-
Chương 1: 1: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Của Đại Lão 1
Khách sạn Four Seasons, kinh doanh bốn mùa.
【 A Tinh, chúng ta tới rồi, cô tỉnh lại đi. 】
"Ồ."
Hạng Tinh chậm rãi mở đôi mắt sương mù mờ mịt, nhìn xung quanh một cách tò mò và nghiêm túc.
Tuy nói là tỉnh lại, nhưng hiện tại hình như cô đang đứng.
Đứng trong phòng vệ sinh.
Trong tay giống như còn cầm thứ gì đó.
Nghĩ đến đây, cô mím chặt đôi môi phấn nộn như thạch trái cây, rũ mắt nhìn xuống.
Có một ly nước pha lê, và một viên thuốc con nhộng nhỏ màu hồng nhạt.
Cô gái trầm mặt một giây, lông mày nhỏ cau lại.
"Áp Áp, ta có bệnh sao?"
【... 】
Cái kẹp tóc con vịt nhỏ màu vàng cài trên tóc khẽ lập loè vài cái.
Sau đó, giọng nói có chút không nói nên lời vang lên.
【 Không có. 】
Nó dừng một chút, lại nói tiếp một câu,【 Nó cũng không phải thuốc chữa bệnh. 】
"Vậy là cái gì?"
Trên đầu Hạng Tinh chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Cô nghĩ nghĩ, nâng tay nhỏ lên, nhẹ nhàng ngửi viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay.
Đôi mắt hạnh mềm mại ướt át đột nhiên sáng ngời.
Hương vị dâu tây, không phải thuốc, mà là kẹo.
Không biết ăn vào có ngọt hay không.
A, đột nhiên có chút đói...
Hạng Tinh theo bản năng mở miệng nhỏ.
【...Tiểu tổ tông, cô đừng ăn nha! 】
Nhìn thấy bộ dạng nước miếng sắp chảy ra của cô, Áp Áp thiếu chút nữa bị dọa bay linh hồn nhỏ bé.
"Ồ..."
Cô gái có chút thất vọng, nhưng vẫn nghe lời mà buông xuống.
"Vậy mi nói cho ta biết, cái này là cái gì?"
Cô hiện tại chỉ có chút để ý viên con nhộng nhỏ có mùi thơm ngon này.
【 Ách. 】
Áp Áp có chút bất đắc dĩ.
【 Không phải cốt truyện có nói sao, cô hiện tại ở thế giới này hãm hại nam chủ Tô Thanh Triết, muốn cùng hắn...cái kia, cho nên cái này chính là...loại thuốc kia. 】
Nó kiên nhẫn, lại mang theo chút xấu hổ giải thích.
"Ồ, ta nhớ rồi."
Hạng Tinh bừng tỉnh đại ngộ*.
[* Bừng tỉnh đại ngộ (hoảng nhiên đại ngộ 恍然大悟): hốt nhiên đại ngộ, chợt hiểu thấu, chợt nhận ra.]
Quả thực trong cốt truyện có một đoạn như vậy, nhưng cô chỉ nhìn lướt qua một chút, liền lật qua.
Cô đã trói định với hệ thống hưởng phúc Áp Áp, và đến đây để tận hưởng hạnh phúc.
Không phải đến đây để phá hư.
Hơn nữa, Tô Thanh Triết cũng không phải là đại sứ hưởng phúc.
Những điều này không liên quan đến hưởng phúc, không quan trọng, không cần xem.
Sau khi suy nghĩ xong, Hạng Tinh nghiêm túc gật gật đầu, chuyển hướng về phía bồn cầu bên cạnh.
Đổ nước, ném thuốc, bước đi, một cách liền mạch lưu loát.
Sẽ giảm thọ.
Xử lý xong hết thảy, Hạng Tinh mở cửa phòng vệ sinh ra, đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra một bước, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh rất kỳ quái.
Hạng Tinh mở to đôi mắt, theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy trên giường lớn sang trọng phủ đầy cánh hoa hồng, hình như có một bóng người, không thể hiểu được mà xoay đi xoay lại.
Âm thanh kỳ quái đúng là từ trong miệng hắn phát ra.
Hạng Tinh nhíu mày, nhanh chóng lùi lại hai bước, một lần nữa khóa cửa phòng vệ sinh lại.
Nỗ lực hồi tưởng lại cốt truyện bị cô quên đi.
Nếu cô nhớ không lầm, thì người nằm trên giường chính là nam chủ Tô Thanh Triết.
Cốt truyện cụ thể lại không có ấn tượng.
Chỉ nhớ rõ nam chủ Tô Thanh Triết cùng nữ chủ Bạch Giản, ở thế giới này là một đôi tương thân tương ái.
Mà nguyên chủ cô bám vào cũng tên là Hạng Tinh.
Là một nữ phụ hung ác không được yêu, nên nhằm vào nam nữ chủ khắp nơi, trở ngại nam nữ chủ yêu nhau, làm đủ mọi chuyện xấu.
Nguyên nhân là vì nguyên chủ làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lí*, cho nên bị giảm rất nhiều thọ mệnh, còn trẻ tuổi đã chết.
[* Thương thiên hại lí: chuyện sai trái, vi phạm đạo lý.]
Hạng Tinh mới nhặt được cơ hội bám vào.
...
Kết thúc hồi ức, Hạng Tinh lại lén lút mở một khe cửa, hướng cái đầu nhỏ ra bên ngoài nhìn xung quanh một chút.
Tô Thanh Triết vẫn đang rất thống khổ mà xoay đi xoay lại.
Hiển nhiên, hắn đã ăn viên thuốc con nhộng kia rồi.
Đời trước, nguyên chủ cũng ăn nó.
Nhưng không đợi đến khi thuốc phát tác, Bạch Giản đã dẫn người đến đây, mỹ nhân cứu anh hùng.
Nói cách khác, rất nhanh sẽ có người đến đây, phát hiện cô ở chỗ này làm chuyện xấu.
Sau đó cô sẽ lại giảm thọ.
Nếu giảm thọ thì sẽ mất đi vài năm tận hưởng hạnh phúc.
Cái đầu nhỏ nỗ lực nhìn quanh một vòng, Hạng Tinh mím môi hồng, ánh mắt chắc chắn mà gật đầu một cái.
Phải trốn đi.
——
【 A Tinh, chúng ta tới rồi, cô tỉnh lại đi. 】
"Ồ."
Hạng Tinh chậm rãi mở đôi mắt sương mù mờ mịt, nhìn xung quanh một cách tò mò và nghiêm túc.
Tuy nói là tỉnh lại, nhưng hiện tại hình như cô đang đứng.
Đứng trong phòng vệ sinh.
Trong tay giống như còn cầm thứ gì đó.
Nghĩ đến đây, cô mím chặt đôi môi phấn nộn như thạch trái cây, rũ mắt nhìn xuống.
Có một ly nước pha lê, và một viên thuốc con nhộng nhỏ màu hồng nhạt.
Cô gái trầm mặt một giây, lông mày nhỏ cau lại.
"Áp Áp, ta có bệnh sao?"
【... 】
Cái kẹp tóc con vịt nhỏ màu vàng cài trên tóc khẽ lập loè vài cái.
Sau đó, giọng nói có chút không nói nên lời vang lên.
【 Không có. 】
Nó dừng một chút, lại nói tiếp một câu,【 Nó cũng không phải thuốc chữa bệnh. 】
"Vậy là cái gì?"
Trên đầu Hạng Tinh chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Cô nghĩ nghĩ, nâng tay nhỏ lên, nhẹ nhàng ngửi viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay.
Đôi mắt hạnh mềm mại ướt át đột nhiên sáng ngời.
Hương vị dâu tây, không phải thuốc, mà là kẹo.
Không biết ăn vào có ngọt hay không.
A, đột nhiên có chút đói...
Hạng Tinh theo bản năng mở miệng nhỏ.
【...Tiểu tổ tông, cô đừng ăn nha! 】
Nhìn thấy bộ dạng nước miếng sắp chảy ra của cô, Áp Áp thiếu chút nữa bị dọa bay linh hồn nhỏ bé.
"Ồ..."
Cô gái có chút thất vọng, nhưng vẫn nghe lời mà buông xuống.
"Vậy mi nói cho ta biết, cái này là cái gì?"
Cô hiện tại chỉ có chút để ý viên con nhộng nhỏ có mùi thơm ngon này.
【 Ách. 】
Áp Áp có chút bất đắc dĩ.
【 Không phải cốt truyện có nói sao, cô hiện tại ở thế giới này hãm hại nam chủ Tô Thanh Triết, muốn cùng hắn...cái kia, cho nên cái này chính là...loại thuốc kia. 】
Nó kiên nhẫn, lại mang theo chút xấu hổ giải thích.
"Ồ, ta nhớ rồi."
Hạng Tinh bừng tỉnh đại ngộ*.
[* Bừng tỉnh đại ngộ (hoảng nhiên đại ngộ 恍然大悟): hốt nhiên đại ngộ, chợt hiểu thấu, chợt nhận ra.]
Quả thực trong cốt truyện có một đoạn như vậy, nhưng cô chỉ nhìn lướt qua một chút, liền lật qua.
Cô đã trói định với hệ thống hưởng phúc Áp Áp, và đến đây để tận hưởng hạnh phúc.
Không phải đến đây để phá hư.
Hơn nữa, Tô Thanh Triết cũng không phải là đại sứ hưởng phúc.
Những điều này không liên quan đến hưởng phúc, không quan trọng, không cần xem.
Sau khi suy nghĩ xong, Hạng Tinh nghiêm túc gật gật đầu, chuyển hướng về phía bồn cầu bên cạnh.
Đổ nước, ném thuốc, bước đi, một cách liền mạch lưu loát.
Sẽ giảm thọ.
Xử lý xong hết thảy, Hạng Tinh mở cửa phòng vệ sinh ra, đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra một bước, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh rất kỳ quái.
Hạng Tinh mở to đôi mắt, theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy trên giường lớn sang trọng phủ đầy cánh hoa hồng, hình như có một bóng người, không thể hiểu được mà xoay đi xoay lại.
Âm thanh kỳ quái đúng là từ trong miệng hắn phát ra.
Hạng Tinh nhíu mày, nhanh chóng lùi lại hai bước, một lần nữa khóa cửa phòng vệ sinh lại.
Nỗ lực hồi tưởng lại cốt truyện bị cô quên đi.
Nếu cô nhớ không lầm, thì người nằm trên giường chính là nam chủ Tô Thanh Triết.
Cốt truyện cụ thể lại không có ấn tượng.
Chỉ nhớ rõ nam chủ Tô Thanh Triết cùng nữ chủ Bạch Giản, ở thế giới này là một đôi tương thân tương ái.
Mà nguyên chủ cô bám vào cũng tên là Hạng Tinh.
Là một nữ phụ hung ác không được yêu, nên nhằm vào nam nữ chủ khắp nơi, trở ngại nam nữ chủ yêu nhau, làm đủ mọi chuyện xấu.
Nguyên nhân là vì nguyên chủ làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lí*, cho nên bị giảm rất nhiều thọ mệnh, còn trẻ tuổi đã chết.
[* Thương thiên hại lí: chuyện sai trái, vi phạm đạo lý.]
Hạng Tinh mới nhặt được cơ hội bám vào.
...
Kết thúc hồi ức, Hạng Tinh lại lén lút mở một khe cửa, hướng cái đầu nhỏ ra bên ngoài nhìn xung quanh một chút.
Tô Thanh Triết vẫn đang rất thống khổ mà xoay đi xoay lại.
Hiển nhiên, hắn đã ăn viên thuốc con nhộng kia rồi.
Đời trước, nguyên chủ cũng ăn nó.
Nhưng không đợi đến khi thuốc phát tác, Bạch Giản đã dẫn người đến đây, mỹ nhân cứu anh hùng.
Nói cách khác, rất nhanh sẽ có người đến đây, phát hiện cô ở chỗ này làm chuyện xấu.
Sau đó cô sẽ lại giảm thọ.
Nếu giảm thọ thì sẽ mất đi vài năm tận hưởng hạnh phúc.
Cái đầu nhỏ nỗ lực nhìn quanh một vòng, Hạng Tinh mím môi hồng, ánh mắt chắc chắn mà gật đầu một cái.
Phải trốn đi.
——
Last edited: