Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
- Khởi Nguyên, dừng lại.
Hạ Phong Linh nghe tiếng cảnh báo của hệ thống thì cau mày gọi tên hắn.
Nhưng mà bóng tối trong mắt Khởi Nguyên vẫn cứ lan tràn không dứt, Hạ Phong Linh túng quá làm liều dứt khoát kéo cổ áo Khởi Nguyên xuống hôn lên môi hắn, đồng thời giơ tay lên, chuẩn bị bổ một đao xuống gáy Khởi Nguyên tiếp, Viên Viên vội vã chạy ra ngăn cản.
"Ký chủ, nếu cô làm vậy, chỉ số hắc hóa của hắn sẽ đạt 100 trước khi ngất đấy."
Tay Hạ Phong Linh ngừng ở giữa không trung cuối cùng cắn răng chuyển thành ôm cổ hắn.
Khởi Nguyên ban đầu rất bất ngờ, sau đó liền vội vã ôm lấy Phong Linh ra sức hôn cô như muốn tìm cảm giác an toàn vậy, Hạ Phong Linh nhịn đau mặc hắn làm loạn, nhưng khi thấy hắn bế cô lên, Hạ Phong Linh lập tức phản kháng theo bản năng.
Khởi Nguyên thấy cô phản kháng thì càng ôm chặt cô hơn, Hạ Phong Linh sắp phát điên rồi, nếu hắn làm thêm bước nữa cô nhất định sẽ đồng quy vu tận với hắn.
Nhưng mà sau đó Khởi Nguyên cũng không làm gì khác mà chỉ hôn cô mà thôi.
Hôn một lúc rồi ngừng, sau đó lại tiếp tục hôn, rồi ngừng, rồi tiếp tục hôn, hôn đến khi cơ miệng Hạ Phong Linh không còn cảm giác rồi hắn vẫn hôn.
Hạ Phong Linh vẻ mặt không còn thiết sống mà nhìn hắn.
Gặm đủ chưa vậy, cô đói lắm rồi.
Khởi Nguyên không biết có phải là phát hiện ra Hạ Phong Linh đói thật hay không mà thả cô ra, nét mặt cũng trở lại vẻ bình thường mà dịu dàng nói.
- em đói rồi đúng không, anh đi nấu cơm cho em nhé.
Hạ Phong Linh như được giải thoát mà gật đầu như điên, Khởi Nguyên vừa đi cô liền nằm lên giường lười biếng không nhúc nhích, mãi một lúc mới quay người định ngồi dậy, ai dè vừa quay người đã suýt bị người phía sau dọa cho treo luôn.
Ôi mẹ ơi!!!
Hắn là ma à, sao đi vào mà không có tiếng động gì hết vậy?
Khởi Nguyên không biết đứng ở cạnh giường từ bao giờ đang nhìn cô chăm chú, Hạ Phong Linh âm thầm giật mình cũng hơi sợ hãi, không lẽ hắn muốn hôn nữa?!?
Nhưng mà Khởi Nguyên chỉ yên lặng đứng đó nhìn cô như vậy một lúc rồi lại ra ngoài.
Lúc ra ngoài còn đóng cửa thật mạnh.
Hạ Phong Linh: "..." Bị điên à?
Sự thật chứng minh, Khởi Nguyên không có điên mà là bị bệnh đa nhân cách.
Mới lúc nãy còn âm âm u u, bây giờ lại cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Phong Linh cực kỳ dịu dàng thậm chí còn mang theo nhiệt độ như muốn thiêu cháy cô vậy làm Hạ Phong Linh lúc ăn cơm phải kiềm chế làm mới không hất mâm cơm vào mặt hắn.
Nhìn cái vẹo gì?
Còn để người ta ăn cơm tử tế không hả?
Còn nhìn nữa cô móc mắt ra bây giờ!
Hạ Phong Linh tức thì tức nhưng lại chẳng làm gì được Khởi Nguyên, cuối cùng cô dùng tốc độ nhanh nhất để ăn cơm hòng đuổi tên này đi.
Khởi Nguyên thấy cô ăn nhanh như vậy cũng không nói gì lẳng lặng dọn bàn ăn rồi đi xuống dưới, Hạ Phong Linh ngồi nguyên tại chỗ rất lâu, xác định hắn không lên đây nữa mới dám thở phào.
Mịa, mục tiêu hắc hóa rồi thật là đáng sợ mà.
Tuy chiều ngày hôm đó Khởi Nguyên không tới tìm cô nhưng buổi tối vẫn theo thói quen leo lên giường ôm cô ngủ, chỉ là hắn không công khai như mọi khi mà lén la lén lút, động tác vô cùng nhẹ nhàng như sợ đánh thức Hạ Phong Linh vậy.
Nhưng mà Hạ Phong Linh vẫn nhạy cảm phát hiện có người đang ngủ cạnh mình, cô vừa hơi nghiêng người eo liền bị một cánh tay vòng qua kéo cô vào lòng hắn, sau đó môi cô liền bị một đôi môi khác bịt kín, bàn tay đặt ở eo cô cũng hơi siết lại.
Hạ Phong Linh thề nếu không phải bây giờ điểm sinh mệnh chỉ còn lại 1, cô nhất định sẽ không do dự mà đạp tên này ra rồi một đao chém chết hắn.
May mắn là Khởi Nguyên chỉ chạm môi một cái rồi ôm cô đi ngủ luôn. Hạ Phong Linh len lén thở phào đồng thời hơi liếm môi mình, đó vốn chỉ là hành động theo bản năng, nhưng rất rõ ràng trong mắt ai đó lại là có ý dụ dỗ, thế là sau đó có đứa lại bị hôn.
Hạ Phong Linh: "..."
Không được, cô không nhịn được nữa rồi.
Viên Viên, ta muốn đổi thế giới.
Nếu không ta sợ một ngày nào đó mình sẽ mất khống chế mà giết chết tên này mất.
"Ký chủ cứ bình tĩnh, chỉ hôn thôi mà không có gì to tát cả."
Hạ Phong Linh: "..."
Cũng may Khởi Nguyên biết điểm dừng chỉ hôn lên trán cô một cái nữa rồi thôi.
Sau đó Hạ Phong Linh đang tỉnh táo liền đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ sâu, lúc này Khởi Nguyên mới gỡ tấm mặt nạ xuống mà chậm rãi điều hòa lại luồng linh khí hỗn loạn trong người cô.
Rõ ràng bản thân đã yếu như vậy mà vẫn muốn giúp người khác, nhưng mà hắn cũng không nỡ giận cô, bởi vì cô chịu chia sẻ linh khí cho hắn chứng tỏ cô đã bắt đầu dao động rồi.
"Chủ nhân, người cũng cùng cũng trở lại rồi."
Viên Viên thấy Khởi Nguyên không đúng liền biết chủ nhân nó trở lại rồi, Lục Tử Hàn im lặng một lúc mới nói.
"Sau này mi bớt bắt nạt cô ấy thôi."
Viên Viên có vẻ không vui, giọng nói hơi cao lên một chút.
"Rõ ràng là cô ấy bắt nạt ta, suốt ngày mặc cả điểm công đức với ta, còn đòi đổi thế giới nữa."
Lục Tử Hàn không nói gì mà hơi cười, hai đứa trẻ con ở với nhau cũng hài hòa đấy nhỉ.
"Chủ nhân, nhân lúc phu nhân còn đang suy yếu hay người trực tiếp lên đi."
Thực ra trong mắt Viên Viên mà nói, ký chủ nhà nó vẫn luôn yếu ớt, nhưng mà dạo gần đây nó bắt đầu thay đổi suy nghĩ này.
Cứ đà này sau này ký chủ sớm muộn gì cũng thoát ly khỏi chủ nhân mất thôi.
Hạ Phong Linh nghe tiếng cảnh báo của hệ thống thì cau mày gọi tên hắn.
Nhưng mà bóng tối trong mắt Khởi Nguyên vẫn cứ lan tràn không dứt, Hạ Phong Linh túng quá làm liều dứt khoát kéo cổ áo Khởi Nguyên xuống hôn lên môi hắn, đồng thời giơ tay lên, chuẩn bị bổ một đao xuống gáy Khởi Nguyên tiếp, Viên Viên vội vã chạy ra ngăn cản.
"Ký chủ, nếu cô làm vậy, chỉ số hắc hóa của hắn sẽ đạt 100 trước khi ngất đấy."
Tay Hạ Phong Linh ngừng ở giữa không trung cuối cùng cắn răng chuyển thành ôm cổ hắn.
Khởi Nguyên ban đầu rất bất ngờ, sau đó liền vội vã ôm lấy Phong Linh ra sức hôn cô như muốn tìm cảm giác an toàn vậy, Hạ Phong Linh nhịn đau mặc hắn làm loạn, nhưng khi thấy hắn bế cô lên, Hạ Phong Linh lập tức phản kháng theo bản năng.
Khởi Nguyên thấy cô phản kháng thì càng ôm chặt cô hơn, Hạ Phong Linh sắp phát điên rồi, nếu hắn làm thêm bước nữa cô nhất định sẽ đồng quy vu tận với hắn.
Nhưng mà sau đó Khởi Nguyên cũng không làm gì khác mà chỉ hôn cô mà thôi.
Hôn một lúc rồi ngừng, sau đó lại tiếp tục hôn, rồi ngừng, rồi tiếp tục hôn, hôn đến khi cơ miệng Hạ Phong Linh không còn cảm giác rồi hắn vẫn hôn.
Hạ Phong Linh vẻ mặt không còn thiết sống mà nhìn hắn.
Gặm đủ chưa vậy, cô đói lắm rồi.
Khởi Nguyên không biết có phải là phát hiện ra Hạ Phong Linh đói thật hay không mà thả cô ra, nét mặt cũng trở lại vẻ bình thường mà dịu dàng nói.
- em đói rồi đúng không, anh đi nấu cơm cho em nhé.
Hạ Phong Linh như được giải thoát mà gật đầu như điên, Khởi Nguyên vừa đi cô liền nằm lên giường lười biếng không nhúc nhích, mãi một lúc mới quay người định ngồi dậy, ai dè vừa quay người đã suýt bị người phía sau dọa cho treo luôn.
Ôi mẹ ơi!!!
Hắn là ma à, sao đi vào mà không có tiếng động gì hết vậy?
Khởi Nguyên không biết đứng ở cạnh giường từ bao giờ đang nhìn cô chăm chú, Hạ Phong Linh âm thầm giật mình cũng hơi sợ hãi, không lẽ hắn muốn hôn nữa?!?
Nhưng mà Khởi Nguyên chỉ yên lặng đứng đó nhìn cô như vậy một lúc rồi lại ra ngoài.
Lúc ra ngoài còn đóng cửa thật mạnh.
Hạ Phong Linh: "..." Bị điên à?
Sự thật chứng minh, Khởi Nguyên không có điên mà là bị bệnh đa nhân cách.
Mới lúc nãy còn âm âm u u, bây giờ lại cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Phong Linh cực kỳ dịu dàng thậm chí còn mang theo nhiệt độ như muốn thiêu cháy cô vậy làm Hạ Phong Linh lúc ăn cơm phải kiềm chế làm mới không hất mâm cơm vào mặt hắn.
Nhìn cái vẹo gì?
Còn để người ta ăn cơm tử tế không hả?
Còn nhìn nữa cô móc mắt ra bây giờ!
Hạ Phong Linh tức thì tức nhưng lại chẳng làm gì được Khởi Nguyên, cuối cùng cô dùng tốc độ nhanh nhất để ăn cơm hòng đuổi tên này đi.
Khởi Nguyên thấy cô ăn nhanh như vậy cũng không nói gì lẳng lặng dọn bàn ăn rồi đi xuống dưới, Hạ Phong Linh ngồi nguyên tại chỗ rất lâu, xác định hắn không lên đây nữa mới dám thở phào.
Mịa, mục tiêu hắc hóa rồi thật là đáng sợ mà.
Tuy chiều ngày hôm đó Khởi Nguyên không tới tìm cô nhưng buổi tối vẫn theo thói quen leo lên giường ôm cô ngủ, chỉ là hắn không công khai như mọi khi mà lén la lén lút, động tác vô cùng nhẹ nhàng như sợ đánh thức Hạ Phong Linh vậy.
Nhưng mà Hạ Phong Linh vẫn nhạy cảm phát hiện có người đang ngủ cạnh mình, cô vừa hơi nghiêng người eo liền bị một cánh tay vòng qua kéo cô vào lòng hắn, sau đó môi cô liền bị một đôi môi khác bịt kín, bàn tay đặt ở eo cô cũng hơi siết lại.
Hạ Phong Linh thề nếu không phải bây giờ điểm sinh mệnh chỉ còn lại 1, cô nhất định sẽ không do dự mà đạp tên này ra rồi một đao chém chết hắn.
May mắn là Khởi Nguyên chỉ chạm môi một cái rồi ôm cô đi ngủ luôn. Hạ Phong Linh len lén thở phào đồng thời hơi liếm môi mình, đó vốn chỉ là hành động theo bản năng, nhưng rất rõ ràng trong mắt ai đó lại là có ý dụ dỗ, thế là sau đó có đứa lại bị hôn.
Hạ Phong Linh: "..."
Không được, cô không nhịn được nữa rồi.
Viên Viên, ta muốn đổi thế giới.
Nếu không ta sợ một ngày nào đó mình sẽ mất khống chế mà giết chết tên này mất.
"Ký chủ cứ bình tĩnh, chỉ hôn thôi mà không có gì to tát cả."
Hạ Phong Linh: "..."
Cũng may Khởi Nguyên biết điểm dừng chỉ hôn lên trán cô một cái nữa rồi thôi.
Sau đó Hạ Phong Linh đang tỉnh táo liền đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ sâu, lúc này Khởi Nguyên mới gỡ tấm mặt nạ xuống mà chậm rãi điều hòa lại luồng linh khí hỗn loạn trong người cô.
Rõ ràng bản thân đã yếu như vậy mà vẫn muốn giúp người khác, nhưng mà hắn cũng không nỡ giận cô, bởi vì cô chịu chia sẻ linh khí cho hắn chứng tỏ cô đã bắt đầu dao động rồi.
"Chủ nhân, người cũng cùng cũng trở lại rồi."
Viên Viên thấy Khởi Nguyên không đúng liền biết chủ nhân nó trở lại rồi, Lục Tử Hàn im lặng một lúc mới nói.
"Sau này mi bớt bắt nạt cô ấy thôi."
Viên Viên có vẻ không vui, giọng nói hơi cao lên một chút.
"Rõ ràng là cô ấy bắt nạt ta, suốt ngày mặc cả điểm công đức với ta, còn đòi đổi thế giới nữa."
Lục Tử Hàn không nói gì mà hơi cười, hai đứa trẻ con ở với nhau cũng hài hòa đấy nhỉ.
"Chủ nhân, nhân lúc phu nhân còn đang suy yếu hay người trực tiếp lên đi."
Thực ra trong mắt Viên Viên mà nói, ký chủ nhà nó vẫn luôn yếu ớt, nhưng mà dạo gần đây nó bắt đầu thay đổi suy nghĩ này.
Cứ đà này sau này ký chủ sớm muộn gì cũng thoát ly khỏi chủ nhân mất thôi.