-
Chương 266-270
Chương 266 Quay trở về là tốt rồi
Thì ra, hắn ta là một cao thủ Tiên Thiên.
Cao thủ Tiên Thiên có thể ngưng tụ chân khí tạo thành lá chắn khí rất chắc chắn ở bên ngoài cơ thể, đến đao kiếm cũng khó có thể làm bọn họ bị thương được!
Nhưng hắn ta nhìn đám cao thủ Tiên Thiên ở xung quanh cũng cảm thấy hơi đau đầu: "Ai đó nói cho lão phu biết những cao thủ này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ đều muốn cướp tàu đệm khí với lão phu sao?"
Các cao thủ Tiên Thiên khác cũng có cùng suy nghĩ.
Mẹ kiếp, sao lại nhiều cao thủ thế này?
Chẳng lẽ đám người này đều muốn cướp tàu đệm khí với bọn họ sao?
Cũng may là có nhiều tàu đệm khí, nếu không thì chính bọn họ cũng phải đánh giết lẫn nhau.
Đúng lúc này, lại có mấy tiếng vèo vèo vang lên.
Cuối cùng thì tổng đầu mục của Lục Phiến Môn cũng dẫn lực lượng quân binh siêu đỉnh của mình tới, hắn ta cầm một miếng lệnh bài, hét lớn: "Lục Phiến Môn phụng mệnh truy nã người cướp tàu! Ta khuyên các ngươi hãy giơ tay chịu trói đi, kẻ nào không chấp hành, giết!"
Đám cao thủ Tiên Thiên trên tàu đệm khí cảm giác được nguy cơ trầm trọng, bọn họ nhìn nhau: "Giết!"
Vì vậy, hai bên lao vào đánh nhau.
Mặc dù số cao thủ Tiên Thiên của triều đình chỉ có vài người nhưng những người này đều là quân tinh nhuệ!
Ví dụ như tổng đầu mục của Lục Phiến Môn, hắn ta có thực lực Tứ phẩm đỉnh cao, là cường giả trong số các cường giả Tiên Thiên, chỉ mình hắn ta cũng đủ để thu phục mấy cường giả Tiên Thiên thông thường một cách dễ dàng.
Chưa được bao lâu đã có hai cao thủ Tiên Thiên bị hắn ta đánh chết.
Những Tiên Thiên yếu hơn cũng chết dưới tay cao thủ của triều đình.
Đám cao thủ Tiên Thiên còn lại cảm nhận được mối nguy hiểm to lớn đành phải đánh vỡ tàu đệm khí, cướp mấy cái túi khí rồi bỏ chạy giữ mạng.
"Đuổi theo cho bản quan, tuyệt đối không được để kẻ nào chạy thoát!" Quách đầu mục hét lớn một tiếng.
"Vâng, Quách đại nhân!"
Cuộc truy sát này kéo dài một ngày một đêm.
Khi đến có hai mươi tư cao thủ Tiên Thiên nhưng lúc về chỉ còn ba người thoát được, toàn bộ hai mươi mốt người kia đã bỏ mạng.
Những cường giả Hậu Thiên được phái đi hầu như đều chết trong trận mưa tên.
Cuộc vây quét lần này có thể nói là đã giành được thành công lớn.
Tại Lâm phủ, kinh thành.
Sắc mặt của hai người Mạc Như Sương sầm xuống, đến tìm Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ quan tâm: "Trông vẻ mặt của các ngươi thế này, có phải đã xảy ra chuyện gì không ổn rồi không, không lấy được túi khí sao?"
Mạc Như Sương gượng cười: "Lấy được túi khí rồi, nhưng hy sinh quá nhiều! Để lấy được túi khí của tàu đệm khí, vương gia đã phái đi tổng cộng hai cao thủ Tiên Thiên và ba mươi võ giả Thất phẩm! Nhưng cuối cùng chỉ có một cao thủ Tiên Thiên thoát được, những người khác đều không thể quay về được nữa! Vị Tiên Thiên còn lại kia cũng phải trả giá bằng một cánh tay."
"Ôi, thật đáng tiếc!" Lâm Bắc Phàm thở dài, sao không chết quách đi cho xong!
"Đúng là rất đáng tiếc, vì một cái túi khí mà phải trả giá bằng nhiều sinh mạng như thế!" Quách Thiếu Soái cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Những người này đều là võ giả Thất phẩm cả đấy, cũng có thể coi là cao thủ trong giang hồ!
Thực lực của mỗi người trong số bọn họ đều cao hơn hắn ta, vậy mà còn chưa kịp kiến công lập nghiệp, lập nên thành tựu thì đã phải chết rồi!
Lúc này, hắn ta đột nhiên nhớ tới bài thơ mà Lâm Bắc Phàm từng đọc.
Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau!
Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!
Trước đây hắn ta không hiểu, nhưng giờ thì đã từ từ hiểu ra rồi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Nhưng cũng may là đã lấy được túi khí!"
Mạc Như Sương nói với vẻ mừng rỡ: "Đã có túi khí của triều đình, nhất định vương gia sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra khí cầu lớn và tàu đệm khí, chắc chắn sau này nghiệp lớn sẽ như hổ mọc thêm cánh."
"Đúng vậy, có túi khí rồi, nghiệp lớn của vương gia cũng có hy vọng rồi!" Lâm Bắc Phàm bật cười một cách kỳ lạ.
Lúc này, vị Tiên Thiên mà mấy người Lâm Bắc Phàm nhắc tới ngày đêm bôn ba, cuối cùng cũng trốn được về Ký Bắc.
"Vương gia, không phụ sự mong đợi của ngươi, cuối cùng thuộc hạ cũng đã đem túi khí của tàu đệm khí về rồi!" Hắn ta dùng cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn của mình dâng túi khí của tàu đệm khí lên cho Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương nhận lấy túi khí, giao cho quân sư Gia Cát đang đứng bên cạnh.
Sau đó hắn ta vội vàng đỡ vị Tiên Thiên kia dậy, thấy đối phương chỉ còn lại một cánh tay thì lệ rơi đầy mặt, nói: "Lưu đại hiệp, cực khổ cho ngươi rồi!"
"Cũng không phải chuyện cực khổ gì cho lắm!"
Người kia gượng cười, vẻ mặt có hơi buồn bã: "Chỉ là chúng ta đã đánh giá quá thấp sự đề phòng của triều đình! Lần này thuộc hạ dẫn theo ba mươi cao thủ đi, cuối cùng lại chẳng có lấy một người quay về! Ngay cả Hoàng đại hiệp cũng... thuộc hạ làm việc tắc trách, thật hổ thẹn với vương gia!"
"Ôi! Lưu đại hiệp, ngươi quay về an toàn là đã tốt lắm rồi!"
Chương 267 Xem ngươi đáng tội gì đây
Ký Bắc vương thở dài một tiếng, nói với vẻ vô cùng hối hận: "Sớm biết thế này, bản vương đã chẳng phái các ngươi đi rồi, các ngươi đều là bạn bè thân thiết của bản vương, là huynh đệ tốt mà bản vương không thể rời xa! Đâu ai biết được giờ lại bị âm dương chia cách! Ta còn nhớ tối hôm ấy, chúng ta cùng nâng ly trò chuyện thật vui vẻ, nghĩ về tương lai, vậy mà bây giờ lại... ôi..."
Nói rồi, hai hàng lệ nóng đua nhau chảy xuống.
Hắn ta khóc không phải là vì hối hận mà là vì đau lòng.
Hắn ta phái ba mươi cao thủ Thất phẩm đi, thế mà tất cả lại chết hết, còn có một cao thủ Tiên Thiên đã hy sinh!
Cao thủ Tiên Thiên duy nhất trốn về được thì đứt mất một cánh tay, mất đi rất nhiều sức chiến đấu!
Sự tổn thất này quá lớn, thật đau lòng quá đi mất!
Nhưng Lưu đại hiệp lại chẳng hề hay biết.
Hắn ta thấy dáng vẻ khóc tức tưởi của vương gia, trong lòng còn rất cảm động, lặng lẽ gật đầu.
Quả nhiên là vị vương gia này nhân nghĩa hơn người, đây mới là minh chủ mà chúng ta nên đi theo!
"Vương gia, ngươi đừng đau lòng nữa!"
Lưu đại hiệp khuyên nhủ: "Cũng may là đã lấy được túi khí về rồi, sự hy sinh của bọn ta không hề uổng phí! Việc ngươi cần làm nhất vào lúc này là vực dậy tinh thần, cố gắng vì nghiệp lớn của chúng ta! Chỉ cần lật đổ triều đình ô uế hiện giờ, chỉnh đốn giang sơn và trả lại ánh sáng của trời đất cho dân chúng thì mới không hổ thẹn với những huynh đệ đã phải trả giá! Các huynh đệ dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng!"
"Lưu đại hiệp, ngươi nói phải lắm, giờ không phải là lúc để đau lòng!"
Ký Bắc vương lau nước mắt, nói: "Lưu đại hiệp, bản vương đã chuẩn bị phòng ở và cả loại thuốc tốt nhất cho ngươi rồi, bây giờ việc ngươi cần làm nhất là nghỉ ngơi và dưỡng thương cho khỏe, những việc khác cứ giao cho bản vương xử lý!"
"Cảm ơn vương gia!" Lưu đại hiệp lui xuống.
Ký Bắc vương lập tức quay đầu lại nhìn túi khí trên tay quân sư, lật xem vài lần rồi nói: "Đây chính là túi khí mà triều đình chế tạo ra sao? Trông cũng có khác gì so với túi khí của chúng ta đâu!"
"Vương gia, như vậy tức là phương pháp chế tạo của trạng nguyên lang chắc chắn là thật!"
Gia Cát tiên sinh cười nói: "Vốn dĩ không làm ra túi khí được là vấn đề ở phương diện trình độ!"
"Ừ!" Ký Bắc vương gật đầu, xóa bỏ nghi ngờ đối với Lâm Bắc Phàm.
"Vương gia, dù sao chúng ta cũng là người ngoài nghề, không nhìn ra được sự khác biệt cũng phải thôi! Chi bằng hãy mời thợ thủ công có kinh nghiệm tới xem sao, có lẽ sẽ có thu hoạch!" Gia Cát tiên sinh nói tiếp.
"Nói đúng lắm, mau gọi thợ thủ công tới đây!"
Chỉ một lát sau, vài thợ thủ công có kinh nghiệm dày dặn đã đến.
Bọn họ quan sát và đánh giá rất kỹ càng, còn lấy túi khí do bọn họ làm ra để so sánh nhưng càng xem lại càng khó hiểu.
"Thế nào rồi? Bây giờ đã chế tạo ra được túi khí phù hợp chưa?" Vương gia hỏi với vẻ mong đợi.
Các thợ thủ công quay sang nhìn nhau, không biết phải đáp thế nào.
Trong đó, có một thợ thủ công đã lớn tuổi đành trả lời rằng: "Vương gia, sau khi thảo dân quan sát, có thể nói túi khí do triều đình làm ra và túi khí do chúng ta làm giống nhau như đúc! Hiện giờ bọn ta vẫn chưa phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai loại túi khí là gì! Tại sao túi khí của triều đình lại bền như thế, còn túi khí của bọn ta lại không dùng được..."
"Nói như vậy tức là vẫn chưa được sao?" Sắc mặt của vương gia xấu đi.
Nếu đến tận bây giờ vẫn chưa thể làm được vậy hắn ta thật sự muốn giết người rồi đấy!
Các thợ thủ công có mặt ở đấy đều hoảng sợ, mồ hôi thi nhau túa ra như tắm.
"Vương gia, có thể làm được, chỉ là cần có chút thời gian để nghiên cứu mà thôi!" Thợ thủ công lớn tuổi đánh liều nói.
"Hừ! Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi đấy!"
Sắc mặt vương gia hơi hòa hoãn trở lại, hừ một tiếng rồi bảo: "Bản vương nói cho các ngươi biết, túi khí này được đổi bằng tính mạng của hơn ba mươi vị anh hùng hảo hán. Máu của anh hùng không thể đổ một cách vô ích được, bản vương cho các ngươi một tháng, nếu vẫn không nghiên cứu được thì cứ chờ mà rơi đầu đi!"
"Vâng, thưa vương gia!" Các thợ thủ công run rẩy nhận lệnh.
Giang Nam vương và Đại Hạ hoàng triều cũng lấy được túi khí của triều đình.
Nhưng bọn họ cũng gặp phải vấn đề giống Ký Bắc vương, không thể nhận ra được điểm khác nhau giữa túi khí của triều đình và túi khí do bọn họ làm, dường như hai loại túi khí này đều giống nhau cả.
Nhưng túi khí của triều đình Đại Võ có thể bay lên trời, nổi trên mặt nước, còn của bọn họ thì lên trời không nổi mà xuống nước cũng chẳng xong.
Rốt cuộc là thua kém ở điểm nào cơ chứ, chẳng lẽ thật sự là do trình độ của thợ thủ công?
Các thế lực không lấy được túi khí thì đau lòng muốn rỉ máu.
Đã tốn nhiều tiền như thế, còn tổn thất nhiều cao thủ đến vậy mà chẳng lấy được thứ gì về, con mẹ nó đúng là quá thiệt thòi!
Cùng lúc ấy, nhóm quân đội tham gia luyện binh của triều đình đã chật vật quay về.
Trên triều đình, nữ đế vô cùng tức giận, quát lớn: "Lý Khai Quang, lăn ra đây cho trẫm!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang căng da đầu đứng ra: "Bệ hạ!"
Nữ đế quát lớn: "Lý Khai Quang, ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm đi! Trẫm tin tưởng ngươi nên mới giao việc luyện binh trên nước cho ngươi, vậy mà ngươi lại làm hỏng việc! Cuộc diễn tập bị hủy bỏ, túi khí của triều đình thì bị cướp mất! Nếu không có người của Lục Phiến Môn chạy tới kịp thời thì thể diện của triều đình ta đã mất sạch rồi! Ngươi nói xem, ngươi đáng tội gì đây?"
Chương 268 Lại được thưởng
"Bệ hạ thứ tội! Thần cũng không nghĩ tới..." Binh bộ thượng thư cười gượng.
Hắn ta tưởng rằng đây là việc béo bở, cho hai vạn tướng sĩ đi một quãng đường dài ba trăm dặm là có thể thăng quan, phát tài rồi chứ.
Ai mà ngờ mới đi được nửa đường lại xuất hiện nhiều Trình Giảo Kim đến thế, có tới ba, bốn trăm cường giả Hậu Thiên, còn có hơn hai mươi cường giả Tiên Thiên, tất cả đều muốn cướp túi khí!
Có cường giả Hậu Thiên thì đã đành, điểm mấu chốt là mấy cao thủ Tiên Thiên kia, quân đội bình thường không đánh lại được bọn họ, hắn ta cũng đâu còn cách nào khác, hắn ta cũng rất tuyệt vọng mà!
"Ngươi không nghĩ tới, chẳng lẽ trẫm nghĩ tới chắc?" Nữ đế đập bàn đứng dậy.
"Bệ hạ tha tội, thần biết sai rồi!" Binh bộ thượng thư lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Hắn ta là người chịu trách nhiệm chính trong chuyện này, xảy ra vấn đề gì thì hắn ta cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, huống hồ còn là chuyện lớn thế này.
Cho nên nỗi oan vừa lớn vừa hoàn hảo thế này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu hắn ta.
"Bệ hạ, Lý đại nhân cũng không lường trước được sự việc lại thế này, mong bệ hạ khai ân!"
"Bệ hạ, dù sao lần này cũng không thương vong quá nhiều binh sĩ, không tổn thất bao nhiêu vật tư và trang bị quân đội, Lý đại nhân cũng đã làm hết sức mình rồi, mong bệ hạ khai ân!"
Hai vị Binh bộ thị lang đứng ra nói đỡ cho lãnh đạo trực tiếp của mình.
Nữ đế hét lớn: "Đừng có ngụy biện giúp hắn ta, các ngươi cũng có lỗi cả đấy!"
"Bệ hạ tha tội!" Hai vị thị lang lập tức cúi đầu.
"Tất cả quan lại phụ trách cuộc luyện binh lần này đều bị phạt bổng lộc một năm! Lý Khai Quang, ngươi là người phụ trách chính cho cuộc luyện binh lần này lại gây ra sơ suất lớn, phạt hai năm bổng lộc!"
"Tạ ơn bệ hạ đã khai ân!" Các quan lại trong Binh bộ đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ bị phạt bổng lộc thôi, đối với bọn họ mà nói như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì cho lắm, dù sao thì bọn họ cũng không sống dựa vào chút bổng lộc ấy.
Thật ra nữ đế cũng rất khó xử.
Cách trừng phạt đơn giản nhất mà nàng có thể đưa ra là phạt bổng lộc, cách chức, nghiêm trọng hơn nữa thì trực tiếp giết chết.
Nhưng nếu cách chức hoặc giết chết thì vị trí ấy sẽ bỏ trống, không có người làm việc thì lại không ổn, phải đề bạt người khác lên thay thế.
Cấp dưới của hắn ta cũng tham lam hệt như hắn ta vậy, hơn nữa còn chẳng có năng lực làm việc, bảo nàng biết phải làm thế nào bây giờ?
Hiện giờ khắp nơi đều có kẻ địch, triều đình Đại Võ đã không thể chịu thêm chút khó khăn nào nữa rồi, đành phải duy trì cục diện hiện tại.
Thay bất cứ viên quan lớn nào cũng sẽ gây ra ảnh hưởng lớn nên nàng không dám làm bừa.
"Sau này, chắc chắn ta sẽ đổi hết đám các người!" Nữ đế tức giận thầm nghĩ, ánh mắt không kìm được mà liếc nhìn các quan, trông thấy Lâm Bắc Phàm, ánh mắt nàng mới hòa hoãn trở lại.
Tài hoa xuất chúng lại thanh liêm, không kết bè kết cánh, không lôi kéo thân tín, quan trọng nhất là có thể giúp nàng phân ưu, đây mới là tấm gương cho các quan, đây mới là vị quan mà nàng cần!
Chỉ là thỉnh thoảng lại giở trò mà thôi!
Hầu như người nào cũng từng bị hắn hại một lần!
Hơn nữa còn khá lười nhác!
Lúc không có cơ hội để tham tiền, trông hắn chẳng có sức sống một chút nào cả!
Nếu không có mấy khuyết điểm này thì hoàn hảo rồi!
Nữ đế gạt ý nghĩ này sang một bên, nói tiếp: "Có lỗi phải phạt, có công phải thưởng! Trong cuộc diễn tập quân sự này, tổng đầu mục của Lục Phiến Môn đã kịp thời dẫn cao thủ đến tiêu diệt kẻ địch, làm giảm thiểu tổn thất cho triều đình, giữ gìn thể diện cho triều đình, lập được công lớn, nên thưởng!"
"Thưởng mỗi người vạn lượng bạc trắng!"
"Một chiếc áo giáp chỉ vàng!"
"Một thanh Hoàng Đình ngự đao hoặc kiếm!"
"Quách ái khanh là tổng chỉ huy, thưởng..."
…
Tóm lại là đủ loại ban thưởng được nêu ra, rất phong phú.
Phần thưởng này gần như là đột nhiên nhặt được, Quách đầu mục và đám cao thủ hạnh phúc phát điên lên được, lớn giọng nói: "Tạ chủ long ân!"
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Quách đầu mục lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lần này thần phát hiện ra hành tung của kẻ địch và kịp thời tiêu diệt kẻ địch, ra trận toàn thắng cũng là nhờ có tế tửu đại nhân nhắc nhở! Vì vậy, tế tửu đại nhân mới là người lập công đầu, mong bệ hạ minh xét!"
"Quách đại nhân nói rất có lý, mong bệ hạ minh xét!"
Các cao thủ khác đồng thanh hô, còn các quan trong triều đình thì bối rối!
Tại sao chuyện này lại liên quan đến Lâm Bắc Phàm vậy?
Tự dưng tên này lại lập công à?
"Thì ra là thế!"
Nữ đế dùng diễn xuất xứng tầm ảnh hậu của mình, tỏ vẻ như thể vừa mới hay biết chuyện này, nàng cười nói: "Lâm ái khanh, không ngờ phía sau còn có công của ngươi, ngươi giấu trẫm kỹ quá đấy!"
"Không dám giấu diếm bệ hạ, chỉ là vi thần cũng không rõ chuyện này là thật hay giả nên mới không báo lên để tránh ảnh hưởng đến người!" Lâm Bắc Phàm cũng được ảnh đế nhập vào người, đáp với vẻ hoảng hốt.
Chương 269 Một chút nhận nhịn cũng không được sao?
Nữ đế chỉ vào Lâm Bắc Phàm, vừa cười vừa lắc đầu: "Ngươi ấy à... còn khách sáo với trẫm như vậy sao? Nói thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng đã lập được công lớn rồi, ngươi nói xem trẫm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?"
"Tất cả đều nhờ bệ hạ lãnh đạo sáng suốt, vi thần không dám kể công!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Trẫm muốn trọng thưởng cho ngươi nhưng lại thấy ngươi chẳng thiếu thứ gì cả, những thứ đã thưởng cũng không thể đem ra thưởng lại! Thế này vậy, công lao này ngươi tạm thời nhớ cho kỹ, chờ lần sau ngươi lại lập công rồi phong thưởng một thể!" Nữ đế lớn tiếng bảo.
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
"Chúc mừng tế tửu đại nhân!" Quách đầu mục và các cao thủ quay đầu lại, chắp tay cười nói.
"Cùng vui, cùng vui!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp lại.
Hắn mỉm cười, nữ đế mỉm cười, Quách đầu mục và các cao thủ cũng mỉm cười.
Màn giật dây sau lưng này mọi người đều diễn rất hay, ai cũng có thu hoạch, tất cả đều rất hài lòng!
Chỉ có Binh bộ thượng thư là không vui cho lắm, hắn ta cảm thấy từ đầu tới cuối mình chẳng hay biết gì cả, tự dưng lại biến thành vật hy sinh!
Vì vậy, hắn ta lập tức giãy nảy lên!
"Lâm tế tửu, nếu ngươi đã biết trước chuyện này tại sao lại không nói cho bản quan hay? Có phải ngươi cố tình muốn xem bản quan trở thành trò cười không hả?" Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói với vẻ vô cùng tức giận.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan ức: "Lý đại nhân, ngươi nói vậy là sai rồi! Trước đó khi ta đề xuất việc tổ chức luyện binh trên nước, ta đã từng nhắc nhở ngươi rất kỹ rồi mà! Ai mà biết được Lý đại nhân đây không hiểu cho tấm lòng của ta, nói ngươi tự biết sắp xếp, không phiền bản quan lo lắng! Nếu bản quan cứ nói tiếp, chẳng phải sẽ khiến người khác ghét hay sao?"
"Chuyện này..." Lý Khai Quang á khẩu không trả lời được.
"Bệ hạ và văn võ toàn triều đều có thể làm chứng cho vi thần!" Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, người đứng thẳng, nói một cách hùng hồn.
Nữ đế nhịn cười nói: "Lý ái khanh, lúc đó trẫm cũng nhìn thấy, đúng là Lâm ái khanh từng nhắc nhở ngươi rồi! Nhưng hình như ngươi không coi lời hắn nói ra gì, bây giờ xảy ra chuyện còn trách hắn, đây là cái lý gì vậy hả?"
"Thần nhất thời hồ đồ, mong bệ hạ tha tội!" Lý Khai Quang lập tức chắp tay.
"Ngươi nên xin lỗi Lâm ái khanh mới đúng, chứ không phải xin lỗi trẫm!" Nữ đế chỉ tay về phía Lâm Bắc Phàm.
"Thần, chuyện này..." Lý Khai Quang chẳng muốn làm như vậy chút nào.
"Sao thế, đường đường là Binh bộ thượng thư mà đến một chút nhẫn nhục cũng không có luôn sao?”
Nữ đế quát lớn: "Xem ra ngươi vẫn chưa được dạy dỗ đầy đủ thì phải, có cần trẫm dạy ngươi phải làm như thế nào không?
"Không... không cần đâu ạ!"
Lý Khai Quang quay đầu lại nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Lâm Bắc Phàm, hắn ta chắp tay, nói với vẻ vô cùng oan ức: "Lâm tế tửu, vừa rồi bản quan kích động quá, không biết lựa lời mà nói, bây giờ ta xin lỗi ngươi!"
Lâm Bắc Phàm vội bảo: "Lý đại nhân, khách sao quá! Ai cũng có lúc tức giận đến hồ đồ cả mà, lần sau ngươi chú ý hơn là được!"
Lý thượng thư tức đến méo cả miệng, lác cả mắt, lại còn có lần sau chắc?
Hắn ta chịu đựng một lần là đã quá đủ rồi!
Thậm chí hắn ta còn nghi ngờ chuyện này do chính Lâm Bắc Phàm gây ra để gài bẫy hắn ta!
Tên khốn kiếp này!
Đừng để ngươi rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ cho ngươi ăn đủ!
"Thôi được rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi!" Nữ đế phất tay, ra hiệu kết thúc mọi chuyện.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại quay về Quốc Tử Giám làm việc chính của mình.
Gần đây, hắn cảm thấy rất vui vẻ bởi vì lại tới ngày thi tháng nữa rồi, lại vơ vét được một khoản tiền lớn từ trong tay đám nha nội kia.
Tiểu quận chúa cũng rất vui sướng.
Trước đây, nàng chỉ có thể bắt nạt mười mấy tên nha nội mà thôi, đánh đi đánh lại cũng vẫn là bọn họ, thật sự chẳng đã tay chút nào.
Nhưng giờ thì nàng có thể bắt nạt đám nha nội quyền quý từ khắp các nơi trên cả nước, thấy kẻ nào chướng mắt thì đánh kẻ đó, đúng là sảng khoái quá đi mất!
Có lẽ không nên nói là bắt nạt mà phải nói là giáo dục mới phải!
Nàng cầm một bài thi, bốp một tiếng đập thẳng vào mặt Cao Thiên Vũ, hai tay chống nạnh, nói với vẻ vô cùng tức giận: "Ngươi xem kết quả thi tháng lần này đi, lại không đạt tiêu chuẩn nữa! Đây đã là lần thứ mấy rồi hả, ngươi không ngại mất mặt nhưng người làm chủ nhiệm lớp như ta cũng biết ngại chứ!"
Nàng giơ nắm đấm nhỏ của mình lên: "Có phải ta chưa dạy dỗ ngươi tử tế nên ngươi vẫn muốn ăn thêm vài đấm nữa không hả?"
Cao Thiên Vũ mệt mỏi ra mặt, nói với vẻ bất lực: "Tiểu quận chúa, ta đã cố gắng hết sức làm bài rồi! So với tiêu chuẩn của lần thi tháng trước chắc chắn ta sẽ đạt, nhưng không ngờ đề thi tháng lần này lại khó như thế, ta cũng đâu còn cách nào khác!"
"Đúng vậy, đề thi khó lắm, thật sự muốn lấy cái mạng già này của ta mà!"
"Ngay cả số bạn học thi đạt ở lớp khác cũng không nhiều!"
"Ta muốn hói cả đầu luôn đây này!"
Chương 270 Nữ nhân thì sao hả?
Mọi người liên tục than thở.
"Khó lắm sao? Do các ngươi không chịu làm bài tử tế thì có!"
Tiểu quận chúa ra vẻ là người từng trải, quát: "Mấy cuộc thi như thế này đều có bộ đề cả, ngươi nên suy nghĩ xem ý đồ của người ra đề là gì, nghĩ xem tại sao người ta lại ra đề thi như vậy, nội dung thi sẽ là gì! Lúc hiểu được rồi thì sẽ dễ dàng giải được đề thi thôi!"
"Ta đã đoán được đề thi rồi nhưng vẫn không làm được bài!" Mặt mũi Cao Thiên Vũ tràn ngập vẻ tuyệt vọng, như thể cuộc đời này không còn gì để lưu luyến nữa vậy.
Tiểu quận chúa thắc mắc: "Nếu đã nghĩ ra rồi, tại sao vẫn không làm được bài chứ?"
"Bởi vì, hắn muốn ta phải chết!" Cao Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu quận chúa: "Phụt!"
Sau đó nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Bị ngươi nói trúng thật rồi!"
Các nha nội khác: "Phụt!"
"Tiểu quận chúa, ngươi có thể khuyên tế tửu giúp ta được không, bảo hắn đừng ra đề thi khó như vậy nữa! Nhà ta thật sự đã hết tiền rồi, ít nhất thì ta đã hết tiền rồi, xin hắn hãy khai ân, tha cho ta một mạng được không!"
"Phải đấy tiểu quận chúa, ngươi giúp ta đi khuyên tế tửu đi mà! Mấy tháng nay ta đã cố gắng học hành lắm rồi, cũng đã tiến bộ rất nhiều! Nhưng ai mà biết được đề thi của hắn càng ngày càng khó, ta thật sự đã tuyệt vọng lắm rồi!"
"Tiểu quận chúa, ta đã hối cải trở thành người lương thiện, xin hắn đừng giày vò ta nữa được không, cho ta một cơ hội đi mà!"
"Tiểu quận chúa, chuyện lần này mà thành công, ngươi bảo ta làm gì ta cũng đồng ý hết!"
…
Mọi người không ngừng cầu xin.
Lòng ham hư danh của tiểu quận chúa được thỏa mãn đến tận cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trông rất đắc ý, nàng phất tay với vẻ tự tin: "Được rồi, được rồi, vậy thì ta sẽ đi khuyên hắn, bảo hắn lần sau đừng ra đề thi khó như vậy nữa! Nhưng có khuyên được hay không thì ta không dám khẳng định đâu đấy!"
Các nha nội vô cùng mừng rỡ: "Cảm ơn tiểu quân chúa!"
Vì vậy, tiểu quận chúa vui vẻ đi tìm Lâm Bắc Phàm.
"Tiểu quận chúa, sao ngươi lại đến đây?" Lâm Bắc Phàm đặt chỗ giấy tờ đang cầm trên tay xuống, cười hỏi.
"Lâm Bắc Phàm, lần thi tháng tiếp theo ngươi đừng ra đề thi khó như vậy nữa được không? Học trò của ta đều bị ngươi làm khó đến nỗi nghi ngờ cuộc đời rồi đấy!" Tiểu quận chúa nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ khó hiểu: "Khó lắm sao? Ta nhắm mắt còn làm được ấy chứ!"
Tiểu quận chúa muốn phát điên lên: "Ngươi là tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, tất nhiên đối với ngươi thì mấy đề thi này chỉ là trò trẻ con rồi! Nhưng bọn họ chỉ là đám học trò kém cỏi, mấy tháng qua, bọn họ tiến bộ nhiều như thế đã chẳng dễ dàng gì rồi, ngươi cho bọn họ một con đường sống đi, bằng không, ta sợ bọn họ sẽ nghĩ quẩn đi tự sát mất!"
"Thôi được, lần sau ta sẽ không ra đề thi khó như vậy nữa!" Lâm Bắc Phàm dễ dàng đồng ý.
Hắn cũng hiểu đạo lý tát ao bắt cá, dù sao cũng phải để lại cho bọn họ một tia hy vọng để từ từ nhìn bọn họ béo tốt lên.
Đợi bọn họ được vỗ béo rồi, hắn lại tiếp tục làm thịt.
"Ừ! Cảm ơn nhé!" Tiểu quận chúa hài lòng mỉm cười, như thể vì nể mặt nàng nên Lâm Bắc Phàm mới làm như thế vậy.
Nàng lấy một cái hộp nhỏ trông rất tinh xảo từ trong túi ra, nói với vẻ vừa hơi tiếc nuối vừa hơi mong đợi: "Lâm Bắc Phàm, đây là món điểm tâm mà ta thích nhất, chúng ta cùng nhau ăn nhé!"
"Được thôi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu.
Sau đó, hai người đi lên nơi cao nhất trong Quốc Tử Giám, ngồi vắt vẻo trên rào chắn, vừa ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp ở phía xa vừa ăn điểm tâm.
Chỗ điểm tâm này không nhiều, mới hai, ba miếng đã hết rồi. Nhưng phong cảnh lại rất đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.
Hiện giờ mặt trời đã ngả về phía tây, ánh nắng vàng ruộm chói chang chiếu lên người bọn họ, không hề nóng rát mà lại có phần ấm áp, cảm giác rất thoải mái.
Hai người tắm trong ánh nắng vàng rạng ngời và rực rỡ, trông hệt như đôi tiên đồng ngọc nữ vậy.
"Phong cảnh này đẹp quá, thật muốn được ngắm nhìn nó mãi mãi!"
Tiểu quận chúa đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình, hai tay chống cằm: "Đột nhiên ta phát hiện ra đời người thật ngắn ngủi, không biết tại sao cứ trôi qua một cách tầm thường như thế, không biết đã phụ biết bao cảnh đẹp! Có những lúc con người nên sống chậm lại, có lẽ sẽ nhận ra những cảnh đẹp khác nhau trong cuộc sống! Lâm Bắc Phàm, ngươi nói xem có đúng không?"
"Đúng, ngươi nói đúng lắm!" Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu.
Tiểu quận chúa quay đầu lại nhìn hắn, nàng bỗng hỏi một câu vô cùng triết học: "Phải rồi, Lâm Bắc Phàm, ngươi nói xem rốt cuộc cuộc đời con người sống vì điều gì?"
"Vì tiền và nữ nhân!" Lâm Bắc Phàm trả lời mà không chút do dự.
Tiểu quận chúa dùng nắm tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình đánh hắn, bực mình bảo: "Đồ đáng ghét! Ngươi đường đường là tân khoa trạng nguyên, hơn nữa còn là tế tửu của Quốc Tử Giám đấy, sao ngươi lại dung tục như vậy?"
"Vì sự nghiệp và tình yêu!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt cao thượng...
"Thế còn tạm được!"
Tiểu quận chúa gật đầu với vẻ hài lòng, nhưng chỉ một giây sau nàng lại há hốc miệng: "Ế, chẳng phải đều giống nhau cả sao?"
"Đâu có giống nhau!"
"Có chỗ nào khác nhau đâu?" Tiểu quận chúa tức tối hỏi.
Lâm Bắc Phàm ra vẻ thông thái: "Tiền bạc là thứ dung tục, còn sự nghiệp là điều cao thượng! Tình yêu là điều vĩ đại, còn nữ nhân thì..."
"Nữ nhân làm sao hả?" Tiểu quận chúa dí nắm đấm nhỏ đến gần hắn.
"Nữ nhân thì đáng yêu!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói với vẻ hiểu biết: "Vậy nên một người có thể không có tiền nhưng không thể không có sự nghiệp! Một người có thể không có nữ nhân nhưng không thể không có tình yêu!"
Thì ra, hắn ta là một cao thủ Tiên Thiên.
Cao thủ Tiên Thiên có thể ngưng tụ chân khí tạo thành lá chắn khí rất chắc chắn ở bên ngoài cơ thể, đến đao kiếm cũng khó có thể làm bọn họ bị thương được!
Nhưng hắn ta nhìn đám cao thủ Tiên Thiên ở xung quanh cũng cảm thấy hơi đau đầu: "Ai đó nói cho lão phu biết những cao thủ này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ đều muốn cướp tàu đệm khí với lão phu sao?"
Các cao thủ Tiên Thiên khác cũng có cùng suy nghĩ.
Mẹ kiếp, sao lại nhiều cao thủ thế này?
Chẳng lẽ đám người này đều muốn cướp tàu đệm khí với bọn họ sao?
Cũng may là có nhiều tàu đệm khí, nếu không thì chính bọn họ cũng phải đánh giết lẫn nhau.
Đúng lúc này, lại có mấy tiếng vèo vèo vang lên.
Cuối cùng thì tổng đầu mục của Lục Phiến Môn cũng dẫn lực lượng quân binh siêu đỉnh của mình tới, hắn ta cầm một miếng lệnh bài, hét lớn: "Lục Phiến Môn phụng mệnh truy nã người cướp tàu! Ta khuyên các ngươi hãy giơ tay chịu trói đi, kẻ nào không chấp hành, giết!"
Đám cao thủ Tiên Thiên trên tàu đệm khí cảm giác được nguy cơ trầm trọng, bọn họ nhìn nhau: "Giết!"
Vì vậy, hai bên lao vào đánh nhau.
Mặc dù số cao thủ Tiên Thiên của triều đình chỉ có vài người nhưng những người này đều là quân tinh nhuệ!
Ví dụ như tổng đầu mục của Lục Phiến Môn, hắn ta có thực lực Tứ phẩm đỉnh cao, là cường giả trong số các cường giả Tiên Thiên, chỉ mình hắn ta cũng đủ để thu phục mấy cường giả Tiên Thiên thông thường một cách dễ dàng.
Chưa được bao lâu đã có hai cao thủ Tiên Thiên bị hắn ta đánh chết.
Những Tiên Thiên yếu hơn cũng chết dưới tay cao thủ của triều đình.
Đám cao thủ Tiên Thiên còn lại cảm nhận được mối nguy hiểm to lớn đành phải đánh vỡ tàu đệm khí, cướp mấy cái túi khí rồi bỏ chạy giữ mạng.
"Đuổi theo cho bản quan, tuyệt đối không được để kẻ nào chạy thoát!" Quách đầu mục hét lớn một tiếng.
"Vâng, Quách đại nhân!"
Cuộc truy sát này kéo dài một ngày một đêm.
Khi đến có hai mươi tư cao thủ Tiên Thiên nhưng lúc về chỉ còn ba người thoát được, toàn bộ hai mươi mốt người kia đã bỏ mạng.
Những cường giả Hậu Thiên được phái đi hầu như đều chết trong trận mưa tên.
Cuộc vây quét lần này có thể nói là đã giành được thành công lớn.
Tại Lâm phủ, kinh thành.
Sắc mặt của hai người Mạc Như Sương sầm xuống, đến tìm Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ quan tâm: "Trông vẻ mặt của các ngươi thế này, có phải đã xảy ra chuyện gì không ổn rồi không, không lấy được túi khí sao?"
Mạc Như Sương gượng cười: "Lấy được túi khí rồi, nhưng hy sinh quá nhiều! Để lấy được túi khí của tàu đệm khí, vương gia đã phái đi tổng cộng hai cao thủ Tiên Thiên và ba mươi võ giả Thất phẩm! Nhưng cuối cùng chỉ có một cao thủ Tiên Thiên thoát được, những người khác đều không thể quay về được nữa! Vị Tiên Thiên còn lại kia cũng phải trả giá bằng một cánh tay."
"Ôi, thật đáng tiếc!" Lâm Bắc Phàm thở dài, sao không chết quách đi cho xong!
"Đúng là rất đáng tiếc, vì một cái túi khí mà phải trả giá bằng nhiều sinh mạng như thế!" Quách Thiếu Soái cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Những người này đều là võ giả Thất phẩm cả đấy, cũng có thể coi là cao thủ trong giang hồ!
Thực lực của mỗi người trong số bọn họ đều cao hơn hắn ta, vậy mà còn chưa kịp kiến công lập nghiệp, lập nên thành tựu thì đã phải chết rồi!
Lúc này, hắn ta đột nhiên nhớ tới bài thơ mà Lâm Bắc Phàm từng đọc.
Hùng tâm chí khí ngút trời, bước vào giang hồ nếm mùi khổ đau!
Biết thế xưa ấy tận hưởng lạc, nào đâu phải chịu nỗi u sầu!
Trước đây hắn ta không hiểu, nhưng giờ thì đã từ từ hiểu ra rồi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Nhưng cũng may là đã lấy được túi khí!"
Mạc Như Sương nói với vẻ mừng rỡ: "Đã có túi khí của triều đình, nhất định vương gia sẽ nhanh chóng nghiên cứu ra khí cầu lớn và tàu đệm khí, chắc chắn sau này nghiệp lớn sẽ như hổ mọc thêm cánh."
"Đúng vậy, có túi khí rồi, nghiệp lớn của vương gia cũng có hy vọng rồi!" Lâm Bắc Phàm bật cười một cách kỳ lạ.
Lúc này, vị Tiên Thiên mà mấy người Lâm Bắc Phàm nhắc tới ngày đêm bôn ba, cuối cùng cũng trốn được về Ký Bắc.
"Vương gia, không phụ sự mong đợi của ngươi, cuối cùng thuộc hạ cũng đã đem túi khí của tàu đệm khí về rồi!" Hắn ta dùng cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn của mình dâng túi khí của tàu đệm khí lên cho Ký Bắc vương.
Ký Bắc vương nhận lấy túi khí, giao cho quân sư Gia Cát đang đứng bên cạnh.
Sau đó hắn ta vội vàng đỡ vị Tiên Thiên kia dậy, thấy đối phương chỉ còn lại một cánh tay thì lệ rơi đầy mặt, nói: "Lưu đại hiệp, cực khổ cho ngươi rồi!"
"Cũng không phải chuyện cực khổ gì cho lắm!"
Người kia gượng cười, vẻ mặt có hơi buồn bã: "Chỉ là chúng ta đã đánh giá quá thấp sự đề phòng của triều đình! Lần này thuộc hạ dẫn theo ba mươi cao thủ đi, cuối cùng lại chẳng có lấy một người quay về! Ngay cả Hoàng đại hiệp cũng... thuộc hạ làm việc tắc trách, thật hổ thẹn với vương gia!"
"Ôi! Lưu đại hiệp, ngươi quay về an toàn là đã tốt lắm rồi!"
Chương 267 Xem ngươi đáng tội gì đây
Ký Bắc vương thở dài một tiếng, nói với vẻ vô cùng hối hận: "Sớm biết thế này, bản vương đã chẳng phái các ngươi đi rồi, các ngươi đều là bạn bè thân thiết của bản vương, là huynh đệ tốt mà bản vương không thể rời xa! Đâu ai biết được giờ lại bị âm dương chia cách! Ta còn nhớ tối hôm ấy, chúng ta cùng nâng ly trò chuyện thật vui vẻ, nghĩ về tương lai, vậy mà bây giờ lại... ôi..."
Nói rồi, hai hàng lệ nóng đua nhau chảy xuống.
Hắn ta khóc không phải là vì hối hận mà là vì đau lòng.
Hắn ta phái ba mươi cao thủ Thất phẩm đi, thế mà tất cả lại chết hết, còn có một cao thủ Tiên Thiên đã hy sinh!
Cao thủ Tiên Thiên duy nhất trốn về được thì đứt mất một cánh tay, mất đi rất nhiều sức chiến đấu!
Sự tổn thất này quá lớn, thật đau lòng quá đi mất!
Nhưng Lưu đại hiệp lại chẳng hề hay biết.
Hắn ta thấy dáng vẻ khóc tức tưởi của vương gia, trong lòng còn rất cảm động, lặng lẽ gật đầu.
Quả nhiên là vị vương gia này nhân nghĩa hơn người, đây mới là minh chủ mà chúng ta nên đi theo!
"Vương gia, ngươi đừng đau lòng nữa!"
Lưu đại hiệp khuyên nhủ: "Cũng may là đã lấy được túi khí về rồi, sự hy sinh của bọn ta không hề uổng phí! Việc ngươi cần làm nhất vào lúc này là vực dậy tinh thần, cố gắng vì nghiệp lớn của chúng ta! Chỉ cần lật đổ triều đình ô uế hiện giờ, chỉnh đốn giang sơn và trả lại ánh sáng của trời đất cho dân chúng thì mới không hổ thẹn với những huynh đệ đã phải trả giá! Các huynh đệ dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng!"
"Lưu đại hiệp, ngươi nói phải lắm, giờ không phải là lúc để đau lòng!"
Ký Bắc vương lau nước mắt, nói: "Lưu đại hiệp, bản vương đã chuẩn bị phòng ở và cả loại thuốc tốt nhất cho ngươi rồi, bây giờ việc ngươi cần làm nhất là nghỉ ngơi và dưỡng thương cho khỏe, những việc khác cứ giao cho bản vương xử lý!"
"Cảm ơn vương gia!" Lưu đại hiệp lui xuống.
Ký Bắc vương lập tức quay đầu lại nhìn túi khí trên tay quân sư, lật xem vài lần rồi nói: "Đây chính là túi khí mà triều đình chế tạo ra sao? Trông cũng có khác gì so với túi khí của chúng ta đâu!"
"Vương gia, như vậy tức là phương pháp chế tạo của trạng nguyên lang chắc chắn là thật!"
Gia Cát tiên sinh cười nói: "Vốn dĩ không làm ra túi khí được là vấn đề ở phương diện trình độ!"
"Ừ!" Ký Bắc vương gật đầu, xóa bỏ nghi ngờ đối với Lâm Bắc Phàm.
"Vương gia, dù sao chúng ta cũng là người ngoài nghề, không nhìn ra được sự khác biệt cũng phải thôi! Chi bằng hãy mời thợ thủ công có kinh nghiệm tới xem sao, có lẽ sẽ có thu hoạch!" Gia Cát tiên sinh nói tiếp.
"Nói đúng lắm, mau gọi thợ thủ công tới đây!"
Chỉ một lát sau, vài thợ thủ công có kinh nghiệm dày dặn đã đến.
Bọn họ quan sát và đánh giá rất kỹ càng, còn lấy túi khí do bọn họ làm ra để so sánh nhưng càng xem lại càng khó hiểu.
"Thế nào rồi? Bây giờ đã chế tạo ra được túi khí phù hợp chưa?" Vương gia hỏi với vẻ mong đợi.
Các thợ thủ công quay sang nhìn nhau, không biết phải đáp thế nào.
Trong đó, có một thợ thủ công đã lớn tuổi đành trả lời rằng: "Vương gia, sau khi thảo dân quan sát, có thể nói túi khí do triều đình làm ra và túi khí do chúng ta làm giống nhau như đúc! Hiện giờ bọn ta vẫn chưa phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai loại túi khí là gì! Tại sao túi khí của triều đình lại bền như thế, còn túi khí của bọn ta lại không dùng được..."
"Nói như vậy tức là vẫn chưa được sao?" Sắc mặt của vương gia xấu đi.
Nếu đến tận bây giờ vẫn chưa thể làm được vậy hắn ta thật sự muốn giết người rồi đấy!
Các thợ thủ công có mặt ở đấy đều hoảng sợ, mồ hôi thi nhau túa ra như tắm.
"Vương gia, có thể làm được, chỉ là cần có chút thời gian để nghiên cứu mà thôi!" Thợ thủ công lớn tuổi đánh liều nói.
"Hừ! Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi đấy!"
Sắc mặt vương gia hơi hòa hoãn trở lại, hừ một tiếng rồi bảo: "Bản vương nói cho các ngươi biết, túi khí này được đổi bằng tính mạng của hơn ba mươi vị anh hùng hảo hán. Máu của anh hùng không thể đổ một cách vô ích được, bản vương cho các ngươi một tháng, nếu vẫn không nghiên cứu được thì cứ chờ mà rơi đầu đi!"
"Vâng, thưa vương gia!" Các thợ thủ công run rẩy nhận lệnh.
Giang Nam vương và Đại Hạ hoàng triều cũng lấy được túi khí của triều đình.
Nhưng bọn họ cũng gặp phải vấn đề giống Ký Bắc vương, không thể nhận ra được điểm khác nhau giữa túi khí của triều đình và túi khí do bọn họ làm, dường như hai loại túi khí này đều giống nhau cả.
Nhưng túi khí của triều đình Đại Võ có thể bay lên trời, nổi trên mặt nước, còn của bọn họ thì lên trời không nổi mà xuống nước cũng chẳng xong.
Rốt cuộc là thua kém ở điểm nào cơ chứ, chẳng lẽ thật sự là do trình độ của thợ thủ công?
Các thế lực không lấy được túi khí thì đau lòng muốn rỉ máu.
Đã tốn nhiều tiền như thế, còn tổn thất nhiều cao thủ đến vậy mà chẳng lấy được thứ gì về, con mẹ nó đúng là quá thiệt thòi!
Cùng lúc ấy, nhóm quân đội tham gia luyện binh của triều đình đã chật vật quay về.
Trên triều đình, nữ đế vô cùng tức giận, quát lớn: "Lý Khai Quang, lăn ra đây cho trẫm!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang căng da đầu đứng ra: "Bệ hạ!"
Nữ đế quát lớn: "Lý Khai Quang, ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm đi! Trẫm tin tưởng ngươi nên mới giao việc luyện binh trên nước cho ngươi, vậy mà ngươi lại làm hỏng việc! Cuộc diễn tập bị hủy bỏ, túi khí của triều đình thì bị cướp mất! Nếu không có người của Lục Phiến Môn chạy tới kịp thời thì thể diện của triều đình ta đã mất sạch rồi! Ngươi nói xem, ngươi đáng tội gì đây?"
Chương 268 Lại được thưởng
"Bệ hạ thứ tội! Thần cũng không nghĩ tới..." Binh bộ thượng thư cười gượng.
Hắn ta tưởng rằng đây là việc béo bở, cho hai vạn tướng sĩ đi một quãng đường dài ba trăm dặm là có thể thăng quan, phát tài rồi chứ.
Ai mà ngờ mới đi được nửa đường lại xuất hiện nhiều Trình Giảo Kim đến thế, có tới ba, bốn trăm cường giả Hậu Thiên, còn có hơn hai mươi cường giả Tiên Thiên, tất cả đều muốn cướp túi khí!
Có cường giả Hậu Thiên thì đã đành, điểm mấu chốt là mấy cao thủ Tiên Thiên kia, quân đội bình thường không đánh lại được bọn họ, hắn ta cũng đâu còn cách nào khác, hắn ta cũng rất tuyệt vọng mà!
"Ngươi không nghĩ tới, chẳng lẽ trẫm nghĩ tới chắc?" Nữ đế đập bàn đứng dậy.
"Bệ hạ tha tội, thần biết sai rồi!" Binh bộ thượng thư lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Hắn ta là người chịu trách nhiệm chính trong chuyện này, xảy ra vấn đề gì thì hắn ta cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, huống hồ còn là chuyện lớn thế này.
Cho nên nỗi oan vừa lớn vừa hoàn hảo thế này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu hắn ta.
"Bệ hạ, Lý đại nhân cũng không lường trước được sự việc lại thế này, mong bệ hạ khai ân!"
"Bệ hạ, dù sao lần này cũng không thương vong quá nhiều binh sĩ, không tổn thất bao nhiêu vật tư và trang bị quân đội, Lý đại nhân cũng đã làm hết sức mình rồi, mong bệ hạ khai ân!"
Hai vị Binh bộ thị lang đứng ra nói đỡ cho lãnh đạo trực tiếp của mình.
Nữ đế hét lớn: "Đừng có ngụy biện giúp hắn ta, các ngươi cũng có lỗi cả đấy!"
"Bệ hạ tha tội!" Hai vị thị lang lập tức cúi đầu.
"Tất cả quan lại phụ trách cuộc luyện binh lần này đều bị phạt bổng lộc một năm! Lý Khai Quang, ngươi là người phụ trách chính cho cuộc luyện binh lần này lại gây ra sơ suất lớn, phạt hai năm bổng lộc!"
"Tạ ơn bệ hạ đã khai ân!" Các quan lại trong Binh bộ đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ bị phạt bổng lộc thôi, đối với bọn họ mà nói như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì cho lắm, dù sao thì bọn họ cũng không sống dựa vào chút bổng lộc ấy.
Thật ra nữ đế cũng rất khó xử.
Cách trừng phạt đơn giản nhất mà nàng có thể đưa ra là phạt bổng lộc, cách chức, nghiêm trọng hơn nữa thì trực tiếp giết chết.
Nhưng nếu cách chức hoặc giết chết thì vị trí ấy sẽ bỏ trống, không có người làm việc thì lại không ổn, phải đề bạt người khác lên thay thế.
Cấp dưới của hắn ta cũng tham lam hệt như hắn ta vậy, hơn nữa còn chẳng có năng lực làm việc, bảo nàng biết phải làm thế nào bây giờ?
Hiện giờ khắp nơi đều có kẻ địch, triều đình Đại Võ đã không thể chịu thêm chút khó khăn nào nữa rồi, đành phải duy trì cục diện hiện tại.
Thay bất cứ viên quan lớn nào cũng sẽ gây ra ảnh hưởng lớn nên nàng không dám làm bừa.
"Sau này, chắc chắn ta sẽ đổi hết đám các người!" Nữ đế tức giận thầm nghĩ, ánh mắt không kìm được mà liếc nhìn các quan, trông thấy Lâm Bắc Phàm, ánh mắt nàng mới hòa hoãn trở lại.
Tài hoa xuất chúng lại thanh liêm, không kết bè kết cánh, không lôi kéo thân tín, quan trọng nhất là có thể giúp nàng phân ưu, đây mới là tấm gương cho các quan, đây mới là vị quan mà nàng cần!
Chỉ là thỉnh thoảng lại giở trò mà thôi!
Hầu như người nào cũng từng bị hắn hại một lần!
Hơn nữa còn khá lười nhác!
Lúc không có cơ hội để tham tiền, trông hắn chẳng có sức sống một chút nào cả!
Nếu không có mấy khuyết điểm này thì hoàn hảo rồi!
Nữ đế gạt ý nghĩ này sang một bên, nói tiếp: "Có lỗi phải phạt, có công phải thưởng! Trong cuộc diễn tập quân sự này, tổng đầu mục của Lục Phiến Môn đã kịp thời dẫn cao thủ đến tiêu diệt kẻ địch, làm giảm thiểu tổn thất cho triều đình, giữ gìn thể diện cho triều đình, lập được công lớn, nên thưởng!"
"Thưởng mỗi người vạn lượng bạc trắng!"
"Một chiếc áo giáp chỉ vàng!"
"Một thanh Hoàng Đình ngự đao hoặc kiếm!"
"Quách ái khanh là tổng chỉ huy, thưởng..."
…
Tóm lại là đủ loại ban thưởng được nêu ra, rất phong phú.
Phần thưởng này gần như là đột nhiên nhặt được, Quách đầu mục và đám cao thủ hạnh phúc phát điên lên được, lớn giọng nói: "Tạ chủ long ân!"
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Quách đầu mục lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, lần này thần phát hiện ra hành tung của kẻ địch và kịp thời tiêu diệt kẻ địch, ra trận toàn thắng cũng là nhờ có tế tửu đại nhân nhắc nhở! Vì vậy, tế tửu đại nhân mới là người lập công đầu, mong bệ hạ minh xét!"
"Quách đại nhân nói rất có lý, mong bệ hạ minh xét!"
Các cao thủ khác đồng thanh hô, còn các quan trong triều đình thì bối rối!
Tại sao chuyện này lại liên quan đến Lâm Bắc Phàm vậy?
Tự dưng tên này lại lập công à?
"Thì ra là thế!"
Nữ đế dùng diễn xuất xứng tầm ảnh hậu của mình, tỏ vẻ như thể vừa mới hay biết chuyện này, nàng cười nói: "Lâm ái khanh, không ngờ phía sau còn có công của ngươi, ngươi giấu trẫm kỹ quá đấy!"
"Không dám giấu diếm bệ hạ, chỉ là vi thần cũng không rõ chuyện này là thật hay giả nên mới không báo lên để tránh ảnh hưởng đến người!" Lâm Bắc Phàm cũng được ảnh đế nhập vào người, đáp với vẻ hoảng hốt.
Chương 269 Một chút nhận nhịn cũng không được sao?
Nữ đế chỉ vào Lâm Bắc Phàm, vừa cười vừa lắc đầu: "Ngươi ấy à... còn khách sáo với trẫm như vậy sao? Nói thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng đã lập được công lớn rồi, ngươi nói xem trẫm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?"
"Tất cả đều nhờ bệ hạ lãnh đạo sáng suốt, vi thần không dám kể công!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Trẫm muốn trọng thưởng cho ngươi nhưng lại thấy ngươi chẳng thiếu thứ gì cả, những thứ đã thưởng cũng không thể đem ra thưởng lại! Thế này vậy, công lao này ngươi tạm thời nhớ cho kỹ, chờ lần sau ngươi lại lập công rồi phong thưởng một thể!" Nữ đế lớn tiếng bảo.
"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
"Chúc mừng tế tửu đại nhân!" Quách đầu mục và các cao thủ quay đầu lại, chắp tay cười nói.
"Cùng vui, cùng vui!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp lại.
Hắn mỉm cười, nữ đế mỉm cười, Quách đầu mục và các cao thủ cũng mỉm cười.
Màn giật dây sau lưng này mọi người đều diễn rất hay, ai cũng có thu hoạch, tất cả đều rất hài lòng!
Chỉ có Binh bộ thượng thư là không vui cho lắm, hắn ta cảm thấy từ đầu tới cuối mình chẳng hay biết gì cả, tự dưng lại biến thành vật hy sinh!
Vì vậy, hắn ta lập tức giãy nảy lên!
"Lâm tế tửu, nếu ngươi đã biết trước chuyện này tại sao lại không nói cho bản quan hay? Có phải ngươi cố tình muốn xem bản quan trở thành trò cười không hả?" Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói với vẻ vô cùng tức giận.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan ức: "Lý đại nhân, ngươi nói vậy là sai rồi! Trước đó khi ta đề xuất việc tổ chức luyện binh trên nước, ta đã từng nhắc nhở ngươi rất kỹ rồi mà! Ai mà biết được Lý đại nhân đây không hiểu cho tấm lòng của ta, nói ngươi tự biết sắp xếp, không phiền bản quan lo lắng! Nếu bản quan cứ nói tiếp, chẳng phải sẽ khiến người khác ghét hay sao?"
"Chuyện này..." Lý Khai Quang á khẩu không trả lời được.
"Bệ hạ và văn võ toàn triều đều có thể làm chứng cho vi thần!" Lâm Bắc Phàm ngẩng cao đầu, người đứng thẳng, nói một cách hùng hồn.
Nữ đế nhịn cười nói: "Lý ái khanh, lúc đó trẫm cũng nhìn thấy, đúng là Lâm ái khanh từng nhắc nhở ngươi rồi! Nhưng hình như ngươi không coi lời hắn nói ra gì, bây giờ xảy ra chuyện còn trách hắn, đây là cái lý gì vậy hả?"
"Thần nhất thời hồ đồ, mong bệ hạ tha tội!" Lý Khai Quang lập tức chắp tay.
"Ngươi nên xin lỗi Lâm ái khanh mới đúng, chứ không phải xin lỗi trẫm!" Nữ đế chỉ tay về phía Lâm Bắc Phàm.
"Thần, chuyện này..." Lý Khai Quang chẳng muốn làm như vậy chút nào.
"Sao thế, đường đường là Binh bộ thượng thư mà đến một chút nhẫn nhục cũng không có luôn sao?”
Nữ đế quát lớn: "Xem ra ngươi vẫn chưa được dạy dỗ đầy đủ thì phải, có cần trẫm dạy ngươi phải làm như thế nào không?
"Không... không cần đâu ạ!"
Lý Khai Quang quay đầu lại nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Lâm Bắc Phàm, hắn ta chắp tay, nói với vẻ vô cùng oan ức: "Lâm tế tửu, vừa rồi bản quan kích động quá, không biết lựa lời mà nói, bây giờ ta xin lỗi ngươi!"
Lâm Bắc Phàm vội bảo: "Lý đại nhân, khách sao quá! Ai cũng có lúc tức giận đến hồ đồ cả mà, lần sau ngươi chú ý hơn là được!"
Lý thượng thư tức đến méo cả miệng, lác cả mắt, lại còn có lần sau chắc?
Hắn ta chịu đựng một lần là đã quá đủ rồi!
Thậm chí hắn ta còn nghi ngờ chuyện này do chính Lâm Bắc Phàm gây ra để gài bẫy hắn ta!
Tên khốn kiếp này!
Đừng để ngươi rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ cho ngươi ăn đủ!
"Thôi được rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi!" Nữ đế phất tay, ra hiệu kết thúc mọi chuyện.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại quay về Quốc Tử Giám làm việc chính của mình.
Gần đây, hắn cảm thấy rất vui vẻ bởi vì lại tới ngày thi tháng nữa rồi, lại vơ vét được một khoản tiền lớn từ trong tay đám nha nội kia.
Tiểu quận chúa cũng rất vui sướng.
Trước đây, nàng chỉ có thể bắt nạt mười mấy tên nha nội mà thôi, đánh đi đánh lại cũng vẫn là bọn họ, thật sự chẳng đã tay chút nào.
Nhưng giờ thì nàng có thể bắt nạt đám nha nội quyền quý từ khắp các nơi trên cả nước, thấy kẻ nào chướng mắt thì đánh kẻ đó, đúng là sảng khoái quá đi mất!
Có lẽ không nên nói là bắt nạt mà phải nói là giáo dục mới phải!
Nàng cầm một bài thi, bốp một tiếng đập thẳng vào mặt Cao Thiên Vũ, hai tay chống nạnh, nói với vẻ vô cùng tức giận: "Ngươi xem kết quả thi tháng lần này đi, lại không đạt tiêu chuẩn nữa! Đây đã là lần thứ mấy rồi hả, ngươi không ngại mất mặt nhưng người làm chủ nhiệm lớp như ta cũng biết ngại chứ!"
Nàng giơ nắm đấm nhỏ của mình lên: "Có phải ta chưa dạy dỗ ngươi tử tế nên ngươi vẫn muốn ăn thêm vài đấm nữa không hả?"
Cao Thiên Vũ mệt mỏi ra mặt, nói với vẻ bất lực: "Tiểu quận chúa, ta đã cố gắng hết sức làm bài rồi! So với tiêu chuẩn của lần thi tháng trước chắc chắn ta sẽ đạt, nhưng không ngờ đề thi tháng lần này lại khó như thế, ta cũng đâu còn cách nào khác!"
"Đúng vậy, đề thi khó lắm, thật sự muốn lấy cái mạng già này của ta mà!"
"Ngay cả số bạn học thi đạt ở lớp khác cũng không nhiều!"
"Ta muốn hói cả đầu luôn đây này!"
Chương 270 Nữ nhân thì sao hả?
Mọi người liên tục than thở.
"Khó lắm sao? Do các ngươi không chịu làm bài tử tế thì có!"
Tiểu quận chúa ra vẻ là người từng trải, quát: "Mấy cuộc thi như thế này đều có bộ đề cả, ngươi nên suy nghĩ xem ý đồ của người ra đề là gì, nghĩ xem tại sao người ta lại ra đề thi như vậy, nội dung thi sẽ là gì! Lúc hiểu được rồi thì sẽ dễ dàng giải được đề thi thôi!"
"Ta đã đoán được đề thi rồi nhưng vẫn không làm được bài!" Mặt mũi Cao Thiên Vũ tràn ngập vẻ tuyệt vọng, như thể cuộc đời này không còn gì để lưu luyến nữa vậy.
Tiểu quận chúa thắc mắc: "Nếu đã nghĩ ra rồi, tại sao vẫn không làm được bài chứ?"
"Bởi vì, hắn muốn ta phải chết!" Cao Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu quận chúa: "Phụt!"
Sau đó nàng ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Bị ngươi nói trúng thật rồi!"
Các nha nội khác: "Phụt!"
"Tiểu quận chúa, ngươi có thể khuyên tế tửu giúp ta được không, bảo hắn đừng ra đề thi khó như vậy nữa! Nhà ta thật sự đã hết tiền rồi, ít nhất thì ta đã hết tiền rồi, xin hắn hãy khai ân, tha cho ta một mạng được không!"
"Phải đấy tiểu quận chúa, ngươi giúp ta đi khuyên tế tửu đi mà! Mấy tháng nay ta đã cố gắng học hành lắm rồi, cũng đã tiến bộ rất nhiều! Nhưng ai mà biết được đề thi của hắn càng ngày càng khó, ta thật sự đã tuyệt vọng lắm rồi!"
"Tiểu quận chúa, ta đã hối cải trở thành người lương thiện, xin hắn đừng giày vò ta nữa được không, cho ta một cơ hội đi mà!"
"Tiểu quận chúa, chuyện lần này mà thành công, ngươi bảo ta làm gì ta cũng đồng ý hết!"
…
Mọi người không ngừng cầu xin.
Lòng ham hư danh của tiểu quận chúa được thỏa mãn đến tận cùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trông rất đắc ý, nàng phất tay với vẻ tự tin: "Được rồi, được rồi, vậy thì ta sẽ đi khuyên hắn, bảo hắn lần sau đừng ra đề thi khó như vậy nữa! Nhưng có khuyên được hay không thì ta không dám khẳng định đâu đấy!"
Các nha nội vô cùng mừng rỡ: "Cảm ơn tiểu quân chúa!"
Vì vậy, tiểu quận chúa vui vẻ đi tìm Lâm Bắc Phàm.
"Tiểu quận chúa, sao ngươi lại đến đây?" Lâm Bắc Phàm đặt chỗ giấy tờ đang cầm trên tay xuống, cười hỏi.
"Lâm Bắc Phàm, lần thi tháng tiếp theo ngươi đừng ra đề thi khó như vậy nữa được không? Học trò của ta đều bị ngươi làm khó đến nỗi nghi ngờ cuộc đời rồi đấy!" Tiểu quận chúa nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ khó hiểu: "Khó lắm sao? Ta nhắm mắt còn làm được ấy chứ!"
Tiểu quận chúa muốn phát điên lên: "Ngươi là tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, tất nhiên đối với ngươi thì mấy đề thi này chỉ là trò trẻ con rồi! Nhưng bọn họ chỉ là đám học trò kém cỏi, mấy tháng qua, bọn họ tiến bộ nhiều như thế đã chẳng dễ dàng gì rồi, ngươi cho bọn họ một con đường sống đi, bằng không, ta sợ bọn họ sẽ nghĩ quẩn đi tự sát mất!"
"Thôi được, lần sau ta sẽ không ra đề thi khó như vậy nữa!" Lâm Bắc Phàm dễ dàng đồng ý.
Hắn cũng hiểu đạo lý tát ao bắt cá, dù sao cũng phải để lại cho bọn họ một tia hy vọng để từ từ nhìn bọn họ béo tốt lên.
Đợi bọn họ được vỗ béo rồi, hắn lại tiếp tục làm thịt.
"Ừ! Cảm ơn nhé!" Tiểu quận chúa hài lòng mỉm cười, như thể vì nể mặt nàng nên Lâm Bắc Phàm mới làm như thế vậy.
Nàng lấy một cái hộp nhỏ trông rất tinh xảo từ trong túi ra, nói với vẻ vừa hơi tiếc nuối vừa hơi mong đợi: "Lâm Bắc Phàm, đây là món điểm tâm mà ta thích nhất, chúng ta cùng nhau ăn nhé!"
"Được thôi!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu.
Sau đó, hai người đi lên nơi cao nhất trong Quốc Tử Giám, ngồi vắt vẻo trên rào chắn, vừa ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp ở phía xa vừa ăn điểm tâm.
Chỗ điểm tâm này không nhiều, mới hai, ba miếng đã hết rồi. Nhưng phong cảnh lại rất đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.
Hiện giờ mặt trời đã ngả về phía tây, ánh nắng vàng ruộm chói chang chiếu lên người bọn họ, không hề nóng rát mà lại có phần ấm áp, cảm giác rất thoải mái.
Hai người tắm trong ánh nắng vàng rạng ngời và rực rỡ, trông hệt như đôi tiên đồng ngọc nữ vậy.
"Phong cảnh này đẹp quá, thật muốn được ngắm nhìn nó mãi mãi!"
Tiểu quận chúa đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình, hai tay chống cằm: "Đột nhiên ta phát hiện ra đời người thật ngắn ngủi, không biết tại sao cứ trôi qua một cách tầm thường như thế, không biết đã phụ biết bao cảnh đẹp! Có những lúc con người nên sống chậm lại, có lẽ sẽ nhận ra những cảnh đẹp khác nhau trong cuộc sống! Lâm Bắc Phàm, ngươi nói xem có đúng không?"
"Đúng, ngươi nói đúng lắm!" Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu.
Tiểu quận chúa quay đầu lại nhìn hắn, nàng bỗng hỏi một câu vô cùng triết học: "Phải rồi, Lâm Bắc Phàm, ngươi nói xem rốt cuộc cuộc đời con người sống vì điều gì?"
"Vì tiền và nữ nhân!" Lâm Bắc Phàm trả lời mà không chút do dự.
Tiểu quận chúa dùng nắm tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình đánh hắn, bực mình bảo: "Đồ đáng ghét! Ngươi đường đường là tân khoa trạng nguyên, hơn nữa còn là tế tửu của Quốc Tử Giám đấy, sao ngươi lại dung tục như vậy?"
"Vì sự nghiệp và tình yêu!" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt cao thượng...
"Thế còn tạm được!"
Tiểu quận chúa gật đầu với vẻ hài lòng, nhưng chỉ một giây sau nàng lại há hốc miệng: "Ế, chẳng phải đều giống nhau cả sao?"
"Đâu có giống nhau!"
"Có chỗ nào khác nhau đâu?" Tiểu quận chúa tức tối hỏi.
Lâm Bắc Phàm ra vẻ thông thái: "Tiền bạc là thứ dung tục, còn sự nghiệp là điều cao thượng! Tình yêu là điều vĩ đại, còn nữ nhân thì..."
"Nữ nhân làm sao hả?" Tiểu quận chúa dí nắm đấm nhỏ đến gần hắn.
"Nữ nhân thì đáng yêu!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói với vẻ hiểu biết: "Vậy nên một người có thể không có tiền nhưng không thể không có sự nghiệp! Một người có thể không có nữ nhân nhưng không thể không có tình yêu!"