Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Phiên ngoại thế giới 4
Tài xế lái xe đó vì uống rượu say xỉn nên gây ra tai nạn, ông ấy cũng đã lãnh hình phạt của tòa án. Tiếc là cho dù ông ấy lãnh trừng phạt thì người chết do tai nạn cũng không sống lại được...
Lâm Chính Thần đã thật sự mất đi người anh yêu nhất, ẵm tiểu thiên sứ trên tay, anh không thể kết thúc sinh mệnh của bản thân được, anh phải sống, phải thay cô chăm sóc và nuôi nấng đứa nhỏ.
Hôm đám tang của Khả Lạc, nam nữ chủ, các bạn đồng học và chủ tiệm bánh ngọt có đến dự, ai cũng tiếc thương cho mối tình giữa cô và anh, một mối tình đẹp nhưng lại không có hậu....
Lâm Chính Thần quyết định đặt cho tiểu công chúa tên là Lâm Niệm, Niệm trong kỉ niệm, Lâm Niệm chính là kỉ niệm, là quãng kí ức tốt đẹp nhất của Lâm Chính Thần!
.....
Anh nuôi dưỡng bảo bảo lớn lên, vừa là ba lại vừa là mẹ, ban đầu quả thật có chút khó khăn nhưng anh không thể từ bỏ. Thời gian cứ thế trôi, mãi đến khi Lâm Niệm lớn lên.
Lâm Niệm từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn lại thông minh, cô nghe chú Minh Viễn nói cô thông minh là do mẹ, chú ấy nói mẹ cô là từng là một học bá vang danh của trường. Bản thân Trần Niệm lại nghĩ rằng cô thông minh là nhờ ba cô dạy tốt, cô không có ý chê mẹ cô nhưng cô cảm thấy ba thông minh hơn mẹ một tí, chỉ một tí xíu thôi.
Đối với Lâm Niệm, Lâm Chính Thần là một người ba tốt, chỉ là đôi khi ông ấy hơi nghiêm khắc một tí, cô nghe dì Tịnh Nhi nói ba cô chỉ dịu dàng với vợ của ông ấy thôi, vậy mẹ cô phải tuyệt vời đến thế nào nhỉ?
Lâm Niệm thích nhất được nghe kể về mẹ của cô nhưng ba cô lại chưa từng nhắc về người, cô nghĩ mẹ cô chính là điểm yếu, là chiếc gai trong tim của ba cô. Lâm Niệm biết được mẹ mình qua lời kể của dì Tịnh Nhi và chú Minh Viễn, họ nói mẹ của cô là người rất tuyệt, mối tình của mẹ và ba là mối tình đẹp nhất được lưu truyền trong trường Đại Học...
Năm cô 18 tuổi, Lâm Chính Thần dắt cô đến thăm mộ của Khả Lạc. Đó là lần đầu Lâm Niệm nghe ba của cô kể về mẹ cô nhiều như vậy
Ba nói nơi mà ba lần đầu gặp mẹ là nhà vệ sinh của trường, lần đầu tiên gặp nhau của họ không lãng mạn như phim, mà lại có chút quái lạ.
Ba nói mẹ là người thích ba trước nhưng ba là người yêu mẹ nhiều nhất.
Ba nói mẹ là một cô gái rất đáng yêu, mẹ vì ba mà làm bánh mà ba thích ăn nhất, tiếc là làm mãi thì vẫn không thành công.
Ba nói mẹ là người hay ghen nhưng mẹ không biết rằng ba cũng có tính chiếm hữu, chỉ là ba không muốn để mẹ biết tính xấu của mình nên đành tự tiêu hóa nỗi ghen.
Ba nói mẹ là người rất quan tâm ba, mẹ biết ba vì sợ sấm sét nên mỗi khi có tiếng sét đánh, mẹ và ôm chầm lấy ba, sau đó ngân nga hát để an ủi ba.
Ba nói lúc mẹ mang thai thì rất hay cáu gắt, những lúc tâm trạng mẹ không tốt, ba sẽ mua kem cho mẹ ăn nhưng mỗi lần chỉ được ăn một ít, bởi vì ba sợ mẹ ăn quá nhiều đồ lạnh sẽ không tốt cho cơ thể.
Ba biết tất cả những thói quen, tật xấu của mẹ nhưng đối với ba tật xấu của mẹ đều là ưu điểm. Có thể nói đây là việc người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Ba nói...lúc ba thấy mẹ bị tai nạn, tim ba như ngừng đập. Lúc phải đưa ra lựa chọn, cảm giác như cơ thể ba rút cạn nguồn sống.
Ba nói đời này ba vẫn chưa yêu thương mẹ đủ, hi vọng kiếp sau ba có thể gặp lại mẹ, ba nhất định sẽ bù đắp cho mẹ nhiều hơn.
Buổi tối hôm ấy, Lâm Chính Thần và Lâm Niệm trở về nhà, có lẽ Lâm Niệm sẽ không biết rằng đây là lần cuối cô được nghe câu chúc ngủ ngon của ba mình.
Mãi đến sáng hôm sau, Lâm Niệm mới biết ba cô uống thuốc ngủ tự vẫn, cái chết của ông ấy rất nhẹ nhàng như thể ông ấy đang đi thực hiện lời hứa với mẹ cô, ông ấy muốn đến chăm sóc cho người mình yêu.
Nước mắt Lâm Niệm chợt tuôn trào, cô khóc không chỉ vì mất đi người thân, cô khóc còn là vì thương tiếc cho mối tình giữa ba và mẹ cô. Hi vọng ở thế giới bên kia, ba và mẹ có thể gặp nhau...
Lâm Chính Thần đã làm tròn nghĩa vụ, chăm sóc tốt cho bảo bảo của hai người. Anh vốn định sẽ chăm sóc bảo bảo đến khi 20 tuổi, sau đó sẽ viết di chúc để lại cho bảo bảo, tiếc là anh đợi không được, anh không thể kiềm được nỗi nhớ cô, anh muốn sớm được gặp cô, dù là ở thế giới này hay cõi âm cũng được, anh hi vọng cô có thể ở cầu Nại Hà chờ anh, Lâm lão sư đến tìm cô đây...
...----------------...
(。•̀ᴗ-)✧: phiên ngoại này mị thấy giống đất diễn của Lâm Niệm hơn Lâm Chính Thần ) anh nhà đang bị phai mờ )
# Hơi tiếc nuối cho Lâm Chính Thần là anh không biết người anh yêu sớm đã không đợi anh ở cầu Nại Hà )
Lâm Chính Thần đã thật sự mất đi người anh yêu nhất, ẵm tiểu thiên sứ trên tay, anh không thể kết thúc sinh mệnh của bản thân được, anh phải sống, phải thay cô chăm sóc và nuôi nấng đứa nhỏ.
Hôm đám tang của Khả Lạc, nam nữ chủ, các bạn đồng học và chủ tiệm bánh ngọt có đến dự, ai cũng tiếc thương cho mối tình giữa cô và anh, một mối tình đẹp nhưng lại không có hậu....
Lâm Chính Thần quyết định đặt cho tiểu công chúa tên là Lâm Niệm, Niệm trong kỉ niệm, Lâm Niệm chính là kỉ niệm, là quãng kí ức tốt đẹp nhất của Lâm Chính Thần!
.....
Anh nuôi dưỡng bảo bảo lớn lên, vừa là ba lại vừa là mẹ, ban đầu quả thật có chút khó khăn nhưng anh không thể từ bỏ. Thời gian cứ thế trôi, mãi đến khi Lâm Niệm lớn lên.
Lâm Niệm từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn lại thông minh, cô nghe chú Minh Viễn nói cô thông minh là do mẹ, chú ấy nói mẹ cô là từng là một học bá vang danh của trường. Bản thân Trần Niệm lại nghĩ rằng cô thông minh là nhờ ba cô dạy tốt, cô không có ý chê mẹ cô nhưng cô cảm thấy ba thông minh hơn mẹ một tí, chỉ một tí xíu thôi.
Đối với Lâm Niệm, Lâm Chính Thần là một người ba tốt, chỉ là đôi khi ông ấy hơi nghiêm khắc một tí, cô nghe dì Tịnh Nhi nói ba cô chỉ dịu dàng với vợ của ông ấy thôi, vậy mẹ cô phải tuyệt vời đến thế nào nhỉ?
Lâm Niệm thích nhất được nghe kể về mẹ của cô nhưng ba cô lại chưa từng nhắc về người, cô nghĩ mẹ cô chính là điểm yếu, là chiếc gai trong tim của ba cô. Lâm Niệm biết được mẹ mình qua lời kể của dì Tịnh Nhi và chú Minh Viễn, họ nói mẹ của cô là người rất tuyệt, mối tình của mẹ và ba là mối tình đẹp nhất được lưu truyền trong trường Đại Học...
Năm cô 18 tuổi, Lâm Chính Thần dắt cô đến thăm mộ của Khả Lạc. Đó là lần đầu Lâm Niệm nghe ba của cô kể về mẹ cô nhiều như vậy
Ba nói nơi mà ba lần đầu gặp mẹ là nhà vệ sinh của trường, lần đầu tiên gặp nhau của họ không lãng mạn như phim, mà lại có chút quái lạ.
Ba nói mẹ là người thích ba trước nhưng ba là người yêu mẹ nhiều nhất.
Ba nói mẹ là một cô gái rất đáng yêu, mẹ vì ba mà làm bánh mà ba thích ăn nhất, tiếc là làm mãi thì vẫn không thành công.
Ba nói mẹ là người hay ghen nhưng mẹ không biết rằng ba cũng có tính chiếm hữu, chỉ là ba không muốn để mẹ biết tính xấu của mình nên đành tự tiêu hóa nỗi ghen.
Ba nói mẹ là người rất quan tâm ba, mẹ biết ba vì sợ sấm sét nên mỗi khi có tiếng sét đánh, mẹ và ôm chầm lấy ba, sau đó ngân nga hát để an ủi ba.
Ba nói lúc mẹ mang thai thì rất hay cáu gắt, những lúc tâm trạng mẹ không tốt, ba sẽ mua kem cho mẹ ăn nhưng mỗi lần chỉ được ăn một ít, bởi vì ba sợ mẹ ăn quá nhiều đồ lạnh sẽ không tốt cho cơ thể.
Ba biết tất cả những thói quen, tật xấu của mẹ nhưng đối với ba tật xấu của mẹ đều là ưu điểm. Có thể nói đây là việc người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Ba nói...lúc ba thấy mẹ bị tai nạn, tim ba như ngừng đập. Lúc phải đưa ra lựa chọn, cảm giác như cơ thể ba rút cạn nguồn sống.
Ba nói đời này ba vẫn chưa yêu thương mẹ đủ, hi vọng kiếp sau ba có thể gặp lại mẹ, ba nhất định sẽ bù đắp cho mẹ nhiều hơn.
Buổi tối hôm ấy, Lâm Chính Thần và Lâm Niệm trở về nhà, có lẽ Lâm Niệm sẽ không biết rằng đây là lần cuối cô được nghe câu chúc ngủ ngon của ba mình.
Mãi đến sáng hôm sau, Lâm Niệm mới biết ba cô uống thuốc ngủ tự vẫn, cái chết của ông ấy rất nhẹ nhàng như thể ông ấy đang đi thực hiện lời hứa với mẹ cô, ông ấy muốn đến chăm sóc cho người mình yêu.
Nước mắt Lâm Niệm chợt tuôn trào, cô khóc không chỉ vì mất đi người thân, cô khóc còn là vì thương tiếc cho mối tình giữa ba và mẹ cô. Hi vọng ở thế giới bên kia, ba và mẹ có thể gặp nhau...
Lâm Chính Thần đã làm tròn nghĩa vụ, chăm sóc tốt cho bảo bảo của hai người. Anh vốn định sẽ chăm sóc bảo bảo đến khi 20 tuổi, sau đó sẽ viết di chúc để lại cho bảo bảo, tiếc là anh đợi không được, anh không thể kiềm được nỗi nhớ cô, anh muốn sớm được gặp cô, dù là ở thế giới này hay cõi âm cũng được, anh hi vọng cô có thể ở cầu Nại Hà chờ anh, Lâm lão sư đến tìm cô đây...
...----------------...
(。•̀ᴗ-)✧: phiên ngoại này mị thấy giống đất diễn của Lâm Niệm hơn Lâm Chính Thần
# Hơi tiếc nuối cho Lâm Chính Thần là anh không biết người anh yêu sớm đã không đợi anh ở cầu Nại Hà