Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-325
Chương 325: Trẫm Là Nam Nhân (5)
Trong suốt thời gian quốc tang, đêm nào Khuynh Diễm cũng lén lút đến lãnh cung trêu chọc Triêu Dã.
Hết ôm ôm lại hôn hôn người ta, chọc cho người ta tức muốn khóc, sau đó mới sợ bị ăn vạ mà kéo người ta lại ôm vào lòng.
Bước cuối cùng, nhắm mắt tự mình ngủ trước.
Hoàn hảo không bị ăn vạ!
Triêu Dã: "..." Tên yêu râu xanh!
Trẫm sẽ không bao giờ quên nỗi uất ức ngày hôm nay!
Hoàng đế bệ hạ nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hành động thì đã bắt đầu từ bỏ kháng cự.
Mới hôm nào, khi Khuynh Diễm hôn hắn, hắn còn ghét bỏ vừa lau vừa chùi.
Nhưng bây giờ chỉ cần cô hôn hắn thiếu đi một cái, hắn liền hỏi ngược lại cô, có phải đã ra ngoài hôn người khác rồi không?
Đừng hiểu lầm phẩm giá của hoàng đế bệ hạ, không phải ngài ghen đâu, mà ngài chỉ lo lắng Khuynh Diễm dùng thân thể ngài đi làm chuyện đáng khinh nào đó.
Nguyên nhân của mối nghi ngờ này, phải bắt đầu kể từ triều đình Liệp Cổ Quốc...
—
Theo thông tin thân phận mà Hắc Khuyển cung cấp, Triêu Dã từ nhỏ tính tình vô tư, chỉ thích ẩm thực ăn uống, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có như các hoàng tử khác.
Thời điểm tiên đế sắp băng hà, vì muốn cân bằng triều chính, nên đã chọn lựa nữ nhi của những đại thần nắm giữ quyền lực chủ chốt, nạp làm phi tần cho Triêu Dã.
Lợi dụng nữ nhân hậu cung để cân bằng quyền lực tiền triều, đây là hành động từ xưa đến nay của nhà đế vương.
Nhưng tiếc là tiên đế mất quá đột ngột, không kịp truyền đạt đạo lý này cho Triêu Dã.
Vậy nên thời gian đầu, vì còn trong kỳ quốc tang, Triêu Dã đã không sủng hạnh hậu phi.
Đợi đến sau kỳ quốc tang, hắn cũng tiếp tục không sủng hạnh hậu phi.
Cưới nữ nhi người ta về, lại để nữ nhi người ta phòng không gối chiếc. Đây là một trong những nguyên nhân khiến triều thần bất mãn với hắn.
Lại thêm tác động từ Triêu Lộc Cương, bọn họ dần nghĩ, đi theo một người chẳng khác gì cao tăng tu hành như Triêu Dã, còn không bằng đặt kỳ vọng lên người Triêu Lộc Cương.
Hắn ta nhiều thê thiếp, vậy thì nữ nhi của bọn họ mới có cơ hội sinh hoàng tử, kế thừa ngôi vị, đem đến sự thịnh vượng cho gia tộc.
Làm hoàng đế mà không biết bán thân mình, là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của Triêu Dã.
Khuynh Diễm: "? ? ?"
Còn có loại nguyên nhân thất bại này?
Cẩu Tặc, mi bịa ra đấy à?
[Ta chỉ đưa tài liệu sẵn có, không phụ trách giải thích thêm.] Hắc Khuyển ngắn gọn đáp. Bởi vì nó cũng có hiểu đâu mà giải thích!
Hiện tại vừa vặn là thời điểm kết thúc kỳ quốc tang, tấu chương đốc thúc tuyển tú mỗi ngày đều chất cao như núi.
Khuynh Diễm nhìn đống tấu chương, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định đi đến lãnh cung.
—
"Tuyển tú nạp phi?" Triêu Dã nghe mấy chữ này, lập tức tung ra ba câu từ chối liên tiếp: "Trẫm không muốn! Không cần! Không thích!"
"Thật sự không à?" Khuynh Diễm thử hỏi lại.
"Đương nhiên không! Mẫu phi đã nói độc nhất là lòng dạ nữ nhân, tuyển nhiều người vào, sau này hậu cung sẽ càng rối loạn." Còn có, phải chia thức ăn cho bọn họ.
Nghĩ đến chuyện chia thức ăn, hoàng đế bệ hạ liền thấy trong lòng đau xót.
"Nhưng có rất nhiều tiểu cô nương đáng yêu, không độc." Khuynh Diễm tỏ ý bênh vực.
Triêu Dã híp mắt, hắn bắt đầu phát hiện được cô có điểm bất thường rồi.
"Liễu Khuynh Diễm, ngươi muốn tuyển tú đúng không?"
Khuynh Diễm: "..." Muốn! Đương nhiên muốn!
Khó khăn lắm mới làm hoàng đế một lần, ta muốn sa đọa trong hậu cung ba ngàn giai lệ!
Nhưng Khuynh Diễm cảm thấy Triêu Dã có dáng vẻ như chuẩn bị bùng lên ăn vạ cô.
Cho nên thay vì nói rất muốn, cô đã hỏi: "Không thể muốn à?"
"Không thể!" Triêu Dã ngay lập tức bật dậy khỏi ghế: "Ngươi dám đem thân thể trẫm đi va chạm với nữ nhân khác thử xem!"
Khuynh Diễm đương nhiên sẽ không đem thân thể tiểu ăn vạ đi va chạm nữ nhân khác.
Cô chỉ đơn thuần là muốn ngắm nhìn, muốn nói mấy câu trêu chọc tiểu mỹ nữ mà thôi.
Đây là thói xấu khó bỏ của Khuynh Diễm, khi gặp các em gái nhỏ đáng yêu, cô sẽ nổi lên tâm đùa nghịch lưu manh.
Vì vậy khi Tịch Dạ trở thành em gái nhỏ, đã vô tình kích phát và phóng đại thói xấu của Khuynh Diễm, làm cho cô thường xuyên bắt nạt hắn.
[Cô đã ăn cướp còn muốn đổ tội cho nạn nhân hả kí chủ?] Hắc Khuyển không nhịn được chỉ trích: [Làm như lúc đại nhân vật là con trai, cô sẽ không bắt nạt người ta?]
Vậy sau này ta không nên bắt nạt hắn, mà nên bắt nạt mi nhỉ?
Hắc Khuyển: [Ha ha... thôi cô cứ chơi đùa với đại nhân vật đi.] Nó từ chối nhận phần phúc phận này!
"Sao ngươi lại im lặng như vậy? Có nghe trẫm nói không?" Triêu Dã lên tiếng thúc giục.
"Nghe." Khuynh Diễm nhạt giọng đáp.
Biết vậy đã không đến thương lượng với mi, đợi ta tuyển xong rồi, mi có không muốn cũng không thay đổi được.
"Nếu ngươi dám tuyển phi tần, trẫm sẽ..." Hoàng đế bệ hạ nhất thời cứng ngắc, không biết nên uy hiếp thế nào.
Khuynh Diễm lại còn sắt thép thẳng nữ, mở miệng hỏi: "Sẽ thế nào?"
"Sẽ..." Thật tức giận, đột nhiên phát hiện mình không có vốn liếng gì để uy hiếp người khác!
Triêu Dã nhìn dáng vẻ cười tươi rạng rỡ của Khuynh Diễm, đáy lòng càng thêm nghẹn khuất.
Đột nhiên quay lưng đi qua giường, nằm xuống, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Ức hiếp trẫm, bắt nạt trẫm, khi dễ trẫm.
Thật nhớ phụ hoàng và mẫu phi, ngày xưa ai cũng yêu thương trẫm, giờ thì mỗi ngày trẫm đều bị người ta chèn ép.
Lãnh cung vừa rách nát vừa chật chội, từ sáng đến tối đều bị nhốt trong đây, muốn đi dạo Ngự Hoa Viên cũng không được.
Không ai trò chuyện cùng trẫm, không ai quan tâm trẫm, cũng không còn ai thương trẫm nữa.
Càng nghĩ càng thấy buồn, càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng muốn khóc...
"Ta không nạp phi tần." Khuynh Diễm ngồi xuống bên cạnh Triêu Dã, nhẹ xoa xoa vành mắt đỏ ửng của hắn, nghiêm túc hứa: "Cả đời này ta cũng chỉ có một mình người."
Triêu Dã khụt khịt mũi, đưa lưng về phía cô, ra vẻ 'trẫm giận lắm rồi'.
Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn, từ phía sau choàng tay ôm lấy hắn.
Triêu Dã giãy giụa hai cái, mang tính tượng trưng một chút, sau đó liền yên lặng dựa vào lòng cô: "Nói chuyện không giữ lời sẽ bị sét đánh."
"Ừ."
Đáy lòng Khuynh Diễm yên lặng thở dài.
Ai, giấc mộng hậu cung ba ngàn giai lệ của ta, xem ra chỉ có thể là mộng mà thôi.
Cuộc đời đế vương, thật là có điểm thiếu sót.
Trong suốt thời gian quốc tang, đêm nào Khuynh Diễm cũng lén lút đến lãnh cung trêu chọc Triêu Dã.
Hết ôm ôm lại hôn hôn người ta, chọc cho người ta tức muốn khóc, sau đó mới sợ bị ăn vạ mà kéo người ta lại ôm vào lòng.
Bước cuối cùng, nhắm mắt tự mình ngủ trước.
Hoàn hảo không bị ăn vạ!
Triêu Dã: "..." Tên yêu râu xanh!
Trẫm sẽ không bao giờ quên nỗi uất ức ngày hôm nay!
Hoàng đế bệ hạ nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hành động thì đã bắt đầu từ bỏ kháng cự.
Mới hôm nào, khi Khuynh Diễm hôn hắn, hắn còn ghét bỏ vừa lau vừa chùi.
Nhưng bây giờ chỉ cần cô hôn hắn thiếu đi một cái, hắn liền hỏi ngược lại cô, có phải đã ra ngoài hôn người khác rồi không?
Đừng hiểu lầm phẩm giá của hoàng đế bệ hạ, không phải ngài ghen đâu, mà ngài chỉ lo lắng Khuynh Diễm dùng thân thể ngài đi làm chuyện đáng khinh nào đó.
Nguyên nhân của mối nghi ngờ này, phải bắt đầu kể từ triều đình Liệp Cổ Quốc...
—
Theo thông tin thân phận mà Hắc Khuyển cung cấp, Triêu Dã từ nhỏ tính tình vô tư, chỉ thích ẩm thực ăn uống, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có như các hoàng tử khác.
Thời điểm tiên đế sắp băng hà, vì muốn cân bằng triều chính, nên đã chọn lựa nữ nhi của những đại thần nắm giữ quyền lực chủ chốt, nạp làm phi tần cho Triêu Dã.
Lợi dụng nữ nhân hậu cung để cân bằng quyền lực tiền triều, đây là hành động từ xưa đến nay của nhà đế vương.
Nhưng tiếc là tiên đế mất quá đột ngột, không kịp truyền đạt đạo lý này cho Triêu Dã.
Vậy nên thời gian đầu, vì còn trong kỳ quốc tang, Triêu Dã đã không sủng hạnh hậu phi.
Đợi đến sau kỳ quốc tang, hắn cũng tiếp tục không sủng hạnh hậu phi.
Cưới nữ nhi người ta về, lại để nữ nhi người ta phòng không gối chiếc. Đây là một trong những nguyên nhân khiến triều thần bất mãn với hắn.
Lại thêm tác động từ Triêu Lộc Cương, bọn họ dần nghĩ, đi theo một người chẳng khác gì cao tăng tu hành như Triêu Dã, còn không bằng đặt kỳ vọng lên người Triêu Lộc Cương.
Hắn ta nhiều thê thiếp, vậy thì nữ nhi của bọn họ mới có cơ hội sinh hoàng tử, kế thừa ngôi vị, đem đến sự thịnh vượng cho gia tộc.
Làm hoàng đế mà không biết bán thân mình, là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của Triêu Dã.
Khuynh Diễm: "? ? ?"
Còn có loại nguyên nhân thất bại này?
Cẩu Tặc, mi bịa ra đấy à?
[Ta chỉ đưa tài liệu sẵn có, không phụ trách giải thích thêm.] Hắc Khuyển ngắn gọn đáp. Bởi vì nó cũng có hiểu đâu mà giải thích!
Hiện tại vừa vặn là thời điểm kết thúc kỳ quốc tang, tấu chương đốc thúc tuyển tú mỗi ngày đều chất cao như núi.
Khuynh Diễm nhìn đống tấu chương, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định đi đến lãnh cung.
—
"Tuyển tú nạp phi?" Triêu Dã nghe mấy chữ này, lập tức tung ra ba câu từ chối liên tiếp: "Trẫm không muốn! Không cần! Không thích!"
"Thật sự không à?" Khuynh Diễm thử hỏi lại.
"Đương nhiên không! Mẫu phi đã nói độc nhất là lòng dạ nữ nhân, tuyển nhiều người vào, sau này hậu cung sẽ càng rối loạn." Còn có, phải chia thức ăn cho bọn họ.
Nghĩ đến chuyện chia thức ăn, hoàng đế bệ hạ liền thấy trong lòng đau xót.
"Nhưng có rất nhiều tiểu cô nương đáng yêu, không độc." Khuynh Diễm tỏ ý bênh vực.
Triêu Dã híp mắt, hắn bắt đầu phát hiện được cô có điểm bất thường rồi.
"Liễu Khuynh Diễm, ngươi muốn tuyển tú đúng không?"
Khuynh Diễm: "..." Muốn! Đương nhiên muốn!
Khó khăn lắm mới làm hoàng đế một lần, ta muốn sa đọa trong hậu cung ba ngàn giai lệ!
Nhưng Khuynh Diễm cảm thấy Triêu Dã có dáng vẻ như chuẩn bị bùng lên ăn vạ cô.
Cho nên thay vì nói rất muốn, cô đã hỏi: "Không thể muốn à?"
"Không thể!" Triêu Dã ngay lập tức bật dậy khỏi ghế: "Ngươi dám đem thân thể trẫm đi va chạm với nữ nhân khác thử xem!"
Khuynh Diễm đương nhiên sẽ không đem thân thể tiểu ăn vạ đi va chạm nữ nhân khác.
Cô chỉ đơn thuần là muốn ngắm nhìn, muốn nói mấy câu trêu chọc tiểu mỹ nữ mà thôi.
Đây là thói xấu khó bỏ của Khuynh Diễm, khi gặp các em gái nhỏ đáng yêu, cô sẽ nổi lên tâm đùa nghịch lưu manh.
Vì vậy khi Tịch Dạ trở thành em gái nhỏ, đã vô tình kích phát và phóng đại thói xấu của Khuynh Diễm, làm cho cô thường xuyên bắt nạt hắn.
[Cô đã ăn cướp còn muốn đổ tội cho nạn nhân hả kí chủ?] Hắc Khuyển không nhịn được chỉ trích: [Làm như lúc đại nhân vật là con trai, cô sẽ không bắt nạt người ta?]
Vậy sau này ta không nên bắt nạt hắn, mà nên bắt nạt mi nhỉ?
Hắc Khuyển: [Ha ha... thôi cô cứ chơi đùa với đại nhân vật đi.] Nó từ chối nhận phần phúc phận này!
"Sao ngươi lại im lặng như vậy? Có nghe trẫm nói không?" Triêu Dã lên tiếng thúc giục.
"Nghe." Khuynh Diễm nhạt giọng đáp.
Biết vậy đã không đến thương lượng với mi, đợi ta tuyển xong rồi, mi có không muốn cũng không thay đổi được.
"Nếu ngươi dám tuyển phi tần, trẫm sẽ..." Hoàng đế bệ hạ nhất thời cứng ngắc, không biết nên uy hiếp thế nào.
Khuynh Diễm lại còn sắt thép thẳng nữ, mở miệng hỏi: "Sẽ thế nào?"
"Sẽ..." Thật tức giận, đột nhiên phát hiện mình không có vốn liếng gì để uy hiếp người khác!
Triêu Dã nhìn dáng vẻ cười tươi rạng rỡ của Khuynh Diễm, đáy lòng càng thêm nghẹn khuất.
Đột nhiên quay lưng đi qua giường, nằm xuống, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Ức hiếp trẫm, bắt nạt trẫm, khi dễ trẫm.
Thật nhớ phụ hoàng và mẫu phi, ngày xưa ai cũng yêu thương trẫm, giờ thì mỗi ngày trẫm đều bị người ta chèn ép.
Lãnh cung vừa rách nát vừa chật chội, từ sáng đến tối đều bị nhốt trong đây, muốn đi dạo Ngự Hoa Viên cũng không được.
Không ai trò chuyện cùng trẫm, không ai quan tâm trẫm, cũng không còn ai thương trẫm nữa.
Càng nghĩ càng thấy buồn, càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng muốn khóc...
"Ta không nạp phi tần." Khuynh Diễm ngồi xuống bên cạnh Triêu Dã, nhẹ xoa xoa vành mắt đỏ ửng của hắn, nghiêm túc hứa: "Cả đời này ta cũng chỉ có một mình người."
Triêu Dã khụt khịt mũi, đưa lưng về phía cô, ra vẻ 'trẫm giận lắm rồi'.
Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn, từ phía sau choàng tay ôm lấy hắn.
Triêu Dã giãy giụa hai cái, mang tính tượng trưng một chút, sau đó liền yên lặng dựa vào lòng cô: "Nói chuyện không giữ lời sẽ bị sét đánh."
"Ừ."
Đáy lòng Khuynh Diễm yên lặng thở dài.
Ai, giấc mộng hậu cung ba ngàn giai lệ của ta, xem ra chỉ có thể là mộng mà thôi.
Cuộc đời đế vương, thật là có điểm thiếu sót.