Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-287
Chương 287: Chương 245.2: Người Máy Nổi Loạn (14)
Doãn Tường tức tốc mở thiết bị rà soát bom ra kiểm tra.
Không chỉ trụ sở chính của tập đoàn, mà các nhà xưởng, chi nhánh, thậm chí cả căn hộ này của Doãn gia, toàn bộ đều nhấp nháy hơn một trăm đốm đỏ!
Tất cả đều là bom!
Nếu thật sự kích nổ, thì đừng nói là nhà, mà tất cả sản nghiệp của Doãn Tường cũng đều biến thành tro bụi!
Cổ họng Miên Tửu phát ra tiếng cười nhỏ vụn: "Phát hiện rồi sao? Món quà này của tôi có phải rất phù hợp với anh không?"
Hắn vốn chỉ đặt bom để chừa đường lui cho mình, nếu hôm nay hắn an toàn rời khỏi Doãn gia, thì sẽ không có nơi nào phát nổ.
Nhưng nếu Doãn Tường tấn công hắn, vậy thì tất cả cùng nhau chết đi!
Doãn Tường nhìn lên màn hình, hàng loạt đốm đỏ không ngừng nhấp nháy khiến dây thần kinh hắn căng chặt.
Hắn phẫn nộ trừng mắt: "Mày không dám!"
Đúng! Nó không dám!
Nếu hôm nay căn nhà này phát nổ, thì nó cũng sẽ chết tại đây!
Nó tuyệt đối không dám!
Miên Tửu nhéo nhéo vỏ kẹo trong tay, cụp mắt hỏi: "Giữa việc bị anh bắt về nghiên cứu, và tất cả cùng chết tại đây, anh nghĩ tôi dám không?"
Doãn Tường siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay đều bạo khởi.
Doãn Ân không dám, nhưng Miên Tửu... Tên người máy này là một kẻ điên!
Những năm qua, một tay hắn hủy đi không biết bao nhiêu dự án của tập đoàn Tường Ân.
Tất cả người đến gây sự với hắn, đều bị hắn đột nhập hệ thống, hủy hoại toàn bộ tâm huyết của họ, khiến họ hận đến thấu xương nhưng lại không dám tiếp tục đối đầu hắn.
Kẻ điên không đáng sợ, nhưng kẻ điên có đầu óc thiên tài, lại chính là một cổ máy hủy diệt!
Vì vậy Doãn Tường mới muốn bắt Miên Tửu về nghiên cứu, chỉ cần tìm hiểu được cấu tạo não của Miên Tửu, thì sẽ mang đến đột phá cho tập đoàn hắn.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Miên Tửu đã sớm đặt bom chừa đường lui...
"Trước tiên cậu ngắt hết kết nối với số bom bên ngoài, tôi sẽ để cậu rời khỏi đây." Doãn Tường hạ giọng thương lượng: "Tôi lấy danh dự của mình ra thề, tôi sẽ không bội tín!"
Miên Tửu như vừa nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, không nhịn được nhạo báng: "Doãn tiên sinh, năm đó anh cũng đứng trước tòa án thề, chính mắt anh nhìn thấy em trai mình tự sát, nhờ vậy mà mẹ anh mới thoát tội."
"Bây giờ anh lại thề với tôi? Anh nghĩ lời thề của anh còn có giá trị sao? Nực cười, không đáng một xu!"
Miên Tửu nhấn mạnh từng chữ, mỗi câu mỗi từ đều mang theo oán hận.
Đáy mắt Doãn Tường lóe lên tia sáng nguy hiểm, sự kiện năm xưa là thứ hắn không bao giờ muốn nhớ tới!
Nhưng Miên Tửu lại nhắc đến, Doãn Tường kích động đột ngột đấm vào bụng Miên Tửu.
Miên Tửu không thể né tránh, con dao điện tuột xuống, rơi khỏi lòng bàn tay.
Bị đánh chính là nỗi sợ lớn nhất của hắn, là điểm yếu không thể khắc phục của hắn.
Miên Tửu ngã trên mặt đất, đau đến không đủ sức đứng dậy.
Nỗi sợ như rắn rết lan tràn bò ra khống chế tâm trí hắn, như sâu độc bủa vây đeo bám toàn bộ thân thể hắn, như gông xiềng đè nặng cột chặt tay chân hắn.
Từ đầu đến giờ, sự mạnh mẽ của hắn đều là gắng gượng giả vờ, kỳ thực hắn vẫn luôn rất sợ hãi.
Bởi vì sợ, nên hắn mới mang dao điện tự giật chính mình, để ép bản thân tỉnh táo chống chọi.
Hắn sợ gia đình này, hắn sợ sự điên cuồng bệnh hoạn của Đổng Thi Lam, hắn sợ sự tham lam tàn độc của Doãn Tường, và hắn cũng sợ cả sự yếu đuối nhu nhược của Doãn Ân.
Hắn không phải Doãn Ân, tại sao bọn họ cứ không buông tha cho hắn?
Hắn chỉ muốn bảo vệ Tiểu Hỉ, hắn chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, hắn không đòi hỏi gì cả, tại sao bọn họ nhất định phải ép chết hắn!
Hắn là Miên Tửu, Miên Tửu không phải Doãn Ân.
Người thân của hắn là Tiểu Hỉ và Tiểu Thiết, không phải Doãn Tường và Đổng Thi Lam.
Đây không phải nhà của hắn, hắn đau quá, hắn muốn về nhà...
Thân thể Miên Tửu không ngừng run lên, tay chân cuộn tròn co chặt lại.
Doãn Tường nhận thấy phản ứng kỳ lạ của Miên Tửu, hắn híp mắt nghi hoặc, thử đá mạnh vào bụng Miên Tửu một lần nữa!
Thiếu niên dưới đất càng run rẩy dữ dội hơn, chẳng những không thể đánh trả, mà cũng không thể mở miệng tranh cãi một chữ nào.
Doãn Tường không nghi ngờ gì nữa, hắn đã phát hiện ra điểm yếu của Miên Tửu!
"Sao lại im lặng vậy? Nói tiếp đi! Chẳng phải lúc nãy mày nói hay lắm sao? Bị đánh một chút liền câm rồi?"
Doãn Tường đắc ý cười vang, phất tay ra lệnh cho đám robot: "Đánh hắn! Tất cả cùng xông lên đánh hắn! Để xem hắn còn dám tiếp tục làm loạn không!"
Những chiếc bóng đen ập đến, chắn đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài.
Miên Tửu ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy đoàn người máy cao lớn hung tợn đang vây quanh hắn, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống hắn!
Cơn đau trên cơ thể kích phát nỗi sợ của Miên Tửu, khiến hắn không đủ sức phản kháng.
Hắn cố giơ tay muốn tìm dao điện tự giật chính mình, nhưng con dao cách hắn quá xa, hắn không cách nào với tới được...
Giữa lúc nỗi sợ xâm chiếm tâm trí, Miên Tửu mơ hồ nhìn thấy ảo giác, trong ánh sáng lung lay trước mặt, có một người máy nhỏ giẫm tan bóng tối đi về phía hắn.
Bàn tay Miên Tửu vô thức vươn tới, cánh môi mấp máy kêu lên: "Tiểu Hỉ, tôi muốn về nhà..."
Doãn Tường tức tốc mở thiết bị rà soát bom ra kiểm tra.
Không chỉ trụ sở chính của tập đoàn, mà các nhà xưởng, chi nhánh, thậm chí cả căn hộ này của Doãn gia, toàn bộ đều nhấp nháy hơn một trăm đốm đỏ!
Tất cả đều là bom!
Nếu thật sự kích nổ, thì đừng nói là nhà, mà tất cả sản nghiệp của Doãn Tường cũng đều biến thành tro bụi!
Cổ họng Miên Tửu phát ra tiếng cười nhỏ vụn: "Phát hiện rồi sao? Món quà này của tôi có phải rất phù hợp với anh không?"
Hắn vốn chỉ đặt bom để chừa đường lui cho mình, nếu hôm nay hắn an toàn rời khỏi Doãn gia, thì sẽ không có nơi nào phát nổ.
Nhưng nếu Doãn Tường tấn công hắn, vậy thì tất cả cùng nhau chết đi!
Doãn Tường nhìn lên màn hình, hàng loạt đốm đỏ không ngừng nhấp nháy khiến dây thần kinh hắn căng chặt.
Hắn phẫn nộ trừng mắt: "Mày không dám!"
Đúng! Nó không dám!
Nếu hôm nay căn nhà này phát nổ, thì nó cũng sẽ chết tại đây!
Nó tuyệt đối không dám!
Miên Tửu nhéo nhéo vỏ kẹo trong tay, cụp mắt hỏi: "Giữa việc bị anh bắt về nghiên cứu, và tất cả cùng chết tại đây, anh nghĩ tôi dám không?"
Doãn Tường siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay đều bạo khởi.
Doãn Ân không dám, nhưng Miên Tửu... Tên người máy này là một kẻ điên!
Những năm qua, một tay hắn hủy đi không biết bao nhiêu dự án của tập đoàn Tường Ân.
Tất cả người đến gây sự với hắn, đều bị hắn đột nhập hệ thống, hủy hoại toàn bộ tâm huyết của họ, khiến họ hận đến thấu xương nhưng lại không dám tiếp tục đối đầu hắn.
Kẻ điên không đáng sợ, nhưng kẻ điên có đầu óc thiên tài, lại chính là một cổ máy hủy diệt!
Vì vậy Doãn Tường mới muốn bắt Miên Tửu về nghiên cứu, chỉ cần tìm hiểu được cấu tạo não của Miên Tửu, thì sẽ mang đến đột phá cho tập đoàn hắn.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Miên Tửu đã sớm đặt bom chừa đường lui...
"Trước tiên cậu ngắt hết kết nối với số bom bên ngoài, tôi sẽ để cậu rời khỏi đây." Doãn Tường hạ giọng thương lượng: "Tôi lấy danh dự của mình ra thề, tôi sẽ không bội tín!"
Miên Tửu như vừa nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, không nhịn được nhạo báng: "Doãn tiên sinh, năm đó anh cũng đứng trước tòa án thề, chính mắt anh nhìn thấy em trai mình tự sát, nhờ vậy mà mẹ anh mới thoát tội."
"Bây giờ anh lại thề với tôi? Anh nghĩ lời thề của anh còn có giá trị sao? Nực cười, không đáng một xu!"
Miên Tửu nhấn mạnh từng chữ, mỗi câu mỗi từ đều mang theo oán hận.
Đáy mắt Doãn Tường lóe lên tia sáng nguy hiểm, sự kiện năm xưa là thứ hắn không bao giờ muốn nhớ tới!
Nhưng Miên Tửu lại nhắc đến, Doãn Tường kích động đột ngột đấm vào bụng Miên Tửu.
Miên Tửu không thể né tránh, con dao điện tuột xuống, rơi khỏi lòng bàn tay.
Bị đánh chính là nỗi sợ lớn nhất của hắn, là điểm yếu không thể khắc phục của hắn.
Miên Tửu ngã trên mặt đất, đau đến không đủ sức đứng dậy.
Nỗi sợ như rắn rết lan tràn bò ra khống chế tâm trí hắn, như sâu độc bủa vây đeo bám toàn bộ thân thể hắn, như gông xiềng đè nặng cột chặt tay chân hắn.
Từ đầu đến giờ, sự mạnh mẽ của hắn đều là gắng gượng giả vờ, kỳ thực hắn vẫn luôn rất sợ hãi.
Bởi vì sợ, nên hắn mới mang dao điện tự giật chính mình, để ép bản thân tỉnh táo chống chọi.
Hắn sợ gia đình này, hắn sợ sự điên cuồng bệnh hoạn của Đổng Thi Lam, hắn sợ sự tham lam tàn độc của Doãn Tường, và hắn cũng sợ cả sự yếu đuối nhu nhược của Doãn Ân.
Hắn không phải Doãn Ân, tại sao bọn họ cứ không buông tha cho hắn?
Hắn chỉ muốn bảo vệ Tiểu Hỉ, hắn chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, hắn không đòi hỏi gì cả, tại sao bọn họ nhất định phải ép chết hắn!
Hắn là Miên Tửu, Miên Tửu không phải Doãn Ân.
Người thân của hắn là Tiểu Hỉ và Tiểu Thiết, không phải Doãn Tường và Đổng Thi Lam.
Đây không phải nhà của hắn, hắn đau quá, hắn muốn về nhà...
Thân thể Miên Tửu không ngừng run lên, tay chân cuộn tròn co chặt lại.
Doãn Tường nhận thấy phản ứng kỳ lạ của Miên Tửu, hắn híp mắt nghi hoặc, thử đá mạnh vào bụng Miên Tửu một lần nữa!
Thiếu niên dưới đất càng run rẩy dữ dội hơn, chẳng những không thể đánh trả, mà cũng không thể mở miệng tranh cãi một chữ nào.
Doãn Tường không nghi ngờ gì nữa, hắn đã phát hiện ra điểm yếu của Miên Tửu!
"Sao lại im lặng vậy? Nói tiếp đi! Chẳng phải lúc nãy mày nói hay lắm sao? Bị đánh một chút liền câm rồi?"
Doãn Tường đắc ý cười vang, phất tay ra lệnh cho đám robot: "Đánh hắn! Tất cả cùng xông lên đánh hắn! Để xem hắn còn dám tiếp tục làm loạn không!"
Những chiếc bóng đen ập đến, chắn đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài.
Miên Tửu ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy đoàn người máy cao lớn hung tợn đang vây quanh hắn, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống hắn!
Cơn đau trên cơ thể kích phát nỗi sợ của Miên Tửu, khiến hắn không đủ sức phản kháng.
Hắn cố giơ tay muốn tìm dao điện tự giật chính mình, nhưng con dao cách hắn quá xa, hắn không cách nào với tới được...
Giữa lúc nỗi sợ xâm chiếm tâm trí, Miên Tửu mơ hồ nhìn thấy ảo giác, trong ánh sáng lung lay trước mặt, có một người máy nhỏ giẫm tan bóng tối đi về phía hắn.
Bàn tay Miên Tửu vô thức vươn tới, cánh môi mấp máy kêu lên: "Tiểu Hỉ, tôi muốn về nhà..."