-
Chương 131-135
Chương 131 Thành giao
“Bệ hạ, thật ra có để lộ chuyện này cũng không sao đâu ạ, bởi vì đây là một âm mưu đường đường chính chính, Ký Bắc vương không muốn tiếp cũng phải tiếp, trừ phi hắn ta không cần đứa con trai này nữa!” Lâm Bắc Phàm cười một cách đắc ý.
Các quan thầm hô một tiếng!
Đồ âm hiểm nhà ngươi!
“Chủ yếu là để bảo vệ Lâm ái khanh thôi!”
Sắc mặt của nữ đế trở nên nghiêm túc: “Kế sách do ngươi đề xuất, Ký Bắc vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thế nên trẫm lệnh cho các quan giữ kín miệng của mình, có thế mới không gây phiền phức cho ngươi!”
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thấy cảm động lắm.
Mặc dù hắn không cần, thậm chí hắn đã tìm được cách để lừa gạt Ký Bắc vương. Song hành động này của nữ đế quả thực quá ân cần, khiến lòng người ta ấm áp, nhưng sau cảm giác tội lỗi cũng trỗi dậy trong lòng.
Hắn đã lén lút làm biết bao chuyện xấu xa lừa trên gạt dưới sau lưng bệ hạ mà bệ hạ vẫn đối xử với hắn tốt như vậy!
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt đẹp của nữ đế, thầm nhủ: Bệ hạ, vi thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng đâu!
Không phải vi thần không muốn trung thành với bệ hạ, chỉ là hệ thống ép thần phải vậy thôi!
Thế nên có trách thì bệ hạ hãy trách hệ thống ấy!
Không liên quan gì đến thần hết!
Hệ thống: […]
“Lâm ái khanh, đứng ra nghe lệnh!”
Lúc này, giọng nói của nữ đế lại vang vọng bên tai hắn.
“Thần có mặt!” Lâm Bắc Phàm tiến lên trước một bước.
“Lâm ái khanh đã nghĩ ra một kế sách tuyệt vời, không chỉ giúp triều đình thoát khỏi cục diện bế tắc mà còn tránh được tổn thất vô cùng lớn, ngoài ra còn khiến Ký Bắc vương phải thất thoát nhiều binh nhiều tướng, công lao của Lâm ái khanh là vô cùng to lớn! Thế nên giờ trẫm ban thưởng cho ngươi…”
“Một nghìn lượng vàng, một vạn lượng bạc!”
“Mười viên chân trâu dưới biển sâu!”
“Mười miếng tử ngọc cực phẩm!”
“Một thanh bảo kiếm Tử Kim!”
…
Bình thường không có lý do mà nữ đế đã thưởng vô cùng hào phóng, hiện giờ tìm được một lí do, nàng chỉ hận không thể thưởng cho Lâm Bắc Phàm chết ngạt thì thôi, để hắn biết thế nào gọi là hoàng ân mênh mông!
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm ngớ cả người, các quan trong triều cũng ngớ người theo!
Chỉ có nữ đế là vui vẻ từ đầu đến cuối, khiến Lâm Bắc Phàm nhìn mà tưởng hắn chính là streamer gặp được một anh giai giàu có top một!
Nữ đế nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm mà tràn đầy vẻ yêu mến, nàng động viên: “Lâm ái khanh tiếp tục cố gắng nhé! Giờ công lao của ngươi ít quá, nếu ngươi lập thêm công thì trẫm sẽ cho ngươi thăng quan tiến chức và thưởng ruộng đất cho ngươi!”
Các quan trong triều hâm mộ đến mức đỏ cả mắt!
Với những kẻ làm quan như bọn họ mà nói thì tài nguyên quan trọng số một chính là chức quan, thứ hai chính là ruộng đất!
Chức quan đại diện cho quyền lực, quyền lực càng bành trướng thì càng nhận được nhiều đồ tốt!
Còn ruộng đất…
Đây đang là xã hội phong kiến ruộng đất, ngươi thử nói xem ruộng đất có quan trọng hay không?
Có ruộng đất rồi thì có thể lên làm đại địa chủ, về sau không làm quan nữa thì vẫn được hưởng cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc.
Ruộng đất còn có thể truyền lại cho thế hệ sau khiến gia tộc trở nên hưng thịnh.
“Tạ chủ long ân!” Lâm Bắc Phàm hô lớn.
Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm kể lại chuyện này cho Mạc Như Sương nghe.
“Sau khi ta cố gắng khuyên bảo và đút thêm bạc thì nữ đế bệ hạ đã đồng ý thả thế tử! Ngươi về bẩm báo với vương gia đi, bảo vương gia thanh toán hết chỗ tiền còn lại cho ta!”
Mạc Như Sương hớn ha hớn hở: “Đa tạ công tử!”
Nàng vui như mở hội quay về viết thư bẩm báo chuyện này với vương gia.
Không lâu sau, vương gia ở đất Ký Bắc xa xôi nhận được thư của Mạc Như Sương, đồng thời cũng nhận được câu trả lời của triều đình. Triều đình báo cho hắn ta rằng thế tử đã được thả ra, bảo hắn ta phái người tới đón thế tử trở về.
Vương gia mừng rơn: “Lâm Bắc Phàm làm được thật rồi này! Nghe Như Sương nói thì sau khi lấy được tiền, hắn mới lên triều một lần đã lập tức giải quyết ổn thỏa ngay, đúng là nhân tài!”
“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia! Thế tử bình an vô sự, vương gia còn có được một anh tài!” Gia Cát tiên sinh lập tức lên tiếng.
“Ha ha…” Vương gia cười lớn, trong lòng đang rất vui vẻ.
Cười xong, hắn ta lại đọc tiếp thư triều đình gửi đến, đôi mày nhíu chặt lại: “Nhưng vẫn có một điều khiến bản vương nghi ngờ, tại sao triều đình lại bảo bản vương đưa người sang đón thế tử trở về? Chuyện này có bất cập gì chăng?”
Gia Cát tiên sinh đọc bức thư, vừa vuốt râu vừa cười: “Theo bức thư này thì hiện giờ triều đình đang loạn trong giặc ngoài, quả thật không thể phái binh lực đi để bảo vệ thế tử, đồng thời cũng không muốn trở mặt với vương gia nên chỉ đành thả thế tử ra!”
“Nhưng thân phận của thế tử vô cùng đặc biệt, thân phận này khiến thế tử bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, có xảy ra chuyện không may thì cũng không ổn, sẽ ảnh hưởng xấu đến vương gia và triều đình! Thế nên triều đình mới bảo chúng ta đưa người sang đón thế tử, điều này có thể hiểu được!”
Vương gia gật đầu: “Quân sư nói chí phải!”
“Hơn nữa, chuyện này gần như đã bố cáo thiên hạ, triều đình chắc chắn sẽ không tự làm mình mất mặt đâu!” Gia Cát tiên sinh mỉm cười: “Vương gia có thể phái cao thủ xuất phát đi đón thế tử rồi, ngày một ngày hai là xong!”
“Được!” Vương gia lớn tiếng nói: “Hiện giờ hãy phái cao thủ và binh mã tới kinh thành đón Kiệt nhi về cho bổn vương! Ngoài ra, Lâm Bắc Phàm có công cứu người, trả nốt chỗ tiền còn lại cho hắn đi!”
“Vương gia anh minh!” Gia Cát tiên sinh chắp tay mỉm cười.
Chương 132 Chuyện này có phải do ngươi làm không?
Thế là vương gia lập tức ra lệnh cho cao thủ và binh mã đi đón thế tử.
Người mà hắn ta điều đi không nhiều, chưa đến trăm người nhưng trong đó toàn là các cao thủ, còn có cả hai vị Tiên Thiên.
Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ đã tới kinh thành cứu thế tử từ sớm, bọn họ không lộ diện mà chỉ bảo vệ một cách âm thầm.
Một lực lượng như thế thừa để bảo vệ một người.
Ngày đi đón thế tử thanh thế động trời, người ngựa đông đúc.
Nữ đế hạ lệnh cho một đại quan thay nàng tiễn thế tử, đồng thời tặng thế tử rất nhiều châu báu để thế tử mang về cho vương gia, thể hiện hoàng ân mênh mông.
Có thể nói nữ đế đã tận tình làm hết những việc mình nên làm, chẳng ai có thể bới móc được gì cả.
Cứ thế, thế tử “bội thu” trở về, trông hắn ta như thể vừa mới tới kinh thành dạo chơi một vòng vậy.
Đến cả thế tử cũng chẳng dám tin hắn ta được thả ra một cách thuận lợi như vậy, triều đình không hề làm khó hắn ta luôn.
Tuy nhiên rời khỏi kinh thành chưa đầy một ngày sau, thế tử bỗng bị ám sát.
Bên cạnh thế tử có rất nhiều cao thủ nên thích khách không đạt được mục đích, chỉ đành rút lui.
Song đoàn hộ tống thế tử cũng có mười mấy người chết.
Tới ngày thứ hai, thế tử lại bị ám sát.
Lần này thích khách càng hung hăng hơn, có mười mấy cường giả Hậu Thiên, ngoài ra còn có một vị Tiên Thiên.
Có điều bọn chúng vẫn không đạt được mục đích, chỉ rời đi và bỏ lại một đống thi thể.
Đến ngày thứ ba, thích khách lại đến.
Lần này càng có nhiều cường giả hơn thậm chí còn có những ba vị Tiên Thiên.
Nghe đâu trên chợ đen còn có người treo thưởng lớn đến năm mươi vạn lượng bạc cho kẻ nào lấy được đầu thế tử.
Vậy là không được rồi, năm mươi vạn là một số tiền lớn xiết bao!
Số tiền này đủ để nuôi sống cả một đội quân quy mô nhỏ rồi!
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi!
Rất nhiều tên điên cuồng đã đeo mặt nạ, gia nhập vào đội ngũ thích khách ám sát thế tử.
Thích khách kéo đến càng lúc càng đông và cũng càng lúc càng hung tàn!
Bọn chúng sử dụng rất nhiều những thủ đoạn khác nhau, ví dụ như dựng bẫy, đầu độc, vân vân.
Thực lực của đoàn hộ tống thế tử có hạn, không thể chống đỡ nổi từng đợt thích khách kéo đến như vậy nữa. Bọn họ quyết định cầu cứu vương gia.
Vương gia hay tin xong bèn lập tức phái thêm binh mã và cường giả đi cứu viện.
Giữa hai bên đã bùng nổ một trận chiến dài đằng đẵng.
Cả quãng đường là gió tanh mưa máu, thi thể chất đầy đất!
Nghe đâu sau này khi thế tử về tới Ký Bắc, bọn họ đã tổn thất hai ngàn người ngựa tinh anh, cường giả Hậu Thiên chết mất cả trăm người, thậm chí còn chết mất một cường giả Tiên Thiên, quả thật tổn thất vô cùng nặng nề.
Vừa mất tiền vừa mất người lại chẳng vớt vát được gì cả nên vương gia cũng điên tiết lắm.
Hắn ta cấm túc thế tử - kẻ đã gây ra tổn thất nặng nề ấy để thế tử phải tự kiểm điểm lại.
Không được sự cho phép của vương gia thì không được ra khỏi cửa.
Có điều Lâm Bắc Phàm không biết mấy chuyện này.
Hiện giờ hắn đang híp mắt cười với đống ngân phiếu có được từ tay vương gia.
“Tổng cộng là một trăm năm mươi vạn không thiếu một đồng, Ký Bắc vương quả là một con cừu béo! Ta chỉ nói mấy câu với triều đình thôi mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng khó khăn chút nào! Sau này ta phải tìm nhiều cơ hội hơn mới được!”
Những ý nghĩa xấu xa lại sục sôi trong lòng Lâm Bắc Phàm.
Hắn đang nghĩ xem liệu còn tìm được cơ hội để ăn chặn thêm một vố từ chỗ Ký Bắc vương hay không.
Đúng lúc ấy, bỗng có một bóng trắng xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Bắc Phàm đã quen với kiểu xuất hiện im hơi lặng tiếng này của nàng, hắn bình tĩnh nói: “Ngươi tới rồi!”
Bạch Thanh Hoàn nhìn xấp ngân phiếu trong tay Lâm Bắc Phàm mà không biết nên nói gì: “Ngươi giỏi thật đấy, vừa được nữ đế ban thưởng vừa chiếm được cả đống tiền của Ký Bắc vương! Tham quan đến đời ngươi có thể coi là trước này chưa từng có rồi đấy!”
“Cảm ơn đã khen, đây là thứ ta đáng nhận được!” Lâm Bắc Phàm gật gù một cách đắc ý.
“Ta vẫn luôn thấy thắc mắc.”
“Xin cứ hỏi!”
Bạch Thanh Hoàn thản nhiên hỏi: “Nghe đâu thế tử bị một cường giả lạ mặt túm đến kỹ viên nên mới bị bại lộ thân phận! Chuyện này có phải do ngươi làm hay không?”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay vào mũi mình với vẻ kinh ngạc: “Bạch Quan m, ta đường đường là tân khoa trạng nguyên, là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, sao có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy được?”
Bạch Thanh Hoàn thong thả đáp: “Chuyện thất đức mà ngươi làm còn ít à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Tham ô phạm pháp, che mờ mắt thánh, ngang nhiên hối lộ, mượn quyền mưu đồ chuyện riêng… Ta kể bừa một chuyện ra cũng đủ để ngươi rơi đầu đấy!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Bạch Thanh Hoàn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, mặc dù lớp sương mờ làm bóng hình nàng mờ nhạt, song dường như vẫn thấy được nàng đang cười: “Tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám của ta à, có cần ta phải kể từng việc một cho ngươi nghe không?”
Chương 133 Lôi Vân Tự
“Không cần đâu, mấy chuyện đấy giữ trong lòng thôi là được rồi!”
“Mặc dù ta tham ô phạm pháp, che mờ mắt thánh, ngang nhiên hối lộ, mượn quyền mưu đồ chuyện riêng… nhưng ta vẫn là một người tốt!” Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vô cùng thành kính, hắn nói: “Dù thân ta ở trong bóng tối nhưng trái tim ta lại hướng về ánh sáng!”
“Cái này thì ta đồng ý!” Bạch Thanh Hoàn gật đầu.
“Đúng chứ?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Mặc dù lòng dạ ngươi đen tối, thủ đoạn cũng chẳng quang minh chính đại là bao!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Coi như ta hiểu rồi, ngươi đặc biệt tới để khiến ta sầu thêm đúng không?” Lâm Bắc Phàm buồn bực nói.
Bạch Thanh Hoàn lắc đầu: “Sai hoàn toàn! Ta thấy chán, muốn tìm một người để trò chuyện nên mới qua đây… tiện đường khiến ngươi khó ở thêm luôn! Thấy ngươi không vui, lòng ta dễ chịu lắm!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Lúc này, Bạch Thanh Hoàn rút lấy ngân phiếu trên tay Lâm Bắc Phàm.
“Nói chuyện xong rồi, ta về đây, ta cầm chỗ tiền này đi nhé!”
Nói xong, Bạch Thanh Hoàn biến mất, đúng là đến nhanh đi cũng nhanh!
Lâm Bắc Phàm vô cùng thắc mắc, chẳng lẽ các cao thủ đều như vậy cả sao?
Lúc bấy giờ, bên trong hoàng cung.
Ngân phiếu một trăm năm mươi vạn của Lâm Bắc Phàm đã tới tay nữ đế.
Nữ đế hớn hở: “Lâm ái khanh đúng là một nhân tài! Trong tình cảnh phải bảo vệ lợi ích của triều đình mà hắn vẫn ăn chặn được một trăm năm mươi vạn từ tay Ký Bắc vương, lại còn khiến Ký Bắc vương phải hao tổn binh tướng nữa chứ!”
“Hắn quả thật là một nhân tài!” Bạch Thanh Hoàn nói trong sự khâm phục: “May mà người tài này còn có lòng thiện, biết kiềm chế bản thân và tuân thủ lễ nghĩa! Bằng không hắn đúng là tai họa cho đời, ắt sẽ khiến dân chúng lầm than!”
Nữ đế gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi nói đúng lắm! Một người tài như hắn lại có lòng lương thiện, ắt sẽ tạo phúc cho thiên hạ! Nếu hắn có ý nghĩ xấu xa gì chắc chắn sẽ làm tổn thương muôn dân, không ai ngăn cản hắn được! May mà hắn là người của trẫm!”
Nữ đế thấy vui lắm.
Mấy năm nay chuyện khiến nàng tự hào nhất là phát hiện được một nhân tài như Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng dùng được hắn.
Từ khi có Lâm Bắc Phàm, rất nhiều chuyện đều được tiến hành thuận lợi.
Chuyện với nước Đa La đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Khả năng kiểm soát triều đình tăng mạnh lên, các quan đều không dám làm càn như vậy nữa, chỉ lo Lâm Bắc Phàm lại tìm cơ hội khiến bọn họ tức chết, hoặc là “báo thù” lên con của bọn họ.
Điều quan trọng nhất là triều đình ẩn giấu được thực lực và nhanh chóng phát triển.
“Có một trăm năm mươi vạn này thì đất nước của trẫm sẽ càng lớn mạnh hơn rồi, thực lực cũng sẽ càng hùng hậu hơn! Mất cái nọ được cái kia, Ký Bắc vương tổn thất một đống người tinh anh, lại còn mất rất nhiều bạc, thực lực giảm sút rất nhiều!”
Nữ đế nở nụ cười đắc ý: “Hoàng thúc, ván này trẫm thắng rồi!”
Tâm trạng của nữ đế vô cùng tốt, thế nên hôm sau tại buổi triều sớm, nữ đế lại ban thưởng cho Lâm Bắc Phàm.
Nàng lại thể hiện sự hào phóng của mình thêm một lần nữa!
Lâm Bắc Phàm tê dại, bách quan cũng tê dại theo hắn!
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi?
Dạo này tần suất ban thưởng cao vậy sao?
Có phải bệ hạ bị điên rồi chăng?
“Bệ hạ, bệ hạ xin dừng tay, đừng thưởng nữa!” Lâm Bắc Phàm sợ hãi tột cùng.
“Ái khanh, ngươi không cần phải lo, trẫm vẫn có thể thưởng thêm cho ngươi một lượt nữa!” Nữ đế hào phóng nói.
“Bệ hạ, nhà thần không đủ để chứa nữa rồi…”
“Thế thì trẫm thưởng nhà cho ngươi vậy!” Nữ đế đáp một cách hào sảng.
“Không cần đâu bệ hạ! Nếu bệ hạ cứ nhất quyết muốn thưởng vậy hãy cho vi thần mấy ngày nghỉ đi ạ, vi thần muốn nghỉ ngơi!”
Nữ đến quan tâm hỏi: “Nghỉ ngơi? Ái khanh không khỏe sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, xấu hổ đáp: “Không phải đâu bệ hạ! Có một kỷ nghỉ thì vi thần không phải lên triều sớm nữa, mà bệ hạ cũng không phải thưởng nhiều nữa!”
Các quan trong triều bỗng cảm nhận được hơi thở của sự làm màu phả xuống mặt!
Trong lòng bọn họ bị đả kích nặng nề!
Nữ đế cho Lâm Bắc Phàm mấy ngày nghỉ, hắn bèn hớn hở mà lui về.
Các hoạt động giải trí ở thời cổ ít ỏi vô cùng, thế nên Lâm Bắc Phàm định đưa người nhà tới chùa Lôi Vân ở ngoài thành, làm một chuyến dạo chơi ngắn.
Nghe đâu phong cảnh ở đó rất đẹp, mây bay bồng bềnh, sương phủ trắng tinh, đẹp tựa chốn tiên cảnh, leo lên cao còn có thể ngắm hết toàn bộ kinh thành.
Đi theo Lâm Bắc Phàm có Lý Sư Sư, Mạc Như Sương, tiểu quận chúa, Quách Thiếu Soái, Đại Lực và Tiểu Thúy.
Hiếm lắm cả nhà mới có nhã hứng thế này nên ai ai cũng có mặt.
Lên đến đỉnh núi Lôi Vân và liếc mắt nhìn về đằng xa, quả nhiên chỉ thấy biển sương bồng bềnh, tươi sáng rực rỡ như bước tới chốn bồng lai tiên cảnh.
Kinh thành ở phía xa xa chìm đắm trong màn sương dày, thoắt ẩn thoắt hiện như tiên thành.
Lâm Bắc Phàm lại muốn làm thơ, hắn đọc.
“Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành!”
“Tiên nhân tới trước mặt, dạy ta thuật trường sinh!”
Chương 134 Bói quẻ
“Thơ hay quá!” Lý Sư Sư mỉm cười bước đến: “Phu quân, bài thơ này đã khéo léo đặt kinh thành ở đằng xa gần với tiên thành trên trời, lại kết hợp rất tinh tế mong muốn lãng mạn của phu quân với tiên nhân trên trời lại! Tiên khí phiêu diêu, kết hợp giữa thực và ảo làm ý thơ đầy vẻ lãng mạn!”
“Đúng là một bài thơ hay, công tử có tài văn chương thật!” Mạc Như Sương hâm mộ.
Trên đời này có hai kiểu người mà nàng ta bội phục nhất, một kiểu là có võ công giỏi hơn nàng ta, kiểu còn lại là có tài văn chương giỏi hơn nàng ta.
Trong đó, nàng ta càng thích người có tài văn chương hơn, bởi lẽ kẻ giỏi làm văn thơ là kẻ có năng lực giúp đời giúp dân.
“Hừ! Tên này lại làm màu tiếp, nhưng hắn làm thơ hay thật!” Tiểu quận chúa nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo, nàng ta len lén ghi nhớ bài thơ, đợi hôm nào đó cũng sẽ dùng nó để thể hiện.
Cuộc sống thường ngày của tiểu quận chúa đơn giản và cũng khô khan vô cùng!
Mạc Như Sương lên tiếng: “Lâm công tử, bài thơ này hay quá, hay là ngươi khắc nó lại đi không thì đáng tiếc lắm!”
Trên thế gian, mỗi khi văn nhân nhã sĩ nghĩ ra được bài thơ hay thường thích khắc thơ lên đá để lưu giữ.
Đây cũng coi như là một cách để lưu danh và để lại tiếng thơm cho ngàn đời.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt: “Cũng được!”
Mạc Như Sương cầm kiếm trong tay, võ nghệ của nàng ta cao cường, ánh kiếm lóe sáng một hồi, bài thơ đã được lưu lại trên tường đá bằng thanh kiếm của nàng ta.
Cùng lúc đó, nàng ta cũng không quên ghi lại đại danh của Lâm Bắc Phàm.
“Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành, tiên nhân tới trước mặt, dạy ta thuật trường sinh…”
Lý Sư Sư cảm thán: “Đọc lại lần nữa mới thấy thật hoa lệ! Họa chăng chỉ có thi tiên mới có thể viết ra được lời thơ như thế! Phu quân, đôi khi ta cứ thắc mắc liệu ngươi có phải tiên nhân trên trời hạ phàm xuống cứu rỗi chúng sinh hay không! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi sẽ trở về!”
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đang nắm chặt lấy tay của Lý Sư Sư, hắn nói: “Sư Sư, ngươi nghĩ nhiều rồi! Cả đời này của ta chẳng mong thành tiên trường sinh bất lão, chỉ ước được bầu bạn ngươi tại cõi hồng trần!”
“Phu quân!” Lý Sư Sư cảm động vô cùng.
Chẳng mong thành tiên trường sinh bất lão, chỉ ước được bầu bạn bên ngươi tại cõi hồng trần!
Đây chính là lời yêu khiến người ta cảm động nhất thế gian này!
Khoảnh khắc ấy, Lý Sư Sư thấy lòng mình ngọt ngào vô cùng, nàng nhẹ nhàng tựa lên người Lâm Bắc Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Lúc ấy, Mạc Như Sương cũng thấy cực kỳ ngưỡng mộ, nàng ta khát khao câu nói đó dành cho mình xiết bao.
Mặc dù nàng ta là nữ tử giang hồ, song nàng ta vẫn trông chờ có được một tình yêu lãng mạn như thế, chờ mong người trước mắt này có thể nắm lấy tay nàng ta, nói với nàng ta những lời yêu động lòng người, bầu bạn bên nàng ta cả đời!
Khoảnh khắc ấy, tiểu quận chúa thấy lòng mình chua chát, nàng ta cũng không biết vì sao.
Ở phía không xa, Quách Thiếu Soái đang canh gác trông thấy cảnh tượng ấy mà cũng ngưỡng mộ đến mức đỏ cả mắt: “Ta mà sở hữu năng lực làm màu cao cấp thế này thì đã có cả đống người yêu rồi!”
Đại Lực ngồi bên cạnh chậc một tiếng: “Ngươi bớt lại đi, ngươi đổi luôn gương mặt đi cho tiện!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Ngắm cảnh trên núi xong, mọi người tiếp tục chuyến đi.
“Phía trước không xa chính là chùa Lôi Vân rồi!”
“Chùa Lôi Vân là ngôi chùa nổi tiếng nhất nơi đây, ngày thường lúc nào cũng ngập tràn hương khói. Nghe đâu cầu nguyện bên trong chùa thiêng lắm! Tới núi Lôi Vân mà không vào chùa Lôi Vân thì quả là đáng tiếc!”
“Chúng ta vào trong thắp nén nhang và xem quẻ đi!”
Mọi người vừa nói cười vừa bước vào bên trong chùa.
Mặc dù ngày thường nơi đây luôn đèn hương đầy đủ song có lẽ bọn họ tới không đúng lúc, giờ này trong chùa chẳng thấy bóng dáng ai, chỉ thấy một tiểu hòa thượng khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi trước tượng Phật niệm kinh.
Tiểu hòa thượng trông thấy có người tới cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy.
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bước tới bảo: “Tiểu hòa thượng, tâm Phật của ngươi chưa thuần khiết đâu nhé! Ngươi phải biết rằng sắc tức là không, không tức là sắc! Đáng lẽ ra những người này trong mắt ngươi phải là bộ xương khô đã trang điểm mới đúng, ngươi không nên nhìn bằng con mắt khác đâu!”
“Tội lỗi tội lỗi! Thí chủ nói phải, tiểu tăng coi trọng ngoại hình quá rồi!” Tiểu hòa thượng lập tức chắp tay và cúi đầu.
“Các vị thí chủ, các vị muốn thắp hương hay là bói quẻ?” Tiểu hòa thượng hỏi.
“Chúng ta muốn cả hai!” Lâm Bắc Phàm nhét chút tiền vào hòm công đức rồi lấy ba nén nhang từ chỗ chú tiểu.
Lâm Bắc Phàm không tin Phật nhưng đến cũng đã đến rồi, hắn vẫn phải thành khẩn một chút.
Bằng không thì phí mất cả chuyến đi rồi còn gì?
Thắp hương xong, Lâm Bắc Phàm lấy hộp đựng quẻ rồi lắc.
Không lâu sau, một quẻ rơi ra, hắn đưa quẻ đó cho tiểu hòa thượng, bảo hắn ta đọc quẻ.
“Thí chủ, là quẻ hạ hạ!” Tiểu hòa thượng cầm quẻ lên đọc: “Quẻ này nói thí chủ là quan được triều đình thu nhận nhờ tài văn chương, có trọng trách giúp đời! Song con đường phía trước của thí chủ còn gian nan, thập tử nhất sinh! Hy vọng thí chủ hãy cẩn thận!”
“Phu quân!”
“Công tử!”
Chương 135 Có duyên với cửa Phật
Mọi người đều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng, chỉ có hắn là vẫn bình tĩnh như cũ: “Tiểu sư phụ, những gì ngươi nói đều là thật à?”
“Người xuất gia không bao giờ nói dối!” Vẻ mặt tiểu hòa thượng rất nghiêm túc.
Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như thế, lại với lấy hộp đựng quẻ và lắc.
“Thí chủ, thí chủ đang làm gì thế?” Tiểu hòa thượng lấy làm lạ.
Lâm Bắc Phàm lầu bầu: “Số mệnh phải nằm trong tay chính mình!”
Tiểu hòa thượng: “…”
Một lát sau, lại có một quẻ nữa rơi ra.
“Tiểu sư phụ, ngươi lại đọc thêm lần nữa đi!”
Tiểu hòa thượng do dự: “Đây là… quẻ thượng thượng! Quẻ nói thí chủ vận đen qua cơn may đến, gặp dữ hóa lành!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đắc ý: “Ngươi xem, chẳng phải ta đã nghịch thiên cải mệnh rồi sao?”
Tiểu hòa thượng: “Phụt!”
Hắn ta thật sự rất cạn lời rồi.
Hắn ta đã gặp không biết bao nhiêu người, xem quẻ cho vô số thí chủ, song đó giờ cũng chưa từng thấy ai khác thường như thế này cả, suýt chút nữa khiến hắn ta đánh mất cả tâm Phật!
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại cười bảo: “Mọi người cũng đến thử xem đi, các ngươi xem quẻ này linh nghiệm bao nhiêu! Nếu không linh thì có thể lắc thêm lần nữa, bảo đảm sẽ linh!”
Mọi người thi nhau xếp hàng để thử, chỉ có tiểu hòa thượng là nghẹn họng.
“Thí chủ, thí chủ làm như vậy là không được, ai lại rút quẻ như vậy chứ?”
“Phật phù hộ người có duyên! Ta đã cho Phật Tổ nhiều tiền thế rồi, bảo Phật Tổ cho ta rút thêm mấy lần cũng không được à?” Lời của Lâm Bắc Phàm vô cùng chính nghĩa.
“Chuyện này…” Tiểu hòa thượng lắp bắp, Phật pháp có thể giải thích được như vậy sao?
Hắn ta học đạo lý nhà Phật bao năm nay cảm giác đều uổng phí hết rồi!
Lúc này, tiểu quận chúa lắc được một quẻ rồi giao cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, giúp ta đọc quẻ đi, tình hình của ta thế nào?”
Tiểu hòa thượng chắp tay: “A di đà phật! Vị thí chủ này muốn hỏi gì?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu, chau mày nói: “Hình như ta chẳng muốn hỏi gì cả, ta hỏi vấn đề liên quan đến sức khỏe vậy! Dạo này không biết tại sao ta cứ thấy không thèm ăn và cũng chẳng ăn nổi thứ gì!”
Lâm Bắc Phàm đứng ở bên cạnh nghĩ ngợi một hồi rồi bảo: “Tiểu quận chúa, có phải quận chúa ăn no rồi không?”
Tiểu quận chúa: “…”
Tới lượt Quách Thiếu Soái.
Cái tên này còn bày đặt ngại ngùng, hắn ta lắp bắp hỏi: “Tiểu sư phụ, ta… ta muốn hỏi chuyện tình duyên! Ta muốn biết khi nào thì ta mới gặp được nữ nhân của mình? Nàng ấy đang ở đâu?”
Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng: “Thiếu Soái này, có phải ngươi yêu cầu về giới tính quá cao rồi không?”
Quách Thiếu Soái: “Hả? Là sao?”
Lâm Bắc Phàm nói một cách sâu xa: “Trước khi gặp được nam nhân của đời mình, mỗi một nam nhân đều tưởng mình thích nữ nhân! Thế nên ta cho rằng ngươi có thể từ bỏ việc tìm kiếm được rồi đấy, đừng đâm đầu vào nữ nhân nữa, chọn một nam nhân cũng được mà!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Tới lượt Mạc Như Sương.
Nàng dè dặt liếc Lâm Bắc Phàm một cái, hai má ửng hồng, đoạn bảo: “Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi chuyện tình duyên!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Như Sương, ngươi hỏi nhầm người rồi! Tiểu sư phụ của chúng ta là một người xuất gia, làm sao hắn ta biết được chuyện tình yêu được!”
Tiểu hòa thượng thấy hơi không phục: “Thí chủ, mặc dù tiểu tăng là người xuất gia nhưng tiểu tăng vẫn hiểu biết về chuyện tình yêu trong thế gian!”
Lâm Bắc Phàm phì cười: “Sao có thể? Ngươi mà có một nữ nhân thì ngươi có nỡ đi xuất gia không? Nếu đã không có nữ nhân thì sao hiểu được về chuyện tình yêu?”
Tiểu hòa thượng: “…”
Mẹ nó nói có lý thế không biết!
Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Lâm Bắc Phàm nói câu này, tiểu hòa thượng lại cảm thấy hơi bị đau tim, khiến hắn ta có thôi thúc muốn khóc òa lên.
“Như Sương, để ta xem giúp ngươi cho!” Lâm Bắc Phàm đưa tay nhận lấy quẻ của Mạc Như Sương.
Kết quả hắn trông thấy một hàng chữ: Song mộc nhất tâm tri, có duyên ắt tương ngộ!
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đưa quẻ cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, thôi ngươi đọc quẻ đi, ta có chuyện phải đi trước rồi!”
Nói xong hắn bèn đi luôn!
Tiểu hòa thượng nhận lấy quẻ, đoạn bảo: “Song mộc nhất tâm tri, câu này đại diện cho một chữ “nhớ,” chứng tỏ thí chủ đang nhớ thương một người cũng chính là lang quân như ý của ngươi, trong tên có hai chữ mộc và người đó đã biết được tâm ý của thí chủ!”
“Câu còn lại cho biết hai ngươi đã có duyên gặp nhau! Mà duyên này lại có thể hiểu là “tiền”, tiền trong tiền tài! Điều này có nghĩa là hai người thí chủ đã gặp nhau vì chuyện tiền nong, sau đó sẽ ở bên nhau!”
Trái tim của Mạc Như Sương đập thình thịch.
Quẻ này… linh quá!
Tên có hai chữ mộc, ấy chẳng phải chữ “Lâm” sao?
Công tử họ Lâm, đúng là người mà nàng nhung nhớ!
Câu sau nói họ gặp nhau bởi chuyện liên quan đến tiền, đúng thật là hai người kết duyên bởi tiền!
Tiền qua tay nàng ta đã sắp lên đến hai trăm vạn rồi!
Tương lai còn không biết sẽ lên đến bao nhiêu nữa!
Nói như vậy tức là nàng và công tử sẽ ở bên nhau!
Mạc Như Sương bỗng thấy thật thích!
Sau đó nàng ta lại thấy xấu hổ!
Ban nãy rõ ràng Lâm công tử đã hiểu ý quẻ thế nên hắn mới lén rời đi!
Vậy cũng có nghĩa hắn đã biết được tâm ý của nàng ta.
Ôi chao, sau này nàng ta phải làm sao đây?
Nàng ta phải đối mặt với công tử thế nào đây?
Chuyện này thật làm khó nàng ta quá!
Lúc này, mọi người đều đã dạo chùa xong và định trở lại phủ.
Đúng lúc đó…
“A di đà phật!”
Có tiếng nói đâu đó vang vọng bên tai mọi người.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm chỉ thấy một trận gió mát thổi qua, một lão hòa thượng mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt vẩn đục xuất hiện trước mặt hắn. Lão hòa thượng chắp tay, gương mặt nhuốm vẻ từ bi.
“Thí chủ, trên người thí chủ có tuệ căn, có duyên với cửa Phật!”
“Bệ hạ, thật ra có để lộ chuyện này cũng không sao đâu ạ, bởi vì đây là một âm mưu đường đường chính chính, Ký Bắc vương không muốn tiếp cũng phải tiếp, trừ phi hắn ta không cần đứa con trai này nữa!” Lâm Bắc Phàm cười một cách đắc ý.
Các quan thầm hô một tiếng!
Đồ âm hiểm nhà ngươi!
“Chủ yếu là để bảo vệ Lâm ái khanh thôi!”
Sắc mặt của nữ đế trở nên nghiêm túc: “Kế sách do ngươi đề xuất, Ký Bắc vương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Thế nên trẫm lệnh cho các quan giữ kín miệng của mình, có thế mới không gây phiền phức cho ngươi!”
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thấy cảm động lắm.
Mặc dù hắn không cần, thậm chí hắn đã tìm được cách để lừa gạt Ký Bắc vương. Song hành động này của nữ đế quả thực quá ân cần, khiến lòng người ta ấm áp, nhưng sau cảm giác tội lỗi cũng trỗi dậy trong lòng.
Hắn đã lén lút làm biết bao chuyện xấu xa lừa trên gạt dưới sau lưng bệ hạ mà bệ hạ vẫn đối xử với hắn tốt như vậy!
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt đẹp của nữ đế, thầm nhủ: Bệ hạ, vi thần sẽ không khiến bệ hạ thất vọng đâu!
Không phải vi thần không muốn trung thành với bệ hạ, chỉ là hệ thống ép thần phải vậy thôi!
Thế nên có trách thì bệ hạ hãy trách hệ thống ấy!
Không liên quan gì đến thần hết!
Hệ thống: […]
“Lâm ái khanh, đứng ra nghe lệnh!”
Lúc này, giọng nói của nữ đế lại vang vọng bên tai hắn.
“Thần có mặt!” Lâm Bắc Phàm tiến lên trước một bước.
“Lâm ái khanh đã nghĩ ra một kế sách tuyệt vời, không chỉ giúp triều đình thoát khỏi cục diện bế tắc mà còn tránh được tổn thất vô cùng lớn, ngoài ra còn khiến Ký Bắc vương phải thất thoát nhiều binh nhiều tướng, công lao của Lâm ái khanh là vô cùng to lớn! Thế nên giờ trẫm ban thưởng cho ngươi…”
“Một nghìn lượng vàng, một vạn lượng bạc!”
“Mười viên chân trâu dưới biển sâu!”
“Mười miếng tử ngọc cực phẩm!”
“Một thanh bảo kiếm Tử Kim!”
…
Bình thường không có lý do mà nữ đế đã thưởng vô cùng hào phóng, hiện giờ tìm được một lí do, nàng chỉ hận không thể thưởng cho Lâm Bắc Phàm chết ngạt thì thôi, để hắn biết thế nào gọi là hoàng ân mênh mông!
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm ngớ cả người, các quan trong triều cũng ngớ người theo!
Chỉ có nữ đế là vui vẻ từ đầu đến cuối, khiến Lâm Bắc Phàm nhìn mà tưởng hắn chính là streamer gặp được một anh giai giàu có top một!
Nữ đế nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm mà tràn đầy vẻ yêu mến, nàng động viên: “Lâm ái khanh tiếp tục cố gắng nhé! Giờ công lao của ngươi ít quá, nếu ngươi lập thêm công thì trẫm sẽ cho ngươi thăng quan tiến chức và thưởng ruộng đất cho ngươi!”
Các quan trong triều hâm mộ đến mức đỏ cả mắt!
Với những kẻ làm quan như bọn họ mà nói thì tài nguyên quan trọng số một chính là chức quan, thứ hai chính là ruộng đất!
Chức quan đại diện cho quyền lực, quyền lực càng bành trướng thì càng nhận được nhiều đồ tốt!
Còn ruộng đất…
Đây đang là xã hội phong kiến ruộng đất, ngươi thử nói xem ruộng đất có quan trọng hay không?
Có ruộng đất rồi thì có thể lên làm đại địa chủ, về sau không làm quan nữa thì vẫn được hưởng cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc.
Ruộng đất còn có thể truyền lại cho thế hệ sau khiến gia tộc trở nên hưng thịnh.
“Tạ chủ long ân!” Lâm Bắc Phàm hô lớn.
Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm kể lại chuyện này cho Mạc Như Sương nghe.
“Sau khi ta cố gắng khuyên bảo và đút thêm bạc thì nữ đế bệ hạ đã đồng ý thả thế tử! Ngươi về bẩm báo với vương gia đi, bảo vương gia thanh toán hết chỗ tiền còn lại cho ta!”
Mạc Như Sương hớn ha hớn hở: “Đa tạ công tử!”
Nàng vui như mở hội quay về viết thư bẩm báo chuyện này với vương gia.
Không lâu sau, vương gia ở đất Ký Bắc xa xôi nhận được thư của Mạc Như Sương, đồng thời cũng nhận được câu trả lời của triều đình. Triều đình báo cho hắn ta rằng thế tử đã được thả ra, bảo hắn ta phái người tới đón thế tử trở về.
Vương gia mừng rơn: “Lâm Bắc Phàm làm được thật rồi này! Nghe Như Sương nói thì sau khi lấy được tiền, hắn mới lên triều một lần đã lập tức giải quyết ổn thỏa ngay, đúng là nhân tài!”
“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia! Thế tử bình an vô sự, vương gia còn có được một anh tài!” Gia Cát tiên sinh lập tức lên tiếng.
“Ha ha…” Vương gia cười lớn, trong lòng đang rất vui vẻ.
Cười xong, hắn ta lại đọc tiếp thư triều đình gửi đến, đôi mày nhíu chặt lại: “Nhưng vẫn có một điều khiến bản vương nghi ngờ, tại sao triều đình lại bảo bản vương đưa người sang đón thế tử trở về? Chuyện này có bất cập gì chăng?”
Gia Cát tiên sinh đọc bức thư, vừa vuốt râu vừa cười: “Theo bức thư này thì hiện giờ triều đình đang loạn trong giặc ngoài, quả thật không thể phái binh lực đi để bảo vệ thế tử, đồng thời cũng không muốn trở mặt với vương gia nên chỉ đành thả thế tử ra!”
“Nhưng thân phận của thế tử vô cùng đặc biệt, thân phận này khiến thế tử bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, có xảy ra chuyện không may thì cũng không ổn, sẽ ảnh hưởng xấu đến vương gia và triều đình! Thế nên triều đình mới bảo chúng ta đưa người sang đón thế tử, điều này có thể hiểu được!”
Vương gia gật đầu: “Quân sư nói chí phải!”
“Hơn nữa, chuyện này gần như đã bố cáo thiên hạ, triều đình chắc chắn sẽ không tự làm mình mất mặt đâu!” Gia Cát tiên sinh mỉm cười: “Vương gia có thể phái cao thủ xuất phát đi đón thế tử rồi, ngày một ngày hai là xong!”
“Được!” Vương gia lớn tiếng nói: “Hiện giờ hãy phái cao thủ và binh mã tới kinh thành đón Kiệt nhi về cho bổn vương! Ngoài ra, Lâm Bắc Phàm có công cứu người, trả nốt chỗ tiền còn lại cho hắn đi!”
“Vương gia anh minh!” Gia Cát tiên sinh chắp tay mỉm cười.
Chương 132 Chuyện này có phải do ngươi làm không?
Thế là vương gia lập tức ra lệnh cho cao thủ và binh mã đi đón thế tử.
Người mà hắn ta điều đi không nhiều, chưa đến trăm người nhưng trong đó toàn là các cao thủ, còn có cả hai vị Tiên Thiên.
Ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ đã tới kinh thành cứu thế tử từ sớm, bọn họ không lộ diện mà chỉ bảo vệ một cách âm thầm.
Một lực lượng như thế thừa để bảo vệ một người.
Ngày đi đón thế tử thanh thế động trời, người ngựa đông đúc.
Nữ đế hạ lệnh cho một đại quan thay nàng tiễn thế tử, đồng thời tặng thế tử rất nhiều châu báu để thế tử mang về cho vương gia, thể hiện hoàng ân mênh mông.
Có thể nói nữ đế đã tận tình làm hết những việc mình nên làm, chẳng ai có thể bới móc được gì cả.
Cứ thế, thế tử “bội thu” trở về, trông hắn ta như thể vừa mới tới kinh thành dạo chơi một vòng vậy.
Đến cả thế tử cũng chẳng dám tin hắn ta được thả ra một cách thuận lợi như vậy, triều đình không hề làm khó hắn ta luôn.
Tuy nhiên rời khỏi kinh thành chưa đầy một ngày sau, thế tử bỗng bị ám sát.
Bên cạnh thế tử có rất nhiều cao thủ nên thích khách không đạt được mục đích, chỉ đành rút lui.
Song đoàn hộ tống thế tử cũng có mười mấy người chết.
Tới ngày thứ hai, thế tử lại bị ám sát.
Lần này thích khách càng hung hăng hơn, có mười mấy cường giả Hậu Thiên, ngoài ra còn có một vị Tiên Thiên.
Có điều bọn chúng vẫn không đạt được mục đích, chỉ rời đi và bỏ lại một đống thi thể.
Đến ngày thứ ba, thích khách lại đến.
Lần này càng có nhiều cường giả hơn thậm chí còn có những ba vị Tiên Thiên.
Nghe đâu trên chợ đen còn có người treo thưởng lớn đến năm mươi vạn lượng bạc cho kẻ nào lấy được đầu thế tử.
Vậy là không được rồi, năm mươi vạn là một số tiền lớn xiết bao!
Số tiền này đủ để nuôi sống cả một đội quân quy mô nhỏ rồi!
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi!
Rất nhiều tên điên cuồng đã đeo mặt nạ, gia nhập vào đội ngũ thích khách ám sát thế tử.
Thích khách kéo đến càng lúc càng đông và cũng càng lúc càng hung tàn!
Bọn chúng sử dụng rất nhiều những thủ đoạn khác nhau, ví dụ như dựng bẫy, đầu độc, vân vân.
Thực lực của đoàn hộ tống thế tử có hạn, không thể chống đỡ nổi từng đợt thích khách kéo đến như vậy nữa. Bọn họ quyết định cầu cứu vương gia.
Vương gia hay tin xong bèn lập tức phái thêm binh mã và cường giả đi cứu viện.
Giữa hai bên đã bùng nổ một trận chiến dài đằng đẵng.
Cả quãng đường là gió tanh mưa máu, thi thể chất đầy đất!
Nghe đâu sau này khi thế tử về tới Ký Bắc, bọn họ đã tổn thất hai ngàn người ngựa tinh anh, cường giả Hậu Thiên chết mất cả trăm người, thậm chí còn chết mất một cường giả Tiên Thiên, quả thật tổn thất vô cùng nặng nề.
Vừa mất tiền vừa mất người lại chẳng vớt vát được gì cả nên vương gia cũng điên tiết lắm.
Hắn ta cấm túc thế tử - kẻ đã gây ra tổn thất nặng nề ấy để thế tử phải tự kiểm điểm lại.
Không được sự cho phép của vương gia thì không được ra khỏi cửa.
Có điều Lâm Bắc Phàm không biết mấy chuyện này.
Hiện giờ hắn đang híp mắt cười với đống ngân phiếu có được từ tay vương gia.
“Tổng cộng là một trăm năm mươi vạn không thiếu một đồng, Ký Bắc vương quả là một con cừu béo! Ta chỉ nói mấy câu với triều đình thôi mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng khó khăn chút nào! Sau này ta phải tìm nhiều cơ hội hơn mới được!”
Những ý nghĩa xấu xa lại sục sôi trong lòng Lâm Bắc Phàm.
Hắn đang nghĩ xem liệu còn tìm được cơ hội để ăn chặn thêm một vố từ chỗ Ký Bắc vương hay không.
Đúng lúc ấy, bỗng có một bóng trắng xuất hiện trước mặt hắn.
Lâm Bắc Phàm đã quen với kiểu xuất hiện im hơi lặng tiếng này của nàng, hắn bình tĩnh nói: “Ngươi tới rồi!”
Bạch Thanh Hoàn nhìn xấp ngân phiếu trong tay Lâm Bắc Phàm mà không biết nên nói gì: “Ngươi giỏi thật đấy, vừa được nữ đế ban thưởng vừa chiếm được cả đống tiền của Ký Bắc vương! Tham quan đến đời ngươi có thể coi là trước này chưa từng có rồi đấy!”
“Cảm ơn đã khen, đây là thứ ta đáng nhận được!” Lâm Bắc Phàm gật gù một cách đắc ý.
“Ta vẫn luôn thấy thắc mắc.”
“Xin cứ hỏi!”
Bạch Thanh Hoàn thản nhiên hỏi: “Nghe đâu thế tử bị một cường giả lạ mặt túm đến kỹ viên nên mới bị bại lộ thân phận! Chuyện này có phải do ngươi làm hay không?”
Lâm Bắc Phàm chỉ tay vào mũi mình với vẻ kinh ngạc: “Bạch Quan m, ta đường đường là tân khoa trạng nguyên, là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, sao có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy được?”
Bạch Thanh Hoàn thong thả đáp: “Chuyện thất đức mà ngươi làm còn ít à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Tham ô phạm pháp, che mờ mắt thánh, ngang nhiên hối lộ, mượn quyền mưu đồ chuyện riêng… Ta kể bừa một chuyện ra cũng đủ để ngươi rơi đầu đấy!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Bạch Thanh Hoàn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, mặc dù lớp sương mờ làm bóng hình nàng mờ nhạt, song dường như vẫn thấy được nàng đang cười: “Tân khoa trạng nguyên, ti nghiệp Quốc Tử Giám của ta à, có cần ta phải kể từng việc một cho ngươi nghe không?”
Chương 133 Lôi Vân Tự
“Không cần đâu, mấy chuyện đấy giữ trong lòng thôi là được rồi!”
“Mặc dù ta tham ô phạm pháp, che mờ mắt thánh, ngang nhiên hối lộ, mượn quyền mưu đồ chuyện riêng… nhưng ta vẫn là một người tốt!” Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vô cùng thành kính, hắn nói: “Dù thân ta ở trong bóng tối nhưng trái tim ta lại hướng về ánh sáng!”
“Cái này thì ta đồng ý!” Bạch Thanh Hoàn gật đầu.
“Đúng chứ?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Mặc dù lòng dạ ngươi đen tối, thủ đoạn cũng chẳng quang minh chính đại là bao!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Coi như ta hiểu rồi, ngươi đặc biệt tới để khiến ta sầu thêm đúng không?” Lâm Bắc Phàm buồn bực nói.
Bạch Thanh Hoàn lắc đầu: “Sai hoàn toàn! Ta thấy chán, muốn tìm một người để trò chuyện nên mới qua đây… tiện đường khiến ngươi khó ở thêm luôn! Thấy ngươi không vui, lòng ta dễ chịu lắm!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Lúc này, Bạch Thanh Hoàn rút lấy ngân phiếu trên tay Lâm Bắc Phàm.
“Nói chuyện xong rồi, ta về đây, ta cầm chỗ tiền này đi nhé!”
Nói xong, Bạch Thanh Hoàn biến mất, đúng là đến nhanh đi cũng nhanh!
Lâm Bắc Phàm vô cùng thắc mắc, chẳng lẽ các cao thủ đều như vậy cả sao?
Lúc bấy giờ, bên trong hoàng cung.
Ngân phiếu một trăm năm mươi vạn của Lâm Bắc Phàm đã tới tay nữ đế.
Nữ đế hớn hở: “Lâm ái khanh đúng là một nhân tài! Trong tình cảnh phải bảo vệ lợi ích của triều đình mà hắn vẫn ăn chặn được một trăm năm mươi vạn từ tay Ký Bắc vương, lại còn khiến Ký Bắc vương phải hao tổn binh tướng nữa chứ!”
“Hắn quả thật là một nhân tài!” Bạch Thanh Hoàn nói trong sự khâm phục: “May mà người tài này còn có lòng thiện, biết kiềm chế bản thân và tuân thủ lễ nghĩa! Bằng không hắn đúng là tai họa cho đời, ắt sẽ khiến dân chúng lầm than!”
Nữ đế gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi nói đúng lắm! Một người tài như hắn lại có lòng lương thiện, ắt sẽ tạo phúc cho thiên hạ! Nếu hắn có ý nghĩ xấu xa gì chắc chắn sẽ làm tổn thương muôn dân, không ai ngăn cản hắn được! May mà hắn là người của trẫm!”
Nữ đế thấy vui lắm.
Mấy năm nay chuyện khiến nàng tự hào nhất là phát hiện được một nhân tài như Lâm Bắc Phàm, đồng thời cũng dùng được hắn.
Từ khi có Lâm Bắc Phàm, rất nhiều chuyện đều được tiến hành thuận lợi.
Chuyện với nước Đa La đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Khả năng kiểm soát triều đình tăng mạnh lên, các quan đều không dám làm càn như vậy nữa, chỉ lo Lâm Bắc Phàm lại tìm cơ hội khiến bọn họ tức chết, hoặc là “báo thù” lên con của bọn họ.
Điều quan trọng nhất là triều đình ẩn giấu được thực lực và nhanh chóng phát triển.
“Có một trăm năm mươi vạn này thì đất nước của trẫm sẽ càng lớn mạnh hơn rồi, thực lực cũng sẽ càng hùng hậu hơn! Mất cái nọ được cái kia, Ký Bắc vương tổn thất một đống người tinh anh, lại còn mất rất nhiều bạc, thực lực giảm sút rất nhiều!”
Nữ đế nở nụ cười đắc ý: “Hoàng thúc, ván này trẫm thắng rồi!”
Tâm trạng của nữ đế vô cùng tốt, thế nên hôm sau tại buổi triều sớm, nữ đế lại ban thưởng cho Lâm Bắc Phàm.
Nàng lại thể hiện sự hào phóng của mình thêm một lần nữa!
Lâm Bắc Phàm tê dại, bách quan cũng tê dại theo hắn!
Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi?
Dạo này tần suất ban thưởng cao vậy sao?
Có phải bệ hạ bị điên rồi chăng?
“Bệ hạ, bệ hạ xin dừng tay, đừng thưởng nữa!” Lâm Bắc Phàm sợ hãi tột cùng.
“Ái khanh, ngươi không cần phải lo, trẫm vẫn có thể thưởng thêm cho ngươi một lượt nữa!” Nữ đế hào phóng nói.
“Bệ hạ, nhà thần không đủ để chứa nữa rồi…”
“Thế thì trẫm thưởng nhà cho ngươi vậy!” Nữ đế đáp một cách hào sảng.
“Không cần đâu bệ hạ! Nếu bệ hạ cứ nhất quyết muốn thưởng vậy hãy cho vi thần mấy ngày nghỉ đi ạ, vi thần muốn nghỉ ngơi!”
Nữ đến quan tâm hỏi: “Nghỉ ngơi? Ái khanh không khỏe sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, xấu hổ đáp: “Không phải đâu bệ hạ! Có một kỷ nghỉ thì vi thần không phải lên triều sớm nữa, mà bệ hạ cũng không phải thưởng nhiều nữa!”
Các quan trong triều bỗng cảm nhận được hơi thở của sự làm màu phả xuống mặt!
Trong lòng bọn họ bị đả kích nặng nề!
Nữ đế cho Lâm Bắc Phàm mấy ngày nghỉ, hắn bèn hớn hở mà lui về.
Các hoạt động giải trí ở thời cổ ít ỏi vô cùng, thế nên Lâm Bắc Phàm định đưa người nhà tới chùa Lôi Vân ở ngoài thành, làm một chuyến dạo chơi ngắn.
Nghe đâu phong cảnh ở đó rất đẹp, mây bay bồng bềnh, sương phủ trắng tinh, đẹp tựa chốn tiên cảnh, leo lên cao còn có thể ngắm hết toàn bộ kinh thành.
Đi theo Lâm Bắc Phàm có Lý Sư Sư, Mạc Như Sương, tiểu quận chúa, Quách Thiếu Soái, Đại Lực và Tiểu Thúy.
Hiếm lắm cả nhà mới có nhã hứng thế này nên ai ai cũng có mặt.
Lên đến đỉnh núi Lôi Vân và liếc mắt nhìn về đằng xa, quả nhiên chỉ thấy biển sương bồng bềnh, tươi sáng rực rỡ như bước tới chốn bồng lai tiên cảnh.
Kinh thành ở phía xa xa chìm đắm trong màn sương dày, thoắt ẩn thoắt hiện như tiên thành.
Lâm Bắc Phàm lại muốn làm thơ, hắn đọc.
“Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành!”
“Tiên nhân tới trước mặt, dạy ta thuật trường sinh!”
Chương 134 Bói quẻ
“Thơ hay quá!” Lý Sư Sư mỉm cười bước đến: “Phu quân, bài thơ này đã khéo léo đặt kinh thành ở đằng xa gần với tiên thành trên trời, lại kết hợp rất tinh tế mong muốn lãng mạn của phu quân với tiên nhân trên trời lại! Tiên khí phiêu diêu, kết hợp giữa thực và ảo làm ý thơ đầy vẻ lãng mạn!”
“Đúng là một bài thơ hay, công tử có tài văn chương thật!” Mạc Như Sương hâm mộ.
Trên đời này có hai kiểu người mà nàng ta bội phục nhất, một kiểu là có võ công giỏi hơn nàng ta, kiểu còn lại là có tài văn chương giỏi hơn nàng ta.
Trong đó, nàng ta càng thích người có tài văn chương hơn, bởi lẽ kẻ giỏi làm văn thơ là kẻ có năng lực giúp đời giúp dân.
“Hừ! Tên này lại làm màu tiếp, nhưng hắn làm thơ hay thật!” Tiểu quận chúa nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo, nàng ta len lén ghi nhớ bài thơ, đợi hôm nào đó cũng sẽ dùng nó để thể hiện.
Cuộc sống thường ngày của tiểu quận chúa đơn giản và cũng khô khan vô cùng!
Mạc Như Sương lên tiếng: “Lâm công tử, bài thơ này hay quá, hay là ngươi khắc nó lại đi không thì đáng tiếc lắm!”
Trên thế gian, mỗi khi văn nhân nhã sĩ nghĩ ra được bài thơ hay thường thích khắc thơ lên đá để lưu giữ.
Đây cũng coi như là một cách để lưu danh và để lại tiếng thơm cho ngàn đời.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt: “Cũng được!”
Mạc Như Sương cầm kiếm trong tay, võ nghệ của nàng ta cao cường, ánh kiếm lóe sáng một hồi, bài thơ đã được lưu lại trên tường đá bằng thanh kiếm của nàng ta.
Cùng lúc đó, nàng ta cũng không quên ghi lại đại danh của Lâm Bắc Phàm.
“Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành, tiên nhân tới trước mặt, dạy ta thuật trường sinh…”
Lý Sư Sư cảm thán: “Đọc lại lần nữa mới thấy thật hoa lệ! Họa chăng chỉ có thi tiên mới có thể viết ra được lời thơ như thế! Phu quân, đôi khi ta cứ thắc mắc liệu ngươi có phải tiên nhân trên trời hạ phàm xuống cứu rỗi chúng sinh hay không! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi sẽ trở về!”
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đang nắm chặt lấy tay của Lý Sư Sư, hắn nói: “Sư Sư, ngươi nghĩ nhiều rồi! Cả đời này của ta chẳng mong thành tiên trường sinh bất lão, chỉ ước được bầu bạn ngươi tại cõi hồng trần!”
“Phu quân!” Lý Sư Sư cảm động vô cùng.
Chẳng mong thành tiên trường sinh bất lão, chỉ ước được bầu bạn bên ngươi tại cõi hồng trần!
Đây chính là lời yêu khiến người ta cảm động nhất thế gian này!
Khoảnh khắc ấy, Lý Sư Sư thấy lòng mình ngọt ngào vô cùng, nàng nhẹ nhàng tựa lên người Lâm Bắc Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Lúc ấy, Mạc Như Sương cũng thấy cực kỳ ngưỡng mộ, nàng ta khát khao câu nói đó dành cho mình xiết bao.
Mặc dù nàng ta là nữ tử giang hồ, song nàng ta vẫn trông chờ có được một tình yêu lãng mạn như thế, chờ mong người trước mắt này có thể nắm lấy tay nàng ta, nói với nàng ta những lời yêu động lòng người, bầu bạn bên nàng ta cả đời!
Khoảnh khắc ấy, tiểu quận chúa thấy lòng mình chua chát, nàng ta cũng không biết vì sao.
Ở phía không xa, Quách Thiếu Soái đang canh gác trông thấy cảnh tượng ấy mà cũng ngưỡng mộ đến mức đỏ cả mắt: “Ta mà sở hữu năng lực làm màu cao cấp thế này thì đã có cả đống người yêu rồi!”
Đại Lực ngồi bên cạnh chậc một tiếng: “Ngươi bớt lại đi, ngươi đổi luôn gương mặt đi cho tiện!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Ngắm cảnh trên núi xong, mọi người tiếp tục chuyến đi.
“Phía trước không xa chính là chùa Lôi Vân rồi!”
“Chùa Lôi Vân là ngôi chùa nổi tiếng nhất nơi đây, ngày thường lúc nào cũng ngập tràn hương khói. Nghe đâu cầu nguyện bên trong chùa thiêng lắm! Tới núi Lôi Vân mà không vào chùa Lôi Vân thì quả là đáng tiếc!”
“Chúng ta vào trong thắp nén nhang và xem quẻ đi!”
Mọi người vừa nói cười vừa bước vào bên trong chùa.
Mặc dù ngày thường nơi đây luôn đèn hương đầy đủ song có lẽ bọn họ tới không đúng lúc, giờ này trong chùa chẳng thấy bóng dáng ai, chỉ thấy một tiểu hòa thượng khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi trước tượng Phật niệm kinh.
Tiểu hòa thượng trông thấy có người tới cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy.
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bước tới bảo: “Tiểu hòa thượng, tâm Phật của ngươi chưa thuần khiết đâu nhé! Ngươi phải biết rằng sắc tức là không, không tức là sắc! Đáng lẽ ra những người này trong mắt ngươi phải là bộ xương khô đã trang điểm mới đúng, ngươi không nên nhìn bằng con mắt khác đâu!”
“Tội lỗi tội lỗi! Thí chủ nói phải, tiểu tăng coi trọng ngoại hình quá rồi!” Tiểu hòa thượng lập tức chắp tay và cúi đầu.
“Các vị thí chủ, các vị muốn thắp hương hay là bói quẻ?” Tiểu hòa thượng hỏi.
“Chúng ta muốn cả hai!” Lâm Bắc Phàm nhét chút tiền vào hòm công đức rồi lấy ba nén nhang từ chỗ chú tiểu.
Lâm Bắc Phàm không tin Phật nhưng đến cũng đã đến rồi, hắn vẫn phải thành khẩn một chút.
Bằng không thì phí mất cả chuyến đi rồi còn gì?
Thắp hương xong, Lâm Bắc Phàm lấy hộp đựng quẻ rồi lắc.
Không lâu sau, một quẻ rơi ra, hắn đưa quẻ đó cho tiểu hòa thượng, bảo hắn ta đọc quẻ.
“Thí chủ, là quẻ hạ hạ!” Tiểu hòa thượng cầm quẻ lên đọc: “Quẻ này nói thí chủ là quan được triều đình thu nhận nhờ tài văn chương, có trọng trách giúp đời! Song con đường phía trước của thí chủ còn gian nan, thập tử nhất sinh! Hy vọng thí chủ hãy cẩn thận!”
“Phu quân!”
“Công tử!”
Chương 135 Có duyên với cửa Phật
Mọi người đều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng, chỉ có hắn là vẫn bình tĩnh như cũ: “Tiểu sư phụ, những gì ngươi nói đều là thật à?”
“Người xuất gia không bao giờ nói dối!” Vẻ mặt tiểu hòa thượng rất nghiêm túc.
Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như thế, lại với lấy hộp đựng quẻ và lắc.
“Thí chủ, thí chủ đang làm gì thế?” Tiểu hòa thượng lấy làm lạ.
Lâm Bắc Phàm lầu bầu: “Số mệnh phải nằm trong tay chính mình!”
Tiểu hòa thượng: “…”
Một lát sau, lại có một quẻ nữa rơi ra.
“Tiểu sư phụ, ngươi lại đọc thêm lần nữa đi!”
Tiểu hòa thượng do dự: “Đây là… quẻ thượng thượng! Quẻ nói thí chủ vận đen qua cơn may đến, gặp dữ hóa lành!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đắc ý: “Ngươi xem, chẳng phải ta đã nghịch thiên cải mệnh rồi sao?”
Tiểu hòa thượng: “Phụt!”
Hắn ta thật sự rất cạn lời rồi.
Hắn ta đã gặp không biết bao nhiêu người, xem quẻ cho vô số thí chủ, song đó giờ cũng chưa từng thấy ai khác thường như thế này cả, suýt chút nữa khiến hắn ta đánh mất cả tâm Phật!
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại cười bảo: “Mọi người cũng đến thử xem đi, các ngươi xem quẻ này linh nghiệm bao nhiêu! Nếu không linh thì có thể lắc thêm lần nữa, bảo đảm sẽ linh!”
Mọi người thi nhau xếp hàng để thử, chỉ có tiểu hòa thượng là nghẹn họng.
“Thí chủ, thí chủ làm như vậy là không được, ai lại rút quẻ như vậy chứ?”
“Phật phù hộ người có duyên! Ta đã cho Phật Tổ nhiều tiền thế rồi, bảo Phật Tổ cho ta rút thêm mấy lần cũng không được à?” Lời của Lâm Bắc Phàm vô cùng chính nghĩa.
“Chuyện này…” Tiểu hòa thượng lắp bắp, Phật pháp có thể giải thích được như vậy sao?
Hắn ta học đạo lý nhà Phật bao năm nay cảm giác đều uổng phí hết rồi!
Lúc này, tiểu quận chúa lắc được một quẻ rồi giao cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, giúp ta đọc quẻ đi, tình hình của ta thế nào?”
Tiểu hòa thượng chắp tay: “A di đà phật! Vị thí chủ này muốn hỏi gì?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu, chau mày nói: “Hình như ta chẳng muốn hỏi gì cả, ta hỏi vấn đề liên quan đến sức khỏe vậy! Dạo này không biết tại sao ta cứ thấy không thèm ăn và cũng chẳng ăn nổi thứ gì!”
Lâm Bắc Phàm đứng ở bên cạnh nghĩ ngợi một hồi rồi bảo: “Tiểu quận chúa, có phải quận chúa ăn no rồi không?”
Tiểu quận chúa: “…”
Tới lượt Quách Thiếu Soái.
Cái tên này còn bày đặt ngại ngùng, hắn ta lắp bắp hỏi: “Tiểu sư phụ, ta… ta muốn hỏi chuyện tình duyên! Ta muốn biết khi nào thì ta mới gặp được nữ nhân của mình? Nàng ấy đang ở đâu?”
Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng: “Thiếu Soái này, có phải ngươi yêu cầu về giới tính quá cao rồi không?”
Quách Thiếu Soái: “Hả? Là sao?”
Lâm Bắc Phàm nói một cách sâu xa: “Trước khi gặp được nam nhân của đời mình, mỗi một nam nhân đều tưởng mình thích nữ nhân! Thế nên ta cho rằng ngươi có thể từ bỏ việc tìm kiếm được rồi đấy, đừng đâm đầu vào nữ nhân nữa, chọn một nam nhân cũng được mà!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Tới lượt Mạc Như Sương.
Nàng dè dặt liếc Lâm Bắc Phàm một cái, hai má ửng hồng, đoạn bảo: “Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi chuyện tình duyên!”
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Như Sương, ngươi hỏi nhầm người rồi! Tiểu sư phụ của chúng ta là một người xuất gia, làm sao hắn ta biết được chuyện tình yêu được!”
Tiểu hòa thượng thấy hơi không phục: “Thí chủ, mặc dù tiểu tăng là người xuất gia nhưng tiểu tăng vẫn hiểu biết về chuyện tình yêu trong thế gian!”
Lâm Bắc Phàm phì cười: “Sao có thể? Ngươi mà có một nữ nhân thì ngươi có nỡ đi xuất gia không? Nếu đã không có nữ nhân thì sao hiểu được về chuyện tình yêu?”
Tiểu hòa thượng: “…”
Mẹ nó nói có lý thế không biết!
Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Lâm Bắc Phàm nói câu này, tiểu hòa thượng lại cảm thấy hơi bị đau tim, khiến hắn ta có thôi thúc muốn khóc òa lên.
“Như Sương, để ta xem giúp ngươi cho!” Lâm Bắc Phàm đưa tay nhận lấy quẻ của Mạc Như Sương.
Kết quả hắn trông thấy một hàng chữ: Song mộc nhất tâm tri, có duyên ắt tương ngộ!
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đưa quẻ cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, thôi ngươi đọc quẻ đi, ta có chuyện phải đi trước rồi!”
Nói xong hắn bèn đi luôn!
Tiểu hòa thượng nhận lấy quẻ, đoạn bảo: “Song mộc nhất tâm tri, câu này đại diện cho một chữ “nhớ,” chứng tỏ thí chủ đang nhớ thương một người cũng chính là lang quân như ý của ngươi, trong tên có hai chữ mộc và người đó đã biết được tâm ý của thí chủ!”
“Câu còn lại cho biết hai ngươi đã có duyên gặp nhau! Mà duyên này lại có thể hiểu là “tiền”, tiền trong tiền tài! Điều này có nghĩa là hai người thí chủ đã gặp nhau vì chuyện tiền nong, sau đó sẽ ở bên nhau!”
Trái tim của Mạc Như Sương đập thình thịch.
Quẻ này… linh quá!
Tên có hai chữ mộc, ấy chẳng phải chữ “Lâm” sao?
Công tử họ Lâm, đúng là người mà nàng nhung nhớ!
Câu sau nói họ gặp nhau bởi chuyện liên quan đến tiền, đúng thật là hai người kết duyên bởi tiền!
Tiền qua tay nàng ta đã sắp lên đến hai trăm vạn rồi!
Tương lai còn không biết sẽ lên đến bao nhiêu nữa!
Nói như vậy tức là nàng và công tử sẽ ở bên nhau!
Mạc Như Sương bỗng thấy thật thích!
Sau đó nàng ta lại thấy xấu hổ!
Ban nãy rõ ràng Lâm công tử đã hiểu ý quẻ thế nên hắn mới lén rời đi!
Vậy cũng có nghĩa hắn đã biết được tâm ý của nàng ta.
Ôi chao, sau này nàng ta phải làm sao đây?
Nàng ta phải đối mặt với công tử thế nào đây?
Chuyện này thật làm khó nàng ta quá!
Lúc này, mọi người đều đã dạo chùa xong và định trở lại phủ.
Đúng lúc đó…
“A di đà phật!”
Có tiếng nói đâu đó vang vọng bên tai mọi người.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm chỉ thấy một trận gió mát thổi qua, một lão hòa thượng mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt vẩn đục xuất hiện trước mặt hắn. Lão hòa thượng chắp tay, gương mặt nhuốm vẻ từ bi.
“Thí chủ, trên người thí chủ có tuệ căn, có duyên với cửa Phật!”