Cái kia... quỷ kia đâu?"
Sơ Tranh không đáp. Ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ấy: "Cô có việc?"
"Không có việc gì a, không thể tìm cô sao? Một con quỷ như tôi nhàm chán đến cỡ nào, gần đây cô cũng không ở nhà, tôi đã sắp nghẹn chết rồi."
"Nhiều quỷ như vậy, cô tìm bọn họ đi, tìm tôi làm gì." Ta là người! Bản chất giống loài hoàn toàn khác với ngươi, có thể tha cho ta được không.
"Nhìn chán cả rồi, chẳng có gì thú vị." Sư Âm quệt miệng.
Tới tới lui lui chỉ có mấy loại quỷ như thế.
Hung dữ thì cô ấy không thể trêu vào.
Không hung thì không để ý tới cô ấy.
Sư Âm cũng rất tuyệt vọng.
"Thi thể của cô chôn chưa?"
"Chưa." Sư Âm giơ tay phẩy phẩy gió: "Tôi là một con quỷ, làm sao chôn."
"Ném đi?"
"Tốt xấu gì cũng là thi thể của tôi, sao có thể ném đi." Sư Âm nói: "Tôi quyên góp."
Sơ Tranh: "??"
Đại học có viện y học, cho nên Sư Âm đưa thi cốt của cô ấy quyên cho viện y học.
Quỷ thật phức tạp.
Sư Âm không đi, Sơ Tranh cũng không làm gì được cô ấy.
Chỉ có thể chờ Trì Kính trở về, Sư Âm sẽ tự đi.
"Cô và con quỷ kia, thế nào?" Sư Âm bát quái với Sơ Tranh: "Có phải hai người đang yêu đương không."
Sơ Tranh thu thập đồ vật của Trì Kính, không để ý tới cô ấy.
Sư Âm liền bay xung quanh cô: "Một người như cô, ở bên một con quỷ, đây là tình yêu cấm kỵ đó."
"Nhưng hắn rất đẹp trai, ai, cô ngủ với hắn chưa?"
"Vẫn chưa?"
Sư Âm chậc một tiếng: "Động tác của cô sao mà chậm chạp thế, một cực phẩm như vậy, không ngủ với hắn thật sự rất đáng tiếc."
Sơ Tranh: "Tôi muốn, hắn không cho."
Sư Âm nhíu mày: "Hắn không thích cô?"
Sơ Tranh nhìn cô ấy, Sư Âm chớp mắt, nói sai rồi sao?
"Cô còn có việc gì không?"
"Không có a, tôi là một con quỷ, lại không cần đi làm đi học, có thể có việc gì được?" Trên mặt Sư Âm viết to bốn chứ lớn "tôi rất nhàm chán".
"Cửa sổ ở bên kia, không có việc gì thì đi đi, đừng quấy rầy tôi." Ta còn phải tìm cách bắt được thẻ người tốt tới tay!!
"Cô đừng có bất cận nhân tình như thế chứ!! Tôi nghĩ kế sách cho cô... Đừng động thủ đừng động thủ, tôi đi tôi đi."
Sư Âm nhanh chóng chạy.
Ký túc xá an tĩnh lại.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra.
【 Sơ Tranh: Chỗ anh có loại bùa gì có thể khiến quỷ mất đi năng lực hành động, nhưng vẫn bảo trì thanh tỉnh không? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Có, người anh em, cô cần à? Cô muốn bắt quỷ? 】
【 Sơ Tranh: Có tác dụng phụ không? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Không có. 】
【 Sơ Tranh: Cần! 】
Sơ Tranh cùng Khương Vân Lạc mua bán xong bùa, Khương Vân Lạc rất nhanh liền phái người đưa tới.
Sơ Tranh ở ký túc xá chờ Trì Kính trở về.
Ngày hôm sau Trì Kính mới xuất hiện, đổi một thân âu phục sáng màu.
Không mặc áo khoác âu phục, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi cũng cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
"Bảo bảo, ăn sáng." Trì Kính gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngồi vào bên bàn, không nói một lời ăn cơm, Trì Kính ngồi ở đối diện, chống cằm nhìn cô.
"Bảo bảo, em thật đẹp."
"Ừ." Sơ Tranh thoải mái thừa nhận.
"..."
Trì Kính luôn cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh nhìn mình là lạ, nhưng hắn lại không nói nên lời là lạ ở chỗ nào.
Liên tiếp mấy ngày đều là như thế.
"Trì Kính."
Sơ Tranh đặt một ly nước xuống trước mặt hắn.
"Uống."
Đó là một ly nước lọc, không nhìn ra có gì đặc biệt.
Trì Kính cười: "Bảo bảo, anh không khát."
Sơ Tranh dữ dằn, không có chỗ thương lượng: "Uống."
Trì Kính: "..."
Trì Kính hơi chần chờ, bưng ly lên: "Bảo bảo đây là cái gì?"
"Nước." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, cũng không nghe ra dị thường.
"Nước gì."
"Nước lọc." Sơ Tranh bị hỏi đến không kiên nhẫn: "Uống ly nước mà cũng lắm vấn đề như thế làm gì, mau uống đi."
Trì Kính: "..."
Anh phải biết được, ly nước này là nước gì đã chứ!
Trì Kính không muốn uống lắm, luôn cảm thấy ly nước này có vấn đề.
Hắn ngửi ngửi, không có hương vị gì.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, Trì Kính chỉ có thể uống hết ly nước kia.
Trì Kính cảnh giác một hồi, không phát hiện gì dị thường, thấy Sơ Tranh đã ngồi xuống bên cạnh đọc sách, lúc này hắn mới thở phào, ở bên cạnh chờ đợi một lát.
"Bảo bảo, anh đi trước."
Sơ Tranh bình tĩnh quét mắt nhìn hắn một chút, Trì Kính cho là cô đồng ý, đứng dậy rời đi.
Hắn vừa đi tới bên cửa sổ, thân thể đột nhiên mềm nhũn.
Trì Kính chống lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang chậm rãi để sách xuống,
"Bảo bảo?"
Sơ Tranh tiến lên tiếp được hắn: "Ừ, em ở đây."
"Em..."
"Không có tác dụng phụ, yên tâm."
"..."
Trì Kính bị Sơ Tranh ôm, đặt lên giường.
"Bảo bảo, em làm gì!" Trì Kính chỉ là thân thể như nhũn ra, không thể sử dụng năng lực, nhưng ý thức vẫn rõ ràng.
Sơ Tranh che thân mà lên, trực tiếp cởi quần áo trên người Trì Kính ra.
Dường như Trì Kính hiểu được, thần tình nghiêm túc lên: "Bảo bảo, không thể."
"Anh nói không tính."
"Bảo bảo!!"
Sơ Tranh cúi người hôn hắn, ngăn chặn miệng hắn.
Trì Kính tức giận đến mức cắn Sơ Tranh một cái.
Cánh môi Sơ Tranh hơi rời đi một chút, ánh mắt cô mang theo vài phần hàn ý, một giây sau nụ hôn càng thêm bá chiếm rơi xuống, Trì Kính không cần hô hấp, nhưng hắn vẫn cảm nhận được được cảm giác ngạt thở.
Trong thân thể phun lên cảm giác xa lạ.
"Bảo bảo, đừng..." Trì Kính muốn đẩy cô, thân thể mất đi khí lực, ngược lại giống như muốn nghênh còn cự.
Ngón tay Sơ Tranh đã từ dưới vạt áo, sờ đến phần bụng hắn, đang theo hông hắn du tẩu lên trên.
Lãnh ý trên người Trì Kính và âm khí trên người cô đan xen vào nhau, hàn ý xâm thể, lại mang theo rung động lạ lẫm.
-
Ban đêm.
Vườn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trì Kính nửa quỳ trên giường, nhìn người ngủ trên giường, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rải rác cài lại mấy cúc, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần phong quang.
Hắn cúi thấp đầu, trong con ngươi chiếu đến gương mặt say ngủ của nữ sinh.
Đầu ngón tay hắn hơi nhô ra, lướt qua gương mặt nữ sinh.
Xúc cảm trên đầu ngón tay, tựa hồ vẫn có thể tạo nên rung động cho thân thể hắn, cùng bị cỗ ấm áp kia bao vây kích thích.
Trì Kính thu tay lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Trì Kính hít sâu một hơi, chuẩn bị xuống giường.
Cổ tay đột nhiên bị xiết chặt, Sơ Tranh mở to mắt nhìn hắn: "Đi đâu?"
"... Không đi đâu cả."
"Vậy anh xuống làm gì?"
"..."
Anh xuống cũng không được sao?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trì Kính lại chạy.
Sơ Tranh xém chút nữa đạp lăn cái bàn.
Xem ra cần phải nghĩ cách nhốt hắn lại mới được.
Không ngủ được với thẻ người tốt, cô không cam tâm!
Thẻ người tốt của cô, dựa vào cái gì mà không cho ngủ!
Thua thiệt lớn!
Dù thế nào cũng phải ngủ một lần!
"Ha ha, cô làm gì thế?"
Sư Âm đã lâu không thấy, đột nhiên xuất hiện từ trên trần nhà, trong ký túc xá nháy mắt trở nên đỏ như máu.
Đặc hiệu ra sân vẫn trước sau như một.
Tâm tình Sơ Tranh vốn đã không tốt, trông thấy cái đặc hiệu dọa người này, tâm tình càng không tốt hơn, túm lấy đồ vật liền ném về phía Sư Âm.
"Ai, sao cô cứ hung ác như thế hả." Sư Âm tránh đi: "Những thứ này lại không đập trúng tôi được."
Sơ Tranh nhìn cô ấy.
Sư Âm: "..."
Cô ấy thu đặc hiệu lại, nhảy từ trần nhà xuống, ngồi trên bàn: "Gần đây cô đang làm gì thế."
"Không làm gì cả."
Sư Âm trợn mắt trừng một cái.
Cô ấy quay đầu dò xét bốn phía: "Cái kia... quỷ kia đâu?"
Sơ Tranh không đáp. Ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ấy: "Cô có việc?"
"Không có việc gì a, không thể tìm cô sao? Một con quỷ như tôi nhàm chán đến cỡ nào, gần đây cô cũng không ở nhà, tôi đã sắp nghẹn chết rồi."
"Nhiều quỷ như vậy, cô tìm bọn họ đi, tìm tôi làm gì." Ta là người! Bản chất giống loài hoàn toàn khác với ngươi, có thể tha cho ta được không.
"Nhìn chán cả rồi, chẳng có gì thú vị." Sư Âm quệt miệng.
Tới tới lui lui chỉ có mấy loại quỷ như thế.
Hung dữ thì cô ấy không thể trêu vào.
Không hung thì không để ý tới cô ấy.
Sư Âm cũng rất tuyệt vọng.
"Thi thể của cô chôn chưa?"
"Chưa." Sư Âm giơ tay phẩy phẩy gió: "Tôi là một con quỷ, làm sao chôn."
"Ném đi?"
"Tốt xấu gì cũng là thi thể của tôi, sao có thể ném đi." Sư Âm nói: "Tôi quyên góp."
Sơ Tranh: "??"
Đại học có viện y học, cho nên Sư Âm đưa thi cốt của cô ấy quyên cho viện y học.
Quỷ thật phức tạp.
Sư Âm không đi, Sơ Tranh cũng không làm gì được cô ấy.
Chỉ có thể chờ Trì Kính trở về, Sư Âm sẽ tự đi.
"Cô và con quỷ kia, thế nào?" Sư Âm bát quái với Sơ Tranh: "Có phải hai người đang yêu đương không."
Sơ Tranh thu thập đồ vật của Trì Kính, không để ý tới cô ấy.
Sư Âm liền bay xung quanh cô: "Một người như cô, ở bên một con quỷ, đây là tình yêu cấm kỵ đó."
"Nhưng hắn rất đẹp trai, ai, cô ngủ với hắn chưa?"
"Vẫn chưa?"
Sư Âm chậc một tiếng: "Động tác của cô sao mà chậm chạp thế, một cực phẩm như vậy, không ngủ với hắn thật sự rất đáng tiếc."
Sơ Tranh: "Tôi muốn, hắn không cho."
Sư Âm nhíu mày: "Hắn không thích cô?"
Sơ Tranh nhìn cô ấy, Sư Âm chớp mắt, nói sai rồi sao?
"Cô còn có việc gì không?"
"Không có a, tôi là một con quỷ, lại không cần đi làm đi học, có thể có việc gì được?" Trên mặt Sư Âm viết to bốn chứ lớn "tôi rất nhàm chán".
"Cửa sổ ở bên kia, không có việc gì thì đi đi, đừng quấy rầy tôi." Ta còn phải tìm cách bắt được thẻ người tốt tới tay!!
"Cô đừng có bất cận nhân tình như thế chứ!! Tôi nghĩ kế sách cho cô... Đừng động thủ đừng động thủ, tôi đi tôi đi."
Sư Âm nhanh chóng chạy.
Ký túc xá an tĩnh lại.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra.
【 Sơ Tranh: Chỗ anh có loại bùa gì có thể khiến quỷ mất đi năng lực hành động, nhưng vẫn bảo trì thanh tỉnh không? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Có, người anh em, cô cần à? Cô muốn bắt quỷ? 】
【 Sơ Tranh: Có tác dụng phụ không? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Không có. 】
【 Sơ Tranh: Cần! 】
Sơ Tranh cùng Khương Vân Lạc mua bán xong bùa, Khương Vân Lạc rất nhanh liền phái người đưa tới.
Sơ Tranh ở ký túc xá chờ Trì Kính trở về.
Ngày hôm sau Trì Kính mới xuất hiện, đổi một thân âu phục sáng màu.
Không mặc áo khoác âu phục, hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi cũng cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
"Bảo bảo, ăn sáng." Trì Kính gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngồi vào bên bàn, không nói một lời ăn cơm, Trì Kính ngồi ở đối diện, chống cằm nhìn cô.
"Bảo bảo, em thật đẹp."
"Ừ." Sơ Tranh thoải mái thừa nhận.
"..."
Trì Kính luôn cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh nhìn mình là lạ, nhưng hắn lại không nói nên lời là lạ ở chỗ nào.
Liên tiếp mấy ngày đều là như thế.
"Trì Kính."
Sơ Tranh đặt một ly nước xuống trước mặt hắn.
"Uống."
Đó là một ly nước lọc, không nhìn ra có gì đặc biệt.
Trì Kính cười: "Bảo bảo, anh không khát."
Sơ Tranh dữ dằn, không có chỗ thương lượng: "Uống."
Trì Kính: "..."
Trì Kính hơi chần chờ, bưng ly lên: "Bảo bảo đây là cái gì?"
"Nước." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm, cũng không nghe ra dị thường.
"Nước gì."
"Nước lọc." Sơ Tranh bị hỏi đến không kiên nhẫn: "Uống ly nước mà cũng lắm vấn đề như thế làm gì, mau uống đi."
Trì Kính: "..."
Anh phải biết được, ly nước này là nước gì đã chứ!
Trì Kính không muốn uống lắm, luôn cảm thấy ly nước này có vấn đề.
Hắn ngửi ngửi, không có hương vị gì.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Sơ Tranh, Trì Kính chỉ có thể uống hết ly nước kia.
Trì Kính cảnh giác một hồi, không phát hiện gì dị thường, thấy Sơ Tranh đã ngồi xuống bên cạnh đọc sách, lúc này hắn mới thở phào, ở bên cạnh chờ đợi một lát.
"Bảo bảo, anh đi trước."
Sơ Tranh bình tĩnh quét mắt nhìn hắn một chút, Trì Kính cho là cô đồng ý, đứng dậy rời đi.
Hắn vừa đi tới bên cửa sổ, thân thể đột nhiên mềm nhũn.
Trì Kính chống lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang chậm rãi để sách xuống,
"Bảo bảo?"
Sơ Tranh tiến lên tiếp được hắn: "Ừ, em ở đây."
"Em..."
"Không có tác dụng phụ, yên tâm."
"..."
Trì Kính bị Sơ Tranh ôm, đặt lên giường.
"Bảo bảo, em làm gì!" Trì Kính chỉ là thân thể như nhũn ra, không thể sử dụng năng lực, nhưng ý thức vẫn rõ ràng.
Sơ Tranh che thân mà lên, trực tiếp cởi quần áo trên người Trì Kính ra.
Dường như Trì Kính hiểu được, thần tình nghiêm túc lên: "Bảo bảo, không thể."
"Anh nói không tính."
"Bảo bảo!!"
Sơ Tranh cúi người hôn hắn, ngăn chặn miệng hắn.
Trì Kính tức giận đến mức cắn Sơ Tranh một cái.
Cánh môi Sơ Tranh hơi rời đi một chút, ánh mắt cô mang theo vài phần hàn ý, một giây sau nụ hôn càng thêm bá chiếm rơi xuống, Trì Kính không cần hô hấp, nhưng hắn vẫn cảm nhận được được cảm giác ngạt thở.
Trong thân thể phun lên cảm giác xa lạ.
"Bảo bảo, đừng..." Trì Kính muốn đẩy cô, thân thể mất đi khí lực, ngược lại giống như muốn nghênh còn cự.
Ngón tay Sơ Tranh đã từ dưới vạt áo, sờ đến phần bụng hắn, đang theo hông hắn du tẩu lên trên.
Lãnh ý trên người Trì Kính và âm khí trên người cô đan xen vào nhau, hàn ý xâm thể, lại mang theo rung động lạ lẫm.
-
Ban đêm.
Vườn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trì Kính nửa quỳ trên giường, nhìn người ngủ trên giường, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rải rác cài lại mấy cúc, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần phong quang.
Hắn cúi thấp đầu, trong con ngươi chiếu đến gương mặt say ngủ của nữ sinh.
Đầu ngón tay hắn hơi nhô ra, lướt qua gương mặt nữ sinh.
Xúc cảm trên đầu ngón tay, tựa hồ vẫn có thể tạo nên rung động cho thân thể hắn, cùng bị cỗ ấm áp kia bao vây kích thích.
Trì Kính thu tay lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Trì Kính hít sâu một hơi, chuẩn bị xuống giường.
Cổ tay đột nhiên bị xiết chặt, Sơ Tranh mở to mắt nhìn hắn: "Đi đâu?"
"... Không đi đâu cả."
"Vậy anh xuống làm gì?"
"..."
Anh xuống cũng không được sao?