Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Không Về Làm Tam Vương Phi - Chương 47: Gặp cướp
...Chương 47...
...( Gặp cướp)...
Tuyết Thanh Linh đi một hồi lâu cũng xuống được chân núi, cô cũng không ngờ ngọn núi này lại cao như vậy khiến cô từ trên đi xuống mà gần như sắp cạn kiệt hết sức lực.
' Cố lên Tuyết Thanh Linh, đi thêm một đoạn nữa là được rồi. '
Cô tự động viên bản thân mình phải cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi thì có thể gặp lại A Vũ rồi.
Nghỉ ngơi một lúc xong cô nhanh chóng lấy lại tinh thần mà đi tiếp, không chần chờ thêm một khắc nào nữa.
Đi được một đoạn dài nữa cô gặp một đám người hình dạng trông vô cùng gớm giếc, hình như bọn họ đang nói gì mà cướp tiền hay gì đó.
Muốn cướp của ai thì cướp chứ cô bây giờ không xu dính túi thì đừng có mà hi vọng gì.
Cô có gắng đi cách xa bọn họ nhất có thể phòng ngừa khả năng bị chú ý. Cơ thể cô bây giờ có chút yếu sẽ không thể đánh lại mấy người này vậy nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Cô không muốn mang một thân thể đầy vết thương mà đi gặp A Vũ của cô đâu.
' Người đằng đó mau đứng lại. '
Sao vừa mới nói xong mà lại nhìn thấy cô rồi, cảm giác tồn tại của cô mạnh như vậy à.
' Nói ngươi đó, có tiền bạc trang sức gì mau đưa hết ra đây nếu không đừng trách bọn ta. '
Trước phải bình tĩnh đã không thể xung đột với bọn họ được. Nhớ kĩ đánh không lại, đánh không lại, đánh không lại,.........
Cô dặn lòng mình đánh không lại nên phải thật bình tĩnh, cố gắng nặn ra một nụ cười công nghiệp mà nhìn bọn họ
' Vị bằng hữu này, ta chỉ là một người dân nghèo khổ đến bữa cơm còn không có để ăn thì lấy đâu ra tiền chứ. Các người xem như thương xót ta mà thả ta đi được không. '
Cô nói bằng giọng điệu đáng thương nhất có thể mong bọn chúng có thể có chút tính người mà thả cô đi
' Đại ca ta cảm thấy cô ta đang nói dối đó, nhìn chiếc vòng trên tay cô ta xem đây rõ ràng là đồ ở trong cung, vả lại trông còn tinh xảo quý giá như vậy. Nếu là người thường tuyệt đối không thể có được đâu. '
Nghe tên kia nói xong cô có chút chột dạ mà rụt tay lại, lần này là cô sơ xuất rồi
Tên cầm đầu vẫn không nói gì mà nhìn chằm chằm vào tay cô
' Tiểu mĩ nhân hay là nàng đi theo bọn ta đi, sẽ không cần phải khổ sở như vậy nữa đâu. '
Tiểu mĩ nhân?
Cô nghe mà muốn mắc ói với cái từ hắn vừa nói, sao hắn lại có thể nói ra thuận mồm như thế chứ
' Xin lỗi ta không hứng thú. Ngươi xem ta bây giờ một quan tiền cũng không có thì có thể thả ta đi được chưa. '
' Nếu ta không thả thì làm sao. '
Tên điên kia chính thức chọc tức cô rồi đấy, nhờn như thế là chưa bị ăn đánh bao giờ à
' Đây là ở trong Kinh thành chỉ cần một việc làm nhỏ cũng có thể tác động đến lính đi tuần của Hoàng tộc, ngươi xác định là muốn như vậy. '
Tên kia như bị nói trúng điểm yếu mà im lặng không cãi lại chỉ đứng im nhìn cô. Một lúc sau hắn mới chậm rãi mà lên tiếng
' Muốn đi cũng được, để chiếc vòng ngươi đeo trên tay ở lại bọn ta liền thả ngươi đi. '
Cái gì? Muốn cô để chiếc vòng này lại, nằm mơ cũng không có đâu
' Không thể nào. '
' Vậy thì đừng trách bọn ta. '
Hắn nói xong liền lao đến cướp chiếc vòng nhưng bị cô tránh được
' Muốn đánh, được ta bồi các ngươi đánh. '
Sau đó cô lào vào đánh với bọn chúng. Bọn chúng có tất cả 5 người mà đều là loại cao to, nếu so về sức khỏe thì cô không địch lại nổi bọn chúng. Đến nước này chỉ còn cách dụ bọn chúng vào trung tâm kinh thành sau đó tìm người trợ giúp mới có thể thoát được.
Cô nghĩ được vậy liền nhanh chóng tránh đòn tấn công của bọn chúng tìm cách chạy nhanh vào kinh thành khiến cho bọn chúng hốt hoảng đuổi theo
' Mau đuổi theo nhanh lên. Nếu để cô ta báo được cho binh lính của Hoàng tộc thì chúng ta đều tiêu đời đó '
Cô chạy vào trong kinh thành cũng may là đã gặp được lính đi canh liền nhanh chóng chạy lại chỗ họ
' Đợi đã, có người muốn cướp đồ của tôi. '
Binh lính bị tiếng gọi thu hút liền quay đầu lại thì thấy cô đang chạy tới
Bọn cướp kia thấy vậy liền không đuổi theo nữa mà nấp vào một ngõ hẻm gần đó để không bị phát hiện.
' Ngươi nói có cướp. '
' Đúng, bọn chúng đuổi theo ta muốn cướp đồ trên người ta. '
Tên lính nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt liền nở một nụ cười mang theo chút khinh bỉ mà nói
' Với dáng vẻ này của ngươi ta cảm thấy ngươi không đi cướp đồ của người ta là may lắm rồi, ai thèm cướp cái gì của ngươi chứ. '
' Ngươi nói vậy là có ý gì. '
Cô ngước mắt lên nhìn tên lính vừa rồi với ánh mắt đe dọa nhưng hình như hắn không biết điều mà cứ được nước lấn tới
' Có ý gì không phải đã rõ ràng như vậy sao. Ỷ bản thân có chút nhan sắc lại đi làm ra trò này, ta thấy ngươi là đang muốn tiếp cận bọn ta thì đúng hơn đấy. '
' Ngươi......... '
Cô bị hắn chọc cho tức giận mà giơ tay lên chỉ vào mặt hắn. Binh lính triều đình bây giờ đều là dạng này sao, không coi ai ra gì, có phải là quá coi thường vương pháp rồi không.
' Bắt lại. '
Tên lính kia đột nhiên kêu người tới giữ cô lại
' Không nhìn ra ngươi còn có bản lĩnh này, đến đồ trong cung cũng dám lấy trộm. '
Tên này đang nói gì vậy chứ, não bị úng nước rồi sao.
...( Gặp cướp)...
Tuyết Thanh Linh đi một hồi lâu cũng xuống được chân núi, cô cũng không ngờ ngọn núi này lại cao như vậy khiến cô từ trên đi xuống mà gần như sắp cạn kiệt hết sức lực.
' Cố lên Tuyết Thanh Linh, đi thêm một đoạn nữa là được rồi. '
Cô tự động viên bản thân mình phải cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi thì có thể gặp lại A Vũ rồi.
Nghỉ ngơi một lúc xong cô nhanh chóng lấy lại tinh thần mà đi tiếp, không chần chờ thêm một khắc nào nữa.
Đi được một đoạn dài nữa cô gặp một đám người hình dạng trông vô cùng gớm giếc, hình như bọn họ đang nói gì mà cướp tiền hay gì đó.
Muốn cướp của ai thì cướp chứ cô bây giờ không xu dính túi thì đừng có mà hi vọng gì.
Cô có gắng đi cách xa bọn họ nhất có thể phòng ngừa khả năng bị chú ý. Cơ thể cô bây giờ có chút yếu sẽ không thể đánh lại mấy người này vậy nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Cô không muốn mang một thân thể đầy vết thương mà đi gặp A Vũ của cô đâu.
' Người đằng đó mau đứng lại. '
Sao vừa mới nói xong mà lại nhìn thấy cô rồi, cảm giác tồn tại của cô mạnh như vậy à.
' Nói ngươi đó, có tiền bạc trang sức gì mau đưa hết ra đây nếu không đừng trách bọn ta. '
Trước phải bình tĩnh đã không thể xung đột với bọn họ được. Nhớ kĩ đánh không lại, đánh không lại, đánh không lại,.........
Cô dặn lòng mình đánh không lại nên phải thật bình tĩnh, cố gắng nặn ra một nụ cười công nghiệp mà nhìn bọn họ
' Vị bằng hữu này, ta chỉ là một người dân nghèo khổ đến bữa cơm còn không có để ăn thì lấy đâu ra tiền chứ. Các người xem như thương xót ta mà thả ta đi được không. '
Cô nói bằng giọng điệu đáng thương nhất có thể mong bọn chúng có thể có chút tính người mà thả cô đi
' Đại ca ta cảm thấy cô ta đang nói dối đó, nhìn chiếc vòng trên tay cô ta xem đây rõ ràng là đồ ở trong cung, vả lại trông còn tinh xảo quý giá như vậy. Nếu là người thường tuyệt đối không thể có được đâu. '
Nghe tên kia nói xong cô có chút chột dạ mà rụt tay lại, lần này là cô sơ xuất rồi
Tên cầm đầu vẫn không nói gì mà nhìn chằm chằm vào tay cô
' Tiểu mĩ nhân hay là nàng đi theo bọn ta đi, sẽ không cần phải khổ sở như vậy nữa đâu. '
Tiểu mĩ nhân?
Cô nghe mà muốn mắc ói với cái từ hắn vừa nói, sao hắn lại có thể nói ra thuận mồm như thế chứ
' Xin lỗi ta không hứng thú. Ngươi xem ta bây giờ một quan tiền cũng không có thì có thể thả ta đi được chưa. '
' Nếu ta không thả thì làm sao. '
Tên điên kia chính thức chọc tức cô rồi đấy, nhờn như thế là chưa bị ăn đánh bao giờ à
' Đây là ở trong Kinh thành chỉ cần một việc làm nhỏ cũng có thể tác động đến lính đi tuần của Hoàng tộc, ngươi xác định là muốn như vậy. '
Tên kia như bị nói trúng điểm yếu mà im lặng không cãi lại chỉ đứng im nhìn cô. Một lúc sau hắn mới chậm rãi mà lên tiếng
' Muốn đi cũng được, để chiếc vòng ngươi đeo trên tay ở lại bọn ta liền thả ngươi đi. '
Cái gì? Muốn cô để chiếc vòng này lại, nằm mơ cũng không có đâu
' Không thể nào. '
' Vậy thì đừng trách bọn ta. '
Hắn nói xong liền lao đến cướp chiếc vòng nhưng bị cô tránh được
' Muốn đánh, được ta bồi các ngươi đánh. '
Sau đó cô lào vào đánh với bọn chúng. Bọn chúng có tất cả 5 người mà đều là loại cao to, nếu so về sức khỏe thì cô không địch lại nổi bọn chúng. Đến nước này chỉ còn cách dụ bọn chúng vào trung tâm kinh thành sau đó tìm người trợ giúp mới có thể thoát được.
Cô nghĩ được vậy liền nhanh chóng tránh đòn tấn công của bọn chúng tìm cách chạy nhanh vào kinh thành khiến cho bọn chúng hốt hoảng đuổi theo
' Mau đuổi theo nhanh lên. Nếu để cô ta báo được cho binh lính của Hoàng tộc thì chúng ta đều tiêu đời đó '
Cô chạy vào trong kinh thành cũng may là đã gặp được lính đi canh liền nhanh chóng chạy lại chỗ họ
' Đợi đã, có người muốn cướp đồ của tôi. '
Binh lính bị tiếng gọi thu hút liền quay đầu lại thì thấy cô đang chạy tới
Bọn cướp kia thấy vậy liền không đuổi theo nữa mà nấp vào một ngõ hẻm gần đó để không bị phát hiện.
' Ngươi nói có cướp. '
' Đúng, bọn chúng đuổi theo ta muốn cướp đồ trên người ta. '
Tên lính nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt liền nở một nụ cười mang theo chút khinh bỉ mà nói
' Với dáng vẻ này của ngươi ta cảm thấy ngươi không đi cướp đồ của người ta là may lắm rồi, ai thèm cướp cái gì của ngươi chứ. '
' Ngươi nói vậy là có ý gì. '
Cô ngước mắt lên nhìn tên lính vừa rồi với ánh mắt đe dọa nhưng hình như hắn không biết điều mà cứ được nước lấn tới
' Có ý gì không phải đã rõ ràng như vậy sao. Ỷ bản thân có chút nhan sắc lại đi làm ra trò này, ta thấy ngươi là đang muốn tiếp cận bọn ta thì đúng hơn đấy. '
' Ngươi......... '
Cô bị hắn chọc cho tức giận mà giơ tay lên chỉ vào mặt hắn. Binh lính triều đình bây giờ đều là dạng này sao, không coi ai ra gì, có phải là quá coi thường vương pháp rồi không.
' Bắt lại. '
Tên lính kia đột nhiên kêu người tới giữ cô lại
' Không nhìn ra ngươi còn có bản lĩnh này, đến đồ trong cung cũng dám lấy trộm. '
Tên này đang nói gì vậy chứ, não bị úng nước rồi sao.