Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (9)
“Mi có thể giúp ta làm gì?” Tô Mộc cầm mấy cái linh kiện từ trong túi ra.
Cửu Thiên Tuế sửng sốt: 【 Ký chủ, cô lấy mấy cái linh kiện này từ lúc nào thế!? 】
Cả ngày hôm nay, ký chủ chỉ đi nhập học, xong đi dạo quanh trường một lúc, sau đó lại về nhà ăn bữa tối. Nó có thể khẳng định, ký chủ tuyệt đối chưa tùng chạm tới những linh kiện này.
“Tối hôm qua nhét vào trong túi, không phải mi vẫn luôn nhìn ta à, không thấy?”
Cửu Thiên Tuế nghẹn lời, nó thật sự không nhìn thấy……
Chẳng lẽ là ký chủ giấu đi lúc nó chớp mắt?
Nhưng vấn đề là nó không cần chớp mắt a a a a.
“Muốn biết ta giấu đi thế nào không?” Tô Mộc mang theo một tia nhiệt tình hỏi.
Cửu Thiên Tuế - hệ thống đã thuộc lòng câu tiếp theo: 【 Ký chủ, bổn hệ thống cũng không muốn biết. 】
Cho dù nó có tiền cũng không chịu nổi ký chủ bào mòn như thế.
“Chúng ta quay lại vấn đề trước, mi có thể giúp ta làm gì?”
【 Mời ký chủ nhớ lại bản thuyết minh nhiệm vụ trước đó. 】
“Bản thuyết minh nhiệm vụ không có điều khoản cụ thể.”
【……】
“Mi hẳn là nên liệt kê chi tiết những công việc của mi, như vậy ta vừa nhìn là biết những chuyện gì trong phạm vi công tác và không trong phạm vi công tác của mi. Đồng dạng, ta cũng có thể sử dụng mi một cách hợp lý nhất.”
【 Ký chủ, nếu cô có yêu cầu có thể hỏi bổn hệ thống, cho dù bổn hệ thống không làm được, thì cửa hàng hệ thống còn có bán thẻ đạo cụ. 】
“Phiền.”
【……】
Gì cơ, phiền!?
Một cái hệ thống cao cấp như nó lại bị ký chủ ghét bỏ, còn là lần đầu tiên!!!
“Nói trắng ra là, ngươi chỉ là người trông coi.”
Cửu Thiên Tuế:…… Lời này không sai.
【 Nếu ký chủ cứ cố chấp như vậy thì bổn hệ thống cũng không còn cách nào. Nhưng bổn hệ thống phải nhấn mạnh, bổn hệ thống cao cấp gấp mấy lần người trông coi. 】
Đây là tôn nghiêm của một hệ thống cao cấp, nó không thể bỏ!
Nói chuyện với Cửu Thiên Tuế một lát thì linh kiện trên tay Tô Mộc đã lắp ráp xong. Cô đặt máy tính vào trong cặp sách rồi đi ngủ.
-
Ngày đầu tiên học đại học.
Tô Mộc tới phòng học.
Bạn cùng lớp cũng dần dần tới.
Ngày đầu tiên, chủ nhiệm lớp nói liên tục không dứt, sau đó là các bạn học tự giới thiệu.
Tô Mộc tới sớm, cho nên cô tìm một vị trí dựa tường rồi cầm máy tính cúi đầu nhìn màn hình, mọi chuyện xung quanh đều bị tự động che chắn.
Cửu Thiên Tuế tẫn trách nhắc nhở: 【 Ký chủ, đến cô tự giới thiệu. 】
Tô Mộc gập máy tính lại rồi đứng dậy: “Bạch Cập."
Nói xong lại ngồi xuống.
Những bạn học khác còn chưa phản ứng lại thì người ngồi bên cạnh Tô Mộc đã đứng dậy: “Phác Tiêu."
Tô Mộc nghiêng đầu nhìn, không biết anh ta ngồi xuống đây từ lúc nào. Nhưng cô cũng chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn qua rồi lại nhìn về phía máy tính trên bàn.
Lúc cô nhìn về phía Phác Tiêu, anh còn đang định chào cô, kết quả lại thấy ánh mắt cô nhìn mình như nhìn một người xa lạ không hề quen biết, anh ta buồn cười nhìn người đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái máy tính kia.
Trên màn hình máy tính đang phát một video, là đoạn quảng cáo sản phẩm mới của một công ty khoa học kỹ thuật không biết tên.
Cô nghiêm túc nhìn cũng làm Phác Tiêu có chút hứng thú. Anh ta cứ như vậy mà xem video với cô.
Hình ảnh hai anh chàng đẹp trai ngồi với nhau làm các học sinh nữ trong lớp liên tục quay đầu lại nhìn.
Với vẻ đẹp này, những người được gọi là tiểu thịt tươi trên TV căn bản không thể so sánh được.
Nghĩ tới sau này đi học, ngày nào cũng nhìn thấy hai người này mà đôi mắt các nữ sinh đều thỏa mãn phát sáng.
Trong lớp học này, còn có Bạch Mạn Tinh, cô ta biết Bạch Cập cùng lớp với mình. Chỉ là không nghĩ tới người ngày hôm qua va vào cô ta cũng ở đây, nhìn hai người họ, chẳng lẽ anh ta lẽ quen Bạch Cập?
Được đăng tại webtruyen
Cửu Thiên Tuế sửng sốt: 【 Ký chủ, cô lấy mấy cái linh kiện này từ lúc nào thế!? 】
Cả ngày hôm nay, ký chủ chỉ đi nhập học, xong đi dạo quanh trường một lúc, sau đó lại về nhà ăn bữa tối. Nó có thể khẳng định, ký chủ tuyệt đối chưa tùng chạm tới những linh kiện này.
“Tối hôm qua nhét vào trong túi, không phải mi vẫn luôn nhìn ta à, không thấy?”
Cửu Thiên Tuế nghẹn lời, nó thật sự không nhìn thấy……
Chẳng lẽ là ký chủ giấu đi lúc nó chớp mắt?
Nhưng vấn đề là nó không cần chớp mắt a a a a.
“Muốn biết ta giấu đi thế nào không?” Tô Mộc mang theo một tia nhiệt tình hỏi.
Cửu Thiên Tuế - hệ thống đã thuộc lòng câu tiếp theo: 【 Ký chủ, bổn hệ thống cũng không muốn biết. 】
Cho dù nó có tiền cũng không chịu nổi ký chủ bào mòn như thế.
“Chúng ta quay lại vấn đề trước, mi có thể giúp ta làm gì?”
【 Mời ký chủ nhớ lại bản thuyết minh nhiệm vụ trước đó. 】
“Bản thuyết minh nhiệm vụ không có điều khoản cụ thể.”
【……】
“Mi hẳn là nên liệt kê chi tiết những công việc của mi, như vậy ta vừa nhìn là biết những chuyện gì trong phạm vi công tác và không trong phạm vi công tác của mi. Đồng dạng, ta cũng có thể sử dụng mi một cách hợp lý nhất.”
【 Ký chủ, nếu cô có yêu cầu có thể hỏi bổn hệ thống, cho dù bổn hệ thống không làm được, thì cửa hàng hệ thống còn có bán thẻ đạo cụ. 】
“Phiền.”
【……】
Gì cơ, phiền!?
Một cái hệ thống cao cấp như nó lại bị ký chủ ghét bỏ, còn là lần đầu tiên!!!
“Nói trắng ra là, ngươi chỉ là người trông coi.”
Cửu Thiên Tuế:…… Lời này không sai.
【 Nếu ký chủ cứ cố chấp như vậy thì bổn hệ thống cũng không còn cách nào. Nhưng bổn hệ thống phải nhấn mạnh, bổn hệ thống cao cấp gấp mấy lần người trông coi. 】
Đây là tôn nghiêm của một hệ thống cao cấp, nó không thể bỏ!
Nói chuyện với Cửu Thiên Tuế một lát thì linh kiện trên tay Tô Mộc đã lắp ráp xong. Cô đặt máy tính vào trong cặp sách rồi đi ngủ.
-
Ngày đầu tiên học đại học.
Tô Mộc tới phòng học.
Bạn cùng lớp cũng dần dần tới.
Ngày đầu tiên, chủ nhiệm lớp nói liên tục không dứt, sau đó là các bạn học tự giới thiệu.
Tô Mộc tới sớm, cho nên cô tìm một vị trí dựa tường rồi cầm máy tính cúi đầu nhìn màn hình, mọi chuyện xung quanh đều bị tự động che chắn.
Cửu Thiên Tuế tẫn trách nhắc nhở: 【 Ký chủ, đến cô tự giới thiệu. 】
Tô Mộc gập máy tính lại rồi đứng dậy: “Bạch Cập."
Nói xong lại ngồi xuống.
Những bạn học khác còn chưa phản ứng lại thì người ngồi bên cạnh Tô Mộc đã đứng dậy: “Phác Tiêu."
Tô Mộc nghiêng đầu nhìn, không biết anh ta ngồi xuống đây từ lúc nào. Nhưng cô cũng chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn qua rồi lại nhìn về phía máy tính trên bàn.
Lúc cô nhìn về phía Phác Tiêu, anh còn đang định chào cô, kết quả lại thấy ánh mắt cô nhìn mình như nhìn một người xa lạ không hề quen biết, anh ta buồn cười nhìn người đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái máy tính kia.
Trên màn hình máy tính đang phát một video, là đoạn quảng cáo sản phẩm mới của một công ty khoa học kỹ thuật không biết tên.
Cô nghiêm túc nhìn cũng làm Phác Tiêu có chút hứng thú. Anh ta cứ như vậy mà xem video với cô.
Hình ảnh hai anh chàng đẹp trai ngồi với nhau làm các học sinh nữ trong lớp liên tục quay đầu lại nhìn.
Với vẻ đẹp này, những người được gọi là tiểu thịt tươi trên TV căn bản không thể so sánh được.
Nghĩ tới sau này đi học, ngày nào cũng nhìn thấy hai người này mà đôi mắt các nữ sinh đều thỏa mãn phát sáng.
Trong lớp học này, còn có Bạch Mạn Tinh, cô ta biết Bạch Cập cùng lớp với mình. Chỉ là không nghĩ tới người ngày hôm qua va vào cô ta cũng ở đây, nhìn hai người họ, chẳng lẽ anh ta lẽ quen Bạch Cập?
Được đăng tại webtruyen