-
Chương 211-215
Chương 211 Xin học làm màu
Ý tưởng dạy học này vừa mới được đưa ra đã truyền đi khắp Quốc Tử Giám, thầy trò trong trường đều hết sức bái phục!
Ý tưởng này còn truyền ra cả kinh thành, người đọc sách khắp thành ai cũng hết lời khen ngợi!
Trong lòng họ vô cùng khâm phục!
“Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống; kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân và tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình… Chỉ bốn câu ngắn ngủi đã gói gọn được hết thảy những gì mà một kẻ đọc sách cả đời đeo đuổi, Lâm tế tửu quả là đại tài!”
“Bốn câu này có thể làm lời răn cả đời này của ta!”
“Ban đầu ta còn thấy không phục khi trạng nguyên lên làm tế tửu! Song chỉ dựa vào ý tưởng dạy học này, dựa vào bốn câu nói kia thôi đã thấy trạng nguyên chắc chắn là người có tư cách làm tế tửu!”
“Đúng vậy! Ta cũng cho là như thế, dưới sự lãnh đạo của Lâm tế tửu, Quốc Tử Giám chắc chắn sẽ ngày càng phát triển!”
“Đây chính là thời đại tốt đẹp nhất cho những kẻ đọc sách như chúng ta!”
…
Đương nhiên, ý tưởng dạy học này của Lâm Bắc Phàm cũng truyền tới hoàng cung.
“Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống; kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân và tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình…”
Nữ đế nhẩm đọc một cách thích thú: “Hay lắm, thật sự rất hay, quả không hổ là trạng nguyên mà trẫm coi trọng! Người đọc sách là phải vậy, phải có lý tưởng và hoài bão!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Lấy những câu nói này làm lời dạy của Quốc Tử Giám! Phàm là trò và thầy ở Quốc Tử Giám thì đều phải học thuộc và hiểu rõ!”
“Bên cạnh đó vinh danh tế tửu Lâm Bắc Phàm của Quốc Tử Giám là tấm gương cho những người đọc sách, bố cáo khắp thiên hạ để người đọc sách ở khắp nơi cùng học hỏi Lâm tề tửu!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Được nữ đế giúp đỡ, tiếng thơm về Lâm Bắc Phàm lại càng vang xa hơn!
Những kẻ đọc sách khắp thiên hạ không ai là không biết Lâm tế tửu!
Ý tưởng dạy học của hắn đã trở thành châm ngôn và ước mong của những kẻ đọc sách, ai ai cũng phải ca ngợi!
Mà lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã tan làm về nhà.
Thê tử Lý Sư Sư đang ngồi bên trái không ngừng rót rượu và gắp đồ ăn cho hắn. Gương mặt nàng không giấu nổi vẻ sùng bái, đôi mắt xinh đẹp tựa làn sương nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Mạc Như Sương ngồi bên phải Lâm Bắc Phàm, lúc ăn cơm nàng ta không nhịn được mà liếc nhìn hắn, gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Không thể không nói, chiếc mũ tế tửu khiến Lâm Bắc Phàm trông hấp dẫn hơn rất nhiều.
Người ngồi đối diện hắn là tiểu quận chúa, nàng đang nhìn hắn bằng đôi mắt to rất dễ thương nhưng đầy vẻ đố kỵ.
Thật sự thì không đố kỵ không được, cái tên này giỏi làm bộ làm tịch quá!
Hắn tới thanh lâu Bách Hoa Phường một chuyến đã để lại bài thơ tình bi ai “Một mình lặng lẽ tới thanh lâu…” khắc họa hết thảy nỗi khổ đau của nữ tử chốn thanh lâu, khiến những kẻ đọc sách mỗi lần đến nơi đây đều chẳng dám múa rìu qua mắt thợ!
Hắn tới chùa Lôi Vân một chuyến đã để lại áng thơ lãng mạn “Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành…” được thiên hạ ca ngợi, còn được vinh danh là “tiên trên trời”!
Hắn tham gia một hội thơ bèn để lại bài thơ cổ “Trăng sáng có tự khi nào? Ta nâng chén rượu ngỡ hỏi trời xanh…” lột tả hết cái lãng mạn và tương tư của vầng trăng sáng, xứng đáng trở thành một bài thơ tiêu biểu!
Hiện giờ khi đã lên làm tế tửu, hắn lại đưa ra ý tưởng dạy học cao siêu “Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống…”, trở thành tấm gương cho những kẻ đọc sách khắp nơi, tiếng thơm vang khắp thiên hạ!
Giỏi ra vẻ lắm!
Tiểu quận chúa đố kỵ muốn chết, nàng cũng muốn được uy phong như Lâm Bắc Phàm!
“Tiểu quận chúa, quận chúa nhìn ta như vậy là có ý gì?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ hỏi, hắn phát hiện từ nãy đến giờ tiểu quận chúa cứ nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn lơ là việc ăn cơm.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi dạy ta làm màu với được không?”
Lâm Bắc Phàm: “Hả?”
“Ý ta là ngươi dạy ta làm sao để mọi người thấy ta lợi hại và giỏi giang ấy!” Tiểu quận chúa khoa tay múa chân.
Dưới ánh mắt mong chờ của nàng, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm rượu: “Tiểu quận chúa, quận chúa nói thế chẳng phải làm khó ta lắm sao? Ta chỉ là một kẻ đọc sách bình thường chẳng có gì đặc biệt, chuyện này… ta không biết đâu!”
“Sao ngươi có thể không biết được?” Tiểu quận chúa chạy tới, kích động bảo: “Ta thấy lần nào xuất hiện ngươi cũng phải làm một bài thơ, rất chi là có phong cách, lợi hại lắm đấy!”
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách bình thản: “Đó mà gọi là làm màu hả? Đó là những gì ngày thường ta vẫn thể hiện thôi mà?”
Tiểu quận chúa lập tức sững sờ!
Hay lắm!
Vừa mới mở miệng mà hắn đã làm màu nữa rồi!
Trình độ làm màu của cái tên này đúng là đỉnh cao!
Chương 212 Tặng quận chúa một câu cửa miệng
“Lâm Bắc Phàm, mau dạy cho ta đi!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Trông quận chúa thế này nào có giống xin người khác dạy cho mình chứ? Quận chúa phải gọi ta một tiếng tế tửu đại nhân đã!” Lâm Bắc Phàm trách cứ.
“Tế tửu đại nhân, cầu xin ngươi đấy!” Tiểu quận chúa chớp mắt như một con mèo nhỏ, nói với chất giọng đáng thương vô cùng.
“Thế còn được!” Lâm Bắc Phàm vừa xoa đầu tiểu quận chúa vừa cười: “Quận chúa muốn làm màu thế nào?”
“Tốt nhất là mỗi khi ta xuất hiện đều làm được một câu thơ, khiến người ta nghe xong đều thấy ta lợi hại ấy! Như thế có được không?” Tiểu quận chúa vừa hoa chân múa tay vừa hỏi.
“Cái này là đơn giản nhất rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, bình tĩnh bảo: “Khi nào xuất hiện thì quận chúa chỉ cần đọc…tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có Vân Oanh ta thì mới có trời! Xích Phong Mâu, Bất Hủ Thuẫn, trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!”
Vừa là tiên vừa là trời!
Vừa là mâu vừa là thuẫn!
Lại còn trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!
Tiểu quận chúa và những người có mặt đều cảm thấy khó thở vô cùng!
“Ghê thật đấy!” Mọi người hít ngược vào một hơi.
“Ngầu! Ta thích cái này!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Cơ mà nói câu này ra liệu có kiêu ngạo quá không? Liệu có bị người ta đánh chết không?” Lý Sư Sư chần chừ hỏi.
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách bình thản: “Không đâu! Là chắc chắn sẽ bị đánh chết mới đúng!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Người nói ra câu này chẳng khác gì tự tìm đường chết, trừ phi người đó sở hữu thực lực vô địch của Đại Tông Sư Nhất phẩm đỉnh phong mới được!”
Tiểu quận chúa: “…”
Nàng nói một cách yếu ớt: “Lâm… tế tửu, ngươi đổi câu khác được không? Câu này ta không kham nổi, đổi sang câu nào không kiêu ngạo quá ấy!”
“Cũng được, quận chúa nghe cho kỹ nhé!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Mau nói đi!” Tiểu quận chúa lại vô cùng mong đợi.
Lâm Bắc Phàm nói: “Cuối đường tiên lộ ai vấn đỉnh, vừa thấy Vân Oanh đạo thành không! Tay nắm nhật nguyệt hái sao trời, thế gian nào ai bằng ta!”
Vừa là tiên lộ vừa là đạo!
Vừa là nhật nguyệt và sao trời!
Hết đạo thành không lại đến không ai bằng ta!
Mọi người lại được phen khó thở!
“Hay quá!” Đám người hít ngược vào một hơi.
Đến cả hai vị hòa thượng đang niệm Phật kia cũng suýt chút nữa thì không chịu được, bọn họ niệm A di đà phật để trấn áp mặt tối trong tâm mình!
“Ta lấy câu này!” Tiểu quận chúa kích động đến mức sắp rơi nước mắt.
Mỗi lần xuất hiện nàng sẽ đọc câu này lên, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc và nàng sẽ trở thành người xinh đẹp nhất!
“Nhưng mà câu nói này cũng kiêu ngạo quá! Tiểu quận chúa có đỡ nổi không đấy? Nếu có cao thủ đi ngang qua thấy ngứa mắt rồi xử tiểu quận chúa luôn thì biết phải làm sao?” Mạc Như Sương vô cùng lo lắng.
Những chuyện như thế này không hề hiếm trong thiên hạ!
Đôi khi vì quá kiêu ngạo mà bị các cao thủ khiêm tốn xử đẹp, chết một cách oan uổng vô cùng!
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười lạnh nhạt, làm sao mà tiểu quận chúa đỡ nổi?
Câu nói này bao gồm số mệnh của hai nhân vật huyền huyễn, một cô nhóc như nàng sao có thể chống đỡ được?
Tiểu quận chúa nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng: “Đổi câu khác đi được không?”
“Được chứ!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Nói nhanh đi!” Tiểu quận chúa giục.
Lâm Bắc Phàm nói: “Ta mà muốn thì trời nào chẳng cho! Ta đã không muốn thì trời không được có! Số mệnh ta như yêu, muốn phong thiên!”
Mọi người lại hít ngược một hơi: “Ghê gớm quá!”
Thế nhưng tiểu quận chúa nghĩ tới năng lực của mình xong bèn kích động bảo: “Lâm Bắc Phàm, đừng có tiên rồi trời chăng gì nữa, cao cấp quá! Lấy câu nào đơn giản, trong phạm vi võ đạo nhân gian là được rồi!”
“Cũng được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Nói mau!” Tiểu quận chúa vẫn kích động.
Lâm Bắc Phàm đáp: “Thân ta thiên đế trấn áp kẻ địch khắp thế gian!”
Mọi người: “Mạnh quá mạnh quá…”
“A di đà phật!” Hai vị hòa thượng lại niệm kinh để trấn áp mặt tối trong tâm của mình.
Tiểu quận chúa bực mình: “Ban nãy ta đã bảo rồi cơ mà, đừng có tiên rồi trời nữa, trong phạm vi nhân gian thôi là được!”
Lâm Bắc Phàm: “Thì quận chúa cũng có thể tự xưng là thiên đế mà!”
Tiểu quận chúa lại càng bực mình: “Ta sẽ bị nữ đế tỷ tỷ xử đẹp mất!”
Lâm Bắc Phàm: “Thôi được rồi, để ta nghĩ xem nào!”
Một lát sau, hắn lên tiếng: “Thế gian này nào ai địch được ta, không đấu với trời thì đấu với ai?”
Tiểu quận chúa ỉu xìu: “Vẫn ghê quá…”
Lâm Bắc Phàm: “Đã nằm trong phạm vi nhân gian rồi đấy!”
Tiểu quận chúa: “Đấu cả với trời thế kia lại còn yếu à! Đổi câu khác đi được không?”
Một lát sau, Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Trời không sinh Võ Vân Oanh ta, kiếm đạo vạn cổ tựa đêm dài!”
Tiểu quận chúa lại ỉu xìu: “Vẫn ghê lắm, bớt bớt chút đi được không?”
Lâm Bắc Phàm: “Vẫn ghê à? Trong võ đạo ta chỉ lấy kiếm đạo thôi đấy!”
Tiểu quận chúa: “Bớt phí lời, đổi câu khác!”
…
Cuối cùng nói hết một lượt mà vẫn không có câu nào hợp ý tiểu quận chúa.
Lâm Bắc Phàm mệt mỏi vô cùng, lắc đầu than thở: “Tiểu quận chúa à, quận chúa nhỏ yếu quá! Cho quận chúa cơ hội làm màu mà quận chúa không nắm bắt được!”
Tiểu quận chúa chột dạ cúi thấp đầu, chợt cảm thất bản thân mình thật vô dụng.
“Còn một câu cuối cùng thôi đấy, nếu câu này mà không được nữa thì ta cũng bó tay!” Lâm Bắc Phàm nói.
Hai mắt tiểu quận chúa sáng lên: “Mau nói đi!”
Lâm Bắc Phàm đáp: “Nói cái con khỉ! Lâm Bắc Phàm ta đây hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao?”
Tiểu quận chúa lập tức nổi giận: “Ngươi coi thường ta đấy à?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, đoạn nói: “Đây là câu nói mà ta bảo ấy! Tiểu quận chúa thấy thế nào?”
Cơn giận của tiểu quận chúa thoáng cái lặn mất tăm, nàng chớp mắt: “Vân Oanh ta hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao? Được đấy được đấy, ta lấy câu này! Quá hay luôn!”
Sau đó nàng nhảy cẫng lên rồi chạy ra ngoài!
Lý Sư Sư thấy hơi lo lắng: “Phu quân, câu nói này vẫn hơi kiêu ngạo, ta lo…”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi lắc đầu: “Chắc không có chuyện gì đâu! Ít nhất thì ở kinh thành, phụ thân của quận chúa vẫn có thể che chở cho nàng!”
Chương 213 Cần hai người giúp đỡ
Chuyện sau này quả đúng như những gì Lâm Bắc Phàm nói, tiểu quận chúa không gặp vấn đề gì cả.
Thế nhưng lớp con cháu ăn chơi trác táng trong kinh thành lại gặp phải tai ương.
Bởi lẽ tiểu quận chúa muốn làm màu thì cũng phải có địa điểm và đối tượng để làm màu, mà đám con cháu này chính là đối tượng lý tưởng nhất.
Hễ gặp bọn họ là tiểu quận chúa lại ra tay, vả mặt bôm bốp.
Có một tên công tử ăn chơi hỏi tại sao lại đánh hắn ta, tiểu quận chúa bèn trả lời một câu: “Vân Oanh ta hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao?”
Sau đó nàng lại tiếp tục tát bôm bốp!
Không nói chuyện cũng không được!
Không nói chuyện thì tiểu quận chúa sẽ đánh cho đến khi hắn ta chịu nói chuyện thì thôi!
Hắn ta mà trả lời là tiểu quận chúa sẽ đáp lại bằng câu ấy!
Nàng cứ tùy hứng như vậy đấy!
Cứ thế, trong kinh thành xuất hiện cảnh tượng gà bay chó sủa!
Hai ngày như vậy qua đi, hai người Mạc Như Sương và Lâm Bắc Phàm bước vào thư phòng.
“Công tử, mới nãy có thư của vương gia gửi đến! Vương gia nói, hắn muốn có phương pháp chế tạo tàu đệm khí nổi trên mặt nước!”
Lâm Bắc Phàm cười thầm trong lòng, hắn biết ngay là vương gia nóng lòng lắm rồi.
Triều đình đã có tàu đệm khí mà vương gia lại không có, sau này khi tranh giành Trung Nguyên và hoàng vị hắn ta sẽ bị lép vế, đã bị lép vế thì dễ thua trận, mà đã thua thì sẽ chẳng có gì cả.
Đối với một người đầy rẫy dã tâm như vương gia thì đây là chuyện không thể chấp nhận được.
Vậy nên hắn ta phải nghĩ mọi cách để có được tàu đệm khí.
Không cần biết cái giá phải trả sẽ như thế nào!
Thế là Lâm Bắc Phàm lại có cơ hội kiếm chác!
Hắn thở dài một hơi, đoạn cười khổ: “Ta hiểu tâm trạng của vương gia nhưng chuyện này khó làm lắm!”
“Tại sao lại khó làm?” Quách Thiếu Soái không hiểu, hắn ta hỏi: “Ngươi là người phát minh ra tàu đệm khí cơ mà, ngươi cứ viết cách chế tạo ra rồi đưa cho vương gia là được mà?”
“Đâu có đơn giản như ngươi nghĩ?” Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Cách chế tạo thần khí bay lên trời là khí cầu lớn lần trước đã bị lộ ra ngoài, nữ đế và triều đình đều vô cùng tức giận, đã bí mật giết cả trăm người rồi đấy! Thậm chí còn tra xét tất cả quan viên của Công bộ, có mấy người đã bị tra ra và đưa đi chém đầu!”
“Bởi đã có tiền lệ nên lần này, nữ đế và triều đình đều vô cùng coi trọng tàu đệm khí, cử rất nhiều Cấm Vệ Quân, mật thám và cả quân đội hùng hậu để canh giữ tại phân xưởng của Công bộ! Nếu cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ nữa thì không cần nhiều lời, chắc chắn chỉ có do ta truyền ra ngoài mà thôi!”
“Lần trước ta may mắn giữ lại được cái mạng nhưng lần này thì sao? Lần này ai có thể bảo đảm thần may mắn sẽ lại đứng về phía ta?”
Lâm Bắc Phàm đỡ trán tỏ vẻ khổ sở: “Vương gia làm thế chẳng khác gì muốn tước cái mạng này của ta cả!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức hiểu ra chỗ khó xử của Lâm Bắc Phàm.
Đúng như lời hắn nói, chuyện khí cầu lớn lần trước đã gây ra động tĩnh vô cùng lớn. Cả trăm người rơi đầu, tất cả quan viên của Công bộ đều bị tra xét, thậm chí có mấy người còn bị đưa lên đài chém đầu, tất cả mọi người đều bị phạt hai năm bổng lộc, xử phạt vô cùng nặng!
Còn bây giờ nữ đế và triều đình lại càng coi trọng hơn, phái cả quân đội để bảo vệ.
Quan viên Công bộ đã chịu phạt nặng nề, bọn họ sẽ không chọc giận long uy vào lúc quan trọng như thế này đâu!
Suy ra nếu cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ thì chỉ có do Lâm Bắc Phàm mà thôi!
Lần trước hắn tránh được một kiếp nhưng lần này thì sao?
Đâu ai có thể đảm bảo được!
“Ôi chao, Lâm công tử à, sao lúc mới nghiên cứu ra ngươi không lén lút nói cho vương gia trước?” Quách Thiếu Soái buồn bực nói.
“Ngươi tưởng ta không muốn hả, nhưng đây là chuyện không thể!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Từ lúc phát minh ra khí cầu lớn, tất cả quan viên trong triều đều nhìn chằm chằm vào mỗi một hành động của ta, ta làm gì bọn họ cũng biết! Dưới tình huống như thế thì ngươi bảo ta phải che giấu kiểu gì hả?”
“Ôi! Cũng đúng!” Hai người lại thở dài thườn thượt, chuyện này đúng là một vấn đề nan giải đây.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nghiến răng bảo: “Thôi! Vì nghiệp lớn của vương gia, vì thiên hạ thái bình, ta sẽ viết cách chế tạo tàu đệm khí cho vương gia!”
“Công tử!” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái vô cùng cảm động.
Mạc Như Sương kích động nói: “Công tử, ngươi đừng bồng bột quá, làm thế ngươi sẽ mất mạng đấy!”
Lâm Bắc Phàm lại đáp một cách oai phong lẫm liệt: “Vì vương gia, ta xin xả thân vì nghĩa!”
Mạc Như Sương khuyên hắn: “Công tử, ngươi nghĩ kỹ lại đi, có lẽ còn cách nào đó tốt hơn chăng!”
“Không còn cách nào đâu! Vương gia muốn cách chế tạo tàu đệm khí, nếu ta giao nó cho vương gia thì triều đình sẽ lấy mạng ta! Nếu ta không giao thì vương gia sẽ thất vọng, ảnh hưởng đến đại nghiệp cứu quốc!”
“Khổng Tử nói hy sinh vì lí tưởng, Mạnh Tử nói lấy nghĩa làm đầu!” Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại với vẻ tuyệt vọng: “Thế nên nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ đành hy sinh thân mình để đổi lấy thái bình muôn đời thôi!”
“Công tử!” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái vừa cảm động vừa kích động.
“Có điều, dẫu có tuyệt vọng song ta quyết sẽ không từ bỏ hy vọng!”
Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn hai người kia: “Như Sương, Thiếu Soái, các ngươi giúp ta một tay được chứ?”
Mạc Như Sương nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định: “Công tử, có chuyện gì ngươi cứ nói, dù có lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng quyết không chối từ!”
Quách Thiếu Soái kích động: “Lâm công tử, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi bằng cả cái mạng này!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu! Các ngươi giúp ta chuyển lời tới vương gia là ta cần hai trăm năm mươi vạn lượng là được rồi, coi như là chi phí cho cách chế tạo tàu đệm khí!”
Chương 214 Vương gia không còn tiền nữa rồi
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái đang hăng hái bỗng trợn tròn mắt!
Vòng vo một hồi cuối cùng lại là tiền à!
Uổng công ban nãy bọn họ còn thấy cảm động!
“Các ngươi tưởng ta tham tiền thật đấy à? Ta cần tiền cũng là để tự bảo vệ mình mà thôi!” Lâm Bắc Phàm kích động bảo: “Có tiền trong tay, vào thời khắc quan trọng còn có thể mua chuộc cả quỷ thần! Có tiền trong tay thì vương gia mới nhớ tới ta và nghĩ cách để cứu ta ra ngoài!”
Quách Thiếu Soái lên tiếng, nghe giọng hắn ta không được tự nhiên cho lắm: “Lâm công tử, ta hiểu được nỗi khó xử của ngươi nhưng ngươi có thể đừng đòi nhiều tiền như vậy được không, vương gia đã chẳng còn bao nhiêu nữa rồi! Ngươi yên tâm, vương gia đại nhân đại nghĩa, ngươi làm nhiều chuyện cho vương gia như vậy, vương gia chắc chắn sẽ cứu ngươi ra ngoài!”
Lâm Bắc Phàm cười rất lạnh lùng: “Ngươi nói đùa gì thế? Nếu vương gia có năng lực thật thì trước kia đã cứu được thế tử rồi, còn cần phải nhờ ta sao?”
Quách Thiếu Soái bỗng á khẩu.
Hắn ta nghĩ ngợi một hồi, đoạn bảo: “Còn Tịnh Đài đại sư cơ mà, lúc nguy hắn ta có thể cứu ngươi một mạng!”
“Đúng là Tịnh Đài đại sư rất mạnh, song ngươi tưởng triều đình không có cao thủ hả? Phải biết rằng Đại Võ hoàng triều có thế lực mạnh nhất trong khu vực, nếu không có chút thực lực thì ai thèm bội phục?”
“Hiện giờ cả triều đình đều biết có hai lão hòa thượng cực mạnh đang sống trong nhà ta, nếu sự việc bại lộ, ngươi tưởng bọn họ sẽ không có cách ứng phó sao?”
Quách Thiếu Soái lại được phen á khẩu nữa.
“Vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn thấy cách này đáng tin cậy nhất! Bởi lẽ có tiền trong tay thì người khác mới không muốn ta chết! Có càng nhiều tiền thì cơ hội sống sót càng lớn!”
Trông dáng vẻ do dự của hai người kia, Lâm Bắc Phàm lại kích động, hắn quát: “Các ngươi còn do dự gì nữa?”
“Vì nghiệp lớn của vương gia, vì thiên hạ thái bình, ta đã cược luôn cả cái mạng này rồi. Vương gia chỉ cần bỏ ra hai trăm năm mươi vạn lượng nho nhỏ thôi chứ có nhiều lắm đâu? Thần khí bay lên trời khí cầu lớn ngày trước ta cũng đòi mỗi hai trăm năm mươi vạn lượng mà thôi!”
“Lần này nguy hiểm hơn mà ta chỉ cần hai trăm năm mươi vạn lượng, đấy là ta đã ưu ái vương gia nhiều lắm rồi đấy!”
“Chẳng lẽ tàu đệm khí, rồi cả tính mạng của ta không đáng đến hai trăm năm mươi vạn lượng sao?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bị mắng như tát nước vào mặt.
Mạc Như Sương nghĩ đến việc có thể sẽ đánh mất người mà mình ái mộ, ánh mắt bèn trở nên kiên định hơn: “Công tử nói đúng lắm! Cách chế tạo tàu đệm khí vô cùng quan trọng, song tính mạng của ngươi còn quan trọng hơn, thế nên ta ủng hộ quyết định của công tử!”
Lâm Bắc Phàm cảm động nói: “Như Sương, vẫn là ngươi hiểu ta!”
“Công tử, ta thấy hai trăm năm mươi vạn lượng hơi ít! Lần này ngươi phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, đáng lý ra ngươi phải đòi nhiều thêm một chút! Ba trăm vạn lượng đi, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm kích động nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Mạc Như Sương: “Như Sương, vậy cũng được sao?”
Gương mặt Mạc Như Sương phiếm hồng, giọng nói của nàng cũng dịu đi: “Công tử, tiền là vật ngoài thân, hết tiền còn có thể kiếm, nhưng tính mạng của ngươi thì chỉ có một! Ta nghĩ chắc chắn vương gia sẽ hiểu cho ngươi thôi!”
Lâm Bắc Phàm cảm động lắm, hắn nắm chặt lấy tay của Mạc Như Sương: “Như Sương, ngươi tốt với ta quá!”
“Ừm!” Mạc Như Sương cúi đầu ngại ngùng, trông nàng đâu còn vẻ hiên ngang của một nữ hiệp nữa?
“Công tử, ta cũng thông cảm cho ngươi!” Quách Thiếu Soái ló đầu ra, hắn ta rất biết cách làm người khác mất hứng.
“Ngươi tránh qua một bên cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Không lâu sau, Ký Bắc vương đã nhận được thư từ Mạc Như Sương.
Hắn ta mở thư, trong lòng vô cùng kích động.
Song mới thoáng nhìn thôi đã khiến tay chân hắn ta lạnh toát!
Vương gia nhìn lại thư, cả người đều run rẩy!
Nhìn lại một lần nữa…
Mẹ nó!
Hắn ta không nhìn nổi nữa!
Vương gia đưa thư cho quân sư Gia Cát tiên sinh ở bên cạnh, hắn ta đau đầu vô cùng: “Quân sư xem đi, điều kiện mà Lâm Bắc Phàm đưa ra còn đắt hơn hả cách chế tạo thần khí khí cầu lớn trước đó nữa!”
Gia Cát tiên sinh đọc thư xong mà cũng run cả tay, mặt mày nhễ nhại mồ hôi: “Hắn đòi hơi nhiều thật…”
“Hơi nhiều sao? Phải là khá nhiều mới đúng!”
Ký Bắc vương cười khổ: “Cách chế tạo thần khí bay lên trời khí cầu lớn kia cũng chỉ tốn hai trăm năm mươi vạn lượng thôi! Song tàu đệm khí lần này hắn đòi những ba trăm vạn lượng! Lòng tham của hắn càng ngày càng lớn rồi đấy!”
“Theo những gì viết trong thư thì hiện giờ tình huống mà vị trạng nguyên này của chúng ta đang phải đối mặt còn nguy hiểm hơn ngày trước rất nhiều! Hắn muốn nhiều tiền hơn cũng chỉ để tự bảo vệ chính mình mà thôi!” Gia Cát tiên sinh nói.
Nụ cười của Ký Bắc vương lại càng “khổ” hơn: “Bản vương hiểu chứ, nhưng vương phủ đã không còn tiền nữa rồi!”
Chương 215 Lại một vị nữa muốn có
“Vương gia, vương gia cứ cho hắn đi! Nếu vương gia không cho thì tất cả những gì vương gia cố gắng trước đây đều đổ sông đổ bể hết, chẳng phải sao?”
Gia Cát tiên sinh khuyên: “Vương gia nghĩ lại mà xem! Hiện giờ trạng nguyên đã là tế tửu, nữ đế càng lúc càng tin tưởng hắn, vai trò của hắn trong triều đình cũng quan trọng hơn!”
“Hắn quản lý Quốc Tử Giám, mà Quốc Tử Giám là một nơi thế nào? Đó là nơi hội tụ nhân tài khắp triều! Trạng nguyên lang quản lý Quốc Tử Giám, sau này Quốc Tử Giám chính là vườn nhân tài của vương gia, chẳng phải sao?”
“Vậy nên việc thu phục trạng nguyên sẽ mang lại lợi ích cực lớn!”
“Tiền hết thì vẫn kiếm lại được, song mất đi một nhân tài như trạng nguyên lang thì có nhiều tiền cũng chẳng mua lại được đâu!”
Ký Bắc Vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải!”
“Hơn nữa trạng nguyên lang còn thề với chúng ta rằng hắn chỉ cần tiền để bảo vệ bản thân thôi! Nếu sau này bị bại lộ, hắn còn có thể tới phò tá vương gia một cách an toàn, vậy thì số tiền mà hắn chiếm được đều sẽ giao hết lại cho vương gia thôi!”
“Vương gia, vương gia cứ coi như tạm thời gửi tiền ở chỗ trạng nguyên lang! Dù sao thì hắn cũng đã nhiều lần xông pha hiểm nguy, làm nhiều việc thay vương gia, chúng ta cũng không nên khiến hắn thất vọng!”
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi: “Quân sư nói đúng lắm! Có điều chúng ta thật sự không còn nhiều tiền đến vậy…”
Ánh mắt của Gia Cát tiên sinh trở nên nghiêm nghị: “Vương gia, người làm đại sự thì không nên để ý tiểu tiết!”
Ký Bắc vương gật đầu, trong mắt cũng lóe lên vẻ sắc bén.
Rất nhanh sau đó, ngân phiếu trị giá ba trăm vạn lượng đã được chuyển đến tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm vui lắm.
Hắn đã moi được ba trăm vạn lượng một cách nhanh chóng, quả nhiên không thể xem thường tài sản của vương gia!
Xem ra sau này hắn phải cố gắng hơn mới được!
“Đây là cách chế tạo tàu đệm khí!”
Lâm Bắc Phàm đưa mấy tờ giấy chi chít chữ và hình vẽ cho Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái, dặn dò: “Các ngươi phải cẩn thận vào đấy, đừng để bị lộ, bằng không chúng ta sẽ xong đời!”
“Công tử yên tâm, bọn ta biết phải làm thế nào!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nhận lấy tài liệu một cách hết sức cẩn thận, sau đó bỏ nó vào trong hộp và mang đi.
Vừa mới kiếm được một mớ tiền lớn nên tâm trạng của Lâm Bắc Phàm rất tốt, hắn định bụng ra ngoài đi dạo, kết quả lại trông thấy một bóng người quen thuộc.
“Ông chủ Vương, lâu rồi không gặp! Ngọn gió nào đưa ngươi tới đây thế?”
Người trước mắt chính là Vương Phú Quý, một thân tín của Giang Nam vương.
Trước kia hắn ta từng đại diện Giang Nam vương liên lạc với Lâm Bắc Phàm, bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc để có được cách chế tạo khí cầu lớn còn đầy khiếm khuyết từ tay hắn.
Lúc bấy giờ, Vương Phú Quý phưỡn cái bụng to, chầm chậm chạy tới.
Trên mặt hắn ta là nụ cười nịnh nọt, gật đầu, khom lưng bảo: “Đương nhiên là ngọn gió đông của Lâm đại nhân rồi! Ôi chao coi cái miệng của ta này… đáng ra phải nói là tế tửu đại nhân mới đúng chứ! Chúc mừng đại nhân thăng chức nhé, chưa đến hai mươi tuổi mà đã là tế tửu, đúng là số một từ trước đến nay mà, chắc chắn đại nhân sẽ được lưu danh sử sách, tiếng thơm vang xa!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Ông chủ Vương, ngươi biết nói chuyện thật đấy! À mà ngươi nói nhiều thêm chút đi, bản quan xin được lắng tai nghe!”
“Được! Nếu tế tửu đã thích vậy thì ta sẽ nói thêm mấy câu!” Vương Phú Quý tươi cười: “Cơ mà để chúc mừng đại nhân thăng quan tiến chức, trở thành một nhân vật lưu danh lịch sử, ta đã chuẩn bị một buổi yến tiệc thịnh soạn, không biết đại nhân có nhã hứng tới tham dự chăng?”
“Rất hân hạnh!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Hai người cùng tới một tửu lâu xa hoa.
Tửu lâu này được được Vương Phú Quý bao trọn chỉ để phục vụ hai người họ.
Trên bàn bày rất nhiều cao lương mĩ vị, còn có cả rượu cực phẩm khiến Lâm Bắc Phàm ăn đến đã nghiền.
Trong lúc thưởng thức rượu thơm cơm ngọt, Vương Phú Quý liên tục kính rượu, a dua nịnh hót. Không thể không nói, hắn ta đúng là biết làm ăn, cái miệng ngọt xớt đưa Lâm Bắc Phàm lên tận mây xanh.
Lâm Bắc Phàm ăn rất vui vẻ.
Đây mới đúng là cuộc sống của một tham quan!
Cứ thế, ba tuần rượu qua đi, các món ăn cũng nếm đủ cả.
Cuối cùng Vương Phú Quý cũng cho tất cả mọi người lui xuống, đoạn bưng chén rượu ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Phàm. Trên mặt hắn ta vẫn là vẻ tươi cười ấy, nói: “Lâm đại nhân, đại nhân có thấy hài lòng với bữa ăn này hay không?”
“Hài lòng lắm, đa tạ ông chủ Vương đã chiêu đãi!” Lâm Bắc Phàm nâng ly rượu, cười híp cả mắt: “Ông chủ Vương này, lần này ngươi tới là có chuyện gì vậy? Bây giờ ngươi có thể nói được rồi đó!”
Vương Phú Quý ngồi sát lại một chút, nhỏ giọng bảo: “Tin chắc đại nhân cũng đoán được mục đích lần này của ta rồi! Lần này ta tới là vì tàu đệm khí của triều đình!”
Hắn ta nói rõ hơn: “Gần đây Lâm tế tửu phát minh ra món thần khí trấn quốc thứ hai là tàu đệm khí! Nghe đâu loại tàu thuyền này có giá chế tạo thấp, cách chế tạo đơn giản nhưng lại có thể vận tải lượng lớn lương thực và binh lực, giúp gia tăng sức mạnh thủy quân cho triều đình! Vương gia nghe vậy bèn thích vô cùng, hy vọng đại nhân có thể giao cách chế tạo tàu đệm khí cho vương gia! Vương gia nhất định sẽ trọng thưởng!”
Ý tưởng dạy học này vừa mới được đưa ra đã truyền đi khắp Quốc Tử Giám, thầy trò trong trường đều hết sức bái phục!
Ý tưởng này còn truyền ra cả kinh thành, người đọc sách khắp thành ai cũng hết lời khen ngợi!
Trong lòng họ vô cùng khâm phục!
“Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống; kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân và tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình… Chỉ bốn câu ngắn ngủi đã gói gọn được hết thảy những gì mà một kẻ đọc sách cả đời đeo đuổi, Lâm tế tửu quả là đại tài!”
“Bốn câu này có thể làm lời răn cả đời này của ta!”
“Ban đầu ta còn thấy không phục khi trạng nguyên lên làm tế tửu! Song chỉ dựa vào ý tưởng dạy học này, dựa vào bốn câu nói kia thôi đã thấy trạng nguyên chắc chắn là người có tư cách làm tế tửu!”
“Đúng vậy! Ta cũng cho là như thế, dưới sự lãnh đạo của Lâm tế tửu, Quốc Tử Giám chắc chắn sẽ ngày càng phát triển!”
“Đây chính là thời đại tốt đẹp nhất cho những kẻ đọc sách như chúng ta!”
…
Đương nhiên, ý tưởng dạy học này của Lâm Bắc Phàm cũng truyền tới hoàng cung.
“Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống; kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân và tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình…”
Nữ đế nhẩm đọc một cách thích thú: “Hay lắm, thật sự rất hay, quả không hổ là trạng nguyên mà trẫm coi trọng! Người đọc sách là phải vậy, phải có lý tưởng và hoài bão!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Lấy những câu nói này làm lời dạy của Quốc Tử Giám! Phàm là trò và thầy ở Quốc Tử Giám thì đều phải học thuộc và hiểu rõ!”
“Bên cạnh đó vinh danh tế tửu Lâm Bắc Phàm của Quốc Tử Giám là tấm gương cho những người đọc sách, bố cáo khắp thiên hạ để người đọc sách ở khắp nơi cùng học hỏi Lâm tề tửu!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Được nữ đế giúp đỡ, tiếng thơm về Lâm Bắc Phàm lại càng vang xa hơn!
Những kẻ đọc sách khắp thiên hạ không ai là không biết Lâm tế tửu!
Ý tưởng dạy học của hắn đã trở thành châm ngôn và ước mong của những kẻ đọc sách, ai ai cũng phải ca ngợi!
Mà lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã tan làm về nhà.
Thê tử Lý Sư Sư đang ngồi bên trái không ngừng rót rượu và gắp đồ ăn cho hắn. Gương mặt nàng không giấu nổi vẻ sùng bái, đôi mắt xinh đẹp tựa làn sương nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Mạc Như Sương ngồi bên phải Lâm Bắc Phàm, lúc ăn cơm nàng ta không nhịn được mà liếc nhìn hắn, gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Không thể không nói, chiếc mũ tế tửu khiến Lâm Bắc Phàm trông hấp dẫn hơn rất nhiều.
Người ngồi đối diện hắn là tiểu quận chúa, nàng đang nhìn hắn bằng đôi mắt to rất dễ thương nhưng đầy vẻ đố kỵ.
Thật sự thì không đố kỵ không được, cái tên này giỏi làm bộ làm tịch quá!
Hắn tới thanh lâu Bách Hoa Phường một chuyến đã để lại bài thơ tình bi ai “Một mình lặng lẽ tới thanh lâu…” khắc họa hết thảy nỗi khổ đau của nữ tử chốn thanh lâu, khiến những kẻ đọc sách mỗi lần đến nơi đây đều chẳng dám múa rìu qua mắt thợ!
Hắn tới chùa Lôi Vân một chuyến đã để lại áng thơ lãng mạn “Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành…” được thiên hạ ca ngợi, còn được vinh danh là “tiên trên trời”!
Hắn tham gia một hội thơ bèn để lại bài thơ cổ “Trăng sáng có tự khi nào? Ta nâng chén rượu ngỡ hỏi trời xanh…” lột tả hết cái lãng mạn và tương tư của vầng trăng sáng, xứng đáng trở thành một bài thơ tiêu biểu!
Hiện giờ khi đã lên làm tế tửu, hắn lại đưa ra ý tưởng dạy học cao siêu “Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống…”, trở thành tấm gương cho những kẻ đọc sách khắp nơi, tiếng thơm vang khắp thiên hạ!
Giỏi ra vẻ lắm!
Tiểu quận chúa đố kỵ muốn chết, nàng cũng muốn được uy phong như Lâm Bắc Phàm!
“Tiểu quận chúa, quận chúa nhìn ta như vậy là có ý gì?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ hỏi, hắn phát hiện từ nãy đến giờ tiểu quận chúa cứ nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn lơ là việc ăn cơm.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi dạy ta làm màu với được không?”
Lâm Bắc Phàm: “Hả?”
“Ý ta là ngươi dạy ta làm sao để mọi người thấy ta lợi hại và giỏi giang ấy!” Tiểu quận chúa khoa tay múa chân.
Dưới ánh mắt mong chờ của nàng, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm rượu: “Tiểu quận chúa, quận chúa nói thế chẳng phải làm khó ta lắm sao? Ta chỉ là một kẻ đọc sách bình thường chẳng có gì đặc biệt, chuyện này… ta không biết đâu!”
“Sao ngươi có thể không biết được?” Tiểu quận chúa chạy tới, kích động bảo: “Ta thấy lần nào xuất hiện ngươi cũng phải làm một bài thơ, rất chi là có phong cách, lợi hại lắm đấy!”
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách bình thản: “Đó mà gọi là làm màu hả? Đó là những gì ngày thường ta vẫn thể hiện thôi mà?”
Tiểu quận chúa lập tức sững sờ!
Hay lắm!
Vừa mới mở miệng mà hắn đã làm màu nữa rồi!
Trình độ làm màu của cái tên này đúng là đỉnh cao!
Chương 212 Tặng quận chúa một câu cửa miệng
“Lâm Bắc Phàm, mau dạy cho ta đi!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Trông quận chúa thế này nào có giống xin người khác dạy cho mình chứ? Quận chúa phải gọi ta một tiếng tế tửu đại nhân đã!” Lâm Bắc Phàm trách cứ.
“Tế tửu đại nhân, cầu xin ngươi đấy!” Tiểu quận chúa chớp mắt như một con mèo nhỏ, nói với chất giọng đáng thương vô cùng.
“Thế còn được!” Lâm Bắc Phàm vừa xoa đầu tiểu quận chúa vừa cười: “Quận chúa muốn làm màu thế nào?”
“Tốt nhất là mỗi khi ta xuất hiện đều làm được một câu thơ, khiến người ta nghe xong đều thấy ta lợi hại ấy! Như thế có được không?” Tiểu quận chúa vừa hoa chân múa tay vừa hỏi.
“Cái này là đơn giản nhất rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, bình tĩnh bảo: “Khi nào xuất hiện thì quận chúa chỉ cần đọc…tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có Vân Oanh ta thì mới có trời! Xích Phong Mâu, Bất Hủ Thuẫn, trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!”
Vừa là tiên vừa là trời!
Vừa là mâu vừa là thuẫn!
Lại còn trảm hết Tiên Vương diệt cửu thiên!
Tiểu quận chúa và những người có mặt đều cảm thấy khó thở vô cùng!
“Ghê thật đấy!” Mọi người hít ngược vào một hơi.
“Ngầu! Ta thích cái này!” Tiểu quận chúa kích động nói.
“Cơ mà nói câu này ra liệu có kiêu ngạo quá không? Liệu có bị người ta đánh chết không?” Lý Sư Sư chần chừ hỏi.
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách bình thản: “Không đâu! Là chắc chắn sẽ bị đánh chết mới đúng!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Người nói ra câu này chẳng khác gì tự tìm đường chết, trừ phi người đó sở hữu thực lực vô địch của Đại Tông Sư Nhất phẩm đỉnh phong mới được!”
Tiểu quận chúa: “…”
Nàng nói một cách yếu ớt: “Lâm… tế tửu, ngươi đổi câu khác được không? Câu này ta không kham nổi, đổi sang câu nào không kiêu ngạo quá ấy!”
“Cũng được, quận chúa nghe cho kỹ nhé!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Mau nói đi!” Tiểu quận chúa lại vô cùng mong đợi.
Lâm Bắc Phàm nói: “Cuối đường tiên lộ ai vấn đỉnh, vừa thấy Vân Oanh đạo thành không! Tay nắm nhật nguyệt hái sao trời, thế gian nào ai bằng ta!”
Vừa là tiên lộ vừa là đạo!
Vừa là nhật nguyệt và sao trời!
Hết đạo thành không lại đến không ai bằng ta!
Mọi người lại được phen khó thở!
“Hay quá!” Đám người hít ngược vào một hơi.
Đến cả hai vị hòa thượng đang niệm Phật kia cũng suýt chút nữa thì không chịu được, bọn họ niệm A di đà phật để trấn áp mặt tối trong tâm mình!
“Ta lấy câu này!” Tiểu quận chúa kích động đến mức sắp rơi nước mắt.
Mỗi lần xuất hiện nàng sẽ đọc câu này lên, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc và nàng sẽ trở thành người xinh đẹp nhất!
“Nhưng mà câu nói này cũng kiêu ngạo quá! Tiểu quận chúa có đỡ nổi không đấy? Nếu có cao thủ đi ngang qua thấy ngứa mắt rồi xử tiểu quận chúa luôn thì biết phải làm sao?” Mạc Như Sương vô cùng lo lắng.
Những chuyện như thế này không hề hiếm trong thiên hạ!
Đôi khi vì quá kiêu ngạo mà bị các cao thủ khiêm tốn xử đẹp, chết một cách oan uổng vô cùng!
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười lạnh nhạt, làm sao mà tiểu quận chúa đỡ nổi?
Câu nói này bao gồm số mệnh của hai nhân vật huyền huyễn, một cô nhóc như nàng sao có thể chống đỡ được?
Tiểu quận chúa nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng: “Đổi câu khác đi được không?”
“Được chứ!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Nói nhanh đi!” Tiểu quận chúa giục.
Lâm Bắc Phàm nói: “Ta mà muốn thì trời nào chẳng cho! Ta đã không muốn thì trời không được có! Số mệnh ta như yêu, muốn phong thiên!”
Mọi người lại hít ngược một hơi: “Ghê gớm quá!”
Thế nhưng tiểu quận chúa nghĩ tới năng lực của mình xong bèn kích động bảo: “Lâm Bắc Phàm, đừng có tiên rồi trời chăng gì nữa, cao cấp quá! Lấy câu nào đơn giản, trong phạm vi võ đạo nhân gian là được rồi!”
“Cũng được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
“Nói mau!” Tiểu quận chúa vẫn kích động.
Lâm Bắc Phàm đáp: “Thân ta thiên đế trấn áp kẻ địch khắp thế gian!”
Mọi người: “Mạnh quá mạnh quá…”
“A di đà phật!” Hai vị hòa thượng lại niệm kinh để trấn áp mặt tối trong tâm của mình.
Tiểu quận chúa bực mình: “Ban nãy ta đã bảo rồi cơ mà, đừng có tiên rồi trời nữa, trong phạm vi nhân gian thôi là được!”
Lâm Bắc Phàm: “Thì quận chúa cũng có thể tự xưng là thiên đế mà!”
Tiểu quận chúa lại càng bực mình: “Ta sẽ bị nữ đế tỷ tỷ xử đẹp mất!”
Lâm Bắc Phàm: “Thôi được rồi, để ta nghĩ xem nào!”
Một lát sau, hắn lên tiếng: “Thế gian này nào ai địch được ta, không đấu với trời thì đấu với ai?”
Tiểu quận chúa ỉu xìu: “Vẫn ghê quá…”
Lâm Bắc Phàm: “Đã nằm trong phạm vi nhân gian rồi đấy!”
Tiểu quận chúa: “Đấu cả với trời thế kia lại còn yếu à! Đổi câu khác đi được không?”
Một lát sau, Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Trời không sinh Võ Vân Oanh ta, kiếm đạo vạn cổ tựa đêm dài!”
Tiểu quận chúa lại ỉu xìu: “Vẫn ghê lắm, bớt bớt chút đi được không?”
Lâm Bắc Phàm: “Vẫn ghê à? Trong võ đạo ta chỉ lấy kiếm đạo thôi đấy!”
Tiểu quận chúa: “Bớt phí lời, đổi câu khác!”
…
Cuối cùng nói hết một lượt mà vẫn không có câu nào hợp ý tiểu quận chúa.
Lâm Bắc Phàm mệt mỏi vô cùng, lắc đầu than thở: “Tiểu quận chúa à, quận chúa nhỏ yếu quá! Cho quận chúa cơ hội làm màu mà quận chúa không nắm bắt được!”
Tiểu quận chúa chột dạ cúi thấp đầu, chợt cảm thất bản thân mình thật vô dụng.
“Còn một câu cuối cùng thôi đấy, nếu câu này mà không được nữa thì ta cũng bó tay!” Lâm Bắc Phàm nói.
Hai mắt tiểu quận chúa sáng lên: “Mau nói đi!”
Lâm Bắc Phàm đáp: “Nói cái con khỉ! Lâm Bắc Phàm ta đây hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao?”
Tiểu quận chúa lập tức nổi giận: “Ngươi coi thường ta đấy à?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, đoạn nói: “Đây là câu nói mà ta bảo ấy! Tiểu quận chúa thấy thế nào?”
Cơn giận của tiểu quận chúa thoáng cái lặn mất tăm, nàng chớp mắt: “Vân Oanh ta hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao? Được đấy được đấy, ta lấy câu này! Quá hay luôn!”
Sau đó nàng nhảy cẫng lên rồi chạy ra ngoài!
Lý Sư Sư thấy hơi lo lắng: “Phu quân, câu nói này vẫn hơi kiêu ngạo, ta lo…”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười rồi lắc đầu: “Chắc không có chuyện gì đâu! Ít nhất thì ở kinh thành, phụ thân của quận chúa vẫn có thể che chở cho nàng!”
Chương 213 Cần hai người giúp đỡ
Chuyện sau này quả đúng như những gì Lâm Bắc Phàm nói, tiểu quận chúa không gặp vấn đề gì cả.
Thế nhưng lớp con cháu ăn chơi trác táng trong kinh thành lại gặp phải tai ương.
Bởi lẽ tiểu quận chúa muốn làm màu thì cũng phải có địa điểm và đối tượng để làm màu, mà đám con cháu này chính là đối tượng lý tưởng nhất.
Hễ gặp bọn họ là tiểu quận chúa lại ra tay, vả mặt bôm bốp.
Có một tên công tử ăn chơi hỏi tại sao lại đánh hắn ta, tiểu quận chúa bèn trả lời một câu: “Vân Oanh ta hành sự cả đời còn cần phải giải thích với nhà ngươi hay sao?”
Sau đó nàng lại tiếp tục tát bôm bốp!
Không nói chuyện cũng không được!
Không nói chuyện thì tiểu quận chúa sẽ đánh cho đến khi hắn ta chịu nói chuyện thì thôi!
Hắn ta mà trả lời là tiểu quận chúa sẽ đáp lại bằng câu ấy!
Nàng cứ tùy hứng như vậy đấy!
Cứ thế, trong kinh thành xuất hiện cảnh tượng gà bay chó sủa!
Hai ngày như vậy qua đi, hai người Mạc Như Sương và Lâm Bắc Phàm bước vào thư phòng.
“Công tử, mới nãy có thư của vương gia gửi đến! Vương gia nói, hắn muốn có phương pháp chế tạo tàu đệm khí nổi trên mặt nước!”
Lâm Bắc Phàm cười thầm trong lòng, hắn biết ngay là vương gia nóng lòng lắm rồi.
Triều đình đã có tàu đệm khí mà vương gia lại không có, sau này khi tranh giành Trung Nguyên và hoàng vị hắn ta sẽ bị lép vế, đã bị lép vế thì dễ thua trận, mà đã thua thì sẽ chẳng có gì cả.
Đối với một người đầy rẫy dã tâm như vương gia thì đây là chuyện không thể chấp nhận được.
Vậy nên hắn ta phải nghĩ mọi cách để có được tàu đệm khí.
Không cần biết cái giá phải trả sẽ như thế nào!
Thế là Lâm Bắc Phàm lại có cơ hội kiếm chác!
Hắn thở dài một hơi, đoạn cười khổ: “Ta hiểu tâm trạng của vương gia nhưng chuyện này khó làm lắm!”
“Tại sao lại khó làm?” Quách Thiếu Soái không hiểu, hắn ta hỏi: “Ngươi là người phát minh ra tàu đệm khí cơ mà, ngươi cứ viết cách chế tạo ra rồi đưa cho vương gia là được mà?”
“Đâu có đơn giản như ngươi nghĩ?” Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Cách chế tạo thần khí bay lên trời là khí cầu lớn lần trước đã bị lộ ra ngoài, nữ đế và triều đình đều vô cùng tức giận, đã bí mật giết cả trăm người rồi đấy! Thậm chí còn tra xét tất cả quan viên của Công bộ, có mấy người đã bị tra ra và đưa đi chém đầu!”
“Bởi đã có tiền lệ nên lần này, nữ đế và triều đình đều vô cùng coi trọng tàu đệm khí, cử rất nhiều Cấm Vệ Quân, mật thám và cả quân đội hùng hậu để canh giữ tại phân xưởng của Công bộ! Nếu cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ nữa thì không cần nhiều lời, chắc chắn chỉ có do ta truyền ra ngoài mà thôi!”
“Lần trước ta may mắn giữ lại được cái mạng nhưng lần này thì sao? Lần này ai có thể bảo đảm thần may mắn sẽ lại đứng về phía ta?”
Lâm Bắc Phàm đỡ trán tỏ vẻ khổ sở: “Vương gia làm thế chẳng khác gì muốn tước cái mạng này của ta cả!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức hiểu ra chỗ khó xử của Lâm Bắc Phàm.
Đúng như lời hắn nói, chuyện khí cầu lớn lần trước đã gây ra động tĩnh vô cùng lớn. Cả trăm người rơi đầu, tất cả quan viên của Công bộ đều bị tra xét, thậm chí có mấy người còn bị đưa lên đài chém đầu, tất cả mọi người đều bị phạt hai năm bổng lộc, xử phạt vô cùng nặng!
Còn bây giờ nữ đế và triều đình lại càng coi trọng hơn, phái cả quân đội để bảo vệ.
Quan viên Công bộ đã chịu phạt nặng nề, bọn họ sẽ không chọc giận long uy vào lúc quan trọng như thế này đâu!
Suy ra nếu cách chế tạo tàu đệm khí bị lộ thì chỉ có do Lâm Bắc Phàm mà thôi!
Lần trước hắn tránh được một kiếp nhưng lần này thì sao?
Đâu ai có thể đảm bảo được!
“Ôi chao, Lâm công tử à, sao lúc mới nghiên cứu ra ngươi không lén lút nói cho vương gia trước?” Quách Thiếu Soái buồn bực nói.
“Ngươi tưởng ta không muốn hả, nhưng đây là chuyện không thể!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Từ lúc phát minh ra khí cầu lớn, tất cả quan viên trong triều đều nhìn chằm chằm vào mỗi một hành động của ta, ta làm gì bọn họ cũng biết! Dưới tình huống như thế thì ngươi bảo ta phải che giấu kiểu gì hả?”
“Ôi! Cũng đúng!” Hai người lại thở dài thườn thượt, chuyện này đúng là một vấn đề nan giải đây.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại nghiến răng bảo: “Thôi! Vì nghiệp lớn của vương gia, vì thiên hạ thái bình, ta sẽ viết cách chế tạo tàu đệm khí cho vương gia!”
“Công tử!” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái vô cùng cảm động.
Mạc Như Sương kích động nói: “Công tử, ngươi đừng bồng bột quá, làm thế ngươi sẽ mất mạng đấy!”
Lâm Bắc Phàm lại đáp một cách oai phong lẫm liệt: “Vì vương gia, ta xin xả thân vì nghĩa!”
Mạc Như Sương khuyên hắn: “Công tử, ngươi nghĩ kỹ lại đi, có lẽ còn cách nào đó tốt hơn chăng!”
“Không còn cách nào đâu! Vương gia muốn cách chế tạo tàu đệm khí, nếu ta giao nó cho vương gia thì triều đình sẽ lấy mạng ta! Nếu ta không giao thì vương gia sẽ thất vọng, ảnh hưởng đến đại nghiệp cứu quốc!”
“Khổng Tử nói hy sinh vì lí tưởng, Mạnh Tử nói lấy nghĩa làm đầu!” Lâm Bắc Phàm nhắm mắt lại với vẻ tuyệt vọng: “Thế nên nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ đành hy sinh thân mình để đổi lấy thái bình muôn đời thôi!”
“Công tử!” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái vừa cảm động vừa kích động.
“Có điều, dẫu có tuyệt vọng song ta quyết sẽ không từ bỏ hy vọng!”
Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn hai người kia: “Như Sương, Thiếu Soái, các ngươi giúp ta một tay được chứ?”
Mạc Như Sương nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định: “Công tử, có chuyện gì ngươi cứ nói, dù có lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng quyết không chối từ!”
Quách Thiếu Soái kích động: “Lâm công tử, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi bằng cả cái mạng này!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu! Các ngươi giúp ta chuyển lời tới vương gia là ta cần hai trăm năm mươi vạn lượng là được rồi, coi như là chi phí cho cách chế tạo tàu đệm khí!”
Chương 214 Vương gia không còn tiền nữa rồi
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái đang hăng hái bỗng trợn tròn mắt!
Vòng vo một hồi cuối cùng lại là tiền à!
Uổng công ban nãy bọn họ còn thấy cảm động!
“Các ngươi tưởng ta tham tiền thật đấy à? Ta cần tiền cũng là để tự bảo vệ mình mà thôi!” Lâm Bắc Phàm kích động bảo: “Có tiền trong tay, vào thời khắc quan trọng còn có thể mua chuộc cả quỷ thần! Có tiền trong tay thì vương gia mới nhớ tới ta và nghĩ cách để cứu ta ra ngoài!”
Quách Thiếu Soái lên tiếng, nghe giọng hắn ta không được tự nhiên cho lắm: “Lâm công tử, ta hiểu được nỗi khó xử của ngươi nhưng ngươi có thể đừng đòi nhiều tiền như vậy được không, vương gia đã chẳng còn bao nhiêu nữa rồi! Ngươi yên tâm, vương gia đại nhân đại nghĩa, ngươi làm nhiều chuyện cho vương gia như vậy, vương gia chắc chắn sẽ cứu ngươi ra ngoài!”
Lâm Bắc Phàm cười rất lạnh lùng: “Ngươi nói đùa gì thế? Nếu vương gia có năng lực thật thì trước kia đã cứu được thế tử rồi, còn cần phải nhờ ta sao?”
Quách Thiếu Soái bỗng á khẩu.
Hắn ta nghĩ ngợi một hồi, đoạn bảo: “Còn Tịnh Đài đại sư cơ mà, lúc nguy hắn ta có thể cứu ngươi một mạng!”
“Đúng là Tịnh Đài đại sư rất mạnh, song ngươi tưởng triều đình không có cao thủ hả? Phải biết rằng Đại Võ hoàng triều có thế lực mạnh nhất trong khu vực, nếu không có chút thực lực thì ai thèm bội phục?”
“Hiện giờ cả triều đình đều biết có hai lão hòa thượng cực mạnh đang sống trong nhà ta, nếu sự việc bại lộ, ngươi tưởng bọn họ sẽ không có cách ứng phó sao?”
Quách Thiếu Soái lại được phen á khẩu nữa.
“Vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn thấy cách này đáng tin cậy nhất! Bởi lẽ có tiền trong tay thì người khác mới không muốn ta chết! Có càng nhiều tiền thì cơ hội sống sót càng lớn!”
Trông dáng vẻ do dự của hai người kia, Lâm Bắc Phàm lại kích động, hắn quát: “Các ngươi còn do dự gì nữa?”
“Vì nghiệp lớn của vương gia, vì thiên hạ thái bình, ta đã cược luôn cả cái mạng này rồi. Vương gia chỉ cần bỏ ra hai trăm năm mươi vạn lượng nho nhỏ thôi chứ có nhiều lắm đâu? Thần khí bay lên trời khí cầu lớn ngày trước ta cũng đòi mỗi hai trăm năm mươi vạn lượng mà thôi!”
“Lần này nguy hiểm hơn mà ta chỉ cần hai trăm năm mươi vạn lượng, đấy là ta đã ưu ái vương gia nhiều lắm rồi đấy!”
“Chẳng lẽ tàu đệm khí, rồi cả tính mạng của ta không đáng đến hai trăm năm mươi vạn lượng sao?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bị mắng như tát nước vào mặt.
Mạc Như Sương nghĩ đến việc có thể sẽ đánh mất người mà mình ái mộ, ánh mắt bèn trở nên kiên định hơn: “Công tử nói đúng lắm! Cách chế tạo tàu đệm khí vô cùng quan trọng, song tính mạng của ngươi còn quan trọng hơn, thế nên ta ủng hộ quyết định của công tử!”
Lâm Bắc Phàm cảm động nói: “Như Sương, vẫn là ngươi hiểu ta!”
“Công tử, ta thấy hai trăm năm mươi vạn lượng hơi ít! Lần này ngươi phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, đáng lý ra ngươi phải đòi nhiều thêm một chút! Ba trăm vạn lượng đi, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm kích động nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Mạc Như Sương: “Như Sương, vậy cũng được sao?”
Gương mặt Mạc Như Sương phiếm hồng, giọng nói của nàng cũng dịu đi: “Công tử, tiền là vật ngoài thân, hết tiền còn có thể kiếm, nhưng tính mạng của ngươi thì chỉ có một! Ta nghĩ chắc chắn vương gia sẽ hiểu cho ngươi thôi!”
Lâm Bắc Phàm cảm động lắm, hắn nắm chặt lấy tay của Mạc Như Sương: “Như Sương, ngươi tốt với ta quá!”
“Ừm!” Mạc Như Sương cúi đầu ngại ngùng, trông nàng đâu còn vẻ hiên ngang của một nữ hiệp nữa?
“Công tử, ta cũng thông cảm cho ngươi!” Quách Thiếu Soái ló đầu ra, hắn ta rất biết cách làm người khác mất hứng.
“Ngươi tránh qua một bên cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Không lâu sau, Ký Bắc vương đã nhận được thư từ Mạc Như Sương.
Hắn ta mở thư, trong lòng vô cùng kích động.
Song mới thoáng nhìn thôi đã khiến tay chân hắn ta lạnh toát!
Vương gia nhìn lại thư, cả người đều run rẩy!
Nhìn lại một lần nữa…
Mẹ nó!
Hắn ta không nhìn nổi nữa!
Vương gia đưa thư cho quân sư Gia Cát tiên sinh ở bên cạnh, hắn ta đau đầu vô cùng: “Quân sư xem đi, điều kiện mà Lâm Bắc Phàm đưa ra còn đắt hơn hả cách chế tạo thần khí khí cầu lớn trước đó nữa!”
Gia Cát tiên sinh đọc thư xong mà cũng run cả tay, mặt mày nhễ nhại mồ hôi: “Hắn đòi hơi nhiều thật…”
“Hơi nhiều sao? Phải là khá nhiều mới đúng!”
Ký Bắc vương cười khổ: “Cách chế tạo thần khí bay lên trời khí cầu lớn kia cũng chỉ tốn hai trăm năm mươi vạn lượng thôi! Song tàu đệm khí lần này hắn đòi những ba trăm vạn lượng! Lòng tham của hắn càng ngày càng lớn rồi đấy!”
“Theo những gì viết trong thư thì hiện giờ tình huống mà vị trạng nguyên này của chúng ta đang phải đối mặt còn nguy hiểm hơn ngày trước rất nhiều! Hắn muốn nhiều tiền hơn cũng chỉ để tự bảo vệ chính mình mà thôi!” Gia Cát tiên sinh nói.
Nụ cười của Ký Bắc vương lại càng “khổ” hơn: “Bản vương hiểu chứ, nhưng vương phủ đã không còn tiền nữa rồi!”
Chương 215 Lại một vị nữa muốn có
“Vương gia, vương gia cứ cho hắn đi! Nếu vương gia không cho thì tất cả những gì vương gia cố gắng trước đây đều đổ sông đổ bể hết, chẳng phải sao?”
Gia Cát tiên sinh khuyên: “Vương gia nghĩ lại mà xem! Hiện giờ trạng nguyên đã là tế tửu, nữ đế càng lúc càng tin tưởng hắn, vai trò của hắn trong triều đình cũng quan trọng hơn!”
“Hắn quản lý Quốc Tử Giám, mà Quốc Tử Giám là một nơi thế nào? Đó là nơi hội tụ nhân tài khắp triều! Trạng nguyên lang quản lý Quốc Tử Giám, sau này Quốc Tử Giám chính là vườn nhân tài của vương gia, chẳng phải sao?”
“Vậy nên việc thu phục trạng nguyên sẽ mang lại lợi ích cực lớn!”
“Tiền hết thì vẫn kiếm lại được, song mất đi một nhân tài như trạng nguyên lang thì có nhiều tiền cũng chẳng mua lại được đâu!”
Ký Bắc Vương gật đầu: “Quân sư nói chí phải!”
“Hơn nữa trạng nguyên lang còn thề với chúng ta rằng hắn chỉ cần tiền để bảo vệ bản thân thôi! Nếu sau này bị bại lộ, hắn còn có thể tới phò tá vương gia một cách an toàn, vậy thì số tiền mà hắn chiếm được đều sẽ giao hết lại cho vương gia thôi!”
“Vương gia, vương gia cứ coi như tạm thời gửi tiền ở chỗ trạng nguyên lang! Dù sao thì hắn cũng đã nhiều lần xông pha hiểm nguy, làm nhiều việc thay vương gia, chúng ta cũng không nên khiến hắn thất vọng!”
Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi: “Quân sư nói đúng lắm! Có điều chúng ta thật sự không còn nhiều tiền đến vậy…”
Ánh mắt của Gia Cát tiên sinh trở nên nghiêm nghị: “Vương gia, người làm đại sự thì không nên để ý tiểu tiết!”
Ký Bắc vương gật đầu, trong mắt cũng lóe lên vẻ sắc bén.
Rất nhanh sau đó, ngân phiếu trị giá ba trăm vạn lượng đã được chuyển đến tay Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm vui lắm.
Hắn đã moi được ba trăm vạn lượng một cách nhanh chóng, quả nhiên không thể xem thường tài sản của vương gia!
Xem ra sau này hắn phải cố gắng hơn mới được!
“Đây là cách chế tạo tàu đệm khí!”
Lâm Bắc Phàm đưa mấy tờ giấy chi chít chữ và hình vẽ cho Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái, dặn dò: “Các ngươi phải cẩn thận vào đấy, đừng để bị lộ, bằng không chúng ta sẽ xong đời!”
“Công tử yên tâm, bọn ta biết phải làm thế nào!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nhận lấy tài liệu một cách hết sức cẩn thận, sau đó bỏ nó vào trong hộp và mang đi.
Vừa mới kiếm được một mớ tiền lớn nên tâm trạng của Lâm Bắc Phàm rất tốt, hắn định bụng ra ngoài đi dạo, kết quả lại trông thấy một bóng người quen thuộc.
“Ông chủ Vương, lâu rồi không gặp! Ngọn gió nào đưa ngươi tới đây thế?”
Người trước mắt chính là Vương Phú Quý, một thân tín của Giang Nam vương.
Trước kia hắn ta từng đại diện Giang Nam vương liên lạc với Lâm Bắc Phàm, bỏ ra năm trăm vạn lượng bạc để có được cách chế tạo khí cầu lớn còn đầy khiếm khuyết từ tay hắn.
Lúc bấy giờ, Vương Phú Quý phưỡn cái bụng to, chầm chậm chạy tới.
Trên mặt hắn ta là nụ cười nịnh nọt, gật đầu, khom lưng bảo: “Đương nhiên là ngọn gió đông của Lâm đại nhân rồi! Ôi chao coi cái miệng của ta này… đáng ra phải nói là tế tửu đại nhân mới đúng chứ! Chúc mừng đại nhân thăng chức nhé, chưa đến hai mươi tuổi mà đã là tế tửu, đúng là số một từ trước đến nay mà, chắc chắn đại nhân sẽ được lưu danh sử sách, tiếng thơm vang xa!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Ông chủ Vương, ngươi biết nói chuyện thật đấy! À mà ngươi nói nhiều thêm chút đi, bản quan xin được lắng tai nghe!”
“Được! Nếu tế tửu đã thích vậy thì ta sẽ nói thêm mấy câu!” Vương Phú Quý tươi cười: “Cơ mà để chúc mừng đại nhân thăng quan tiến chức, trở thành một nhân vật lưu danh lịch sử, ta đã chuẩn bị một buổi yến tiệc thịnh soạn, không biết đại nhân có nhã hứng tới tham dự chăng?”
“Rất hân hạnh!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Hai người cùng tới một tửu lâu xa hoa.
Tửu lâu này được được Vương Phú Quý bao trọn chỉ để phục vụ hai người họ.
Trên bàn bày rất nhiều cao lương mĩ vị, còn có cả rượu cực phẩm khiến Lâm Bắc Phàm ăn đến đã nghiền.
Trong lúc thưởng thức rượu thơm cơm ngọt, Vương Phú Quý liên tục kính rượu, a dua nịnh hót. Không thể không nói, hắn ta đúng là biết làm ăn, cái miệng ngọt xớt đưa Lâm Bắc Phàm lên tận mây xanh.
Lâm Bắc Phàm ăn rất vui vẻ.
Đây mới đúng là cuộc sống của một tham quan!
Cứ thế, ba tuần rượu qua đi, các món ăn cũng nếm đủ cả.
Cuối cùng Vương Phú Quý cũng cho tất cả mọi người lui xuống, đoạn bưng chén rượu ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Phàm. Trên mặt hắn ta vẫn là vẻ tươi cười ấy, nói: “Lâm đại nhân, đại nhân có thấy hài lòng với bữa ăn này hay không?”
“Hài lòng lắm, đa tạ ông chủ Vương đã chiêu đãi!” Lâm Bắc Phàm nâng ly rượu, cười híp cả mắt: “Ông chủ Vương này, lần này ngươi tới là có chuyện gì vậy? Bây giờ ngươi có thể nói được rồi đó!”
Vương Phú Quý ngồi sát lại một chút, nhỏ giọng bảo: “Tin chắc đại nhân cũng đoán được mục đích lần này của ta rồi! Lần này ta tới là vì tàu đệm khí của triều đình!”
Hắn ta nói rõ hơn: “Gần đây Lâm tế tửu phát minh ra món thần khí trấn quốc thứ hai là tàu đệm khí! Nghe đâu loại tàu thuyền này có giá chế tạo thấp, cách chế tạo đơn giản nhưng lại có thể vận tải lượng lớn lương thực và binh lực, giúp gia tăng sức mạnh thủy quân cho triều đình! Vương gia nghe vậy bèn thích vô cùng, hy vọng đại nhân có thể giao cách chế tạo tàu đệm khí cho vương gia! Vương gia nhất định sẽ trọng thưởng!”