-
Chương 126-130
Chương 126 Có thích khách
Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh, lớn giọng nói: “Bất luận là giữ hay là thả thì đều có cái lý của nó! Bệ hạ anh minh thần võ, suy tính chu toàn, trong lòng bệ hạ chắc chắn đã có đối sách! Thế nên thần không cho ý kiến nữa, thần sẽ ủng hộ hết mình đối sách của bệ hạ!”
Trong lòng các quan toàn là tiếng chửi thề!
Nói rõ lâu mà toàn mấy lời vớ vẩn, chẳng có chút ý nghĩa nào cả!
Lại còn tiện miệng nịnh nọt nữ đế nữa chứ!
Đồ ranh con!
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm bề ngoài thì đơn thuần thành thật, bên trong lại cực kì gian xảo với vẻ cạn lời.
Lúc tham ô thì tích cực lắm, đến lúc giúp đỡ trẫm thì ngươi lại lươn lẹo!
Đúng là một tên xấu xa!
“Được rồi, chuyện này sẽ bàn bạc sau!”
Cuối cùng, mọi người chẳng nghĩ ra được đối sách nào hay cả nên đã quyết định cứ tạm thời giữ thế tử lại, tiếp đãi hắn ta bằng rượu ngon đồ ăn ngon. Trừ việc không cho hắn ta ra ngoài thì hắn ta làm gì cũng được, bên cạnh đó cũng phải quan sát phản ứng của Ký Bắc vương, thừa cơ mà hành động.
Hội bàn xong, Lâm Bắc Phàm thong thả trở về Lâm phủ của hắn.
Hai tỷ đệ Mạc Như Sương vội vã chạy tới hỏi: “Nghe đâu thế tử Võ Anh Kiệt bị nữ đế bắt rồi, chuyện này là thật sao?”
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, hầu như người khắp kinh thành đều hay biết, hiện giờ bên ngoài cũng đang bàn tán ghê lắm.
Lâm Bắc Phàm cũng không có ý giấu diếm, hắn gật đầu đáp: “Đúng là có chuyện này!”
“Ôi chao, phiền phức lớn rồi!” Mặt mày hai người cau có, Quách Thiếu Soái sốt ruột hỏi: “Thế tử bị bắt rồi, chúng ta phải ăn nói với Vương gia thế nào bây giờ?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chuyện này có liên quan gì đến các ngươi, hắn ta bị bắt cũng đâu phải do các ngươi!”
Quách Thiếu Soái lắp bắp: “Nói thì nói là vậy, nhưng…”
Lâm Bắc Phàm bảo: “Theo ta thấy thì kẻ sai phải là hắn ta mới đúng! Hắn ta biết rõ thân phận của mình nhạy cảm lại không ngoan ngoãn ở Ký Bắc, cứ đòi chạy tới kinh thành, hắn ta làm vậy có khác gì tự chui đầu vào rọ không?”
“Chạy tới kinh thành thì đã đành, đằng này hắn ta còn làm lộ thân phận của mình, cũng chẳng biết hắn ta suy nghĩ thế nào nữa! Ta mà là Ký Bắc vương chắc chắn sẽ tức điên lên tát cho hắn ta dính bẹp vào tường, có gỡ thế nào cũng không gỡ xuống được!”
Sắc mặt Mạc Như Sương thoáng mất tự nhiên.
Nàng cảm giác hình như thế tử tới kinh thành là bởi vì nàng.
“Đúng rồi, Lâm công tử, sao thế tử lại bị bắt thế?” Mạc Như Sương hỏi.
“Các ngươi không biết hả, bên ngoài người ta đang đồn ầm lên rồi mà?” Lâm Bắc Phàm chớp mắt hỏi.
“Tin đồn bên ngoài nói rằng thế tử chơi gái không chịu trả tiền, bị kỹ nữ cáo trạng lên quan phủ nên thân phận mới bị bại lộ! Nhưng chuyện này chắc chắn không có khả năng, thế tử mang thân phận tôn quý, có mắt nhìn, làm sao có thể vừa mắt đám kỹ nữ được? Hơn nữa bọn họ vừa già vừa xấu, còn béo nữa nên chắc chắn không thể!” Quách Thiếu Soái vội nói.
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Mặc dù chuyện này khiến người ta khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy đấy!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái: “Đậu má!”
“Ta cũng không hiểu, đường đường là một thế tử mà sao lại nhìn trúng kỹ nữ vừa già vừa béo, lại xấu như vậy! Ta nghĩ chắc thế tử đã ăn quen cao lương mĩ vị nên mới nóng lòng muốn nếm thử mấy thứ tầm thường! Chỉ có thể nói trời cao biển rộng không gì là không có!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu thổn thức.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cứ nghĩ đến việc thế tử và đám bà cô ấy tình tứ với nhau là rùng mình một cái!
Khẩu vị của thế tử mặn thật đấy!
Chỉ mới nghĩ thôi mà bọn họ đã thấy khó chịu, sao thế tử lại chịu được vậy?
Nhất là Mạc Như Sương, nàng thấy hơi ghê, quyết định sau này phải tránh xa thế tử ra mới được.
“Lâm công tử, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, có thể cứu thế tử ra được không? Dẫu sao thế tử cũng là con trai ruột của vương gia, thế tử xảy ra chuyện e là vương gia sẽ điên mất, vương gia mà điên thì sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp tương lai…” Mạc Như Sương hỏi, nàng ta đang rất mong đợi.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, song không mấy hy vọng đâu! Các ngươi nhanh chóng nói lại chuyện này với vương gia đi xem vương gia định làm thế nào!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái gật đầu một cách nặng nề.
Rất nhanh sau đó, chuyện này đã được truyền đến tai vương gia tại Ký Bắc.
…
Vương gia giận tím mặt: “Kiệt Nhi, ta đã bảo ngươi đừng làm lỡ đại nghiệp chỉ vì chuyện nữ nhi rồi, vậy mà ngươi lại không nghe! Giờ ngươi rơi vào tay con nhãi đó, hại cha ngươi phải bị dồn vào thế bị động thế này! Đúng là đáng chết!”
Ký Bắc vương dùng sức vỗ một cái, nội lực khắp người phun ra, bàn ghế xung quanh cũng bị hắn ta phá hỏng.
Gia Cát tiên sinh nói với vẻ thận trọng: “Vương gia, có lẽ thế tử đã bị kẻ gian hãm hại! Được biết, đáng lẽ ra thế tử phải đang nghỉ ngơi bên trong phòng, ngoài phòng có rất nhiều cường giả canh giữ, nhưng thế tử lại bị kéo đi một cách thần không biết quỷ không hay và ném vào trong kỹ viện, cuối cùng rơi vào tình cảnh thế kia!”
Vương gia vẫn đang tức giận: “Ngươi còn ngụy biện cho nó? Nếu nó không tới kinh thành thì chuyện này sẽ xảy ra sao? Đời này của lão phu cũng coi như anh minh, sao lại sinh ra cái đứa khốn khiếp thế này!”
Đến bốn chữ “cái đứa khốn khiếp” mà vương gia cũng thốt ra được, có thể thấy hắn ta đang phẫn nộ đến mức nào.
“Vương gia, có cứu thế tử hay không?” Gia Cát tiên sinh lại hỏi.
“Nó là con trai ta, đương nhiên phải cứu rồi!” Vương gia siết chặt nắm tay.
Buổi tối hai ngày sau, bỗng có một đoàn cao thủ áo đen đột nhập vào nơi mà thế tử ở.
“Người đâu, có người muốn giết thế tử!”
“Chuẩn bị bắn cung! Bắn!”
“Không được để thích khách chạy thoát!”
Chương 127 Đòi một trăm vạn thì đã sao?
Hỗn chiến cả buổi tối, cuối cùng đám cao thủ áo đen kia không thu hoạch được gì và rút lui toàn bộ.
Một đêm nữa lại trôi qua, lại có thêm một đoàn cao thủ áo đen nữa tới. Lần này bọn chúng cũng không thu hoạch được gì, lại nhanh chóng rời đi.
Đêm thứ ba cũng vậy.
Trên thực tế, bọn họ không thể hành động thành công.
Bởi lẽ nữ đế đã chuẩn bị hai nghìn quân tinh anh ngày đêm canh giữ, mục đích là để đề phòng có kẻ đến cứu thế tử.
Dù cường giả Hậu Thiên có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải bó tay trước quân đội với trang bị chất lượng như vậy.
Một mình ngươi có thể đánh thắng mười mấy người, song ngươi có thể đấu được với hàng trăm, hàng nghìn người không?
Sức lực của con người là có hạn, chỉ cần ngươi sai sót một lần thôi là sẽ bị chiến thuật biển người nuốt trọn ngay.
Ngoài ra, nữ đế còn sắp xếp thêm hơn mười cường giả, trong đó có một vị cường giả Tiên Thiên.
Một thế lực mạnh như thế muốn tiêu diệt một môn phái lớn hãy còn dư sức.
Cộng thêm ưu thế thiên thời địa lợi, triều đình có thể phái binh chi viện bất cứ lúc nào, binh lực dồi dào, cho nên đám cao thủ kia chỉ đành bó tay chịu chết, ngược lại còn tổn thất không ít người.
Đã quá nhiều cường giả hi sinh khiến Ký Bắc vương không dám phái thêm người đi nữa.
Cuối cùng, hắn ta chỉ đành đến nhờ vả Lâm Bắc Phàm.
“Vương gia đã phái võ lâm cao thủ đi cứu thế tử rồi!”
“Thế nhưng triều đình có rất nhiều cao thủ, binh mã cũng dồi dào, người của vương gia nhiều lần bó tay rút lui, tổn binh hao tướng, hiện giờ không thể tổn thất thêm được nữa! Thế nên vương gia cho mời Lâm công tử giúp vương gia nói vài câu với triều đình, để triều đình thả thế tử ra!”
“Sau khi xong việc vương gia ắt sẽ hậu tạ! Lâm công tử, xin được nhờ cậy ngươi, mong ngươi hãy cứu thế tử!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái chạy tới và nói một cách thành khẩn.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oai phong lẫm liệt: “Được hai vị tin cậy, được vương gia tin tưởng! Cứu thế tử chính là trách nhiệm mà ta không thể chối từ! Dù vương gia không nói thì bản quan vẫn sẽ cố gắng hết mình!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nghe vậy, trong lòng bèn được an ủi.
Ánh mắt của Mạc Như Sương rất dịu dàng: “Vất vả cho Lâm công tử rồi! Sau khi xong việc, ta nhất định sẽ nói tốt vài câu giúp ngươi trước mặt vương gia để vương gia biết ngươi cố gắng thế nào!”
Quách Thiếu Soái đáp: “Ta cũng sẽ nói tốt về ngươi trước mặt vương gia!”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa xua tay, đáp một cách khiêm tốn: “Nào có nào có, đây là việc ta nên làm mà!”
Sau đó hắn lại nói khéo và bắt đầu làm khó hai người kia: “Thế nhưng cứu thế tử là một việc vô cùng khó khăn, phải bỏ công sức và phải trả một cái giá vô cùng lớn, thế nên ta hy vọng…”
“Hy vọng gì?” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái đồng thanh hỏi.
“Ta hi vọng Vương gia có thể trả thù lao trước cho ta, được chứ? Ta không cần nhiều đâu, một trăm vạn lượng mà thôi!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái: “Đậu má!”
Bọn họ trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Họ còn tưởng Lâm Bắc Phàm đã “cải tà quy chính”, ai ngờ hắn vẫn là một thiếu niên tham tiền như thế, chẳng thay đổi một chút nào cả!
Hắn mở miệng ra đã đòi một trăm vạn, lại còn bảo không nhiều…
Ngươi có biết chỗ tiền đó là bao nhiêu không hả?
Mạc Như Sương bực mình hỏi: “Lâm công tử, thế này mà ngươi còn kêu không nhiều? Rõ ràng ngươi đang đòi mạng người ta! Một trăm vạn tương đương với tiền chi tiêu một năm của cả mười vạn dân, vương gia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Quách Thiếu Soái cũng lên tiếng: “Lâm công tử, ngươi đúng là một tên tham lam, ta không thể nhịn được nữa rồi!”
Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Các ngươi tưởng ta dễ dàng lắm à? Các ngươi có biết vì sao triều đình cứ lề mề mãi mà không chịu thả người không?”
“Tại sao?” Hai người kia đồng thanh nói.
“Đó là bởi vì văn võ bá quan trong triều và cả nữ đế đều nhìn thấu tâm tư của vương gia, mọi người đều cho rằng sớm muộn gì vương gia cũng sẽ khởi binh mưu phản, thế nên mới không đồng ý thả người! Mọi người muốn giữ thế tử ở lại kinh thành, dùng thế tử làm con tin để uy hiếp vương gia, khiến vương gia phải dè chừng!”
“Hóa ra là như vậy!” Hai người kia kinh ngạc.
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “Khi đó ta đã nói đỡ cho thế tử một câu! Nhưng ai ngờ kết quả lại…”
“Kết quả thế nào?” Hai người kia lại đồng thanh hỏi.
“Suýt chút nữa ta cũng bị lộ luôn!” Lâm Bắc Phàm nghĩ lại mà thấy sợ, bảo: “Lúc ấy quan lại khắp triều đều nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ, bọn họ nghi ngờ ta phản bội triều đình, nghi ngờ ta dựa dẫm vào Ký Bắc vương! Đến cả nữ đế ngày thường ưu ái ta cũng nhìn ta bằng ánh mắt dò xét!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái thốt lên: “Đậu má! Khoa trương vậy ư?”
“Không hề khoa trương một chút nào!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi có biết ta đã xót xa thế nào không?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Không biết!”
Lâm Bắc Phàm lại chất vấn: “Các ngươi có hiểu sự tủi thân trong đó không?”
Hai người kia lại lắc đầu: “Không hiểu!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Các ngươi có hiểu những nguy hiểm mà ta phải chịu hay không?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Không hiểu!”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào đầu của mình, gào lên đầy tức giận: “Khi ấy suýt chút nữa ta đã mất luôn cái mạng này, các ngươi có hiểu không hả?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bị mắng đến tối tăm mặt mũi, bọn họ chột dạ vô cùng: “Chúng ta không hiểu…”
Lâm Bắc Phàm vẫn đang kích động, hắn tiếp tục hét: “Vậy ta đòi một trăm vạn thì đã làm sao?”
Chương 128 Một cơ hội để thử thách
“Suýt chút nữa ta đã mất đi tất cả vinh hoa phú quý, mất đi ân sủng của nữ đế, còn suýt mất luôn cả cái mạng này!”
“Hay nói một cách khác là suýt chút nữa ta đã mất đi tất cả!”
“Ta đòi một trăm vạn chỉ là một số tiền nho nhỏ thôi chứ có nhiều đâu?”
“Vương gia chỉ mất đi một trăm vạn, còn ta thì mất tất cả!”
“Theo một góc độ khác, chẳng lẽ mạng của thế tử không đáng giá một trăm vạn ư?”
Mạc Như Sương thấy xấu hổ tột cùng: “Lâm công tử, ta xin lỗi, ta đã hiểu lầm ngươi rồi! Không ngờ vì thế tử mà ngươi lại phải trả giá nhiều vậy, một trăm vạn quả thực không hề nhiều! Thật sự rất xin lỗi ngươi…”
Quách Thiếu Soái cũng thấy hổ thẹn: “Lâm công tử, xin lỗi ngươi, ta đã hiểu lầm ngươi rồi!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn khó coi như cũ: “Hừ! Các ngươi biết vậy là tốt! Hơn nữa các ngươi tưởng một trăm vạn đó ta được hưởng hết hay sao?”
Trông ánh mắt hoang mang của hai người kia, Lâm Bắc Phàm nói trong sự bực tức: “Các ngươi ngu thật, có vậy mà cũng không hiểu! Văn võ bá quan trong triều đều không đồng ý, ta phải bỏ tiền ra để mua chuộc họ, không thì ai sẽ đứng ra nói tốt cho ta đây?”
“Ồ đúng vậy đúng vậy! Lâm công tử nói đúng lắm!” Cuối cùng thì hai người kia cũng hiểu ra.
Không biết Lâm Bắc Phàm lấy đâu ra một cái bàn tính nhỏ, gõ lạch cạch: “Ta đã tính qua rồi, trong triều đình có khoảng ba mươi người có tiếng nói! Bọn họ đều là những kẻ tham lam tột cùng, người nào cũng phải ba, bốn vạn lượng bạc mới mua chuộc được! Cứ tính theo vậy thì ít nhất phải bỏ ra chín mươi vạn!”
“Nếu gặp phải một kẻ cực tham thì thậm chí ba, bốn vạn cũng chẳng đủ! Ví dụ như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hay Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm mà ta quen, bọn họ đều cực kì tham lam, đã thế còn có xích mích với ta nữa! Nếu không bỏ ra bảy, tám vạn thì không thuyết phục được bọn họ đâu! Khéo phải cần đến cả mười mấy vạn ấy chứ!”
“Cứ tính như thế thì một trăm vạn cũng không đủ, ta còn phải bỏ thêm tiền vào!”
Lâm Bắc Phàm cất bàn tính đi, hắn thở dài đầy tuyệt vọng: “Các ngươi nói xem, để cứu một thế tử không hiểu chuyện mà ta lỗ biết bao nhiêu, lại còn bị người khác hiểu lầm, ta nào có được dễ dàng gì cho cam?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bắt đầu thi nhau xin lỗi.
Mạc Như Sương nói: “Lâm công tử, do ta ngờ nghệch chẳng biết gì cả nên đã hiểu lầm ngươi, cho ta xin lỗi! Về sau… về sau ta sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi nữa!”
Quách Thiếu Soái cũng cúi người xin lỗi: “Lâm công tử, xin lỗi ngươi! Xin lỗi, ngươi không sai, là do ta sai!”
“Các ngươi hiểu cho ta là được rồi!” Lâm Bắc Phàm than vãn.
Trông dáng vẻ tổn thương và đau buồn của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương không khỏi thấy đau lòng, nàng khuyên hắn: “Lâm công tử, ngươi đã phải bỏ ra nhiều thứ vì vương gia và thế tử, việc này chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng! Nếu một trăm vạn không đủ thì ngươi cứ đòi thêm đi, ta nghĩ vương gia chắc chắn sẽ hiểu cho ngươi thôi!”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Như vậy… được thật không đó?”
Trông thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm tốt lên, tâm trạng của Mạc Như Sương cũng được xoa dịu: “Lâm công tử, ngươi đã làm quá nhiều rồi, đừng để bản thân mình chịu thiệt! Dù ngươi không đòi nhiều thì ta cũng sẽ nói giúp ngươi, đây là những thứ ngươi đáng được nhận mà! Một trăm vạn không đủ vậy một trăm năm mươi vạn có đủ không?”
Lâm Bắc Phàm cảm động lắm, hắn bắt lấy tay Mạc Như Sương: “Như Sương, vẫn là ngươi đối xử tốt với ta nhất! Cảm ơn ngươi!”
“Ừm!” Mạc Như Sương đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Nàng cảm nhận được hơi ấm trên đôi bàn tay này, trong lòng cũng vì thế mà yêu thích vô cùng.
Lúc này, Quách Thiếu Soái đứng ra, nói một cách nghiêm túc: “Lâm công tử, ta cũng sẽ nói thêm vài câu giúp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm đẩy cái mặt mẹt của hắn ta ra: “Ngươi tránh qua một bên cho ta!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Cứ thế, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái trở về.
Bọn họ kể lại chuyện này trong thư và gửi tới tay vương gia theo một con đường đặc biệt.
Vương gia đọc thư xong, tay chân run hết cả lên: “Đậu má! Một trăm năm mươi vạn, sao hắn không đi ăn cướp luôn đi?”
“Vương gia, sao thế?” Gia Cát tiên sinh lấy làm lạ hỏi.
Vương gia tức giận đưa thư cho Gia Cát tiên sinh: “Quân sư, ngươi xem xem, lòng tham của tên Lâm Bắc Phàm này quá lớn rồi! Hắn đòi tận một trăm năm mươi vạn mới chịu giúp bổn vương cứu Kiệt nhi ra!”
Gia Cát tiên sinh nghiêm túc đọc thư, đoạn bảo: “Một trăm năm mươi vạn đúng là nhiều thật! Thế nhưng theo bức thư này thì một trăm năm mươi vạn này dùng để mua chuộc quan viên trên dưới để bọn họ lựa lời, như vậy cũng không tính là nhiều!”
Vương gia phất tay áo, không hề vui chút nào: “Ta chỉ sợ hắn cầm tiền rồi mà việc lại không thành, thế chẳng phải bổn vương sẽ lỗ sao?”
Gia Cát tiên sinh cười bảo: “Vương gia đã quên rồi sao? Trước đó chúng ta và Lâm Bắc Phàm đã thỏa thuận với nhau có thể cọc trước ba mươi phần trăm! Đợi chuyện này xong xuôi trót lọt trả nốt phần còn lại cũng được! Như vậy sẽ không bị tổn thất quá nhiều!”
Vương gia gật đầu, sắc mặt cũng đỡ hơn phần nào.
“Hơn nữa vương gia à, chúng ta có thể nhân cơ hội này để thử xem thủ đoạn của Lâm Bắc Phàm thế nào!”
Gia Cát tiên sinh mỉm cười: “Hiện giờ thế tử đang bị triều đình giam giữ, bách quan văn võ trong triều lại không đồng ý thả người! Nếu Lâm Bắc Phàm cứu được thế tử trong tình cảnh bất lợi này thì chứng tỏ hắn là một nhân tài cực kì có năng lực! Bỏ tiền để lôi kéo một nhân tài như thế cũng đáng mà?”
Chương 129 Lý lẽ
Vương gia gật đầu, nhìn Gia Cát tiên sinh, ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.
“Tiền đã tiêu nhưng vẫn có có thể kiếm lại được, nhưng nhân tài thì khó kiếm lắm! Nếu lôi kéo được hắn về dưới trướng vương gia thì sau này vương gia có thể sai khiến hắn làm nhiều chuyện lớn hơn nữa, điều này giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của vương gia!”
Vương gia gật đầu: “Quân sư nói cũng có lý, cứ làm như vậy đi!”
“Vương gia anh minh!” Gia Cát tiên sinh chắp tay.
Thế là ngân phiếu bốn mươi lăm vạn lượng đã nhanh chóng được giao đến tay Lâm Bắc Phàm.
“Vương gia nói đây là ba mươi phần trăm tiền cọc! Đợi đến khi ngươi cứu được thế tử thì chỗ tiền còn lại sẽ trả cho ngươi sau! Lâm công tử, xin được nhờ cậy ngươi, mong ngươi nhất định phải cứu được thế tử ra ngoài!” Mạc Như Sương nói một cách nghiêm túc.
Lâm Bắc Phàm nhanh tay nhanh chân nhét ngân phiếu vào trong túi, hắn nghiêm mặt, đoạn bảo: “Tiền đã về tay thì mọi chuyện không thành vấn đề! Các ngươi trở về bẩm báo với vương gia cứ đợi tin tốt từ ta đi!”
Lâm Bắc Phàm thầm nhủ: Quả nhiên tên vương gia này là một con cừu béo, sau này phải “chăn” hắn ta thêm mới được!
Trông dáng vẻ vô cùng tự tin của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương vẫn thấy hơi lo, nàng nói một cách thành khẩn: “Lâm công tử, ngươi phải chú ý an toàn đấy! Không làm được thì không cần miễn cưỡng! Trong mắt của tiểu nữ tử, tính mạng của ngươi vẫn quan trọng hơn, ngươi tuyệt đối đừng để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm!”
“Được, ta biết rồi!” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đảm.
Thế là ngày hôm sau, tại buổi tảo triều, Lâm Bắc Phàm tích cực đứng ra cho ý kiến: “Khởi bẩm bệ hạ, mấy hôm nay vi thần đã suy nghĩ rất nhiều, vi thần cho rằng vì bệ hạ, vì giang sơn xã tắc, chúng ta nên thả thế tử ra!”
Khóe miệng nữ đế giật một cái, giờ mới thấy ngươi tích cực, tiền về đến tay rồi chứ gì?
“Lâm ái khanh, nói cho trẫm nghe lý do của ngươi đi!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, lớn giọng đáp: “Việc giữ lại thế tử gây ra nhiều bất lợi hơn là thuận lợi!”
“Đầu tiên, nếu tiếp tục giam giữ thế tử chắc chắc sẽ chọc giận Ký Bắc vương, khiến mâu thuẫn trở nên gây gắt hơn!”
“Thế tử là trưởng tử của Ký Bắc vương, được yêu thương từ nhỏ, được Ký Bắc vương hết lòng bồi dưỡng và gửi gắm hy vọng! Mà nay thế tử lại rơi vào tay chúng ta, chắc hẳn Ký Bắc vương sẽ lòng nóng như lửa đốt!”
“Chúng ta có thể nhận thấy từ mấy đợt thích khách đột nhập lần trước! Bọn chúng không tới để giết thế tử mà chính là cao thủ được Ký Bắc vương phái đến để cứu hắn ta! Từ hành động của bọn họ chúng ta có thể thấy được Ký Bắc vương càng lúc càng sốt ruột, càng lúc càng mất kiên nhẫn!”
“Nếu Ký Bắc vương thấy không cứu được người mà khởi binh sớm, vậy thì nguy to rồi!”
“Đây không phải chuyện không có khả năng xảy ra, mong bệ hạ suy xét!”
Sắc mặt nữ đế thoáng thay đổi, nàng gật đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn tiếng nói: “Thứ hai, việc tiếp tục giam giữ thế tử sẽ gây ra vô số phiền phức!”
“Hiện giờ người mà chúng ta phải đối mặt không chỉ có Ký Bắc vương mà còn cả những kẻ địch khác nữa!”
“Ví dụ như các phiên vương, rồi những kẻ có dã tâm trong giang hồ, và cả những nước bên ngoài Đại Võ nữa, có quá nhiều kẻ địch! Bây giờ bọn họ đều đang đợi một cơ hội để thừa nước đục thả câu!”
“Mà thế tử chính là cơ hội tuyệt vời mà bọn họ đang mong chờ!”
“Nếu bọn họ phái người tới giết được thế tử thì có thể kích thích mâu thuẫn giữa triều đình và Ký Bắc vương! Hai bên lâm vào chiến tranh, còn bọn họ thì lại ngư ông đắc lợi! Chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, chắc chắn nó sẽ tới đấy ạ!”
“Nếu vi thần là bọn họ, vi thần cũng sẽ không bỏ qua một thời cơ tốt như thế đâu!”
Sắc mặt của mọi người lập tức biến đổi.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Chúng ta không đánh được thế tử, mắng chẳng được mà giết cũng chẳng xong, bắt buộc phải bảo vệ thế tử chu toàn! Hiện giờ chúng ta có thể đối phó với người, ngựa của Ký Bắc vương, nhưng sau này thì sao?”
“Đợi những kẻ có dã tâm khác đều ra mặt, đồng loạt phái các cao thủ tới ám sát thế tử thì chúng ta còn trụ được không?”
“Dù có trụ được thì chúng ta vẫn sẽ tổn thất một lượng lớn người và của, “lượng” ở đây là một con số trên trời! Đồng thời chúng ta còn phải đối diện với nguy cơ kinh thành loạn lạc, khó mà tính toán xem sẽ tổn thất bao nhiêu!”
“Kinh thành chính là trái tim của Đại Võ, nếu trái tim này xảy ra chuyện ắt sẽ có ảnh hưởng lớn đến việc Đại Võ vận hành! Hiện giờ Đại Võ ta đang bị nhìn chằm chằm, kinh thành mà có chuyện nữa thì phiền phức lắm! Thế nên mong hệ hạ suy xét!”
Sắc mặt của mọi người đều trở nên nặng nề.
Nữ đế nghiêm mặt nói: “Lời này của ái khanh rất có lý, nói tiếp đi!”
“Thứ ba, giữ thế tử lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
“Từ tác phong hành sự của thế tử có thể thấy thế tử là một người khá đơn giản, thiếu thận trọng, bằng không chúng ta nào có bắt được hắn ta một cách dễ dàng như vậy! Từ đó cho thấy thế tử không hề có kinh nghiệm, không được tiếp xúc nhiều với những sự vụ quan trọng, chúng ta sẽ không hỏi được gì từ thế tử đâu! Giữ hắn ta lại cũng chỉ để uy hiếp Ký Bắc vương mà thôi!”
“Thế nhưng Ký Bắc vương có đến mấy người con trai, người nào cũng rất xuất sắc! Bản thân Ký Bắc vương lại là một người ngang ngược, đầy rẫy dã tâm, vẫn luôn ngăm nghe Trung Nguyên ta. Đối với Ký Bắc vương, một người con trai chết đi chẳng phải chuyện gì lớn cả! Thậm chí nếu thế tử chết rồi, Ký Bắc vương còn có lý do để mà khởi binh, chuyện này chúng ta không thể không đề phòng!”
Chương 130 Bí mật
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Vậy nên thần cho rằng giữ lại thế tử sẽ khiến chúng ta lâm vào nhiều khó khăn hơn, chúng ta vẫn nên thả thế tử càng sớm càng tốt thì hơn!”
Nghe Lâm Bắc Phàm nói xong, suy nghĩ của nữ đế cũng nghiêng về phía hắn nhiều hơn.
Có điều nàng vẫn muốn nghe nhiều ý kiến hơn nữa rồi tổng hợp tất cả các ý kiến lại.
“Các ái khanh còn có ý kiến gì không?”
“Bệ hạ!” Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm ti nghiệp nói rất có lý! Thế nhưng cứ thả thế tử một cách dễ dàng như thế thì há chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười hay sao, bọn họ sẽ cho rằng triều đình ta e sợ trước Ký Bắc vương!”
“Hơn nữa, dù chúng ta thả thế tử ra thì những kẻ lòng lang dạ sói vẫn không bỏ qua cơ hội này mà thi nhau ám sát thế tử, sau đó bọn chúng sẽ hắt nước bẩn lên người chúng ta, khiến mâu thuẫn giữa chúng ta với Ký Bắc vương trở nên gay gắt hơn!”
“Ngoài ra tình hình hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm, bởi vì không có người của chúng ta canh giữ thì đối phương sẽ còn hành động trắng trợn hơn! Bên cạnh thế tử thiếu người bảo vệ, gần như có thể nói là thập tử nhất sinh cho nên cuối cùng tình hình vẫn sẽ không có gì thay đổi cả!”
“Còn việc thế tử là người như thế nào, liệu có biết chuyện của Ký Bắc vương hay không thì chúng ta nào biết được? Nhỡ đâu thế tử cố ý giả vờ để lừa chúng ta thì sao?”
“Ký Bắc vương có đến mấy người con trai, có chết một người cũng chẳng phải chuyện gì to tát! Thế nhưng người mà Ký Bắc vương phong làm thế tử ắt phải được hắn ta coi trọng! Thế tử ở trong tay chúng ta thì Ký Bắc vương mới phải kiêng kị!”
“Vậy nên bản quan luôn cho rằng chúng ta nên giữ lại thế tử ắt sẽ có lợi hơn!”
Nữ đế gật đầu: “Cao ái khanh nói cũng có lý! Vậy còn ái khanh nào có ý kiến khác không, mau nói ra cho trẫm nghe!”
“Thần thấy Lâm ti nghiệp nói rất đúng, thả thế tử ra sẽ tốt hơn!”
“Bản quan cho rằng giữ thế tử lại mới là tốt nhất!”
…
Các quan bắt đầu cãi nhau.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra khỏi hàng, hắn cắt ngang những lời cãi cọ của các quan, mỉm cười nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần vẫn giữ vững ý kiến của mình, cho rằng nên thả thế tử ra! Thế nhưng thả người cũng phải biết cách thả!”
“Chỉ cần thả đúng cách thì triều đình ta không những tránh được nguy hiểm và tổn thất mà còn có thể áp chế Ký Bắc vương thông qua việc này, khiến Ký Bắc vương phải chịu tổn thấy nặng nề! Cơ hội này ngàn năm mới có một, bệ hạ đừng bỏ lỡ!”
Nữ đế nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên: “Ái khanh, mau nói cách của ngươi ra đi!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Bệ hạ, đầu tiên chúng ta hãy lấy danh nghĩa là người bảo vệ sự an toàn cho thế tử để thông báo cho Ký Bắc vương, bảo hắn ta phái người tới đón thế tử về! Nếu giữa đường thế tử xảy ra chuyện vậy là do bọn họ không bảo vệ chu toàn chứ không thể trách triều đình ta được!”
Nữ đế vừa cười vừa gật đầu: “Nói hay lắm!”
“Thứ hai, chúng ta hãy tiễn thế tử một cách thật long trọng, một là để thể hiện hoàng ân mênh mông, hai là để toàn thiên hạ biết chuyện thế tử đang ở kinh thành và đang chuẩn bị trở về Ký Bắc!”
“Ái khanh, tại sao phải làm vậy?” Nữ đế thắc mắc.
“Bệ hạ, bởi vì có rất nhiều người muốn giết thế tử, mà hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười tự tin, hắn nói: “Ví dụ như mấy vị huynh đệ ruột của thế tử, người nào cũng là một kẻ lòng lang dạ sói. Bọn họ chỉ ước thế tử chết đi, thế tử không chết thì cơ hội nào đến lượt bọn họ! Còn cả các phiên vương khác, những kẻ có dã tâm trong giang hồ và những kẻ luôn nhìn chằm chằm vào hoàng triều, bọn họ chỉ mong thế tử chết để nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu!”
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Trẫm hiểu rồi, ngươi đang mượn đao giết người!”
“Bệ hạ thánh minh!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói: “Cứ làm thế thì toàn thiên hạ đều biết được thế tử sắp rời khỏi kinh thành, sau đó các thế lực chắc chắn sẽ phái cao thủ đi ám sát thế tử! Còn Ký Bắc vương sẽ không thể không điều động binh mã và cao thủ đến để bảo vệ con trai mình!”
“Một mình Ký Bắc vương phải đối mặt với việc các thế lực khắp mọi nơi đuổi giết nên chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất cực lớn về binh tướng!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Cuối cùng, ai thắng ai thua cũng chẳng liên quan đến triều đình ta! Triều đình ta có thể tránh khỏi mọi tổn thất, hơn nữa còn có thể nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi một cách vô tư bình yên.”
“Bệ hạ, kế này có được không ạ?”
Văn võ bá quan trong triều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc, một kế sách tuyệt diệu như thế mà hắn cũng nghĩ ra được!
Hắn kéo người khắp thiên hạ vào trong, mượn lực của mọi người để giết Ký Bắc vương!
Vừa không ảnh hưởng đến mình, vừa khiến Ký Bắc vương phải chịu tổn thất!
Quá âm hiểm!
Quá độc ác!
Sau này nhất định phải tránh xa tên âm hiểm này ra để đề phòng hắn âm thầm tính kế mình!
“Hay lắm, kế này hay lắm!” Nữ đế vỗ tay cười lớn: “Trẫm thực sự không ngờ còn có cách hay đến vậy! Vào thời khắc quan trọng, Lâm ái khanh chưa từng khiến trẫm thất vọng!”
“Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm cười.
“Các ái khanh còn ý kiến gì nữa không?”
Các quan nhìn nhau rồi cùng đồng thanh lên tiếng: “Chúng thần không có ý kiến gì!”
“Được! Vậy thì cứ làm theo kế này!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Ngoài ra các ái khanh không được tiết lộ chuyện này ra ngoài! Người nào vi phạm sẽ giết không tha!”
“Chúng thần không dám!” Chúng quan e sợ.
Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh, lớn giọng nói: “Bất luận là giữ hay là thả thì đều có cái lý của nó! Bệ hạ anh minh thần võ, suy tính chu toàn, trong lòng bệ hạ chắc chắn đã có đối sách! Thế nên thần không cho ý kiến nữa, thần sẽ ủng hộ hết mình đối sách của bệ hạ!”
Trong lòng các quan toàn là tiếng chửi thề!
Nói rõ lâu mà toàn mấy lời vớ vẩn, chẳng có chút ý nghĩa nào cả!
Lại còn tiện miệng nịnh nọt nữ đế nữa chứ!
Đồ ranh con!
Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm bề ngoài thì đơn thuần thành thật, bên trong lại cực kì gian xảo với vẻ cạn lời.
Lúc tham ô thì tích cực lắm, đến lúc giúp đỡ trẫm thì ngươi lại lươn lẹo!
Đúng là một tên xấu xa!
“Được rồi, chuyện này sẽ bàn bạc sau!”
Cuối cùng, mọi người chẳng nghĩ ra được đối sách nào hay cả nên đã quyết định cứ tạm thời giữ thế tử lại, tiếp đãi hắn ta bằng rượu ngon đồ ăn ngon. Trừ việc không cho hắn ta ra ngoài thì hắn ta làm gì cũng được, bên cạnh đó cũng phải quan sát phản ứng của Ký Bắc vương, thừa cơ mà hành động.
Hội bàn xong, Lâm Bắc Phàm thong thả trở về Lâm phủ của hắn.
Hai tỷ đệ Mạc Như Sương vội vã chạy tới hỏi: “Nghe đâu thế tử Võ Anh Kiệt bị nữ đế bắt rồi, chuyện này là thật sao?”
Đây cũng không phải chuyện nhỏ, hầu như người khắp kinh thành đều hay biết, hiện giờ bên ngoài cũng đang bàn tán ghê lắm.
Lâm Bắc Phàm cũng không có ý giấu diếm, hắn gật đầu đáp: “Đúng là có chuyện này!”
“Ôi chao, phiền phức lớn rồi!” Mặt mày hai người cau có, Quách Thiếu Soái sốt ruột hỏi: “Thế tử bị bắt rồi, chúng ta phải ăn nói với Vương gia thế nào bây giờ?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Chuyện này có liên quan gì đến các ngươi, hắn ta bị bắt cũng đâu phải do các ngươi!”
Quách Thiếu Soái lắp bắp: “Nói thì nói là vậy, nhưng…”
Lâm Bắc Phàm bảo: “Theo ta thấy thì kẻ sai phải là hắn ta mới đúng! Hắn ta biết rõ thân phận của mình nhạy cảm lại không ngoan ngoãn ở Ký Bắc, cứ đòi chạy tới kinh thành, hắn ta làm vậy có khác gì tự chui đầu vào rọ không?”
“Chạy tới kinh thành thì đã đành, đằng này hắn ta còn làm lộ thân phận của mình, cũng chẳng biết hắn ta suy nghĩ thế nào nữa! Ta mà là Ký Bắc vương chắc chắn sẽ tức điên lên tát cho hắn ta dính bẹp vào tường, có gỡ thế nào cũng không gỡ xuống được!”
Sắc mặt Mạc Như Sương thoáng mất tự nhiên.
Nàng cảm giác hình như thế tử tới kinh thành là bởi vì nàng.
“Đúng rồi, Lâm công tử, sao thế tử lại bị bắt thế?” Mạc Như Sương hỏi.
“Các ngươi không biết hả, bên ngoài người ta đang đồn ầm lên rồi mà?” Lâm Bắc Phàm chớp mắt hỏi.
“Tin đồn bên ngoài nói rằng thế tử chơi gái không chịu trả tiền, bị kỹ nữ cáo trạng lên quan phủ nên thân phận mới bị bại lộ! Nhưng chuyện này chắc chắn không có khả năng, thế tử mang thân phận tôn quý, có mắt nhìn, làm sao có thể vừa mắt đám kỹ nữ được? Hơn nữa bọn họ vừa già vừa xấu, còn béo nữa nên chắc chắn không thể!” Quách Thiếu Soái vội nói.
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Mặc dù chuyện này khiến người ta khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy đấy!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái: “Đậu má!”
“Ta cũng không hiểu, đường đường là một thế tử mà sao lại nhìn trúng kỹ nữ vừa già vừa béo, lại xấu như vậy! Ta nghĩ chắc thế tử đã ăn quen cao lương mĩ vị nên mới nóng lòng muốn nếm thử mấy thứ tầm thường! Chỉ có thể nói trời cao biển rộng không gì là không có!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu thổn thức.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cứ nghĩ đến việc thế tử và đám bà cô ấy tình tứ với nhau là rùng mình một cái!
Khẩu vị của thế tử mặn thật đấy!
Chỉ mới nghĩ thôi mà bọn họ đã thấy khó chịu, sao thế tử lại chịu được vậy?
Nhất là Mạc Như Sương, nàng thấy hơi ghê, quyết định sau này phải tránh xa thế tử ra mới được.
“Lâm công tử, ngươi thông minh tuyệt đỉnh, có thể cứu thế tử ra được không? Dẫu sao thế tử cũng là con trai ruột của vương gia, thế tử xảy ra chuyện e là vương gia sẽ điên mất, vương gia mà điên thì sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp tương lai…” Mạc Như Sương hỏi, nàng ta đang rất mong đợi.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn cười khổ: “Ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi, song không mấy hy vọng đâu! Các ngươi nhanh chóng nói lại chuyện này với vương gia đi xem vương gia định làm thế nào!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái gật đầu một cách nặng nề.
Rất nhanh sau đó, chuyện này đã được truyền đến tai vương gia tại Ký Bắc.
…
Vương gia giận tím mặt: “Kiệt Nhi, ta đã bảo ngươi đừng làm lỡ đại nghiệp chỉ vì chuyện nữ nhi rồi, vậy mà ngươi lại không nghe! Giờ ngươi rơi vào tay con nhãi đó, hại cha ngươi phải bị dồn vào thế bị động thế này! Đúng là đáng chết!”
Ký Bắc vương dùng sức vỗ một cái, nội lực khắp người phun ra, bàn ghế xung quanh cũng bị hắn ta phá hỏng.
Gia Cát tiên sinh nói với vẻ thận trọng: “Vương gia, có lẽ thế tử đã bị kẻ gian hãm hại! Được biết, đáng lẽ ra thế tử phải đang nghỉ ngơi bên trong phòng, ngoài phòng có rất nhiều cường giả canh giữ, nhưng thế tử lại bị kéo đi một cách thần không biết quỷ không hay và ném vào trong kỹ viện, cuối cùng rơi vào tình cảnh thế kia!”
Vương gia vẫn đang tức giận: “Ngươi còn ngụy biện cho nó? Nếu nó không tới kinh thành thì chuyện này sẽ xảy ra sao? Đời này của lão phu cũng coi như anh minh, sao lại sinh ra cái đứa khốn khiếp thế này!”
Đến bốn chữ “cái đứa khốn khiếp” mà vương gia cũng thốt ra được, có thể thấy hắn ta đang phẫn nộ đến mức nào.
“Vương gia, có cứu thế tử hay không?” Gia Cát tiên sinh lại hỏi.
“Nó là con trai ta, đương nhiên phải cứu rồi!” Vương gia siết chặt nắm tay.
Buổi tối hai ngày sau, bỗng có một đoàn cao thủ áo đen đột nhập vào nơi mà thế tử ở.
“Người đâu, có người muốn giết thế tử!”
“Chuẩn bị bắn cung! Bắn!”
“Không được để thích khách chạy thoát!”
Chương 127 Đòi một trăm vạn thì đã sao?
Hỗn chiến cả buổi tối, cuối cùng đám cao thủ áo đen kia không thu hoạch được gì và rút lui toàn bộ.
Một đêm nữa lại trôi qua, lại có thêm một đoàn cao thủ áo đen nữa tới. Lần này bọn chúng cũng không thu hoạch được gì, lại nhanh chóng rời đi.
Đêm thứ ba cũng vậy.
Trên thực tế, bọn họ không thể hành động thành công.
Bởi lẽ nữ đế đã chuẩn bị hai nghìn quân tinh anh ngày đêm canh giữ, mục đích là để đề phòng có kẻ đến cứu thế tử.
Dù cường giả Hậu Thiên có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải bó tay trước quân đội với trang bị chất lượng như vậy.
Một mình ngươi có thể đánh thắng mười mấy người, song ngươi có thể đấu được với hàng trăm, hàng nghìn người không?
Sức lực của con người là có hạn, chỉ cần ngươi sai sót một lần thôi là sẽ bị chiến thuật biển người nuốt trọn ngay.
Ngoài ra, nữ đế còn sắp xếp thêm hơn mười cường giả, trong đó có một vị cường giả Tiên Thiên.
Một thế lực mạnh như thế muốn tiêu diệt một môn phái lớn hãy còn dư sức.
Cộng thêm ưu thế thiên thời địa lợi, triều đình có thể phái binh chi viện bất cứ lúc nào, binh lực dồi dào, cho nên đám cao thủ kia chỉ đành bó tay chịu chết, ngược lại còn tổn thất không ít người.
Đã quá nhiều cường giả hi sinh khiến Ký Bắc vương không dám phái thêm người đi nữa.
Cuối cùng, hắn ta chỉ đành đến nhờ vả Lâm Bắc Phàm.
“Vương gia đã phái võ lâm cao thủ đi cứu thế tử rồi!”
“Thế nhưng triều đình có rất nhiều cao thủ, binh mã cũng dồi dào, người của vương gia nhiều lần bó tay rút lui, tổn binh hao tướng, hiện giờ không thể tổn thất thêm được nữa! Thế nên vương gia cho mời Lâm công tử giúp vương gia nói vài câu với triều đình, để triều đình thả thế tử ra!”
“Sau khi xong việc vương gia ắt sẽ hậu tạ! Lâm công tử, xin được nhờ cậy ngươi, mong ngươi hãy cứu thế tử!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái chạy tới và nói một cách thành khẩn.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oai phong lẫm liệt: “Được hai vị tin cậy, được vương gia tin tưởng! Cứu thế tử chính là trách nhiệm mà ta không thể chối từ! Dù vương gia không nói thì bản quan vẫn sẽ cố gắng hết mình!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nghe vậy, trong lòng bèn được an ủi.
Ánh mắt của Mạc Như Sương rất dịu dàng: “Vất vả cho Lâm công tử rồi! Sau khi xong việc, ta nhất định sẽ nói tốt vài câu giúp ngươi trước mặt vương gia để vương gia biết ngươi cố gắng thế nào!”
Quách Thiếu Soái đáp: “Ta cũng sẽ nói tốt về ngươi trước mặt vương gia!”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa xua tay, đáp một cách khiêm tốn: “Nào có nào có, đây là việc ta nên làm mà!”
Sau đó hắn lại nói khéo và bắt đầu làm khó hai người kia: “Thế nhưng cứu thế tử là một việc vô cùng khó khăn, phải bỏ công sức và phải trả một cái giá vô cùng lớn, thế nên ta hy vọng…”
“Hy vọng gì?” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái đồng thanh hỏi.
“Ta hi vọng Vương gia có thể trả thù lao trước cho ta, được chứ? Ta không cần nhiều đâu, một trăm vạn lượng mà thôi!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái: “Đậu má!”
Bọn họ trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Họ còn tưởng Lâm Bắc Phàm đã “cải tà quy chính”, ai ngờ hắn vẫn là một thiếu niên tham tiền như thế, chẳng thay đổi một chút nào cả!
Hắn mở miệng ra đã đòi một trăm vạn, lại còn bảo không nhiều…
Ngươi có biết chỗ tiền đó là bao nhiêu không hả?
Mạc Như Sương bực mình hỏi: “Lâm công tử, thế này mà ngươi còn kêu không nhiều? Rõ ràng ngươi đang đòi mạng người ta! Một trăm vạn tương đương với tiền chi tiêu một năm của cả mười vạn dân, vương gia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Quách Thiếu Soái cũng lên tiếng: “Lâm công tử, ngươi đúng là một tên tham lam, ta không thể nhịn được nữa rồi!”
Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Các ngươi tưởng ta dễ dàng lắm à? Các ngươi có biết vì sao triều đình cứ lề mề mãi mà không chịu thả người không?”
“Tại sao?” Hai người kia đồng thanh nói.
“Đó là bởi vì văn võ bá quan trong triều và cả nữ đế đều nhìn thấu tâm tư của vương gia, mọi người đều cho rằng sớm muộn gì vương gia cũng sẽ khởi binh mưu phản, thế nên mới không đồng ý thả người! Mọi người muốn giữ thế tử ở lại kinh thành, dùng thế tử làm con tin để uy hiếp vương gia, khiến vương gia phải dè chừng!”
“Hóa ra là như vậy!” Hai người kia kinh ngạc.
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “Khi đó ta đã nói đỡ cho thế tử một câu! Nhưng ai ngờ kết quả lại…”
“Kết quả thế nào?” Hai người kia lại đồng thanh hỏi.
“Suýt chút nữa ta cũng bị lộ luôn!” Lâm Bắc Phàm nghĩ lại mà thấy sợ, bảo: “Lúc ấy quan lại khắp triều đều nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ, bọn họ nghi ngờ ta phản bội triều đình, nghi ngờ ta dựa dẫm vào Ký Bắc vương! Đến cả nữ đế ngày thường ưu ái ta cũng nhìn ta bằng ánh mắt dò xét!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái thốt lên: “Đậu má! Khoa trương vậy ư?”
“Không hề khoa trương một chút nào!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi có biết ta đã xót xa thế nào không?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Không biết!”
Lâm Bắc Phàm lại chất vấn: “Các ngươi có hiểu sự tủi thân trong đó không?”
Hai người kia lại lắc đầu: “Không hiểu!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Các ngươi có hiểu những nguy hiểm mà ta phải chịu hay không?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Không hiểu!”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào đầu của mình, gào lên đầy tức giận: “Khi ấy suýt chút nữa ta đã mất luôn cái mạng này, các ngươi có hiểu không hả?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bị mắng đến tối tăm mặt mũi, bọn họ chột dạ vô cùng: “Chúng ta không hiểu…”
Lâm Bắc Phàm vẫn đang kích động, hắn tiếp tục hét: “Vậy ta đòi một trăm vạn thì đã làm sao?”
Chương 128 Một cơ hội để thử thách
“Suýt chút nữa ta đã mất đi tất cả vinh hoa phú quý, mất đi ân sủng của nữ đế, còn suýt mất luôn cả cái mạng này!”
“Hay nói một cách khác là suýt chút nữa ta đã mất đi tất cả!”
“Ta đòi một trăm vạn chỉ là một số tiền nho nhỏ thôi chứ có nhiều đâu?”
“Vương gia chỉ mất đi một trăm vạn, còn ta thì mất tất cả!”
“Theo một góc độ khác, chẳng lẽ mạng của thế tử không đáng giá một trăm vạn ư?”
Mạc Như Sương thấy xấu hổ tột cùng: “Lâm công tử, ta xin lỗi, ta đã hiểu lầm ngươi rồi! Không ngờ vì thế tử mà ngươi lại phải trả giá nhiều vậy, một trăm vạn quả thực không hề nhiều! Thật sự rất xin lỗi ngươi…”
Quách Thiếu Soái cũng thấy hổ thẹn: “Lâm công tử, xin lỗi ngươi, ta đã hiểu lầm ngươi rồi!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm vẫn khó coi như cũ: “Hừ! Các ngươi biết vậy là tốt! Hơn nữa các ngươi tưởng một trăm vạn đó ta được hưởng hết hay sao?”
Trông ánh mắt hoang mang của hai người kia, Lâm Bắc Phàm nói trong sự bực tức: “Các ngươi ngu thật, có vậy mà cũng không hiểu! Văn võ bá quan trong triều đều không đồng ý, ta phải bỏ tiền ra để mua chuộc họ, không thì ai sẽ đứng ra nói tốt cho ta đây?”
“Ồ đúng vậy đúng vậy! Lâm công tử nói đúng lắm!” Cuối cùng thì hai người kia cũng hiểu ra.
Không biết Lâm Bắc Phàm lấy đâu ra một cái bàn tính nhỏ, gõ lạch cạch: “Ta đã tính qua rồi, trong triều đình có khoảng ba mươi người có tiếng nói! Bọn họ đều là những kẻ tham lam tột cùng, người nào cũng phải ba, bốn vạn lượng bạc mới mua chuộc được! Cứ tính theo vậy thì ít nhất phải bỏ ra chín mươi vạn!”
“Nếu gặp phải một kẻ cực tham thì thậm chí ba, bốn vạn cũng chẳng đủ! Ví dụ như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hay Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm mà ta quen, bọn họ đều cực kì tham lam, đã thế còn có xích mích với ta nữa! Nếu không bỏ ra bảy, tám vạn thì không thuyết phục được bọn họ đâu! Khéo phải cần đến cả mười mấy vạn ấy chứ!”
“Cứ tính như thế thì một trăm vạn cũng không đủ, ta còn phải bỏ thêm tiền vào!”
Lâm Bắc Phàm cất bàn tính đi, hắn thở dài đầy tuyệt vọng: “Các ngươi nói xem, để cứu một thế tử không hiểu chuyện mà ta lỗ biết bao nhiêu, lại còn bị người khác hiểu lầm, ta nào có được dễ dàng gì cho cam?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bắt đầu thi nhau xin lỗi.
Mạc Như Sương nói: “Lâm công tử, do ta ngờ nghệch chẳng biết gì cả nên đã hiểu lầm ngươi, cho ta xin lỗi! Về sau… về sau ta sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi nữa!”
Quách Thiếu Soái cũng cúi người xin lỗi: “Lâm công tử, xin lỗi ngươi! Xin lỗi, ngươi không sai, là do ta sai!”
“Các ngươi hiểu cho ta là được rồi!” Lâm Bắc Phàm than vãn.
Trông dáng vẻ tổn thương và đau buồn của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương không khỏi thấy đau lòng, nàng khuyên hắn: “Lâm công tử, ngươi đã phải bỏ ra nhiều thứ vì vương gia và thế tử, việc này chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng! Nếu một trăm vạn không đủ thì ngươi cứ đòi thêm đi, ta nghĩ vương gia chắc chắn sẽ hiểu cho ngươi thôi!”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên: “Như vậy… được thật không đó?”
Trông thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm tốt lên, tâm trạng của Mạc Như Sương cũng được xoa dịu: “Lâm công tử, ngươi đã làm quá nhiều rồi, đừng để bản thân mình chịu thiệt! Dù ngươi không đòi nhiều thì ta cũng sẽ nói giúp ngươi, đây là những thứ ngươi đáng được nhận mà! Một trăm vạn không đủ vậy một trăm năm mươi vạn có đủ không?”
Lâm Bắc Phàm cảm động lắm, hắn bắt lấy tay Mạc Như Sương: “Như Sương, vẫn là ngươi đối xử tốt với ta nhất! Cảm ơn ngươi!”
“Ừm!” Mạc Như Sương đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Nàng cảm nhận được hơi ấm trên đôi bàn tay này, trong lòng cũng vì thế mà yêu thích vô cùng.
Lúc này, Quách Thiếu Soái đứng ra, nói một cách nghiêm túc: “Lâm công tử, ta cũng sẽ nói thêm vài câu giúp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm đẩy cái mặt mẹt của hắn ta ra: “Ngươi tránh qua một bên cho ta!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Cứ thế, hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái trở về.
Bọn họ kể lại chuyện này trong thư và gửi tới tay vương gia theo một con đường đặc biệt.
Vương gia đọc thư xong, tay chân run hết cả lên: “Đậu má! Một trăm năm mươi vạn, sao hắn không đi ăn cướp luôn đi?”
“Vương gia, sao thế?” Gia Cát tiên sinh lấy làm lạ hỏi.
Vương gia tức giận đưa thư cho Gia Cát tiên sinh: “Quân sư, ngươi xem xem, lòng tham của tên Lâm Bắc Phàm này quá lớn rồi! Hắn đòi tận một trăm năm mươi vạn mới chịu giúp bổn vương cứu Kiệt nhi ra!”
Gia Cát tiên sinh nghiêm túc đọc thư, đoạn bảo: “Một trăm năm mươi vạn đúng là nhiều thật! Thế nhưng theo bức thư này thì một trăm năm mươi vạn này dùng để mua chuộc quan viên trên dưới để bọn họ lựa lời, như vậy cũng không tính là nhiều!”
Vương gia phất tay áo, không hề vui chút nào: “Ta chỉ sợ hắn cầm tiền rồi mà việc lại không thành, thế chẳng phải bổn vương sẽ lỗ sao?”
Gia Cát tiên sinh cười bảo: “Vương gia đã quên rồi sao? Trước đó chúng ta và Lâm Bắc Phàm đã thỏa thuận với nhau có thể cọc trước ba mươi phần trăm! Đợi chuyện này xong xuôi trót lọt trả nốt phần còn lại cũng được! Như vậy sẽ không bị tổn thất quá nhiều!”
Vương gia gật đầu, sắc mặt cũng đỡ hơn phần nào.
“Hơn nữa vương gia à, chúng ta có thể nhân cơ hội này để thử xem thủ đoạn của Lâm Bắc Phàm thế nào!”
Gia Cát tiên sinh mỉm cười: “Hiện giờ thế tử đang bị triều đình giam giữ, bách quan văn võ trong triều lại không đồng ý thả người! Nếu Lâm Bắc Phàm cứu được thế tử trong tình cảnh bất lợi này thì chứng tỏ hắn là một nhân tài cực kì có năng lực! Bỏ tiền để lôi kéo một nhân tài như thế cũng đáng mà?”
Chương 129 Lý lẽ
Vương gia gật đầu, nhìn Gia Cát tiên sinh, ra hiệu cho hắn ta nói tiếp.
“Tiền đã tiêu nhưng vẫn có có thể kiếm lại được, nhưng nhân tài thì khó kiếm lắm! Nếu lôi kéo được hắn về dưới trướng vương gia thì sau này vương gia có thể sai khiến hắn làm nhiều chuyện lớn hơn nữa, điều này giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của vương gia!”
Vương gia gật đầu: “Quân sư nói cũng có lý, cứ làm như vậy đi!”
“Vương gia anh minh!” Gia Cát tiên sinh chắp tay.
Thế là ngân phiếu bốn mươi lăm vạn lượng đã nhanh chóng được giao đến tay Lâm Bắc Phàm.
“Vương gia nói đây là ba mươi phần trăm tiền cọc! Đợi đến khi ngươi cứu được thế tử thì chỗ tiền còn lại sẽ trả cho ngươi sau! Lâm công tử, xin được nhờ cậy ngươi, mong ngươi nhất định phải cứu được thế tử ra ngoài!” Mạc Như Sương nói một cách nghiêm túc.
Lâm Bắc Phàm nhanh tay nhanh chân nhét ngân phiếu vào trong túi, hắn nghiêm mặt, đoạn bảo: “Tiền đã về tay thì mọi chuyện không thành vấn đề! Các ngươi trở về bẩm báo với vương gia cứ đợi tin tốt từ ta đi!”
Lâm Bắc Phàm thầm nhủ: Quả nhiên tên vương gia này là một con cừu béo, sau này phải “chăn” hắn ta thêm mới được!
Trông dáng vẻ vô cùng tự tin của Lâm Bắc Phàm, Mạc Như Sương vẫn thấy hơi lo, nàng nói một cách thành khẩn: “Lâm công tử, ngươi phải chú ý an toàn đấy! Không làm được thì không cần miễn cưỡng! Trong mắt của tiểu nữ tử, tính mạng của ngươi vẫn quan trọng hơn, ngươi tuyệt đối đừng để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm!”
“Được, ta biết rồi!” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đảm.
Thế là ngày hôm sau, tại buổi tảo triều, Lâm Bắc Phàm tích cực đứng ra cho ý kiến: “Khởi bẩm bệ hạ, mấy hôm nay vi thần đã suy nghĩ rất nhiều, vi thần cho rằng vì bệ hạ, vì giang sơn xã tắc, chúng ta nên thả thế tử ra!”
Khóe miệng nữ đế giật một cái, giờ mới thấy ngươi tích cực, tiền về đến tay rồi chứ gì?
“Lâm ái khanh, nói cho trẫm nghe lý do của ngươi đi!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm đứng thẳng người, lớn giọng đáp: “Việc giữ lại thế tử gây ra nhiều bất lợi hơn là thuận lợi!”
“Đầu tiên, nếu tiếp tục giam giữ thế tử chắc chắc sẽ chọc giận Ký Bắc vương, khiến mâu thuẫn trở nên gây gắt hơn!”
“Thế tử là trưởng tử của Ký Bắc vương, được yêu thương từ nhỏ, được Ký Bắc vương hết lòng bồi dưỡng và gửi gắm hy vọng! Mà nay thế tử lại rơi vào tay chúng ta, chắc hẳn Ký Bắc vương sẽ lòng nóng như lửa đốt!”
“Chúng ta có thể nhận thấy từ mấy đợt thích khách đột nhập lần trước! Bọn chúng không tới để giết thế tử mà chính là cao thủ được Ký Bắc vương phái đến để cứu hắn ta! Từ hành động của bọn họ chúng ta có thể thấy được Ký Bắc vương càng lúc càng sốt ruột, càng lúc càng mất kiên nhẫn!”
“Nếu Ký Bắc vương thấy không cứu được người mà khởi binh sớm, vậy thì nguy to rồi!”
“Đây không phải chuyện không có khả năng xảy ra, mong bệ hạ suy xét!”
Sắc mặt nữ đế thoáng thay đổi, nàng gật đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn tiếng nói: “Thứ hai, việc tiếp tục giam giữ thế tử sẽ gây ra vô số phiền phức!”
“Hiện giờ người mà chúng ta phải đối mặt không chỉ có Ký Bắc vương mà còn cả những kẻ địch khác nữa!”
“Ví dụ như các phiên vương, rồi những kẻ có dã tâm trong giang hồ, và cả những nước bên ngoài Đại Võ nữa, có quá nhiều kẻ địch! Bây giờ bọn họ đều đang đợi một cơ hội để thừa nước đục thả câu!”
“Mà thế tử chính là cơ hội tuyệt vời mà bọn họ đang mong chờ!”
“Nếu bọn họ phái người tới giết được thế tử thì có thể kích thích mâu thuẫn giữa triều đình và Ký Bắc vương! Hai bên lâm vào chiến tranh, còn bọn họ thì lại ngư ông đắc lợi! Chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, chắc chắn nó sẽ tới đấy ạ!”
“Nếu vi thần là bọn họ, vi thần cũng sẽ không bỏ qua một thời cơ tốt như thế đâu!”
Sắc mặt của mọi người lập tức biến đổi.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Chúng ta không đánh được thế tử, mắng chẳng được mà giết cũng chẳng xong, bắt buộc phải bảo vệ thế tử chu toàn! Hiện giờ chúng ta có thể đối phó với người, ngựa của Ký Bắc vương, nhưng sau này thì sao?”
“Đợi những kẻ có dã tâm khác đều ra mặt, đồng loạt phái các cao thủ tới ám sát thế tử thì chúng ta còn trụ được không?”
“Dù có trụ được thì chúng ta vẫn sẽ tổn thất một lượng lớn người và của, “lượng” ở đây là một con số trên trời! Đồng thời chúng ta còn phải đối diện với nguy cơ kinh thành loạn lạc, khó mà tính toán xem sẽ tổn thất bao nhiêu!”
“Kinh thành chính là trái tim của Đại Võ, nếu trái tim này xảy ra chuyện ắt sẽ có ảnh hưởng lớn đến việc Đại Võ vận hành! Hiện giờ Đại Võ ta đang bị nhìn chằm chằm, kinh thành mà có chuyện nữa thì phiền phức lắm! Thế nên mong hệ hạ suy xét!”
Sắc mặt của mọi người đều trở nên nặng nề.
Nữ đế nghiêm mặt nói: “Lời này của ái khanh rất có lý, nói tiếp đi!”
“Thứ ba, giữ thế tử lại cũng chẳng có tác dụng gì!”
“Từ tác phong hành sự của thế tử có thể thấy thế tử là một người khá đơn giản, thiếu thận trọng, bằng không chúng ta nào có bắt được hắn ta một cách dễ dàng như vậy! Từ đó cho thấy thế tử không hề có kinh nghiệm, không được tiếp xúc nhiều với những sự vụ quan trọng, chúng ta sẽ không hỏi được gì từ thế tử đâu! Giữ hắn ta lại cũng chỉ để uy hiếp Ký Bắc vương mà thôi!”
“Thế nhưng Ký Bắc vương có đến mấy người con trai, người nào cũng rất xuất sắc! Bản thân Ký Bắc vương lại là một người ngang ngược, đầy rẫy dã tâm, vẫn luôn ngăm nghe Trung Nguyên ta. Đối với Ký Bắc vương, một người con trai chết đi chẳng phải chuyện gì lớn cả! Thậm chí nếu thế tử chết rồi, Ký Bắc vương còn có lý do để mà khởi binh, chuyện này chúng ta không thể không đề phòng!”
Chương 130 Bí mật
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Vậy nên thần cho rằng giữ lại thế tử sẽ khiến chúng ta lâm vào nhiều khó khăn hơn, chúng ta vẫn nên thả thế tử càng sớm càng tốt thì hơn!”
Nghe Lâm Bắc Phàm nói xong, suy nghĩ của nữ đế cũng nghiêng về phía hắn nhiều hơn.
Có điều nàng vẫn muốn nghe nhiều ý kiến hơn nữa rồi tổng hợp tất cả các ý kiến lại.
“Các ái khanh còn có ý kiến gì không?”
“Bệ hạ!” Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm ti nghiệp nói rất có lý! Thế nhưng cứ thả thế tử một cách dễ dàng như thế thì há chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười hay sao, bọn họ sẽ cho rằng triều đình ta e sợ trước Ký Bắc vương!”
“Hơn nữa, dù chúng ta thả thế tử ra thì những kẻ lòng lang dạ sói vẫn không bỏ qua cơ hội này mà thi nhau ám sát thế tử, sau đó bọn chúng sẽ hắt nước bẩn lên người chúng ta, khiến mâu thuẫn giữa chúng ta với Ký Bắc vương trở nên gay gắt hơn!”
“Ngoài ra tình hình hiện giờ đang vô cùng nguy hiểm, bởi vì không có người của chúng ta canh giữ thì đối phương sẽ còn hành động trắng trợn hơn! Bên cạnh thế tử thiếu người bảo vệ, gần như có thể nói là thập tử nhất sinh cho nên cuối cùng tình hình vẫn sẽ không có gì thay đổi cả!”
“Còn việc thế tử là người như thế nào, liệu có biết chuyện của Ký Bắc vương hay không thì chúng ta nào biết được? Nhỡ đâu thế tử cố ý giả vờ để lừa chúng ta thì sao?”
“Ký Bắc vương có đến mấy người con trai, có chết một người cũng chẳng phải chuyện gì to tát! Thế nhưng người mà Ký Bắc vương phong làm thế tử ắt phải được hắn ta coi trọng! Thế tử ở trong tay chúng ta thì Ký Bắc vương mới phải kiêng kị!”
“Vậy nên bản quan luôn cho rằng chúng ta nên giữ lại thế tử ắt sẽ có lợi hơn!”
Nữ đế gật đầu: “Cao ái khanh nói cũng có lý! Vậy còn ái khanh nào có ý kiến khác không, mau nói ra cho trẫm nghe!”
“Thần thấy Lâm ti nghiệp nói rất đúng, thả thế tử ra sẽ tốt hơn!”
“Bản quan cho rằng giữ thế tử lại mới là tốt nhất!”
…
Các quan bắt đầu cãi nhau.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra khỏi hàng, hắn cắt ngang những lời cãi cọ của các quan, mỉm cười nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần vẫn giữ vững ý kiến của mình, cho rằng nên thả thế tử ra! Thế nhưng thả người cũng phải biết cách thả!”
“Chỉ cần thả đúng cách thì triều đình ta không những tránh được nguy hiểm và tổn thất mà còn có thể áp chế Ký Bắc vương thông qua việc này, khiến Ký Bắc vương phải chịu tổn thấy nặng nề! Cơ hội này ngàn năm mới có một, bệ hạ đừng bỏ lỡ!”
Nữ đế nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên: “Ái khanh, mau nói cách của ngươi ra đi!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Bệ hạ, đầu tiên chúng ta hãy lấy danh nghĩa là người bảo vệ sự an toàn cho thế tử để thông báo cho Ký Bắc vương, bảo hắn ta phái người tới đón thế tử về! Nếu giữa đường thế tử xảy ra chuyện vậy là do bọn họ không bảo vệ chu toàn chứ không thể trách triều đình ta được!”
Nữ đế vừa cười vừa gật đầu: “Nói hay lắm!”
“Thứ hai, chúng ta hãy tiễn thế tử một cách thật long trọng, một là để thể hiện hoàng ân mênh mông, hai là để toàn thiên hạ biết chuyện thế tử đang ở kinh thành và đang chuẩn bị trở về Ký Bắc!”
“Ái khanh, tại sao phải làm vậy?” Nữ đế thắc mắc.
“Bệ hạ, bởi vì có rất nhiều người muốn giết thế tử, mà hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười tự tin, hắn nói: “Ví dụ như mấy vị huynh đệ ruột của thế tử, người nào cũng là một kẻ lòng lang dạ sói. Bọn họ chỉ ước thế tử chết đi, thế tử không chết thì cơ hội nào đến lượt bọn họ! Còn cả các phiên vương khác, những kẻ có dã tâm trong giang hồ và những kẻ luôn nhìn chằm chằm vào hoàng triều, bọn họ chỉ mong thế tử chết để nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu!”
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Trẫm hiểu rồi, ngươi đang mượn đao giết người!”
“Bệ hạ thánh minh!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói: “Cứ làm thế thì toàn thiên hạ đều biết được thế tử sắp rời khỏi kinh thành, sau đó các thế lực chắc chắn sẽ phái cao thủ đi ám sát thế tử! Còn Ký Bắc vương sẽ không thể không điều động binh mã và cao thủ đến để bảo vệ con trai mình!”
“Một mình Ký Bắc vương phải đối mặt với việc các thế lực khắp mọi nơi đuổi giết nên chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất cực lớn về binh tướng!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Cuối cùng, ai thắng ai thua cũng chẳng liên quan đến triều đình ta! Triều đình ta có thể tránh khỏi mọi tổn thất, hơn nữa còn có thể nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi một cách vô tư bình yên.”
“Bệ hạ, kế này có được không ạ?”
Văn võ bá quan trong triều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc, một kế sách tuyệt diệu như thế mà hắn cũng nghĩ ra được!
Hắn kéo người khắp thiên hạ vào trong, mượn lực của mọi người để giết Ký Bắc vương!
Vừa không ảnh hưởng đến mình, vừa khiến Ký Bắc vương phải chịu tổn thất!
Quá âm hiểm!
Quá độc ác!
Sau này nhất định phải tránh xa tên âm hiểm này ra để đề phòng hắn âm thầm tính kế mình!
“Hay lắm, kế này hay lắm!” Nữ đế vỗ tay cười lớn: “Trẫm thực sự không ngờ còn có cách hay đến vậy! Vào thời khắc quan trọng, Lâm ái khanh chưa từng khiến trẫm thất vọng!”
“Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm cười.
“Các ái khanh còn ý kiến gì nữa không?”
Các quan nhìn nhau rồi cùng đồng thanh lên tiếng: “Chúng thần không có ý kiến gì!”
“Được! Vậy thì cứ làm theo kế này!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Ngoài ra các ái khanh không được tiết lộ chuyện này ra ngoài! Người nào vi phạm sẽ giết không tha!”
“Chúng thần không dám!” Chúng quan e sợ.