Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
Chương 261: Chương 232.2: Người Máy Nổi Loạn (1)
Thế giới này không có kịch bản.
Hắc Khuyển nói Khuynh Diễm luộc nó làm nó trọng thương, hệ thống xảy ra đứt gãy, mất chức năng lấy kịch bản.
Khuynh Diễm nhíu mày. Trùng hợp như vậy?
Nhưng dù gì cũng đã cùng nhau đồng hành qua bốn thế giới rồi, cô đương nhiên là... không tin nó!
Mẹ nó rõ ràng là cố tình cắt xén kịch bản chơi cô! Thứ hỗn đản!
Hắc Khuyển: \[...\] Kí chủ quá đáng vừa thôi nha!
Nó là trẻ con đó! Trẻ con bị mắng nhiều sẽ tổn thương đó!
Khuynh Diễm không phải vô duyên vô cớ mắng Hắc Khuyển, mà là thế giới này thật sự rất khó chơi.
Không có kịch bản sẽ hoàn toàn không nắm được tình hình.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ?
Được thôi.
Nguyên chủ bị mất trí nhớ!
Khuynh Diễm: "..." Con Cẩu Tặc này chắc chắn đang chơi xỏ trả thù cô!
Nguyên chủ cũng không phải hoàn toàn không có trí nhớ, mà cô ấy chỉ mất đi phần ký ức trước khi tới ngôi trường này.
Những chuyện nguyên chủ nhớ được là, khi cô ấy vừa tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trong ký túc xá.
Trên tay cầm một tấm thẻ nhựa vuông vức, viết một hàng chữ 'SC019 Nhan Khuynh Diễm', tích phân 0 điểm.
Không gia đình, không bạn bè, không mối quan hệ. Mỗi ngày chỉ có ba việc: ăn, học, ngủ.
Mà tỷ lệ giới tính ở ngôi trường này cũng rất bất thường. Một trăm phần trăm nữ, hoàn toàn không có nam.
Từ giáo viên, người làm vườn, người dọn vệ sinh, thậm chí đến bảo vệ, tất cả đều là nữ.
Không chỉ có tỷ lệ giới tính bất thường, mà tính cách mỗi người, cũng bị thiết lập bất thường.
Chẳng hạn như người hoạt bát, thích trò chuyện, sẽ bị gán thiết lập ít nói, hướng nội.
Còn người hướng nội, thích yên tĩnh, sẽ bị gán thiết lập nói nhiều, hướng ngoại.
Quần áo đồng phục, chính là kiểu dáng và màu sắc mà bạn ghét nhất.
Nhưng dù bạn có ghét, thì bạn vẫn phải tuân thủ thiết lập, nếu không bạn sẽ bị trừ điểm tích phân.
Tích phân là đơn vị tiền tệ của thế giới này. Không có tích phân sẽ không thể trang trải phí sinh hoạt, không có thức ăn, không có phòng ngủ, phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất.
Trường hợp vi phạm nghiêm trọng, thì ngoài trừ điểm tích phân, còn bị áp dụng các loại trừng phạt.
Tóm lại, chính là dùng mọi thủ đoạn bắt ép bạn phải tuân thủ thiết lập.
Nguyên chủ là cô gái có tính cách hoạt bát thích mộng mơ, lại bị buộc trở thành một người lập dị khó gần, rụt rè nhút nhát.
Ghét nhất màu đen, lại bị bắt mặc quần áo đen từ đầu đến chân.
Mỗi ngày bị bắt nạt, còn không được quyền phản kháng.
Không biết mình đến từ đâu, không biết mình sống vì mục đích gì, không biết cuộc đời mình sẽ kết thúc như thế nào.
Sống mơ hồ, chết cũng mơ hồ, một đời đè nén chính mình, đến cuối cùng khi ra đi, nỗi lòng uất ức cực kỳ không cam tâm.
\[Nguyện vọng nguyên chủ: Sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.\] Hắc Khuyển phát nguyện vọng, lại hỏi: \[Như thế nào là vui vẻ hạnh phúc?\]
Hỏi xong liền tự trả lời: \[Sống được là chính mình, không bị gò ép, không cần đội lốt tính cách người khác.\]
\[Ăn món mình thích, mặc đồ mình thích, gả cho người mình thích, sinh cục cưng... khụ, nói lố rồi, gả thôi, không cần sinh.\]
Khuynh Diễm đang thờ ơ lơ đễnh, vừa nghe nguyện vọng xong thì nhíu mày.
Ăn món mình thích, mặc đồ mình thích, gả cho người mình thích?
Nhưng cô không hề có người mình thích, vậy cô làm thế quái nào hoàn thành nhiệm vụ?
\[...\] Hắc Khuyển nghẹn một chút, hỏi: \[Kí chủ, cô quên tiểu ăn vạ của cô rồi à?\]
Thế giới trước ai còn vì cái chết của đại nhân vật mà suýt luộc chín nó? Giờ lại phun ra một câu kinh thiên động địa như vậy!
Tra nữ bạc tình! Bất bình thay đại nhân vật!
Khuynh Diễm vẫn không hiểu: "Hắn thì sao? Mi nhắc đến hắn làm gì? Ta vốn đâu có thích hắn."
\[...\] Rất tốt, nó đã ghi âm lại, sau này đưa cho đại nhân vật nghe, để xem hắn có ăn vạ chết cô không!
Hắc Khuyển mắng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn sửa đổi nguyện vọng cho vừa lòng Khuynh Diễm: \[Không cần gả cho người mình thích, kí chủ muốn gả cho ai thì gả. Tóm lại, thế giới này cô nhất định phải gả!\]
Âm thanh kia của Hắc Khuyển, nghe cứ như mấy bà mẹ già đang ép gả con gái ế!
Nhưng Khuynh \- con gái ế \- Diễm chính là thích làm theo ý mình, lời ít ý nhiều nói: "Ta không muốn gả."
\[Không làm nguyện vọng thì đến một thời điểm nhất định, thân thể nguyên chủ sẽ bài xích linh hồn cô, ném cô ra ngoài! Đến lúc đó cô sẽ có kết cục rất thảm đấy!\] Hắc Khuyển nhấn mạnh hậu quả.
\[Kí chủ nghĩ kỹ đi, ở đây chỉ là game thôi, cô kết hôn cũng không thiệt thòi gì, xem như đánh một trận game. Về thế giới thực thì cứ ăn xong chùi miệng, rủ bỏ trách nhiệm, đảm bảo đại nhân vật không ăn vạ cô đâu!\]
Khuynh Diễm có chút suy tư.
Đánh game? Ăn xong chùi miệng? Rủ bỏ trách nhiệm? Không ăn vạ cô?
Dựa vào những gì cô biết về Tịch Dạ, hắn mà không ăn vạ cô mới là lạ đó!
Hắc Khuyển: \[...\] Sao kí chủ lại thông minh như vậy chứ! Sao cô không ngu một chút cho nó nhờ đi!
Khuynh Diễm rất kiên quyết trong quyết định của mình.
Lý do cô từ chối nguyện vọng nguyên chủ, không phải vì sợ sau này bị ăn vạ, mà là vì...
Là con gái sao có thể gả? Con gái là phải cưới!
Tiểu ăn vạ là để gả cho cô!
Hắc Khuyển: \[...\] Trai cưới vợ, gái gả chồng.
Người đang ăn nói hàm hồ là cô đó kí chủ!
—
Thời điểm Khuynh Diễm lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một không gian tối đen như mực.
Tối đến mức dù cô có giơ bàn tay lên trước mặt, cô cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay mình.
Không một ánh sáng, không một âm thanh, không một sự sống.
Đây chính là phòng tối trong truyền thuyết.
Ban đầu khi bị bắt đến ngôi trường này, rất nhiều nữ sinh không chịu nổi kiểu sống trái ngược với tính cách và sở thích của mình.
Bọn họ không ít lần kích động nổi loạn, cố tình ở chốn công cộng phá vỡ quy tắc thiết lập.
Kết quả bị trừ hết tích phân, còn kèm theo trừng phạt.
Loại trừng phạt thường gặp nhất là giật điện, điện áp cao chạy dọc vào thân thể, giật cho cả người tê cứng, đau đớn đến không thể cử động.
Nhưng giật điện vẫn chưa phải là kinh khủng nhất, mà kinh khủng nhất chính là, bị nhốt vào phòng tối!
Không ai biết trong phòng tối có thứ gì, chỉ biết những người trở về từ phòng tối đều điên điên dại dại, thần trí không rõ ràng, rất lâu về sau vẫn còn mang di chứng.
Chỉ cần đề cập đến hai chữ 'phòng tối' trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ lập tức hoảng loạn mất lý trí.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, đều bị dọa đến kinh sợ! Đối với những nỗi sợ mà bạn không biết rõ về nó, nó sẽ càng trở nên kinh khủng hơn thông qua trí tưởng tượng của bạn.
Lời đồn về phòng tối lan truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng phóng đại, phòng tối chính thức trở thành cấm địa ma quỷ của ngôi trường này.
Dần dần về sau không ai dám vi phạm thiết lập nữa, bởi vì mọi người đều rất sợ bị bắt giam vào phòng tối!
Mà Khuynh Diễm vừa tiến vào thế giới này, liền trực tiếp lướt qua hình phạt giật điện, nhảy vọt bay tới hình thức giam phòng tối!
Khuynh Diễm thở dài. Chuyện này cũng không thể trách cô, bởi vì cô không có kịch bản, nên mới không biết quy định mà lỡ tay đánh người.
Hắc Khuyển: \[...\] Ha ha!
Nói cứ như có kịch bản, thì cô sẽ không đánh người vậy.
Lươn lẹo giảo biện! Rõ ràng là muốn đổ trách nhiệm lên nó!
Thế giới này không có kịch bản.
Hắc Khuyển nói Khuynh Diễm luộc nó làm nó trọng thương, hệ thống xảy ra đứt gãy, mất chức năng lấy kịch bản.
Khuynh Diễm nhíu mày. Trùng hợp như vậy?
Nhưng dù gì cũng đã cùng nhau đồng hành qua bốn thế giới rồi, cô đương nhiên là... không tin nó!
Mẹ nó rõ ràng là cố tình cắt xén kịch bản chơi cô! Thứ hỗn đản!
Hắc Khuyển: \[...\] Kí chủ quá đáng vừa thôi nha!
Nó là trẻ con đó! Trẻ con bị mắng nhiều sẽ tổn thương đó!
Khuynh Diễm không phải vô duyên vô cớ mắng Hắc Khuyển, mà là thế giới này thật sự rất khó chơi.
Không có kịch bản sẽ hoàn toàn không nắm được tình hình.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ?
Được thôi.
Nguyên chủ bị mất trí nhớ!
Khuynh Diễm: "..." Con Cẩu Tặc này chắc chắn đang chơi xỏ trả thù cô!
Nguyên chủ cũng không phải hoàn toàn không có trí nhớ, mà cô ấy chỉ mất đi phần ký ức trước khi tới ngôi trường này.
Những chuyện nguyên chủ nhớ được là, khi cô ấy vừa tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trong ký túc xá.
Trên tay cầm một tấm thẻ nhựa vuông vức, viết một hàng chữ 'SC019 Nhan Khuynh Diễm', tích phân 0 điểm.
Không gia đình, không bạn bè, không mối quan hệ. Mỗi ngày chỉ có ba việc: ăn, học, ngủ.
Mà tỷ lệ giới tính ở ngôi trường này cũng rất bất thường. Một trăm phần trăm nữ, hoàn toàn không có nam.
Từ giáo viên, người làm vườn, người dọn vệ sinh, thậm chí đến bảo vệ, tất cả đều là nữ.
Không chỉ có tỷ lệ giới tính bất thường, mà tính cách mỗi người, cũng bị thiết lập bất thường.
Chẳng hạn như người hoạt bát, thích trò chuyện, sẽ bị gán thiết lập ít nói, hướng nội.
Còn người hướng nội, thích yên tĩnh, sẽ bị gán thiết lập nói nhiều, hướng ngoại.
Quần áo đồng phục, chính là kiểu dáng và màu sắc mà bạn ghét nhất.
Nhưng dù bạn có ghét, thì bạn vẫn phải tuân thủ thiết lập, nếu không bạn sẽ bị trừ điểm tích phân.
Tích phân là đơn vị tiền tệ của thế giới này. Không có tích phân sẽ không thể trang trải phí sinh hoạt, không có thức ăn, không có phòng ngủ, phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất.
Trường hợp vi phạm nghiêm trọng, thì ngoài trừ điểm tích phân, còn bị áp dụng các loại trừng phạt.
Tóm lại, chính là dùng mọi thủ đoạn bắt ép bạn phải tuân thủ thiết lập.
Nguyên chủ là cô gái có tính cách hoạt bát thích mộng mơ, lại bị buộc trở thành một người lập dị khó gần, rụt rè nhút nhát.
Ghét nhất màu đen, lại bị bắt mặc quần áo đen từ đầu đến chân.
Mỗi ngày bị bắt nạt, còn không được quyền phản kháng.
Không biết mình đến từ đâu, không biết mình sống vì mục đích gì, không biết cuộc đời mình sẽ kết thúc như thế nào.
Sống mơ hồ, chết cũng mơ hồ, một đời đè nén chính mình, đến cuối cùng khi ra đi, nỗi lòng uất ức cực kỳ không cam tâm.
\[Nguyện vọng nguyên chủ: Sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.\] Hắc Khuyển phát nguyện vọng, lại hỏi: \[Như thế nào là vui vẻ hạnh phúc?\]
Hỏi xong liền tự trả lời: \[Sống được là chính mình, không bị gò ép, không cần đội lốt tính cách người khác.\]
\[Ăn món mình thích, mặc đồ mình thích, gả cho người mình thích, sinh cục cưng... khụ, nói lố rồi, gả thôi, không cần sinh.\]
Khuynh Diễm đang thờ ơ lơ đễnh, vừa nghe nguyện vọng xong thì nhíu mày.
Ăn món mình thích, mặc đồ mình thích, gả cho người mình thích?
Nhưng cô không hề có người mình thích, vậy cô làm thế quái nào hoàn thành nhiệm vụ?
\[...\] Hắc Khuyển nghẹn một chút, hỏi: \[Kí chủ, cô quên tiểu ăn vạ của cô rồi à?\]
Thế giới trước ai còn vì cái chết của đại nhân vật mà suýt luộc chín nó? Giờ lại phun ra một câu kinh thiên động địa như vậy!
Tra nữ bạc tình! Bất bình thay đại nhân vật!
Khuynh Diễm vẫn không hiểu: "Hắn thì sao? Mi nhắc đến hắn làm gì? Ta vốn đâu có thích hắn."
\[...\] Rất tốt, nó đã ghi âm lại, sau này đưa cho đại nhân vật nghe, để xem hắn có ăn vạ chết cô không!
Hắc Khuyển mắng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn sửa đổi nguyện vọng cho vừa lòng Khuynh Diễm: \[Không cần gả cho người mình thích, kí chủ muốn gả cho ai thì gả. Tóm lại, thế giới này cô nhất định phải gả!\]
Âm thanh kia của Hắc Khuyển, nghe cứ như mấy bà mẹ già đang ép gả con gái ế!
Nhưng Khuynh \- con gái ế \- Diễm chính là thích làm theo ý mình, lời ít ý nhiều nói: "Ta không muốn gả."
\[Không làm nguyện vọng thì đến một thời điểm nhất định, thân thể nguyên chủ sẽ bài xích linh hồn cô, ném cô ra ngoài! Đến lúc đó cô sẽ có kết cục rất thảm đấy!\] Hắc Khuyển nhấn mạnh hậu quả.
\[Kí chủ nghĩ kỹ đi, ở đây chỉ là game thôi, cô kết hôn cũng không thiệt thòi gì, xem như đánh một trận game. Về thế giới thực thì cứ ăn xong chùi miệng, rủ bỏ trách nhiệm, đảm bảo đại nhân vật không ăn vạ cô đâu!\]
Khuynh Diễm có chút suy tư.
Đánh game? Ăn xong chùi miệng? Rủ bỏ trách nhiệm? Không ăn vạ cô?
Dựa vào những gì cô biết về Tịch Dạ, hắn mà không ăn vạ cô mới là lạ đó!
Hắc Khuyển: \[...\] Sao kí chủ lại thông minh như vậy chứ! Sao cô không ngu một chút cho nó nhờ đi!
Khuynh Diễm rất kiên quyết trong quyết định của mình.
Lý do cô từ chối nguyện vọng nguyên chủ, không phải vì sợ sau này bị ăn vạ, mà là vì...
Là con gái sao có thể gả? Con gái là phải cưới!
Tiểu ăn vạ là để gả cho cô!
Hắc Khuyển: \[...\] Trai cưới vợ, gái gả chồng.
Người đang ăn nói hàm hồ là cô đó kí chủ!
—
Thời điểm Khuynh Diễm lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một không gian tối đen như mực.
Tối đến mức dù cô có giơ bàn tay lên trước mặt, cô cũng không thể nhìn thấy năm ngón tay mình.
Không một ánh sáng, không một âm thanh, không một sự sống.
Đây chính là phòng tối trong truyền thuyết.
Ban đầu khi bị bắt đến ngôi trường này, rất nhiều nữ sinh không chịu nổi kiểu sống trái ngược với tính cách và sở thích của mình.
Bọn họ không ít lần kích động nổi loạn, cố tình ở chốn công cộng phá vỡ quy tắc thiết lập.
Kết quả bị trừ hết tích phân, còn kèm theo trừng phạt.
Loại trừng phạt thường gặp nhất là giật điện, điện áp cao chạy dọc vào thân thể, giật cho cả người tê cứng, đau đớn đến không thể cử động.
Nhưng giật điện vẫn chưa phải là kinh khủng nhất, mà kinh khủng nhất chính là, bị nhốt vào phòng tối!
Không ai biết trong phòng tối có thứ gì, chỉ biết những người trở về từ phòng tối đều điên điên dại dại, thần trí không rõ ràng, rất lâu về sau vẫn còn mang di chứng.
Chỉ cần đề cập đến hai chữ 'phòng tối' trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ lập tức hoảng loạn mất lý trí.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này, đều bị dọa đến kinh sợ! Đối với những nỗi sợ mà bạn không biết rõ về nó, nó sẽ càng trở nên kinh khủng hơn thông qua trí tưởng tượng của bạn.
Lời đồn về phòng tối lan truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm, càng ngày càng phóng đại, phòng tối chính thức trở thành cấm địa ma quỷ của ngôi trường này.
Dần dần về sau không ai dám vi phạm thiết lập nữa, bởi vì mọi người đều rất sợ bị bắt giam vào phòng tối!
Mà Khuynh Diễm vừa tiến vào thế giới này, liền trực tiếp lướt qua hình phạt giật điện, nhảy vọt bay tới hình thức giam phòng tối!
Khuynh Diễm thở dài. Chuyện này cũng không thể trách cô, bởi vì cô không có kịch bản, nên mới không biết quy định mà lỡ tay đánh người.
Hắc Khuyển: \[...\] Ha ha!
Nói cứ như có kịch bản, thì cô sẽ không đánh người vậy.
Lươn lẹo giảo biện! Rõ ràng là muốn đổ trách nhiệm lên nó!