Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Cuộc Sống Của Một Tang Thi Vương (Hoàn)
Ngọn lửa hận thù trong thâm tâm bùng lên mãnh liệt, hắn lao mình vào bầy tang thi, điên cuồng phóng thích dị năng hạ gục từng con tang thi. Đôi đồng tử đen tuyền như bị một màu đỏ máu ăn mòn.
- Cái tên này lại đung lúc này mất kiểm soát!
Quân Dao làu bàu một tiếng rồi nhanh chóng tiến đến bên cạnh nam nhân, tạo một lá chắn xung quanh hai người rồi nhẹ nhàng dỗ ngọt hắn.
Cơ thể căng phồng của Vu Tử Ân trong phút chốc nhẹ bẫng, hắn dần bình tĩnh lại, gục đầu vào bờ vai nhỏ mà khóc như một đứa trẻ.
Một lúc lâu sau, cả hai liền dịch chuyển trở về yểm trợ cho ba người kia.
Lâm Kiều vẫn đứng trên khoảng cắt không gian Quân Dao tạo ra để điều khiển tang thi, Đàm Sương và Hoắc Dật Thành cho dù là sở hữu dị nữ đối nghịch nhưng lại kết hợp vô cùng ăn ý. Chính là theo kiểu một người bày ra một người dọn.
Trong thời khắc quyết liệt ấy, Đàm Sương chợt hét lên, trái tim co bóp dữ dội. Từ lòng bàn tay của cô hiện lên một luồng ánh sáng nhạt nhoà.
Hoắc Dật Thành thấy tình hình của Đàm Sương liền bỏ mặc bản thân mình, vội vàng tiến đến bảo vệ nữ nhân nọ.
Như chất xúc tác, Hoắc Dật Thành càng đến gần Đàm Sương càng thấy sức mạnh tràn trề, nguồn sáng trên tay nữ nhân cũng ngày càng bừng sáng.
Nhận ra điều lạ, cả hai người nhanh chóng nắm chặt lấy tay nhau, để cho hai luồng sức mạnh lạ kì liên kết lại. Từ nơi cả hai đang đứng bỗng xuất hiện một nguồn sáng lớn, ánh sáng toả đến đâu, tang thi ở đó lại vang lên tiếng hét thảm thiết, cuối cùng tan biến vào hư không.
Quân Dao lúc ấy đứng ở gần Đàm Sương và Hoắc Dật Thành, không tránh khỏi bị luồng sáng tác động đến. Cô như bị rút cạn sức lực mà đổ rạp xuống vòng tay của Vu Tử Ân. Lúc ấy, bên tai còn vang vẳng âm thanh mềm mại của Củ Cải Nhỏ.
[ Nguy cấp! Chỉ số sinh mệnh sắp cạn kiệt! ]
Vu Tử Ân nhìn vào nữ nhân trong lòng liền xót xa không thôi, cảm thấy tim như bị ai đó bóp nghẹn. Hắn cứ ở đó, ôm chặt lấy cô bảo vệ.
Tang thi xung quanh đã bị tiêu diệt gần như triệt để. Đàm Sương và Hoắc Dật Thành buông tay nhau ra, ánh mắt chợt dừng trên thân ảnh cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch. Cả hai nhanh chóng chạy đến. Lâm Kiều cũng bất chấp nguy hiểm nhảy từ trên cao xuống, vội vàng đến bên Quân Dao.
- Dao Dao, cô làm sao vậy hả?
Đàm Sương vừa cố dùng dị năng trị thương cho Quân Dao vừa sốt sắng hỏi han. Dị năng ma pháp cô bỏ ra ngày càng nhiều, trái ngược lại, sự sống mỏng manh trên thân thể nữ nhân ngày càng vơi đi.
Quân Dao lắc nhẹ cái đầu nhỏ, đôi môi trắng bệnh khô khốc khó nhọc cất tiếng.
- Không cần lo cho tôi, cô làm tốt lắm.
Đoạn, nữ nhân lại cố gượng đứng dậy, nhìn vào khoảng không vô tận, cất ra lời nói đầy hàm ý.
- Chỉ cần làm điều này nữa thôi.
Gió ở đâu cuồn cuộn thổi đến, mái tóc nâu hạt dẻ của cô nhanh chóng thay bằng màu tóc bạc lạnh buốt, đôi đồng tử huyết sắc kì dị cũng như ẩn như hiện dưới màu tóc lạ.
Trước không gian yên ắng và sự chết lặng của bốn dị năng giả, cô đi đến đứng trước mặt Vu Tử Ân, nhẹ giọng cất tiếng.
- Xin lỗi vì đã giấu lâu như vậy.
- Em là tang thi vương?
Trong câu hỏi ấy, Vu Tử Ân đã cất giấu vào muôn vàn cảm xúc. Đau có, bàng hoàng có, tức giận có, hận có, hơn cả chính là hắn không muốn tin vào câu hỏi của bản thân. Chỉ ước nữ nhân trước mắt lại treo lên với hắn một nụ cười mà bảo " Đùa thôi. "
Nhưng sự thật lại làm lòng hắn đau đến tột cùng, nữ nhân trước mắt vậy mà lại gật đầu, âm giọng cất lên buồn bã lại như tủi nhục.
- Phải.
Vu Tử Ân nắm chặt cây kiếm trong tay, đường kiếm sáng bóng cứ như vậy mà đặt sát bên cổ cô gái nhỏ.
Đàm Sương cùng Hoắc Dật Thành và Lâm Kiều đứng bên ngoài hoảng đến chạy lại ngăn cản. Chỉ là vừa đến đã bị kết giới của cô chặn lại. Cả ba chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng đau lòng phía trước.
Đường kiếm sáng bóng lạnh lẽo kia vẫn yên vị trên phần cổ trắng ngần, không hề có dấu hiệu chuyển động.
- Tại sao không đâm?
- ...
Đáp lại câu hỏi của nữ nhân chỉ là một khoảng không im lặng.
- Chỉ chém qua thôi, giấc mơ của anh sẽ thành hiện thực. Giết chết tang thi vương, chấm dứt triều đại thối nát.
- ...
Vẫn chỉ là một khoảng im lặng.
Vu Tử Ân vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy bi thương. Hắn từng muốn một đường kiếm giết chết tang thi vương. Vậy mà sao khi đứng trước cô gái này, hắn lại không nỡ. Bàn tay cứ nắm chặt chuôi kiếm không động. Tựa như sợ cử động một chút sẽ làm cô bị thương.
- Anh không làm thì em sẽ làm.
Quân Dao nói một câu xong liền dùng bàn tay trần nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén, trong ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của mọt người, cô từ từ đặt kiếm đâm thẳng vào lồng ngực nhỏ.
Xa xa, tang thi dần biến vào trong không khí.
Thân thể nữ nhân cứ thế đổ rạp xuống nền đất lạnh lẽo. Kết giới lúc ấy cũng đã mở ra, ba dị năng giả bên ngoài vội chạy vào. Lâm Kiều cùng Đàm Sương nước mắt sớm đã ngân dài.
Vu Tử Ân hắn ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng mà cảm thấy xung quanh như tối sầm lại. Chính tay hắn đã kết thúc sinh mệnh của cô.
Bóng dáng của Quân Dao cứ dần mờ đi rồi biến mất hẳn, trong vòng tay hắn chỉ còn sót lại sợi dây chuyền của cô cùng một vài tia ấm.
Em nói rằng sao không giết em đi, chẳng phải giết được em là điều tôi mong muốn hay sao?
Nhưng em lại không biết, từ lâu, ước mơ của cả đời tôi đã chỉ có em.
Tôi yêu, cũng hận em. Hận cả bản thân mình.
Hận em vì bí mật em cất giấu, hận em vì em là giống loài tôi căm ghét.
Hận tôi vì tôi yêu em.
Hận tôi cả vì đã tự tay giết hại đi mầm hoa nhỏ bé ấy.
Đến cuối cùng, tôi vẫn nợ em một lời yêu.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm đạt 100%, triều đại mạt thế kết thúc. Nhiệm vụ hoàn thành. ]
- Cái tên này lại đung lúc này mất kiểm soát!
Quân Dao làu bàu một tiếng rồi nhanh chóng tiến đến bên cạnh nam nhân, tạo một lá chắn xung quanh hai người rồi nhẹ nhàng dỗ ngọt hắn.
Cơ thể căng phồng của Vu Tử Ân trong phút chốc nhẹ bẫng, hắn dần bình tĩnh lại, gục đầu vào bờ vai nhỏ mà khóc như một đứa trẻ.
Một lúc lâu sau, cả hai liền dịch chuyển trở về yểm trợ cho ba người kia.
Lâm Kiều vẫn đứng trên khoảng cắt không gian Quân Dao tạo ra để điều khiển tang thi, Đàm Sương và Hoắc Dật Thành cho dù là sở hữu dị nữ đối nghịch nhưng lại kết hợp vô cùng ăn ý. Chính là theo kiểu một người bày ra một người dọn.
Trong thời khắc quyết liệt ấy, Đàm Sương chợt hét lên, trái tim co bóp dữ dội. Từ lòng bàn tay của cô hiện lên một luồng ánh sáng nhạt nhoà.
Hoắc Dật Thành thấy tình hình của Đàm Sương liền bỏ mặc bản thân mình, vội vàng tiến đến bảo vệ nữ nhân nọ.
Như chất xúc tác, Hoắc Dật Thành càng đến gần Đàm Sương càng thấy sức mạnh tràn trề, nguồn sáng trên tay nữ nhân cũng ngày càng bừng sáng.
Nhận ra điều lạ, cả hai người nhanh chóng nắm chặt lấy tay nhau, để cho hai luồng sức mạnh lạ kì liên kết lại. Từ nơi cả hai đang đứng bỗng xuất hiện một nguồn sáng lớn, ánh sáng toả đến đâu, tang thi ở đó lại vang lên tiếng hét thảm thiết, cuối cùng tan biến vào hư không.
Quân Dao lúc ấy đứng ở gần Đàm Sương và Hoắc Dật Thành, không tránh khỏi bị luồng sáng tác động đến. Cô như bị rút cạn sức lực mà đổ rạp xuống vòng tay của Vu Tử Ân. Lúc ấy, bên tai còn vang vẳng âm thanh mềm mại của Củ Cải Nhỏ.
[ Nguy cấp! Chỉ số sinh mệnh sắp cạn kiệt! ]
Vu Tử Ân nhìn vào nữ nhân trong lòng liền xót xa không thôi, cảm thấy tim như bị ai đó bóp nghẹn. Hắn cứ ở đó, ôm chặt lấy cô bảo vệ.
Tang thi xung quanh đã bị tiêu diệt gần như triệt để. Đàm Sương và Hoắc Dật Thành buông tay nhau ra, ánh mắt chợt dừng trên thân ảnh cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch. Cả hai nhanh chóng chạy đến. Lâm Kiều cũng bất chấp nguy hiểm nhảy từ trên cao xuống, vội vàng đến bên Quân Dao.
- Dao Dao, cô làm sao vậy hả?
Đàm Sương vừa cố dùng dị năng trị thương cho Quân Dao vừa sốt sắng hỏi han. Dị năng ma pháp cô bỏ ra ngày càng nhiều, trái ngược lại, sự sống mỏng manh trên thân thể nữ nhân ngày càng vơi đi.
Quân Dao lắc nhẹ cái đầu nhỏ, đôi môi trắng bệnh khô khốc khó nhọc cất tiếng.
- Không cần lo cho tôi, cô làm tốt lắm.
Đoạn, nữ nhân lại cố gượng đứng dậy, nhìn vào khoảng không vô tận, cất ra lời nói đầy hàm ý.
- Chỉ cần làm điều này nữa thôi.
Gió ở đâu cuồn cuộn thổi đến, mái tóc nâu hạt dẻ của cô nhanh chóng thay bằng màu tóc bạc lạnh buốt, đôi đồng tử huyết sắc kì dị cũng như ẩn như hiện dưới màu tóc lạ.
Trước không gian yên ắng và sự chết lặng của bốn dị năng giả, cô đi đến đứng trước mặt Vu Tử Ân, nhẹ giọng cất tiếng.
- Xin lỗi vì đã giấu lâu như vậy.
- Em là tang thi vương?
Trong câu hỏi ấy, Vu Tử Ân đã cất giấu vào muôn vàn cảm xúc. Đau có, bàng hoàng có, tức giận có, hận có, hơn cả chính là hắn không muốn tin vào câu hỏi của bản thân. Chỉ ước nữ nhân trước mắt lại treo lên với hắn một nụ cười mà bảo " Đùa thôi. "
Nhưng sự thật lại làm lòng hắn đau đến tột cùng, nữ nhân trước mắt vậy mà lại gật đầu, âm giọng cất lên buồn bã lại như tủi nhục.
- Phải.
Vu Tử Ân nắm chặt cây kiếm trong tay, đường kiếm sáng bóng cứ như vậy mà đặt sát bên cổ cô gái nhỏ.
Đàm Sương cùng Hoắc Dật Thành và Lâm Kiều đứng bên ngoài hoảng đến chạy lại ngăn cản. Chỉ là vừa đến đã bị kết giới của cô chặn lại. Cả ba chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng đau lòng phía trước.
Đường kiếm sáng bóng lạnh lẽo kia vẫn yên vị trên phần cổ trắng ngần, không hề có dấu hiệu chuyển động.
- Tại sao không đâm?
- ...
Đáp lại câu hỏi của nữ nhân chỉ là một khoảng không im lặng.
- Chỉ chém qua thôi, giấc mơ của anh sẽ thành hiện thực. Giết chết tang thi vương, chấm dứt triều đại thối nát.
- ...
Vẫn chỉ là một khoảng im lặng.
Vu Tử Ân vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy bi thương. Hắn từng muốn một đường kiếm giết chết tang thi vương. Vậy mà sao khi đứng trước cô gái này, hắn lại không nỡ. Bàn tay cứ nắm chặt chuôi kiếm không động. Tựa như sợ cử động một chút sẽ làm cô bị thương.
- Anh không làm thì em sẽ làm.
Quân Dao nói một câu xong liền dùng bàn tay trần nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén, trong ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của mọt người, cô từ từ đặt kiếm đâm thẳng vào lồng ngực nhỏ.
Xa xa, tang thi dần biến vào trong không khí.
Thân thể nữ nhân cứ thế đổ rạp xuống nền đất lạnh lẽo. Kết giới lúc ấy cũng đã mở ra, ba dị năng giả bên ngoài vội chạy vào. Lâm Kiều cùng Đàm Sương nước mắt sớm đã ngân dài.
Vu Tử Ân hắn ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng mà cảm thấy xung quanh như tối sầm lại. Chính tay hắn đã kết thúc sinh mệnh của cô.
Bóng dáng của Quân Dao cứ dần mờ đi rồi biến mất hẳn, trong vòng tay hắn chỉ còn sót lại sợi dây chuyền của cô cùng một vài tia ấm.
Em nói rằng sao không giết em đi, chẳng phải giết được em là điều tôi mong muốn hay sao?
Nhưng em lại không biết, từ lâu, ước mơ của cả đời tôi đã chỉ có em.
Tôi yêu, cũng hận em. Hận cả bản thân mình.
Hận em vì bí mật em cất giấu, hận em vì em là giống loài tôi căm ghét.
Hận tôi vì tôi yêu em.
Hận tôi cả vì đã tự tay giết hại đi mầm hoa nhỏ bé ấy.
Đến cuối cùng, tôi vẫn nợ em một lời yêu.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm đạt 100%, triều đại mạt thế kết thúc. Nhiệm vụ hoàn thành. ]