Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Không Về Làm Tam Vương Phi - Chương 33: Tìm được rồi
...Chương 33...
...( Tìm được rồi)...
' Chuyện này thì còn gì để nói nữa, ai mà không biết Nhị vương gia đối với Thất công chúa có tình cảm sâu đậm như thế nào. Chỉ sợ có người lại lợi dụng điểm này mà uy hiếp nhị vương gia bọn ta thôi. '
' Nhưng mà hình như Thất công chúa lại là muội muội của Tam Vương Gia, cũng chẳng ai không biết huynh muội họ tốt với nhau như thế nào. Theo như ngươi nói thì ta lại càng cảm thấy Nhị vương gia lại có động cơ lớn hơn đó. '
..................
Tiếng cãi vã nãy giờ ở trong đại điện vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Mỗi vị đại thần đều ngươi một câu ta một câu căn bản là không ai có ý nhường ai khiến Lãnh Phong Dục ngồi trên ngai vàng chủ có thể đau đầu mà lắng nghe.
Đứa con gái yêu dấu của ông đang mất tích, bọn người này không đi tìm thì thôi lại còn đứng đấy đấu khẩu. Đây là muốn làm phản rồi sao.
Lãnh Phong Dục không nhịn nổi nữa mà đập vào ghế tạo tiếng động khiến mọi người quay lại liền nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của ông mà im bặt không dám hé thêm nửa lời.
' Đều làm phản rồi phải không? '
Lãnh Phong Dục chỉ nói một câu tất cả đều nơm nớp lo sợ. Ban nãy quả thực bọn họ đã quá thất lễ
Không khí đang chìm trong im lặng thì có tiếng thông báo của thị vệ ngoài cửa là Tam Vương Gia đến khiến bọn người lúc nãy nói lời hoài nghi anh đều cảm thấy không rét mà run.
Dù lúc nãy có lớn miệng đến đâu thì bọn họ đều phải công nhận rằng khí thế của vị Vương gia này thật sự là quá bức người, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh dường như lại lạnh thêm vài phần.
' Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng. '
Lãnh Dục Phong thấy anh đến thì tâm tình có thả lỏng lơn đôi chút mà đưa tay lên thay cho câu miễn lễ.
' Phụ hoàng, việc Tiểu Hi mất tích suy cho cùng cũng là do nhi thần không bảo vệ muội ấy tốt. '
' Nhi thần nhất định sẽ tìm được muội ấy toàn vẹn trở về nên mong phụ hoàng yên tâm. '
Nghe thấy lời đảm bảo của anh tất cả hầu như đều cảm thấy thỏa mãn trừ một vài người ủng hộ cho Lãnh Văn Sơn.
' Nói mới nhớ, hôm nay hình như không nhìn thấy nhị vương gia đâu nhỉ? '
Một người trong số đó lại lên tiếng châm chọc. Không phải nói nhị vương gia tình cảm sâu đậm với thất công chúa sao, sao đến lúc quan trọng lại chẳng thấy mặt mũi đâu.
Bọn người kia chỉ biết im lặng không dám nói thêm câu gì, chỉ sợ thêm mắm thêm muối vào lại chỉ rước họa vào thân.
' Được rồi, hôm nay tới đây thôi tất cả mau trở về đi. Thiên Vũ, chuyện của Tiểu Hi ta giao cho con, nhớ đem con bé an toàn trở về. '
' Nhi thần biết rõ '
Lãnh Thiên Dục lên tiếng kết thúc buổi thượng triều đau đầu này.
Dù sao chỉ cần có Thiên Vũ ở đây thì chuyện này xem ra cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.
............... Trên đường về phủ...............
' Vương gia, đã tra được nơi Thất công chúa bị nhốt rồi. Thất công chúa đang ở trong một biệt phủ trong rừng phía Bắc. '
Kiếm Vân cung kính mà nói
Cũng khá khen cho Lãnh Văn Sơn biết tìm một nơi kín kẽ như vậy khiến cho anh mãi mới tìm được tung tích.
' Trước trở về đã, đừng đánh rắn động cỏ. '
Lãnh Thiên Vũ nghe Kiém Vân nói thì liênc nhắc nhở đừng khinh địch. Tên Lãnh Văn Sơn này cái khác thì không nói chứ riêng cái xảo quyệt thì thật sự là không ai bằng.
Tốt nhất là quay trở về bàn bạc với Tiểu Linh trước đã rồi tính.
' Tìm được rồi sao. '
Tuyết Thanh Linh kích động mà nói lớn
Nếu như đã tìm được thì không phải Tiểu Hi sẽ được cứu rồi sao. Thật tốt quá rồi.
' Vậy bao giờ chúng ta đi cứu muội ấy. '
' Tiểu Linh nàng yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ cứu muội ấy, nàng cứ yên tâm đi. '
Lãnh Thiên Vũ quả thực không muốn cho cô tham gia vào việc này.
Chưa nói đến việc sẽ có nguy hiểm mà bản thân anh cũng không đủ tự tin cho cô làm việc này.
' A Vũ chàng nói vậy là không muốn cho ta đi cùng sao? '
Tuyết Thanh Linh lên tiếng chất vấn. Sao lại không cho cô đi cùng cơ chứ
' Tiểu Linh chuyện này rất nguy hiểm, Bổn vương không muốn nàng bị thương. '
Lãnh Thiên Vũ lên tiếng giải thích cho cô khiến cô cảm thấy bản thân thật may mắn vì được ở bên anh.
Nhưng không có nghĩa như vậy là cô từ bỏ ý định của mình. Anh nói lo lắng cho cô, còn cô lẽ nào lại không lo lắng cho anh sao.
Nhỡ anh bị thương thì phải làm sao, ai có thể nói cho cô đây. Tóm lại là việc này cô nhất định phải đi cùng không chỉ cứu Tiểu Hi mà còn phải bảo vệ cả anh nữa.
Dù sao cô phải tận mắt nhìn thấy mọi chuyện mới có thể an tâm được.
' Nhưng nếu chàng bị thương thì làm sao? Nói chung là chuyện này ta nhất định phải tham gia. Nếu chàng ngăn ta ta sẽ đi một mình, đến lúc đó có bị làm sao thì chàng cũng đừng mong ta sẽ nói cho chàng. '
Lần này cô thật sự nghiêm túc đó, dám cản cô thì cô sẽ tự mình hành động không cho ai biết luôn.
Lãnh Thiên Vũ nhìn cô bây giờ àm cảm thấy thật khó xử. Cô nói được thì làm được, nếu không cho cô đi cùng thì chắc chắn cô sẽ hành động một mình.
Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì anh cũng không thể đến kịp mà bảo vệ cô.
' Thôi vậy. Nhưng nầng nhất định phải nghe lời Bổm vương nếu không Bổn vương nhất định sẽ trừng trị nàng thật nghiêm khắc đó nghe chưa. '
' Tiểu Linh tuân mệnh. Tuyệt đối sẽ nghe theo chỉ dẫn của Tam vương gia. '
Cô nhanh chóng làm vẻ mặt cam đoan với anh làm anh chỉ biết cười bất lực không làm được gì.
Mà như vậy cũng tốt, có thể bảo vệ tốt cho nàng ấy là được rồi.
...( Tìm được rồi)...
' Chuyện này thì còn gì để nói nữa, ai mà không biết Nhị vương gia đối với Thất công chúa có tình cảm sâu đậm như thế nào. Chỉ sợ có người lại lợi dụng điểm này mà uy hiếp nhị vương gia bọn ta thôi. '
' Nhưng mà hình như Thất công chúa lại là muội muội của Tam Vương Gia, cũng chẳng ai không biết huynh muội họ tốt với nhau như thế nào. Theo như ngươi nói thì ta lại càng cảm thấy Nhị vương gia lại có động cơ lớn hơn đó. '
..................
Tiếng cãi vã nãy giờ ở trong đại điện vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Mỗi vị đại thần đều ngươi một câu ta một câu căn bản là không ai có ý nhường ai khiến Lãnh Phong Dục ngồi trên ngai vàng chủ có thể đau đầu mà lắng nghe.
Đứa con gái yêu dấu của ông đang mất tích, bọn người này không đi tìm thì thôi lại còn đứng đấy đấu khẩu. Đây là muốn làm phản rồi sao.
Lãnh Phong Dục không nhịn nổi nữa mà đập vào ghế tạo tiếng động khiến mọi người quay lại liền nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của ông mà im bặt không dám hé thêm nửa lời.
' Đều làm phản rồi phải không? '
Lãnh Phong Dục chỉ nói một câu tất cả đều nơm nớp lo sợ. Ban nãy quả thực bọn họ đã quá thất lễ
Không khí đang chìm trong im lặng thì có tiếng thông báo của thị vệ ngoài cửa là Tam Vương Gia đến khiến bọn người lúc nãy nói lời hoài nghi anh đều cảm thấy không rét mà run.
Dù lúc nãy có lớn miệng đến đâu thì bọn họ đều phải công nhận rằng khí thế của vị Vương gia này thật sự là quá bức người, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh dường như lại lạnh thêm vài phần.
' Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng. '
Lãnh Dục Phong thấy anh đến thì tâm tình có thả lỏng lơn đôi chút mà đưa tay lên thay cho câu miễn lễ.
' Phụ hoàng, việc Tiểu Hi mất tích suy cho cùng cũng là do nhi thần không bảo vệ muội ấy tốt. '
' Nhi thần nhất định sẽ tìm được muội ấy toàn vẹn trở về nên mong phụ hoàng yên tâm. '
Nghe thấy lời đảm bảo của anh tất cả hầu như đều cảm thấy thỏa mãn trừ một vài người ủng hộ cho Lãnh Văn Sơn.
' Nói mới nhớ, hôm nay hình như không nhìn thấy nhị vương gia đâu nhỉ? '
Một người trong số đó lại lên tiếng châm chọc. Không phải nói nhị vương gia tình cảm sâu đậm với thất công chúa sao, sao đến lúc quan trọng lại chẳng thấy mặt mũi đâu.
Bọn người kia chỉ biết im lặng không dám nói thêm câu gì, chỉ sợ thêm mắm thêm muối vào lại chỉ rước họa vào thân.
' Được rồi, hôm nay tới đây thôi tất cả mau trở về đi. Thiên Vũ, chuyện của Tiểu Hi ta giao cho con, nhớ đem con bé an toàn trở về. '
' Nhi thần biết rõ '
Lãnh Thiên Dục lên tiếng kết thúc buổi thượng triều đau đầu này.
Dù sao chỉ cần có Thiên Vũ ở đây thì chuyện này xem ra cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.
............... Trên đường về phủ...............
' Vương gia, đã tra được nơi Thất công chúa bị nhốt rồi. Thất công chúa đang ở trong một biệt phủ trong rừng phía Bắc. '
Kiếm Vân cung kính mà nói
Cũng khá khen cho Lãnh Văn Sơn biết tìm một nơi kín kẽ như vậy khiến cho anh mãi mới tìm được tung tích.
' Trước trở về đã, đừng đánh rắn động cỏ. '
Lãnh Thiên Vũ nghe Kiém Vân nói thì liênc nhắc nhở đừng khinh địch. Tên Lãnh Văn Sơn này cái khác thì không nói chứ riêng cái xảo quyệt thì thật sự là không ai bằng.
Tốt nhất là quay trở về bàn bạc với Tiểu Linh trước đã rồi tính.
' Tìm được rồi sao. '
Tuyết Thanh Linh kích động mà nói lớn
Nếu như đã tìm được thì không phải Tiểu Hi sẽ được cứu rồi sao. Thật tốt quá rồi.
' Vậy bao giờ chúng ta đi cứu muội ấy. '
' Tiểu Linh nàng yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ cứu muội ấy, nàng cứ yên tâm đi. '
Lãnh Thiên Vũ quả thực không muốn cho cô tham gia vào việc này.
Chưa nói đến việc sẽ có nguy hiểm mà bản thân anh cũng không đủ tự tin cho cô làm việc này.
' A Vũ chàng nói vậy là không muốn cho ta đi cùng sao? '
Tuyết Thanh Linh lên tiếng chất vấn. Sao lại không cho cô đi cùng cơ chứ
' Tiểu Linh chuyện này rất nguy hiểm, Bổn vương không muốn nàng bị thương. '
Lãnh Thiên Vũ lên tiếng giải thích cho cô khiến cô cảm thấy bản thân thật may mắn vì được ở bên anh.
Nhưng không có nghĩa như vậy là cô từ bỏ ý định của mình. Anh nói lo lắng cho cô, còn cô lẽ nào lại không lo lắng cho anh sao.
Nhỡ anh bị thương thì phải làm sao, ai có thể nói cho cô đây. Tóm lại là việc này cô nhất định phải đi cùng không chỉ cứu Tiểu Hi mà còn phải bảo vệ cả anh nữa.
Dù sao cô phải tận mắt nhìn thấy mọi chuyện mới có thể an tâm được.
' Nhưng nếu chàng bị thương thì làm sao? Nói chung là chuyện này ta nhất định phải tham gia. Nếu chàng ngăn ta ta sẽ đi một mình, đến lúc đó có bị làm sao thì chàng cũng đừng mong ta sẽ nói cho chàng. '
Lần này cô thật sự nghiêm túc đó, dám cản cô thì cô sẽ tự mình hành động không cho ai biết luôn.
Lãnh Thiên Vũ nhìn cô bây giờ àm cảm thấy thật khó xử. Cô nói được thì làm được, nếu không cho cô đi cùng thì chắc chắn cô sẽ hành động một mình.
Đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì anh cũng không thể đến kịp mà bảo vệ cô.
' Thôi vậy. Nhưng nầng nhất định phải nghe lời Bổm vương nếu không Bổn vương nhất định sẽ trừng trị nàng thật nghiêm khắc đó nghe chưa. '
' Tiểu Linh tuân mệnh. Tuyệt đối sẽ nghe theo chỉ dẫn của Tam vương gia. '
Cô nhanh chóng làm vẻ mặt cam đoan với anh làm anh chỉ biết cười bất lực không làm được gì.
Mà như vậy cũng tốt, có thể bảo vệ tốt cho nàng ấy là được rồi.