Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (2)
Ngày khai giảng, Phác Tiêu và Bạch Mạn Tinh đều lái xe đến trường, sau đó va vào nhau. Nữ chính giận dữ muốn anh ta bồi thường tiền, bồi thường tinh thần cho mình, nam chính bơ lác.
Bạch Mạn Tinh kiên cường hiếu thắng, kéo anh ta lại muốn nói lí thì lại bị anh ta khó chịu hất tay ra.
Trong lúc cuống quít, cái tay còn lại còn lại của nữ chính nắm lấy quần áo của nam chính kéo xuống. Nam chính không đứng vững, hai người song song ngã xuống đất, mặt nam chính đối diện với ngực nữ chính, nữ chính sợ hãi tát nam chính một cái.
Hai người cứ như vậy mà trở thành oan gia, dần dần tiếp xúc rồi nảy sinh tình cảm.
Sau đó, dù biết thân phận của nam chính nhưng Bạch Mạn Tinh vẫn bằng lòng bán đứng nhà họ Bạch vì anh ta. Hai người trong ngoài phối hợp, thân phận của nguyên chủ bị bại lộ, nhà họ Bạch bị thâu tóm.
Nhà họ Phác cũng vì vậy mà không phản đối hai người họ ở bên nhau nữa.
Cuối cùng hai người hạnh phúc tới cuối đời.
【 Ký chủ hiểu không? 】
Tô Mộc gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Gia sản nhà họ Bạch……”
Nhà họ Bạch hoạt động ở cả hắc đạo và bạch đạo, gia sản phong phú, bây giờ cô lại là “con trai” duy nhất. Chỉ cần không bị vạch trần thì những thứ này đều là của cô.
Nhà họ Bạch = tiền.
Cửu Thiên Tuế đã hoàn toàn cạn lời, phụ trách nhiệm tiếp tục giải thích.
【 Người định chế nhiệm vụ này là Đường Tuyết - thanh mai trúc mã và cũng là vị hôn thê của Phác Tiêu, ký chủ chú ý trong lúc làm nhiệm vụ không được tổn thương khách hàng. 】
【 Những thứ mà ký chủ có được trong thế giới nhiệm vụ đều không thể mang đi, bao gồm tiền. 】
Tô Mộc:!?
Không thể mang tiền đi!?
“Thu nhập thêm tự ta kiếm được cũng không được mang đi?”
【 Đúng vậy, ký chủ. 】
Khoản thu nhập thêm?
Bàn luận về đam mê yêu tiền như mạng của ký chủ.
Ánh sáng trong mắt Tô Mộc xìu xuống.
Một cơn gió thổi qua, cùng với sự ẩm ướt ngày mưa làm Tô Mộc - người đang ăn mặc mỏng manh run run.
Cô chậm rãi đứng dậy rồi phủi bụi trên người.
Tuyến thời gian lúc này là lúc nguyên chủ mới vào đại học, ngày mai chính là ngày khai giảng của đại học Đế Đô, cũng là ngày Bạch Mạn Tinh và Phác Tiêu gặp nhau lần đầu.
Nguyên chủ tới nhập học trước một ngày, cũng chính là hôm nay, sau đó phát hiện ngành học của mình bị mẹ Bạch sửa lại nên tức giận cãi lại bà rồi đi ra khỏi nhà.
Sau đó cô xuyên tới đây.
Mưa vẫn đang tí tách rơi xuống, Tô Mộc đi dọc theo mái hiên ra ngoài con hẻm nhỏ. Ngoài hẻm chính là một cái chợ đêm.
Tô Mộc sờ sờ tiền trong túi, chỉ có hơn ba mươi đồng tiền lẻ.
Chút tiền như vậy thật sự làm cô không có tí cảm giác an toàn nào cả.
Tô Mộc ngẩng đầu lên, thấy bên phải có một tấm biển cà phê mạng màu sắc sặc sỡ.
Tô Mộc hơi rũ mắt, sau đó nhấc chân đi vào.
Em gái đứng ở quầy đang mơ màng buồn ngủ thì nhìn thấy một "anh đẹp trai" với khuôn mặt không biểu cảm, mắt to mũi cao, dù chỉ mặc một cái áo hoodie màu xám cũng bị cô mặc ra cảm giác lạnh lùng đi vào.
“Anh đẹp trai muốn lên mạng à?”
“Ừ.”
Tô Mộc nhìn nhìn giá cả rồi lấy chứng minh thư và hai mươi đồng tiền ra.
“Anh chờ một lát.” Em gái mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt như dính trên người Tô Mộc.
Không mất bao lâu đã tạo tài khoản xong.
“Anh, anh đẹp trai, có thể kết bạn WeChat không?” Em gái đứng ở quầy hơi ngượng ngùng nhìn cô.
“Xin lỗi, hôm nay tôi không mang di động.” Ngón tay thon dài của Tô Mộc cầm chứng minh thư và tài khoản lên mạng rồi xoay người tìm chỗ ngồi.
Em gái kia chỉ nâng mặt nhìn bóng dáng cô cũng cảm thấy đầy khí thế, không giống người thường.
Hôm nay đúng là may mắn, trực đêm lại gặp được một anh đẹp trai, chỉ tiếc không xin được cách liên lạc, lát nữa mình phải mình cách xin số di động mới được.
Được đăng tại webtruyen
Bạch Mạn Tinh kiên cường hiếu thắng, kéo anh ta lại muốn nói lí thì lại bị anh ta khó chịu hất tay ra.
Trong lúc cuống quít, cái tay còn lại còn lại của nữ chính nắm lấy quần áo của nam chính kéo xuống. Nam chính không đứng vững, hai người song song ngã xuống đất, mặt nam chính đối diện với ngực nữ chính, nữ chính sợ hãi tát nam chính một cái.
Hai người cứ như vậy mà trở thành oan gia, dần dần tiếp xúc rồi nảy sinh tình cảm.
Sau đó, dù biết thân phận của nam chính nhưng Bạch Mạn Tinh vẫn bằng lòng bán đứng nhà họ Bạch vì anh ta. Hai người trong ngoài phối hợp, thân phận của nguyên chủ bị bại lộ, nhà họ Bạch bị thâu tóm.
Nhà họ Phác cũng vì vậy mà không phản đối hai người họ ở bên nhau nữa.
Cuối cùng hai người hạnh phúc tới cuối đời.
【 Ký chủ hiểu không? 】
Tô Mộc gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia sáng: “Gia sản nhà họ Bạch……”
Nhà họ Bạch hoạt động ở cả hắc đạo và bạch đạo, gia sản phong phú, bây giờ cô lại là “con trai” duy nhất. Chỉ cần không bị vạch trần thì những thứ này đều là của cô.
Nhà họ Bạch = tiền.
Cửu Thiên Tuế đã hoàn toàn cạn lời, phụ trách nhiệm tiếp tục giải thích.
【 Người định chế nhiệm vụ này là Đường Tuyết - thanh mai trúc mã và cũng là vị hôn thê của Phác Tiêu, ký chủ chú ý trong lúc làm nhiệm vụ không được tổn thương khách hàng. 】
【 Những thứ mà ký chủ có được trong thế giới nhiệm vụ đều không thể mang đi, bao gồm tiền. 】
Tô Mộc:!?
Không thể mang tiền đi!?
“Thu nhập thêm tự ta kiếm được cũng không được mang đi?”
【 Đúng vậy, ký chủ. 】
Khoản thu nhập thêm?
Bàn luận về đam mê yêu tiền như mạng của ký chủ.
Ánh sáng trong mắt Tô Mộc xìu xuống.
Một cơn gió thổi qua, cùng với sự ẩm ướt ngày mưa làm Tô Mộc - người đang ăn mặc mỏng manh run run.
Cô chậm rãi đứng dậy rồi phủi bụi trên người.
Tuyến thời gian lúc này là lúc nguyên chủ mới vào đại học, ngày mai chính là ngày khai giảng của đại học Đế Đô, cũng là ngày Bạch Mạn Tinh và Phác Tiêu gặp nhau lần đầu.
Nguyên chủ tới nhập học trước một ngày, cũng chính là hôm nay, sau đó phát hiện ngành học của mình bị mẹ Bạch sửa lại nên tức giận cãi lại bà rồi đi ra khỏi nhà.
Sau đó cô xuyên tới đây.
Mưa vẫn đang tí tách rơi xuống, Tô Mộc đi dọc theo mái hiên ra ngoài con hẻm nhỏ. Ngoài hẻm chính là một cái chợ đêm.
Tô Mộc sờ sờ tiền trong túi, chỉ có hơn ba mươi đồng tiền lẻ.
Chút tiền như vậy thật sự làm cô không có tí cảm giác an toàn nào cả.
Tô Mộc ngẩng đầu lên, thấy bên phải có một tấm biển cà phê mạng màu sắc sặc sỡ.
Tô Mộc hơi rũ mắt, sau đó nhấc chân đi vào.
Em gái đứng ở quầy đang mơ màng buồn ngủ thì nhìn thấy một "anh đẹp trai" với khuôn mặt không biểu cảm, mắt to mũi cao, dù chỉ mặc một cái áo hoodie màu xám cũng bị cô mặc ra cảm giác lạnh lùng đi vào.
“Anh đẹp trai muốn lên mạng à?”
“Ừ.”
Tô Mộc nhìn nhìn giá cả rồi lấy chứng minh thư và hai mươi đồng tiền ra.
“Anh chờ một lát.” Em gái mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt như dính trên người Tô Mộc.
Không mất bao lâu đã tạo tài khoản xong.
“Anh, anh đẹp trai, có thể kết bạn WeChat không?” Em gái đứng ở quầy hơi ngượng ngùng nhìn cô.
“Xin lỗi, hôm nay tôi không mang di động.” Ngón tay thon dài của Tô Mộc cầm chứng minh thư và tài khoản lên mạng rồi xoay người tìm chỗ ngồi.
Em gái kia chỉ nâng mặt nhìn bóng dáng cô cũng cảm thấy đầy khí thế, không giống người thường.
Hôm nay đúng là may mắn, trực đêm lại gặp được một anh đẹp trai, chỉ tiếc không xin được cách liên lạc, lát nữa mình phải mình cách xin số di động mới được.
Được đăng tại webtruyen