-
Chương 136-140
Chương 136 Cao thủ
Gương mặt của mọi người tràn đầy vẻ hoảng sợ!
Lão hòa thượng này đứng ở đây từ lúc nào vậy?
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức xông lên trước mặt Lâm Bắc Phàm, bọn họ rút kiếm và nhìn lão hòa thượng bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Tiểu quận chúa cũng chạy tới, nhỏ giọng nói: “Ta nghe phụ vương nói chùa Lôi Vân có một cao tăng, ngày thường chỉ ăn chay niệm phật không màng thế sự, nhưng Phật pháp của hắn ta cao thâm, thực lực hùng hậu, chắc là vị này rồi!”
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu.
Đúng là người này có thực lực rất mạnh, hắn cảm giác vị cao tăng này đã đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong, cách hàng Tông Sư chắc cũng không xa đâu.
Đây là người có thực lực mạnh thứ hai mà hắn từng gặp.
Người có thực lực mạnh nhất đương nhiên là Bạch Thanh Hoàn, một nữ nhân như thần lại như ma.
“Sư phụ!” Tiểu hòa thượng bước tới, khẽ chào lão hòa thượng đang chắp tay kia.
Lão hòa thượng gật đầu, hắn ta nhìn mấy người Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt bình tĩnh, đoạn bảo: “Các vị thí chủ không cần căng thẳng, pháp danh của bần tăng là Tịnh Đài, bần tăng là lão tăng của chùa Lôi Vân, không có ác ý gì với các vị thí chủ đâu! Bần tăng chỉ có đôi lời muốn nói với các vị thí chủ mà thôi, mong các vị thí chủ cho phép! A di đà phật!”
“Lui xuống đi, chắc vị đại sư này không có ác ý gì đâu!” Lâm Bắc Phàm phất tay.
Mà dù hắn ta có ác ý thì hắn cũng chẳng sợ.
Dựa vào thực lực hiện giờ của mình, dù hắn không đánh lại được cao tăng kia nhưng vẫn có thể chiến mấy chục chiêu với hắn ta.
Mấy chục chiêu đó đủ thời gian để Bạch Quan âm phát hiện và tới cứu hắn.
“Công tử cẩn thận!” Mạc Như Sương lên tiếng rồi lui xuống.
Lâm Bắc Phàm bước lên phía trước, hắn mỉm cười: “Tịnh Đài đại sư, không biết đại sư có lời gì muốn nói với ta?”
Lão hòa thượng lùi lại một bước rồi vươn tay ra: “Mời thí chủ! Chúng ta vào trong rồi nói rõ!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, mọi người bèn theo hắn vào trong, tới một phòng thiền đơn sơ, Lâm Bắc Phàm và lão hòa thượng ngồi đối diện nhau, những người khác thì ngồi trên mặt đất, tiểu hòa thượng lúc nãy nhanh nhảu rót trà cho mọi người.
Trong lúc đó, Lâm Bắc Phàm tự giới thiệu lai lịch, thân phận của hắn và mọi người, chỉ thấy sắc mặt của lão hòa thượng vẫn bình tĩnh như vậy, dường như chẳng còn chuyện gì có thể khiến lão hòa thượng quan tâm ngoại trừ Phật.
“Tịnh Đài đại sư, có chuyện gì đại sư cứ nói thẳng!” Lâm Bắc Phàm lên tiếng.
“A di đà phật!” Lão hòa thượng chắp tay nói: “Ban nãy bần tăng vẫn luôn đứng phía sau Phật đường có nghe thấy thí chủ đọc quẻ! Bần tăng phát hiện thí chủ nói năng gãy gọn, rất có thiền lí! Bần tăng lại quan sát tướng mạo của thí chủ, phát hiện ra thí chủ có Phật cốt, có Phật tâm! Cứ thế, bần tăng có suy nghĩ muốn nhận đồ đệ! Thí chủ có bằng lòng theo bần tăng học Phật pháp, phổ độ chúng sinh không?”
Lâm Bắc Phàm nghe xong mà ngớ người!
Ta nói nhăng nói cuội mà ngươi lại nghe ra thiền lý?
Đã thế còn muốn nhận ta làm đồ đệ?
Bảo ta từ bỏ hồng trần thế tục, theo ngươi làm hòa thượng ư?
Ngươi có lầm không đấy?
Những người khác nghe vậy cũng sững sờ!
Đây là trạng nguyên lang đỗ cả tam nguyên đó, hơn nữa trạng nguyên này còn rất được phái nữ yêu mến, hưởng hết vinh hoa, tương lai rộng mở!
Một lão hòa thượng như ngươi mà lại muốn mời người ta từ bỏ vinh hoa phú quý và tương lại để làm hòa thượng với ngươi ư?
Não của ngươi có vấn đề gì đó rồi đúng không?
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười đáp: “Tịnh Đài đại sư, đại sư bảo ta phải bỏ vợ, bỏ rượu thơm thức ăn ngon, bỏ vinh hoa phú quý, bỏ công danh lợi lộc để làm một hòa thượng ăn chay niệm phật… ta không làm được đâu!”
Trông Tịnh Đài đại sư vẫn bình tĩnh như cũ: “Thí chủ, thí chủ coi trọng bề ngoài rồi! Phải biết nữ nhân đều là những bộ xương biết trang điểm, có đẹp cách mấy thì cũng chỉ là một lớp da, cuối cũng sẽ hóa thành xương khô! Thí chủ trầm mê nữ sắc cũng chẳng khác gì trầm mê một bộ xương khô, cứ thế thì làm sao lòng thí chủ mới được giải thoát?”
“Đại sư, ta thấy đại sư mới coi trọng bề ngoài ấy!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Phải biết sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc tức là không, không tức là sắc. Nếu vốn dĩ đã là không thì cần gì phải quan tâm? Hơn nữa chúng sinh bình đẳng, nữ nhân là xương khô thì chẳng lẽ chúng ta không phải ư? Nếu đã đều là xương khô thì khi ở trong bể khổ hồng trần phải biết đồng lòng, ai lại bảo là trầm mê chứ? Cuối cùng xin được nói thêm một câu…”
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Chỉ cần trong lòng có Phật thì đâu đâu cũng được giải thoát!”
Tịnh Đài đại sư trừng mắt thật lớn, hắn ta tán thưởng: “Quả nhiên thí chủ là người có tuệ căn, Phật lý này bần tăng tự thấy không bằng thí chủ! Trong lòng có Phật thì đâu đâu cũng được giải thoát, bần tăng đã học được rồi!”
“Đại sư quá khen!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn.
“Có điều thí chủ này, trầm mê rượu ngon và đồ ăn ngon là đại tội đấy! Phải biết rằng rượu là thuốc độc hại dạ dày, thịt là con dao sát sinh, thí chủ trầm mê rượu ngon thịt thơm thì chẳng khác gì đang tự sát, cuối cùng sẽ hại chính mình! Thí chủ nên tỉnh ngộ sớm đi, tới ăn chay niệm phật với bần tăng thì có thể giải được độc ấy!” Lão hòa thượng lại khuyên bảo.
Lâm Bắc Phàm trợn trắng mắt, ngươi bảo ta từ bỏ rượu ngon và đồ ăn ngon ư, không có khả năng đâu!
Thế chẳng bằng giết quách ta luôn cho rồi!
Chương 137 Để xem ai lừa được ai!
“Đại sư, đại sư lại thế nữa rồi!”
Tịnh Đài đại sư nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt khó hiểu.
“Phật tổ bảo con người ta cai rượu, cai thịt là bởi lo lắng định lực của con người không đủ và bị hồng trần thế tục mê hoặc, cuối cùng rời xa Phật! Thế nhưng chỉ cần trong lòng có Phật thì vẫn có thể ăn thịt, uống rượu!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách oai phong lẫm liệt: “Có nghĩa là… rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm!”
Tịnh Đài đại sư kinh ngạc: “Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm? Thí chủ, thí chủ nói có lý quá! Xem ra bần tăng chỉ nhìn cái bề ngoài thôi nên mới càng ngày càng xa Phật! A di đà phật, bần tăng nông cạn, cảm ơn thí chủ đã chỉ dạy!”
Nói đoạn, hắn ta lại chắp tay và bái lễ.
“Đại sư, đại sư khách sáo rồi!” Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta dậy.
Lúc bấy giờ, Tịnh Đài đại sư ngắm nhìn ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, đó không phải là ánh mắt của vãn bối nữa mà là ánh mắt của kẻ đồng trang lứa với hắn ta.
Tịnh Đài đại sư đã coi Lâm Bắc Phàm như một người sở hữu Phật pháp cao thâm, có thể giảng đạo lý nhà Phật.
“Thí chủ, thí chủ đúng là một người có Phật! Tại sao thí chủ lại trầm mê trong bể khổ thế gian, tại sao lại cầu mong vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc? Những thứ đó chỉ là hoa trong gương, là trăng trong nước mà thôi, sống không có được, chết không thể mang theo! Phải biết rằng biển khổ vô biên, quay đầu là bờ! A di đà phật!” Lão hòa thượng lại bắt đầu khuyên giải.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Đúng thế, thế gian là một bể khổ, mọi người đều đấu tranh, lún sâu và không thể giải thoát trong bể khổ ấy! Đại sư, đại sư có biết nguyên nhân là gì không?”
“Bần tăng xin được rửa tay lắng nghe!” Tịnh Đài đại sư khiêm tốn hỏi.
“Đó là bởi nếu không có ai chỉ đường trong bể khổ thì sao con người ta quay đầu là bờ được?”
Tịnh Đài đại sư kinh ngạc: “Hóa ra thí chủ…”
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ nghiêm túc, vẻ mắt của hắn cũng trở nên thánh thiện: “Không sai! Có câu ta không vào địa ngục thì ai vào? Vì giải cứu chúng sinh, vì giúp mọi người thoát khỏi bể khổ, ta chỉ đành trầm mê trong đó, dẫn đường chỉ lối cho chúng sinh!”
Lâm Bắc Phàm chắp hai tay lại, nói: “Trước khi nhảy xuống bể khổ, ta đã sớm xác định chí nguyện từ lâu, rằng địa ngục không trống, thề không thành Phật! Bể khổ không khô cạn thề không cập bờ! Thế nên Tịnh Đài đại sư à, mong đại sư đừng khuyên ta nữa! Chỉ cần ta còn có thể dẫn đường chỉ lối cho chúng sinh thì dù ta có chết chìm trong bể khổ đi chăng nữa, ta vẫn cam tâm tình nguyện!”
“A di đà phật!” Tịnh Đà đại sư nhắm mắt lại trong sự cảm động vô biên: “Hóa ra bần tăng hiểu lầm thí chủ, tội lỗi tội lỗi! Thoát khỏi bể khổ nào được tính là Phật, chỉ có chỉ đường dẫn lối cho chúng sinh thoát khỏi bể khổ thì mới là Phật!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Đại sư nói chí phải, a di đà phật!”
“A di đà phật!” Tịnh Đài đại sư lại cúi lạy.
Khoảnh khắc ấy, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sùng bái như trông thấy Phật.
Tiếp đó, Tịnh Đài đại sư lại nhân cơ hội hỏi thêm về Phật học.
“Thí chủ, bần tăng thường nghe thân là cây Bồ Đề, tâm như đài gương sáng, thời thời phải lau chùi, chớ để cho bụi bám! Phật pháp này là đạo lý gì? Mong thí chủ chỉ giáo!”
“Đại sư, đại sư lại thế nữa rồi!” Lâm Bắc Phàm cười: “Phải biết, Bồ Đề vốn không phải cây, gương sáng cũng không phải đài, một vật đã không tồn tại thì làm sao vướng bụi cho được?”
“Thí chủ nói chí phải, bần tăng hiểu rồi!” Tịnh Đài đại sư lại bái lạy Lâm Bắc Phàm.
Tiếp đó, hắn ta lại hỏi thêm một câu Phật học nữa và Lâm Bắc Phàm đều giải đáp hết.
Tịnh Đài đại sư nghe mà say mê, tự thấy bản thân nông cạn.
Những người xung quanh nhìn mà ngây dại, chẳng ngờ Lâm Bắc Phàm lại ngồi bàn Phật pháp với cao tăng.
Hơn nữa coi bộ vị đại sư kia còn chẳng bằng hắn, lúc nào cũng xin Lâm Bắc Phàm chỉ giáo.
Lý Sư Sư bội phục vô cùng: “Phu quân có Phật pháp cao thâm thật đấy! Thiếp thân nghe mà cũng tự thấy mình nông cạn, cả thân lẫn tâm đều như được gột rửa!”
Mạc Như Sương cũng bội phục lắm, nàng ta nói: “Đúng vậy! Phật lý của công tử cao thâm khó lường, đã thế trong Phật lý còn chứa cả đạo lý, một kẻ võ nghệ tinh thông như ta nghe xong cũng hiểu được rất nhiều!”
Chỉ có tiểu quận chúa là nghiêng đầu, thắc mắc nói: “Vậy sao? Sao ta lại cảm giác hắn đang lừa người ấy nhỉ?”
Lúc bấy giờ, tiểu hòa thượng mới nghiêng đầu qua và bảo: “Không được nói chuyện, phải thật bí mật không để kẻ thứ ba nghe thấy, đây là một cơ hội ngàn vàng, không thể bỏ lỡ!”
…
Thế là căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tịnh Đài đại sư hỏi liên tiếp mấy câu, Lâm Bắc Phàm đều trả lời hết.
Phật pháp toàn là giả dối cả còn gì?
Để xem ai lừa được ai!
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm càng trả lời thì Tịnh Đài đại sư càng mất đi khí thế của mình.
Đúng lúc đó, hắn ta bỗng chạy ra khỏi phòng.
Mọi người lấy làm lạ, bèn lục đục theo sau.
Chỉ thấy đại sư nhảy tới chỗ cách bọn họ mấy trăm mét, hai chân đứng trên một đỉnh núi đơn độc, hắn ta mở mắt, một luồng khí thể mạnh mẽ như dời non lấp bể tản ra càn quét khắp phạm vi mấy mét, xua tan đi mây và sương bồng bềnh.
Tiếp đó, mây và sương lại quay trở về tạo thành một bức tượng cực lớn.
Thật thần kì xiết bao!
Chương 138 Đòi bái sư
Mọi người hô lên đầy kinh ngạc: “Đại sư đang… đột phá à?”
Lâm Bắc Phàm thầm quát một câu.
Tông Sư!
Chắc chắn đây chính là Tông Sư rồi!
Ấy thế mà Tịnh Đài đại sư lại trở thành một cường giả Tông Sư!
Phải biết rằng ở thế gian này, Tông Sư chính là cao thủ đỉnh cấp nhất!
Dẫu chỉ là Tông Sư Tam phẩm cũng đủ thể tung hoành thiên hạ rồi!
Tiếp đó, Tịnh Đài đại sư chắp tay, bước lên phía trước mấy bước trông như hắn ta đang vượt thời không và đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Khí thế xung quanh người hắn ta đã được thu bớt lại, có vẻ hắn ta đã trờ về trạng thái bình thường rồi.
Thế nhưng mọi người đều không dám coi thường lão hòa thượng này.
“Chúc mừng đại sư! Đầu trúc trăm thước, đại sư lại gần thêm một bước rồi!” Lâm Bắc Phàm chắp tay cười.
Thế nhưng Tịnh Đài đại sư lại lùi lại một bước, tránh nhận lễ này của Lâm Bắc Phàm, đoạn nói với vẻ áy náy và e dè vô cùng: “Đứng trước mặt tiên sinh thì ta nào dám xưng đại sư, càng không dám làm tiền bối! Chỉ có người gan dạ, đầy lòng cống hiến và giàu lòng từ bi như thí chủ đây mới được xưng là đại sư! Chỉ có thí chủ mới là Phật chân chính giữa nhân gian!”
“Đại sư nói quá rồi!” Lâm Bắc Phàm xua tay.
“Đừng gọi ta là đại sư, cứ gọi tiểu tăng là được rồi!”
Tịnh Đài đại sư nói trong sự khâm phục vô ngần: “Nhờ có Phật pháp của tiên sinh mà tiểu tăng mới bừng tỉnh hiểu ra! Tiên sinh có ơn khai sáng, cứu rỗi đối với tiểu tăng! Thế nhưng hiểu càng nhiều thì lại càng thấy mình nông cạn! Không biết tiểu tăng có cơ hội nào để được bái tiên sinh làm thầy hay không, tiểu tăng mong được theo tiên sinh để học về Phật pháp tối cao?”
Nói xong, hắn ta còn cúi lạy Lâm Bắc Phàm một cách trịnh trọng.
Lâm Bắc Phàm ngây người ra đó: “Gì cơ? Đại sư muốn bái ta làm thầy ư?”
Không chỉ có mình Lâm Bắc Phàm bối rối mà tất cả mọi người xung quanh cũng đều bối rối!
Ngay mới vừa rồi, ngươi còn bảo Lâm Bắc Phàm có Phật cốt và Phật tâm, muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, kéo hắn đi làm hòa thượng.
Tại sao chỉ trong nháy mắt đã quay ngoắt muốn bái hắn làm sư phụ rồi?
Hơn nữa, một vị cao tăng đã bảy mươi, tám mươi tuổi như ngươi, còn là một cường giả thâm sâu khó lường rồi, mà lại đi bái một tên trạng nguyên vừa trẻ tuổi, vừa không biết võ công làm sư phụ, có hợp lý hay không cơ chứ?
"A di đà phật!" Tịnh Đài đại sư ưỡn thẳng lưng, nhưng vẫn giữ tư thế cung kính nghiêng người về phía trước như cũ.
Hắn ta chắp tay trước ngực, đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngưỡng mộ và thành kính: "Tiểu tăng đã nhìn thấy Phật pháp chân chính từ tiên sinh, thấy được lòng bác ái vĩ đại, thấy được thế nào mới là Phật chân chính! Phật, là điều mà tiểu tăng theo đuổi cả đời này! Tiên sinh có Phật pháp uyên bác, là thần phật thật sự tu luyện chốn nhân gian, vì vậy tiểu tăng muốn bái ngươi làm sư phụ, theo học Phật pháp tối cao! Mong tiên sinh đồng ý!"
Nói rồi, hắn ta cúi đầu thật sâu với Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co giật.
Thứ Phật pháp mà ta chém gió bừa này cũng khiến ngươi lung lay được sao?
Cuối cùng thì mọi người cũng chắc chắn rằng vị cao tăng này thật sự muốn bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, hơn nữa trông hắn ta cũng khá chân thành đấy!
Tình huống này quá điên rồ rồi, còn điên rồ hơn cả chuyện con chuột chúc tết con gà ấy chứ!
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất không hợp lý, nói: "Đại sư, ta cảm thấy chuyện bái sư thì bỏ đi vậy, dù sao ta cũng còn trẻ tuổi, không phù hợp để làm sư phụ của ngươi đâu! Chúng ta có thể làm bạn bè giao lưu với nhau, thảo luận về Phật pháp cũng được mà!"
"Như thế lại không được!" Lão hòa thượng hơi hoảng hốt: "Phật pháp của tiên sinh cao hơn tiểu tăng rất nhiều, mỗi câu ngươi nói đều khiến tiểu tăng có được lợi ích vô biên, giúp tiểu tăng thấy rõ bản tính chân thật! Có câu việc học không phân biệt già trẻ, ai thông hiểu nhiều thì người ấy xếp trước! Cho nên từ trước tới nay, tuổi tác chưa từng là vấn đề! Tiểu tăng muốn học Phật pháp của ngươi vậy bái ngươi làm sư phụ cũng là chuyện nên làm mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Nhưng kiến thức của ta về Phật pháp cũng rất ít ỏi, thật sự không làm sư phụ của ngươi nổi đâu!"
Lão hòa thượng lại càng kích động và cuồng nhiệt hơn: "Mới chỉ hiểu chút kiến thức ít ỏi mà đã như thế rồi sao! A di đà phật, ngươi đúng là thần phật thật sự tu luyện giữa nhân gian! Tiên sinh, xin ngươi hãy thu nhận ta làm đồ đệ đi!"
Lâm Bắc Phàm xua tay liên tục: "Không không không... ta cảm thấy mình phải suy nghĩ thêm đã!"
Lão hòa thượng vội vàng khuyên nhủ: "Tiên sinh, đừng suy nghĩ nữa! Chẳng lẽ tiểu tăng chưa đủ thành khẩn sao? Hay là Phật tính của tiểu tăng không đủ? Xin ngươi hãy nói ra, tiểu tăng sẽ sửa đổi ngay!"
Lâm Bắc Phàm lại xua tay liên tục: "Không cần phải sửa, ngươi đã tốt lắm rồi, người cần phải sửa đổi hẳn là ta mới đúng!"
Lão hòa thượng lập tức nói: "Nếu đã như thế, tại sao ngươi không muốn nhận tiểu tăng làm đồ đệ cơ chứ?"
...
Hai người bắt đầu tranh luận như vậy.
Một người không muốn nhận lão đồ đệ này, một người lại kiên quyết phải bái người kia làm sư phụ.
Những người xung quanh thì há hốc miệng.
"Có phải Tịnh Đài đại sư cố chấp quá rồi không?"
"Chỉ là học Phật pháp thôi mà, tại sao phải làm tới mức này cơ chứ?"
"Nói thật thì đến tận bây giờ ta cũng chẳng thấy Lâm Bắc Phàm có phong thái nhà Phật chút nào cả!"
"Bái hắn làm sư phụ có ổn không đấy?"
Chương 139 Có thêm một trợ thủ lợi hại
"A di đà phật, các ngươi không hiểu rồi!"
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực nói với vẻ vô cùng say mê: "Đây chính là buổi sáng được nghe đạo, buổi chiều chết cũng cam lòng! Sư phụ ta một đời cầu Phật, theo đuổi Phật duyên! Khó khăn lắm mới gặp được một vị Phật thật sự, cảm nhận được Phật pháp chân chính nên tất nhiên sẽ thề chết đi theo rồi! Nếu không phải sư phụ mở lời trước thì tiểu tăng cũng muốn thay đổi thái độ, bái Lâm tiên sinh làm sư phụ rồi!"
Mọi người đỡ trán, chán nản nói: "Đúng là hai kẻ điên!"
Đúng lúc đó, mắt thấy cứ tranh luận mãi cũng không xong, lão hòa thượng hơi nghiến răng, bất ngờ xông tới ôm chân Lâm Bắc Phàm, bất chấp danh dự mà nói: "Tiên sinh, nếu ngươi không nhận tiểu tăng lầm đồ đệ, tiểu tăng sẽ ôm chân ngươi thế này mãi, không buông tay ra!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Mọi người: "Vãi!"
Mọi người đều chịu bó tay bó chân luôn rồi!
Ngươi đường đường là một vị cao tăng đắc đạo, vì bái sư cầu Phật mà lại không cần thể diện nữa hay sao?
Thật sự... thật sự không cần phải làm như thế đâu mà!
Lâm Bắc Phàm lắc chân nhưng lại không làm lão hòa thượng buông ra được, hắn đành nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi cứ đứng dậy trước đi đã!"
"Ngươi chưa đồng ý thì tiểu tăng sẽ không đứng dậy!" Lão hòa thượng mặt dày đáp.
Lâm Bắc Phàm không biết nên làm thế nào mới phải: "Nhận đồ đệ là chuyện lớn, dù sao ngươi cũng phải cho ta thời gian để suy nghĩ đã chứ?"
"Tiên sinh cứ việc suy nghĩ, không cần phải bận tâm đến tiểu tăng! Chỉ cần ngươi đồng ý nhận tiểu tăng làm đồ đệ, tiểu tăng sẽ buông tay ngay!"
"Nếu ta vẫn không đồng ý thì sao đây?"
"Vậy thì tiểu tăng sẽ không buông tay, mong tiên sinh đồng ý!"
Lâm Bắc Phàm: "Đậu má!"
Nếu vị hòa thượng này nổi tính mặt dày thì người khác chẳng thể làm gì nổi!
Đúng lúc ấy, tiểu hòa thượng đi tới chắp tay trước ngực, nói với vẻ trang nghiêm: "A di đà phật! Sư phụ, sao ngươi lại làm như vậy? Chỉ vì cầu Phật tại sao lại phải làm đến mức này cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu mừng rỡ: "Vẫn là tiểu sư phụ nhà ngươi hiểu lý lẽ!"
Tiểu hòa thượng nói một cách hiên ngang lẫm liệt: "Mong sư phụ nhường chỗ một chút, để cái chân còn lại cho ta ôm với!”
Lâm Bắc Phàm: "Vãi!"
Mọi người: "Má!"
Lão hòa thượng đã mặt dày rồi vậy mà tiểu hòa thượng còn mặt dày hơn!
Không hổ là người tu luyện cùng một chỗ!
Lão hòa thượng nhường lại một chỗ trống, nói năng rất nghiêm túc: "Giới Không, đây là chân của Phật, ngươi phải ôm cho thật chặt, nhưng nhớ rằng không được làm tiên sinh bị đau, biết chưa?"
"Cảm ơn sư phụ đã chấp thuận!" Tiểu hòa thượng hào hứng xông tới, ôm lấy cái chân bên kia của Lâm Bắc Phàm.
Cả người Lâm Bắc Phàm tê cứng rồi!
Mỗi một chân của hắn bị một vị hòa thượng bám lấy, muốn nhích một bước cũng khó!
Thật sự hết cách rồi, Lâm Bắc Phàm đành phải lên tiếng: "Thôi được rồi, ta sẽ thu nhận các ngươi làm học trò, dạy Phật pháp tối cao cho các ngươi, đã được chưa hả? Mau đứng dậy đi!'
Hai vị hòa thượng vô cùng mừng rỡ, đồng thanh đáp.
"Đa tạ sư phụ đã đồng ý!"
"Đa tạ sư công đã đồng ý!"
Cuối cùng thì hai vị hòa thượng cũng chịu đứng dậy, lại còn quỳ lạy Lâm Bắc Phàm một lần.
"Bái kiến sư phụ!"
"Bái kiến sư công!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ nghiêm túc: "Ừm!"
Sau đó, hai vị hòa thượng thu dọn hành lý đơn giản rồi phấn khởi đi theo Lâm Bắc Phàm xuống núi.
Trên đường xuống núi, Lâm Bắc Phàm vẫn còn cảm thấy mơ hồ, cứ như thể hắn đang nằm mơ vậy.
Hắn chỉ ra ngoài leo núi, ngắm cảnh núi non, bái Phật một lát mà thôi...
Thế mà lúc về đã nhận thêm hai vị hòa thượng làm đồ đệ rồi!
Một trong hai người đó lại còn là Tông Sư Tam phẩm nữa chứ!
Thật không biết hắn nên vui hay nên buồn nữa, trong lòng bắt đầu rối rắm lắm, cuối cùng đành phải quyết định chuyện tới đâu tính tới đó vậy!
Dù sao thì hắn cũng có nhiều tiền của, nuôi hai vị hòa thượng cũng không thành vấn đề.
Chập tối, cuối cùng thì mọi người cũng về tới Lâm phủ, Đại Lực và Tiểu Thúy nhanh nhẹn dọn bữa tối lên.
Nhưng hai vị hòa thượng mới đến thấy một bàn bày đầy thịt cá, còn có cả rượu ngon xa hoa lại có hơi nuốt không trôi.
Tiểu hòa thượng hơi hốt hoảng: "A di đà phật! Ta và sư phụ ăn chay, có thể đổi thành một vài món chay được không?"
Đại Lực nói: "Không kịp nữa rồi, bây giờ trời đã tối, đành phải để ngày mai chuẩn bị thôi!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tịnh Đài, ngươi đã quên những gì vi sư đã nói rồi sao?"
"A di đà phật! Sao ta dám quên được chứ? Sư phụ từng nói: Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm! Chỉ cần trong lòng có Phật thì ăn thịt, uống rượu cũng chẳng sao!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Không sai! Tất cả chỉ ảo ảnh hão huyền, nhanh như một giấc mộng mà thôi! Vạn vật trên đời này đều là hư ảo, rượu và thịt cũng vậy! Ngươi chần chừ không dám ăn rõ ràng là vì chưa chịu mở lòng, không tin tưởng vào lễ Phật! Như thế thì làm sao nhận được sự quan tâm và phù hộ của Phật Tổ cơ chứ?"
"A di đà phật! Sư phụ nói rất có lý, Tịnh Đài đã hiểu rồi!" Tịnh Đài đại sư vừa chắp tay trước ngực vừa cúi đầu.
Sau đó hắn ta cầm một cái đùi gà lên cắn một miếng, bắt đầu ăn một cách vui vẻ, nhưng Phật tính trên người lại càng tăng mạnh lên.
Chương 140 Lý luận cùn
Tiểu hòa thượng thấy lão hòa thượng ăn uống vui vẻ như thế cũng lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Sư công, sư phụ, tiểu tăng có được ăn không?"
"Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm! Thật ra đây mới chỉ là câu trước mà thôi, còn có câu sau nữa đấy!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Lão hòa thượng lập tức đặt cái đùi gà xuống, chắp tay trước ngực, trên mặt đầy vẻ thành kính: "Sư phụ, đệ tử xin được lắng nghe!"
"Câu tiếp theo là: Nếu người đời học theo ta như bước vào ma đạo!"
"Câu này muốn nói với chúng ta rằng, nếu cảnh giới của ngươi không đủ cao, không thể trung thành hướng Phật thì đừng ăn thịt, uống rượu như bọn ta! Nếu không sẽ rơi vào địa ngục ma đạo vô biên!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Giới Không, rõ ràng cảnh giới của ngươi chưa đủ, không thể cưỡng lại nổi sự cám dỗ nên tạm thời ngươi đừng ăn thịt!"
"A di đà phật! Sư phụ nói có lý lắm, Tịnh Đài đã hiểu rồi!"
Sau đó hắn ta quay về phía tiểu hòa thượng, nói với vẻ nghiêm túc: "Giới Không, hiện giờ cảnh giới của ngươi chưa đủ, Phật pháp chưa sâu nên tạm thời ngươi đừng ăn thịt, uống rượu, lấy chút lương khô ăn lót dạ trước vậy!"
"Vâng, thưa sư công, sư phụ!" Tiểu hòa thượng xấu hổ cúi đầu xuống xoa cái bụng của mình, đói quá đi mất.
Lúc hắn ta ngẩng đầu lên lại trông thấy mọi người đang ăn uống vui vẻ, miệng đầy dầu mỡ, trong lòng cảm thấy thật giày vò.
"A di đà phật! Chẳng trách sư công lại nói thế gian này là một biển khổ lớn, cuối cùng thì tiểu tăng cũng đã hiểu được rồi!"
Cứ như thế, hai vị hòa thượng ở lại Lâm phủ.
Lâm Bắc Phàm là người rất quan trọng đối với nữ đế, ngay khi trong nhà hắn xuất hiện thêm hai người lạ mặt, nàng đã lập tức cảnh giác ngay.
Sau đó, nàng phái người đi điều tra mới phát hiện ra rằng người mới chuyển tới sống trong nhà Lâm Bắc Phàm lại là hai vị hòa thượng ở chùa Lôi Vân.
Vị hòa thượng lớn tuổi tên là Tịnh Đài, là một cao tăng đắc đạo hơn nữa còn là một cường giả.
Vị hòa thượng nhỏ tuổi tên là Giới Không, là đồ đệ của hòa thượng lớn tuổi kia.
Nữ đế không khỏi bối rối: "Cái tên này sao lại sống chung với hòa thượng thế nhỉ?"
Lúc ấy, Bạch Thanh Hoàn xuất hiện giữa không trung.
"Ta biết lão hòa thượng tên là Tịnh Đài đó, hắn ta đúng là một vị lão tăng đã đắc đạo, có tấm lòng hướng Phật rất thành kính, hoàn toàn khác biệt so với những tên hòa thượng trong võ lâm kia! Đồng thời, hắn ta cũng là một vị cường giả ẩn dật, trước đây vốn có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, hiện giờ đã tiến thêm một bước trở thành Tông Sư!"
"Còn vị tiểu hòa thượng kia đúng là đồ đệ của lão hòa thượng, từ nhỏ đã bắt đầu đi theo lão hòa thượng học Phật, rất có Phật tính và tuệ căn, chắc chắn tương lai sẽ lại là một vị cao tăng đắc đạo nữa!"
"Vậy tại sao bọn họ lại dính chung với Lâm Bắc Phàm chứ? Giữa mấy người bọn họ cũng đâu có mối liên hệ nào!" Nữ đế cau mày hỏi.
"Bởi vì lão hòa thượng đã bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, cho nên hiện giờ quan hệ giữa bọn họ là thầy trò, tất nhiên là sẽ sống chung với nhau rồi!"
"Cái gì? Lào hòa thượng bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ sao?"
Nữ đế hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, thốt lên: "Sao có thể xảy ra chuyện lạ kỳ như vậy được? Tại sao lão hòa thượng lại muốn bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ? Lâm Bắc Phàm có thể dạy hắn ta về cái gì được?"
"Ta cũng cảm thấy khó tin, nhưng chuyện này chính mắt ta đã nhìn thấy nên không thể không tin!"
Bạch Thanh Hoàn nhịn cười bảo: "Khi ấy ta cảm giác được có người đột phá thành Tông Sư nên đã tới chùa Lôi Vân để tìm hiểu nguyên nhân. Hai người đó gặp nhau ở chùa Lôi Vân, lão hòa thượng muốn nhận Lâm Bắc Phàm làm đồ đệ nên đã thảo luận về Phật pháp với hắn!"
"Kết quả là lão hòa thượng lại bị Phật pháp của Lâm Bắc Phàm thuyết phục! Từ lời mà Lâm Bắc Phàm nói, lão hòa thượng hoàn toàn thông suốt, tiến thêm một bước trở thành Tông Sư! Hắn ta muốn tiếp tục học hỏi Phật pháp cao siêu hơn nữa nên đã bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, đi theo bên cạnh hắn ta!"
Nữ đế méo cả miệng: "Thật vớ vẩn! Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi cảm thấy liệu tên Lâm Bắc Phàm có thật sự hiểu về Phật pháp không? Không phải hắn lại ngang nhiên nói lung tung đấy chứ?"
Bạch Thanh Hoàn suýt thì bật cười thành tiếng: "Cũng có thể lắm chứ? Ai mà biết được nào? Những chuyện bất ngờ mà hắn tạo ra còn ít lắm hay sao?"
Nữ đế gật đầu: "Nói cũng đúng thật!"
"Nhưng trẫm vẫn cảm thấy rất khó tin!"
"Cái miệng của Lâm Bắc Phàm nói mười câu thì chưa tới hai câu là thật! Hắn rất giỏi ăn nói, lại biết ngụy biện, đổi trắng thay đen, thậm chí còn đánh tráo khái niệm, trẫm cảm thấy vị cao tăng đó sẽ chẳng học được Phật pháp gì từ chỗ Lâm Bắc Phàm đâu!"
Nữ đế bĩu môi, nàng đã nhìn rõ bản chất của Lâm Bắc Phàm từ lâu rồi.
"Thật ra, nếu đổi cách suy nghĩ khác thì có thể hiểu được!"
Bạch Thanh Hoàn cười nói: "Tịnh Đài đại sư đúng là một vị đại sư có Phật pháp cao thâm nhưng cũng là người dễ để bụng những chuyện nhỏ nhặt, hắn ta cầu Phật đến nỗi mất ăn mất ngủ, quá thành kính nên mới đi vào ngõ cụt, lạc lối trong sự say mê hướng Phật không tìm được đường ra, khiến Phật pháp và võ công mãi không thể đột phá nổi!"
"Nhưng khi hắn ta gặp được Lâm Bắc Phàm thì khác!"
"Đúng như bệ hạ nói, ở Lâm Bắc Phàm có rất nhiều cách nghĩ khác thường, hắn lại biết ngụy biện, giỏi ăn nói, đen mà cũng có thể nói thành trắng, ngay cả Phật pháp cũng thế thôi! Vì vậy hắn đúng lúc mở ra một con đường cầu Phật mới lạ cho Tịnh Đài đại sư, khiến đại sư thông suốt, cho nên đại sư mới cam tâm tình nguyện mà bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, hy vọng sẽ được hắn chỉ bảo nhiều hơn!"
"Ừ! Thanh Hoàn tỷ tỷ nói có lý lắm!" Nữ đế gật đầu: "Nhưng đột nhiên có một vị Tông Sư xa lạ tới sống trong nhà Lâm Bắc Phàm, trẫm vẫn không yên tâm cho lắm! Phiền tỷ tỷ giúp trẫm để ý nhé, nếu không có vấn đề gì thì thôi!"
"Bệ hạ yên tâm, ta sẽ để ý!"
Bóng trắng dần dần biến mất.
Gương mặt của mọi người tràn đầy vẻ hoảng sợ!
Lão hòa thượng này đứng ở đây từ lúc nào vậy?
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức xông lên trước mặt Lâm Bắc Phàm, bọn họ rút kiếm và nhìn lão hòa thượng bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Tiểu quận chúa cũng chạy tới, nhỏ giọng nói: “Ta nghe phụ vương nói chùa Lôi Vân có một cao tăng, ngày thường chỉ ăn chay niệm phật không màng thế sự, nhưng Phật pháp của hắn ta cao thâm, thực lực hùng hậu, chắc là vị này rồi!”
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu.
Đúng là người này có thực lực rất mạnh, hắn cảm giác vị cao tăng này đã đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong, cách hàng Tông Sư chắc cũng không xa đâu.
Đây là người có thực lực mạnh thứ hai mà hắn từng gặp.
Người có thực lực mạnh nhất đương nhiên là Bạch Thanh Hoàn, một nữ nhân như thần lại như ma.
“Sư phụ!” Tiểu hòa thượng bước tới, khẽ chào lão hòa thượng đang chắp tay kia.
Lão hòa thượng gật đầu, hắn ta nhìn mấy người Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt bình tĩnh, đoạn bảo: “Các vị thí chủ không cần căng thẳng, pháp danh của bần tăng là Tịnh Đài, bần tăng là lão tăng của chùa Lôi Vân, không có ác ý gì với các vị thí chủ đâu! Bần tăng chỉ có đôi lời muốn nói với các vị thí chủ mà thôi, mong các vị thí chủ cho phép! A di đà phật!”
“Lui xuống đi, chắc vị đại sư này không có ác ý gì đâu!” Lâm Bắc Phàm phất tay.
Mà dù hắn ta có ác ý thì hắn cũng chẳng sợ.
Dựa vào thực lực hiện giờ của mình, dù hắn không đánh lại được cao tăng kia nhưng vẫn có thể chiến mấy chục chiêu với hắn ta.
Mấy chục chiêu đó đủ thời gian để Bạch Quan âm phát hiện và tới cứu hắn.
“Công tử cẩn thận!” Mạc Như Sương lên tiếng rồi lui xuống.
Lâm Bắc Phàm bước lên phía trước, hắn mỉm cười: “Tịnh Đài đại sư, không biết đại sư có lời gì muốn nói với ta?”
Lão hòa thượng lùi lại một bước rồi vươn tay ra: “Mời thí chủ! Chúng ta vào trong rồi nói rõ!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, mọi người bèn theo hắn vào trong, tới một phòng thiền đơn sơ, Lâm Bắc Phàm và lão hòa thượng ngồi đối diện nhau, những người khác thì ngồi trên mặt đất, tiểu hòa thượng lúc nãy nhanh nhảu rót trà cho mọi người.
Trong lúc đó, Lâm Bắc Phàm tự giới thiệu lai lịch, thân phận của hắn và mọi người, chỉ thấy sắc mặt của lão hòa thượng vẫn bình tĩnh như vậy, dường như chẳng còn chuyện gì có thể khiến lão hòa thượng quan tâm ngoại trừ Phật.
“Tịnh Đài đại sư, có chuyện gì đại sư cứ nói thẳng!” Lâm Bắc Phàm lên tiếng.
“A di đà phật!” Lão hòa thượng chắp tay nói: “Ban nãy bần tăng vẫn luôn đứng phía sau Phật đường có nghe thấy thí chủ đọc quẻ! Bần tăng phát hiện thí chủ nói năng gãy gọn, rất có thiền lí! Bần tăng lại quan sát tướng mạo của thí chủ, phát hiện ra thí chủ có Phật cốt, có Phật tâm! Cứ thế, bần tăng có suy nghĩ muốn nhận đồ đệ! Thí chủ có bằng lòng theo bần tăng học Phật pháp, phổ độ chúng sinh không?”
Lâm Bắc Phàm nghe xong mà ngớ người!
Ta nói nhăng nói cuội mà ngươi lại nghe ra thiền lý?
Đã thế còn muốn nhận ta làm đồ đệ?
Bảo ta từ bỏ hồng trần thế tục, theo ngươi làm hòa thượng ư?
Ngươi có lầm không đấy?
Những người khác nghe vậy cũng sững sờ!
Đây là trạng nguyên lang đỗ cả tam nguyên đó, hơn nữa trạng nguyên này còn rất được phái nữ yêu mến, hưởng hết vinh hoa, tương lai rộng mở!
Một lão hòa thượng như ngươi mà lại muốn mời người ta từ bỏ vinh hoa phú quý và tương lại để làm hòa thượng với ngươi ư?
Não của ngươi có vấn đề gì đó rồi đúng không?
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, cười đáp: “Tịnh Đài đại sư, đại sư bảo ta phải bỏ vợ, bỏ rượu thơm thức ăn ngon, bỏ vinh hoa phú quý, bỏ công danh lợi lộc để làm một hòa thượng ăn chay niệm phật… ta không làm được đâu!”
Trông Tịnh Đài đại sư vẫn bình tĩnh như cũ: “Thí chủ, thí chủ coi trọng bề ngoài rồi! Phải biết nữ nhân đều là những bộ xương biết trang điểm, có đẹp cách mấy thì cũng chỉ là một lớp da, cuối cũng sẽ hóa thành xương khô! Thí chủ trầm mê nữ sắc cũng chẳng khác gì trầm mê một bộ xương khô, cứ thế thì làm sao lòng thí chủ mới được giải thoát?”
“Đại sư, ta thấy đại sư mới coi trọng bề ngoài ấy!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Phải biết sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc tức là không, không tức là sắc. Nếu vốn dĩ đã là không thì cần gì phải quan tâm? Hơn nữa chúng sinh bình đẳng, nữ nhân là xương khô thì chẳng lẽ chúng ta không phải ư? Nếu đã đều là xương khô thì khi ở trong bể khổ hồng trần phải biết đồng lòng, ai lại bảo là trầm mê chứ? Cuối cùng xin được nói thêm một câu…”
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Chỉ cần trong lòng có Phật thì đâu đâu cũng được giải thoát!”
Tịnh Đài đại sư trừng mắt thật lớn, hắn ta tán thưởng: “Quả nhiên thí chủ là người có tuệ căn, Phật lý này bần tăng tự thấy không bằng thí chủ! Trong lòng có Phật thì đâu đâu cũng được giải thoát, bần tăng đã học được rồi!”
“Đại sư quá khen!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn.
“Có điều thí chủ này, trầm mê rượu ngon và đồ ăn ngon là đại tội đấy! Phải biết rằng rượu là thuốc độc hại dạ dày, thịt là con dao sát sinh, thí chủ trầm mê rượu ngon thịt thơm thì chẳng khác gì đang tự sát, cuối cùng sẽ hại chính mình! Thí chủ nên tỉnh ngộ sớm đi, tới ăn chay niệm phật với bần tăng thì có thể giải được độc ấy!” Lão hòa thượng lại khuyên bảo.
Lâm Bắc Phàm trợn trắng mắt, ngươi bảo ta từ bỏ rượu ngon và đồ ăn ngon ư, không có khả năng đâu!
Thế chẳng bằng giết quách ta luôn cho rồi!
Chương 137 Để xem ai lừa được ai!
“Đại sư, đại sư lại thế nữa rồi!”
Tịnh Đài đại sư nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt khó hiểu.
“Phật tổ bảo con người ta cai rượu, cai thịt là bởi lo lắng định lực của con người không đủ và bị hồng trần thế tục mê hoặc, cuối cùng rời xa Phật! Thế nhưng chỉ cần trong lòng có Phật thì vẫn có thể ăn thịt, uống rượu!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách oai phong lẫm liệt: “Có nghĩa là… rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm!”
Tịnh Đài đại sư kinh ngạc: “Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm? Thí chủ, thí chủ nói có lý quá! Xem ra bần tăng chỉ nhìn cái bề ngoài thôi nên mới càng ngày càng xa Phật! A di đà phật, bần tăng nông cạn, cảm ơn thí chủ đã chỉ dạy!”
Nói đoạn, hắn ta lại chắp tay và bái lễ.
“Đại sư, đại sư khách sáo rồi!” Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta dậy.
Lúc bấy giờ, Tịnh Đài đại sư ngắm nhìn ánh mắt của Lâm Bắc Phàm, đó không phải là ánh mắt của vãn bối nữa mà là ánh mắt của kẻ đồng trang lứa với hắn ta.
Tịnh Đài đại sư đã coi Lâm Bắc Phàm như một người sở hữu Phật pháp cao thâm, có thể giảng đạo lý nhà Phật.
“Thí chủ, thí chủ đúng là một người có Phật! Tại sao thí chủ lại trầm mê trong bể khổ thế gian, tại sao lại cầu mong vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc? Những thứ đó chỉ là hoa trong gương, là trăng trong nước mà thôi, sống không có được, chết không thể mang theo! Phải biết rằng biển khổ vô biên, quay đầu là bờ! A di đà phật!” Lão hòa thượng lại bắt đầu khuyên giải.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Đúng thế, thế gian là một bể khổ, mọi người đều đấu tranh, lún sâu và không thể giải thoát trong bể khổ ấy! Đại sư, đại sư có biết nguyên nhân là gì không?”
“Bần tăng xin được rửa tay lắng nghe!” Tịnh Đài đại sư khiêm tốn hỏi.
“Đó là bởi nếu không có ai chỉ đường trong bể khổ thì sao con người ta quay đầu là bờ được?”
Tịnh Đài đại sư kinh ngạc: “Hóa ra thí chủ…”
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ nghiêm túc, vẻ mắt của hắn cũng trở nên thánh thiện: “Không sai! Có câu ta không vào địa ngục thì ai vào? Vì giải cứu chúng sinh, vì giúp mọi người thoát khỏi bể khổ, ta chỉ đành trầm mê trong đó, dẫn đường chỉ lối cho chúng sinh!”
Lâm Bắc Phàm chắp hai tay lại, nói: “Trước khi nhảy xuống bể khổ, ta đã sớm xác định chí nguyện từ lâu, rằng địa ngục không trống, thề không thành Phật! Bể khổ không khô cạn thề không cập bờ! Thế nên Tịnh Đài đại sư à, mong đại sư đừng khuyên ta nữa! Chỉ cần ta còn có thể dẫn đường chỉ lối cho chúng sinh thì dù ta có chết chìm trong bể khổ đi chăng nữa, ta vẫn cam tâm tình nguyện!”
“A di đà phật!” Tịnh Đà đại sư nhắm mắt lại trong sự cảm động vô biên: “Hóa ra bần tăng hiểu lầm thí chủ, tội lỗi tội lỗi! Thoát khỏi bể khổ nào được tính là Phật, chỉ có chỉ đường dẫn lối cho chúng sinh thoát khỏi bể khổ thì mới là Phật!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Đại sư nói chí phải, a di đà phật!”
“A di đà phật!” Tịnh Đài đại sư lại cúi lạy.
Khoảnh khắc ấy, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sùng bái như trông thấy Phật.
Tiếp đó, Tịnh Đài đại sư lại nhân cơ hội hỏi thêm về Phật học.
“Thí chủ, bần tăng thường nghe thân là cây Bồ Đề, tâm như đài gương sáng, thời thời phải lau chùi, chớ để cho bụi bám! Phật pháp này là đạo lý gì? Mong thí chủ chỉ giáo!”
“Đại sư, đại sư lại thế nữa rồi!” Lâm Bắc Phàm cười: “Phải biết, Bồ Đề vốn không phải cây, gương sáng cũng không phải đài, một vật đã không tồn tại thì làm sao vướng bụi cho được?”
“Thí chủ nói chí phải, bần tăng hiểu rồi!” Tịnh Đài đại sư lại bái lạy Lâm Bắc Phàm.
Tiếp đó, hắn ta lại hỏi thêm một câu Phật học nữa và Lâm Bắc Phàm đều giải đáp hết.
Tịnh Đài đại sư nghe mà say mê, tự thấy bản thân nông cạn.
Những người xung quanh nhìn mà ngây dại, chẳng ngờ Lâm Bắc Phàm lại ngồi bàn Phật pháp với cao tăng.
Hơn nữa coi bộ vị đại sư kia còn chẳng bằng hắn, lúc nào cũng xin Lâm Bắc Phàm chỉ giáo.
Lý Sư Sư bội phục vô cùng: “Phu quân có Phật pháp cao thâm thật đấy! Thiếp thân nghe mà cũng tự thấy mình nông cạn, cả thân lẫn tâm đều như được gột rửa!”
Mạc Như Sương cũng bội phục lắm, nàng ta nói: “Đúng vậy! Phật lý của công tử cao thâm khó lường, đã thế trong Phật lý còn chứa cả đạo lý, một kẻ võ nghệ tinh thông như ta nghe xong cũng hiểu được rất nhiều!”
Chỉ có tiểu quận chúa là nghiêng đầu, thắc mắc nói: “Vậy sao? Sao ta lại cảm giác hắn đang lừa người ấy nhỉ?”
Lúc bấy giờ, tiểu hòa thượng mới nghiêng đầu qua và bảo: “Không được nói chuyện, phải thật bí mật không để kẻ thứ ba nghe thấy, đây là một cơ hội ngàn vàng, không thể bỏ lỡ!”
…
Thế là căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Tịnh Đài đại sư hỏi liên tiếp mấy câu, Lâm Bắc Phàm đều trả lời hết.
Phật pháp toàn là giả dối cả còn gì?
Để xem ai lừa được ai!
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm càng trả lời thì Tịnh Đài đại sư càng mất đi khí thế của mình.
Đúng lúc đó, hắn ta bỗng chạy ra khỏi phòng.
Mọi người lấy làm lạ, bèn lục đục theo sau.
Chỉ thấy đại sư nhảy tới chỗ cách bọn họ mấy trăm mét, hai chân đứng trên một đỉnh núi đơn độc, hắn ta mở mắt, một luồng khí thể mạnh mẽ như dời non lấp bể tản ra càn quét khắp phạm vi mấy mét, xua tan đi mây và sương bồng bềnh.
Tiếp đó, mây và sương lại quay trở về tạo thành một bức tượng cực lớn.
Thật thần kì xiết bao!
Chương 138 Đòi bái sư
Mọi người hô lên đầy kinh ngạc: “Đại sư đang… đột phá à?”
Lâm Bắc Phàm thầm quát một câu.
Tông Sư!
Chắc chắn đây chính là Tông Sư rồi!
Ấy thế mà Tịnh Đài đại sư lại trở thành một cường giả Tông Sư!
Phải biết rằng ở thế gian này, Tông Sư chính là cao thủ đỉnh cấp nhất!
Dẫu chỉ là Tông Sư Tam phẩm cũng đủ thể tung hoành thiên hạ rồi!
Tiếp đó, Tịnh Đài đại sư chắp tay, bước lên phía trước mấy bước trông như hắn ta đang vượt thời không và đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Khí thế xung quanh người hắn ta đã được thu bớt lại, có vẻ hắn ta đã trờ về trạng thái bình thường rồi.
Thế nhưng mọi người đều không dám coi thường lão hòa thượng này.
“Chúc mừng đại sư! Đầu trúc trăm thước, đại sư lại gần thêm một bước rồi!” Lâm Bắc Phàm chắp tay cười.
Thế nhưng Tịnh Đài đại sư lại lùi lại một bước, tránh nhận lễ này của Lâm Bắc Phàm, đoạn nói với vẻ áy náy và e dè vô cùng: “Đứng trước mặt tiên sinh thì ta nào dám xưng đại sư, càng không dám làm tiền bối! Chỉ có người gan dạ, đầy lòng cống hiến và giàu lòng từ bi như thí chủ đây mới được xưng là đại sư! Chỉ có thí chủ mới là Phật chân chính giữa nhân gian!”
“Đại sư nói quá rồi!” Lâm Bắc Phàm xua tay.
“Đừng gọi ta là đại sư, cứ gọi tiểu tăng là được rồi!”
Tịnh Đài đại sư nói trong sự khâm phục vô ngần: “Nhờ có Phật pháp của tiên sinh mà tiểu tăng mới bừng tỉnh hiểu ra! Tiên sinh có ơn khai sáng, cứu rỗi đối với tiểu tăng! Thế nhưng hiểu càng nhiều thì lại càng thấy mình nông cạn! Không biết tiểu tăng có cơ hội nào để được bái tiên sinh làm thầy hay không, tiểu tăng mong được theo tiên sinh để học về Phật pháp tối cao?”
Nói xong, hắn ta còn cúi lạy Lâm Bắc Phàm một cách trịnh trọng.
Lâm Bắc Phàm ngây người ra đó: “Gì cơ? Đại sư muốn bái ta làm thầy ư?”
Không chỉ có mình Lâm Bắc Phàm bối rối mà tất cả mọi người xung quanh cũng đều bối rối!
Ngay mới vừa rồi, ngươi còn bảo Lâm Bắc Phàm có Phật cốt và Phật tâm, muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, kéo hắn đi làm hòa thượng.
Tại sao chỉ trong nháy mắt đã quay ngoắt muốn bái hắn làm sư phụ rồi?
Hơn nữa, một vị cao tăng đã bảy mươi, tám mươi tuổi như ngươi, còn là một cường giả thâm sâu khó lường rồi, mà lại đi bái một tên trạng nguyên vừa trẻ tuổi, vừa không biết võ công làm sư phụ, có hợp lý hay không cơ chứ?
"A di đà phật!" Tịnh Đài đại sư ưỡn thẳng lưng, nhưng vẫn giữ tư thế cung kính nghiêng người về phía trước như cũ.
Hắn ta chắp tay trước ngực, đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ngưỡng mộ và thành kính: "Tiểu tăng đã nhìn thấy Phật pháp chân chính từ tiên sinh, thấy được lòng bác ái vĩ đại, thấy được thế nào mới là Phật chân chính! Phật, là điều mà tiểu tăng theo đuổi cả đời này! Tiên sinh có Phật pháp uyên bác, là thần phật thật sự tu luyện chốn nhân gian, vì vậy tiểu tăng muốn bái ngươi làm sư phụ, theo học Phật pháp tối cao! Mong tiên sinh đồng ý!"
Nói rồi, hắn ta cúi đầu thật sâu với Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co giật.
Thứ Phật pháp mà ta chém gió bừa này cũng khiến ngươi lung lay được sao?
Cuối cùng thì mọi người cũng chắc chắn rằng vị cao tăng này thật sự muốn bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, hơn nữa trông hắn ta cũng khá chân thành đấy!
Tình huống này quá điên rồ rồi, còn điên rồ hơn cả chuyện con chuột chúc tết con gà ấy chứ!
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất không hợp lý, nói: "Đại sư, ta cảm thấy chuyện bái sư thì bỏ đi vậy, dù sao ta cũng còn trẻ tuổi, không phù hợp để làm sư phụ của ngươi đâu! Chúng ta có thể làm bạn bè giao lưu với nhau, thảo luận về Phật pháp cũng được mà!"
"Như thế lại không được!" Lão hòa thượng hơi hoảng hốt: "Phật pháp của tiên sinh cao hơn tiểu tăng rất nhiều, mỗi câu ngươi nói đều khiến tiểu tăng có được lợi ích vô biên, giúp tiểu tăng thấy rõ bản tính chân thật! Có câu việc học không phân biệt già trẻ, ai thông hiểu nhiều thì người ấy xếp trước! Cho nên từ trước tới nay, tuổi tác chưa từng là vấn đề! Tiểu tăng muốn học Phật pháp của ngươi vậy bái ngươi làm sư phụ cũng là chuyện nên làm mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Nhưng kiến thức của ta về Phật pháp cũng rất ít ỏi, thật sự không làm sư phụ của ngươi nổi đâu!"
Lão hòa thượng lại càng kích động và cuồng nhiệt hơn: "Mới chỉ hiểu chút kiến thức ít ỏi mà đã như thế rồi sao! A di đà phật, ngươi đúng là thần phật thật sự tu luyện giữa nhân gian! Tiên sinh, xin ngươi hãy thu nhận ta làm đồ đệ đi!"
Lâm Bắc Phàm xua tay liên tục: "Không không không... ta cảm thấy mình phải suy nghĩ thêm đã!"
Lão hòa thượng vội vàng khuyên nhủ: "Tiên sinh, đừng suy nghĩ nữa! Chẳng lẽ tiểu tăng chưa đủ thành khẩn sao? Hay là Phật tính của tiểu tăng không đủ? Xin ngươi hãy nói ra, tiểu tăng sẽ sửa đổi ngay!"
Lâm Bắc Phàm lại xua tay liên tục: "Không cần phải sửa, ngươi đã tốt lắm rồi, người cần phải sửa đổi hẳn là ta mới đúng!"
Lão hòa thượng lập tức nói: "Nếu đã như thế, tại sao ngươi không muốn nhận tiểu tăng làm đồ đệ cơ chứ?"
...
Hai người bắt đầu tranh luận như vậy.
Một người không muốn nhận lão đồ đệ này, một người lại kiên quyết phải bái người kia làm sư phụ.
Những người xung quanh thì há hốc miệng.
"Có phải Tịnh Đài đại sư cố chấp quá rồi không?"
"Chỉ là học Phật pháp thôi mà, tại sao phải làm tới mức này cơ chứ?"
"Nói thật thì đến tận bây giờ ta cũng chẳng thấy Lâm Bắc Phàm có phong thái nhà Phật chút nào cả!"
"Bái hắn làm sư phụ có ổn không đấy?"
Chương 139 Có thêm một trợ thủ lợi hại
"A di đà phật, các ngươi không hiểu rồi!"
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực nói với vẻ vô cùng say mê: "Đây chính là buổi sáng được nghe đạo, buổi chiều chết cũng cam lòng! Sư phụ ta một đời cầu Phật, theo đuổi Phật duyên! Khó khăn lắm mới gặp được một vị Phật thật sự, cảm nhận được Phật pháp chân chính nên tất nhiên sẽ thề chết đi theo rồi! Nếu không phải sư phụ mở lời trước thì tiểu tăng cũng muốn thay đổi thái độ, bái Lâm tiên sinh làm sư phụ rồi!"
Mọi người đỡ trán, chán nản nói: "Đúng là hai kẻ điên!"
Đúng lúc đó, mắt thấy cứ tranh luận mãi cũng không xong, lão hòa thượng hơi nghiến răng, bất ngờ xông tới ôm chân Lâm Bắc Phàm, bất chấp danh dự mà nói: "Tiên sinh, nếu ngươi không nhận tiểu tăng lầm đồ đệ, tiểu tăng sẽ ôm chân ngươi thế này mãi, không buông tay ra!"
Lâm Bắc Phàm: "Trời ạ!"
Mọi người: "Vãi!"
Mọi người đều chịu bó tay bó chân luôn rồi!
Ngươi đường đường là một vị cao tăng đắc đạo, vì bái sư cầu Phật mà lại không cần thể diện nữa hay sao?
Thật sự... thật sự không cần phải làm như thế đâu mà!
Lâm Bắc Phàm lắc chân nhưng lại không làm lão hòa thượng buông ra được, hắn đành nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi cứ đứng dậy trước đi đã!"
"Ngươi chưa đồng ý thì tiểu tăng sẽ không đứng dậy!" Lão hòa thượng mặt dày đáp.
Lâm Bắc Phàm không biết nên làm thế nào mới phải: "Nhận đồ đệ là chuyện lớn, dù sao ngươi cũng phải cho ta thời gian để suy nghĩ đã chứ?"
"Tiên sinh cứ việc suy nghĩ, không cần phải bận tâm đến tiểu tăng! Chỉ cần ngươi đồng ý nhận tiểu tăng làm đồ đệ, tiểu tăng sẽ buông tay ngay!"
"Nếu ta vẫn không đồng ý thì sao đây?"
"Vậy thì tiểu tăng sẽ không buông tay, mong tiên sinh đồng ý!"
Lâm Bắc Phàm: "Đậu má!"
Nếu vị hòa thượng này nổi tính mặt dày thì người khác chẳng thể làm gì nổi!
Đúng lúc ấy, tiểu hòa thượng đi tới chắp tay trước ngực, nói với vẻ trang nghiêm: "A di đà phật! Sư phụ, sao ngươi lại làm như vậy? Chỉ vì cầu Phật tại sao lại phải làm đến mức này cơ chứ?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu mừng rỡ: "Vẫn là tiểu sư phụ nhà ngươi hiểu lý lẽ!"
Tiểu hòa thượng nói một cách hiên ngang lẫm liệt: "Mong sư phụ nhường chỗ một chút, để cái chân còn lại cho ta ôm với!”
Lâm Bắc Phàm: "Vãi!"
Mọi người: "Má!"
Lão hòa thượng đã mặt dày rồi vậy mà tiểu hòa thượng còn mặt dày hơn!
Không hổ là người tu luyện cùng một chỗ!
Lão hòa thượng nhường lại một chỗ trống, nói năng rất nghiêm túc: "Giới Không, đây là chân của Phật, ngươi phải ôm cho thật chặt, nhưng nhớ rằng không được làm tiên sinh bị đau, biết chưa?"
"Cảm ơn sư phụ đã chấp thuận!" Tiểu hòa thượng hào hứng xông tới, ôm lấy cái chân bên kia của Lâm Bắc Phàm.
Cả người Lâm Bắc Phàm tê cứng rồi!
Mỗi một chân của hắn bị một vị hòa thượng bám lấy, muốn nhích một bước cũng khó!
Thật sự hết cách rồi, Lâm Bắc Phàm đành phải lên tiếng: "Thôi được rồi, ta sẽ thu nhận các ngươi làm học trò, dạy Phật pháp tối cao cho các ngươi, đã được chưa hả? Mau đứng dậy đi!'
Hai vị hòa thượng vô cùng mừng rỡ, đồng thanh đáp.
"Đa tạ sư phụ đã đồng ý!"
"Đa tạ sư công đã đồng ý!"
Cuối cùng thì hai vị hòa thượng cũng chịu đứng dậy, lại còn quỳ lạy Lâm Bắc Phàm một lần.
"Bái kiến sư phụ!"
"Bái kiến sư công!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ nghiêm túc: "Ừm!"
Sau đó, hai vị hòa thượng thu dọn hành lý đơn giản rồi phấn khởi đi theo Lâm Bắc Phàm xuống núi.
Trên đường xuống núi, Lâm Bắc Phàm vẫn còn cảm thấy mơ hồ, cứ như thể hắn đang nằm mơ vậy.
Hắn chỉ ra ngoài leo núi, ngắm cảnh núi non, bái Phật một lát mà thôi...
Thế mà lúc về đã nhận thêm hai vị hòa thượng làm đồ đệ rồi!
Một trong hai người đó lại còn là Tông Sư Tam phẩm nữa chứ!
Thật không biết hắn nên vui hay nên buồn nữa, trong lòng bắt đầu rối rắm lắm, cuối cùng đành phải quyết định chuyện tới đâu tính tới đó vậy!
Dù sao thì hắn cũng có nhiều tiền của, nuôi hai vị hòa thượng cũng không thành vấn đề.
Chập tối, cuối cùng thì mọi người cũng về tới Lâm phủ, Đại Lực và Tiểu Thúy nhanh nhẹn dọn bữa tối lên.
Nhưng hai vị hòa thượng mới đến thấy một bàn bày đầy thịt cá, còn có cả rượu ngon xa hoa lại có hơi nuốt không trôi.
Tiểu hòa thượng hơi hốt hoảng: "A di đà phật! Ta và sư phụ ăn chay, có thể đổi thành một vài món chay được không?"
Đại Lực nói: "Không kịp nữa rồi, bây giờ trời đã tối, đành phải để ngày mai chuẩn bị thôi!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Tịnh Đài, ngươi đã quên những gì vi sư đã nói rồi sao?"
"A di đà phật! Sao ta dám quên được chứ? Sư phụ từng nói: Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm! Chỉ cần trong lòng có Phật thì ăn thịt, uống rượu cũng chẳng sao!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Không sai! Tất cả chỉ ảo ảnh hão huyền, nhanh như một giấc mộng mà thôi! Vạn vật trên đời này đều là hư ảo, rượu và thịt cũng vậy! Ngươi chần chừ không dám ăn rõ ràng là vì chưa chịu mở lòng, không tin tưởng vào lễ Phật! Như thế thì làm sao nhận được sự quan tâm và phù hộ của Phật Tổ cơ chứ?"
"A di đà phật! Sư phụ nói rất có lý, Tịnh Đài đã hiểu rồi!" Tịnh Đài đại sư vừa chắp tay trước ngực vừa cúi đầu.
Sau đó hắn ta cầm một cái đùi gà lên cắn một miếng, bắt đầu ăn một cách vui vẻ, nhưng Phật tính trên người lại càng tăng mạnh lên.
Chương 140 Lý luận cùn
Tiểu hòa thượng thấy lão hòa thượng ăn uống vui vẻ như thế cũng lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Sư công, sư phụ, tiểu tăng có được ăn không?"
"Rượu thịt qua dạ dày, Phật Tổ để trong tâm! Thật ra đây mới chỉ là câu trước mà thôi, còn có câu sau nữa đấy!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
Lão hòa thượng lập tức đặt cái đùi gà xuống, chắp tay trước ngực, trên mặt đầy vẻ thành kính: "Sư phụ, đệ tử xin được lắng nghe!"
"Câu tiếp theo là: Nếu người đời học theo ta như bước vào ma đạo!"
"Câu này muốn nói với chúng ta rằng, nếu cảnh giới của ngươi không đủ cao, không thể trung thành hướng Phật thì đừng ăn thịt, uống rượu như bọn ta! Nếu không sẽ rơi vào địa ngục ma đạo vô biên!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Giới Không, rõ ràng cảnh giới của ngươi chưa đủ, không thể cưỡng lại nổi sự cám dỗ nên tạm thời ngươi đừng ăn thịt!"
"A di đà phật! Sư phụ nói có lý lắm, Tịnh Đài đã hiểu rồi!"
Sau đó hắn ta quay về phía tiểu hòa thượng, nói với vẻ nghiêm túc: "Giới Không, hiện giờ cảnh giới của ngươi chưa đủ, Phật pháp chưa sâu nên tạm thời ngươi đừng ăn thịt, uống rượu, lấy chút lương khô ăn lót dạ trước vậy!"
"Vâng, thưa sư công, sư phụ!" Tiểu hòa thượng xấu hổ cúi đầu xuống xoa cái bụng của mình, đói quá đi mất.
Lúc hắn ta ngẩng đầu lên lại trông thấy mọi người đang ăn uống vui vẻ, miệng đầy dầu mỡ, trong lòng cảm thấy thật giày vò.
"A di đà phật! Chẳng trách sư công lại nói thế gian này là một biển khổ lớn, cuối cùng thì tiểu tăng cũng đã hiểu được rồi!"
Cứ như thế, hai vị hòa thượng ở lại Lâm phủ.
Lâm Bắc Phàm là người rất quan trọng đối với nữ đế, ngay khi trong nhà hắn xuất hiện thêm hai người lạ mặt, nàng đã lập tức cảnh giác ngay.
Sau đó, nàng phái người đi điều tra mới phát hiện ra rằng người mới chuyển tới sống trong nhà Lâm Bắc Phàm lại là hai vị hòa thượng ở chùa Lôi Vân.
Vị hòa thượng lớn tuổi tên là Tịnh Đài, là một cao tăng đắc đạo hơn nữa còn là một cường giả.
Vị hòa thượng nhỏ tuổi tên là Giới Không, là đồ đệ của hòa thượng lớn tuổi kia.
Nữ đế không khỏi bối rối: "Cái tên này sao lại sống chung với hòa thượng thế nhỉ?"
Lúc ấy, Bạch Thanh Hoàn xuất hiện giữa không trung.
"Ta biết lão hòa thượng tên là Tịnh Đài đó, hắn ta đúng là một vị lão tăng đã đắc đạo, có tấm lòng hướng Phật rất thành kính, hoàn toàn khác biệt so với những tên hòa thượng trong võ lâm kia! Đồng thời, hắn ta cũng là một vị cường giả ẩn dật, trước đây vốn có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, hiện giờ đã tiến thêm một bước trở thành Tông Sư!"
"Còn vị tiểu hòa thượng kia đúng là đồ đệ của lão hòa thượng, từ nhỏ đã bắt đầu đi theo lão hòa thượng học Phật, rất có Phật tính và tuệ căn, chắc chắn tương lai sẽ lại là một vị cao tăng đắc đạo nữa!"
"Vậy tại sao bọn họ lại dính chung với Lâm Bắc Phàm chứ? Giữa mấy người bọn họ cũng đâu có mối liên hệ nào!" Nữ đế cau mày hỏi.
"Bởi vì lão hòa thượng đã bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, cho nên hiện giờ quan hệ giữa bọn họ là thầy trò, tất nhiên là sẽ sống chung với nhau rồi!"
"Cái gì? Lào hòa thượng bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ sao?"
Nữ đế hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, thốt lên: "Sao có thể xảy ra chuyện lạ kỳ như vậy được? Tại sao lão hòa thượng lại muốn bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ? Lâm Bắc Phàm có thể dạy hắn ta về cái gì được?"
"Ta cũng cảm thấy khó tin, nhưng chuyện này chính mắt ta đã nhìn thấy nên không thể không tin!"
Bạch Thanh Hoàn nhịn cười bảo: "Khi ấy ta cảm giác được có người đột phá thành Tông Sư nên đã tới chùa Lôi Vân để tìm hiểu nguyên nhân. Hai người đó gặp nhau ở chùa Lôi Vân, lão hòa thượng muốn nhận Lâm Bắc Phàm làm đồ đệ nên đã thảo luận về Phật pháp với hắn!"
"Kết quả là lão hòa thượng lại bị Phật pháp của Lâm Bắc Phàm thuyết phục! Từ lời mà Lâm Bắc Phàm nói, lão hòa thượng hoàn toàn thông suốt, tiến thêm một bước trở thành Tông Sư! Hắn ta muốn tiếp tục học hỏi Phật pháp cao siêu hơn nữa nên đã bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, đi theo bên cạnh hắn ta!"
Nữ đế méo cả miệng: "Thật vớ vẩn! Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi cảm thấy liệu tên Lâm Bắc Phàm có thật sự hiểu về Phật pháp không? Không phải hắn lại ngang nhiên nói lung tung đấy chứ?"
Bạch Thanh Hoàn suýt thì bật cười thành tiếng: "Cũng có thể lắm chứ? Ai mà biết được nào? Những chuyện bất ngờ mà hắn tạo ra còn ít lắm hay sao?"
Nữ đế gật đầu: "Nói cũng đúng thật!"
"Nhưng trẫm vẫn cảm thấy rất khó tin!"
"Cái miệng của Lâm Bắc Phàm nói mười câu thì chưa tới hai câu là thật! Hắn rất giỏi ăn nói, lại biết ngụy biện, đổi trắng thay đen, thậm chí còn đánh tráo khái niệm, trẫm cảm thấy vị cao tăng đó sẽ chẳng học được Phật pháp gì từ chỗ Lâm Bắc Phàm đâu!"
Nữ đế bĩu môi, nàng đã nhìn rõ bản chất của Lâm Bắc Phàm từ lâu rồi.
"Thật ra, nếu đổi cách suy nghĩ khác thì có thể hiểu được!"
Bạch Thanh Hoàn cười nói: "Tịnh Đài đại sư đúng là một vị đại sư có Phật pháp cao thâm nhưng cũng là người dễ để bụng những chuyện nhỏ nhặt, hắn ta cầu Phật đến nỗi mất ăn mất ngủ, quá thành kính nên mới đi vào ngõ cụt, lạc lối trong sự say mê hướng Phật không tìm được đường ra, khiến Phật pháp và võ công mãi không thể đột phá nổi!"
"Nhưng khi hắn ta gặp được Lâm Bắc Phàm thì khác!"
"Đúng như bệ hạ nói, ở Lâm Bắc Phàm có rất nhiều cách nghĩ khác thường, hắn lại biết ngụy biện, giỏi ăn nói, đen mà cũng có thể nói thành trắng, ngay cả Phật pháp cũng thế thôi! Vì vậy hắn đúng lúc mở ra một con đường cầu Phật mới lạ cho Tịnh Đài đại sư, khiến đại sư thông suốt, cho nên đại sư mới cam tâm tình nguyện mà bái Lâm Bắc Phàm làm sư phụ, hy vọng sẽ được hắn chỉ bảo nhiều hơn!"
"Ừ! Thanh Hoàn tỷ tỷ nói có lý lắm!" Nữ đế gật đầu: "Nhưng đột nhiên có một vị Tông Sư xa lạ tới sống trong nhà Lâm Bắc Phàm, trẫm vẫn không yên tâm cho lắm! Phiền tỷ tỷ giúp trẫm để ý nhé, nếu không có vấn đề gì thì thôi!"
"Bệ hạ yên tâm, ta sẽ để ý!"
Bóng trắng dần dần biến mất.