-
Chương 446-450
Chương 446 Đúng là âm hiểm
“Môn công pháp này quỷ dị ở đâu, sao ta không nhìn ra?”
Quách Thiếu Soái không hiểu.
“Tịch Tà Kiếm Phổ, ngươi từng nghe qua cái này chưa?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.
Hai người kia lập tức gật đầu, Quách Thiếu Soái nói: “Đương nhiên là biết rồi, đây là môn tà công đã khiến võ lâm hai lần bạo loạn, hại giang hồ tiêu điều, các môn phái tổn thất nghiêm trọng! Thế nhưng nó có liên quan gì đến Tịch Tà Kiếm Phổ chứ?”
“Bởi vì Quỳ Hoa Bảo Điển được chỉnh sửa từ Tịch Tà Kiếm Phổ! Nói một cách khác thì nó chính là Tịch Tà Kiếm Phổ thứ hai!”
Quách Thiếu Soái kinh ngạc không thôi: “Sao có thể? Quỳ Hoa Bảo Điển không cần phải tự thiến, tại sao nó lại là Tịch Tà Kiếm Phổ?”
“Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển không cần tự thiến là thật, nhưng cũng sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá thật lớn!”
“Cái giá gì?”
“Tổn thọ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Trên đời làm gì có bữa trưa nào là miễn phí, có được thì chắc chắn sẽ có mất! Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn có tiến triển nhanh chóng, song thựa ra vẫn phải đánh đổi bằng tính mạng của mình!”
“Tu luyện đến Cửu Phẩm sẽ tổn ba đến bốn năm thọ, tu luyện đến Bát Phẩm sẽ tổn mười năm thọ! Tu luyện đến Thất Phẩm khả năng chỉ còn ba đến bốn năm để sống! Hay nói một cách khác, ngươi càng tu luyện nhanh thì càng chết nhanh!”
Quách Thiếu Soái đổ mồ hôi: “Không phải chứ? Đây cũng là tà môn sao?”
“Thiếu Soái à, ta với ngươi không thù không oán, ta lừa ngươi để làm gì?”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu Quách Thiếu Soái.
Mạc Như Sương nói: “Mặc dù công tử không biết võ công nhưng lại có thể trò chuyện về võ học với hai vị tông sư nên chắc chắn công tử rất tinh thông võ lí! Sư đệ, chúng ta nên nghe lời công tử!”
Quách Thiếu Soái gật đầu, Lâm Bắc Phàm hiểu biết về võ học nên bọn họ khâm phục vô cùng.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Ngoài ra, tu luyện công pháp này sẽ bị người khác khống chế!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái kinh ngạc: “Bị người khác khống chế…. Bị ai thao túng?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Ai cho các ngươi công pháp thì các ngươi sẽ bị người ấy thao túng!”
Hai người kia đồng thanh đáp: “Kí Bắc vương!”
Trông dáng vẻ kinh ngạc, sợ hãi và phẫn nộ của bọn họ, Lâm Bắc Phàm đang định giải thích kẻ đứng đằng sau là môn chủ Thiên Môn, còn Kí Bắc vương chỉ bị hắn ta tính kế mà thôi, song lời vừa đến miệng thì hắn lại thôi.
Môn chủ Thiên Môn chẳng phải kẻ tốt lành gì, mà Kí Bắc vương cũng thế! Nếu cả hai đã âm hiểm như nhau vậy thì cứ để bọn họ âm hiểm đến cùng đi!
“Không sai, chính là Kí Bắc vương!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, nói: “Kí Bắc vương vì tư lợi mà ra vẻ đạo mạo, nếu có một công pháp tu luyện tốt như thế, sao hắn ta có thể giao cho người ngoài? Hắn ta giấu đi còn chẳng kịp nên chắc chắn còn ý đồ khác!”
“Chuyện này đã rất rõ ràng rồi, hắn ta muốn mua chuộc các ngươi bằng bộ công pháp này để các ngươi hi sinh tuổi thọ của mình mà tu luyện, sau khi thực lực lớn mạnh thì dù các ngươi có phát hiện ra chân tướng các ngươi vẫn bị hắn ta khống chế thôi!”
“Quá hiểm độc! Nếu hai người các ngươi không hiểu mà đi tu luyện công pháp này, bị người ta mua chuộc mà không biết!”
“Kí Bắc vương!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn thất vọng về Kí Bắc vương.
Không những thất vọng, bọn họ còn căm ghét, phẫn nộ!
Mấy năm nay bọn họ đã làm quá nhiều chuyện vì Kí Bắc vương, lặn lội đường xá, không ngừng nghỉ dù là đêm hay ngày, không có công lao cũng phải có khổ lao, bọn họ không hề bạc bẽo với Kí Bắc vương!
Cuối cùng sự thật chứng minh, sự nhiệt tình của bọn họ đều đem cho chó ăn hết.
Kí Bắc vương là một kẻ dã tâm bừng bừng, giả tạo, vì tiền tài mà có thể bỏ mặc dân chúng, hắn ta chẳng khác gì những phiên vương khác cả.
Hiện giờ để thực hiện dã tâm của mình, hắn ta còn giao môn tà công này cho bọn họ, để bọn họ bán mạng cho mình.
Đúng là quá hiểm độc!
Quách Thiếu Soái phẫn nộ nói: “Công tử, sư tỷ, hiện giờ ta muốn đi giết Kí Bắc vương!”
Mạc Như Sương khuyên: “Sư đệ, ngươi không được làm bậy! Thực lực của Kí Bắc vương mạnh, còn có nhiều cao thủ bảo vệ, chúng mà mà về thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết, thậm chí còn liên lụy đến sư môn!”
Quách Thiếu Soái vẫn đang rất phẫn nộ: “Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì ư? Kí Bắc vương có thể giao bộ công pháp này cho chúng ta thì cũng sẽ giao cho cả những người khác, như thế thì những người trong võ lâm cũng sẽ gặp tai ương! Bọn họ chính là những người cùng đường với chúng ta, một lòng vì đại nghiệp, kết quả là rơi vào bước đường cùng như vậy, sư tỷ nhẫn tâm sao?”
Mạc Như Sương thở dài một hơi, nàng không biết phải khuyên thế nào nữa.
Một lát sau, Quách Thiếu Soái lấy lại bình tĩnh, hắn thở dài một cách vô lực, tâm trạng đi xuống, vừa đau lòng vừa tuyệt vọng.
Nếu như trở về vạch mặt Kí Bắc vương thì hắn ta và sư tỷ, cùng với sư môn sẽ chịu tai ương.
Nếu như không vạch mặt Kí Bắc vương thì những người bạn cùng chí hướng của hắn ta cũng phải chịu tai họa. Dù thế nào thì cũng phải hi sinh một bộ phận người.
Thực sự quá khó để lựa chọn!
Chương 447 Trực giác của nữ nhân này chuẩn thật đấy!
“Công tử, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ví dụ như chúng ta lén lút tiết lộ chuyện này ra để mọi người thấy được bộ mặt thật của Kí Bắc vương, như vậy có được không?”
Quách Thiếu Soái hơi kích động, hắn ta tự khen cho ý nghĩ của mình.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Như vậy thì người chịu khổ sẽ là bách tính, người chết sẽ càng nhiều hơn!”
“Tại sao?”
Quách Thiếu Soái không hiểu.
“Chỗ đứng của Kí Bắc vương chính là giang hồ, hắn ta xây dựng hình tượng minh chủ anh hùng thần võ để thu hút hào kiệt trong võ lâm tới, từ đó mới có được thanh thế như ngày hôm nay! Nếu như bị người ta phát hiện ra chân tướng thì mọi người sẽ bỏ hắn ta mà đi, ước mơ chạm đến ngôi vị hoàng đế của hắn ta sẽ trở nên vô vọng. Chắc chắn Kí Bắc vương sẽ trở nên điên cuồng và lập tức khởi nghĩa! Đợi đến khi đánh trận thì ngươi nói xem ai sẽ là người xui xẻo?”
“Haiz!”
Quách Thiếu Soái lại thở dài.
“Thế nên hiện giờ chúng ta không được làm gì cả! Không những không được để lộ chuyện này mà còn phải giấu giúp Kí Bắc vương! Như vậy thì ngươi với sư tỷ của ngươi, và cả sư môn phía sau các ngươi nữa đều được bảo vệ! Dân chúng cũng sẽ an toàn, mà kẻ hi sinh chỉ có một vài người có quan hệ gần gũi với các ngươi thôi. Đây là cách tốt nhất hiện giờ!”
Khoảnh khắc ấy, Quách Thiếu Soái như thế bị rút sạch sức lực, đôi mắt hắn ta tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Lâm Bắc Phàm cảm thán: “Đây chính là giang hồ! Người trong giang hồ luôn bất đắc dĩ như vậy!”
“Đa tạ công tử đã chỉ bảo! Ta thấy hơi không khỏe, ta về nghỉ ngơi trước đây!”
Quách Thiếu Soái chắp tay rồi rời đi.
Mạc Như Sương ở lại, nhìn bóng dáng rời đi của Quách Thiếu Soái, nàng thở dài: “Công tử, sư đệ còn trẻ, trong lòng đầy nhiệt huyết và lí tưởng nên nhất thời không chịu được những chuyện như thế này!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ta hiểu, ai mà chẳng có lúc trẻ tuổi?”
Mạc Như Sương kinh ngạc: “Công tử, trước kia ngươi cũng từng vậy sao?”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Phải nói là kẻ địch của ta từng như vậy mới đúng!”
Mạc Như Sương phì cười: “Đúng vậy, làm kẻ địch của công tử cũng khó khăn cho bọn họ quá!”
Hai người sánh vai bước đi, vừa đi vừa trò chuyện.
Mạc Như Sương bội phục nói: “May mà có công tử liếc mắt cái là nhận ra Quỳ Hoa Bảo Điển và bộ mặt thật của Kí Bắc vương, bằng không chúng ta không biết đã bị sập bẫy, bị mua chuộc từ bao giờ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Này có tính là gì! Thực ra chỉ cần các ngươi có mắt nhìn hơn một chút là không bị mắc lừa dễ dàng như vậy! Thiên hạ làm gì có bữa trưa nào là miễn phí, ngươi cứ nhớ lấy đạo lí này!”
“Đạo lí này nói thì đơn giản nhưng trước mắt là thần công, ai mà nhịn cho được?”
Mạc Như Sương cười khổ: “Giống như Tịch Tà Kiếm Phổ ấy, mặc dù có nhiều khiếm khuyết nhưng người trong giang hồ vẫn muốn tu luyện, không biết đã gây nên bao nhiêu sóng gió! Nếu không phải triều đình có cách phá giải thì hiện giờ giang hồ càng hỗn loạn hơn nữa!”
“Chỉ có thể nói Kí Bắc vương quá biết lợi dụng lòng người! Vì thực hiện dã tâm của mình mà hắn ta còn chỉnh sửa ra cả bộ công pháp Quỳ Hoa Bảo Điển.” Lâm Bắc Phàm “đội nồi” cho Kí Bắc vương một cách vô cùng thản nhiên.
“Ai mà ngờ được sau lưng một thần võ anh minh như hắn ta lại là vẻ âm độc hiểm ác như vậy?”
Mạc Như Sương siết chặt nắm đấm, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Không những không quan tâm đến dân chúng mà còn không bỏ qua cho cả người của mình!”
“Một kẻ dã tâm bừng bừng như hắn ta, trong lòng chỉ có mình mà thôi, người khác đều là vật hi sinh cả!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Đúng vậy, hắn ta đã không còn được coi là người nữa rồi! Nếu để so sánh thì mặc dù công tử có cái danh tham quan, nhưng những gì ngươi làm đều có lợi cho quốc gia, dân chúng!”
“Ngươi nghĩ mưu kế cho triều đình, giải quyết nạn mã tặc, giải cứu dân chúng ở Kí Bắc!”
“Ngươi còn chỉ ra lỗi sai trong sách y, thêm vào đó vài phương pháp chữa trị, cứu vớt cả trăm vạn người bệnh!”
“Trong trận đấu giữa Đại Viêm và Đại Võ, ngươi đã giành vinh quang cho đất nước!”
“Từ khi nhậm chức phủ thừa đến nay, ngươi đã mang chính nghĩa đến gần hơn với dân chúng! Sau đó còn khuyến khích làm kinh tế, giúp người dân có con đường kiếm tiền!”
“Tới nay, dân gặp nạn khắp nơi còn đang nghĩ cách để giải quyết vấn đề cơm áo, nhà ở của mình!”
Trên mặt Mạc Như Sương tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, hai mắt nàng sáng như sao: “Công tử, ngươi đã làm quá nhiều chuyện vì nước vì dân! Nếu như không có công tử thì e triều đình đã loạn từ lâu, thiên hạ cũng vậy!”
Lâm Bắc Phàm vui lắm: “Vẫn là Như Sương ngươi hiểu ta! Ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng người khác chẳng nhìn thấy! Ta chỉ tham một chút tiền thôi mà người ta đã mắng ta thành tham quan, đúng là quá đáng!”
Mạc Như Sương nói: “Công tử, ngươi không phải tham một ít đâu mà là rất nhiều…”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Vậy sao?”
Lâm Bắc Phàm sờ mũi.
“Vậy đó!”
Mạc Như Sương gật đầu.
Lâm Bắc Phàm hơi giận: “Như Sương, sao ngươi lại như vậy hả? Ngươi coi thử cái lương tâm của ngươi xem ta có tham như vậy không?”
Mạc Như Sương xem lại lương tâm của mình, đoạn bảo: “Công tử, ngươi còn tham hơn so với tưởng tượng của ta!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Những gì ta thấy được chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, phần không nhìn thất e là còn nhiều hơn!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Trực giác của nữ nhân này chuẩn thật đấy!
Chương 448 Gặp phải vài vấn đề
Về sau chúng ta còn làm bạn bè được không vậy?
Trông thấy vẻ mặt buồn bực của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương che miệng cười, cười xong nàng lại nghiêm túc bảo: “Có điều mặc dù công tử là một tên tham quan nhưng vẫn là người tốt!”
Lâm Bắc Phàm lại vui: “Như Sương, ngươi đúng là nữ nhân, những lời vô lí như thế mà ngươi cũng nói ra được, ta thích lắm! Ha ha…”
Mạc Như Sương cũng bật cười một cách vui vẻ.
Nàng phát hiện mỗi lần ở cùng với công tử là nàng lại vui vô cùng! Hoàn toàn không u sầu gì cả!
“Cơ mà công tử này, ngươi mà cứ như vậy thì nguy hiểm lắm, ngươi thu tay lại đi, giờ vẫn còn kịp đấy! Bằng không nếu cứ tham tiếp thì thứ chờ đợi ngươi chỉ là vạn kiếp bất phục mà thôi!”
Mạc Như Sương lo lắng, nàng khuyên.
“Người trong giang hồ lúc nào cũng không thể theo ý mình, ở triều đường cũng vậy, chẳng phải sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Ta đã không còn đường quay đầu rồi! Một người thanh liêm thì không thể làm việc trong một triều đình nhiều gian thần được! Vì để thực hiện chức trách của mình, ta chỉ đành hi sinh thôi!”
“Hơn nữa nếu như ta không tham thì người khác sẽ tham! Người khác không thu được lợi ích gì từ chỗ ta nên chắc chắn sẽ tính kế kẻ khác, mà người ta đâu có lương tâm như ta! Triều đình đang lúc khó khăn, không chịu được dày vò đâu! Một khi triều đình đổ sụp thì chắc chắn sức mạnh sẽ tan rã. Thế nên ta tham là chuyện bất đắc dĩ mà thôi!”
“Ta không vào địa ngục thì ai vào?”
Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc: “Để tất cả những viên đạn bọc đường đều nhắm đến ta đi, để tiền bạc che lấp ta đi, ta sẽ không từ chối! Những gì không đánh bại được ta thì sẽ khiến ta trở nên mạnh hơn!”
“Công tử!”
Mạc Như Sương cảm động vô cùng.
Không ngờ phía sau chuyện này lại là những cảm xúc cao thượng như vậy!
Công tử vì lí tưởng của mình, vì trăm dân, vì nước nhà mà đã bỏ ra quá nhiều!
Mà bản thân nàng tầm nhìn hạn hẹp, không nhìn thấy tất cả những điều này!
Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Công tử, không cần biết người khác nghĩ về ngươi như thế nào, trong lòng ta ngươi luôn là hào kiệt anh hùng chân chính! Đời này ta sẽ sống chết cùng ngươi, nguyện không từ bỏ!”
“Được!”
Lâm Bắc Phàm kích động vô cùng, hắn nắm lấy đôi tay của Mạc Như Sương. Xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn!
Mạc Như Sương xấu hổ lắm, nàng hơi giãy tay ra nhưng không được, cuối cùng chỉ đành cúi đầu.
Không lâu sau, Mạc Như Sương mang theo vẻ xấu hổ rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhìn Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay, hắn cười hi hi: “Kí Bắc vương, Lãnh Nhược Thiện, bản quan chuẩn bị tặng cho các ngươi một món quà lớn đây! Hi vọng các ngươi đừng ngạc nhiên quá, ha ha!”
Muốn luyện tốt Quỳ Hoa Bảo Điển, ít nhất cũng phải tu luyện trong vòng nửa năm, hắn vẫn còn nhiều thời gian để từ từ mà chuẩn bị, cho nên Lâm Bắc Phàm không vội, dồn tâm sức vào việc xây dựng thành trì trước đã.
Dưới sự cố gắng của Lâm Bắc Phàm, tòa thành mới thay đổi từng ngày, mỗi ngày lại có hình dạng mới.
Thấy một tòa thành hoàn toàn mới sắp mọc lên từ dưới mặt đất trong tay mình, trong lòng Lâm Bắc Phàm ngập tràn cảm giác có thành tựu.
Chỉ cần tòa thành này vẫn sừng sững đứng đó, thì hắn sẽ không thể bị lãng quên.
Hắn sẽ tồn tại vĩnh viễn cùng tòa thành mới này, trở thành một phần của lịch sử.
Cũng có thể nói rằng, đây là dấu ấn nổi bật nhất mà hắn để lại ở thế giới này.
Hôm ấy, nữ đế lại quen thói.
Thấy tòa thành mới có sự thay đổi rõ rệt, nàng rất vui mừng: "Chẳng bao lâu nữa, tất cả các nạn dân ở đây đều được sống trong nhà mới rồi! Lâm ái khanh, ngươi có công lớn lắm đấy!"
"Cảm ơn bệ hạ đã khích lệ, nhưng hiện giờ chúng ta đang gặp phải vài vấn đề!"
"Gặp vấn đề gì, nói đi, trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi!" Nữ đế cao giọng mà nói.
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng mà nói: "Để đẩy nhanh tiến độ xây dựng tòa thành mới của Đức Thiên Phủ, dồn sức làm tốt công tác quy hoạch đô thị theo kế hoạch chung, để có thể tiến hành công cuộc kiến thiết thành thị theo thứ tự, đẩy mạnh kế hoạch hiện đại hóa thật toàn diện ở cả bốn lĩnh vực, để người dân được sống một cuộc sống hạnh phúc và tươi đẹp, người cần an cư có nhà để ở, người cần canh tác có đất để trồng trọt, người cần lao động có..."
Lâm Bắc Phàm nói tới nói lui một hồi toàn những câu chẳng có ý nghĩa gì.
Khóe miệng nữ đế méo xệch đi: "Ngươi nói đơn giản thôi, nói tiếng người là được rồi!"
"Thần muốn dùng khí cầu lớn bay lên bầu trời để chỉ đạo việc kiến thiết đô thị!" Lâm Bắc Phàm nói một cách đơn giản, dùng ánh mắt đầy mong đợi mà nhìn nữ đế.
Ánh mắt của nữ đế liếc sang chỗ hắn, như thể nàng đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Bắc Phàm rồi vậy: "Ái khanh, ngươi nói nhiều như thế, chẳng phải chỉ là vì ngươi muốn đem khí cầu lớn ra chơi thôi sao? Đúng là làm khó cho ngươi quá mà!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oan ức: "Bệ hạ, sao bệ hạ có thể nghi ngờ tấm lòng chân thành của vi thần cơ chứ? Những lời vi thần nói đều vì việc xây dựng toàn thành mới, vì Đức Thiên Phủ, vì hàng trăm hàng vạn người dân gặp phải tai ương, vì bệ hạ, vì Đại Võ..."
Nữ đế rất đau đầu: "Thôi được rồi, ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, trẫm sẽ lấy khí cầu lớn ra cho ngươi ngay đây!"
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp.
Chương 449 Dân Tâm Thành
Lúc này, tiểu quận chúa đang đứng phía sau nữ đế cũng ho khan một tiếng: "Nữ đế tỷ tỷ, phủ thừa đại nhân là một người đọc sách, tay trói gà cũng chẳng chặt, bay lên trời thì nguy hiểm lắm! Lỡ xảy ra chuyện, thì Đại Võ chúng ta sẽ mất đi một rường cột của đất nước đấy! Cho nên..."
Ánh mắt của nữ đế dời tới chỗ nàng, như thể cũng đã nhìn thấu tâm tư của nàng rồi vậy: "Cho nên, ngươi muốn thế nào đây hả?"
"Ta sẽ bay lên trời với hắn, bảo vệ hắn một tấc cũng không rời!" Tiểu quận chúa nói với vẻ đạo mạo, đứng đắn.
Nữ đế cười nhạt một tiếng: "Tiểu Vân Oanh à, có phải ngươi cũng muốn chơi khí cầu lớn không hả?"
Tiểu quận chúa cảm thấy rất oan ức: "Nữ đế tỷ tỷ, tại sao ngươi lại nghi ngờ ta cơ chứ? Những gì ta nói, đều là vì toàn thành mới xây dựng, vì Đức Thiên Phủ, vì hàng trăm hàng vạn người dân gặp phải tai ương, vì bệ hạ, vì Đại Võ..."
Nữ đế đau đầu đến nỗi phải đỡ trán: "Thôi được rồi, được rồi, ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, trẫm cũng đâu có định ngăn cản ngươi!"
Tiểu quận chúa mừng rỡ: "Cảm ơn nữ đế tỷ tỷ!"
Sau đó không lâu, thần khí bay lên bầu trời, khí cầu lớn, được đem tới.
Hai người rất hào hứng mà trải bóng khí ra, sau đó truyền khí nóng vào, đợi tới khi bóng khí bắt đầu phồng lên, hai người leo lên khí cầu lớn, chầm chậm bay lên bầu trời.
Chỉ trong nháy mắt, đã bay lên cách khỏi mặt đất năm mươi trượng.
Nhìn từ trên xuống, có thể thấy được toàn bộ tòa thành mới trong tầm nhìn.
"Bay lên rồi, khí cầu lớn bay lên rồi!"
Tiểu quận chúa rất hào hứng, nhảy tới nhảy lui.
Lâm Bắc Phàm đang điều khiển khí cầu lớn lên tiếng phê bình: "Tiểu quận chúa, chúng ta đang bay giữa không trung đấy, lỡ như xảy ra sự cố gì đó, bị ngã nát thành đống thịt thì biết phải làm sao bây giờ? Mong ngươi khống chế tâm trạng của mình đi!"
Tiểu quận chúa đột nhiên xoay người lại ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ kích động: "Lâm Bắc Phàm, chúng ta bay lên trời rồi, chúng ta bay lên trời rồi bày! Đây là lần đầu tiên ta bay lên bầu trời đấy, thật là kích động."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Sau khi cảm giác kích động qua đi, tiểu quận chúa ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Phải rồi, vừa rồi ngươi nói gì thế?"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, dùng vẻ mặt thành thật mà hỏi: "Vừa rồi ta nói, đừng khống chế tâm trạng của ngươi làm gì, cứ thoải mái mà thể hiện ra đi!"
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: "Thật sao? Hình như vừa rồi ngươi đâu có nói như thế..."
Lâm Bắc Phàm phản bác: "Ngươi thông minh như thế, ta lừa nổi ngươi chắc?"
"Nói vậy cũng phải!" Tiểu quận chúa đồng ý. Vậy là, tiểu quận chúa lại tiếp tục thể hiện tâm trạng của mình!
Các nạn dân trong tòa thành mới nhìn thấy khí cầu lớn bay lên bầu trời, ai nấy đều thốt lên với vẻ ngạc nhiên.
"Đây chính là thần khí dùng để bay lên bầu trời, khí cầu lớn đó sao?"
"Bay được thật là cao, thật là xa!"
"Ta rất muốn được bay lên bầu trời một lần! Có bị giảm thọ mười năm ta cũng đồng ý!"
Trong mắt nữ đế cũng tràn ngập vẻ ngưỡng mộ. Nàng cũng muốn bay lên bầu trời để nhìn ngắm kinh thành!
Nhưng thân là vua một nước, nàng không thể tùy hứng làm bậy theo ý mình.
Mấy ngày tiếp theo, cứ có thời gian rảnh là Lâm Bắc Phàm lại dùng khí cầu lớn để bay lên bầu trời, chỉ đạo việc xây dựng và kiến thiết toà thành mới.
Tiểu quận chúa rất hay lấy cớ bảo vệ Lâm Bắc Phàm để bám theo hắn, dùng khí cầu lớn bay lên bầu trời.
Ngoài ra, mấy người Mạc Như Sương, Lý Sư Sư cũng rất thích bay lên bầu trời.
Có khí cầu lớn, công việc của Lâm Bắc Phàm tiến triển rất thuận lợi, việc xây dựng tòa thành mới được tiến hành rất nhanh chóng.
Chỉ trong vòng chưa tới hai tuần lễ hắn đã làm xong công tác xây dựng nhà mới, giúp toàn bộ các nạn dân đều được chuyển vào sống trong nhà xây từ xi măng, thực hiện lời hứa khó tin mà trước đó chính hắn đã đặt ra.
Lâm Bắc Phàm cao giọng mà kêu gọi: "Các vị hương thân, mọi người hãy tiếp tục cố gắng! Trải đường bằng xi măng, xây dựng tường thành, dựng xong tòa thành thuộc về chúng ta trước khi tết đến, để được ổn định, thong thả ăn tết!"
"Được!" Khí thế của mọi người tăng vọt.
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, sức lực như thành đồng, tập trung mà làm, xắn ống quần lên mà chuyên tâm làm việc, chỉ cần dùng chưa tới hai mươi lăm ngày đã xây xong tường thành, lát xong đường xi măng.
Cứ như thế, tòa thành mới được xây dựng được tuyên bố hoàn thiện mỹ mãn!
Không ngờ một toàn thành lớn có sức chưa lên tới hơn triệu người lại mọc lên từ mặt đất trong vòng chưa tới ba tháng nhờ vào sự cố gắng của tất cả mọi người, đứng sừng sững ở phía đông kinh thành!
Đứng trước tòa thành lớn hùng vĩ này, trong lòng tất cả mọi người tràn ngập cảm giác có thành tựu, đây là tòa thành thuộc về riêng bọn họ!
Đây là tòa thành do bọn họ dùng từng viên ngói, từng viên gạch xây nên!
Trong mỗi nắm cát, mỗi cục đất ở đây đều chứa đựng tâm huyết của bọn họ! Là thứ không gì thay thế nổi trong lòng bọn họ!
"Xin bệ hạ ban tên!" Các quan đồng thanh nói.
"Xin bệ hạ ban tên!" Dân chúng đồng thanh nói.
Nữ đế vô cùng kích động: "Tốt lắm, tốt lắm! Đây là một tòa thành được xây nên nhờ thành tích! Được xây nên dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, dân chúng đồng lòng vì mục đích chung, cho nên cứ gọi tòa thành là - Dân Tâm Thành!"
"Dân Tâm Thành!" Mọi người đều rất vừa ý.
"Đem bút đến đây!" Nữ đế hào hứng mà nói.
Chương 450 Hạ quan sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu
Giấy và bút mực lập tức được bày ra!
Nữ đế cầm bút lông lên, viết xuống ba chữ rồng bay phượng múa Dân Tâm Thành!
Không cần phải nói nhiều, treo ba chữ này trên thành.
"Lâm ái khanh đâu?" Nữ đế lại hỏi.
"Có thần!" Lâm Bắc Phàm đang đứng ở đó liền bước ra.
"Dân Tâm Thành đã được xây dựng xong, đã đến lúc nên luận công ban thưởng rồi!"
Nữ đế bật cười thành tiếng, nói với vẻ rất tán thưởng: "Ái khanh, kể từ khi ngươi nhậm chức phủ thừa kinh thành tới nay, an ninh trật tự được đảm bảo, người dân được ăn no mặc ấm! Sau đó, ngươi còn liều mình tới Giang Nam để cứu giúp nạn dân ở Giang Nam, lập nên công lớn! Ngươi phát minh ra xi măng, là thần khí trong lĩnh vực xây dựng, giải quyết được vấn đề nhà ở và ăn uống cho các nạn dân, còn thu về được rất nhiều tiền và vật tư cho triều đình! Hiện giờ, mới chỉ dùng chưa tới ba tháng mà đã xây dựng xong Dân Tâm Thành có sức chứa lên tới hàng triệu người như một kỳ tích..."
"Lâm ái khanh, luận năng lực, công lao, hay danh tiếng, ngươi đều có bước tiến mới! Cho nên, kể từ hôm nay trở đi..." Nữ đế lớn tiếng mà nói: "Thăng một cấp quan, trở thành quan viên chính tam phẩm của triều đình, chính thức đảm nhiệm chức vụ phủ doãn kinh thành, tổng quản tất cả mọi công việc trong kinh thành và Dân Tâm Thành, đồng thời đảm nhiệm chức vụ tế tửu của Quốc Tử Giám!"
"Tạ bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía hàng trăm hàng vạn nạn dân!
Các nạn dân nhìn bóng người gầy yếu của viên quan đã cứu vớt bọn họ từ vực sâu thăm thẳm lên, tâm trạng rất kích động, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, đồng thanh mà nói: "Thảo dân bái kiến phủ doãn đại nhân!"
Giọng nói vang vọng, chấn động trời đất!
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nắm lấy tay mọi người: "Các vị hương thân phụ lão, không cần phải đa lễ! Kể từ hôm nay trở đi, bản quan sẽ chính thức tiếp quản tất cả mọi chuyện ở kinh thành và Dân Tâm Thành, mong rằng các vị hương thân sẽ giúp đỡ công việc của ta nhiều hơn!"
"Phủ doãn đại nhân, nhất định bọn ta sẽ ủng hộ ngươi!"
"Ngươi bảo bọn ta làm gì, bọn ta sẽ làm theo như thế!"
"Ngươi có bảo ta đi tìm cái chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Đây mới thật sự là mục đích chung!
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn, mỉm cười nhìn thẳng vào văn võ bá quan!
Mặc dù hắn chỉ là một viên quan chính tam phẩm của triều đình, trên triều đình cấp bậc của hắn không cao cũng chẳng thấp, nhưng cũng là phủ doãn của kinh thành!
Mấy triệu nhân khẩu trong kinh thành, hơn một triệu nhân khẩu trong Dân Tâm Thành, đều phải nghe lệnh của hắn! Trong phủ nha còn có hơn một trăm viên quan, đủ loại bộ nghành chức năng, có quyền nhúng tay vào công việc của lục bộ!
Có thể trực tiếp điều động bộ khoái, số lượng lên tới hơn sáu nghìn người! Còn được vào triều gặp vua, trực tiếp báo cáo công việc với hoàng đế!
Nhìn từ góc độ quyền lực mà nói, hắn ta hoàn toàn không thua kém thì lục bộ Thượng Thư! Thậm chí ở một số phương diện, quyền lực của hắn ta còn mạnh hơn cả bọn họ!
"Kể từ hôm nay trở đi, hạ quan sẽ đảm nhiệm chức vụ phủ doãn của kinh thành! Trách nhiệm to lớn, mong rằng các vị đại nhân sẽ giúp đỡ công việc của bản quan hơn nữa! Hạ quan xin bái tạ các vị ở đây!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói một cách khiêm tốn.
Người đầu tiên lên tiếng, là bộ đầu của Lục Phiến Môn.
Hắn ta cười ha hả, chắp tay mà nói: "Chúc mừng Lâm đại nhân được thăng chức, trở thành phủ doãn của kinh thành! Làm quan viên cùng triều, nhất định bản quan sẽ làm tốt công việc của mình, cũng mong rằng phủ doãn đại nhân sẽ quan tâm đến Lục Phiến Môn hơn nữa!"
"Ha ha, nhất định rồi, nhất định rồi!" Lâm Bắc Phàm đáp lời.
"Chúc mừng Lâm đại nhân thăng chức!"
"Chúc mừng phủ doãn đại nhân!" Những người khác cũng đồng loạt chúc mừng.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn cứng cáp, quyền lực của hắn không hề thua kém bọn họ.
Hắn là người quản lý kinh thành, có rất nhiều chuyện không thể không nhờ hắn hỗ trợ, không phải việc này thì cũng có việc khác, thay vì bị người ta giày vò đến nỗi mất hết thể diện thì cứ đối xử hòa nhã với nhau vẫn hơn, chỉ mong là sau này hắn đừng có quá đáng.
"Cảm ơn các vị đại nhân, nhất định hạ quan sẽ không khiến mọi người phải thất vọng đâu!" Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười.
Nữ đế thấy vậy cũng mỉm cười.
Trước đây, khi chức quan của Lâm Bắc Phàm còn thấp, hắn đã có khả năng giày vò các quan đến nỗi á khẩu không đáp trả được, lời oán than trỗi dậy khắp nơi.
Hiện giờ chức quan của hắn đã cao hơn trước, quyền lực cũng lớn hơn, không biết tình huống sẽ ra sao đây?
Nàng rất mong đợi!
Lúc này, chỉ còn cách tết chưa tới một tuần.
Hương vị của năm mới ngày càng rõ rệt, mọi người đổ xô đi mua đồ tết, mua áo bông mới, thịt gà thịt vịt, vui vẻ chuẩn bị cho cái tết này.
Các quan trong triều vốn đã bắt đầu ngừng làm việc, chuẩn bị bắt đầu nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Phàm thân là quan địa phương, đến tết cũng không được rời khỏi vị trí làm việc của mình, nhưng công vụ của hắn cũng giảm bớt nhiều lắm rồi.
Hắn xử lý những chuyện khẩn cấp trước, những việc khác, nếu có thể trì hoãn, thì hắn sẽ cố gắng trì hoãn cho tới sang năm.
Cứ như thế, mỗi ngày Lâm Bắc Phàm chỉ cần dùng hai, ba canh giờ là đã giải quyết xong toàn bộ công việc, thời gian còn lại hắn đều dành để nghỉ ngơi, chuẩn bị đón tết.
Dân chúng cũng giống như vậy, nếu không có việc gì gấp thì không báo quan, đợi sang năm rồi nói tiếp.
“Môn công pháp này quỷ dị ở đâu, sao ta không nhìn ra?”
Quách Thiếu Soái không hiểu.
“Tịch Tà Kiếm Phổ, ngươi từng nghe qua cái này chưa?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.
Hai người kia lập tức gật đầu, Quách Thiếu Soái nói: “Đương nhiên là biết rồi, đây là môn tà công đã khiến võ lâm hai lần bạo loạn, hại giang hồ tiêu điều, các môn phái tổn thất nghiêm trọng! Thế nhưng nó có liên quan gì đến Tịch Tà Kiếm Phổ chứ?”
“Bởi vì Quỳ Hoa Bảo Điển được chỉnh sửa từ Tịch Tà Kiếm Phổ! Nói một cách khác thì nó chính là Tịch Tà Kiếm Phổ thứ hai!”
Quách Thiếu Soái kinh ngạc không thôi: “Sao có thể? Quỳ Hoa Bảo Điển không cần phải tự thiến, tại sao nó lại là Tịch Tà Kiếm Phổ?”
“Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển không cần tự thiến là thật, nhưng cũng sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá thật lớn!”
“Cái giá gì?”
“Tổn thọ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Trên đời làm gì có bữa trưa nào là miễn phí, có được thì chắc chắn sẽ có mất! Tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn có tiến triển nhanh chóng, song thựa ra vẫn phải đánh đổi bằng tính mạng của mình!”
“Tu luyện đến Cửu Phẩm sẽ tổn ba đến bốn năm thọ, tu luyện đến Bát Phẩm sẽ tổn mười năm thọ! Tu luyện đến Thất Phẩm khả năng chỉ còn ba đến bốn năm để sống! Hay nói một cách khác, ngươi càng tu luyện nhanh thì càng chết nhanh!”
Quách Thiếu Soái đổ mồ hôi: “Không phải chứ? Đây cũng là tà môn sao?”
“Thiếu Soái à, ta với ngươi không thù không oán, ta lừa ngươi để làm gì?”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu Quách Thiếu Soái.
Mạc Như Sương nói: “Mặc dù công tử không biết võ công nhưng lại có thể trò chuyện về võ học với hai vị tông sư nên chắc chắn công tử rất tinh thông võ lí! Sư đệ, chúng ta nên nghe lời công tử!”
Quách Thiếu Soái gật đầu, Lâm Bắc Phàm hiểu biết về võ học nên bọn họ khâm phục vô cùng.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Ngoài ra, tu luyện công pháp này sẽ bị người khác khống chế!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái kinh ngạc: “Bị người khác khống chế…. Bị ai thao túng?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Ai cho các ngươi công pháp thì các ngươi sẽ bị người ấy thao túng!”
Hai người kia đồng thanh đáp: “Kí Bắc vương!”
Trông dáng vẻ kinh ngạc, sợ hãi và phẫn nộ của bọn họ, Lâm Bắc Phàm đang định giải thích kẻ đứng đằng sau là môn chủ Thiên Môn, còn Kí Bắc vương chỉ bị hắn ta tính kế mà thôi, song lời vừa đến miệng thì hắn lại thôi.
Môn chủ Thiên Môn chẳng phải kẻ tốt lành gì, mà Kí Bắc vương cũng thế! Nếu cả hai đã âm hiểm như nhau vậy thì cứ để bọn họ âm hiểm đến cùng đi!
“Không sai, chính là Kí Bắc vương!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, nói: “Kí Bắc vương vì tư lợi mà ra vẻ đạo mạo, nếu có một công pháp tu luyện tốt như thế, sao hắn ta có thể giao cho người ngoài? Hắn ta giấu đi còn chẳng kịp nên chắc chắn còn ý đồ khác!”
“Chuyện này đã rất rõ ràng rồi, hắn ta muốn mua chuộc các ngươi bằng bộ công pháp này để các ngươi hi sinh tuổi thọ của mình mà tu luyện, sau khi thực lực lớn mạnh thì dù các ngươi có phát hiện ra chân tướng các ngươi vẫn bị hắn ta khống chế thôi!”
“Quá hiểm độc! Nếu hai người các ngươi không hiểu mà đi tu luyện công pháp này, bị người ta mua chuộc mà không biết!”
“Kí Bắc vương!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn thất vọng về Kí Bắc vương.
Không những thất vọng, bọn họ còn căm ghét, phẫn nộ!
Mấy năm nay bọn họ đã làm quá nhiều chuyện vì Kí Bắc vương, lặn lội đường xá, không ngừng nghỉ dù là đêm hay ngày, không có công lao cũng phải có khổ lao, bọn họ không hề bạc bẽo với Kí Bắc vương!
Cuối cùng sự thật chứng minh, sự nhiệt tình của bọn họ đều đem cho chó ăn hết.
Kí Bắc vương là một kẻ dã tâm bừng bừng, giả tạo, vì tiền tài mà có thể bỏ mặc dân chúng, hắn ta chẳng khác gì những phiên vương khác cả.
Hiện giờ để thực hiện dã tâm của mình, hắn ta còn giao môn tà công này cho bọn họ, để bọn họ bán mạng cho mình.
Đúng là quá hiểm độc!
Quách Thiếu Soái phẫn nộ nói: “Công tử, sư tỷ, hiện giờ ta muốn đi giết Kí Bắc vương!”
Mạc Như Sương khuyên: “Sư đệ, ngươi không được làm bậy! Thực lực của Kí Bắc vương mạnh, còn có nhiều cao thủ bảo vệ, chúng mà mà về thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết, thậm chí còn liên lụy đến sư môn!”
Quách Thiếu Soái vẫn đang rất phẫn nộ: “Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì ư? Kí Bắc vương có thể giao bộ công pháp này cho chúng ta thì cũng sẽ giao cho cả những người khác, như thế thì những người trong võ lâm cũng sẽ gặp tai ương! Bọn họ chính là những người cùng đường với chúng ta, một lòng vì đại nghiệp, kết quả là rơi vào bước đường cùng như vậy, sư tỷ nhẫn tâm sao?”
Mạc Như Sương thở dài một hơi, nàng không biết phải khuyên thế nào nữa.
Một lát sau, Quách Thiếu Soái lấy lại bình tĩnh, hắn thở dài một cách vô lực, tâm trạng đi xuống, vừa đau lòng vừa tuyệt vọng.
Nếu như trở về vạch mặt Kí Bắc vương thì hắn ta và sư tỷ, cùng với sư môn sẽ chịu tai ương.
Nếu như không vạch mặt Kí Bắc vương thì những người bạn cùng chí hướng của hắn ta cũng phải chịu tai họa. Dù thế nào thì cũng phải hi sinh một bộ phận người.
Thực sự quá khó để lựa chọn!
Chương 447 Trực giác của nữ nhân này chuẩn thật đấy!
“Công tử, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ví dụ như chúng ta lén lút tiết lộ chuyện này ra để mọi người thấy được bộ mặt thật của Kí Bắc vương, như vậy có được không?”
Quách Thiếu Soái hơi kích động, hắn ta tự khen cho ý nghĩ của mình.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Như vậy thì người chịu khổ sẽ là bách tính, người chết sẽ càng nhiều hơn!”
“Tại sao?”
Quách Thiếu Soái không hiểu.
“Chỗ đứng của Kí Bắc vương chính là giang hồ, hắn ta xây dựng hình tượng minh chủ anh hùng thần võ để thu hút hào kiệt trong võ lâm tới, từ đó mới có được thanh thế như ngày hôm nay! Nếu như bị người ta phát hiện ra chân tướng thì mọi người sẽ bỏ hắn ta mà đi, ước mơ chạm đến ngôi vị hoàng đế của hắn ta sẽ trở nên vô vọng. Chắc chắn Kí Bắc vương sẽ trở nên điên cuồng và lập tức khởi nghĩa! Đợi đến khi đánh trận thì ngươi nói xem ai sẽ là người xui xẻo?”
“Haiz!”
Quách Thiếu Soái lại thở dài.
“Thế nên hiện giờ chúng ta không được làm gì cả! Không những không được để lộ chuyện này mà còn phải giấu giúp Kí Bắc vương! Như vậy thì ngươi với sư tỷ của ngươi, và cả sư môn phía sau các ngươi nữa đều được bảo vệ! Dân chúng cũng sẽ an toàn, mà kẻ hi sinh chỉ có một vài người có quan hệ gần gũi với các ngươi thôi. Đây là cách tốt nhất hiện giờ!”
Khoảnh khắc ấy, Quách Thiếu Soái như thế bị rút sạch sức lực, đôi mắt hắn ta tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Lâm Bắc Phàm cảm thán: “Đây chính là giang hồ! Người trong giang hồ luôn bất đắc dĩ như vậy!”
“Đa tạ công tử đã chỉ bảo! Ta thấy hơi không khỏe, ta về nghỉ ngơi trước đây!”
Quách Thiếu Soái chắp tay rồi rời đi.
Mạc Như Sương ở lại, nhìn bóng dáng rời đi của Quách Thiếu Soái, nàng thở dài: “Công tử, sư đệ còn trẻ, trong lòng đầy nhiệt huyết và lí tưởng nên nhất thời không chịu được những chuyện như thế này!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ta hiểu, ai mà chẳng có lúc trẻ tuổi?”
Mạc Như Sương kinh ngạc: “Công tử, trước kia ngươi cũng từng vậy sao?”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Phải nói là kẻ địch của ta từng như vậy mới đúng!”
Mạc Như Sương phì cười: “Đúng vậy, làm kẻ địch của công tử cũng khó khăn cho bọn họ quá!”
Hai người sánh vai bước đi, vừa đi vừa trò chuyện.
Mạc Như Sương bội phục nói: “May mà có công tử liếc mắt cái là nhận ra Quỳ Hoa Bảo Điển và bộ mặt thật của Kí Bắc vương, bằng không chúng ta không biết đã bị sập bẫy, bị mua chuộc từ bao giờ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Này có tính là gì! Thực ra chỉ cần các ngươi có mắt nhìn hơn một chút là không bị mắc lừa dễ dàng như vậy! Thiên hạ làm gì có bữa trưa nào là miễn phí, ngươi cứ nhớ lấy đạo lí này!”
“Đạo lí này nói thì đơn giản nhưng trước mắt là thần công, ai mà nhịn cho được?”
Mạc Như Sương cười khổ: “Giống như Tịch Tà Kiếm Phổ ấy, mặc dù có nhiều khiếm khuyết nhưng người trong giang hồ vẫn muốn tu luyện, không biết đã gây nên bao nhiêu sóng gió! Nếu không phải triều đình có cách phá giải thì hiện giờ giang hồ càng hỗn loạn hơn nữa!”
“Chỉ có thể nói Kí Bắc vương quá biết lợi dụng lòng người! Vì thực hiện dã tâm của mình mà hắn ta còn chỉnh sửa ra cả bộ công pháp Quỳ Hoa Bảo Điển.” Lâm Bắc Phàm “đội nồi” cho Kí Bắc vương một cách vô cùng thản nhiên.
“Ai mà ngờ được sau lưng một thần võ anh minh như hắn ta lại là vẻ âm độc hiểm ác như vậy?”
Mạc Như Sương siết chặt nắm đấm, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Không những không quan tâm đến dân chúng mà còn không bỏ qua cho cả người của mình!”
“Một kẻ dã tâm bừng bừng như hắn ta, trong lòng chỉ có mình mà thôi, người khác đều là vật hi sinh cả!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Đúng vậy, hắn ta đã không còn được coi là người nữa rồi! Nếu để so sánh thì mặc dù công tử có cái danh tham quan, nhưng những gì ngươi làm đều có lợi cho quốc gia, dân chúng!”
“Ngươi nghĩ mưu kế cho triều đình, giải quyết nạn mã tặc, giải cứu dân chúng ở Kí Bắc!”
“Ngươi còn chỉ ra lỗi sai trong sách y, thêm vào đó vài phương pháp chữa trị, cứu vớt cả trăm vạn người bệnh!”
“Trong trận đấu giữa Đại Viêm và Đại Võ, ngươi đã giành vinh quang cho đất nước!”
“Từ khi nhậm chức phủ thừa đến nay, ngươi đã mang chính nghĩa đến gần hơn với dân chúng! Sau đó còn khuyến khích làm kinh tế, giúp người dân có con đường kiếm tiền!”
“Tới nay, dân gặp nạn khắp nơi còn đang nghĩ cách để giải quyết vấn đề cơm áo, nhà ở của mình!”
Trên mặt Mạc Như Sương tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, hai mắt nàng sáng như sao: “Công tử, ngươi đã làm quá nhiều chuyện vì nước vì dân! Nếu như không có công tử thì e triều đình đã loạn từ lâu, thiên hạ cũng vậy!”
Lâm Bắc Phàm vui lắm: “Vẫn là Như Sương ngươi hiểu ta! Ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng người khác chẳng nhìn thấy! Ta chỉ tham một chút tiền thôi mà người ta đã mắng ta thành tham quan, đúng là quá đáng!”
Mạc Như Sương nói: “Công tử, ngươi không phải tham một ít đâu mà là rất nhiều…”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Vậy sao?”
Lâm Bắc Phàm sờ mũi.
“Vậy đó!”
Mạc Như Sương gật đầu.
Lâm Bắc Phàm hơi giận: “Như Sương, sao ngươi lại như vậy hả? Ngươi coi thử cái lương tâm của ngươi xem ta có tham như vậy không?”
Mạc Như Sương xem lại lương tâm của mình, đoạn bảo: “Công tử, ngươi còn tham hơn so với tưởng tượng của ta!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Những gì ta thấy được chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, phần không nhìn thất e là còn nhiều hơn!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Trực giác của nữ nhân này chuẩn thật đấy!
Chương 448 Gặp phải vài vấn đề
Về sau chúng ta còn làm bạn bè được không vậy?
Trông thấy vẻ mặt buồn bực của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương che miệng cười, cười xong nàng lại nghiêm túc bảo: “Có điều mặc dù công tử là một tên tham quan nhưng vẫn là người tốt!”
Lâm Bắc Phàm lại vui: “Như Sương, ngươi đúng là nữ nhân, những lời vô lí như thế mà ngươi cũng nói ra được, ta thích lắm! Ha ha…”
Mạc Như Sương cũng bật cười một cách vui vẻ.
Nàng phát hiện mỗi lần ở cùng với công tử là nàng lại vui vô cùng! Hoàn toàn không u sầu gì cả!
“Cơ mà công tử này, ngươi mà cứ như vậy thì nguy hiểm lắm, ngươi thu tay lại đi, giờ vẫn còn kịp đấy! Bằng không nếu cứ tham tiếp thì thứ chờ đợi ngươi chỉ là vạn kiếp bất phục mà thôi!”
Mạc Như Sương lo lắng, nàng khuyên.
“Người trong giang hồ lúc nào cũng không thể theo ý mình, ở triều đường cũng vậy, chẳng phải sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Ta đã không còn đường quay đầu rồi! Một người thanh liêm thì không thể làm việc trong một triều đình nhiều gian thần được! Vì để thực hiện chức trách của mình, ta chỉ đành hi sinh thôi!”
“Hơn nữa nếu như ta không tham thì người khác sẽ tham! Người khác không thu được lợi ích gì từ chỗ ta nên chắc chắn sẽ tính kế kẻ khác, mà người ta đâu có lương tâm như ta! Triều đình đang lúc khó khăn, không chịu được dày vò đâu! Một khi triều đình đổ sụp thì chắc chắn sức mạnh sẽ tan rã. Thế nên ta tham là chuyện bất đắc dĩ mà thôi!”
“Ta không vào địa ngục thì ai vào?”
Lâm Bắc Phàm nói dõng dạc: “Để tất cả những viên đạn bọc đường đều nhắm đến ta đi, để tiền bạc che lấp ta đi, ta sẽ không từ chối! Những gì không đánh bại được ta thì sẽ khiến ta trở nên mạnh hơn!”
“Công tử!”
Mạc Như Sương cảm động vô cùng.
Không ngờ phía sau chuyện này lại là những cảm xúc cao thượng như vậy!
Công tử vì lí tưởng của mình, vì trăm dân, vì nước nhà mà đã bỏ ra quá nhiều!
Mà bản thân nàng tầm nhìn hạn hẹp, không nhìn thấy tất cả những điều này!
Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Công tử, không cần biết người khác nghĩ về ngươi như thế nào, trong lòng ta ngươi luôn là hào kiệt anh hùng chân chính! Đời này ta sẽ sống chết cùng ngươi, nguyện không từ bỏ!”
“Được!”
Lâm Bắc Phàm kích động vô cùng, hắn nắm lấy đôi tay của Mạc Như Sương. Xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn!
Mạc Như Sương xấu hổ lắm, nàng hơi giãy tay ra nhưng không được, cuối cùng chỉ đành cúi đầu.
Không lâu sau, Mạc Như Sương mang theo vẻ xấu hổ rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhìn Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay, hắn cười hi hi: “Kí Bắc vương, Lãnh Nhược Thiện, bản quan chuẩn bị tặng cho các ngươi một món quà lớn đây! Hi vọng các ngươi đừng ngạc nhiên quá, ha ha!”
Muốn luyện tốt Quỳ Hoa Bảo Điển, ít nhất cũng phải tu luyện trong vòng nửa năm, hắn vẫn còn nhiều thời gian để từ từ mà chuẩn bị, cho nên Lâm Bắc Phàm không vội, dồn tâm sức vào việc xây dựng thành trì trước đã.
Dưới sự cố gắng của Lâm Bắc Phàm, tòa thành mới thay đổi từng ngày, mỗi ngày lại có hình dạng mới.
Thấy một tòa thành hoàn toàn mới sắp mọc lên từ dưới mặt đất trong tay mình, trong lòng Lâm Bắc Phàm ngập tràn cảm giác có thành tựu.
Chỉ cần tòa thành này vẫn sừng sững đứng đó, thì hắn sẽ không thể bị lãng quên.
Hắn sẽ tồn tại vĩnh viễn cùng tòa thành mới này, trở thành một phần của lịch sử.
Cũng có thể nói rằng, đây là dấu ấn nổi bật nhất mà hắn để lại ở thế giới này.
Hôm ấy, nữ đế lại quen thói.
Thấy tòa thành mới có sự thay đổi rõ rệt, nàng rất vui mừng: "Chẳng bao lâu nữa, tất cả các nạn dân ở đây đều được sống trong nhà mới rồi! Lâm ái khanh, ngươi có công lớn lắm đấy!"
"Cảm ơn bệ hạ đã khích lệ, nhưng hiện giờ chúng ta đang gặp phải vài vấn đề!"
"Gặp vấn đề gì, nói đi, trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi!" Nữ đế cao giọng mà nói.
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng mà nói: "Để đẩy nhanh tiến độ xây dựng tòa thành mới của Đức Thiên Phủ, dồn sức làm tốt công tác quy hoạch đô thị theo kế hoạch chung, để có thể tiến hành công cuộc kiến thiết thành thị theo thứ tự, đẩy mạnh kế hoạch hiện đại hóa thật toàn diện ở cả bốn lĩnh vực, để người dân được sống một cuộc sống hạnh phúc và tươi đẹp, người cần an cư có nhà để ở, người cần canh tác có đất để trồng trọt, người cần lao động có..."
Lâm Bắc Phàm nói tới nói lui một hồi toàn những câu chẳng có ý nghĩa gì.
Khóe miệng nữ đế méo xệch đi: "Ngươi nói đơn giản thôi, nói tiếng người là được rồi!"
"Thần muốn dùng khí cầu lớn bay lên bầu trời để chỉ đạo việc kiến thiết đô thị!" Lâm Bắc Phàm nói một cách đơn giản, dùng ánh mắt đầy mong đợi mà nhìn nữ đế.
Ánh mắt của nữ đế liếc sang chỗ hắn, như thể nàng đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Bắc Phàm rồi vậy: "Ái khanh, ngươi nói nhiều như thế, chẳng phải chỉ là vì ngươi muốn đem khí cầu lớn ra chơi thôi sao? Đúng là làm khó cho ngươi quá mà!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oan ức: "Bệ hạ, sao bệ hạ có thể nghi ngờ tấm lòng chân thành của vi thần cơ chứ? Những lời vi thần nói đều vì việc xây dựng toàn thành mới, vì Đức Thiên Phủ, vì hàng trăm hàng vạn người dân gặp phải tai ương, vì bệ hạ, vì Đại Võ..."
Nữ đế rất đau đầu: "Thôi được rồi, ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, trẫm sẽ lấy khí cầu lớn ra cho ngươi ngay đây!"
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ đáp.
Chương 449 Dân Tâm Thành
Lúc này, tiểu quận chúa đang đứng phía sau nữ đế cũng ho khan một tiếng: "Nữ đế tỷ tỷ, phủ thừa đại nhân là một người đọc sách, tay trói gà cũng chẳng chặt, bay lên trời thì nguy hiểm lắm! Lỡ xảy ra chuyện, thì Đại Võ chúng ta sẽ mất đi một rường cột của đất nước đấy! Cho nên..."
Ánh mắt của nữ đế dời tới chỗ nàng, như thể cũng đã nhìn thấu tâm tư của nàng rồi vậy: "Cho nên, ngươi muốn thế nào đây hả?"
"Ta sẽ bay lên trời với hắn, bảo vệ hắn một tấc cũng không rời!" Tiểu quận chúa nói với vẻ đạo mạo, đứng đắn.
Nữ đế cười nhạt một tiếng: "Tiểu Vân Oanh à, có phải ngươi cũng muốn chơi khí cầu lớn không hả?"
Tiểu quận chúa cảm thấy rất oan ức: "Nữ đế tỷ tỷ, tại sao ngươi lại nghi ngờ ta cơ chứ? Những gì ta nói, đều là vì toàn thành mới xây dựng, vì Đức Thiên Phủ, vì hàng trăm hàng vạn người dân gặp phải tai ương, vì bệ hạ, vì Đại Võ..."
Nữ đế đau đầu đến nỗi phải đỡ trán: "Thôi được rồi, được rồi, ngươi muốn chơi thì cứ chơi đi, trẫm cũng đâu có định ngăn cản ngươi!"
Tiểu quận chúa mừng rỡ: "Cảm ơn nữ đế tỷ tỷ!"
Sau đó không lâu, thần khí bay lên bầu trời, khí cầu lớn, được đem tới.
Hai người rất hào hứng mà trải bóng khí ra, sau đó truyền khí nóng vào, đợi tới khi bóng khí bắt đầu phồng lên, hai người leo lên khí cầu lớn, chầm chậm bay lên bầu trời.
Chỉ trong nháy mắt, đã bay lên cách khỏi mặt đất năm mươi trượng.
Nhìn từ trên xuống, có thể thấy được toàn bộ tòa thành mới trong tầm nhìn.
"Bay lên rồi, khí cầu lớn bay lên rồi!"
Tiểu quận chúa rất hào hứng, nhảy tới nhảy lui.
Lâm Bắc Phàm đang điều khiển khí cầu lớn lên tiếng phê bình: "Tiểu quận chúa, chúng ta đang bay giữa không trung đấy, lỡ như xảy ra sự cố gì đó, bị ngã nát thành đống thịt thì biết phải làm sao bây giờ? Mong ngươi khống chế tâm trạng của mình đi!"
Tiểu quận chúa đột nhiên xoay người lại ôm chầm lấy Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ kích động: "Lâm Bắc Phàm, chúng ta bay lên trời rồi, chúng ta bay lên trời rồi bày! Đây là lần đầu tiên ta bay lên bầu trời đấy, thật là kích động."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Sau khi cảm giác kích động qua đi, tiểu quận chúa ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Phải rồi, vừa rồi ngươi nói gì thế?"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt, dùng vẻ mặt thành thật mà hỏi: "Vừa rồi ta nói, đừng khống chế tâm trạng của ngươi làm gì, cứ thoải mái mà thể hiện ra đi!"
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: "Thật sao? Hình như vừa rồi ngươi đâu có nói như thế..."
Lâm Bắc Phàm phản bác: "Ngươi thông minh như thế, ta lừa nổi ngươi chắc?"
"Nói vậy cũng phải!" Tiểu quận chúa đồng ý. Vậy là, tiểu quận chúa lại tiếp tục thể hiện tâm trạng của mình!
Các nạn dân trong tòa thành mới nhìn thấy khí cầu lớn bay lên bầu trời, ai nấy đều thốt lên với vẻ ngạc nhiên.
"Đây chính là thần khí dùng để bay lên bầu trời, khí cầu lớn đó sao?"
"Bay được thật là cao, thật là xa!"
"Ta rất muốn được bay lên bầu trời một lần! Có bị giảm thọ mười năm ta cũng đồng ý!"
Trong mắt nữ đế cũng tràn ngập vẻ ngưỡng mộ. Nàng cũng muốn bay lên bầu trời để nhìn ngắm kinh thành!
Nhưng thân là vua một nước, nàng không thể tùy hứng làm bậy theo ý mình.
Mấy ngày tiếp theo, cứ có thời gian rảnh là Lâm Bắc Phàm lại dùng khí cầu lớn để bay lên bầu trời, chỉ đạo việc xây dựng và kiến thiết toà thành mới.
Tiểu quận chúa rất hay lấy cớ bảo vệ Lâm Bắc Phàm để bám theo hắn, dùng khí cầu lớn bay lên bầu trời.
Ngoài ra, mấy người Mạc Như Sương, Lý Sư Sư cũng rất thích bay lên bầu trời.
Có khí cầu lớn, công việc của Lâm Bắc Phàm tiến triển rất thuận lợi, việc xây dựng tòa thành mới được tiến hành rất nhanh chóng.
Chỉ trong vòng chưa tới hai tuần lễ hắn đã làm xong công tác xây dựng nhà mới, giúp toàn bộ các nạn dân đều được chuyển vào sống trong nhà xây từ xi măng, thực hiện lời hứa khó tin mà trước đó chính hắn đã đặt ra.
Lâm Bắc Phàm cao giọng mà kêu gọi: "Các vị hương thân, mọi người hãy tiếp tục cố gắng! Trải đường bằng xi măng, xây dựng tường thành, dựng xong tòa thành thuộc về chúng ta trước khi tết đến, để được ổn định, thong thả ăn tết!"
"Được!" Khí thế của mọi người tăng vọt.
Tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, sức lực như thành đồng, tập trung mà làm, xắn ống quần lên mà chuyên tâm làm việc, chỉ cần dùng chưa tới hai mươi lăm ngày đã xây xong tường thành, lát xong đường xi măng.
Cứ như thế, tòa thành mới được xây dựng được tuyên bố hoàn thiện mỹ mãn!
Không ngờ một toàn thành lớn có sức chưa lên tới hơn triệu người lại mọc lên từ mặt đất trong vòng chưa tới ba tháng nhờ vào sự cố gắng của tất cả mọi người, đứng sừng sững ở phía đông kinh thành!
Đứng trước tòa thành lớn hùng vĩ này, trong lòng tất cả mọi người tràn ngập cảm giác có thành tựu, đây là tòa thành thuộc về riêng bọn họ!
Đây là tòa thành do bọn họ dùng từng viên ngói, từng viên gạch xây nên!
Trong mỗi nắm cát, mỗi cục đất ở đây đều chứa đựng tâm huyết của bọn họ! Là thứ không gì thay thế nổi trong lòng bọn họ!
"Xin bệ hạ ban tên!" Các quan đồng thanh nói.
"Xin bệ hạ ban tên!" Dân chúng đồng thanh nói.
Nữ đế vô cùng kích động: "Tốt lắm, tốt lắm! Đây là một tòa thành được xây nên nhờ thành tích! Được xây nên dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, dân chúng đồng lòng vì mục đích chung, cho nên cứ gọi tòa thành là - Dân Tâm Thành!"
"Dân Tâm Thành!" Mọi người đều rất vừa ý.
"Đem bút đến đây!" Nữ đế hào hứng mà nói.
Chương 450 Hạ quan sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu
Giấy và bút mực lập tức được bày ra!
Nữ đế cầm bút lông lên, viết xuống ba chữ rồng bay phượng múa Dân Tâm Thành!
Không cần phải nói nhiều, treo ba chữ này trên thành.
"Lâm ái khanh đâu?" Nữ đế lại hỏi.
"Có thần!" Lâm Bắc Phàm đang đứng ở đó liền bước ra.
"Dân Tâm Thành đã được xây dựng xong, đã đến lúc nên luận công ban thưởng rồi!"
Nữ đế bật cười thành tiếng, nói với vẻ rất tán thưởng: "Ái khanh, kể từ khi ngươi nhậm chức phủ thừa kinh thành tới nay, an ninh trật tự được đảm bảo, người dân được ăn no mặc ấm! Sau đó, ngươi còn liều mình tới Giang Nam để cứu giúp nạn dân ở Giang Nam, lập nên công lớn! Ngươi phát minh ra xi măng, là thần khí trong lĩnh vực xây dựng, giải quyết được vấn đề nhà ở và ăn uống cho các nạn dân, còn thu về được rất nhiều tiền và vật tư cho triều đình! Hiện giờ, mới chỉ dùng chưa tới ba tháng mà đã xây dựng xong Dân Tâm Thành có sức chứa lên tới hàng triệu người như một kỳ tích..."
"Lâm ái khanh, luận năng lực, công lao, hay danh tiếng, ngươi đều có bước tiến mới! Cho nên, kể từ hôm nay trở đi..." Nữ đế lớn tiếng mà nói: "Thăng một cấp quan, trở thành quan viên chính tam phẩm của triều đình, chính thức đảm nhiệm chức vụ phủ doãn kinh thành, tổng quản tất cả mọi công việc trong kinh thành và Dân Tâm Thành, đồng thời đảm nhiệm chức vụ tế tửu của Quốc Tử Giám!"
"Tạ bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía hàng trăm hàng vạn nạn dân!
Các nạn dân nhìn bóng người gầy yếu của viên quan đã cứu vớt bọn họ từ vực sâu thăm thẳm lên, tâm trạng rất kích động, ánh mắt tràn ngập sự sùng bái, đồng thanh mà nói: "Thảo dân bái kiến phủ doãn đại nhân!"
Giọng nói vang vọng, chấn động trời đất!
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nắm lấy tay mọi người: "Các vị hương thân phụ lão, không cần phải đa lễ! Kể từ hôm nay trở đi, bản quan sẽ chính thức tiếp quản tất cả mọi chuyện ở kinh thành và Dân Tâm Thành, mong rằng các vị hương thân sẽ giúp đỡ công việc của ta nhiều hơn!"
"Phủ doãn đại nhân, nhất định bọn ta sẽ ủng hộ ngươi!"
"Ngươi bảo bọn ta làm gì, bọn ta sẽ làm theo như thế!"
"Ngươi có bảo ta đi tìm cái chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Đây mới thật sự là mục đích chung!
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn, mỉm cười nhìn thẳng vào văn võ bá quan!
Mặc dù hắn chỉ là một viên quan chính tam phẩm của triều đình, trên triều đình cấp bậc của hắn không cao cũng chẳng thấp, nhưng cũng là phủ doãn của kinh thành!
Mấy triệu nhân khẩu trong kinh thành, hơn một triệu nhân khẩu trong Dân Tâm Thành, đều phải nghe lệnh của hắn! Trong phủ nha còn có hơn một trăm viên quan, đủ loại bộ nghành chức năng, có quyền nhúng tay vào công việc của lục bộ!
Có thể trực tiếp điều động bộ khoái, số lượng lên tới hơn sáu nghìn người! Còn được vào triều gặp vua, trực tiếp báo cáo công việc với hoàng đế!
Nhìn từ góc độ quyền lực mà nói, hắn ta hoàn toàn không thua kém thì lục bộ Thượng Thư! Thậm chí ở một số phương diện, quyền lực của hắn ta còn mạnh hơn cả bọn họ!
"Kể từ hôm nay trở đi, hạ quan sẽ đảm nhiệm chức vụ phủ doãn của kinh thành! Trách nhiệm to lớn, mong rằng các vị đại nhân sẽ giúp đỡ công việc của bản quan hơn nữa! Hạ quan xin bái tạ các vị ở đây!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói một cách khiêm tốn.
Người đầu tiên lên tiếng, là bộ đầu của Lục Phiến Môn.
Hắn ta cười ha hả, chắp tay mà nói: "Chúc mừng Lâm đại nhân được thăng chức, trở thành phủ doãn của kinh thành! Làm quan viên cùng triều, nhất định bản quan sẽ làm tốt công việc của mình, cũng mong rằng phủ doãn đại nhân sẽ quan tâm đến Lục Phiến Môn hơn nữa!"
"Ha ha, nhất định rồi, nhất định rồi!" Lâm Bắc Phàm đáp lời.
"Chúc mừng Lâm đại nhân thăng chức!"
"Chúc mừng phủ doãn đại nhân!" Những người khác cũng đồng loạt chúc mừng.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn cứng cáp, quyền lực của hắn không hề thua kém bọn họ.
Hắn là người quản lý kinh thành, có rất nhiều chuyện không thể không nhờ hắn hỗ trợ, không phải việc này thì cũng có việc khác, thay vì bị người ta giày vò đến nỗi mất hết thể diện thì cứ đối xử hòa nhã với nhau vẫn hơn, chỉ mong là sau này hắn đừng có quá đáng.
"Cảm ơn các vị đại nhân, nhất định hạ quan sẽ không khiến mọi người phải thất vọng đâu!" Lâm Bắc Phàm híp mắt mỉm cười.
Nữ đế thấy vậy cũng mỉm cười.
Trước đây, khi chức quan của Lâm Bắc Phàm còn thấp, hắn đã có khả năng giày vò các quan đến nỗi á khẩu không đáp trả được, lời oán than trỗi dậy khắp nơi.
Hiện giờ chức quan của hắn đã cao hơn trước, quyền lực cũng lớn hơn, không biết tình huống sẽ ra sao đây?
Nàng rất mong đợi!
Lúc này, chỉ còn cách tết chưa tới một tuần.
Hương vị của năm mới ngày càng rõ rệt, mọi người đổ xô đi mua đồ tết, mua áo bông mới, thịt gà thịt vịt, vui vẻ chuẩn bị cho cái tết này.
Các quan trong triều vốn đã bắt đầu ngừng làm việc, chuẩn bị bắt đầu nghỉ ngơi.
Lâm Bắc Phàm thân là quan địa phương, đến tết cũng không được rời khỏi vị trí làm việc của mình, nhưng công vụ của hắn cũng giảm bớt nhiều lắm rồi.
Hắn xử lý những chuyện khẩn cấp trước, những việc khác, nếu có thể trì hoãn, thì hắn sẽ cố gắng trì hoãn cho tới sang năm.
Cứ như thế, mỗi ngày Lâm Bắc Phàm chỉ cần dùng hai, ba canh giờ là đã giải quyết xong toàn bộ công việc, thời gian còn lại hắn đều dành để nghỉ ngơi, chuẩn bị đón tết.
Dân chúng cũng giống như vậy, nếu không có việc gì gấp thì không báo quan, đợi sang năm rồi nói tiếp.