Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Ác Nữ Phế Hậu Không Dễ Làm (2)
Hắn nhìn cô hồi lâu, sau lại chầm chậm tiến đến đứng trước mặt, giọng nói toát ra khí thế uy lực mà lại mang hàn khí đến thấu xương.
- Là cô làm nàng bị thương?
Quân Dao không hề sợ hãi trước uy lực của bậc đế vương, toàn thân cô cũng toả ra khí thế của mẫu nghi thiên hạ.
- Xin Vương Thượng lượng thứ ta nói thẳng. Suốt từ khi ngày cho lệnh cấm túc đến nay, ta chưa từng rời khỏi phủ. Đúng hơn là không thể rời khỏi phủ. Ám vệ ngài cử đến canh chừng ta không sót một khắc. Nha hoàn của ta cũng đã bị cấm túc ở biệt phủ. Thật khó để tin ta có thể bày kế hãm hại cô vũ nữ này.
Lộc Tuyết sau khi nghe thấy một màn này liền bầu chặt tà váy ren mỏng, tựa vào sâu trong lồng ngực của nam nhân, cổ họng không ngừng vang lên tiếng nấc nghẹn.
Còn về người nam nhân kia, sau khi nghe được lời nói không chút hối lỗi của cô liền nhắn mày tỏ vẻ rất không vừa ý.
- Ý cô là nàng nói sai sự thật?
- Đúng là vậy mà.
Cônhún vai một cái rồi bày ra dáng vẻ như biểu lộ "nó chính là sự thực, là chân lí hiển nhiên".
Thở dài một cái phiền não, Quân Dao lại cất lên lời nói sắt thép.
- Cô ta thân là một vũ nữ được mời về biểu diễn trong tại tiệc mừng thọ của mẫu hậu lại dám hỗn hào với ta, ỷ mình được Vương Thượng sủng ái mà lên mặt với chính thất. Ta không xử cô ta tội chém, đã là quá nhân từ.
Âm giọng nhàn nhạt lại vô cùng cứng chắc khiến cả hắn và Lộc Tuyết vũ nữ cũng có chút ngỡ ngàng.
Hắn chăm chú nhìn vào cô rồi sựng người. Dưới ánh trăng ngà mềm mại, thân ảnh nữ nhân bận trên mình bộ y phục trắng tinh thanh khiết khi kết hợp với khuôn mặt tinh xảo lại hoà hợp đến lạ. Tựa như quang cảnh xung quanh đều là làm nền cho vẻ đẹp và khí chất của nữ nhân ấy.
Hắn thừa nhận, hắn một phần do bận việc triều đình, một phần do mải mê bên cạnh Lộc Tuyết, phần lớn chính là vì không để ý đến cô nên đối với cô thực sự có chút mờ nhạt.
Nhưng hắn ít nhiều vẫn nhớ được những điểm đặc biệt của nữ nhân ấy. Lúc này, những điểm ấy mới được làm rõ lên, khí chất và nhan sắc quả thực không thể xem thường.
Quân Dao đưa ánh mắt chán ghét nhìn về đôi nam nữ và đội binh lính ở ngoài cửa, miệng nhỏ cất âm giọng không rõ xúc cảm.
- Đã sắp tới canh ba, mong các vị đây hồi phủ. Ta muốn nghỉ ngơi.
Cô vừa cất lời, đám binh lính cùng Vân công công liền nhanh chóng rời khỏi, Vương Thượng và Tuyết Lộc cũng trở về ngay sau đó.
Có điều, ánh mắt chán ghét của cô dành cho hắn là có ý gì?
Cánh cửa tồi tàn của biệt phủ lại đóng lại, căn phòng lại rơi vào bóng tối, chỉ còn duy nhất bạch nguyệt quang mềm mại toả hắt trên khung cửa sổ.
Cô tiến tới say mê ngắm nhìn vầng trăng tròn đầy đặn, miệng không rõ ý vị câu lên nụ cười nhẹ.
Trong hơi gió phương Nam nhè nhẹ thổi và ánh sáng vàng nhạt điểm xuyến, một nữ nhân ngồi gục đầu bên cửa sổ. Sợi tóc của cô bay bay trong gió, chỉ nhẹ nhàng, như có mà lại như không.
" Mau truyền cốt truyện. "
[ Tinh ]
Một dòng những hình ảnh âm thanh như nước chảy xiết chạy vào đầu của nữ nhân.
Đây là vi diện cổ đại, nội dung chủ yếu nói về đoạn tình cảm ngược luyến đầy bi thương của nam nữ chính. Nam chính ham mê nữ sắc, bận việc triều đình. Đến vị nương tử chính thất cũng bị hắn đem ra rìa. Chán nản liền đi hành hạ nữ chính, sau cùng vì nữ nhân thấp hèn mà cho nam nhân ngoại tộc cưỡng đoạt nương tử.
Đối tượng công lược là Vương Thượng đương triều là Tề Minh, nổi tiếng là người vô cùng trẻ tuổi, tài cao đức trọng, hoa đào nhiều vô kể. Hắn rất được lòng con dân nhưng lại là người tàn nhẫn âm hiểm, để giữ vững chức vị liền không ngại ngần ép hôn tiểu thư phủ tướng quân, đưa nàng về làm hoàng hậu.
Nguyên chủ là Hứa Quân Dao, đích nữ của Hứa tướng quân, người lập nhiều công cho triều đình, được Vương Thượng vô cùng tín nhiệm. Nàng được mệnh danh là viên ngọc quý của Tây Hạ quốc. Từ khi còn nhỏ đã được mẫu thân chỉ dạy cắm hoa, trà đạo. Cả Tây Hạ quốc đều biết nàng vô cùng si mê tân vương thượng Tề Minh. Sau khi được ban hôn, trở thành Vương Hậu lại sống chẳng mấy tốt. Không nhận được sự sủng ái của Vương Thượng thù cũng thôi đi, lại còn tối ngày chỉ có thể quanh đi quẩn lại trong biệt phủ, nha hoàn thân cận cũng chỉ có một mình Tiểu Hân. Nàng cứ thế sống một đời cô độc, ngày ngày nhìn người mình yêu ân ái với người khác. Về sau, nàng bị nữ nhân bên cạnh phu quân hạ độc chết.
Đam Mỹ H Văn
Mà bây giờ, Quân Dao chính là xuyên vào nữ chính.
Cẩu hệ thống, ngươi lăn ra đây!
Từ trước đến nay, nó chỉ toàn cho cô làm nhân vật phản diện, tốt lắm thì được phân vai làm nhân vật qua đường. Duy nhất lần này được làm nữ chính thì lại là một cái vi diện ngược tung toé.
- Là cô làm nàng bị thương?
Quân Dao không hề sợ hãi trước uy lực của bậc đế vương, toàn thân cô cũng toả ra khí thế của mẫu nghi thiên hạ.
- Xin Vương Thượng lượng thứ ta nói thẳng. Suốt từ khi ngày cho lệnh cấm túc đến nay, ta chưa từng rời khỏi phủ. Đúng hơn là không thể rời khỏi phủ. Ám vệ ngài cử đến canh chừng ta không sót một khắc. Nha hoàn của ta cũng đã bị cấm túc ở biệt phủ. Thật khó để tin ta có thể bày kế hãm hại cô vũ nữ này.
Lộc Tuyết sau khi nghe thấy một màn này liền bầu chặt tà váy ren mỏng, tựa vào sâu trong lồng ngực của nam nhân, cổ họng không ngừng vang lên tiếng nấc nghẹn.
Còn về người nam nhân kia, sau khi nghe được lời nói không chút hối lỗi của cô liền nhắn mày tỏ vẻ rất không vừa ý.
- Ý cô là nàng nói sai sự thật?
- Đúng là vậy mà.
Cônhún vai một cái rồi bày ra dáng vẻ như biểu lộ "nó chính là sự thực, là chân lí hiển nhiên".
Thở dài một cái phiền não, Quân Dao lại cất lên lời nói sắt thép.
- Cô ta thân là một vũ nữ được mời về biểu diễn trong tại tiệc mừng thọ của mẫu hậu lại dám hỗn hào với ta, ỷ mình được Vương Thượng sủng ái mà lên mặt với chính thất. Ta không xử cô ta tội chém, đã là quá nhân từ.
Âm giọng nhàn nhạt lại vô cùng cứng chắc khiến cả hắn và Lộc Tuyết vũ nữ cũng có chút ngỡ ngàng.
Hắn chăm chú nhìn vào cô rồi sựng người. Dưới ánh trăng ngà mềm mại, thân ảnh nữ nhân bận trên mình bộ y phục trắng tinh thanh khiết khi kết hợp với khuôn mặt tinh xảo lại hoà hợp đến lạ. Tựa như quang cảnh xung quanh đều là làm nền cho vẻ đẹp và khí chất của nữ nhân ấy.
Hắn thừa nhận, hắn một phần do bận việc triều đình, một phần do mải mê bên cạnh Lộc Tuyết, phần lớn chính là vì không để ý đến cô nên đối với cô thực sự có chút mờ nhạt.
Nhưng hắn ít nhiều vẫn nhớ được những điểm đặc biệt của nữ nhân ấy. Lúc này, những điểm ấy mới được làm rõ lên, khí chất và nhan sắc quả thực không thể xem thường.
Quân Dao đưa ánh mắt chán ghét nhìn về đôi nam nữ và đội binh lính ở ngoài cửa, miệng nhỏ cất âm giọng không rõ xúc cảm.
- Đã sắp tới canh ba, mong các vị đây hồi phủ. Ta muốn nghỉ ngơi.
Cô vừa cất lời, đám binh lính cùng Vân công công liền nhanh chóng rời khỏi, Vương Thượng và Tuyết Lộc cũng trở về ngay sau đó.
Có điều, ánh mắt chán ghét của cô dành cho hắn là có ý gì?
Cánh cửa tồi tàn của biệt phủ lại đóng lại, căn phòng lại rơi vào bóng tối, chỉ còn duy nhất bạch nguyệt quang mềm mại toả hắt trên khung cửa sổ.
Cô tiến tới say mê ngắm nhìn vầng trăng tròn đầy đặn, miệng không rõ ý vị câu lên nụ cười nhẹ.
Trong hơi gió phương Nam nhè nhẹ thổi và ánh sáng vàng nhạt điểm xuyến, một nữ nhân ngồi gục đầu bên cửa sổ. Sợi tóc của cô bay bay trong gió, chỉ nhẹ nhàng, như có mà lại như không.
" Mau truyền cốt truyện. "
[ Tinh ]
Một dòng những hình ảnh âm thanh như nước chảy xiết chạy vào đầu của nữ nhân.
Đây là vi diện cổ đại, nội dung chủ yếu nói về đoạn tình cảm ngược luyến đầy bi thương của nam nữ chính. Nam chính ham mê nữ sắc, bận việc triều đình. Đến vị nương tử chính thất cũng bị hắn đem ra rìa. Chán nản liền đi hành hạ nữ chính, sau cùng vì nữ nhân thấp hèn mà cho nam nhân ngoại tộc cưỡng đoạt nương tử.
Đối tượng công lược là Vương Thượng đương triều là Tề Minh, nổi tiếng là người vô cùng trẻ tuổi, tài cao đức trọng, hoa đào nhiều vô kể. Hắn rất được lòng con dân nhưng lại là người tàn nhẫn âm hiểm, để giữ vững chức vị liền không ngại ngần ép hôn tiểu thư phủ tướng quân, đưa nàng về làm hoàng hậu.
Nguyên chủ là Hứa Quân Dao, đích nữ của Hứa tướng quân, người lập nhiều công cho triều đình, được Vương Thượng vô cùng tín nhiệm. Nàng được mệnh danh là viên ngọc quý của Tây Hạ quốc. Từ khi còn nhỏ đã được mẫu thân chỉ dạy cắm hoa, trà đạo. Cả Tây Hạ quốc đều biết nàng vô cùng si mê tân vương thượng Tề Minh. Sau khi được ban hôn, trở thành Vương Hậu lại sống chẳng mấy tốt. Không nhận được sự sủng ái của Vương Thượng thù cũng thôi đi, lại còn tối ngày chỉ có thể quanh đi quẩn lại trong biệt phủ, nha hoàn thân cận cũng chỉ có một mình Tiểu Hân. Nàng cứ thế sống một đời cô độc, ngày ngày nhìn người mình yêu ân ái với người khác. Về sau, nàng bị nữ nhân bên cạnh phu quân hạ độc chết.
Đam Mỹ H Văn
Mà bây giờ, Quân Dao chính là xuyên vào nữ chính.
Cẩu hệ thống, ngươi lăn ra đây!
Từ trước đến nay, nó chỉ toàn cho cô làm nhân vật phản diện, tốt lắm thì được phân vai làm nhân vật qua đường. Duy nhất lần này được làm nữ chính thì lại là một cái vi diện ngược tung toé.