Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
- Bắc thiếu cậu không cần quá lo lắng đâu, tiểu thư tuy bị thương nhiều chỗ nhưng chỉ là bị vết thương ngoài da mà thôi, chỉ cần bôi thuốc là sẽ khỏi.
- ông có chắc không?
- chắc chắn, Bắc thiếu giờ cậu có thể để tôi chữa trị vết thương cho cậu được chưa?
Người bị thương nặng nhất hiện giờ là cậu đấy.
Nhưng mà bác sĩ không dám nói ra, ông ta vẫn rất yêu quý sinh mạng của mình.
- xem lại cho cô ấy một lần nữa đi.
- Bắc Dã, tôi không sao?
Hạ Phong Linh cạn lời, cô nào có yếu đuối đến mức đó.
- nhưng mà...
- Bắc Dã.
Hạ Phong Linh nhìn Bắc Dã chẳn chằm, Bắc Dã bị cô nhìn như thế liền ngoan ngoãn hơn hẳn, để bác sĩ chữa trị vết thương cho mình, Hạ Phong Linh nhìn những vết thương chằng chịt trên người hắn thì rất muốn đánh hắn một trận, làm anh hùng cái gì chứ.
- lần sau anh đừng có mà làm vậy nữa tôi có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Hạ Phong Linh ngồi cạnh Bắc Dã vừa ăn vừa nói, Bắc Dã nghe cô nói vậy sắc mặt liền trầm xuống.
- lúc đó cả người em đều đầy máu, anh lúc đó rất sợ...sợ em sẽ chết.
- tôi là người chết dễ thế sao?
Hạ Phong Linh kiêu ngạo nói, hệ thống không nhịn được cà khịa mấy câu.
"Ký chủ không phải ta xem thường cô nhưng nếu không có Bắc Dã cô chắc chắn bị đám người kia đè chết rồi."
"Mi còn dám lên tiếng, đồ hệ thống tham sống sợ chết."
Cô còn chưa quên lúc đó nó dám bỏ cô chạy một mình đâu nhé!
Hệ thống: "..." lúc đó là nó chạy sang cầu cứu chủ nhân tới cứu cô có được không hả? Nhưng mà nó có thể nói cho cô biết sự thật sao? Đương nhiên là không rồi.
Hệ thống có khổ mà không thể nói ra nên chỉ đành yên lặng offline, mặc kệ ký chủ nhà mình đang không ngừng mắng nó.
- anh biết em rất giỏi nhưng Phong Linh em chỉ là con người bình thường mà thôi, em vẫn sẽ bị thương.
Bắc Dã nhớ đến cảnh tượng khi đó cả người cô đầy máu đơn độc chiến đấu chống lại hàng trăm người mà trong lòng tràn ngập sợ hãi, nếu khi đó hắn đến chậm một chút nữa...
[Cảnh báo, chỉ số hắc hóa hiện tại của mục tiêu nhiệm vụ Bắc Dã 75. Điểm sinh mệnh của người chơi Hạ Phong Linh giảm 12, điểm sinh mệnh hiện tại 8.]
Hạ Phong Linh: "..."
- Bắc Dã, tôi biết rồi sau này tôi sẽ không liều mạng như thế nữa, gặp nguy hiểm tôi sẽ chạy đến chỗ anh đầu tiên.
Vì vậy anh đừng có hắc hóa nữa được không? Huhu...
Bắc Dã bị sự thay đổi thái độ đột ngột này của Hạ Phong Linh làm cho ngây người, Hạ Phong Linh không nghe thấy tiếng thông báo chỉ số hắc hóa giảm lại bồi thêm.
- sau này tôi cũng không thái độ với anh, không đánh anh mắng anh nữa, sẽ cực kỳ cực kỳ nghe lời anh luôn.
Bắc Dã đã đơ càng thêm đơ, rốt cuộc là dây thần kinh nào của cô bị chập vậy? Đột nhiên ngoan ngoãn thế này hắn có chút sợ hãi đó.
Không chỉ Bắc Dã mà cả ông Hạ cũng không quen với sự thay đổi này của Hạ Phong Linh, đã quen nhìn chúng nó suốt ngày cãi nhau như cho với mèo, à không, phải là đã quen nhìn Hạ Phong Linh suốt ngày bắt nạt Bắc Dã, giờ thấy cô đột nhiên đối tốt với hắn như vậy ông Hạ cảm thấy hơi sợ hãi.
- Phong Linh, con nói thật với ba, có phải Bắc Dã bị thương nặng có khả năng không qua khỏi rồi không?
Hạ Phong Linh: "..." ông bố nhà cô vì sao lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ?
Hắn mà chết là cô phải chơi game lại từ đầu đấy.
- không có ạ.
- vậy không lẽ con chuẩn bị ra tay rồi?
- ra tay cái gì cơ ạ?!?
Hạ Phong Linh hoàn toàn không tiếp được sóng với ông Hạ, Hạ Kiệt nhìn vẻ mặt Hạ Phong Linh thì vô cùng nghiêm túc mà nói.
- Phong Linh, dù thế nào đi chăng nữa thì Bắc Dã cũng là người đã cứu con, hơn nữa thằng bé cũng không có bắt con lấy thân báo đáp, vì vậy con đừng túng quá hóa liều mà làm hại nó.
Hạ Phong Linh: "..." là bố ruột của cô thật sao?
Cô bắt đầu thấy hoài nghi Bắc Dã mới là con đẻ của ông còn cô chỉ là con ghẻ mà thôi.
Vì sao ba cô lại hình dung con gái mình đáng sợ như thế chứ? Cô là người tàn bạo, độc ác, nham hiểm đến thế sao?
Cảm thấy hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Cũng khó trách ông Hạ nghĩ như thế, bởi vì lần nào thấy Hạ Phong Linh ở cùng Bắc Dã cũng toàn là cô đánh Bắc Dã chịu đòn, còn gào cái gì mà đánh đánh giết giết nữa, vậy mà bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ với thằng bé, ông có thể không nghi ngờ sao?
- con chưa bao giờ có ý định muốn hại Bắc Dã cả, ba cứ yên tâm, còn nữa dù con muốm hại hắn con cũng đâu đánh lại hắn được đâu.
- thế sao con lại đột nhiên thay đổi thái độ với nó vậy?
- thì hắn cứu con, con muốn cảm ơn nên mới đối xử tốt với hắn thôi.
- con nói thật?
- con gái ba mà ba còn không tin sao?
Ông Hạ biểu thị rất rõ ràng.
Ông không tin.
Hệ thống cũng bày tỏ, nếu không phải nó biết rõ cô làm vậy là vì chỉ số hắc hóa nó cũng không tin.
Ký chủ nhà nó có cái đức hạnh gì nó còn không biết hay sao?
Hạ Phong Linh: "..."
- ông có chắc không?
- chắc chắn, Bắc thiếu giờ cậu có thể để tôi chữa trị vết thương cho cậu được chưa?
Người bị thương nặng nhất hiện giờ là cậu đấy.
Nhưng mà bác sĩ không dám nói ra, ông ta vẫn rất yêu quý sinh mạng của mình.
- xem lại cho cô ấy một lần nữa đi.
- Bắc Dã, tôi không sao?
Hạ Phong Linh cạn lời, cô nào có yếu đuối đến mức đó.
- nhưng mà...
- Bắc Dã.
Hạ Phong Linh nhìn Bắc Dã chẳn chằm, Bắc Dã bị cô nhìn như thế liền ngoan ngoãn hơn hẳn, để bác sĩ chữa trị vết thương cho mình, Hạ Phong Linh nhìn những vết thương chằng chịt trên người hắn thì rất muốn đánh hắn một trận, làm anh hùng cái gì chứ.
- lần sau anh đừng có mà làm vậy nữa tôi có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Hạ Phong Linh ngồi cạnh Bắc Dã vừa ăn vừa nói, Bắc Dã nghe cô nói vậy sắc mặt liền trầm xuống.
- lúc đó cả người em đều đầy máu, anh lúc đó rất sợ...sợ em sẽ chết.
- tôi là người chết dễ thế sao?
Hạ Phong Linh kiêu ngạo nói, hệ thống không nhịn được cà khịa mấy câu.
"Ký chủ không phải ta xem thường cô nhưng nếu không có Bắc Dã cô chắc chắn bị đám người kia đè chết rồi."
"Mi còn dám lên tiếng, đồ hệ thống tham sống sợ chết."
Cô còn chưa quên lúc đó nó dám bỏ cô chạy một mình đâu nhé!
Hệ thống: "..." lúc đó là nó chạy sang cầu cứu chủ nhân tới cứu cô có được không hả? Nhưng mà nó có thể nói cho cô biết sự thật sao? Đương nhiên là không rồi.
Hệ thống có khổ mà không thể nói ra nên chỉ đành yên lặng offline, mặc kệ ký chủ nhà mình đang không ngừng mắng nó.
- anh biết em rất giỏi nhưng Phong Linh em chỉ là con người bình thường mà thôi, em vẫn sẽ bị thương.
Bắc Dã nhớ đến cảnh tượng khi đó cả người cô đầy máu đơn độc chiến đấu chống lại hàng trăm người mà trong lòng tràn ngập sợ hãi, nếu khi đó hắn đến chậm một chút nữa...
[Cảnh báo, chỉ số hắc hóa hiện tại của mục tiêu nhiệm vụ Bắc Dã 75. Điểm sinh mệnh của người chơi Hạ Phong Linh giảm 12, điểm sinh mệnh hiện tại 8.]
Hạ Phong Linh: "..."
- Bắc Dã, tôi biết rồi sau này tôi sẽ không liều mạng như thế nữa, gặp nguy hiểm tôi sẽ chạy đến chỗ anh đầu tiên.
Vì vậy anh đừng có hắc hóa nữa được không? Huhu...
Bắc Dã bị sự thay đổi thái độ đột ngột này của Hạ Phong Linh làm cho ngây người, Hạ Phong Linh không nghe thấy tiếng thông báo chỉ số hắc hóa giảm lại bồi thêm.
- sau này tôi cũng không thái độ với anh, không đánh anh mắng anh nữa, sẽ cực kỳ cực kỳ nghe lời anh luôn.
Bắc Dã đã đơ càng thêm đơ, rốt cuộc là dây thần kinh nào của cô bị chập vậy? Đột nhiên ngoan ngoãn thế này hắn có chút sợ hãi đó.
Không chỉ Bắc Dã mà cả ông Hạ cũng không quen với sự thay đổi này của Hạ Phong Linh, đã quen nhìn chúng nó suốt ngày cãi nhau như cho với mèo, à không, phải là đã quen nhìn Hạ Phong Linh suốt ngày bắt nạt Bắc Dã, giờ thấy cô đột nhiên đối tốt với hắn như vậy ông Hạ cảm thấy hơi sợ hãi.
- Phong Linh, con nói thật với ba, có phải Bắc Dã bị thương nặng có khả năng không qua khỏi rồi không?
Hạ Phong Linh: "..." ông bố nhà cô vì sao lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy chứ?
Hắn mà chết là cô phải chơi game lại từ đầu đấy.
- không có ạ.
- vậy không lẽ con chuẩn bị ra tay rồi?
- ra tay cái gì cơ ạ?!?
Hạ Phong Linh hoàn toàn không tiếp được sóng với ông Hạ, Hạ Kiệt nhìn vẻ mặt Hạ Phong Linh thì vô cùng nghiêm túc mà nói.
- Phong Linh, dù thế nào đi chăng nữa thì Bắc Dã cũng là người đã cứu con, hơn nữa thằng bé cũng không có bắt con lấy thân báo đáp, vì vậy con đừng túng quá hóa liều mà làm hại nó.
Hạ Phong Linh: "..." là bố ruột của cô thật sao?
Cô bắt đầu thấy hoài nghi Bắc Dã mới là con đẻ của ông còn cô chỉ là con ghẻ mà thôi.
Vì sao ba cô lại hình dung con gái mình đáng sợ như thế chứ? Cô là người tàn bạo, độc ác, nham hiểm đến thế sao?
Cảm thấy hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Cũng khó trách ông Hạ nghĩ như thế, bởi vì lần nào thấy Hạ Phong Linh ở cùng Bắc Dã cũng toàn là cô đánh Bắc Dã chịu đòn, còn gào cái gì mà đánh đánh giết giết nữa, vậy mà bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ với thằng bé, ông có thể không nghi ngờ sao?
- con chưa bao giờ có ý định muốn hại Bắc Dã cả, ba cứ yên tâm, còn nữa dù con muốm hại hắn con cũng đâu đánh lại hắn được đâu.
- thế sao con lại đột nhiên thay đổi thái độ với nó vậy?
- thì hắn cứu con, con muốn cảm ơn nên mới đối xử tốt với hắn thôi.
- con nói thật?
- con gái ba mà ba còn không tin sao?
Ông Hạ biểu thị rất rõ ràng.
Ông không tin.
Hệ thống cũng bày tỏ, nếu không phải nó biết rõ cô làm vậy là vì chỉ số hắc hóa nó cũng không tin.
Ký chủ nhà nó có cái đức hạnh gì nó còn không biết hay sao?
Hạ Phong Linh: "..."