Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Nhanh: Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta - Chương 7
Vũ Tình thét lớn, nàng ngồi bật dậy, tránh Dạ Quân như tránh tà. Ánh mắt nàng nhìn Dạ Quân như đang nhìn một thứ gì đó rất đáng sợ.
Dạ Quân thấy vậy cười khẩy.
" Sao nào? Không muốn nói chuyện với ta?"
Nàng một tay giữ chặt lấy chiếc chăn mỏng manh. Che đi cảnh xuân trên cơ thể, nàng không ngờ vì muốn nàng nói mà hắn lại chơi lớn như vậy.
Nam nhân trêu đùa không đáng sợ, quan trong là nam nhân trêu đùa có đầu óc. Thật đáng sợ, quá dã man, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay.
Nàng không đồng tình, liền phản ứng lại.
" Không có, ta không có"
" Hửm? Vậy nàng nói đi"
Vũ Tình nhìn chằm chằm Dạ Quân, rốt cuộc nàng cũng đáp lại.
" Ta..ta không có gì để nói"
Quá đáng, càng ngày càng trở lên quá đáng. Đây là không coi nóc nhà ra cái gì đây mà, mà nàng đang nghĩ cái gì vầy nè, ai là nóc nhà của hắn chứ? Nàng mới không có thèm.
Vũ Tình vỗ vỗ mặt, đồng thời, chiếc chăn mỏng manh liền rơi xuống. Cảnh xuân liền lọt vào tầm mắt của tên đại sắc lang nào đó. Hắn nhìn nàng, liếm liếm môi.
" Vũ Tình, lại đây, nàng đừng để ta phải ra tay. Ta mà ra tay là nàng biết hậu hoạn rồi đó"
Nhưng Vũ Tình có chết cũng không buông, một phần vì lo sợ. Một phần vì lòng tự tôn của nàng, nàng mới không sợ hắn đâu nhá! Hứ!
" A "
Dạ Quân giựt mạnh chân Vũ Tình lại phía mình, Vũ Tình cũng theo quán tính mà ngã vào lòng hắn. Nhưng lần này, một loạt thao tác vô cùng nhanh gọn diễn ra.
Hắn giựt lấy một mảnh vải cách nàng không xa, buộc chặt tay nàng lại, một chân ghì chặt nàng. Lần này là xong đời, Vũ Tình có ba đầu sáu tay cũng không thoát nổi tên sắc lang nào đó.
Dạ Quân một tay giữ nàng, một tay không ngừng nhào nặn đôi gò bồng diễm lệ đã sớm nở rộ kia. Hắn hôn nàng, nụ hôn mạnh mẽ nhưng cũng có một chút dịu dàng.
Vũ Tình rung động, lý trí không muốn nhưng nàng không thế ngăn cấm nổi dục vọng bẩm sinh nguyên thủy của mỗi người. Nàng đáp lại hắn, hai chiếc lưỡi liên tục trao đổi cho nhau sự ngọt ngào.
Dạ Quân thấy nàng như thế thì vô cùng hứng khởi, hắn dời môi nàng cúi xuống ngoặm nhẹ đôi gò bồng diễm lệ kia. Nàng chịu kích thích mà đôi diễm lệ đó nở rộ đầy kinh diễm.
Nàng nấc nhẹ.
" Ha...a...a..ha...a..."
Lúc này nàng mới ý thức được những gì. Tiếng kêu dâm đãng đó là của nàng sao, sao lại có thể như vậy chứ? Đó không phải là của nàng nha.
Dạ Quân như một đứa trẻ tham lam, như thế này dù trời có sập xuống thì hắn cũng phải xong việc mất. Bi kịch quá mà.
Bàn tay thon dài của hắn lần mò xuống dưới, chạm vào u động ướt át kia. Vũ Tình hơi hoảng, đôi mắt mông lung, trông vô cùng kiều diễm.
" A.....đừng.....hoàng...thượng..."
Dạ Quân khẽ thăm dò vào u huyệt ẩm ướt kia. Cơ thể phản ứng khiến cho Vũ Tình siết chặt lấy ngón tay của Dạ Quân.
" Vũ Tình, thả lỏng nào, nàng không nghe lời ta ư?"
Vũ Tình khóc không ra nước mắt, nàng muốn ngừng mà không được ấy chứ. Cái này là phản ứng có thể chứ có phải ý muốn của nàng đâu. Khôn hồn thì cái tên chết bằm này tha cho nàng thì nàng mới ngoan được chứ.
Để lúc nào tâm của hắn hoàn toàn để ở chỗ nàng thì lúc đấy nàng sẽ dày vò hắn đến chết đi sống lại mới được.
Vũ Tình mím môi, liên tục nghĩ đến những vấn đề khác nhau mà không hề nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình khó khăn như thế nào.
Sau khi thăm dò xong, thấy nàng có thể hoàn có thể dung nạp hắn. Ánh mắt Dạ Quân bắt đầu chuyển sang trạng thái vô cùng phấn khích. Hắn có thể chịu được nhưng mà tiểu huynh đệ của hắn lại không thể chịu đựng được. Có trách thì trách tại Vũ Tình không chịu nghe lời.
Như cảm nhận được nguy hiểm, Vũ Tình dời ánh mắt. Sau đó, nành liền bắt gặp một màn huynh đệ ra trận, nàng không tin vào mắt mình.
Thứ đó, nàng thật sự có thể tiếp thu ư?
" Hoàng thượng"
" Hửm"
" Ngài có thể.....dừng lại không?"
" Không thể"
Có khi nào mỡ dâng đến miệng rồi còn bỏ chạy. Trong nhận thức của Dạ Quân, những thứ đó không đáng để vào mắt. Hắn là nam nhân, mà đã là nam nhân thì hoàn toàn có dục vọng. Đường đường vua một triều đại mà dễ dàng buông bỏ như thế sao? Tất nhiên là không rồi.
Dứt câu, cự long to lớn đã thâm nhập vào u huyệt ẩm ướt không ngừng tung hoành ngang dọc trong đó.
" Thiếp...a....ha...không chịu đựng được...ngài rút ra đi mà...a...ha....a...."
" Không chịu cũng phải chịu"
Thôi xong! Toang!?1
- -
Dạ Quân thấy vậy cười khẩy.
" Sao nào? Không muốn nói chuyện với ta?"
Nàng một tay giữ chặt lấy chiếc chăn mỏng manh. Che đi cảnh xuân trên cơ thể, nàng không ngờ vì muốn nàng nói mà hắn lại chơi lớn như vậy.
Nam nhân trêu đùa không đáng sợ, quan trong là nam nhân trêu đùa có đầu óc. Thật đáng sợ, quá dã man, nàng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay.
Nàng không đồng tình, liền phản ứng lại.
" Không có, ta không có"
" Hửm? Vậy nàng nói đi"
Vũ Tình nhìn chằm chằm Dạ Quân, rốt cuộc nàng cũng đáp lại.
" Ta..ta không có gì để nói"
Quá đáng, càng ngày càng trở lên quá đáng. Đây là không coi nóc nhà ra cái gì đây mà, mà nàng đang nghĩ cái gì vầy nè, ai là nóc nhà của hắn chứ? Nàng mới không có thèm.
Vũ Tình vỗ vỗ mặt, đồng thời, chiếc chăn mỏng manh liền rơi xuống. Cảnh xuân liền lọt vào tầm mắt của tên đại sắc lang nào đó. Hắn nhìn nàng, liếm liếm môi.
" Vũ Tình, lại đây, nàng đừng để ta phải ra tay. Ta mà ra tay là nàng biết hậu hoạn rồi đó"
Nhưng Vũ Tình có chết cũng không buông, một phần vì lo sợ. Một phần vì lòng tự tôn của nàng, nàng mới không sợ hắn đâu nhá! Hứ!
" A "
Dạ Quân giựt mạnh chân Vũ Tình lại phía mình, Vũ Tình cũng theo quán tính mà ngã vào lòng hắn. Nhưng lần này, một loạt thao tác vô cùng nhanh gọn diễn ra.
Hắn giựt lấy một mảnh vải cách nàng không xa, buộc chặt tay nàng lại, một chân ghì chặt nàng. Lần này là xong đời, Vũ Tình có ba đầu sáu tay cũng không thoát nổi tên sắc lang nào đó.
Dạ Quân một tay giữ nàng, một tay không ngừng nhào nặn đôi gò bồng diễm lệ đã sớm nở rộ kia. Hắn hôn nàng, nụ hôn mạnh mẽ nhưng cũng có một chút dịu dàng.
Vũ Tình rung động, lý trí không muốn nhưng nàng không thế ngăn cấm nổi dục vọng bẩm sinh nguyên thủy của mỗi người. Nàng đáp lại hắn, hai chiếc lưỡi liên tục trao đổi cho nhau sự ngọt ngào.
Dạ Quân thấy nàng như thế thì vô cùng hứng khởi, hắn dời môi nàng cúi xuống ngoặm nhẹ đôi gò bồng diễm lệ kia. Nàng chịu kích thích mà đôi diễm lệ đó nở rộ đầy kinh diễm.
Nàng nấc nhẹ.
" Ha...a...a..ha...a..."
Lúc này nàng mới ý thức được những gì. Tiếng kêu dâm đãng đó là của nàng sao, sao lại có thể như vậy chứ? Đó không phải là của nàng nha.
Dạ Quân như một đứa trẻ tham lam, như thế này dù trời có sập xuống thì hắn cũng phải xong việc mất. Bi kịch quá mà.
Bàn tay thon dài của hắn lần mò xuống dưới, chạm vào u động ướt át kia. Vũ Tình hơi hoảng, đôi mắt mông lung, trông vô cùng kiều diễm.
" A.....đừng.....hoàng...thượng..."
Dạ Quân khẽ thăm dò vào u huyệt ẩm ướt kia. Cơ thể phản ứng khiến cho Vũ Tình siết chặt lấy ngón tay của Dạ Quân.
" Vũ Tình, thả lỏng nào, nàng không nghe lời ta ư?"
Vũ Tình khóc không ra nước mắt, nàng muốn ngừng mà không được ấy chứ. Cái này là phản ứng có thể chứ có phải ý muốn của nàng đâu. Khôn hồn thì cái tên chết bằm này tha cho nàng thì nàng mới ngoan được chứ.
Để lúc nào tâm của hắn hoàn toàn để ở chỗ nàng thì lúc đấy nàng sẽ dày vò hắn đến chết đi sống lại mới được.
Vũ Tình mím môi, liên tục nghĩ đến những vấn đề khác nhau mà không hề nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình khó khăn như thế nào.
Sau khi thăm dò xong, thấy nàng có thể hoàn có thể dung nạp hắn. Ánh mắt Dạ Quân bắt đầu chuyển sang trạng thái vô cùng phấn khích. Hắn có thể chịu được nhưng mà tiểu huynh đệ của hắn lại không thể chịu đựng được. Có trách thì trách tại Vũ Tình không chịu nghe lời.
Như cảm nhận được nguy hiểm, Vũ Tình dời ánh mắt. Sau đó, nành liền bắt gặp một màn huynh đệ ra trận, nàng không tin vào mắt mình.
Thứ đó, nàng thật sự có thể tiếp thu ư?
" Hoàng thượng"
" Hửm"
" Ngài có thể.....dừng lại không?"
" Không thể"
Có khi nào mỡ dâng đến miệng rồi còn bỏ chạy. Trong nhận thức của Dạ Quân, những thứ đó không đáng để vào mắt. Hắn là nam nhân, mà đã là nam nhân thì hoàn toàn có dục vọng. Đường đường vua một triều đại mà dễ dàng buông bỏ như thế sao? Tất nhiên là không rồi.
Dứt câu, cự long to lớn đã thâm nhập vào u huyệt ẩm ướt không ngừng tung hoành ngang dọc trong đó.
" Thiếp...a....ha...không chịu đựng được...ngài rút ra đi mà...a...ha....a...."
" Không chịu cũng phải chịu"
Thôi xong! Toang!?1
- -