Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: 1_9 Nạn hạn hán
Nhiễm Nhan ngồi cắn hạt dưa, nghe mấy bà bạn bà Ngô kể lại cảnh tượng lúc ấy, sinh động như là mấy bà tận mắt chứng kiến vậy. Rất có tính hấp dẫn quần chúng. Bên trên thì ông Năm cầm cái loa đang nói đến việc nhà nào đồng ý đóng tiền mua xăng dầu, phí bảo trì thì sẽ được mở điện, không được đi làm phiền hàng xóm...
Dưới đây thì mấy bà cũng đã kể tới đoạn cô con dâu nhà đó sợ đến nỗi mấy ngày này ở trong phòng không dám ra khỏi cửa.
Nhìn ra xa thì thấy Giai Giai đang dắt theo một đám cái đuôi chạy vòng vòng, xung quanh còn có thêm mấy tiểu đệ cẩu cẩu miêu miêu.
Nhiễm Nhan nhìn quanh thấy chung cư lại có thêm nhiều gương mặt mới, có vẻ trẻ hơn. Nghe đâu là một số công ty không trong ngành thực phẩm, dược phẩm... những ngành không quan trọng đã phải tạm ngưng hoạt động. Nên con cháu tụ tập về không ít, huống chi nhà trường đa số hiện cũng thông báo sẽ gia hạn kì nghĩ của bọn nhỏ.
Thấy mấy ông già bà lão có con cháu ở bên mình, dù không rõ tốt xấu nhưng có sức lao động ít ra cũng mang lại cảm giác an toàn hơn một chút đi.
Lại nghe loáng thoáng bên chỗ mấy trung niên trai tráng, nhà có điều kiện cũng nghĩ đến việc lắp máy phát điện, nhưng tình hình đặt hàng không hẹn ngày lấy, xem ra không hy vọng gì cho lắm đi.
Nhiễm Nhan cũng có quan sát hỏi thăm qua ông Năm, toàn khu chung cư cũng có trên mười nhà là lắp máy phát năng lượng. Nên xem như nhà cô không nổi trội nhất, đặc biệt là lúc đầu cô làm rất điệu thấp, nên ít ai chú tâm xem là nhà cô có hay không.
Ngồi vu vơ nghe bên này, chú ý bên kia, chuyển sang đến hạt dẻ, mới nghe được ông Năm kêu kết thúc, mọi người có thể tan họp. Dù vậy hiện tại nhà không điện, ai cũng muốn ngồi dây dưa thêm một chút, ở dưới lầu còn tốt, mấy nhà trên cao tầng mà leo lên, cũng đi nửa cái mạng già của họ.
Cũng tội cho ông Năm, lúc đi họp điện vẫn còn a, ai biết đâu họp được một nửa thì cúp điện chứ.
Giai Giai cũng ton ton chạy về, đón lấy chai nước từ tay cô đưa ra uống một hớp nước lớn. Mắt tròn mắt dẹp ngó xung quanh. Thấy không có gì thú vị thì chạy về chơi tiếp với đám nhóc lâu la của mình.
- " Ôi trời ơi, có chuyện đó thật à?"
Dù không khí ở đây không yên ắng cho lắm nhưng giọng của bà Ngô vẫn rất vang vọng. Lúc này Nhiễm Nhan mới tập trung nghe mấy bà kể:
Nghe đâu con cô cậu chú bác gì của bà thím nào đó, ban đêm bị cướp vào giết cả nhà mấy mạng người. Đám người đó còn to gan ăn ở luôn tại trong nhà nạn nhân, đến lúc không còn gì ăn được mới chịu bỏ đi. Lúc này hàng xóm nghe mùi hôi quá nặng truyền ra ngoài, kêu cửa thì không ai ra, mới báo cảnh sát. Có mấy người tò mò ló mặt vào xem, chịu không nổi ói xanh mặt, mất ăn mất ngủ cả tuần lễ.
Nói đâu xa, gần khu chung cư này là có một khu chung cư kiểu cũ, do chưa bàn xong giá bồi thường mà rất nhiều hộ không chịu dọn đi. Nghe nói bên đó vào ở rất đông người lạ mặt, toàn thành phần không rõ nguồn gốc, còn tạo ra cả một băng đảng ăn xin là phụ, ăn cướp là chính nữa.
Dân cư nơi đó mới đầu báo công an, lúc đầu còn nghe lời dọn đi. Công an đi bọn họ lại quay về tiếp, đến bây giờ công an cũng đau đầu không biết xử ra sao. Chẳng lẽ mang về giam vào tù, đừng nói giỡn, bọn họ còn chưa đủ ăn, làm gì còn tâm tình phát cơm nuôi không bọn họ. Nên sau này nghe đến khu bên đó báo án đều bị treo lên. Lâu lâu thì phái vài xe bấm còi nghe tuần vài vòng xem như thông báo cho bọn họ thu liễm lại mà thôi. Công an còn như vậy thì đừng nói bảo vệ. Đó là khu chung cư cũ, bác bảo vệ cũng già như cái chung cư đó vậy. Mong bác bảo vệ khỏe mạnh là trời đất phù hộ rồi, đừng mong bác có thể 1 tay bảo vệ cả chung cư.
- " Chị cũng nghe nói bọn họ đi, họ đồn tên cầm đầu cũng ghê gớm lắm."
Tên nhóc Nhật Tam này góp mặt qua bên đây hồi nào không hay. Nhưng có người kể chuyện cho nghe thì Nhiễm Nhan không từ chối. Cô đẩy luôn dĩa hạt dưa về phía hắn, khuyến mãi luôn chai nước, ý bảo kể hay có thưởng nghe.
- " Hì hì vẫn là chị biết hưởng thụ".
Nhìn mặt hắn xum xoe đúng là rất giống con mèo ăn vụng thành công. Gia đình Nhật Tam thuộc dạng đông đúc, ba mẹ hắn có tổng cộng 5 người con trai, đặt tên rất có hương vị nông thôn Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ. Có phong cách giống Giai Giai nhà cô. Anh em lớn lập gia đình phân gia ở riêng, chỉ còn mỗi Nhật Tam và em út Nhật Ngũ ở với ba mẹ. Sau khi nhà đất giải tỏa được đền bù nên dọn vào khu chung cư này ở. Gia đình phân chia công bằng nên xem như hòa thuận, không có nhiều xích mích xảy ra.
- " Tên cầm đầu đó nghe nói cũng là một tên côn đồ từ vùng nông thôn khác tới, bị hạn hán mất mùa, nhà cửa không có, nên mới bỏ xứ vào thành phố. Tưởng đâu vào đây kiếm miếng ăn, ai dè người thành phố còn thất nghiệp hơn nửa, huống chi là một người như hắn ta. Nhưng số hắn cũng rất nhanh nhạy, đi theo một tên đại ca vừa ra tù về, học được vài câu mắng chửi, thế là lôi kéo đám dân chạy nạn lập băng đảng. Chuyên bắt bọn trẻ em, người già đi xin mang đồ ăn về cung cấp bọn chúng. Dạo này còn phát sinh rất nhiều trộm cắp nữa. Em xem ra cảnh sát cũng không làm gì được bọn họ."
Nghe hắn kể thì cũng không có gì lạ cả, gần như mô típ cũ kĩ, đàn anh đàn em lập bá xưng vương. Nhưng mà cũng không nên xem thường bọn họ, chân đất không ngán người mang giày.
- " Khu đó cách mình hai con đường đúng không nhỉ?"
Nhiễm Nhan có ấn tượng, lúc mới dọn tới, có đi ngang vài lần, rất đông đúc mang phong cách cổ xưa, cổ đến nỗi sợ nó sụp xuống bất cứ lúc nào ấy chứ.
- " Nói gần cũng không gần, dù cách hai con đường nhưng nếu chạy xe cũng mất gần một tiếng đồng hồ, khu chung cư chúng ta không có dựa gần thành phố, mà hướng về phía ngoại ô là nhiều, khu cũ đó thì nằm ven thành phố, tính ra nếu đi vào thành phố sẽ nhanh hơn là chạy qua bên chúng ta. Chính vì bọn họ bảo nhà mình đắt địa gần thành phố, nên mới đòi tiền bồi thường cao, kéo đến bây giờ vẫn chưa xong. Em thấy bọn họ còn ở lại trong khu đó bây giờ cũng không có trái ngọt để ăn."
Nhật Tam vừa cắn hạt dưa vừa tám chuyện với Nhiễm Nhan, đến lúc máy phát điện hoạt động mới bắt đầu hỗ trợ cho mọi người lần lượt sắp hàng ra về.
Nhiễm Nhan không gấp gáp, nắm tay Giai Giai đỡ bà Ngô đi thong thả về cuối cùng, nghe được bà Ngô kể về thu hoạch hôm nay của mình.
Sợ ảnh hưởng từ mấy thành phần xấu bên ngoài, mà bên bảo vệ đã kêu gọi tổ chức thêm một đội dân quân tự nguyện, chủ yếu là đi trực vòng vòng khu chung cư bên trong, xem có ai léng phéng tới gần hay không. Có nơi nào tường bị dẫm đạp, phá hoại hay gì đó. Do là người dân trong khu chung cư tự nguyện, nên hầu như không có tiền lương. Thế là mấy bà bạn của bà Ngô kêu gọi đóng góp, nấu cho bọn họ miếng cháo, cái bánh bao, hay chai nước...
Ai có tiền thì góp tiền, có của góp của. Nhà nào không có thanh niên đi trực thì góp nhiều một ít. Có mấy ông lão bộ đội về hưu, nhìn thấy tụi thanh niên trai tráng xung phong đi trực ban, cũng rất là có tinh thần đòi đi theo, cảm như muốn làm sống lại một thời oanh liệt của mình. Nói chưa được mấy câu đã bị mấy bà kéo tai xách về. Mấy ông đi theo để giúp hay để tăng xông nằm đó chờ người vác về, không biết mất mặt con cháu.
Nhiễm Nhan cũng muốn góp vui với mọi người, nhưng nghĩ lại, cảm thấy lo xa khỏi họa, nên tập trung chế thêm nhiều dược một chút cho khỏi họa về sau trở tay không kịp. Dược cô pha chế cũng không độc tính nhiều, cũng không phải giống tivi vô vị vô mùi gì gì đấy.
Ông ngoại cô là người rất ham thích học hỏi cái mới tân tiến, nên ông có thể từ những phương thuốc tổ truyền, kết hợp với kĩ thuật mới mà nghiên cứu ra những loại dược mới. Hiệu quả thì không phải nói, nên rất được mọi người săn đuổi. Đặc biệt là Chuyển Giả, bọn họ đi khắp các phó giới tận thế, nên có cơ hội đều phải tranh thủ săn mua cho được dược phẩm của ông để mang theo bên mình.
Nhiễm Nhan có không hả, đương nhiên là không rồi, cháu ngoại của ông, học dược bao nhiêu năm, mấy loại dược mà con nít ba tuổi cũng làm được. Mà còn đòi ông tự chế thì tốt nhất ở nhà, đừng đi làm gì cho mất mặt ông.
Nhiễm Nhan cũng không chế dược quá nhiều độc tính, chủ yếu là phòng vệ và nâng cao dược tính phát tán. Tốt nhất là vừa tung ra có hiệu quả ngay lập tức là được. Chứ mà phải chờ vài giây mới có hiệu quả thì chắc cô đã ăn đạn rồi người xấu mới ngã lăn quay thì không ổn lắm đúng không.
Còn phải ngâm mũi tên vào thuốc cho ngắm nữa, mũi tên là tiêu hao đồ vật, dùng lần nào là hết lần đó. Nhìn mấy thùng mũi tên Nhiễm Nhan vẫn luôn không cảm thấy đủ, cứ muốn phải mua thêm. Làm Giai Giai khinh thường mấy ngày cô nhát gan. Kệ đi, da thịt cô mềm yếu, không lực sĩ như người máy Giai Giai a.
Vì vậy mà Giai Giai rất vui vẻ ngày ngày chạy theo bà Ngô mang nước, làm bánh, phát cơm hộp cho bên bảo vệ và đội dân quân. Giống như bà Ngô có thêm một cái đuôi nhỏ, làm mấy bà bạn hâm mộ không thôi.
Thấm thoát chị em cô cũng dọn tới chung cư gần một năm rồi nhỉ, cuộc sống vẫn diễn ra suông sẻ, máy năng lượng cũng đã khai thác được 25%, xem ra sắp bước vào giai đoạn chính thức khó khăn.
Nhìn thấy đồ vật mình chuẩn bị, những gì có thể nghĩ tới cũng đã làm hết sức khả năng của mình. Nhiễm Nhan và Giai Giai bắt đầu tâm hòa ý bình chờ đợi những ngày kế tiếp.
Sáng nay khi hai chị em đang chạy bộ dưới sân thì nghe rất nhiều tiếng la hét từ các khu nhà vọng lại. Đi chậm lại phía sau mấy bác gái hóng chuyện, mới biết được nước máy không thể xài được nữa. Nước chảy ra thì ít, bùn đất thì nhiều, thậm chí còn mang theo mùi tanh nồng như sắt rỉ. Không trách Nhiễm Nhan không biết, vì từ mấy ngày trước lúc nước máy bắt đầu có mùi lạ, cô đã không còn dùng nước máy mà chuyển sang dùng nước ở mấy bồn chứa trong nhà.
Nước máy chỉ còn tạm dùng tưới cây, kể cả có tưới cây, Nhiễm Nhan cũng lọc qua máy. Dù gì cây rau cũng là thức ăn của chị em cô, không thể quá sơ suất. Cũng nhờ có mùi lạ, cô cũng thành công khuyên ông bà Ngô và mấy người cô hay giao tiếp ngày thường nên mua một số bể chứa nước trong nhà. Đồng thời tránh cho biến động về sau, trữ nước uống càng nhiều càng tốt.
Hậu quả là sáng nay nước máy chính thức không thể xài, mọi người đổ xô nhau đi mua nước, cửa hàng siêu thị gần như cạn hóa. Còn cạn hóa thật hay là chủ cửa hàng không mang ra thì không đoán được. Nhiều cửa hàng sợ trộm cướp quải luôn bảng hiệu đóng cửa không bán.
Chỉ trong một ngày cúp nước mà cả thành phố nhanh chóng loạn lạc, chạy vạy khắp nơi đi kiếm mua nước. Giờ đây có người cầm tiền cũng chưa chắc mua được nước uống.
Nhiễm Nhan ngồi trong nhà nhìn tin tức bên ngoài nổi loạn khắp nơi mà suy nghĩ:
' Chỉ mới 1 ngày thôi đi, những vùng xa xôi khác tình trạng thiếu nước gần một năm rồi đi'.
Dưới đây thì mấy bà cũng đã kể tới đoạn cô con dâu nhà đó sợ đến nỗi mấy ngày này ở trong phòng không dám ra khỏi cửa.
Nhìn ra xa thì thấy Giai Giai đang dắt theo một đám cái đuôi chạy vòng vòng, xung quanh còn có thêm mấy tiểu đệ cẩu cẩu miêu miêu.
Nhiễm Nhan nhìn quanh thấy chung cư lại có thêm nhiều gương mặt mới, có vẻ trẻ hơn. Nghe đâu là một số công ty không trong ngành thực phẩm, dược phẩm... những ngành không quan trọng đã phải tạm ngưng hoạt động. Nên con cháu tụ tập về không ít, huống chi nhà trường đa số hiện cũng thông báo sẽ gia hạn kì nghĩ của bọn nhỏ.
Thấy mấy ông già bà lão có con cháu ở bên mình, dù không rõ tốt xấu nhưng có sức lao động ít ra cũng mang lại cảm giác an toàn hơn một chút đi.
Lại nghe loáng thoáng bên chỗ mấy trung niên trai tráng, nhà có điều kiện cũng nghĩ đến việc lắp máy phát điện, nhưng tình hình đặt hàng không hẹn ngày lấy, xem ra không hy vọng gì cho lắm đi.
Nhiễm Nhan cũng có quan sát hỏi thăm qua ông Năm, toàn khu chung cư cũng có trên mười nhà là lắp máy phát năng lượng. Nên xem như nhà cô không nổi trội nhất, đặc biệt là lúc đầu cô làm rất điệu thấp, nên ít ai chú tâm xem là nhà cô có hay không.
Ngồi vu vơ nghe bên này, chú ý bên kia, chuyển sang đến hạt dẻ, mới nghe được ông Năm kêu kết thúc, mọi người có thể tan họp. Dù vậy hiện tại nhà không điện, ai cũng muốn ngồi dây dưa thêm một chút, ở dưới lầu còn tốt, mấy nhà trên cao tầng mà leo lên, cũng đi nửa cái mạng già của họ.
Cũng tội cho ông Năm, lúc đi họp điện vẫn còn a, ai biết đâu họp được một nửa thì cúp điện chứ.
Giai Giai cũng ton ton chạy về, đón lấy chai nước từ tay cô đưa ra uống một hớp nước lớn. Mắt tròn mắt dẹp ngó xung quanh. Thấy không có gì thú vị thì chạy về chơi tiếp với đám nhóc lâu la của mình.
- " Ôi trời ơi, có chuyện đó thật à?"
Dù không khí ở đây không yên ắng cho lắm nhưng giọng của bà Ngô vẫn rất vang vọng. Lúc này Nhiễm Nhan mới tập trung nghe mấy bà kể:
Nghe đâu con cô cậu chú bác gì của bà thím nào đó, ban đêm bị cướp vào giết cả nhà mấy mạng người. Đám người đó còn to gan ăn ở luôn tại trong nhà nạn nhân, đến lúc không còn gì ăn được mới chịu bỏ đi. Lúc này hàng xóm nghe mùi hôi quá nặng truyền ra ngoài, kêu cửa thì không ai ra, mới báo cảnh sát. Có mấy người tò mò ló mặt vào xem, chịu không nổi ói xanh mặt, mất ăn mất ngủ cả tuần lễ.
Nói đâu xa, gần khu chung cư này là có một khu chung cư kiểu cũ, do chưa bàn xong giá bồi thường mà rất nhiều hộ không chịu dọn đi. Nghe nói bên đó vào ở rất đông người lạ mặt, toàn thành phần không rõ nguồn gốc, còn tạo ra cả một băng đảng ăn xin là phụ, ăn cướp là chính nữa.
Dân cư nơi đó mới đầu báo công an, lúc đầu còn nghe lời dọn đi. Công an đi bọn họ lại quay về tiếp, đến bây giờ công an cũng đau đầu không biết xử ra sao. Chẳng lẽ mang về giam vào tù, đừng nói giỡn, bọn họ còn chưa đủ ăn, làm gì còn tâm tình phát cơm nuôi không bọn họ. Nên sau này nghe đến khu bên đó báo án đều bị treo lên. Lâu lâu thì phái vài xe bấm còi nghe tuần vài vòng xem như thông báo cho bọn họ thu liễm lại mà thôi. Công an còn như vậy thì đừng nói bảo vệ. Đó là khu chung cư cũ, bác bảo vệ cũng già như cái chung cư đó vậy. Mong bác bảo vệ khỏe mạnh là trời đất phù hộ rồi, đừng mong bác có thể 1 tay bảo vệ cả chung cư.
- " Chị cũng nghe nói bọn họ đi, họ đồn tên cầm đầu cũng ghê gớm lắm."
Tên nhóc Nhật Tam này góp mặt qua bên đây hồi nào không hay. Nhưng có người kể chuyện cho nghe thì Nhiễm Nhan không từ chối. Cô đẩy luôn dĩa hạt dưa về phía hắn, khuyến mãi luôn chai nước, ý bảo kể hay có thưởng nghe.
- " Hì hì vẫn là chị biết hưởng thụ".
Nhìn mặt hắn xum xoe đúng là rất giống con mèo ăn vụng thành công. Gia đình Nhật Tam thuộc dạng đông đúc, ba mẹ hắn có tổng cộng 5 người con trai, đặt tên rất có hương vị nông thôn Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ. Có phong cách giống Giai Giai nhà cô. Anh em lớn lập gia đình phân gia ở riêng, chỉ còn mỗi Nhật Tam và em út Nhật Ngũ ở với ba mẹ. Sau khi nhà đất giải tỏa được đền bù nên dọn vào khu chung cư này ở. Gia đình phân chia công bằng nên xem như hòa thuận, không có nhiều xích mích xảy ra.
- " Tên cầm đầu đó nghe nói cũng là một tên côn đồ từ vùng nông thôn khác tới, bị hạn hán mất mùa, nhà cửa không có, nên mới bỏ xứ vào thành phố. Tưởng đâu vào đây kiếm miếng ăn, ai dè người thành phố còn thất nghiệp hơn nửa, huống chi là một người như hắn ta. Nhưng số hắn cũng rất nhanh nhạy, đi theo một tên đại ca vừa ra tù về, học được vài câu mắng chửi, thế là lôi kéo đám dân chạy nạn lập băng đảng. Chuyên bắt bọn trẻ em, người già đi xin mang đồ ăn về cung cấp bọn chúng. Dạo này còn phát sinh rất nhiều trộm cắp nữa. Em xem ra cảnh sát cũng không làm gì được bọn họ."
Nghe hắn kể thì cũng không có gì lạ cả, gần như mô típ cũ kĩ, đàn anh đàn em lập bá xưng vương. Nhưng mà cũng không nên xem thường bọn họ, chân đất không ngán người mang giày.
- " Khu đó cách mình hai con đường đúng không nhỉ?"
Nhiễm Nhan có ấn tượng, lúc mới dọn tới, có đi ngang vài lần, rất đông đúc mang phong cách cổ xưa, cổ đến nỗi sợ nó sụp xuống bất cứ lúc nào ấy chứ.
- " Nói gần cũng không gần, dù cách hai con đường nhưng nếu chạy xe cũng mất gần một tiếng đồng hồ, khu chung cư chúng ta không có dựa gần thành phố, mà hướng về phía ngoại ô là nhiều, khu cũ đó thì nằm ven thành phố, tính ra nếu đi vào thành phố sẽ nhanh hơn là chạy qua bên chúng ta. Chính vì bọn họ bảo nhà mình đắt địa gần thành phố, nên mới đòi tiền bồi thường cao, kéo đến bây giờ vẫn chưa xong. Em thấy bọn họ còn ở lại trong khu đó bây giờ cũng không có trái ngọt để ăn."
Nhật Tam vừa cắn hạt dưa vừa tám chuyện với Nhiễm Nhan, đến lúc máy phát điện hoạt động mới bắt đầu hỗ trợ cho mọi người lần lượt sắp hàng ra về.
Nhiễm Nhan không gấp gáp, nắm tay Giai Giai đỡ bà Ngô đi thong thả về cuối cùng, nghe được bà Ngô kể về thu hoạch hôm nay của mình.
Sợ ảnh hưởng từ mấy thành phần xấu bên ngoài, mà bên bảo vệ đã kêu gọi tổ chức thêm một đội dân quân tự nguyện, chủ yếu là đi trực vòng vòng khu chung cư bên trong, xem có ai léng phéng tới gần hay không. Có nơi nào tường bị dẫm đạp, phá hoại hay gì đó. Do là người dân trong khu chung cư tự nguyện, nên hầu như không có tiền lương. Thế là mấy bà bạn của bà Ngô kêu gọi đóng góp, nấu cho bọn họ miếng cháo, cái bánh bao, hay chai nước...
Ai có tiền thì góp tiền, có của góp của. Nhà nào không có thanh niên đi trực thì góp nhiều một ít. Có mấy ông lão bộ đội về hưu, nhìn thấy tụi thanh niên trai tráng xung phong đi trực ban, cũng rất là có tinh thần đòi đi theo, cảm như muốn làm sống lại một thời oanh liệt của mình. Nói chưa được mấy câu đã bị mấy bà kéo tai xách về. Mấy ông đi theo để giúp hay để tăng xông nằm đó chờ người vác về, không biết mất mặt con cháu.
Nhiễm Nhan cũng muốn góp vui với mọi người, nhưng nghĩ lại, cảm thấy lo xa khỏi họa, nên tập trung chế thêm nhiều dược một chút cho khỏi họa về sau trở tay không kịp. Dược cô pha chế cũng không độc tính nhiều, cũng không phải giống tivi vô vị vô mùi gì gì đấy.
Ông ngoại cô là người rất ham thích học hỏi cái mới tân tiến, nên ông có thể từ những phương thuốc tổ truyền, kết hợp với kĩ thuật mới mà nghiên cứu ra những loại dược mới. Hiệu quả thì không phải nói, nên rất được mọi người săn đuổi. Đặc biệt là Chuyển Giả, bọn họ đi khắp các phó giới tận thế, nên có cơ hội đều phải tranh thủ săn mua cho được dược phẩm của ông để mang theo bên mình.
Nhiễm Nhan có không hả, đương nhiên là không rồi, cháu ngoại của ông, học dược bao nhiêu năm, mấy loại dược mà con nít ba tuổi cũng làm được. Mà còn đòi ông tự chế thì tốt nhất ở nhà, đừng đi làm gì cho mất mặt ông.
Nhiễm Nhan cũng không chế dược quá nhiều độc tính, chủ yếu là phòng vệ và nâng cao dược tính phát tán. Tốt nhất là vừa tung ra có hiệu quả ngay lập tức là được. Chứ mà phải chờ vài giây mới có hiệu quả thì chắc cô đã ăn đạn rồi người xấu mới ngã lăn quay thì không ổn lắm đúng không.
Còn phải ngâm mũi tên vào thuốc cho ngắm nữa, mũi tên là tiêu hao đồ vật, dùng lần nào là hết lần đó. Nhìn mấy thùng mũi tên Nhiễm Nhan vẫn luôn không cảm thấy đủ, cứ muốn phải mua thêm. Làm Giai Giai khinh thường mấy ngày cô nhát gan. Kệ đi, da thịt cô mềm yếu, không lực sĩ như người máy Giai Giai a.
Vì vậy mà Giai Giai rất vui vẻ ngày ngày chạy theo bà Ngô mang nước, làm bánh, phát cơm hộp cho bên bảo vệ và đội dân quân. Giống như bà Ngô có thêm một cái đuôi nhỏ, làm mấy bà bạn hâm mộ không thôi.
Thấm thoát chị em cô cũng dọn tới chung cư gần một năm rồi nhỉ, cuộc sống vẫn diễn ra suông sẻ, máy năng lượng cũng đã khai thác được 25%, xem ra sắp bước vào giai đoạn chính thức khó khăn.
Nhìn thấy đồ vật mình chuẩn bị, những gì có thể nghĩ tới cũng đã làm hết sức khả năng của mình. Nhiễm Nhan và Giai Giai bắt đầu tâm hòa ý bình chờ đợi những ngày kế tiếp.
Sáng nay khi hai chị em đang chạy bộ dưới sân thì nghe rất nhiều tiếng la hét từ các khu nhà vọng lại. Đi chậm lại phía sau mấy bác gái hóng chuyện, mới biết được nước máy không thể xài được nữa. Nước chảy ra thì ít, bùn đất thì nhiều, thậm chí còn mang theo mùi tanh nồng như sắt rỉ. Không trách Nhiễm Nhan không biết, vì từ mấy ngày trước lúc nước máy bắt đầu có mùi lạ, cô đã không còn dùng nước máy mà chuyển sang dùng nước ở mấy bồn chứa trong nhà.
Nước máy chỉ còn tạm dùng tưới cây, kể cả có tưới cây, Nhiễm Nhan cũng lọc qua máy. Dù gì cây rau cũng là thức ăn của chị em cô, không thể quá sơ suất. Cũng nhờ có mùi lạ, cô cũng thành công khuyên ông bà Ngô và mấy người cô hay giao tiếp ngày thường nên mua một số bể chứa nước trong nhà. Đồng thời tránh cho biến động về sau, trữ nước uống càng nhiều càng tốt.
Hậu quả là sáng nay nước máy chính thức không thể xài, mọi người đổ xô nhau đi mua nước, cửa hàng siêu thị gần như cạn hóa. Còn cạn hóa thật hay là chủ cửa hàng không mang ra thì không đoán được. Nhiều cửa hàng sợ trộm cướp quải luôn bảng hiệu đóng cửa không bán.
Chỉ trong một ngày cúp nước mà cả thành phố nhanh chóng loạn lạc, chạy vạy khắp nơi đi kiếm mua nước. Giờ đây có người cầm tiền cũng chưa chắc mua được nước uống.
Nhiễm Nhan ngồi trong nhà nhìn tin tức bên ngoài nổi loạn khắp nơi mà suy nghĩ:
' Chỉ mới 1 ngày thôi đi, những vùng xa xôi khác tình trạng thiếu nước gần một năm rồi đi'.